"Tần Kham phải trừ!"
Vương Nhạc lót đệm hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra mục đích thực sự của hắn.
Vương Nhạc uất nghẹn lâu lắm rồi, bắt đầu từ khi Tần Kham ở Nam Kinh tóm được nhược điểm của Lưu Lang, con nuôi hắn, Vương Nhạc kinh nghiệm đầy mình liề bị người trẻ tuổi giống như từ hông giết tới bức cho phải lui từng bước, liên tiếp bại lui, vây công Thiên hộ sở thì bị hắn cắn ngược, án chức công Giang Nam thì bị ầm ĩ tới mặt xám mày tro, thanh niên nhân này giống như khắc tinh của hắn, trong nhưng lần xung đột, Vương Nhạc chưa bao giờ chiếm được tiện nghi, ngược lại trơ mắt nhìn người trẻ tuổi xuất thân bình thường này từ trong xung đột mà dương danh, từng bước đi đến đỉnh cao của quyền thế.
Không chỉ Tần Kham, Vương Nhạc đối nội tám người lên, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh trong cung cũng sinh ra kiêng kị rất sâu.
Chờ bao nhiêu năm, vất vả lắm mới chờ được tới khi Tiêu Kính chuẩn bị cáo lão, Vương Nhạc đang rạo rực tính toán ngồi trên vị trí hiển hách nhất của nội đình là ti lễ giám chưởng ấn thì không ngờ lực lượng mới xuất hiện, tình thế biến đổi, đám người này từng cận thị đông cung Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng theo bệ hạ nhập chủ hoàng thành cấm cung, bọn họ cũng bắt đầu trở nên kiêu ngạo.
Vương Nhạc từng vì án của Đỗ Hoành mà làm găng với Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy cơ, hắn ý thức được Tiêu Kính cho dù đi rồi, vị trí ti lễ giám chỉ sợ cũng sẽ rất khó lường, còn có tám tên tạp toái ở phía sau lạnh lùng nhìn hắn.
Vì vị trí ti lễ giám mà hắn thèm nhỏ dãi nhiều năm đó, Vương Nhạc không thể không xuất thủ.
Vương Nhạc không tính là người xấu, từ góc độ chính trị mà nói thì hắn thậm chí có thể xem như công thần một đời, trong công tích phục hưng huy hoàng của Đại Minh Hoằng Trị, có công lao của Vương Nhạc hắn, nhưng mà công thần không nhất định là bất kỳ phương diện nào của hoàn mỹ không sứt mẻ, Vương Nhạc cũng có khuyết điểm của hắn.
Hắn quá mức bảo thủ, hơn nữa tâm nhãn không lớn, người đắc tội với hắn, hắn sẽ nhớ như in, sau đó chờ cơ hội. Thời cơ đến rồi đột nhiên xuất thủ, cho cừu nhân một kích trí mạng.
Trước mắt cơ hội tới rồi.
Vẻ mặt Vương Nhạc vẫn như bình thường, nhưng trong lòng đã có một tia kích động. Nhìn khuôn mặt phẫn nộ đến cực điểm đến cực điểm của đám người Lưu Kiện và Tạ Thiên, Vương Nhạc biết hắn đã thành công khơi mào lửa giận của bọn họ.
Vẻ mặt của Lý Đông Dương đã có chút do dự.
Nói thật, Lý Đông Dương khá là Tần Kham. Hắn cảm thấy thanh niên nhân này này rất có suy nghĩ, hơn nữa gặp nguy không loạn, bất kỳ nguy cơ nào cũng có thể bình thuận mà vượt qua, trong ba vị Đại học sĩ, Lý Đông Dương và Tần Kham có giao tiếp nhiều nhất, hắn đặc biệt chú ý tới mắt của Tần Kham, mắt của Tần Kham thanh chính vô tà, trong vắt như nước, khiến cho người ta nhìn thấy thoải mái thoải mái, một người có ánh mắt vô tà, Không thể là là người xấu, ấn tượng của Tần Kham đối với hắn luôn là không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn thực sự không thể tưởng tượng ra bộ dạng tranh sủng của Tần Kham trước mặt bệ hạ.
"Vương công công, lời ngươi nói, hình như chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ rõ ràng?" Lý Đông Dương vuốt râu chậm rãi nói.
