"Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng" nghe đầy nhiệt huyết thah xuân "Tay không bắt giặc" thì rõ ràng có ý tứ kém hơn, tuy rằng tính chất của hai cái kỳ thật cũng chẳng khác gì nhau.
Tần Kham lúc này thực sự không định lừa người, hắn quả thật muốn làm cách buôn bán nghiêm túc với Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử, đương nhiên, trừ phương thức gom góp tài chính có chút không được phúc hậu.
"Điện hạ, tiểu công gia, chúng ta thương lượng một chút về chi tiết mở siêu thị nhé?"
Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử mặc áo đơn đứng trong nhà, tức giận đến muốn chửi mẹ nó.
"Là ta sơ sót, nhị vị mặc quần áo vào đi, nhớ kỹ, thứ các ngươi mặc hiện tại đều là vốn ta bỏ ra, có thể coi là phần của ta."
Hai người: "..."
Khi đi thì áo lông mũ lớn, ở trong Tần phủ không được bao lâu thì thua tới sạch trơn, quần áo mặc trên người cũng thuộc quyền sở hữu của người khác, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như trong quần áo bỗng nhiên có thêm mấy con rận vậy, không ngừng uốn éo người.
Chương trình Siêu thị rất đơn giản, ở thời đại này chưa từng xuất hiện thứ này, Tần Kham có quyền giải thích cuối cùng tất cả.
Mua một cửa hàng lớn, chế tác thật nhiều giá đỡ, cửa vào có tiểu nhị đứng gác, ra vào có quầy thu ngân, đặt mua tơ lụa, đồ sứ, lá trà cùng với các loại đồ dùng thường ngày dân gian từ các nơi trong Đại Minh, đảm bảo thứ gì dân chúng kinh sư muốn mua vào đều có thể mua được, cái gì cần có đều có, hàng hóa đầy đủ.
Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử tuy rằng thân phận cao hơn Tần Kham, nhưng luận về thương nghiệp về kiến thức kiếm tiền, bọn họ làm sao so được với Tần Kham đã sống hai đời, từng là phó tổng một công ty?
Vì thế hai người như chó nhìn sao, Tần Kham nói cái gì bọn họ cũng chỉ ngây ngốc gật đầu, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, sau khi phát giác vẻ mờ mịt trong mắt đối phương, giống như là tỏ vẻ mình nghe hiểu. Liền rất cao ngạo ngẩng đầu lên. Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, rất đúng ý ta, sau đó thì bí hiểm ném cho đối phương ánh mắt khinh miệt.
Tần Kham càng nói càng vào. Hồn nhiên đã quên mất hai thiếu niên ngồi trước mặt chỉ là người cổ đại, giống như kiếp trước huấn luyện cho các nhân viên, từ ngữ càng lúc càng thâm ảo, Càng lúc càng lạ...
Cho tới khi nói đến những lý niệm chuyên nghiệp như "Sách lược Thống nhất đánh dấu, thống nhất chọn mua, thống nhất doanh tiêu", Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử cuối cùng cũng không chịu nổi, bi thương bại lui.
"Dừng, dừng, dừng!" Chu Hậu Chiếu giơ tay hô to, vẻ mặt thống khổ.
"Điện hạ có chỗ nào không hiểu à?" Tần Kham ôn hòa cười nói.
Chỗ nào không rõ á, từ đầu tới cuổi chẳng hiểu cái gì.
Chu Hậu Chiếu liếc Từ Bằng Cử một cái, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi, nói: "Tuy rằng những gì ngươi nói không hiểu lắm, Nhưng ta biết, thứ càng không hiểu thì càng là thứ tốt, nhất định rất lợi hại."
Từ Bằng Cử liên tục gật đầu: "Không sai. Vừa nghe liền cảm thấy rất lợi hại."
Tần Kham gật gật đầu. Minh bạch rồi, vừa rồi đại khái là mình vừa gẩy đàn mất nửa tiếng cho hai con trâu nghe. Mình đánh tới tê cả tay, hai con trâu thì cúi đầu gặm cỏ, mỗi người một phách.
Lãng phí cảm tình lãng phí nước miếng là chuyện không thể tha thứ nhất, nếu hai tên này là nhân viên của mình, sớm đã bắt chúng cuốn gói đi rồi.
