Đã nói dối thì luôn phải dựa vào những lời nói dối khác để cho tròn trịa, nhưng nói dối tới tự đi viếng mộ mình thì đúng là xưa nay hiếm thấy.
Tâm tình của lúc này Tần Kham thật sự có mấy phần trầm trọng.
Khuôn mặt lạnh như băng của lạnh như băng bỗng nhiên hơi đỏ lên, nghĩ cảm thấy không ý tứ lắm, khóe miệng xinh đẹp cong lên, nhưng lại cố mím chặt môi.
Tần Kham rất chú ý lắm tới sắc mặt của nàng ta, chỉ thở dài nói: "Kỳ thật không phải cố ý dấu nàng, mấy ngày đó ta ngay cả thân phận cũng không nói rõ với nàng, vậy chuyện thân này càng không thể nói, định chờ sau trận đại loạn này thì sẽ kể hết với nàng, kết quả khi gặp lại nàng thì ta đã mạc danh kỳ diệu vĩnh biệt cõi đời, hơn nữa còn còn là kiểu xương cốt cũng chả còn, bỗng dưng thấy thật bi thương."
"Phì." Kim Liễu cuối cùng cũng nhịn được, cười ra tiếng.
"Đêm qua ta nghĩ đến ngươi bị đám người của Đông Hán đó..." Kim Liễu bỗng nhiên khựng lại, dù sao cũng là chuyện xui, vì thế cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, sau đó đỏ mặt nói tiếp: "Về sau ta gặp phải phiên tử, là Đỗ... Tỷ tỷ cứu ta, lúc ấy ta không biết nàng ta là phu nhân chính thất của là ngươi, vì đang bi thống nên kể hết với nàng ta, nói.... Tướng công của ta đã chết, về sau, chuyện cứ đã sai lại càng sai như vậy.
Nghe Kim Liễu nói như vậy, Tần Kham lập tức liền hiểu tiền căn hậu quả của câu chuyện, vì thế càng thêm tin tưởng lão thiên gia đang đùa với hắn, hơn nữa muốn đùa chết hắn.
"Thế này đúng là âm soa dương thác." Tần Kham thở dài.
Kim Liễu ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đỗ tỷ tỷ... Nhất định là nữ nhi con nhà lành chứ."
Tần Kham thản nhiên nói: "Nàng ta là nữ nhi của tri phủ Thiệu Hưng."
Kim Liễu thần sắc buồn bã, thở dài: "Quả nhiên là thế... Nàng ta thực là xứng với ngươi, có thể lấy được nữ tử có tình có nghĩa như vậy, chung quy cũng không phụ mười năm vất vả gian khổ học tập của ngươi, hết cùng lại thông, ngươi thật có phúc."
Tần Kham nhìn nàng ta nói: "Có tình có nghĩa không chỉ có nàng ta, nàng cũng vậy."
Kim Liễu ảm đạm lắc đầu nói: "Ta chỉ là nữ tử xuất thân yên hoa phong trần, thanh danh đã ô uế."
"Không, nàng so với bất kỳ ai cũng đều sạch sẽ hơn, Kim Liễu, vĩnh viễn đừng khinh thị bản thân, ngay cả chính nàng cũng khinh thị nàng thì sau này ai sẽ xem trọng nàng? Lúc trước khi ta thất vọng nhất nghèo túng nhất, cô đơn cuộn mình trong một ngõ vắng ở thành Thiệu Hưng, ngay cả chỗ tránh gió trốn mưa cũng không có, rơi vào hoàn cảnh như vậy, lưng ta vẫn chưa từng cúi, càng không cảm thấy ta kém hơn người khác, đón gió lạnh đội mưa tuyết, ta thậm chí còn có thể ngửa đầu cười với trời, hai năm nay ta trải qua rất nhiều mưa gió, nhưng mà ký ức khiến ta nhớ nhất chính là tiếng cười trong đêm đó."
"Kim Liễu, nàng cũng vậy, xuất thân phong trần không phải cái sai của nàng, chỉ cần tâm sạch, chẳng ai khinh thị nàng cả, mà nàng thì càng không thể khinh thị bản thân."
