"Vô độc bất trượng phu, vốn định bình thản giải quyết, nhưng hiện giờ xem ra phải chết mấy người rồi." Tần Kham cắn răng, trong ánh mắt sát khí tất lộ.
Đinh Thuận ôm quyền thật mạnh, trên mặt là một mảng lo lắng: "Đại nhân có chủ ý gì mau nói ra đi, mọi người sắp đến kinh sư rồi."
"Đám đồng hành Áp giải những nhân chứng này ngươi đều quen chứ?"
"Rất quen, Mưu soái từ kinh sư điều động ra ngoài một bách hộ và mấy tên tổng kỳ chuyên lùng án, thuộc hạ trước kia thường xuyên uống rượu với bọn họ."
Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói: "ngươi tới Tần phủ tìm ta quản gia của ta, bảo bỏ ra một vạn lượng bạc, sau đó ngươi tự mình đi một chuyến, chia bọc cho họ để bịt miệng."
Đinh Thuận ngẩn ra: "Vì sao phải bịt miệng họ?"
"Bởi vì... Ta muốn giết chết toàn bộ những nha dịch nhân chứng này trên đường."
Đinh Thuận kinh ngạc một chút, tiếp theo ôm quyền nói: "Vâng."
"Không chỉ như vậy, chuyện còn chưa xong, án tử này không thể thiếu nhân chứng, giết người thì phải bù vào, ở trong chiếu ngục tìm một số tử tù khẩu âm Giang Nam, cho phí an gia nhiều một chút, bảo bọn họ giả mạo nhân chứng."
Đinh Thuận hiếu kỳ nói: "Giả mạo nhân chứng rất đơn giản, vì sao phải giết tử tù?"
"Bởi vì sau khi ba pháp thi thẩm định xong, những tử tù này phải phân tán ra khỏi kinh, sau đó bọn họ cũng nên chết, nếu không người hữu tâm tra ra, chuyện sẽ có chỗ hổng."
"Thuộc hạ minh bạch."
Trên mặt Tần Kham lộ ra nụ cười âm hiểm: "Các ngươi chơi bài với ta, ta cũng không không khách khí, lần này thử nhìn xem, rốt cuộc là ai lừa ai."
Đêm khuya, chiếu ngục kinh sư Bắc trấn phủ ti.
Trong một căn phòng nhỏ hẹp, hơn mười tù phạm xanh xao vàng vọt, vẻ mặt đờ đẫn mỗi người đang cầm một con gà quay gặp lấy gặp để, bên trong nhà lao chỉ toàn là những tiếng nhai nuốt.
Đinh Thuận án đao đứng ở giữa phòng giam, dưới ánh sáng của cây đuốc, các tù phạm đang lặng lẽ ăn mỹ thực dã nhiều năm rồi chưa được thưởng thức, giống như những con dã thú đói khát, Đinh Thuận lẳng lặng nhìn một màn này, mỉm cười hài lòng địa.
"Đám hỗn đản Các ngươi nghe đây! Tương lai chờ đại các ngươi là gì, chắc hẳn các ngươi đã biết rồi, hôm nay các ngươi giúp lão tử một việc, lão tử không muốn lừa các ngươi, nói thật ra, giúp rồi thì vẫn là một chữ chết, nhưng các ngươi mỗi người có thể có một trăm lượng bạc an gia phí, các ngươi cũng có vợ con cha mẹ, một trăm lượng bạc đủ để bọn họ hưởng dụng nhiều năm, dù sao cũng là chết, trước lúc chết để lại chút tiền cho cha mẹ vơ con, coi như chuộc lại tội nghiệt lúc sinh tiền của các ngươi, tội gì mà không làm?"
