Làm đầu mối chính trị Đại Minh, kinh sư chưa bao giờ thiếu lời đồn, lời đồn bình thường đều rất vô căn cứ, lớn đến hoàng đế lén lút sau lưng Trương hoàng hậu sủng hạnh cung nữ nào đó, nhỏ đến bố chồng nhà nào đó nhìn lén con dâu tắm rửa, những lời đồn này đều có một điểm giống nhau, đó là rất lạ, mỗi một chuyện đều giống như được người ta trau chuốt, chi tiết trong đó nói rất sống động, giống như là chính mắt thấy
Quốc nhân thích náo nhiệt, bất luận là náo nhiệt nhìn thấy hay là nghe náo nhiệt nghe thấy, đều thích nghe, tật xấu này đại thể đã truyền thừa mấy ngàn năm, đến nay vẫn không hề suy giảm.
Đồng thời tật xấu này còn diễn sinh ra một hậu quả rất không tốt, đó chính là nghe mù quáng và tin mù quáng, người khác nói cái gì thì là cái đấy, cũng không chứng thực, không nghi ngờ, cho nên Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm, triều đại thay đổi đếm không hết, thường thường là người đầu lĩnh đứng ở chỗ cao thuận miệng nói vài câu đồn đại, dưới trướng rất nhanh có thể tụ tập hơn mười vạn đại quân tạo phản.
Tần Kham sống hai đời, đối với thói hư tật xấu của quốc nhân tất nhiên biết rõ, lời đồn chính là món vũ khí đầu tiên mà hắn chuẩn bị.
Sống hai đời chỉ học được bản sự đầu cơ trục lợi, bịa đặt sinh sự, nếu Tần Kham hơi có chút liêm sỉ, ít nhất cũng nên cảnh tỉnh lại nhân sinh của mình.
Lời đồn rất thành công, trong một ngày nó đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh sư.
Khi trên không quốc giám truyền đơn rải xuống như tuyết, tình thế triệt để không khống chế được
Vô số cống sinh và sĩ tử nhặt truyền đơn, kinh nghi bất định hỏi nhau, sau đó thảo luận, các loại thanh âm tiếng động lớn rầm rĩ không dứt
Một cẩm y Tổng kỳ đang làm gián điệp ở quốc giám bỗng nhiên thành nhân sĩ biết chuyện, dưới ánh mắt của các cống sinh Tổng kỳ rất sống động thuật lại thảm án phát sinh ở phủ Thiệu Hưng mấy tháng trước này, thái giám giám sát của chức tạo cục chức tạo cục cùng với Chiết thương cấu kết kiếm lời, bóc lột chức công, lại vô tình giết chết hơn mười chức công khổ sở giãy dụa, Chiết Giang bố chính ti đồng lõa đồng mưu, tri phủ Đỗ Hoành vì thỉnh nguyện cho dân, lại bố chính ti mưu hại bỏ tù, bối cảnh triều đình của bố chính ti thâm hậu, Đỗ Hoành bị giải vào hình bộ kinh sư, đã dữ nhiều lành ít.
Tô Châu chức tạo cục và Chiết Giang bố chính ti đảo lộn tao ngổ đau khổ của chức công Thiệu Hưng, vận mệnh bất hạnh của Đỗ Hoành, nhân vật hoặc trung hoặc gian dưới sự tô vẽ cố ý của Tổng kỳ, chân tướng hắc ám của từng chuyện dơ bản, được các cống sinh trẻ tuổi ghi tạc trong lòng.
Người Đại Minh là chính nghĩa, Tính tình cương trực là mục tiêu theo đuổi suốt đời của bọn họ, chỉ cần không bước vào phạm vi quan lại thì bọn họ chính là người chính nghĩa chí thượng đơn thuần.
Cổ cổ đến nay, con người đều có tính tình dữ dội hoàn toàn khác hắn với thân hình mảnh mai, Minh triều càng như vậy.