Khi mấy vị trọng thần Ngoại đình bị những lời châm ngòi khiến cho tức giận thì chỉ có Lý Đông Dương là tỉnh táo nhất, hắn phát hiện đây tựa hồ là một âm mưu nhằm vào Tần Kham.
Vương Nhạc cười lạnh: "Tây Nhai tiên sinh, giao tình của Tần Kham và bệ hạ như thế nào, triều đình thiên hạ đều biết, cùng bệ hạ nhìn trộm hoàng hậu là sự thật. Cấu kết với bát hổ nội đình cũng là sự thật, lúc trước ở đại điển đăng cơ, bệ hạ ngang nhiên muốn phong hắn làm vương cũng là sự thật, cộng những điểm ở trên lại, Tần Kham là trung hay gian, còn cần hoài nghi ư?"
Sắc mặt Lý Đông Dương có chút khó coi, Vương Nhạc nói không sai, những điều này đều là sự thật, mấy chuyện xấu vốn không liên quan với nhau xâu chuỗi lại, người bình thường có ai không coi hắn là gian nịnh bên cạnh bệ hạ?
Ít nhất lúc này thì Lưu Kiện, Tạ Thiên và Vương Quỳnh đã hoàn toàn tin lời nói của Vương Nhạc, vẻ mặt của bọn họ đã phẫn nộtới vặn vẹo.
Hít sâu một hơi, Lưu Kiện không hổ là thủ phụ nội các, hắn không thể vì lời nói một mặt của Vương Nhạc mà gán tội cho người ta, chút đầu óc chính trị hắn vẫn phải có.
"Chư công, Tần Kham người này như thế nào, chúng ta tạm thời không nói tới, hiện tại quan trọng nhất là, bệ hạ muốn từ hôn sự với Hạ gia, việc này là ngàn vạn lần không thể, truyền ra sẽ thành trò cười lớn, đám lão thần phụ tá tiên đế và bệ hạ như chúng ta sau này chỉ sợ không ngẩng đầu nên nổi, không bằng chúng ta lúc này vào cung khuyên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thế nào?"
Mọi người đều gật đầu.
Ti lễ giám chưởng ấn Tiêu Kính Vẫn trầm mặc không nói gì bỗng nhiên đứng lên, ngáp một cái thật to, lau nước mắt ở khóe mắt rồi nói: "Chư công muốn vào cung thì cứ vào đi, tuổi già sức yếu tuổi già sức yếu, e là không đi nổi, chư công cứ tự nhiên, Tạp gia về ti lễ giám ngủ một giấc."
Nói xong Tiêu Kính dưới sự dìu đỡ của hai gã tiểu hoạn quan run rẩy rời khỏi điện Văn Hoa.
Trên mặt Vương Nhạc lộ ra một nụ cười trào phúng, đợi Tiêu Kính đi rồi, Vương Nhạc cười nói: "Tiêu công công chắc muốn tưởng cáo lão hưởng thanh, không muốn dính vào vũng nước đục này."
Lý Đông Dương vẻ mặt do dự nhìn Lưu Kiện và Tạ Thiên một cái, thở dài không nói.
Ba vị Đại học sĩ và Vương Quỳnh, Vương Nhạc, năm người dắt tay nhau vào cung.
Bọn họ mang lý do chính nghĩa, bọn họ muốn ngăn một chuyện tổn hại tới thanh danh của hoàng thất Đại Minh phát sinh, bọn họ muốn ở trước mặt Chu Hậu Chiếu quỳ xuống đất mà khuyên can, lấy ra uy vọng của lão thần hai triều cũng được, dùng thân phận đế sư để uy áp cũng tốt, tới lúc xấu nhất còn có thể dùng lý do trí sĩ cáo lão để uy hiếp, tóm lại, Chu Hậu Chiếu nếu muốn hối hônthì trừ phi bước qua thi thể của bọn họ!
Trừ Vương Nhạc, trong lòng mỗi người đều nặng trịch.
Thiên tử vừa đăng cơ, bên cạnh liền xuất hiện nịnh thần, sau này phải làm sao? Nên dùng phương thức ôn hòa khuyên bệ hạ thân hiền thần, xa tiểu nhân, hay là dùng phương thức kịch liệt, trực tiếp tóm lấy nịnh thần này mà diệt?
