Trước ki Chu Hậu Chiếu đăng cơ, cung đình bát hổ vẫn chưa thành khí, không thể không nói, bọn họ thời kì này, làm người làm việc vẫn rất giữ bổn phận, năm Hoằng Trị thứ mười một, hoàng thái tử Chu Hậu Chiếu chính thức xuất các nhập học, Binh bộ thượng thư Mã Văn Thăng khi ấy dâng sớ, "Chọn người trong cung lão thành cẩn thận làm bảo mẫu", Hoằng Trì đế theo đề nghị này, lệnh cho ti lễ giám "Tiến cử hiền lương để hầu hạ đông cung", tám người Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, Cao Phượng được chọn vào đông cung hầu hạ Thái tử Chu Hậu Chiếu.
Quá trình trúng cử tất nhiên trải qua một phen đọ sức quyết tử, có thể trong ngàn vạn thái giám trổ hết tài năng, giành được một trong tám danh ngạch thị hầu Thái tử, không phải đơn giản như giơ tay xin là được, Thái tử Thái tử là con đường tắt để các thái giám đi thông tới đỉnh tháp ngà voi, tương lai Thái tử đăng cơ, các thái giám hầu hạ bên cạnh hắn ai sẽ bạc đãi? Ti lễ giám, ngự mã giám, Đông Hán, những bộ môn nắm thực quyền này của Đông Hán tất nhiên tất cả đều là thân tín bên cạnh Thái tử.
Bát hổ hiện giờ vẫn đang góp nhặt tư lịch bên cạnh Chu Hậu Chiếu, nhưng mà Lưu Cẩn cũng đã dần dần bắt đầu không an phận rồi.
Hắn không thể không gấp, năm nay Lưu Cẩn đã năm mươi tư tuổi, ở cái thời đại thọ mệnh khá thấp này, năm mươi tư tuổi đã xem như là cao tuổi rồi, nếu không tuổi già chí chưa già, hăng hái giao tranh một phen, đời này sẽ uổng phí thời gian, vinh hoa phú quý chưa kịp hưởng thụ, cuối cùng khi sắp lên cao thì lại chui xuống đất ngắm củ cải, đời này của hắn sống vậy quá oan.
Vì thế Lưu Cẩn bắt đầu có chút khẩn cấp tranh mị mị, Thái tử Chu Hậu Chiếu thích, hắn liền mang tới thứ đó, thay đổi mọi cách để giành được niềm vui của Chu Hậu Chiếu.
Chỉ tiếc làm người làm việc quá gấp để đạt được mục đích nào đó, khó tránh khỏi được cái này mất cái khác, Tần Kham rất rõ ràng, trong đông cung còn lại "Thất hổ" đã dần dần bắt đầu bất mãn với những hành vi hiện tại của Lưu Cẩn này. Trong đó lấy Trương Vĩnh làm đại biểu.
Trương Vĩnh là người có bản lĩnh thực sự, hắn trời sinh đã cường tráng, hàng năm chăm chỉ luyện tập nghệ, tinh thông cung mã kỵ xạ, Chu Hậu Chiếu thượng võ rất coi trọng hắn, thường gọi là "Tráng sĩ Trương", người như vậy trừ so với nam nhân thì thiếu mất một cây gậy ra. thì cũng có thể được gọi là thuần đàn ông, thuần đàn ông tất nhiên rất khinh thường đối với loại tiểu nhân chỉ biết a dua xu nịnh như Lưu Cẩn, cho nên trong bát hổ, mâu thuẫn của Lưu Cẩn và Trương Vĩnh là sâu nhất.
Loại mâu thuẫn cậu người khác có lẽ không phát hiện, nhưng Tần Kham thì lại thấy rất rõ, sách sử kiếp trước đã triệt để bán đứng suy nghĩ của Trương Vĩnh.
Nói thật ra, Tần Kham rất mong xem Lưu Cẩn và Trương Vĩnh đánh lâu, nhưng hai người chẳng có động tĩnh, Tần Kham thân là quần chúng cảm thấy rất sốt ruột, Lưu Cẩn già thêm chút nữa thì chỉ sợ đánh không lại Trương Vĩnh, vì thế không thể không châm ngòi vài câu, gia tăng tính thú vị của nhân sinh, vô luận thú vị cao nhã hay là thú vị ác độc, Tần Kham đều không phản đối thử một chút.