Đáng tiếc, ở thời đại này, Tần Kham chỉ là nhân viên dưới tay Chu Hậu Chiếu, hơn nữa còn là nhân viên cả đời, chọc cho lão bản không thoải mái tuyệt không chỉ là bị đuổi việc, làm không tốt không khiếu tên gia hỏa chỉ biết ăn cơm này nói giết là giết.
Hít sâu một hơi, Tần Kham lộ ra nụ cười: "Nói tóm lại, chủ ý của ta quả thật rất lợi hại, hơn nữa nhất định có thể kiếm được rất nhiều bạc, nói như vậy các ngươi đã hiểu chưa?"
Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử thở phào một hơi, như trút được gánh nặng cười nói: "Ngươi nói như vậy, chúng ta đương nhiên minh bạch, nói trắng ra như vậy có phải đỡ mất thời gian không."
"Buôn bán cần vốn, tiền vốn của ta ra rồi, tiền vốn của hai vị đâu?"
"Chúng ta giờ đi lấy, cần bao nhiêu?"
"Mỗi người một vạn lượng, thiếu thì thêm chứ thừa không lấy lại, chuyện còn lại các ngươi không cần phải lo, toàn bộ cứ giao cho ta cho được. Đảm bảo trong một tháng có lợi nhuận, hai tháng hồi vốn, ba tháng mở chi nhánh."
"Chia phần thế nào?"
Tần Kham không cần nghĩ ngợi nói: "Ta bảy các ngươi ba."
"Không được! Quá tham."
"Đúng vậy, ngươi còn là người không?"
"Vậy sáu bốn đi."
Từ Bằng Cử nói: "Ai sáu ai bốn?"
"Đương nhiên ta sáu các ngươi cả hai là bốn, các ngươi phải nhớ, người kinh doanh là ta, ta là người khổ nhất mệt nhất, lấy nhiều chút cũng là đương nhiên."
"Không được!" Hai người lại làm ầm lên.
Tần Kham đành phải lại nhượng bộ: "Vậy năm năm."
"Ai năm?" Từ Bằng Cử bức gần từng bước, vẻ mặt như con buôn.
Lúc này ngay cả Chu Hậu Chiếu cũng kìm lòng không đậu mà nhìn hắn với vẻ khinh miệt.
Ba người ở Tần phủ liền tùy tiên như vậy quyết định công việc mở siêu thị, thái độ chúng ta mọi người cũng khác nhau, Tần Kham là thiếu tiền thật, quả thật coi nó là sự nghiệp, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử thì lại không nghiêm túc lắm, dù sao hai người xuất thân cao quý hơn Tần Kham, cái gì cũng không thiếu, khát vọng đối với tiền không thể bằng Tần Kham, loại chuyện này đối với bọn họ mà nói giống như chỉ là một trò chơi.
Tần Kham phải quan tâm thái độ của bọn họ, chỉ quan tâm tới bạc bọn họ bỏ ra.
Hai người tuổi mặc dù không lớn, nhưng làm người vẫn rất thủ tín. Không quá vài ngày, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử phân biệt phái người đưa bạc đến, khiến Tần Kham vui mừng là, trừ bạc ra thì bọn họ không quản gì cả, ngay cả trướng phòng giám sát tài chính sổ sách tối thiểu cũng không phái tới, không thể không thừa nhận, tung hoành thương trường rất nhiều năm, Tần Kham thích nhất là phía đối tác vẩy tay chẳng quản gì này.
Đáng tiếc loại hoa lạ này rất khó tìm, có thể gặp mà không thể cầu, sống hai đời người cũng chỉ gặp được có hai đóa.
Tài chính đã tới, Tần Kham triệu đám người Đinh Thuận đến, bảo họ giúp tìm cửa hàng, hơn nữa rải bang nhàn đưới tay ra ngoài, bắn tiếng cho các lưu manh du côn có tiếng nội thành, Tần Thiên hộ muốn ở trong thành mở cửa hàng, đám lưu manh không có mắt, dám trộm thứ gì trong cửa hàng của Tần Thiên hộ thì không đơn giản chỉ là đánh gãy tay gãy chân thôi đâu.