Theo tiếng kể như chính mắt nhìn thấy của Cẩm y Tổng kỳ, các cống sinh đầu tiên là hoài nghi, sau đó thì khe khẽ thảo luận, cuối cùng dần dần tình cảm quần chúng phẫn nộ, dưới sự la hét cao vút của một cống sinh hơn ba mươi tuổi, toàn bộ cống sinh của quốc giám sôi trào.
"Triều đình không yên thì thiên hạ bất an, quốc triều dưỡng sĩ chính là vì sự nguy nan của xã tắc, hôm nay trung thần vô tội bị bắt oan, hình bộ ngu ngốc tới trắng đen chẳng phân biệt được, chính là lúc chúng ta phẫn nộ đứng lên, chư huynh còn chờ gì nữa?"
Sĩ tử này họ Nghiêm, tên Tung.
Các Cống sinh bị những lời này cổ vũ, lập tức nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng phụ họa: "Cùng đi, cùng đi."
Trong đám người đang Trào dâng, sĩ tử tên là Nghiêm Tung kia cùng Cẩm y Tổng kỳ bốn mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó Nghiêm Tung dẫn mấy người cao giọng quát mắng ra khỏi Quốc tử giám.
Vô luận quốc hữu nguy nan, hay là trong triều xuất gian thần, đi trước làm gương đứng ra lên án công khai tất nhiên là nhóm người này.
Nhóm người này có đôi khi đáng yêu cũng rất đáng kinh, có đôi khi thì đáng thương cũng rất đáng giận.
Mấy tên cống sinh vung tay hô to, gào thét lên tiếng ủng hộ tri phủ Đỗ Hoành thanh liêm vô tội, bọn họ xuất phát từ quốctử giám, một đường chậm rãi đi qua phố phường, dẫn tới vô số ánh mắt tò mò, sau đó thì mù quáng đi theo, chờ khi mọi người tụ tập trên quảng trường trước cửa nha môn hình bộ, đội ngũ đã đột nhiên gia tăng đến hơn hai ngàn người.
Các tiểu phiến Khẳng khái mà chính nghĩa của kinh sư rất vô tư hiến tặng trứng thối rau nát, các cống sinh sĩ tử máu nóng bốc lên đầu cầm trứng cầm rau, như phô thiên cái địa ném tới đại môn nha môn hình bộ, sai dịch đứng gác trước cửa sợ hãi, không nói gì đóng ngay cửa lại, hoang mang rối loạn chạy đi bẩm báo.
Khi các sĩ tử Giang Nam đồng thanh mắng nhiếc tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành tâm địa đen tối, giết chức công vô tội, các sĩ tử kinh sư phía bắc lại đang trăm miệng một lời dốc hết toàn lực lên tiếng ủng hộ và thỉnh nguyện cho vị tri phủ thanh liêm vô tội này, người nam người bắc đối với án này không ngờ đồng thời biểu lộ ra hai loại thái độ ngược hẳn nhau.
Trong một quán trà ở đường đối diện nha môn Hình bộ, khi các cống sinh hô to khẩu hiệu phá cửa, Tần Kham đứng trên lan can, lặng lẽ nhìn tất cả, khóe miệng bất giác phác ra một nụ cười.
Hắn đã dự cảm được, chuyện đang từ từ xoay chuyển phương hướng, người lặng lẽ đứng sau khống chế tất cả chính là hắn.
Dựa thế dùng thế rất Xảo diệu, chỉ cần lợi dụng thích đáng, Thiên hộ nho nhỏ cũng có thể lật tay làm mưa.
Sau khung cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú của Tần Kham trốn trong bóng tối rất khó lường, chẳng ai nhìn rõ được vẻ mặt của hắn lúc này, Đinh Thuận và Lý Nhị cung kính đứng sau lưng hắn, Nghiêm Tung vừa rồi vung tay kích động các cống sinh gây chuyện rõ ràng cũng đứng phía sau Tần Kham không xa.
Nghiêm Tung hơn hai mươi tuổi, diện mạo tuấn lãng, mặc áo dài bằng vải thô, bên hông thắt một khối ngọc bội tính chất thô ráp, là cách ăn mặc ưu thích của người nghèo Đại Minh.
