Sinh ý dần dần tốt lên, khối đá treo trong lòng Tần Kham cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Tần Kham minh bạch cửa hàng này nếu không có bối cảnh quan phương như Cẩm Y vệ, nếu muốn sinh tồn ở kinh sư rồng rắn hỗn tạp này thì khó như lên trời.
Từ sau khi Tần Thiên hộ mở cửa hàng, phố bắc ở gần cửa hàng trở thành trọng điểm tuần tra của bọn Đinh Thuận, đám lưu manh thường lăn lộ ở quán trà tửu lâu đã sớm được thông báo, nếu dám quấy nhiễu cửa hàng của Tần Thiên hộ, dám ở trong cửa hàng giở trò, hoan nghênh quang lâm chiếu ngục của Cẩm Y vệ, nhấm nháp thử các loại khổ hình trong chiếu ngục, có mạng vào nhưng tuyệt đối không dám đảm báo còn mạng mà ra.
Vui tươi hớn hở thể hội khoái cảm hạnh phúc đếm tiền tới rã cả tay, không biết vì sao, ấn tượng của Tần Kham đối với hơn mười đại hán trong cửa hàng càng lúc càng sâu.
Đinh Thuận nói là từ trong lưu dân doanh ở ngoại ô kinh sư chọn về, đảm bảo ai cũng trung tâm đáng tin cậy, chỉ cần cho họ cơm ăn thì cái gì cũng chịu làm.
Lưu dân là hiện tượng không thể trừ tận gốc của người thống trị các đời, môn phiệt thân hào thôn tính đất đai, thiên tai hạn hán hoành hành, quan phủ sưu cao thuế nặng, nông dân mất đi đất đai bị ép phải xa xứ tìm kiếm đường sống, trên đường đi kết bạn với nhau, mấy người biến thành mấy chục, mấy trăm, vì thế liền hình thành dòng lưu dân.
Hoàng thành Kinh sư tất nhiên không chấp nhận cho những lưu dân này vào thành, bọn họ là tai hoạ ngầm lớn nhất của trị an, vì thế Thuận Thiên phủ từ những năm Vĩnh Lạc đã xác định khu vực hoạt động ở ngoại ô kinh sư cho các lưu dân, trừ phi trong thành cần cu li làm việc, nếu không không cho phép vào thành, hơn nữa xét thấy lưu dân cũng là nhân tố bất ổn định đối với sự thống trị của hoàng quyền, cho nên lưu dân doanh được đặt ở nơi cách Tam thiên doanh không tới ba dặm, một khi phát hiện lưu dân doanh có dấu hiệu không ổn, tướng sĩ của Tam thiên doanh có thể lập tức xuất động trấn áp lưu dân.
Cái các đế vương các đời muốn là dân tâm, nhưng cái phải phòng cũng là dân tâm.
Mười mấy đại hán Đinh Thuận mời tới là được chọn lựa từ trong lưu dân doanh. Nghe nói là nông dân là đến từ Liêu Đông, thổ địa bị các thân hào xâm chiếm, không có đường sống cho nên mới cả nhà dẫn nhau tới kinh sư.
Tần Kham rất hài lòng đối với mười mấy đại hán đó, thấy bọn họ rất cẩn thận duy hộ lợi ích của ông chủ, lại có thân hình khôi ngô khỏe mạnh, hắn thậm chí lờ mờ cảm thấy để bọn họ trông cửa hàng thì có chút đại tài tiểu dụng, những người này nếu có thể dạy dỗ thê, hoặc là dẫn theo làm thân binh thị vệ, dù sao Đinh Thuận và đám huynh đệ từ Nam Kinh đi theo biên chế của bọn họ vẫn ở Thiên hộ sở nội thành, không thể lúc nào cũng đi theo mình, hiện giờ Tần Thiên hộ cũng dần dần dưỡng ra tật xấu quan trường, nếu không có mấy người tùy thị bên cạnh, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Vừa sinh ra tâm tư thu dụng dùng riêng thì trong cửa hàng lại đã xảy ra chuyện. ************************************************** *************
Hôm nay Tần Kham đang ngồi ở trong sương phòng hậu viện cửa hàng tín toán xem trước năm mới có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận thì lại nghe thấy phía trước là tiếng chửi mắng ầm ĩ, một điếm tiểu nhị đầu đầy mồ hôi chạy vào bẩm báo. Nói là trong cửa hàng có cãi vã với khách.