Chuyện của Thiên hộ đại nhân, Đinh Thuận trước nay rất trung tâm và nhiệt tâm, tiền đồ đời này của hắn đã hoàn toàn gắn lên người Tần Kham, chuyện của thủ trưởng hắn trước giờ luôn có biểu hiện rất tích cực.
Đinh Thuận rất nhanh giúp Tần Kham tìm được một cửa hàng tơ lụa kinh doanh ế ẩm chuẩn bị đóng cửa trong nội thành, hơn nữa còn tìm cho Tần Kham hai gã thư sinh nghèo túng vô vọng với khoa cử làm trướng phòng, mười mấy từ trong lưu dân đại hán khôi ngô từ trong lưu dân ngoại ô, nhìn tướng mạo đều là hạng người trung hậu thành thật, những đại hán này chỉ cầu có thể ăn no, tiền công cũng không tính toán.
Có tiền thì dễ làm việc, Tần Kham cũng lập tức phái người liên lạc với các thương nhân lớn nhỏ buôn bán trong kinh sư, cùng lúc đó, thông qua Cẩm Y vệ một mạng lưới tin tức khổng lồ cũng lặng lẽ vận chuyển.
Hơn mười ngày sau, chính là cuối tháng chạp, trước năm mới mấy hôm, khi trong nhà dân chúng quan viên vui sướng rộn ràng mua đồ tết, trong kinh sư lặng lẽ lưu truyền một tin tức, trong thành sắp có một cửa hàng rất thần kỳ chuẩn bị khai trương, cửa hàng này thần kỳ nhất ở chỗ, khách nhân có thể trực tiếp vào trong cửa hàng chọn đồ, muốn lấy cái gì thì lấy, tuyệt không có ai ngăn cản...
Tần Kham sau khi nghe được lời đồn, thực sự muốn bóp chết cái đám bang nhàn đi truyền bá tin tức này.
Lời đồn thì đúng, đáng tiếc bọn họ đã quên bổ sung một điểm, chọn đồ xong thì phải trả tiền, Tần đại nhân dù sao cũng chỉ là Thiên hộ, hắn không phải ông già Nô-en.
Kinh sư phồn hoa náo nhiệt.
Ngày tết đã ở ngay trước mắt, gia phó phú hộ có tiền tỏa ra, từng chiếc xe ngựa chở đầy các loại hàng tết mà về, nhỏ đến bột nước phấn son của các nha hoàn tiểu thư nội viện, lớn đến các loại thịt dê thịt lợn pháo đốt, quả khô, dân chúng nhà nghèo cũng không nhàn rỗi, làm việc cả năm tích góp được chút bạc vụn, ở trong cửa hàng rẻ nhất đi đi lại lại hồi lâu, cắn răng giậm chân cẩn thận móc tiền ra, mua ít vải với quần áo mới cho con cái hoặc là bà nương trong nhà...
Người nghèo và người giàu đều bận rộn cho năm mới, cái từ "Năm mới" này đã truyền thừa ngàn năm, hiện giờ đã không chỉ là ăn tết, giống như đã thành một loại nghi thức thần thành của các dân chúng Đại Minh, cũng là một loại phóng túng đối với gia đình mình.
Tần phủ trên dưới cũng là một mảng vui mừng.
Bạc Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử đưa tới bị Tần Kham đương nhiên tham ô một chút, Tần phủ cuối cùng cũng có thể thoải mái đón tết, Đỗ Yên cực kỳ cao hứng, cơ hội đi dạo phố mua đồ quang minh chính đại như vậy, nàng ta sao lại để quản gia đi làm được? Tất nhiên phải là chủ mẫu của Tần gia tự thân xuất mã.
Vì thế Đỗ Yên mấy ngày nay bận rộn không ngừng, sáng sớm cửa thành vừa mở, Đỗ Yên liền ngồi kiệu nhỏ, trong tay cầm một hộp bạc, phía sau là hai chiếc xe ngựa to đi theo thành, Tần Kham cũng không lo nàng ta bị người cướp, với thân thủ biến thái cao tuyệt của nàng ta, Tần Kham cảm thấy nên lo lắng bà nương trong nhà phát hiện khi mua đồ bạc không đủ sẽ cướp của người khác, vì thế trước khi xuất môn liền dặn đi đặn lại, hết tiền thì về lấy, không được cướp bạc nhà người ta.