Một tù phạm trung niên ăn xong gà quay đầu tiên, ý vẫn chưa tận mút mút ngón tay, trên mặt lộ ra nụ cười thờ ơ, chắp tay với Đinh Thuận, cười nói: "Vị quan gia này ra tay hào phóng, chết sớm hay chết muộn đều là chết, có bạc để cầm cũng cũng được chết một cách thống khoái, chừa lại chút đồ cưới và đồ tái giá cho vợ và nhi tử, tương lai ta chết, vợ con tìm được nhà tốt, sống những ngày tháng thoải mái, quan gia, vụ mua bán này ta làm, không phải trên công đường nói mấy lời chứng, sau khi nói xong thì ra khỏi thành xuống Hoàng Tuyền sao? Đến lúc đó cho ta một đao thống khoái là được."
Có người đi đầu, các tù phạm còn lại suy tư một lát rồi đều lộ ra vẻ mặt đồng ý.
Đinh Thuận cười âm hiểm mấy tiếng, sau đó hung tợn nói: "Tốt, nếu đã đáp ứng, mỗi người một trăm lượng bạc, lập tức đưa đến nhà các ngươi, mọi người giờ theo ta ra khỏi thành, lời xấu nói trước, trên công đường ai giám để lộ phong thanh, chết không chỉ một mình các ngươi, mà là cả nhà các ngươi, chư vị ở trong chiếu ngục lâu rồi. Thủ đoạn của Cẩm Y vệ các ngươi là chắc đều minh bạch.
Những Ngày gần đây triều đình bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Các quan viên từng kêu gào đòi chém Đỗ Hoành và Tần Kham ngay lập tức rốt cuộc cũng không lên tiếng gì nữa, mỗi ngày trên kim điện tảo triều chỉ im lặng đứng trong hàng không nói một câu, trong không khí bình tĩnh mang theo mấy phần mưa gió sắp đến.
Mười ngày sau, nhân chứng vật chứng tương quan của vụ án Đỗ Hoành đã tới kinh sư, ba pháp ti bắt đầu chuẩn bị khai đường.
Quan viên Đô Sát viện phái ra là Tả Đô ngự sử Đái San, người hình bộ phái ra là hữu Thị Lang Hà Giám, Đại Lý tự là thiếu khanh Lưu Nham.
Ba pháp ti hội thẩm ở đại đường hình bộ.
Án Tần Kham rải truyền đơn và kích động cống sinh gây chuyện có liên quan tới án của Đỗ Hoành. Hai án đồng thẩm coi như là một.
Án này chấn kinh triều đình, dân gian kinh sư cũng nhao nhao nghị luận nhao nhao nghị luận, dân chúng tò mò đều tụ tập ngoài đại đường hình bộ nghe thẩm.
Ngày hôm sau Nhân chứng đến kinh, hình bộ chính thức khai đường, quan chủ thẩm là hữu Thị Lang hữu Hà Giám.
Giám sát ngự sử Chiết Giang Chiết Giang Hình Chiêu, Thái Thường tự khanh kiêm hàn lâm học sĩ Trương Sĩ Trinh, Công bộ cấp sự trung Tào Chước An, cùng với Lại bộ Tả thị lang Tiêu Phương đến bàng thính.
Ngoại đường đầu người lố nhố. Nha dịch Nội đường tay cầm thủy hỏa côn chia làm hai hàng,Tả Đô ngự sử Đái San và Đại Lý tự thiếu khanh Lưu Nham ngồi hai bên trái phái Hà Giám.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Hà Giám nhìn nhìn Đái San năm nay đã hơi bảy mươi, Đái San không nói không cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Bốp!
Hà Giám vỗ kinh đường mộc thật mạnh: "Giải phạm nhân Đỗ Hoành, Tần Kham!"
Đỗ Hoành và Tần Kham bị nha dịch từ bên hông đại đường dẫn ra, hai người hai người chính giữa đại đường.
Hai người thân hãm lao ngục, nhưng vẫn chưa bị cách công danh, ở đây không cần phải quỳ.
Hà Giám mặt chữ quốc, ánh mắt thanh chính vô tà, nghiêm nghị sinh uy.