Câu nói châm ngòi của Tần Kham dẫn theo một khởi đầu tốt đẹp, Trương Vĩnh luôn có quan hệ ôn hoà với Tần Kham giống như ở trong núi rừng phát hiện Chung Tử Kỳ, nhân sinh tìm được một tri kỷ quả thật là việc rất may mắn. Không liều mạng đạn tấu mấy cho tri kỷ thì sao phải, vì thế Trương Vĩnh kéo Tần Kham tới một góc khuất của điện Ngân An, hai người ngồi trên thềm đá ở ngoài điện, Trương Vĩnh dáng người khôi ngô cường tráng giống như một bà tám bị ủy khuất hơn nữa thích kể lể, nước mắt nước mũi sụt sùi bắt đầu kể ra ủy khuất mấy năm nay phải chịu trước mặt Lưu Cẩn. Nói đến chỗ phẫn nộ, Trương Vĩnh chỉ lên trời chửi ầm lên.
Tần Kham là người tốt không muốn làm người khác mất hứng, Trương Vĩnh vừa bắt đầu mắng, Tần Kham tất nhiên theo đuôi, vui vẻ vuốt theo, vì thế hai người ngồi trên thềm đá chửi mắng khác nửa tiếng. Cuối cùng mắng thích quá rồi, tận hứng thu binh, hẹn thời gian lần tới lại gặp nhau chửi tiếp. Về nhà trên mặt Tần Kham vẫn mang theo nụ cười như có như không.
Hắn thích bên trong bát hổ phân liệt, hoà hợp êm thấm rất không thú vị.
Liên Nguyệt Liên Tinh mặc áo bông đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như hai đứa trẻ đáng yêu, hai nàng đang chỉ huy bọn nha hoàn nội viện cắt giấy dán cửa sổ, sơn lại cửa sổ, quản gia dẫn các hạ nhân cẩn thẩn dỡ , cung kính thi lê với môn thần cũ, nói thần tiên trấn thủ môn trạch cả năm vất vả rồi, sau đó thì dán môn thần mới, lại thi lễ...
Tần Kham không tin những cái này, thực sự nếu nói tới trấn thủ môn trạch, quản gia nên thi lễ với Đỗ Yên mới đúng, có nàng ta, Tần gia chính là một tòa thành trì phòng thủ kiên cố, Thái tử điện hạ cũng phải chiết kích trầm sa dưới thành trì này cơ mà.
Sắp tới năm mới, trong nhà từ trên xuống dưới tràn đầy không khí vui mừng, bất kể tin hay không, Tần Kham nhìn thấy mỗi người trong nhà đều bận bịu lo năm mới, hắn liền cảm thấy vui vẻ khoái hoạt, đây mới là không khí của gia đình, đây mới là hình ảnh nam nhân sau một ngày làm việc mệt mỏi ở bên ngoài trở về muốn nhìn thấy nhất, có người có đùa có vui.
Đỗ Yên thích ra ngoài chơi, trước kia thích dẫn theo Liên Nguyệt Liên Tinh đi chơi chợ kinh sư, mỗi lần tay không ra khỏi cửa, khi về thì cầm theo cả đống đồ, bất kể có cần dùng hay không, nàng ta đều thích mua về nhà, về sau Liên Nguyệt Liên Tinh bị Thọ Ninh Hầu nhìn thấy, thiếu chút nữa gây ra một hồi phong ba diệt môn, hai tiểu la lị liền sống chết không muốn ra ngoài cùng chủ mẫu.
Tần Kham khi về nhà, Đỗ Yên cũng vừa mới về nhà, hôm nay tính tình của nàng ta không được tốt, vừa về nhà liền tức giận, Tần Kham vốn muốn giở trò hưởng thụ một chút tình thú kiều diễm khuê phòng với phu nhân, thấy vẻ mặt của nàng ta thì lập tức bỏ ngay suy nghĩ này.
"Yên nhi, ta phải chăng lại phải đền tiền thuốc men? Nhìn nàng tức như vậy, lần này khẳng định không ít hơn một ngàn lượng..." Trong lòng Tần Kham sinh ra một loại tình cảm bi ai không hợp với bầu không khí năm mới.
Đỗ Yên hung hăng lườm hắn một cái, nói: "Tướng công nói gì vậy, chẳng lẽ ta sinh ra đã là sao chổi à?"