Tần Kham vội vàng đứng dậy đi vào cửa hàng.
Từ bình phong hậu đường vòng qua. Ngạc nhiên phát hiện Thái tử Chu Hậu Chiếu cũng ở trong đó, một gã đại hán và Trương Vĩnh đang túm áo nhau, hai người giống như hai con chọi gà, nổi giận đùng đùng giằng co. Lưu Cẩn thì mặt mang theo vẻ khinh miệt, trong tay cầm một túi hoa quả, Chu Hậu Chiếu thì cười cười, thỉnh thoảng từ trong túi lấy ra mấy quả nhét vào miệng.
Đại hán là Đinh Thuận từ lưu dân doanh thuê tới, lúc này hắn vẻ mặt đỏ bừng, hung hăng lườm Trương Vĩnh. Trương Vĩnh cũng không chịu yếu thế, lườm lại tới mắt đỏ bừng.
"Buông tay! Tên hỗn trướng này, phản rồi, biết ông đây là ai không?"
Đại hán không chịu lui bước, túm Trương Vĩnh quát: "Mặc kệ ngươi là ai. . Ông chủ nói, khách cầm đồ mà không trả tiền thì không cho phép ra ngoài, lại càng không cho phép được ăn đồ chưa trả tiền trong cửa hàng. Ê, ngươi còn ăn nữa à, nói ngươi đó tiểu tử!"
Một tay túm Trương Vĩnh, đại hán tay kia thì chỉ về phía Chu Hậu Chiếu đang ăn nhồm nhoàm.
Chu Hậu Chiếu vừa ăn vừa cười, hồn nhiên chẳng buồn để ý tới ánh mắt phẫn nộ của đại hán: "Ta thích ăn thì ăn, cửa hàng này cũng có một phần của ta, sao mà không ăn được."
Đại hán cả giận nói: "Nói bậy! Ông chủ của cửa hàng này rõ ràng họ Tần, có liên quan gì tới ngươi?"
Chu Hậu Chiếu chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì nói: "Ái chà! Thì ra Tần Kham nuốt luôn phần của ta rồi, thế này thì không được, ta phải ăn thêm mấy miếng.
Nói xong Chu Hậu Chiếu giống như cố ý chọc giận hắn vậy, lại đút mấy quả khô chưa trả tiền vào miệng, sau đó khiêu khích nhướn nhướn mày với đại hán.
Tần Kham nhìn thấy vậy thì thở dài, thằng nhóc đáng chết này.
Quả nhiên, đại hán bị Chu Hậu Chiếu chọc giận rồi, hắn không biết Chu Hậu Chiếu, chỉ biết là nếu trong cửa hàng này thiếu đồ thì bọn họ phải đền bằng tiền lương, Chu Hậu Chiếu ăn một miếng là tiền công của hắn sẽ bớt đi một phần.
"Các ngươi. . . Khinh người quá đáng!" Đại hán nổi giận, một quyền đấm tới Trương Vĩnh.
Thân thủ Trương Vĩnh cũng bất phàm, trong bát hổ bên cạnh Chu Hậu Chiếu, chỉ có Trương Vĩnh tập luyện võ nghệ, hơn nữa cung mã quyền chưởng đều tinh, thường được Chu Hậu Chiếu vui vẻ gọi là " Tráng sĩ Trương", cho nên sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ Trương Vĩnh có thể được trọng dụng, chấp chưởng Cấm vệ ngự mã giám.
Đại hán một quyền đánh tới, Trương Vĩnh không nén, đơn chưởng đón đỡ, chụp lấy một quyền sắc bén của đại hán, giống như mũi kiếm bị vỏ kiếm chụp lấy.
Hai người giao thủ chiêu đầu tiên, Trương Vĩnh kinh nghi ồ lên một tiếng, quát: "Hán tử này có khí lực, là đối thủ."
Đại hán cũng không nói nhiều, lại một chưởng bổ xuống đầu, hai người ở trong cửa hàng cứ như vậy ngươi tới ta đi một quyền một chưởng đánh nhau.