Lịch sử lịch sử của Đại Minh giống như không đặt ở trên người vị hoàng đế hồ đồ, không có trách nhiệm kia, mà là đặt trên người những lão thần hiến dâng cả đời cho Đại Minh này.
Nhưng mà lão thần chỉ là lão thần, thần không phải quân, không thể thay quân làm chuyện gì, nếu không thì không thể gọi là thần.
Cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu mặc xiêm y gia đinh, đám người Lưu Cẩn cũng ăn mặc như vậy, tám người bước tới khen Chu Hậu Chiếu, nào là tướng mạo anh tuấn, nfn rất phong lưu, oai hùng bất phàm, một chuỗi những lời ca ngợi như mưa rền gió dữ ập tới người Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu có chút hưởng thụ, bộ xiêm y này hắn khi vừa mặc vào liền nhìn vào gương hồi lâu, chính hắn cũng cảm thấy rất hài lòng, chỉ cần không mặc long bào, mặc cái gì hắn cũng vui, một thân áo xanh này nhìn rất tiêu sái, làm Chu Hậu Chiếu tìm được một tia kích thích khác thưường.
Tần Kham bất đắc dĩ cười khổ, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Đối với Chu Hậu Chiếu mê làm ẩu mà nói, chỉ mặc quần áo của dân chúng, ra ngoài chơi mấy canh già, cũng không coi là chuyện lớn, Tần Kham khác với các đại thần chính nghĩa lẫm nhiên, chỉ cần không hại nước hại dân, Chu Hậu Chiếu muốn làm gì hắn cũng mặc.
Bát hổ và Tần Kham ở trong điện cười đùa một lúc, sau đó chín người vây quanh Chu Hậu Chiếu cao hứng phấn chấn ra khỏi điện.
Chu Hậu Chiếu rất hưng phấn, dùng thân phận gia đinh bái phỏng như phu nhân của Tần Kham, thuận tiện trên đường trên đường chọn vài món lễ vật, lát nữa mang về tặng mẫu hậu và Thái hoàng thái hậu, ừ, còn cả mấy vị Đại học sĩ nội các nữa, mỗi ngày giúp hắn lo liệu triều chính, chắc vất vả lắm, mua một thanh kẹo đường cho họ, chắc họ cảm động lắm.
Trong lòng tính toán đủ loại kế hoạch, tâm tình của Chu Hậu Chiếu rất mỹ diệu, vịn lan can bạch ngọc trong cung tung tăng mà đi, tám người bọn Lưu Cẩn thì vây Chu Hậu Chiếu ở giữa, ai nấy bộ dạng a dua nịnh nọt, khiến tâm tình của Chu Hậu Chiếu càng vui vẻ, mà Tần Kham thì đi sau vài bước, mỉm cười lẳng lặng nhìn thiếu niên đang nhảy nhót vui mừng phía trước.
Trong hành lang gấp khúc hẹp dài ngoài Cung Càn Thanh, năm người Lưu Kiện, Tạ Thiên vừa vào cung liền đập vào mặt là hình ảnh như vậy.
Sắc mặt của Năm người lập tức trở nên rất khó coi, cảnh này bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng bọn họ đọc nhiều sách vở, ngôn ngữ miêu tả tương tự đã thấy nhiều, hôn quân nổi danh trong lịch sử xuất hành, đại thể đều là tình cảnh như vậy, mặc sắc phục của dân chúng mà bản thân tự cho là đúng v lễ nghi, một đám gian nịnh ở bênh cạnh tranh nhau nịnh nọt bợ đít, hôn quân vẻ mặt vui sướng, dương dương tự đắc.
Nhìn bộ dạng của Chu Hậu Chiếu, rõ ràng f bị người bên cạnh mê hoặc, muốn cải trang xuất cung.
Anh minh quân chủ cải trang xuất cung là để thể nghiệm và quan sát dân tình, tìm hiểu khó khăn của dân chúng, nhưng đánh chết Lưu Kiện bọn họ cũng không tin, Chu Hậu Chiếu ra khroi cung là vì mục đích này. Trừ tận tình chơi đùa tìm vui ra, hắn ra khỏi cùng còn có mục đích gì được nữa?
Hai nhóm người gặp nhau trên đường hẹp, đều cùng dừng bước.