Tần Kham cười khổ: "Chẳng lẽ nàng cảm thấy nàng không phải sao chổi?"
Đỗ Yên hừ lạnh, nói: "Ta mới từ trong thành kinh sư về, nghe thấy một lời đồn, tức tới nổ phổi, tướng công ngươi vô tâm vô phế, còn đem ta ra trêu đùa."
"nàng nghe thấy lời đồn gì?"
"Nghe nói Hộ bộ có chủ sự, tên là Lý Mộng Dương, hôm nay mới vào nội các, hạch tội Thọ Ninh Hầu ỷ vào là ngoại thích cấu kết với gian thương trong ngoài thành, qua sự cấu kết của Thọ Ninh Hầu cùng với kinh sư diêm đạo, những gian thương này dùng giá mỗi dẫn năm phân bạc, mua mười bảy vạn diêm dẫn, chỉ nộp năm phần phân bạc, tư diêm không thể ra ánh sáng liền thành quan diêm, gian thương Giang Nam lưỡng Hoài thấy Thọ Ninh Hầu có bản sự thông thiên như vậy, tháng trước không ngờ cấu kết với nhau, mua một trăm sáu mươi vạn diêm dẫn, khiến diêm pháp Đại Minh hỏng cả, quan phủ muốn cấm mà không thể cấm. . ."
Tần Kham cười một tiếng, rất có hưng trí nhìn vẻ mặt tức giận của Đỗ Yên, cười nói: "Không ngờ nương tử nhà ta có một ngày lại lo cho nước cho dân như vậy, vi phu có thể lấy được nữ trung trượng phu như vậy, thật sự f tam sinh hữu hạnh."
Đỗ Yên cả giận: "Cái gì mà lo cho nước cho dân, ta là tức tên Thọ Ninh Hầu đó, tướng công ngươi biết không? Chuyện lớn như vậy sau khi bị Lý Mộng Dương đưa lên, hoàng đế bệ hạ không ngờ không trách tội Thọ Ninh Hầu, nghe nói hoàng hậu sau khi ở hậu cung khóc lóc một hồi, Thọ Ninh Hầu bình yên vô sự, Lý Mộng Dương lại bị hoàng thượng hạ lệnh bắt vào chiếu ngục, tướng công ngươi nói xem, Thọ Ninh Hầu này chẳng lẽ là Tôn Hầu Tử mà ngươi từng viết trong sách à, chẳng ai động được vào hắn ư? Lần trước chúng ta cũng thiếu chút nữa bị hắn tịch biên, bệ hạ cũng không trách tội hắn, thế đạo kiểu gì vậy!"
Tần Kham day day huyệt Thái Dương, cười khổ nói: "Những cái này đâu có liên quan gì tới chúng ta, cùng lắm thì sau này mua muối tốn thêm chút tiền thôi, mà Lý Mộng Dương đó... Thọ Ninh Hầu có phải từng ngủ với phu nhân hắn hay không mà sao lão cứ bám lấy Thọ Ninh Hầu không buông vậy."
Nói còn chưa dứt lời, eo đã bị Đỗ Yên nhéo một cái. Chuyện Nhìn như không có liên quan gì tới mình, nhưng lại không nhất định là thật sự không liên quan. Tần Kham đại khái đã quên, hắn quen một Thái tử điện hạ làm người làm việc rất không đáng tin.
Trong ngự thư phòng Hoàng cung, bốn phía long tọa của Hoằng Trì đế đốt bốn chậu than, sắc mặt Hoằng Trì đế bị than lửa hun cho đỏ hồng, nhưng lại mang theo mấy phần ốm yếu khó có thể che giấu.
Chu Hậu Chiếu mặc long bào tứ trảo, đang ngồi xổm cạnh một chậu than, kiam bào bị dẫm nát dưới chân mình nhưng hắn không xót, chơi rất vui vẻ.
Đây là cách chơi nướng trứng chim Tần Kham dạy hắn, Chu Hậu Chiếu chơi thật sự rất vui vẻ.
Một tờ giấy Tuyên Thành sau khi nhúng qua nước, bọc lấy một quả trứng chim, ném vào trong , chậu than không lâu sau sẽ nghe thấy trong chậu có tiếng tách, lấy kẹp gắp trứng chim ra, mừng rỡ cười không ngừng, vừa thổi vừa đưa quả trứng đã bóc vỏ tới trước mặt Hoằng Trì đế: "Phụ hoàng mau nếm thử đi, rất thơm."