Tần Kham nhíu mày, trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh nghi, lẩm bẩm nói: "Đại hán này có lai lịch gì? Vì sao chiêu thức và động tác của hắn có vài phần tương tự với Yên nhi nhỉ?"
Đối với võ công, Tần Kham là thường dân, không nhìn được sự ảo diệu trong đó, có điều cưới được lão bà bạo lực cao thủ, dưới mưa dầm thấm đất, so với người thường thuần túy xem náo nhiệt thì vẫn có mấy phần kiến thức hơn, vừa thấy các động tác đại hán tung người, vỗ chưởng, vung quyền, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chu Hậu Chiếu nghe thấy sau lưng có người lên tiếng, thấy Tần Kham tới, cao hứng cười nói: "Mau tới xem đi, đang đánh náo nhiệt lắm, người này là hán tử, thân thủ rất cao."
Tần Kham liếc hắn một cái, có lời muốn nói, có điều trước mắt phải giải quyết chuyện này đã, để lần sau đi.
Trong cửa hàng đại hán va Trương Vĩnh đánh nhau túi bụi, quyền tới cước đi nhanh chóng manh mẽ, Tần Kham cũng là lần đầu kiến thức thân thủ của Trương Vĩnh, không khỏi cảm khái ngàn vạn, chẳng trách ngày sau hắn có thể chấp chưởng Cấm vệ ngự mã giám, trừ do được Chu Hậu Chiếu sủng tín ra, bản thân nếu không có chút bản sự thì muốn ngồi trên vị trí đó cũng khó.
Bát hổ, không phải hoàn toàn là hạng người xu nịnh a dua, bọn họ cũng có chỗ bất phàm của mình.
Tâm niệm khẽ động, Tần Kham không nhịn được nhìn Lưu Cẩn bên cạnh Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn ở trước mặt Chu Hậu Chiếu lúc nào cũng cúi người, náo nhiệt trong trường hắn không hoàn toàn để ở trong lòng, chỗ mà ánh mắt hắn hướng tới nhiều nhất là vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu, không có lúc nào là không quan sát Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu hưng phấn khen hay, Lưu Cẩn cũng sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi theo, Chu Hậu Chiếu mặt lộ vẻ tiếc nuối, Lưu Cẩn sẽ lo lắng hò hét trợ uy cho Trương Vĩnh, nụ cười trên mặt hắn tựa hồ chưa bao giờ dừng lại,
Lưu Cẩn giống như một con dã quỷ bám trên người Chu Hậu Chiếu, buồn vui của Chu Hậu Chiếu vĩnh viễn là buồn vui của hắn.
Tần Kham mỉm cười, cũng là một người không đơn giản.
Sau này khi bát hổ chi phối triều chính, làm mưa làm gió, mình nên đứng ở chỗ nào? Vấn đề này nên suy nghĩ một chút.
Trong đầu nghĩ tâm sự, đại hán và Trương Vĩnh đánh nhau cũng dần dần phân ra thắng bại.
Trương Vĩnh không hổ là là tráng sĩ Trương, sau mấy chục hiệp, đại hán dần dần rơi xuống hạ phong.
Thừa dịp Trương Vĩnh vặn người, trong mắt đại hán chợt lóe hung quang, hóa chưởng thành trảo, vung trảo lên trên, người đột nhiên rùn xuống.
Vừa thấy chiêu này, Tần Kham thấy hỏng mẹ nó rồi.
Quả nhiên, đại hán không ngờ sử ra một chiêu hèn hạ hầu tử thâu đào.
Túm lấy đũng quần Trương Vĩnh, ra sức giật một cái, tiếp theo đại hán ánh mắt lộ ra vẻ bất khả tư nghị, cuối cùng Trương Vĩnh cười gằn một tiếng, vọt người một chưởng đánh xuống đầu,
Bùm!
Đại hán bị một chưởng mạnh mẽ của Trương Vĩnh bổ cho nằm đơ dưới đất, trong cửa hàng lại dấy lên bụi đất mãi không tan.
Trương Vĩnh thản nhiên như không vỗ vỗ đũng quần, hung hăng xì một tiếng khinh miệt với đại hán "Hạ lưu!", sau đó thì giống như đại tướng quân đắc thắng, ưỡn ngực quay lại trước người Chu Hậu Chiếu ôm quyền giao lệnh.