"Đỗ Hoành, ngươi biết tội chưa?"
Đỗ Hoành cười chua sót: "Lão phu vô tội."
"Ngày mười lăm tháng chạp năm Hoằng Trị thứ mười bảy. Mười ba chức công của Phủ Thiệu Hưng bị đánh giết, là ngươi sai nha dịch gây nên?"
"Tuyệt không có việc này, mà hoàn toàn là ngược lại, lão phu ngày đó là thỉnh mệnh cho thái giám giám sát Tô Châu chức tạo cục Vương Bằng cho bọn họ."
"Ngươi thỉnh mệnh gì cho họ?"
" Chức công Thiệu Hưng bị Tô Châu chức tạo cục bóc lột, phủ nội vụ sớm định ra tiền công hai lượng bạc cho một thớ lụa. Sau khi cắt xén từng tầng, xuống tới tay chức công thường thường không đủ hai xu, khiến chức công sống rất gian nan, không nuôi nổi vợ con. Chức công cũnglà dân chúng dưới sự cai trị của lão phu, dân chúng chịu khổ, lão phu không thể không thỉnh mệnh cho họ."
Hà Giám quát to: "Chớ có nói bậy! Ngày ấy ngươidẫn theo nha dịch tới quan dịch của Vương Bằng, rõ ràng là để trấn áp các chức công đang gây sự, bản quan có lời chứng của người có mặt tại hiện trường ở đây, Đỗ Hoành, khuyên ngươi chớ có ở trên công đường nói dối nói điêu, nếu không bản quan tất sẽ cho ngươi minh bạch thế nào là sự sâm nghiêm của vương pháp."
"Lão phu tuyệt không nói điêu, nếu có một chữ không đúng, xin để thiên lôi đánh chết."
Tuần án ngự sử Hình Chiêu Bàng thính thẩm bỗng nhiên cười lạnh: "Trên Công đường chú trọng chứng cớ, nói thề thốt có tác dụng, vậy pháp trường còn mở làm gì? Đỗ Hoành, uổng cho ngươi làm quan phụ mẫu nhiều năm như vậy, thẩm tra nhiều án như vậy , chẳng lẽ phạm nhân thề cái là ngươi cho rằng vô tội, phóng thích tại chỗ."
Trương Sĩ Trinh, Tào Chước An - vây cánh của Lưu Cát - ở bên cạnh giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, đồng thời bật cười.
Đỗ Hoành đứng ở bên cạnh chưa kịp nói gì thì Tần Kham bỗng nhiên nhìn chằm chằm ba ngườirồi lạnh lùng nói: "Các ngươi là quan chủ thẩm của án này à?"
Tiếng cười của Ba người khựng lại.
" Nếu không phải quan chủ thẩm, mẹ ngươi khi ngươi còn nhỏ chẳng lẽ không dạy các ngươi, không phân biệt trường hợp mà nói leo lung tung là sẽ bị ăn tát ư?"
Ánh mắt nhìn Tần Kham của Ba người lập tức phun ra lửa giận.
Hà Giám lạnh lùng nhìn ba người một cái, nói: "Ba vị đại nhân, bản quan phụng chỉ chủ thẩm án này, trên công đường chỉ nhận luật pháp, không nói nhân tình, các ngươi không liên quan tới bản án, bàng thính thì được, nhưng chớ có lên tiếng, ba vị xin hãy tự trọng."
Ba người vấp phải đinh, lửa giận không thể phát tiết, đành phải hung hăng lườm Tần Kham một cái rồi phẫn nộ ngồi xuống.
Hà Giám khụ khụ hai tiếng, vừa định tiếp tục thẩm án thì lại nghe thấy ngoài công đường một giọng nói vang lên: "Thái tử điện hạ giá lâm."
Vẻ mặt của mọi người trong Nội đường cứng đờ, vội vàng đứng lên chỉnh y quan chuẩn bị nghênh giá.
Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười, trong lòng dâng lên mấy phần ám áp và cảm động.
Chu Hậu Chiếu chung quy vẫn là bạn bè tốt có tình có nghĩa.
Dân chúng vây xem ở ngoại đường sớm đã quỳ xuống, Chu Hậu Chiếu mặc cẩm bào màu đen, dưới sự vây quanh của đám người Lưu Cẩn, Trương Vĩnh nghênh ngang đi vào công đường hình bộ, nhận sự quỳ lạy của các quan viên.
Hà Giám do dự một chút, nói: "Hôm nay thần chủ thẩm đại án bệ hạ khâm định, điện hạ tới tựa hồ không ổn, xin điện hạ..."
Chu Hậu Chiếu nhân lúc người ta hành lễ nháy máy với Tần Kham, sau đó phụng phịu nói: "Con mèo ba từ mà Bản cung vừa rồi ôm trong tay là giống quý mua được từ chỗ sắc mục Tây Vực..."
Hà Giám ngơ ngác: "Thứ cho thần ngu dốt, lời này của điện hạ có liên quan gì tới án tử này ư?"
" Đương nhiên không liên quan tới án tử, nhưng có quan hệ cực lớn với bản cung."
" Quan hệ... gì?"
" Vừa rồi khi xa liễn của bản cung đi qua nha môn hình bộ, con mèo đó từ trong tay bản cung nhảy ra khỏi xe, ta thấy nó chui vào nha môn hình bộ..."
"Cho... cho nên?"
Chu Hậu Chiếu lớn tiếng nói: "Cho nên bản cung tới đây tìm mèo! , các ngươi tiếp tục thẩm án, không cần để ý tới ta, ta chỉ là tìm mèo của ta, tuyệt đối không chen vào nửa câu."
Hà Giám lau mồ hôi, cười khổ nói: "Điện hạ cho dù muốn phá rối thì cũng xin tìm một cái cớ nào hay hơn một chút được không?"
Chu Hậu Chiếu chớp mắt đầy vẻ vô tội: "Bản cung thật sự là tới tìm mèo mà..."
Đinh Thuận ôm quyền thật mạnh, trên mặt là một mảng lo lắng: "Đại nhân có chủ ý gì mau nói ra đi, mọi người sắp đến kinh sư rồi."
"Đám đồng hành Áp giải những nhân chứng này ngươi đều quen chứ?"
"Rất quen, Mưu soái từ kinh sư điều động ra ngoài một bách hộ và mấy tên tổng kỳ chuyên lùng án, thuộc hạ trước kia thường xuyên uống rượu với bọn họ."
Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói: "ngươi tới Tần phủ tìm ta quản gia của ta, bảo bỏ ra một vạn lượng bạc, sau đó ngươi tự mình đi một chuyến, chia bọc cho họ để bịt miệng."
Đinh Thuận ngẩn ra: "Vì sao phải bịt miệng họ?"
"Bởi vì... Ta muốn giết chết toàn bộ những nha dịch nhân chứng này trên đường."
Đinh Thuận kinh ngạc một chút, tiếp theo ôm quyền nói: "Vâng."
"Không chỉ như vậy, chuyện còn chưa xong, án tử này không thể thiếu nhân chứng, giết người thì phải bù vào, ở trong chiếu ngục tìm một số tử tù khẩu âm Giang Nam, cho phí an gia nhiều một chút, bảo bọn họ giả mạo nhân chứng."
Đinh Thuận hiếu kỳ nói: "Giả mạo nhân chứng rất đơn giản, vì sao phải giết tử tù?"
"Bởi vì sau khi ba pháp thi thẩm định xong, những tử tù này phải phân tán ra khỏi kinh, sau đó bọn họ cũng nên chết, nếu không người hữu tâm tra ra, chuyện sẽ có chỗ hổng."
"Thuộc hạ minh bạch."