Lúc này hai tay Nghiêm Tung giao nhau đặt trước bụng, vẻ mặt rất câu nệ cẩn thận, bộ dạng tùy thời chắc tay hành lễ.
Tần Kham đứng trước cửa sổ nhìn hồi lâu, mới chậm rãi xoay người nhìn vị gian tướng hai mươi năm sau thanh trấn chiều đường, quyền thế lấy thúng úp voi này.
Nghiêm Tung đón nhận ánh mắt sáng như sao của Tần Kham, rất nhanh lại cúi đầu không dám nhìn thẳng, trong lòng có chút chột dạ, vị Thiên hộ trước mặt cũng trẻ tuổi như hắn, nhưng ánh mắt hắn tựa hồ có thể biết rõ suy nghĩ, nhìn thấu tâm linh của mình.
Tần Kham nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên chắp tay cười nói với Nghiêm Tung: "Vất vả cho Nghiêm huynh rồi, Nghiêm huynh lên cao hô to, các sĩ tử vui vẻ đi theo, đủ có thể thấy Nghiêm huynh không phải vật trong ao, ngày chắp cánh bay cao sắp tới rồi."
Nghiêm Tung vội vàng chắp tay khom người, vẻ mặt có chút sợ hãi nói: "Tần đại nhân chịu hạ mình kết giao đã là phúc của vãn sinh rồi, thực sự không dám nhận danh xưng 'Nghiêm huynh', hiệu lực cho Tần đại nhân cũng là phúc của vãn sinh, Tần đại nhân khách khí quá."
Lúc này Nghiêm Tung chỉ là một cử tử lặng lẽ vô danh, đối với sự khách khí của Tần Kham quả thật cảm thấy có chút bất an.
Tần Kham cười ha ha nói: "Nghiêm huynh việc gì phải đa lễ thế, sao lại nói là hạ mình kết giao, thế là quá mức khiêm tốn rồi, ta thấy Nghiêm huynh quần áo đơn giản, lại nghe lại nghe không ăn thịt, không ngồi kiệu, nói vậy cuộc sống quá mức nghèo khó rồi, bản quan càn rỡ, dùng vật vàng trắng tặng, mong rằng Nghiêm huynh nhận lấy cho đừng cự tuyệt."
Đinh Thuận nghe vậy phất phất tay, dưới lầu hai gã Giáo úy khênh hai khay bạc trắng tới, đặt trên bàn phía trước Nghiêm Tung rồi lặng lẽ lui ra.
Hai khay bạc ước chừng mấy trăm lượng, trong mắt Nghiêm Tung hiện lên một tia tham lam, rất nhanh khôi phục khôi phục như thường, cũng không xấu hổ, chỉ càng thêm cung kính vái dài Tần Kham: "Đại nhân ban tặng, vãn sinh không dám chối từ, tương lai vãn sinh nếu có thể tiến thêm, tất để đại nhân sử dụng."
Tần Kham cười nói: "Nghiêm huynh không cần khách khí, hôm nay ngươi giúp ta, đây là vật cảm tạ, thật sự không đáng là gì cả. Đầu xuân Năm nay chính là thi hội, ta chúc Nghiêm huynh tên đề bảng vàng, ánh sáng cạnh cửa."
Nghiêm Tung cúi đầu trầm mặc một lát, khi ngẩng đầu nhìn Tần Kham thì trong mắt đã tràn ngập vẻ nịnh nọt rõ ràng, khác hẳn với thư sinh vẻ mặt chính nghĩa trong Quốc Tử Giám.
"Tên đề bảng vàng có người nói rằng là dễ, tiền đồ cẩm tú mới là khó. Đại nhân chính là cận thần đông cung, được bệ hạ và Thái tử điện hạ coi trọng, ngày sau kiến công phong hầu là không cần phải nói, tương lai vãn sinh nếu trúng tuyển tiến sĩ, nguyện đầu nhập môn hạ của đại nhân, cùng đại nhân canh gác triều đình, xa gần hô ứng, lời này của Tung là xuất phát từ phế phủ, mong rằng đại nhân vui lòng dìu dắt."
Tần Kham mỉm cười gật đầu nhận lời.