Vương Nhạc lót đệm hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra mục đích thực sự của hắn.
Vương Nhạc uất nghẹn lâu lắm rồi, bắt đầu từ khi Tần Kham ở Nam Kinh tóm được nhược điểm của Lưu Lang, con nuôi hắn, Vương Nhạc kinh nghiệm đầy mình liề bị người trẻ tuổi giống như từ hông giết tới bức cho phải lui từng bước, liên tiếp bại lui, vây công Thiên hộ sở thì bị hắn cắn ngược, án chức công Giang Nam thì bị ầm ĩ tới mặt xám mày tro, thanh niên nhân này giống như khắc tinh của hắn, trong nhưng lần xung đột, Vương Nhạc chưa bao giờ chiếm được tiện nghi, ngược lại trơ mắt nhìn người trẻ tuổi xuất thân bình thường này từ trong xung đột mà dương danh, từng bước đi đến đỉnh cao của quyền thế.
Không chỉ Tần Kham, Vương Nhạc đối nội tám người lên, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh trong cung cũng sinh ra kiêng kị rất sâu.
Chờ bao nhiêu năm, vất vả lắm mới chờ được tới khi Tiêu Kính chuẩn bị cáo lão, Vương Nhạc đang rạo rực tính toán ngồi trên vị trí hiển hách nhất của nội đình là ti lễ giám chưởng ấn thì không ngờ lực lượng mới xuất hiện, tình thế biến đổi, đám người này từng cận thị đông cung Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng theo bệ hạ nhập chủ hoàng thành cấm cung, bọn họ cũng bắt đầu trở nên kiêu ngạo.
Vương Nhạc từng vì án của Đỗ Hoành mà làm găng với Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy cơ, hắn ý thức được Tiêu Kính cho dù đi rồi, vị trí ti lễ giám chỉ sợ cũng sẽ rất khó lường, còn có tám tên tạp toái ở phía sau lạnh lùng nhìn hắn.
Vì vị trí ti lễ giám mà hắn thèm nhỏ dãi nhiều năm đó, Vương Nhạc không thể không xuất thủ.
Vương Nhạc không tính là người xấu, từ góc độ chính trị mà nói thì hắn thậm chí có thể xem như công thần một đời, trong công tích phục hưng huy hoàng của Đại Minh Hoằng Trị, có công lao của Vương Nhạc hắn, nhưng mà công thần không nhất định là bất kỳ phương diện nào của hoàn mỹ không sứt mẻ, Vương Nhạc cũng có khuyết điểm của hắn.
Hắn quá mức bảo thủ, hơn nữa tâm nhãn không lớn, người đắc tội với hắn, hắn sẽ nhớ như in, sau đó chờ cơ hội. Thời cơ đến rồi đột nhiên xuất thủ, cho cừu nhân một kích trí mạng.
Trước mắt cơ hội tới rồi.
Vẻ mặt Vương Nhạc vẫn như bình thường, nhưng trong lòng đã có một tia kích động. Nhìn khuôn mặt phẫn nộ đến cực điểm đến cực điểm của đám người Lưu Kiện và Tạ Thiên, Vương Nhạc biết hắn đã thành công khơi mào lửa giận của bọn họ.
Vẻ mặt của Lý Đông Dương đã có chút do dự.
Nói thật, Lý Đông Dương khá là Tần Kham. Hắn cảm thấy thanh niên nhân này này rất có suy nghĩ, hơn nữa gặp nguy không loạn, bất kỳ nguy cơ nào cũng có thể bình thuận mà vượt qua, trong ba vị Đại học sĩ, Lý Đông Dương và Tần Kham có giao tiếp nhiều nhất, hắn đặc biệt chú ý tới mắt của Tần Kham, mắt của Tần Kham thanh chính vô tà, trong vắt như nước, khiến cho người ta nhìn thấy thoải mái thoải mái, một người có ánh mắt vô tà, Không thể là là người xấu, ấn tượng của Tần Kham đối với hắn luôn là không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn thực sự không thể tưởng tượng ra bộ dạng tranh sủng của Tần Kham trước mặt bệ hạ.
"Vương công công, lời ngươi nói, hình như chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ rõ ràng?" Lý Đông Dương vuốt râu chậm rãi nói.