Trên mặt Tần Kham lộ ra nụ cười âm hiểm: "Các ngươi chơi bài với ta, ta cũng không không khách khí, lần này thử nhìn xem, rốt cuộc là ai lừa ai."
Đêm khuya, chiếu ngục kinh sư Bắc trấn phủ ti.
Trong một căn phòng nhỏ hẹp, hơn mười tù phạm xanh xao vàng vọt, vẻ mặt đờ đẫn mỗi người đang cầm một con gà quay gặp lấy gặp để, bên trong nhà lao chỉ toàn là những tiếng nhai nuốt.
Đinh Thuận án đao đứng ở giữa phòng giam, dưới ánh sáng của cây đuốc, các tù phạm đang lặng lẽ ăn mỹ thực dã nhiều năm rồi chưa được thưởng thức, giống như những con dã thú đói khát, Đinh Thuận lẳng lặng nhìn một màn này, mỉm cười hài lòng địa.
"Đám hỗn đản Các ngươi nghe đây! Tương lai chờ đại các ngươi là gì, chắc hẳn các ngươi đã biết rồi, hôm nay các ngươi giúp lão tử một việc, lão tử không muốn lừa các ngươi, nói thật ra, giúp rồi thì vẫn là một chữ chết, nhưng các ngươi mỗi người có thể có một trăm lượng bạc an gia phí, các ngươi cũng có vợ con cha mẹ, một trăm lượng bạc đủ để bọn họ hưởng dụng nhiều năm, dù sao cũng là chết, trước lúc chết để lại chút tiền cho cha mẹ vơ con, coi như chuộc lại tội nghiệt lúc sinh tiền của các ngươi, tội gì mà không làm?"
Một tù phạm trung niên ăn xong gà quay đầu tiên, ý vẫn chưa tận mút mút ngón tay, trên mặt lộ ra nụ cười thờ ơ, chắp tay với Đinh Thuận, cười nói: "Vị quan gia này ra tay hào phóng, chết sớm hay chết muộn đều là chết, có bạc để cầm cũng cũng được chết một cách thống khoái, chừa lại chút đồ cưới và đồ tái giá cho vợ và nhi tử, tương lai ta chết, vợ con tìm được nhà tốt, sống những ngày tháng thoải mái, quan gia, vụ mua bán này ta làm, không phải trên công đường nói mấy lời chứng, sau khi nói xong thì ra khỏi thành xuống Hoàng Tuyền sao? Đến lúc đó cho ta một đao thống khoái là được."
Có người đi đầu, các tù phạm còn lại suy tư một lát rồi đều lộ ra vẻ mặt đồng ý.
Đinh Thuận cười âm hiểm mấy tiếng, sau đó hung tợn nói: "Tốt, nếu đã đáp ứng, mỗi người một trăm lượng bạc, lập tức đưa đến nhà các ngươi, mọi người giờ theo ta ra khỏi thành, lời xấu nói trước, trên công đường ai giám để lộ phong thanh, chết không chỉ một mình các ngươi, mà là cả nhà các ngươi, chư vị ở trong chiếu ngục lâu rồi. Thủ đoạn của Cẩm Y vệ các ngươi là chắc đều minh bạch.
Những Ngày gần đây triều đình bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Các quan viên từng kêu gào đòi chém Đỗ Hoành và Tần Kham ngay lập tức rốt cuộc cũng không lên tiếng gì nữa, mỗi ngày trên kim điện tảo triều chỉ im lặng đứng trong hàng không nói một câu, trong không khí bình tĩnh mang theo mấy phần mưa gió sắp đến.
Mười ngày sau, nhân chứng vật chứng tương quan của vụ án Đỗ Hoành đã tới kinh sư, ba pháp ti bắt đầu chuẩn bị khai đường.
Quan viên Đô Sát viện phái ra là Tả Đô ngự sử Đái San, người hình bộ phái ra là hữu Thị Lang Hà Giám, Đại Lý tự là thiếu khanh Lưu Nham.