Nghe ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy của Tần Kham, Kim Liễu ngây người một lát rồi nước mắt lã chã rơi.
"Tần Kham, trên đời này ta chỉ muốn một mình chàng coi trọng ta, thanh danh của ta đã bản rồi, nhưng thân thể và tâm của ta vẫn sạch, về phần người bên ngoài nhìn ta như thế nào, ta để ý tới họ làm gì?"
Kim Liễu cứ như vậy ở Tần phủ.
Thân phận của nàng có chút xấu hổ, khách không ra khách, phó không ra phó, Tần Kham và Đỗ Yên dùng lễ đãi khách, hơn nữa còn phân phó hạ nhân trong phủ gọi nàng ta là "Nhị tiểu thư", với bên ngoài thì nói là muội muội khác họ kết nghĩa kim lan với chủ mẫu của Tần gia.
Nhưng Kim Liễu tựa hồ không có giác ngộ của người làm khách, mỗi ngày so với bất kỳ ai thì đều dậy sớm hơn, sau đó quét dọn nội viện Tần phủ, đun phước pha trà của Đỗ Yên, tựa hồ hoàn toàn coi mình là nha hoàn hạ nhân, tay chân quá mức chịu khó, thường thường chọc cho Liên Nguyệt Liên Tinh khóc thầm, bởi vì Kim Liễu đoạt hết việc của họ, làm họ không có cảm giác tồn tại ở Tần phủ.
Mà chủ mẫu Đỗ Yên mỗi lần nhìn thấy Kim Liễu làm việc thì liền giận dữ, nói chủ nhân trong nhà làm việc của hạ nhân là không quy củ, Kim Liễu thì chỉ cười trừ, trong nụ cười hiện lên ý tứ giảo hoạt không dễ phát hiện, chỉ bị Tần Kham lão gian cự hoạt tóm được, có lẽ cũng là cố ý lộ ra cho Tần Kham thấy.
Tốt lắm, rất hòa hài, Tần phủ trên dưới hoà hợp êm thấm, tiểu tam đã dùng một loại phương thức thấm vật không tiếng động lặng lẽ chui vào trong cuộc sống của Tần gia, lờ mờ đã thành một phần tử không thể thiếu của Tần gia.
Tần Kham bỗng nhiên phát giác mình giống như Hứa Tiên, mà Kim Liễu thì hóa thành xà yêu hình người ngàn năm, bất đồng là thiếu một vị Pháp Hải nhảy ra thu thập yêu nghiệt này, mà cái tương đồng là, hắn và Hứa Tiên đều biết đâm vào đâu....
Triều đình tựa hồ bình tĩnh trở lại.
Lưu Kiện Tạ Thiên chính thức dâng sớ cáo lão, phản ứng của Chu Hậu Chiếu ngươi không khác nhiều, vẫn không có ý giữ lại, sớ vừa dâng là ngự bút phê đồng ý luôn.
Lưu Kiện và Tạ Thiên cuối cùng cũng lạnh lòng với triều đình Đại Minh, cũng hết hy vọng với Chu Hậu Chiếu.
Vua nào triều thần nấy, lời này quả nhiên nói không sai.
Lưu Cẩn chấp chưởng ti lễ giám, thành nội tướng danh phù kỳ thực của Đại Minh, vốn vẫn có chút nhún mình, dù sao sống sót sau tai nạn, có thể sống là tốt rồi, không ngờ còn có thể chấp chưởng nội đình, thật sự là bất ngờ kinh hỉ.
Sự thật chứng minh người nhún mình sẽ không vĩnh viễn nhún mình, người có dã tâm thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra răng nanh dữ tợn, là sớm hay muộn mà thôi.
Ngày thứ năm sau đại loạn Kinh sư, Lưu Cẩn thừa dịp Chu Hậu Chiếu tâm tình tốt, sau khi nịnh nót vuốt mông ngựa, từ chỗ Chu Hậu Chiếu xin được một kiện áo mãng bào, làm Lưu Cẩn hai mắt rưng rưng, cung kính cầm áo mãng bào từ cung Càn Thanh đi ra, cung nhân chu đáo phát hiện khi Lưu công công xoay người, thần thái đã thay đổi, trở nên bá khí bắn ra tứ phía.
