"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết", mấy chữ này không phải là trong tất cả thánh chỉ đều có, thánh chỉ có quy cách của thánh chỉ, thăng giáng quan lại tầm thường, hoặc ý chỉ về quốc sự chính vụ, mở đầu bình thường không cần những cá này, mà là trực tiếp đọc chính văn, chỉ có quốc gia đại sự, hoặc là trường hợp phi thường chính thức, ví dụ như sắc phong hoàng hậu, hoàng thái tử, phong tước cho thần tử mới có thể dùng, tỏ ý trịnh trọng.
Trình tự tieps theo sẽ do nữ quan đỡ hoàng hậu đội mũ phượng đeo khăn quàng vai ra khỏi phủ, Chu Huy và Vương Quỳnh sau khi đọc xong thánh chỉ sắc phong hoàng hậu thì lập tức biến hóa thân phận, dùng lễ thần tử quỳ gặp Hạ thị.
Hạ Nho lúc này cũng biến hóa thân phận, đứng dậy dngf vẻ mặt uy nghiêm của phụ thân cao giọng nói: "Giới chi kính chi, túc dạ vô vi."
Mẹ của Hạ thị lúc này cũng cao giọng nói: "Miễn chi kính chi, túc dạ vô vi."
Hạ hoàng hậu dưới sự dìu đỡ của nữ quan cúi đầu với cha mẹ: "Nữ nhi ghi nhớ lời dạy bảo." Sau đó liền lê xa liễn, trong sự quỳ lạy của thần dân, xa liễn và nghi trượng chậm rãi khởi động, đi tới hoàng cung.
Tần Kham tả phòng hữu phòng, Chu Hậu Chiếu hôm nay vẫn làm một chuyện khác người.
Chu Hậu Chiếu dù sao cũng là Chu Hậu Chiếu, hắn vĩnh viễn sẽ không an phận, vĩnh viễn là độc đáo nhất.
Trung môn của Chính Dương môn Hoàng cung phá lệ mở to, đây cũng là quy định của lễ chế, xưa nay cho dù ngay cả hoàng đế xuất hành cũng chỉ có thể ra vào từ cửa hông, trung môn tuyệt đối sẽ không mở, trừ phi cưới hoàng hậu vào cung, hoặc là quốc gia nguy nan, hoàng đế ngự giá thân chinh, Chính Dương môn mới có thể mở trung môn.
Không để ý sự phản đối và ngạc nhiên của đại thần cả triều, Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng ra khỏi cửa cung, đứng dưới Chính Dương, cười hì hì nhìn đường cái đã bị Giáo úy và phiên tử làm sạch, trong mắt lấp lánh hào quang nghịch ngợm quen thuộc.
Quốc nhân coi màu đỏ là may mắn, hoàng gia cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Chu Hậu Chiếu mặc long bào ngũ trảo đỏ thẫm, đầu đội mũ cánh rồng, đế quan (mũ vua) này không phải tùy tiện độ, bình thường đế quan của hoàng đế đều làm bằng vải vàng, trừ phi là triều hội lớn hoặc là quốc gia đại sự mới độ mũ bằng vàng thật, đế quan nặng tới ba bốn cân, hoàng đế chưa luyện mà thường xuyên đội chắc cũng chết.
Tần Kham đứng bên cạnh Chu Hậu Chiếu, hai bên Chính Dương môn đứng đầy văn võ bá quan trong triều, vốn là ngày vui, nhưng lúc này ai nấy mặt mày tức giận, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng sắc mặt xanh mét, mắt không ra mắt mũi không ra mũ nhìn Chu Hậu Chiếu.
Lễ chế Nho gia là thánh nhân ngàn năm trước định ra, quy định phi thường toàn diện, nghi thức gì mặc quần áo gì, có vẻ mặt gì, động tác gì, khi cất bước nên bước mấy bước đều có quy định nghiêm khắc.
Hôm nay là đại hôn của Chu Hậu Chiếu vị hoàng đế trẻ tuổi này không ngờ không để ý tới lễ chế mà ra khỏi Chính Dương, hành động này làm Lễ bộ thượng thư phẫn nộ dị thường, nhưng mà Trương Thăng cũng đành chịu, bởi vì sự uy hiếp của Chu Hậu Chiếu rất có lực chấn nhiếp.
"Không cho trẫm ra khỏi cửa cung thì trẫm sẽ ở trước mặt văn võ bá quan cả triều tuyên bố hối hôn, nữ nhi của Hạ Nho trẫm không cưới, ai thích cưới thì đi mà cưới."
Đây chính là uy hiếp của Chu Hậu Chiếu, Trương Thăng giữa hai lựa chọn là đáp ứng và đập đầu vào cột tự vân thì đành bất đắc dĩ lựa chọn đáp ứng.
Trước Chính Dương môn không khí rất quỷ dị, Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không để ý tới ánh mắt tức giận và khinh thường của bách quan, mặt không biểu tình nghiêng đầu sang bê, dùng thanh âm nhỏ như muỗ kêu nói với Tần Kham: ".... Lát nữa trẫm sẽ được nghe thấy tiếng pháo đúng không?"
Tần Kham nghe vậy thì mặt liền nhăn như quả mướp đắng: "Bệ hạ, xin hãy cân nhắc."
Chu Hậu Chiếu lườm hắn một cái, nói: "Đừng có nói những lờ thừa thãi, trẫm hiến cả vị trí chính thê của bản thân, chỉ để nghe mấy tiếng này, sự hy sinh của trẫm vẫn chưa đủ lớn sao?"
Tần Kham: ". . ."