Náo nhiệt đã xong, mọi người tản đi.
Tần Kham chậm rãi đi đến trước người đại hán rồi ngồi xuống, đỡ hắn lên, thuận tiện vỗ vỗ bụi trên người cho hắn.
Vẻ mặt của Đại hán như rất bị đả kích, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm tay phải vẫn giữ tư thế ưng trảo của mình, thất hồn lạc phách thì thào: "Vì sao, vì sao... Tại sao có thể như vậy?"
Tần Kham rất đồng tình vỗ vai hắn: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần sau sẽ đòi nợ lại."
Đại hán vẫn thống khổ: "...Chiêu hầu tử thâu đào này của ta mấy năm rồi chưa từng thấy bại, hôm nay vì sao lại như vậy?"
Người này khẳng định là người không thoát ly hứng thú cấp thấp, chiêu thức hèn hạ như vậy còn không biết xấu hổ khoe ra là mấy năm chưa từng thất bại.
"Chiêu thức thì đúng, nhưng người thì sai." Tần Kham thở dài nói.
Đại hán mờ mịt nhìn hắn: "Người sao lại sai?"
"Bởi vì người ta căn bản không có đào để trộm."
Đại hán như có sở ngộ: "Ngươi là nói, hắn không phải là nam nhân?"
"Gần đúng."
Hai mắt Đại hán lòi ra, trầm mặc một lúc rồi cắn răng cả giận nói: "Gian tặc giỏi lắm, không có đào vì sao không nói sớm! Rồi sẽ có một ngày ta sẽ tìm tới hắn, khiến hắn chết không toàn thây!"
Tần Kham thở dài: "Ngươi lại nhầm rồi, người ta bắt đầu từ ngày vào cung đã không còn toàn thây rồi."
Đại hán lại thất thần, tiếp theo hét lên như phát cuồng: "Trái cũng không đúng, phải cũng không đúng, có giảng đạo lý hay không?"
Tần Kham ra một kiến nghệ rất đúng trọng tâm cho hắn: "..." Ngươi có thể dùng cắt kéo chân kẹp đứt đầu chó của hắn."
Tần Kham minh bạch cửa hàng này nếu không có bối cảnh quan phương như Cẩm Y vệ, nếu muốn sinh tồn ở kinh sư rồng rắn hỗn tạp này thì khó như lên trời.
Từ sau khi Tần Thiên hộ mở cửa hàng, phố bắc ở gần cửa hàng trở thành trọng điểm tuần tra của bọn Đinh Thuận, đám lưu manh thường lăn lộ ở quán trà tửu lâu đã sớm được thông báo, nếu dám quấy nhiễu cửa hàng của Tần Thiên hộ, dám ở trong cửa hàng giở trò, hoan nghênh quang lâm chiếu ngục của Cẩm Y vệ, nhấm nháp thử các loại khổ hình trong chiếu ngục, có mạng vào nhưng tuyệt đối không dám đảm báo còn mạng mà ra.
Vui tươi hớn hở thể hội khoái cảm hạnh phúc đếm tiền tới rã cả tay, không biết vì sao, ấn tượng của Tần Kham đối với hơn mười đại hán trong cửa hàng càng lúc càng sâu.
Đinh Thuận nói là từ trong lưu dân doanh ở ngoại ô kinh sư chọn về, đảm bảo ai cũng trung tâm đáng tin cậy, chỉ cần cho họ cơm ăn thì cái gì cũng chịu làm.
Lưu dân là hiện tượng không thể trừ tận gốc của người thống trị các đời, môn phiệt thân hào thôn tính đất đai, thiên tai hạn hán hoành hành, quan phủ sưu cao thuế nặng, nông dân mất đi đất đai bị ép phải xa xứ tìm kiếm đường sống, trên đường đi kết bạn với nhau, mấy người biến thành mấy chục, mấy trăm, vì thế liền hình thành dòng lưu dân.