Nghiêm Tung quả nhiên là Nghiêm Tung, hiện giờ vẫn chỉ là cử tử hàn môn, nhưng trong lòng đã có dã tâm bừng bừng, chẳng trách hai mươi năm sau có thể ngồi vào vị trí thủ phụ nội các.
Quốc nhân thích náo nhiệt, bất luận là náo nhiệt nhìn thấy hay là nghe náo nhiệt nghe thấy, đều thích nghe, tật xấu này đại thể đã truyền thừa mấy ngàn năm, đến nay vẫn không hề suy giảm.
Đồng thời tật xấu này còn diễn sinh ra một hậu quả rất không tốt, đó chính là nghe mù quáng và tin mù quáng, người khác nói cái gì thì là cái đấy, cũng không chứng thực, không nghi ngờ, cho nên Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm, triều đại thay đổi đếm không hết, thường thường là người đầu lĩnh đứng ở chỗ cao thuận miệng nói vài câu đồn đại, dưới trướng rất nhanh có thể tụ tập hơn mười vạn đại quân tạo phản.
Tần Kham sống hai đời, đối với thói hư tật xấu của quốc nhân tất nhiên biết rõ, lời đồn chính là món vũ khí đầu tiên mà hắn chuẩn bị.
Sống hai đời chỉ học được bản sự đầu cơ trục lợi, bịa đặt sinh sự, nếu Tần Kham hơi có chút liêm sỉ, ít nhất cũng nên cảnh tỉnh lại nhân sinh của mình.
Lời đồn rất thành công, trong một ngày nó đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh sư.
Khi trên không quốc giám truyền đơn rải xuống như tuyết, tình thế triệt để không khống chế được
Vô số cống sinh và sĩ tử nhặt truyền đơn, kinh nghi bất định hỏi nhau, sau đó thảo luận, các loại thanh âm tiếng động lớn rầm rĩ không dứt
Một cẩm y Tổng kỳ đang làm gián điệp ở quốc giám bỗng nhiên thành nhân sĩ biết chuyện, dưới ánh mắt của các cống sinh Tổng kỳ rất sống động thuật lại thảm án phát sinh ở phủ Thiệu Hưng mấy tháng trước này, thái giám giám sát của chức tạo cục chức tạo cục cùng với Chiết thương cấu kết kiếm lời, bóc lột chức công, lại vô tình giết chết hơn mười chức công khổ sở giãy dụa, Chiết Giang bố chính ti đồng lõa đồng mưu, tri phủ Đỗ Hoành vì thỉnh nguyện cho dân, lại bố chính ti mưu hại bỏ tù, bối cảnh triều đình của bố chính ti thâm hậu, Đỗ Hoành bị giải vào hình bộ kinh sư, đã dữ nhiều lành ít.
Tô Châu chức tạo cục và Chiết Giang bố chính ti đảo lộn tao ngổ đau khổ của chức công Thiệu Hưng, vận mệnh bất hạnh của Đỗ Hoành, nhân vật hoặc trung hoặc gian dưới sự tô vẽ cố ý của Tổng kỳ, chân tướng hắc ám của từng chuyện dơ bản, được các cống sinh trẻ tuổi ghi tạc trong lòng.
Người Đại Minh là chính nghĩa, Tính tình cương trực là mục tiêu theo đuổi suốt đời của bọn họ, chỉ cần không bước vào phạm vi quan lại thì bọn họ chính là người chính nghĩa chí thượng đơn thuần.
Cổ cổ đến nay, con người đều có tính tình dữ dội hoàn toàn khác hắn với thân hình mảnh mai, Minh triều càng như vậy.
Theo tiếng kể như chính mắt nhìn thấy của Cẩm y Tổng kỳ, các cống sinh đầu tiên là hoài nghi, sau đó thì khe khẽ thảo luận, cuối cùng dần dần tình cảm quần chúng phẫn nộ, dưới sự la hét cao vút của một cống sinh hơn ba mươi tuổi, toàn bộ cống sinh của quốc giám sôi trào.