Tần Kham lúc này thực sự không định lừa người, hắn quả thật muốn làm cách buôn bán nghiêm túc với Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử, đương nhiên, trừ phương thức gom góp tài chính có chút không được phúc hậu.
"Điện hạ, tiểu công gia, chúng ta thương lượng một chút về chi tiết mở siêu thị nhé?"
Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử mặc áo đơn đứng trong nhà, tức giận đến muốn chửi mẹ nó.
"Là ta sơ sót, nhị vị mặc quần áo vào đi, nhớ kỹ, thứ các ngươi mặc hiện tại đều là vốn ta bỏ ra, có thể coi là phần của ta."
Hai người: "..."
Khi đi thì áo lông mũ lớn, ở trong Tần phủ không được bao lâu thì thua tới sạch trơn, quần áo mặc trên người cũng thuộc quyền sở hữu của người khác, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như trong quần áo bỗng nhiên có thêm mấy con rận vậy, không ngừng uốn éo người.
Chương trình Siêu thị rất đơn giản, ở thời đại này chưa từng xuất hiện thứ này, Tần Kham có quyền giải thích cuối cùng tất cả.
Mua một cửa hàng lớn, chế tác thật nhiều giá đỡ, cửa vào có tiểu nhị đứng gác, ra vào có quầy thu ngân, đặt mua tơ lụa, đồ sứ, lá trà cùng với các loại đồ dùng thường ngày dân gian từ các nơi trong Đại Minh, đảm bảo thứ gì dân chúng kinh sư muốn mua vào đều có thể mua được, cái gì cần có đều có, hàng hóa đầy đủ.
Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử tuy rằng thân phận cao hơn Tần Kham, nhưng luận về thương nghiệp về kiến thức kiếm tiền, bọn họ làm sao so được với Tần Kham đã sống hai đời, từng là phó tổng một công ty?
Vì thế hai người như chó nhìn sao, Tần Kham nói cái gì bọn họ cũng chỉ ngây ngốc gật đầu, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, sau khi phát giác vẻ mờ mịt trong mắt đối phương, giống như là tỏ vẻ mình nghe hiểu. Liền rất cao ngạo ngẩng đầu lên. Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, rất đúng ý ta, sau đó thì bí hiểm ném cho đối phương ánh mắt khinh miệt.
Tần Kham càng nói càng vào. Hồn nhiên đã quên mất hai thiếu niên ngồi trước mặt chỉ là người cổ đại, giống như kiếp trước huấn luyện cho các nhân viên, từ ngữ càng lúc càng thâm ảo, Càng lúc càng lạ...
Cho tới khi nói đến những lý niệm chuyên nghiệp như "Sách lược Thống nhất đánh dấu, thống nhất chọn mua, thống nhất doanh tiêu", Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử cuối cùng cũng không chịu nổi, bi thương bại lui.
"Dừng, dừng, dừng!" Chu Hậu Chiếu giơ tay hô to, vẻ mặt thống khổ.
"Điện hạ có chỗ nào không hiểu à?" Tần Kham ôn hòa cười nói.
Chỗ nào không rõ á, từ đầu tới cuổi chẳng hiểu cái gì.
Chu Hậu Chiếu liếc Từ Bằng Cử một cái, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi, nói: "Tuy rằng những gì ngươi nói không hiểu lắm, Nhưng ta biết, thứ càng không hiểu thì càng là thứ tốt, nhất định rất lợi hại."
Từ Bằng Cử liên tục gật đầu: "Không sai. Vừa nghe liền cảm thấy rất lợi hại."
Tần Kham gật gật đầu. Minh bạch rồi, vừa rồi đại khái là mình vừa gẩy đàn mất nửa tiếng cho hai con trâu nghe. Mình đánh tới tê cả tay, hai con trâu thì cúi đầu gặm cỏ, mỗi người một phách.
Lãng phí cảm tình lãng phí nước miếng là chuyện không thể tha thứ nhất, nếu hai tên này là nhân viên của mình, sớm đã bắt chúng cuốn gói đi rồi.