Hoàng thành Kinh sư tất nhiên không chấp nhận cho những lưu dân này vào thành, bọn họ là tai hoạ ngầm lớn nhất của trị an, vì thế Thuận Thiên phủ từ những năm Vĩnh Lạc đã xác định khu vực hoạt động ở ngoại ô kinh sư cho các lưu dân, trừ phi trong thành cần cu li làm việc, nếu không không cho phép vào thành, hơn nữa xét thấy lưu dân cũng là nhân tố bất ổn định đối với sự thống trị của hoàng quyền, cho nên lưu dân doanh được đặt ở nơi cách Tam thiên doanh không tới ba dặm, một khi phát hiện lưu dân doanh có dấu hiệu không ổn, tướng sĩ của Tam thiên doanh có thể lập tức xuất động trấn áp lưu dân.
Cái các đế vương các đời muốn là dân tâm, nhưng cái phải phòng cũng là dân tâm.
Mười mấy đại hán Đinh Thuận mời tới là được chọn lựa từ trong lưu dân doanh. Nghe nói là nông dân là đến từ Liêu Đông, thổ địa bị các thân hào xâm chiếm, không có đường sống cho nên mới cả nhà dẫn nhau tới kinh sư.
Tần Kham rất hài lòng đối với mười mấy đại hán đó, thấy bọn họ rất cẩn thận duy hộ lợi ích của ông chủ, lại có thân hình khôi ngô khỏe mạnh, hắn thậm chí lờ mờ cảm thấy để bọn họ trông cửa hàng thì có chút đại tài tiểu dụng, những người này nếu có thể dạy dỗ thê, hoặc là dẫn theo làm thân binh thị vệ, dù sao Đinh Thuận và đám huynh đệ từ Nam Kinh đi theo biên chế của bọn họ vẫn ở Thiên hộ sở nội thành, không thể lúc nào cũng đi theo mình, hiện giờ Tần Thiên hộ cũng dần dần dưỡng ra tật xấu quan trường, nếu không có mấy người tùy thị bên cạnh, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Vừa sinh ra tâm tư thu dụng dùng riêng thì trong cửa hàng lại đã xảy ra chuyện. ************************************************** *************
Hôm nay Tần Kham đang ngồi ở trong sương phòng hậu viện cửa hàng tín toán xem trước năm mới có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận thì lại nghe thấy phía trước là tiếng chửi mắng ầm ĩ, một điếm tiểu nhị đầu đầy mồ hôi chạy vào bẩm báo. Nói là trong cửa hàng có cãi vã với khách.
Tần Kham vội vàng đứng dậy đi vào cửa hàng.
Từ bình phong hậu đường vòng qua. Ngạc nhiên phát hiện Thái tử Chu Hậu Chiếu cũng ở trong đó, một gã đại hán và Trương Vĩnh đang túm áo nhau, hai người giống như hai con chọi gà, nổi giận đùng đùng giằng co. Lưu Cẩn thì mặt mang theo vẻ khinh miệt, trong tay cầm một túi hoa quả, Chu Hậu Chiếu thì cười cười, thỉnh thoảng từ trong túi lấy ra mấy quả nhét vào miệng.
Đại hán là Đinh Thuận từ lưu dân doanh thuê tới, lúc này hắn vẻ mặt đỏ bừng, hung hăng lườm Trương Vĩnh. Trương Vĩnh cũng không chịu yếu thế, lườm lại tới mắt đỏ bừng.
"Buông tay! Tên hỗn trướng này, phản rồi, biết ông đây là ai không?"
Đại hán không chịu lui bước, túm Trương Vĩnh quát: "Mặc kệ ngươi là ai. . Ông chủ nói, khách cầm đồ mà không trả tiền thì không cho phép ra ngoài, lại càng không cho phép được ăn đồ chưa trả tiền trong cửa hàng. Ê, ngươi còn ăn nữa à, nói ngươi đó tiểu tử!"
Một tay túm Trương Vĩnh, đại hán tay kia thì chỉ về phía Chu Hậu Chiếu đang ăn nhồm nhoàm.
Chu Hậu Chiếu vừa ăn vừa cười, hồn nhiên chẳng buồn để ý tới ánh mắt phẫn nộ của đại hán: "Ta thích ăn thì ăn, cửa hàng này cũng có một phần của ta, sao mà không ăn được."
Đại hán cả giận nói: "Nói bậy! Ông chủ của cửa hàng này rõ ràng họ Tần, có liên quan gì tới ngươi?"