Khi mấy vị trọng thần Ngoại đình bị những lời châm ngòi khiến cho tức giận thì chỉ có Lý Đông Dương là tỉnh táo nhất, hắn phát hiện đây tựa hồ là một âm mưu nhằm vào Tần Kham.
Vương Nhạc cười lạnh: "Tây Nhai tiên sinh, giao tình của Tần Kham và bệ hạ như thế nào, triều đình thiên hạ đều biết, cùng bệ hạ nhìn trộm hoàng hậu là sự thật. Cấu kết với bát hổ nội đình cũng là sự thật, lúc trước ở đại điển đăng cơ, bệ hạ ngang nhiên muốn phong hắn làm vương cũng là sự thật, cộng những điểm ở trên lại, Tần Kham là trung hay gian, còn cần hoài nghi ư?"
Sắc mặt Lý Đông Dương có chút khó coi, Vương Nhạc nói không sai, những điều này đều là sự thật, mấy chuyện xấu vốn không liên quan với nhau xâu chuỗi lại, người bình thường có ai không coi hắn là gian nịnh bên cạnh bệ hạ?
Ít nhất lúc này thì Lưu Kiện, Tạ Thiên và Vương Quỳnh đã hoàn toàn tin lời nói của Vương Nhạc, vẻ mặt của bọn họ đã phẫn nộtới vặn vẹo.
Hít sâu một hơi, Lưu Kiện không hổ là thủ phụ nội các, hắn không thể vì lời nói một mặt của Vương Nhạc mà gán tội cho người ta, chút đầu óc chính trị hắn vẫn phải có.
"Chư công, Tần Kham người này như thế nào, chúng ta tạm thời không nói tới, hiện tại quan trọng nhất là, bệ hạ muốn từ hôn sự với Hạ gia, việc này là ngàn vạn lần không thể, truyền ra sẽ thành trò cười lớn, đám lão thần phụ tá tiên đế và bệ hạ như chúng ta sau này chỉ sợ không ngẩng đầu nên nổi, không bằng chúng ta lúc này vào cung khuyên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thế nào?"
Mọi người đều gật đầu.
Ti lễ giám chưởng ấn Tiêu Kính Vẫn trầm mặc không nói gì bỗng nhiên đứng lên, ngáp một cái thật to, lau nước mắt ở khóe mắt rồi nói: "Chư công muốn vào cung thì cứ vào đi, tuổi già sức yếu tuổi già sức yếu, e là không đi nổi, chư công cứ tự nhiên, Tạp gia về ti lễ giám ngủ một giấc."
Nói xong Tiêu Kính dưới sự dìu đỡ của hai gã tiểu hoạn quan run rẩy rời khỏi điện Văn Hoa.
Trên mặt Vương Nhạc lộ ra một nụ cười trào phúng, đợi Tiêu Kính đi rồi, Vương Nhạc cười nói: "Tiêu công công chắc muốn tưởng cáo lão hưởng thanh, không muốn dính vào vũng nước đục này."
Lý Đông Dương vẻ mặt do dự nhìn Lưu Kiện và Tạ Thiên một cái, thở dài không nói.
Ba vị Đại học sĩ và Vương Quỳnh, Vương Nhạc, năm người dắt tay nhau vào cung.
Bọn họ mang lý do chính nghĩa, bọn họ muốn ngăn một chuyện tổn hại tới thanh danh của hoàng thất Đại Minh phát sinh, bọn họ muốn ở trước mặt Chu Hậu Chiếu quỳ xuống đất mà khuyên can, lấy ra uy vọng của lão thần hai triều cũng được, dùng thân phận đế sư để uy áp cũng tốt, tới lúc xấu nhất còn có thể dùng lý do trí sĩ cáo lão để uy hiếp, tóm lại, Chu Hậu Chiếu nếu muốn hối hônthì trừ phi bước qua thi thể của bọn họ!
Trừ Vương Nhạc, trong lòng mỗi người đều nặng trịch.
Thiên tử vừa đăng cơ, bên cạnh liền xuất hiện nịnh thần, sau này phải làm sao? Nên dùng phương thức ôn hòa khuyên bệ hạ thân hiền thần, xa tiểu nhân, hay là dùng phương thức kịch liệt, trực tiếp tóm lấy nịnh thần này mà diệt?