Hoằng Trì đế thấy nhi tử hiếu thuận, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, cười xong thì vẻ mặt lại vẫn có chút trầm trọng.
Quá trình trúng cử tất nhiên trải qua một phen đọ sức quyết tử, có thể trong ngàn vạn thái giám trổ hết tài năng, giành được một trong tám danh ngạch thị hầu Thái tử, không phải đơn giản như giơ tay xin là được, Thái tử Thái tử là con đường tắt để các thái giám đi thông tới đỉnh tháp ngà voi, tương lai Thái tử đăng cơ, các thái giám hầu hạ bên cạnh hắn ai sẽ bạc đãi? Ti lễ giám, ngự mã giám, Đông Hán, những bộ môn nắm thực quyền này của Đông Hán tất nhiên tất cả đều là thân tín bên cạnh Thái tử.
Bát hổ hiện giờ vẫn đang góp nhặt tư lịch bên cạnh Chu Hậu Chiếu, nhưng mà Lưu Cẩn cũng đã dần dần bắt đầu không an phận rồi.
Hắn không thể không gấp, năm nay Lưu Cẩn đã năm mươi tư tuổi, ở cái thời đại thọ mệnh khá thấp này, năm mươi tư tuổi đã xem như là cao tuổi rồi, nếu không tuổi già chí chưa già, hăng hái giao tranh một phen, đời này sẽ uổng phí thời gian, vinh hoa phú quý chưa kịp hưởng thụ, cuối cùng khi sắp lên cao thì lại chui xuống đất ngắm củ cải, đời này của hắn sống vậy quá oan.
Vì thế Lưu Cẩn bắt đầu có chút khẩn cấp tranh mị mị, Thái tử Chu Hậu Chiếu thích, hắn liền mang tới thứ đó, thay đổi mọi cách để giành được niềm vui của Chu Hậu Chiếu.
Chỉ tiếc làm người làm việc quá gấp để đạt được mục đích nào đó, khó tránh khỏi được cái này mất cái khác, Tần Kham rất rõ ràng, trong đông cung còn lại "Thất hổ" đã dần dần bắt đầu bất mãn với những hành vi hiện tại của Lưu Cẩn này. Trong đó lấy Trương Vĩnh làm đại biểu.
Trương Vĩnh là người có bản lĩnh thực sự, hắn trời sinh đã cường tráng, hàng năm chăm chỉ luyện tập nghệ, tinh thông cung mã kỵ xạ, Chu Hậu Chiếu thượng võ rất coi trọng hắn, thường gọi là "Tráng sĩ Trương", người như vậy trừ so với nam nhân thì thiếu mất một cây gậy ra. thì cũng có thể được gọi là thuần đàn ông, thuần đàn ông tất nhiên rất khinh thường đối với loại tiểu nhân chỉ biết a dua xu nịnh như Lưu Cẩn, cho nên trong bát hổ, mâu thuẫn của Lưu Cẩn và Trương Vĩnh là sâu nhất.
Loại mâu thuẫn cậu người khác có lẽ không phát hiện, nhưng Tần Kham thì lại thấy rất rõ, sách sử kiếp trước đã triệt để bán đứng suy nghĩ của Trương Vĩnh.
Nói thật ra, Tần Kham rất mong xem Lưu Cẩn và Trương Vĩnh đánh lâu, nhưng hai người chẳng có động tĩnh, Tần Kham thân là quần chúng cảm thấy rất sốt ruột, Lưu Cẩn già thêm chút nữa thì chỉ sợ đánh không lại Trương Vĩnh, vì thế không thể không châm ngòi vài câu, gia tăng tính thú vị của nhân sinh, vô luận thú vị cao nhã hay là thú vị ác độc, Tần Kham đều không phản đối thử một chút.