Lặng lẽ không tiếng động, tâm thái của Lưu Cẩn đã dần dần bắt đầu biến hóa, có sự sủng tín của hoàng đế, có quyền lực của ti lễ giám Đại Minh, trong thiên hạ có chuyện gì là không thể làm?
Tần Kham mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, Đinh Thuận bỏ gian ba ngày, dẫn đám bộ hạ Nam Kinh cũ, theo mệnh lệnh của Tần Kham trong lưu dân doanh ở ngoài thành chọn lựa năm trăm thiếu niên bối cảnh sạch sẽ, đưa bọn họ tới nông trang ngoài thành đợi lệnh.
Tin tức đưa vào Bắc trấn phủ ti, Tần Kham ngồi sau bàn hơi khựng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười không ai hiểu được.
Sau đó Tần Kham sửa sang lại y quan, vào hoàng cung.
Trong chính điện Cung Càn Thanh, hai con gà chọi hung ác dữ tợn đang vươn cổ, hung tợn nhìn chằm chằm đối thủ, lông vũ nhiều màu ở cỗ dựng đứng, móng vuốt như móc sắt cử trọng nhược khinh chuyển bước, giống như hai cao thủ tuyệt thế đang tiến hành quyết đấu sinh tử.
Đám bát hổ Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh vây quanh Chu Hậu Chiếu, mọi người vẻ mặt khẩn trương, cánh mũi hơi có mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm hai con gà chọi trong điện không chớp.
"Uy vũ đại tướng quân, cắn nó! Mổ nó! Đánh một trắng thắng lớn cho bệ hạ nào." Lưu Cẩn cúi người, quyền đầu nắm chặt, tràn ngập nhiệt tình.
Đám người Trương Vĩnh đồng loạt kêu to phụ họa.
Chu Hậu Chiếu gấp đến độ giơ tay: "Câm miệng, câm miệng hết lại! Làm đại tướng quân của ta sợ bây giờ, trẫm ném các ngươi vào chuồng hổ ở qua đêm đấy."
Tần Kham thở dài trong lòng.
Vương Nhạc đã chết, Lưu Kiện và Tạ Thiên trí sĩ, Lý Đông Dương hôm qua cuối cùng cũng "Lành bệnh", muốn vào cung diện thánh lại bị Chu Hậu Chiếu cự tuyệt, ngay cả ngọ môn cũng chưa vào được đã về phủ, Chu Hậu Chiếu hiện tại có thể nói là không ai quản thúc, triệt để vô pháp vô thiên.
Không có những lão thần đó giám sát khuyên răn, đứa nhỏ này thoải mái chạy nhảy trên hoạn lộ hôn quân thênh thang.
Sơn Tôn Hầu Tử nhảy ra khỏi Ngũ chỉ sơn của phật Như Lai chắc là cũng cười sướng như vậy.
Tâm tình đào thoát sinh thiên có thể lý giải, nhưng cũng không thể quá dung túng.
"Uy vũ đại tướng quân, cắn nó! Mau mổ chết nó đi! Mổ chết nó rồi ta sẽ phong cho ngươi làm. Ừ, làm Vô địch thường thắng Uy vũ đại tướng quân!" Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm con gà chọi đó, mặt đỏ bừng.
Dưới ánh mắt chờ mong của Mọi người, đại tướng quân đang đắc ý dào dạt ngửa mặt lên trời gáy vang, cuối cùng cũng phát động thế công.
Bạo khởi, tung người, lợi trảo sắc nhọn như đao không chút lưu tình mổ tới đối thủ, khí thế như cầu vồng, thế đi như tên, như diều hâu vồ thỏ, thế không thể cản.
Đối thủ của Đại tướng quân hiển nhiên đã bị nó dọa, quyết định tránh mũi nhọn, nhanh chóng lắc mình, đại tướng quân vồ hụt, lảo đảo ngã xuống, không đợi nó chấn hưng tinh thần tái chiến, Tần Kham rất hợp thời xuất hiện, chính xác mà nói, chân của Tần Kham xuất hiện.