Đáng tiếc, ở thời đại này, Tần Kham chỉ là nhân viên dưới tay Chu Hậu Chiếu, hơn nữa còn là nhân viên cả đời, chọc cho lão bản không thoải mái tuyệt không chỉ là bị đuổi việc, làm không tốt không khiếu tên gia hỏa chỉ biết ăn cơm này nói giết là giết.
Hít sâu một hơi, Tần Kham lộ ra nụ cười: "Nói tóm lại, chủ ý của ta quả thật rất lợi hại, hơn nữa nhất định có thể kiếm được rất nhiều bạc, nói như vậy các ngươi đã hiểu chưa?"
Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử thở phào một hơi, như trút được gánh nặng cười nói: "Ngươi nói như vậy, chúng ta đương nhiên minh bạch, nói trắng ra như vậy có phải đỡ mất thời gian không."
"Buôn bán cần vốn, tiền vốn của ta ra rồi, tiền vốn của hai vị đâu?"
"Chúng ta giờ đi lấy, cần bao nhiêu?"
"Mỗi người một vạn lượng, thiếu thì thêm chứ thừa không lấy lại, chuyện còn lại các ngươi không cần phải lo, toàn bộ cứ giao cho ta cho được. Đảm bảo trong một tháng có lợi nhuận, hai tháng hồi vốn, ba tháng mở chi nhánh."
"Chia phần thế nào?"
Tần Kham không cần nghĩ ngợi nói: "Ta bảy các ngươi ba."
"Không được! Quá tham."
"Đúng vậy, ngươi còn là người không?"
"Vậy sáu bốn đi."
Từ Bằng Cử nói: "Ai sáu ai bốn?"
"Đương nhiên ta sáu các ngươi cả hai là bốn, các ngươi phải nhớ, người kinh doanh là ta, ta là người khổ nhất mệt nhất, lấy nhiều chút cũng là đương nhiên."
"Không được!" Hai người lại làm ầm lên.
Tần Kham đành phải lại nhượng bộ: "Vậy năm năm."
"Ai năm?" Từ Bằng Cử bức gần từng bước, vẻ mặt như con buôn.
Lúc này ngay cả Chu Hậu Chiếu cũng kìm lòng không đậu mà nhìn hắn với vẻ khinh miệt.
Ba người ở Tần phủ liền tùy tiên như vậy quyết định công việc mở siêu thị, thái độ chúng ta mọi người cũng khác nhau, Tần Kham là thiếu tiền thật, quả thật coi nó là sự nghiệp, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử thì lại không nghiêm túc lắm, dù sao hai người xuất thân cao quý hơn Tần Kham, cái gì cũng không thiếu, khát vọng đối với tiền không thể bằng Tần Kham, loại chuyện này đối với bọn họ mà nói giống như chỉ là một trò chơi.
Tần Kham phải quan tâm thái độ của bọn họ, chỉ quan tâm tới bạc bọn họ bỏ ra.
Hai người tuổi mặc dù không lớn, nhưng làm người vẫn rất thủ tín. Không quá vài ngày, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử phân biệt phái người đưa bạc đến, khiến Tần Kham vui mừng là, trừ bạc ra thì bọn họ không quản gì cả, ngay cả trướng phòng giám sát tài chính sổ sách tối thiểu cũng không phái tới, không thể không thừa nhận, tung hoành thương trường rất nhiều năm, Tần Kham thích nhất là phía đối tác vẩy tay chẳng quản gì này.
Đáng tiếc loại hoa lạ này rất khó tìm, có thể gặp mà không thể cầu, sống hai đời người cũng chỉ gặp được có hai đóa.
Tài chính đã tới, Tần Kham triệu đám người Đinh Thuận đến, bảo họ giúp tìm cửa hàng, hơn nữa rải bang nhàn đưới tay ra ngoài, bắn tiếng cho các lưu manh du côn có tiếng nội thành, Tần Thiên hộ muốn ở trong thành mở cửa hàng, đám lưu manh không có mắt, dám trộm thứ gì trong cửa hàng của Tần Thiên hộ thì không đơn giản chỉ là đánh gãy tay gãy chân thôi đâu.