Câu nói châm ngòi của Tần Kham dẫn theo một khởi đầu tốt đẹp, Trương Vĩnh luôn có quan hệ ôn hoà với Tần Kham giống như ở trong núi rừng phát hiện Chung Tử Kỳ, nhân sinh tìm được một tri kỷ quả thật là việc rất may mắn. Không liều mạng đạn tấu mấy cho tri kỷ thì sao phải, vì thế Trương Vĩnh kéo Tần Kham tới một góc khuất của điện Ngân An, hai người ngồi trên thềm đá ở ngoài điện, Trương Vĩnh dáng người khôi ngô cường tráng giống như một bà tám bị ủy khuất hơn nữa thích kể lể, nước mắt nước mũi sụt sùi bắt đầu kể ra ủy khuất mấy năm nay phải chịu trước mặt Lưu Cẩn. Nói đến chỗ phẫn nộ, Trương Vĩnh chỉ lên trời chửi ầm lên.
Tần Kham là người tốt không muốn làm người khác mất hứng, Trương Vĩnh vừa bắt đầu mắng, Tần Kham tất nhiên theo đuôi, vui vẻ vuốt theo, vì thế hai người ngồi trên thềm đá chửi mắng khác nửa tiếng. Cuối cùng mắng thích quá rồi, tận hứng thu binh, hẹn thời gian lần tới lại gặp nhau chửi tiếp. Về nhà trên mặt Tần Kham vẫn mang theo nụ cười như có như không.
Hắn thích bên trong bát hổ phân liệt, hoà hợp êm thấm rất không thú vị.
Liên Nguyệt Liên Tinh mặc áo bông đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như hai đứa trẻ đáng yêu, hai nàng đang chỉ huy bọn nha hoàn nội viện cắt giấy dán cửa sổ, sơn lại cửa sổ, quản gia dẫn các hạ nhân cẩn thẩn dỡ , cung kính thi lê với môn thần cũ, nói thần tiên trấn thủ môn trạch cả năm vất vả rồi, sau đó thì dán môn thần mới, lại thi lễ...
Tần Kham không tin những cái này, thực sự nếu nói tới trấn thủ môn trạch, quản gia nên thi lễ với Đỗ Yên mới đúng, có nàng ta, Tần gia chính là một tòa thành trì phòng thủ kiên cố, Thái tử điện hạ cũng phải chiết kích trầm sa dưới thành trì này cơ mà.
Sắp tới năm mới, trong nhà từ trên xuống dưới tràn đầy không khí vui mừng, bất kể tin hay không, Tần Kham nhìn thấy mỗi người trong nhà đều bận bịu lo năm mới, hắn liền cảm thấy vui vẻ khoái hoạt, đây mới là không khí của gia đình, đây mới là hình ảnh nam nhân sau một ngày làm việc mệt mỏi ở bên ngoài trở về muốn nhìn thấy nhất, có người có đùa có vui.
Đỗ Yên thích ra ngoài chơi, trước kia thích dẫn theo Liên Nguyệt Liên Tinh đi chơi chợ kinh sư, mỗi lần tay không ra khỏi cửa, khi về thì cầm theo cả đống đồ, bất kể có cần dùng hay không, nàng ta đều thích mua về nhà, về sau Liên Nguyệt Liên Tinh bị Thọ Ninh Hầu nhìn thấy, thiếu chút nữa gây ra một hồi phong ba diệt môn, hai tiểu la lị liền sống chết không muốn ra ngoài cùng chủ mẫu.
Tần Kham khi về nhà, Đỗ Yên cũng vừa mới về nhà, hôm nay tính tình của nàng ta không được tốt, vừa về nhà liền tức giận, Tần Kham vốn muốn giở trò hưởng thụ một chút tình thú kiều diễm khuê phòng với phu nhân, thấy vẻ mặt của nàng ta thì lập tức bỏ ngay suy nghĩ này.
"Yên nhi, ta phải chăng lại phải đền tiền thuốc men? Nhìn nàng tức như vậy, lần này khẳng định không ít hơn một ngàn lượng..." Trong lòng Tần Kham sinh ra một loại tình cảm bi ai không hợp với bầu không khí năm mới.
Đỗ Yên hung hăng lườm hắn một cái, nói: "Tướng công nói gì vậy, chẳng lẽ ta sinh ra đã là sao chổi à?"
Tần Kham cười khổ: "Chẳng lẽ nàng cảm thấy nàng không phải sao chổi?"
Đỗ Yên hừ lạnh, nói: "Ta mới từ trong thành kinh sư về, nghe thấy một lời đồn, tức tới nổ phổi, tướng công ngươi vô tâm vô phế, còn đem ta ra trêu đùa."