Tâm tình của lúc này Tần Kham thật sự có mấy phần trầm trọng.
Khuôn mặt lạnh như băng của lạnh như băng bỗng nhiên hơi đỏ lên, nghĩ cảm thấy không ý tứ lắm, khóe miệng xinh đẹp cong lên, nhưng lại cố mím chặt môi.
Tần Kham rất chú ý lắm tới sắc mặt của nàng ta, chỉ thở dài nói: "Kỳ thật không phải cố ý dấu nàng, mấy ngày đó ta ngay cả thân phận cũng không nói rõ với nàng, vậy chuyện thân này càng không thể nói, định chờ sau trận đại loạn này thì sẽ kể hết với nàng, kết quả khi gặp lại nàng thì ta đã mạc danh kỳ diệu vĩnh biệt cõi đời, hơn nữa còn còn là kiểu xương cốt cũng chả còn, bỗng dưng thấy thật bi thương."
"Phì." Kim Liễu cuối cùng cũng nhịn được, cười ra tiếng.
"Đêm qua ta nghĩ đến ngươi bị đám người của Đông Hán đó..." Kim Liễu bỗng nhiên khựng lại, dù sao cũng là chuyện xui, vì thế cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, sau đó đỏ mặt nói tiếp: "Về sau ta gặp phải phiên tử, là Đỗ... Tỷ tỷ cứu ta, lúc ấy ta không biết nàng ta là phu nhân chính thất của là ngươi, vì đang bi thống nên kể hết với nàng ta, nói.... Tướng công của ta đã chết, về sau, chuyện cứ đã sai lại càng sai như vậy.
Nghe Kim Liễu nói như vậy, Tần Kham lập tức liền hiểu tiền căn hậu quả của câu chuyện, vì thế càng thêm tin tưởng lão thiên gia đang đùa với hắn, hơn nữa muốn đùa chết hắn.
"Thế này đúng là âm soa dương thác." Tần Kham thở dài.
Kim Liễu ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đỗ tỷ tỷ... Nhất định là nữ nhi con nhà lành chứ."
Tần Kham thản nhiên nói: "Nàng ta là nữ nhi của tri phủ Thiệu Hưng."
Kim Liễu thần sắc buồn bã, thở dài: "Quả nhiên là thế... Nàng ta thực là xứng với ngươi, có thể lấy được nữ tử có tình có nghĩa như vậy, chung quy cũng không phụ mười năm vất vả gian khổ học tập của ngươi, hết cùng lại thông, ngươi thật có phúc."
Tần Kham nhìn nàng ta nói: "Có tình có nghĩa không chỉ có nàng ta, nàng cũng vậy."
Kim Liễu ảm đạm lắc đầu nói: "Ta chỉ là nữ tử xuất thân yên hoa phong trần, thanh danh đã ô uế."
"Không, nàng so với bất kỳ ai cũng đều sạch sẽ hơn, Kim Liễu, vĩnh viễn đừng khinh thị bản thân, ngay cả chính nàng cũng khinh thị nàng thì sau này ai sẽ xem trọng nàng? Lúc trước khi ta thất vọng nhất nghèo túng nhất, cô đơn cuộn mình trong một ngõ vắng ở thành Thiệu Hưng, ngay cả chỗ tránh gió trốn mưa cũng không có, rơi vào hoàn cảnh như vậy, lưng ta vẫn chưa từng cúi, càng không cảm thấy ta kém hơn người khác, đón gió lạnh đội mưa tuyết, ta thậm chí còn có thể ngửa đầu cười với trời, hai năm nay ta trải qua rất nhiều mưa gió, nhưng mà ký ức khiến ta nhớ nhất chính là tiếng cười trong đêm đó."
"Kim Liễu, nàng cũng vậy, xuất thân phong trần không phải cái sai của nàng, chỉ cần tâm sạch, chẳng ai khinh thị nàng cả, mà nàng thì càng không thể khinh thị bản thân."
Nghe ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy của Tần Kham, Kim Liễu ngây người một lát rồi nước mắt lã chã rơi.