Ba pháp ti hội thẩm ở đại đường hình bộ.
Án Tần Kham rải truyền đơn và kích động cống sinh gây chuyện có liên quan tới án của Đỗ Hoành. Hai án đồng thẩm coi như là một.
Án này chấn kinh triều đình, dân gian kinh sư cũng nhao nhao nghị luận nhao nhao nghị luận, dân chúng tò mò đều tụ tập ngoài đại đường hình bộ nghe thẩm.
Ngày hôm sau Nhân chứng đến kinh, hình bộ chính thức khai đường, quan chủ thẩm là hữu Thị Lang hữu Hà Giám.
Giám sát ngự sử Chiết Giang Chiết Giang Hình Chiêu, Thái Thường tự khanh kiêm hàn lâm học sĩ Trương Sĩ Trinh, Công bộ cấp sự trung Tào Chước An, cùng với Lại bộ Tả thị lang Tiêu Phương đến bàng thính.
Ngoại đường đầu người lố nhố. Nha dịch Nội đường tay cầm thủy hỏa côn chia làm hai hàng,Tả Đô ngự sử Đái San và Đại Lý tự thiếu khanh Lưu Nham ngồi hai bên trái phái Hà Giám.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Hà Giám nhìn nhìn Đái San năm nay đã hơi bảy mươi, Đái San không nói không cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Bốp!
Hà Giám vỗ kinh đường mộc thật mạnh: "Giải phạm nhân Đỗ Hoành, Tần Kham!"
Đỗ Hoành và Tần Kham bị nha dịch từ bên hông đại đường dẫn ra, hai người hai người chính giữa đại đường.
Hai người thân hãm lao ngục, nhưng vẫn chưa bị cách công danh, ở đây không cần phải quỳ.
Hà Giám mặt chữ quốc, ánh mắt thanh chính vô tà, nghiêm nghị sinh uy.
"Đỗ Hoành, ngươi biết tội chưa?"
Đỗ Hoành cười chua sót: "Lão phu vô tội."
"Ngày mười lăm tháng chạp năm Hoằng Trị thứ mười bảy. Mười ba chức công của Phủ Thiệu Hưng bị đánh giết, là ngươi sai nha dịch gây nên?"
"Tuyệt không có việc này, mà hoàn toàn là ngược lại, lão phu ngày đó là thỉnh mệnh cho thái giám giám sát Tô Châu chức tạo cục Vương Bằng cho bọn họ."
"Ngươi thỉnh mệnh gì cho họ?"
" Chức công Thiệu Hưng bị Tô Châu chức tạo cục bóc lột, phủ nội vụ sớm định ra tiền công hai lượng bạc cho một thớ lụa. Sau khi cắt xén từng tầng, xuống tới tay chức công thường thường không đủ hai xu, khiến chức công sống rất gian nan, không nuôi nổi vợ con. Chức công cũnglà dân chúng dưới sự cai trị của lão phu, dân chúng chịu khổ, lão phu không thể không thỉnh mệnh cho họ."
Hà Giám quát to: "Chớ có nói bậy! Ngày ấy ngươidẫn theo nha dịch tới quan dịch của Vương Bằng, rõ ràng là để trấn áp các chức công đang gây sự, bản quan có lời chứng của người có mặt tại hiện trường ở đây, Đỗ Hoành, khuyên ngươi chớ có ở trên công đường nói dối nói điêu, nếu không bản quan tất sẽ cho ngươi minh bạch thế nào là sự sâm nghiêm của vương pháp."
"Lão phu tuyệt không nói điêu, nếu có một chữ không đúng, xin để thiên lôi đánh chết."
Tuần án ngự sử Hình Chiêu Bàng thính thẩm bỗng nhiên cười lạnh: "Trên Công đường chú trọng chứng cớ, nói thề thốt có tác dụng, vậy pháp trường còn mở làm gì? Đỗ Hoành, uổng cho ngươi làm quan phụ mẫu nhiều năm như vậy, thẩm tra nhiều án như vậy , chẳng lẽ phạm nhân thề cái là ngươi cho rằng vô tội, phóng thích tại chỗ."