Chuyện của Thiên hộ đại nhân, Đinh Thuận trước nay rất trung tâm và nhiệt tâm, tiền đồ đời này của hắn đã hoàn toàn gắn lên người Tần Kham, chuyện của thủ trưởng hắn trước giờ luôn có biểu hiện rất tích cực.
Đinh Thuận rất nhanh giúp Tần Kham tìm được một cửa hàng tơ lụa kinh doanh ế ẩm chuẩn bị đóng cửa trong nội thành, hơn nữa còn tìm cho Tần Kham hai gã thư sinh nghèo túng vô vọng với khoa cử làm trướng phòng, mười mấy từ trong lưu dân đại hán khôi ngô từ trong lưu dân ngoại ô, nhìn tướng mạo đều là hạng người trung hậu thành thật, những đại hán này chỉ cầu có thể ăn no, tiền công cũng không tính toán.
Có tiền thì dễ làm việc, Tần Kham cũng lập tức phái người liên lạc với các thương nhân lớn nhỏ buôn bán trong kinh sư, cùng lúc đó, thông qua Cẩm Y vệ một mạng lưới tin tức khổng lồ cũng lặng lẽ vận chuyển.
Hơn mười ngày sau, chính là cuối tháng chạp, trước năm mới mấy hôm, khi trong nhà dân chúng quan viên vui sướng rộn ràng mua đồ tết, trong kinh sư lặng lẽ lưu truyền một tin tức, trong thành sắp có một cửa hàng rất thần kỳ chuẩn bị khai trương, cửa hàng này thần kỳ nhất ở chỗ, khách nhân có thể trực tiếp vào trong cửa hàng chọn đồ, muốn lấy cái gì thì lấy, tuyệt không có ai ngăn cản...
Tần Kham sau khi nghe được lời đồn, thực sự muốn bóp chết cái đám bang nhàn đi truyền bá tin tức này.
Lời đồn thì đúng, đáng tiếc bọn họ đã quên bổ sung một điểm, chọn đồ xong thì phải trả tiền, Tần đại nhân dù sao cũng chỉ là Thiên hộ, hắn không phải ông già Nô-en.
Kinh sư phồn hoa náo nhiệt.
Ngày tết đã ở ngay trước mắt, gia phó phú hộ có tiền tỏa ra, từng chiếc xe ngựa chở đầy các loại hàng tết mà về, nhỏ đến bột nước phấn son của các nha hoàn tiểu thư nội viện, lớn đến các loại thịt dê thịt lợn pháo đốt, quả khô, dân chúng nhà nghèo cũng không nhàn rỗi, làm việc cả năm tích góp được chút bạc vụn, ở trong cửa hàng rẻ nhất đi đi lại lại hồi lâu, cắn răng giậm chân cẩn thận móc tiền ra, mua ít vải với quần áo mới cho con cái hoặc là bà nương trong nhà...
Người nghèo và người giàu đều bận rộn cho năm mới, cái từ "Năm mới" này đã truyền thừa ngàn năm, hiện giờ đã không chỉ là ăn tết, giống như đã thành một loại nghi thức thần thành của các dân chúng Đại Minh, cũng là một loại phóng túng đối với gia đình mình.
Tần phủ trên dưới cũng là một mảng vui mừng.
Bạc Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử đưa tới bị Tần Kham đương nhiên tham ô một chút, Tần phủ cuối cùng cũng có thể thoải mái đón tết, Đỗ Yên cực kỳ cao hứng, cơ hội đi dạo phố mua đồ quang minh chính đại như vậy, nàng ta sao lại để quản gia đi làm được? Tất nhiên phải là chủ mẫu của Tần gia tự thân xuất mã.
Vì thế Đỗ Yên mấy ngày nay bận rộn không ngừng, sáng sớm cửa thành vừa mở, Đỗ Yên liền ngồi kiệu nhỏ, trong tay cầm một hộp bạc, phía sau là hai chiếc xe ngựa to đi theo thành, Tần Kham cũng không lo nàng ta bị người cướp, với thân thủ biến thái cao tuyệt của nàng ta, Tần Kham cảm thấy nên lo lắng bà nương trong nhà phát hiện khi mua đồ bạc không đủ sẽ cướp của người khác, vì thế trước khi xuất môn liền dặn đi đặn lại, hết tiền thì về lấy, không được cướp bạc nhà người ta.
/400
|