"nàng nghe thấy lời đồn gì?"
"Nghe nói Hộ bộ có chủ sự, tên là Lý Mộng Dương, hôm nay mới vào nội các, hạch tội Thọ Ninh Hầu ỷ vào là ngoại thích cấu kết với gian thương trong ngoài thành, qua sự cấu kết của Thọ Ninh Hầu cùng với kinh sư diêm đạo, những gian thương này dùng giá mỗi dẫn năm phân bạc, mua mười bảy vạn diêm dẫn, chỉ nộp năm phần phân bạc, tư diêm không thể ra ánh sáng liền thành quan diêm, gian thương Giang Nam lưỡng Hoài thấy Thọ Ninh Hầu có bản sự thông thiên như vậy, tháng trước không ngờ cấu kết với nhau, mua một trăm sáu mươi vạn diêm dẫn, khiến diêm pháp Đại Minh hỏng cả, quan phủ muốn cấm mà không thể cấm. . ."
Tần Kham cười một tiếng, rất có hưng trí nhìn vẻ mặt tức giận của Đỗ Yên, cười nói: "Không ngờ nương tử nhà ta có một ngày lại lo cho nước cho dân như vậy, vi phu có thể lấy được nữ trung trượng phu như vậy, thật sự f tam sinh hữu hạnh."
Đỗ Yên cả giận: "Cái gì mà lo cho nước cho dân, ta là tức tên Thọ Ninh Hầu đó, tướng công ngươi biết không? Chuyện lớn như vậy sau khi bị Lý Mộng Dương đưa lên, hoàng đế bệ hạ không ngờ không trách tội Thọ Ninh Hầu, nghe nói hoàng hậu sau khi ở hậu cung khóc lóc một hồi, Thọ Ninh Hầu bình yên vô sự, Lý Mộng Dương lại bị hoàng thượng hạ lệnh bắt vào chiếu ngục, tướng công ngươi nói xem, Thọ Ninh Hầu này chẳng lẽ là Tôn Hầu Tử mà ngươi từng viết trong sách à, chẳng ai động được vào hắn ư? Lần trước chúng ta cũng thiếu chút nữa bị hắn tịch biên, bệ hạ cũng không trách tội hắn, thế đạo kiểu gì vậy!"
Tần Kham day day huyệt Thái Dương, cười khổ nói: "Những cái này đâu có liên quan gì tới chúng ta, cùng lắm thì sau này mua muối tốn thêm chút tiền thôi, mà Lý Mộng Dương đó... Thọ Ninh Hầu có phải từng ngủ với phu nhân hắn hay không mà sao lão cứ bám lấy Thọ Ninh Hầu không buông vậy."
Nói còn chưa dứt lời, eo đã bị Đỗ Yên nhéo một cái. Chuyện Nhìn như không có liên quan gì tới mình, nhưng lại không nhất định là thật sự không liên quan. Tần Kham đại khái đã quên, hắn quen một Thái tử điện hạ làm người làm việc rất không đáng tin.
Trong ngự thư phòng Hoàng cung, bốn phía long tọa của Hoằng Trì đế đốt bốn chậu than, sắc mặt Hoằng Trì đế bị than lửa hun cho đỏ hồng, nhưng lại mang theo mấy phần ốm yếu khó có thể che giấu.
Chu Hậu Chiếu mặc long bào tứ trảo, đang ngồi xổm cạnh một chậu than, kiam bào bị dẫm nát dưới chân mình nhưng hắn không xót, chơi rất vui vẻ.
Đây là cách chơi nướng trứng chim Tần Kham dạy hắn, Chu Hậu Chiếu chơi thật sự rất vui vẻ.
Một tờ giấy Tuyên Thành sau khi nhúng qua nước, bọc lấy một quả trứng chim, ném vào trong , chậu than không lâu sau sẽ nghe thấy trong chậu có tiếng tách, lấy kẹp gắp trứng chim ra, mừng rỡ cười không ngừng, vừa thổi vừa đưa quả trứng đã bóc vỏ tới trước mặt Hoằng Trì đế: "Phụ hoàng mau nếm thử đi, rất thơm."
Hoằng Trì đế thấy nhi tử hiếu thuận, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, cười xong thì vẻ mặt lại vẫn có chút trầm trọng.
/400
|