Lịch sử lịch sử của Đại Minh giống như không đặt ở trên người vị hoàng đế hồ đồ, không có trách nhiệm kia, mà là đặt trên người những lão thần hiến dâng cả đời cho Đại Minh này.
Nhưng mà lão thần chỉ là lão thần, thần không phải quân, không thể thay quân làm chuyện gì, nếu không thì không thể gọi là thần.
Cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu mặc xiêm y gia đinh, đám người Lưu Cẩn cũng ăn mặc như vậy, tám người bước tới khen Chu Hậu Chiếu, nào là tướng mạo anh tuấn, nfn rất phong lưu, oai hùng bất phàm, một chuỗi những lời ca ngợi như mưa rền gió dữ ập tới người Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu có chút hưởng thụ, bộ xiêm y này hắn khi vừa mặc vào liền nhìn vào gương hồi lâu, chính hắn cũng cảm thấy rất hài lòng, chỉ cần không mặc long bào, mặc cái gì hắn cũng vui, một thân áo xanh này nhìn rất tiêu sái, làm Chu Hậu Chiếu tìm được một tia kích thích khác thưường.
Tần Kham bất đắc dĩ cười khổ, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Đối với Chu Hậu Chiếu mê làm ẩu mà nói, chỉ mặc quần áo của dân chúng, ra ngoài chơi mấy canh già, cũng không coi là chuyện lớn, Tần Kham khác với các đại thần chính nghĩa lẫm nhiên, chỉ cần không hại nước hại dân, Chu Hậu Chiếu muốn làm gì hắn cũng mặc.
Bát hổ và Tần Kham ở trong điện cười đùa một lúc, sau đó chín người vây quanh Chu Hậu Chiếu cao hứng phấn chấn ra khỏi điện.
Chu Hậu Chiếu rất hưng phấn, dùng thân phận gia đinh bái phỏng như phu nhân của Tần Kham, thuận tiện trên đường trên đường chọn vài món lễ vật, lát nữa mang về tặng mẫu hậu và Thái hoàng thái hậu, ừ, còn cả mấy vị Đại học sĩ nội các nữa, mỗi ngày giúp hắn lo liệu triều chính, chắc vất vả lắm, mua một thanh kẹo đường cho họ, chắc họ cảm động lắm.
Trong lòng tính toán đủ loại kế hoạch, tâm tình của Chu Hậu Chiếu rất mỹ diệu, vịn lan can bạch ngọc trong cung tung tăng mà đi, tám người bọn Lưu Cẩn thì vây Chu Hậu Chiếu ở giữa, ai nấy bộ dạng a dua nịnh nọt, khiến tâm tình của Chu Hậu Chiếu càng vui vẻ, mà Tần Kham thì đi sau vài bước, mỉm cười lẳng lặng nhìn thiếu niên đang nhảy nhót vui mừng phía trước.
Trong hành lang gấp khúc hẹp dài ngoài Cung Càn Thanh, năm người Lưu Kiện, Tạ Thiên vừa vào cung liền đập vào mặt là hình ảnh như vậy.
Sắc mặt của Năm người lập tức trở nên rất khó coi, cảnh này bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng bọn họ đọc nhiều sách vở, ngôn ngữ miêu tả tương tự đã thấy nhiều, hôn quân nổi danh trong lịch sử xuất hành, đại thể đều là tình cảnh như vậy, mặc sắc phục của dân chúng mà bản thân tự cho là đúng v lễ nghi, một đám gian nịnh ở bênh cạnh tranh nhau nịnh nọt bợ đít, hôn quân vẻ mặt vui sướng, dương dương tự đắc.
Nhìn bộ dạng của Chu Hậu Chiếu, rõ ràng f bị người bên cạnh mê hoặc, muốn cải trang xuất cung.
Anh minh quân chủ cải trang xuất cung là để thể nghiệm và quan sát dân tình, tìm hiểu khó khăn của dân chúng, nhưng đánh chết Lưu Kiện bọn họ cũng không tin, Chu Hậu Chiếu ra khroi cung là vì mục đích này. Trừ tận tình chơi đùa tìm vui ra, hắn ra khỏi cùng còn có mục đích gì được nữa?
Hai nhóm người gặp nhau trên đường hẹp, đều cùng dừng bước.
/400
|