"Tần Kham, trên đời này ta chỉ muốn một mình chàng coi trọng ta, thanh danh của ta đã bản rồi, nhưng thân thể và tâm của ta vẫn sạch, về phần người bên ngoài nhìn ta như thế nào, ta để ý tới họ làm gì?"
Kim Liễu cứ như vậy ở Tần phủ.
Thân phận của nàng có chút xấu hổ, khách không ra khách, phó không ra phó, Tần Kham và Đỗ Yên dùng lễ đãi khách, hơn nữa còn phân phó hạ nhân trong phủ gọi nàng ta là "Nhị tiểu thư", với bên ngoài thì nói là muội muội khác họ kết nghĩa kim lan với chủ mẫu của Tần gia.
Nhưng Kim Liễu tựa hồ không có giác ngộ của người làm khách, mỗi ngày so với bất kỳ ai thì đều dậy sớm hơn, sau đó quét dọn nội viện Tần phủ, đun phước pha trà của Đỗ Yên, tựa hồ hoàn toàn coi mình là nha hoàn hạ nhân, tay chân quá mức chịu khó, thường thường chọc cho Liên Nguyệt Liên Tinh khóc thầm, bởi vì Kim Liễu đoạt hết việc của họ, làm họ không có cảm giác tồn tại ở Tần phủ.
Mà chủ mẫu Đỗ Yên mỗi lần nhìn thấy Kim Liễu làm việc thì liền giận dữ, nói chủ nhân trong nhà làm việc của hạ nhân là không quy củ, Kim Liễu thì chỉ cười trừ, trong nụ cười hiện lên ý tứ giảo hoạt không dễ phát hiện, chỉ bị Tần Kham lão gian cự hoạt tóm được, có lẽ cũng là cố ý lộ ra cho Tần Kham thấy.
Tốt lắm, rất hòa hài, Tần phủ trên dưới hoà hợp êm thấm, tiểu tam đã dùng một loại phương thức thấm vật không tiếng động lặng lẽ chui vào trong cuộc sống của Tần gia, lờ mờ đã thành một phần tử không thể thiếu của Tần gia.
Tần Kham bỗng nhiên phát giác mình giống như Hứa Tiên, mà Kim Liễu thì hóa thành xà yêu hình người ngàn năm, bất đồng là thiếu một vị Pháp Hải nhảy ra thu thập yêu nghiệt này, mà cái tương đồng là, hắn và Hứa Tiên đều biết đâm vào đâu....
Triều đình tựa hồ bình tĩnh trở lại.
Lưu Kiện Tạ Thiên chính thức dâng sớ cáo lão, phản ứng của Chu Hậu Chiếu ngươi không khác nhiều, vẫn không có ý giữ lại, sớ vừa dâng là ngự bút phê đồng ý luôn.
Lưu Kiện và Tạ Thiên cuối cùng cũng lạnh lòng với triều đình Đại Minh, cũng hết hy vọng với Chu Hậu Chiếu.
Vua nào triều thần nấy, lời này quả nhiên nói không sai.
Lưu Cẩn chấp chưởng ti lễ giám, thành nội tướng danh phù kỳ thực của Đại Minh, vốn vẫn có chút nhún mình, dù sao sống sót sau tai nạn, có thể sống là tốt rồi, không ngờ còn có thể chấp chưởng nội đình, thật sự là bất ngờ kinh hỉ.
Sự thật chứng minh người nhún mình sẽ không vĩnh viễn nhún mình, người có dã tâm thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra răng nanh dữ tợn, là sớm hay muộn mà thôi.
Ngày thứ năm sau đại loạn Kinh sư, Lưu Cẩn thừa dịp Chu Hậu Chiếu tâm tình tốt, sau khi nịnh nót vuốt mông ngựa, từ chỗ Chu Hậu Chiếu xin được một kiện áo mãng bào, làm Lưu Cẩn hai mắt rưng rưng, cung kính cầm áo mãng bào từ cung Càn Thanh đi ra, cung nhân chu đáo phát hiện khi Lưu công công xoay người, thần thái đã thay đổi, trở nên bá khí bắn ra tứ phía.