"Triều đình không yên thì thiên hạ bất an, quốc triều dưỡng sĩ chính là vì sự nguy nan của xã tắc, hôm nay trung thần vô tội bị bắt oan, hình bộ ngu ngốc tới trắng đen chẳng phân biệt được, chính là lúc chúng ta phẫn nộ đứng lên, chư huynh còn chờ gì nữa?"
Sĩ tử này họ Nghiêm, tên Tung.
Các Cống sinh bị những lời này cổ vũ, lập tức nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng phụ họa: "Cùng đi, cùng đi."
Trong đám người đang Trào dâng, sĩ tử tên là Nghiêm Tung kia cùng Cẩm y Tổng kỳ bốn mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó Nghiêm Tung dẫn mấy người cao giọng quát mắng ra khỏi Quốc tử giám.
Vô luận quốc hữu nguy nan, hay là trong triều xuất gian thần, đi trước làm gương đứng ra lên án công khai tất nhiên là nhóm người này.
Nhóm người này có đôi khi đáng yêu cũng rất đáng kinh, có đôi khi thì đáng thương cũng rất đáng giận.
Mấy tên cống sinh vung tay hô to, gào thét lên tiếng ủng hộ tri phủ Đỗ Hoành thanh liêm vô tội, bọn họ xuất phát từ quốctử giám, một đường chậm rãi đi qua phố phường, dẫn tới vô số ánh mắt tò mò, sau đó thì mù quáng đi theo, chờ khi mọi người tụ tập trên quảng trường trước cửa nha môn hình bộ, đội ngũ đã đột nhiên gia tăng đến hơn hai ngàn người.
Các tiểu phiến Khẳng khái mà chính nghĩa của kinh sư rất vô tư hiến tặng trứng thối rau nát, các cống sinh sĩ tử máu nóng bốc lên đầu cầm trứng cầm rau, như phô thiên cái địa ném tới đại môn nha môn hình bộ, sai dịch đứng gác trước cửa sợ hãi, không nói gì đóng ngay cửa lại, hoang mang rối loạn chạy đi bẩm báo.
Khi các sĩ tử Giang Nam đồng thanh mắng nhiếc tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành tâm địa đen tối, giết chức công vô tội, các sĩ tử kinh sư phía bắc lại đang trăm miệng một lời dốc hết toàn lực lên tiếng ủng hộ và thỉnh nguyện cho vị tri phủ thanh liêm vô tội này, người nam người bắc đối với án này không ngờ đồng thời biểu lộ ra hai loại thái độ ngược hẳn nhau.
Trong một quán trà ở đường đối diện nha môn Hình bộ, khi các cống sinh hô to khẩu hiệu phá cửa, Tần Kham đứng trên lan can, lặng lẽ nhìn tất cả, khóe miệng bất giác phác ra một nụ cười.
Hắn đã dự cảm được, chuyện đang từ từ xoay chuyển phương hướng, người lặng lẽ đứng sau khống chế tất cả chính là hắn.
Dựa thế dùng thế rất Xảo diệu, chỉ cần lợi dụng thích đáng, Thiên hộ nho nhỏ cũng có thể lật tay làm mưa.
Sau khung cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú của Tần Kham trốn trong bóng tối rất khó lường, chẳng ai nhìn rõ được vẻ mặt của hắn lúc này, Đinh Thuận và Lý Nhị cung kính đứng sau lưng hắn, Nghiêm Tung vừa rồi vung tay kích động các cống sinh gây chuyện rõ ràng cũng đứng phía sau Tần Kham không xa.
Nghiêm Tung hơn hai mươi tuổi, diện mạo tuấn lãng, mặc áo dài bằng vải thô, bên hông thắt một khối ngọc bội tính chất thô ráp, là cách ăn mặc ưu thích của người nghèo Đại Minh.
Lúc này hai tay Nghiêm Tung giao nhau đặt trước bụng, vẻ mặt rất câu nệ cẩn thận, bộ dạng tùy thời chắc tay hành lễ.
Tần Kham đứng trước cửa sổ nhìn hồi lâu, mới chậm rãi xoay người nhìn vị gian tướng hai mươi năm sau thanh trấn chiều đường, quyền thế lấy thúng úp voi này.