Chu Hậu Chiếu chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì nói: "Ái chà! Thì ra Tần Kham nuốt luôn phần của ta rồi, thế này thì không được, ta phải ăn thêm mấy miếng.
Nói xong Chu Hậu Chiếu giống như cố ý chọc giận hắn vậy, lại đút mấy quả khô chưa trả tiền vào miệng, sau đó khiêu khích nhướn nhướn mày với đại hán.
Tần Kham nhìn thấy vậy thì thở dài, thằng nhóc đáng chết này.
Quả nhiên, đại hán bị Chu Hậu Chiếu chọc giận rồi, hắn không biết Chu Hậu Chiếu, chỉ biết là nếu trong cửa hàng này thiếu đồ thì bọn họ phải đền bằng tiền lương, Chu Hậu Chiếu ăn một miếng là tiền công của hắn sẽ bớt đi một phần.
"Các ngươi. . . Khinh người quá đáng!" Đại hán nổi giận, một quyền đấm tới Trương Vĩnh.
Thân thủ Trương Vĩnh cũng bất phàm, trong bát hổ bên cạnh Chu Hậu Chiếu, chỉ có Trương Vĩnh tập luyện võ nghệ, hơn nữa cung mã quyền chưởng đều tinh, thường được Chu Hậu Chiếu vui vẻ gọi là " Tráng sĩ Trương", cho nên sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ Trương Vĩnh có thể được trọng dụng, chấp chưởng Cấm vệ ngự mã giám.
Đại hán một quyền đánh tới, Trương Vĩnh không nén, đơn chưởng đón đỡ, chụp lấy một quyền sắc bén của đại hán, giống như mũi kiếm bị vỏ kiếm chụp lấy.
Hai người giao thủ chiêu đầu tiên, Trương Vĩnh kinh nghi ồ lên một tiếng, quát: "Hán tử này có khí lực, là đối thủ."
Đại hán cũng không nói nhiều, lại một chưởng bổ xuống đầu, hai người ở trong cửa hàng cứ như vậy ngươi tới ta đi một quyền một chưởng đánh nhau.
Tần Kham nhíu mày, trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh nghi, lẩm bẩm nói: "Đại hán này có lai lịch gì? Vì sao chiêu thức và động tác của hắn có vài phần tương tự với Yên nhi nhỉ?"
Đối với võ công, Tần Kham là thường dân, không nhìn được sự ảo diệu trong đó, có điều cưới được lão bà bạo lực cao thủ, dưới mưa dầm thấm đất, so với người thường thuần túy xem náo nhiệt thì vẫn có mấy phần kiến thức hơn, vừa thấy các động tác đại hán tung người, vỗ chưởng, vung quyền, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chu Hậu Chiếu nghe thấy sau lưng có người lên tiếng, thấy Tần Kham tới, cao hứng cười nói: "Mau tới xem đi, đang đánh náo nhiệt lắm, người này là hán tử, thân thủ rất cao."
Tần Kham liếc hắn một cái, có lời muốn nói, có điều trước mắt phải giải quyết chuyện này đã, để lần sau đi.
Trong cửa hàng đại hán va Trương Vĩnh đánh nhau túi bụi, quyền tới cước đi nhanh chóng manh mẽ, Tần Kham cũng là lần đầu kiến thức thân thủ của Trương Vĩnh, không khỏi cảm khái ngàn vạn, chẳng trách ngày sau hắn có thể chấp chưởng Cấm vệ ngự mã giám, trừ do được Chu Hậu Chiếu sủng tín ra, bản thân nếu không có chút bản sự thì muốn ngồi trên vị trí đó cũng khó.
Bát hổ, không phải hoàn toàn là hạng người xu nịnh a dua, bọn họ cũng có chỗ bất phàm của mình.
Tâm niệm khẽ động, Tần Kham không nhịn được nhìn Lưu Cẩn bên cạnh Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn ở trước mặt Chu Hậu Chiếu lúc nào cũng cúi người, náo nhiệt trong trường hắn không hoàn toàn để ở trong lòng, chỗ mà ánh mắt hắn hướng tới nhiều nhất là vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu, không có lúc nào là không quan sát Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu hưng phấn khen hay, Lưu Cẩn cũng sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi theo, Chu Hậu Chiếu mặt lộ vẻ tiếc nuối, Lưu Cẩn sẽ lo lắng hò hét trợ uy cho Trương Vĩnh, nụ cười trên mặt hắn tựa hồ chưa bao giờ dừng lại,
Lưu Cẩn giống như một con dã quỷ bám trên người Chu Hậu Chiếu, buồn vui của Chu Hậu Chiếu vĩnh viễn là buồn vui của hắn.