Lặng lẽ không tiếng động, tâm thái của Lưu Cẩn đã dần dần bắt đầu biến hóa, có sự sủng tín của hoàng đế, có quyền lực của ti lễ giám Đại Minh, trong thiên hạ có chuyện gì là không thể làm?
Tần Kham mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, Đinh Thuận bỏ gian ba ngày, dẫn đám bộ hạ Nam Kinh cũ, theo mệnh lệnh của Tần Kham trong lưu dân doanh ở ngoài thành chọn lựa năm trăm thiếu niên bối cảnh sạch sẽ, đưa bọn họ tới nông trang ngoài thành đợi lệnh.
Tin tức đưa vào Bắc trấn phủ ti, Tần Kham ngồi sau bàn hơi khựng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười không ai hiểu được.
Sau đó Tần Kham sửa sang lại y quan, vào hoàng cung.
Trong chính điện Cung Càn Thanh, hai con gà chọi hung ác dữ tợn đang vươn cổ, hung tợn nhìn chằm chằm đối thủ, lông vũ nhiều màu ở cỗ dựng đứng, móng vuốt như móc sắt cử trọng nhược khinh chuyển bước, giống như hai cao thủ tuyệt thế đang tiến hành quyết đấu sinh tử.
Đám bát hổ Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh vây quanh Chu Hậu Chiếu, mọi người vẻ mặt khẩn trương, cánh mũi hơi có mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm hai con gà chọi trong điện không chớp.
"Uy vũ đại tướng quân, cắn nó! Mổ nó! Đánh một trắng thắng lớn cho bệ hạ nào." Lưu Cẩn cúi người, quyền đầu nắm chặt, tràn ngập nhiệt tình.
Đám người Trương Vĩnh đồng loạt kêu to phụ họa.
Chu Hậu Chiếu gấp đến độ giơ tay: "Câm miệng, câm miệng hết lại! Làm đại tướng quân của ta sợ bây giờ, trẫm ném các ngươi vào chuồng hổ ở qua đêm đấy."
Tần Kham thở dài trong lòng.
Vương Nhạc đã chết, Lưu Kiện và Tạ Thiên trí sĩ, Lý Đông Dương hôm qua cuối cùng cũng "Lành bệnh", muốn vào cung diện thánh lại bị Chu Hậu Chiếu cự tuyệt, ngay cả ngọ môn cũng chưa vào được đã về phủ, Chu Hậu Chiếu hiện tại có thể nói là không ai quản thúc, triệt để vô pháp vô thiên.
Không có những lão thần đó giám sát khuyên răn, đứa nhỏ này thoải mái chạy nhảy trên hoạn lộ hôn quân thênh thang.
Sơn Tôn Hầu Tử nhảy ra khỏi Ngũ chỉ sơn của phật Như Lai chắc là cũng cười sướng như vậy.
Tâm tình đào thoát sinh thiên có thể lý giải, nhưng cũng không thể quá dung túng.
"Uy vũ đại tướng quân, cắn nó! Mau mổ chết nó đi! Mổ chết nó rồi ta sẽ phong cho ngươi làm. Ừ, làm Vô địch thường thắng Uy vũ đại tướng quân!" Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm con gà chọi đó, mặt đỏ bừng.
Dưới ánh mắt chờ mong của Mọi người, đại tướng quân đang đắc ý dào dạt ngửa mặt lên trời gáy vang, cuối cùng cũng phát động thế công.
Bạo khởi, tung người, lợi trảo sắc nhọn như đao không chút lưu tình mổ tới đối thủ, khí thế như cầu vồng, thế đi như tên, như diều hâu vồ thỏ, thế không thể cản.
Đối thủ của Đại tướng quân hiển nhiên đã bị nó dọa, quyết định tránh mũi nhọn, nhanh chóng lắc mình, đại tướng quân vồ hụt, lảo đảo ngã xuống, không đợi nó chấn hưng tinh thần tái chiến, Tần Kham rất hợp thời xuất hiện, chính xác mà nói, chân của Tần Kham xuất hiện.
/400
|