Nghiêm Tung đón nhận ánh mắt sáng như sao của Tần Kham, rất nhanh lại cúi đầu không dám nhìn thẳng, trong lòng có chút chột dạ, vị Thiên hộ trước mặt cũng trẻ tuổi như hắn, nhưng ánh mắt hắn tựa hồ có thể biết rõ suy nghĩ, nhìn thấu tâm linh của mình.
Tần Kham nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên chắp tay cười nói với Nghiêm Tung: "Vất vả cho Nghiêm huynh rồi, Nghiêm huynh lên cao hô to, các sĩ tử vui vẻ đi theo, đủ có thể thấy Nghiêm huynh không phải vật trong ao, ngày chắp cánh bay cao sắp tới rồi."
Nghiêm Tung vội vàng chắp tay khom người, vẻ mặt có chút sợ hãi nói: "Tần đại nhân chịu hạ mình kết giao đã là phúc của vãn sinh rồi, thực sự không dám nhận danh xưng 'Nghiêm huynh', hiệu lực cho Tần đại nhân cũng là phúc của vãn sinh, Tần đại nhân khách khí quá."
Lúc này Nghiêm Tung chỉ là một cử tử lặng lẽ vô danh, đối với sự khách khí của Tần Kham quả thật cảm thấy có chút bất an.
Tần Kham cười ha ha nói: "Nghiêm huynh việc gì phải đa lễ thế, sao lại nói là hạ mình kết giao, thế là quá mức khiêm tốn rồi, ta thấy Nghiêm huynh quần áo đơn giản, lại nghe lại nghe không ăn thịt, không ngồi kiệu, nói vậy cuộc sống quá mức nghèo khó rồi, bản quan càn rỡ, dùng vật vàng trắng tặng, mong rằng Nghiêm huynh nhận lấy cho đừng cự tuyệt."
Đinh Thuận nghe vậy phất phất tay, dưới lầu hai gã Giáo úy khênh hai khay bạc trắng tới, đặt trên bàn phía trước Nghiêm Tung rồi lặng lẽ lui ra.
Hai khay bạc ước chừng mấy trăm lượng, trong mắt Nghiêm Tung hiện lên một tia tham lam, rất nhanh khôi phục khôi phục như thường, cũng không xấu hổ, chỉ càng thêm cung kính vái dài Tần Kham: "Đại nhân ban tặng, vãn sinh không dám chối từ, tương lai vãn sinh nếu có thể tiến thêm, tất để đại nhân sử dụng."
Tần Kham cười nói: "Nghiêm huynh không cần khách khí, hôm nay ngươi giúp ta, đây là vật cảm tạ, thật sự không đáng là gì cả. Đầu xuân Năm nay chính là thi hội, ta chúc Nghiêm huynh tên đề bảng vàng, ánh sáng cạnh cửa."
Nghiêm Tung cúi đầu trầm mặc một lát, khi ngẩng đầu nhìn Tần Kham thì trong mắt đã tràn ngập vẻ nịnh nọt rõ ràng, khác hẳn với thư sinh vẻ mặt chính nghĩa trong Quốc Tử Giám.
"Tên đề bảng vàng có người nói rằng là dễ, tiền đồ cẩm tú mới là khó. Đại nhân chính là cận thần đông cung, được bệ hạ và Thái tử điện hạ coi trọng, ngày sau kiến công phong hầu là không cần phải nói, tương lai vãn sinh nếu trúng tuyển tiến sĩ, nguyện đầu nhập môn hạ của đại nhân, cùng đại nhân canh gác triều đình, xa gần hô ứng, lời này của Tung là xuất phát từ phế phủ, mong rằng đại nhân vui lòng dìu dắt."
Tần Kham mỉm cười gật đầu nhận lời.
Nghiêm Tung quả nhiên là Nghiêm Tung, hiện giờ vẫn chỉ là cử tử hàn môn, nhưng trong lòng đã có dã tâm bừng bừng, chẳng trách hai mươi năm sau có thể ngồi vào vị trí thủ phụ nội các.
/400
|