Trương Sĩ Trinh, Tào Chước An - vây cánh của Lưu Cát - ở bên cạnh giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, đồng thời bật cười.
Đỗ Hoành đứng ở bên cạnh chưa kịp nói gì thì Tần Kham bỗng nhiên nhìn chằm chằm ba ngườirồi lạnh lùng nói: "Các ngươi là quan chủ thẩm của án này à?"
Tiếng cười của Ba người khựng lại.
" Nếu không phải quan chủ thẩm, mẹ ngươi khi ngươi còn nhỏ chẳng lẽ không dạy các ngươi, không phân biệt trường hợp mà nói leo lung tung là sẽ bị ăn tát ư?"
Ánh mắt nhìn Tần Kham của Ba người lập tức phun ra lửa giận.
Hà Giám lạnh lùng nhìn ba người một cái, nói: "Ba vị đại nhân, bản quan phụng chỉ chủ thẩm án này, trên công đường chỉ nhận luật pháp, không nói nhân tình, các ngươi không liên quan tới bản án, bàng thính thì được, nhưng chớ có lên tiếng, ba vị xin hãy tự trọng."
Ba người vấp phải đinh, lửa giận không thể phát tiết, đành phải hung hăng lườm Tần Kham một cái rồi phẫn nộ ngồi xuống.
Hà Giám khụ khụ hai tiếng, vừa định tiếp tục thẩm án thì lại nghe thấy ngoài công đường một giọng nói vang lên: "Thái tử điện hạ giá lâm."
Vẻ mặt của mọi người trong Nội đường cứng đờ, vội vàng đứng lên chỉnh y quan chuẩn bị nghênh giá.
Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười, trong lòng dâng lên mấy phần ám áp và cảm động.
Chu Hậu Chiếu chung quy vẫn là bạn bè tốt có tình có nghĩa.
Dân chúng vây xem ở ngoại đường sớm đã quỳ xuống, Chu Hậu Chiếu mặc cẩm bào màu đen, dưới sự vây quanh của đám người Lưu Cẩn, Trương Vĩnh nghênh ngang đi vào công đường hình bộ, nhận sự quỳ lạy của các quan viên.
Hà Giám do dự một chút, nói: "Hôm nay thần chủ thẩm đại án bệ hạ khâm định, điện hạ tới tựa hồ không ổn, xin điện hạ..."
Chu Hậu Chiếu nhân lúc người ta hành lễ nháy máy với Tần Kham, sau đó phụng phịu nói: "Con mèo ba từ mà Bản cung vừa rồi ôm trong tay là giống quý mua được từ chỗ sắc mục Tây Vực..."
Hà Giám ngơ ngác: "Thứ cho thần ngu dốt, lời này của điện hạ có liên quan gì tới án tử này ư?"
" Đương nhiên không liên quan tới án tử, nhưng có quan hệ cực lớn với bản cung."
" Quan hệ... gì?"
" Vừa rồi khi xa liễn của bản cung đi qua nha môn hình bộ, con mèo đó từ trong tay bản cung nhảy ra khỏi xe, ta thấy nó chui vào nha môn hình bộ..."
"Cho... cho nên?"
Chu Hậu Chiếu lớn tiếng nói: "Cho nên bản cung tới đây tìm mèo! , các ngươi tiếp tục thẩm án, không cần để ý tới ta, ta chỉ là tìm mèo của ta, tuyệt đối không chen vào nửa câu."
Hà Giám lau mồ hôi, cười khổ nói: "Điện hạ cho dù muốn phá rối thì cũng xin tìm một cái cớ nào hay hơn một chút được không?"
Chu Hậu Chiếu chớp mắt đầy vẻ vô tội: "Bản cung thật sự là tới tìm mèo mà..."
/400
|