Tần Kham mỉm cười, cũng là một người không đơn giản.
Sau này khi bát hổ chi phối triều chính, làm mưa làm gió, mình nên đứng ở chỗ nào? Vấn đề này nên suy nghĩ một chút.
Trong đầu nghĩ tâm sự, đại hán và Trương Vĩnh đánh nhau cũng dần dần phân ra thắng bại.
Trương Vĩnh không hổ là là tráng sĩ Trương, sau mấy chục hiệp, đại hán dần dần rơi xuống hạ phong.
Thừa dịp Trương Vĩnh vặn người, trong mắt đại hán chợt lóe hung quang, hóa chưởng thành trảo, vung trảo lên trên, người đột nhiên rùn xuống.
Vừa thấy chiêu này, Tần Kham thấy hỏng mẹ nó rồi.
Quả nhiên, đại hán không ngờ sử ra một chiêu hèn hạ hầu tử thâu đào.
Túm lấy đũng quần Trương Vĩnh, ra sức giật một cái, tiếp theo đại hán ánh mắt lộ ra vẻ bất khả tư nghị, cuối cùng Trương Vĩnh cười gằn một tiếng, vọt người một chưởng đánh xuống đầu,
Bùm!
Đại hán bị một chưởng mạnh mẽ của Trương Vĩnh bổ cho nằm đơ dưới đất, trong cửa hàng lại dấy lên bụi đất mãi không tan.
Trương Vĩnh thản nhiên như không vỗ vỗ đũng quần, hung hăng xì một tiếng khinh miệt với đại hán "Hạ lưu!", sau đó thì giống như đại tướng quân đắc thắng, ưỡn ngực quay lại trước người Chu Hậu Chiếu ôm quyền giao lệnh.
Náo nhiệt đã xong, mọi người tản đi.
Tần Kham chậm rãi đi đến trước người đại hán rồi ngồi xuống, đỡ hắn lên, thuận tiện vỗ vỗ bụi trên người cho hắn.
Vẻ mặt của Đại hán như rất bị đả kích, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm tay phải vẫn giữ tư thế ưng trảo của mình, thất hồn lạc phách thì thào: "Vì sao, vì sao... Tại sao có thể như vậy?"
Tần Kham rất đồng tình vỗ vai hắn: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần sau sẽ đòi nợ lại."
Đại hán vẫn thống khổ: "...Chiêu hầu tử thâu đào này của ta mấy năm rồi chưa từng thấy bại, hôm nay vì sao lại như vậy?"
Người này khẳng định là người không thoát ly hứng thú cấp thấp, chiêu thức hèn hạ như vậy còn không biết xấu hổ khoe ra là mấy năm chưa từng thất bại.
"Chiêu thức thì đúng, nhưng người thì sai." Tần Kham thở dài nói.
Đại hán mờ mịt nhìn hắn: "Người sao lại sai?"
"Bởi vì người ta căn bản không có đào để trộm."
Đại hán như có sở ngộ: "Ngươi là nói, hắn không phải là nam nhân?"
"Gần đúng."
Hai mắt Đại hán lòi ra, trầm mặc một lúc rồi cắn răng cả giận nói: "Gian tặc giỏi lắm, không có đào vì sao không nói sớm! Rồi sẽ có một ngày ta sẽ tìm tới hắn, khiến hắn chết không toàn thây!"
Tần Kham thở dài: "Ngươi lại nhầm rồi, người ta bắt đầu từ ngày vào cung đã không còn toàn thây rồi."
Đại hán lại thất thần, tiếp theo hét lên như phát cuồng: "Trái cũng không đúng, phải cũng không đúng, có giảng đạo lý hay không?"
Tần Kham ra một kiến nghệ rất đúng trọng tâm cho hắn: "..." Ngươi có thể dùng cắt kéo chân kẹp đứt đầu chó của hắn."
/400
|