Đây là vấn đề chênh lệch giá trị quan, Tần Kham cũng không biết nên đánh giá thế nào, có một điểm có thể khẳng định, nếu tương lai khi con của hắn thành thân dám nói với hắn những lời này, hắn kiểu gì cũng tát cho thằng con này thần kinh rung rinh thì thôi.
"Nói mau, mười khẩu pháo đã điều tới chưa?"
"Chu tham tướng của Thần Cơ doanh không chịu đưa..."
Chu Hậu Chiếu lườm hắn, nói: "Ngươi là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, trong tay lại có trung chỉ của trẫm, vậy mà ngay cả mấy khẩu pháo cũng không điều tới được à?"
Tần Kham đành phải bất đắc dĩ thở dài: "...Về sau thần phải sai người đào hố chôn hắn, chôn tới khi Chu tham tướng chỉ còn đầu thò ra ngoài thì hắn mới chịu cho."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát rồi nín cười nó: "Tần Kham, ngươi lần này là đào hố chôn người ta thật."
Tần Kham vẻ mặt khổ sở nói: "Đúng vậy, nghiệp chướng đấy..."
Chu Hậu Chiếu cười mắng: "Rõ ràng là ngươi tạo nghiệt, lúc này lại giở cá sắc mặt trách trời thương dân, ngươi thật là khuyết đức. Pháo đâu? Giấu ở chỗ nào rồi?"
Tần Kham khụ khụ, mắt liếc về phía trước, Chu Hậu Chiếu nghi hoặc nhìn lại, thấy trong một mảng rừng cây ngòa quảng trường Chính Dương môn loáng thoáng có bóng người chớp động.
Chu Hậu Chiếu mừng rỡ: "Hay! Ngươi quả nhiên có khả năng. . ."
Liếc văn võ bá quan mặt lộ vẻ tức giận ở hai bên cạnh, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Tần Kham: "Có thể lắp đạn thật không? Rồi bắn về phía họ, để ta thay hết các đại thần..."
Thích náo nhiệt không chỉ có Chu Hậu Chiếu, Đỗ Yên hôm nay cũng không chịu yên tĩnh.
Điển lễ đại hôn Hoàng đế trừ bách quan phải tham gia, các phu nhân quan viên thân mang cáo mệnh của triều đình cũng phải tham gia, thậm chí Lễ bộ còn phải ở trong những cáo mệnh phu nhân này chọn ra bốn người nghênh đón loan giá của hoàng hậu, hơn nữa một đường bầu bạn với hoàng hậu vào cung Khôn Ninh, chuẩn bị giường chiếu của hoàng đế và hoàng hậu tân hôn. Tóm lại, có thể được chọn đón loan giá của hoàng hậu là rất vinh quang, thậm chí có thể ghi vào gia phả, truyền cho con cháu, là một chuyện rất có mặt mũi.
Có điều bốn mệnh phụ này cũng không phải là chọn tùy tiện, có một quy định rất cứng rắn, phải là cáo mệnh phu nhân nhiều con nhiều cháu mới có tư cách trúng cử.
Tên gia hỏa Chu Hậu Chiếu này đối với bằng hữu thực sự rất móc tim móc gan, Tần Kham không được làm chính sứ đại hôn, Chu Hậu Chiếu một kế không thành thì lại nghĩ kế khác, phân phó quan viên Lễ bộ để phu nhân Tần Kham là một trong bốn mệnh nghênh giá.
Ý tưởng thì tốt, đáng tiếc sự thật tựa hồ lại không nể mặt Chu Hậu Chiếu.
Lời vừa ra khỏi miệng, lại bị Lễ bộ thượng thư Trương Thăng hung hăng bác bỏ, Đỗ Yên tuy là tam phẩm cáo mệnh, nhưng quy định đầu tiên đã không thể đạt được, thành thân với Tần Kham gần một năm, trong bụng vẫn chắc có động tĩnh gì, nói gì tới "Nhiều con nhiều cháu"?
Đỗ Yên bị Trương Thăng vô tình phủ quyết, Đỗ Yên ngày ngày ở nhà vốn không biết gì, kết quả có hôm Đinh Thuận đăng môn, nhàn rỗi không có gì làm mới tán gẫu với Đỗ thị phu nhân Tần gia, không cẩn thận nói ra việc này.
Thành thân một năm vẫn chưa sinh nhất nam bán nữ cho tướng công luôn là cây gai độc trong lòng Đỗ Yên. Lời nói của Trương Thăng được nói ra thông qua miệng Đinh Thuận, lập tức chạm tới dây thần kinh mẫn cảm và yếu ớt của Đỗ Yên...
Đối với nữ tử cổ đại mà nói, "Sau khi xuất giá mà không có con", những lời này là rất đả thương người ta, so với tát nàng ta mấy cái còn nghiêm trọng hơn, nữ tử ở thời đại này địa vị không cao, đại thể chẳng khác nào công cụ đẻ đá, nữ tử trên cơ bản cũng công nhận điểm này, hiện giờ một câu của Trương Thăng đã hoàn toàn phủ quyết tác dụng của Đỗ Yên, bảo nàng ta sao có thể không giận?
Chu Hậu Chiếu và các văn võ bá quan đứng trước Chính Dương môn, mà các mệnh vốn nên vào cung Từ Ninh, cùng Thái Hậu đợi tân hoàng hậu tới vấn an, về sau truyền đến tin tức nói hoàng thượng bỗng nhiên quyết định ra khỏi cung thân nghênh, các mệnh phụ cũng ngây ra, bỗng nhiên sửa đổi lưu điển lễ, các mệnh phụ không biết tiếp sau lại xuất hiện biến cố gì, mấy cáo mệnh nhất phẩm lớn tuổi vọng trọng châu đầu thương lượng, quyết định cũng ra khỏi cung theo ở trước Chính Dương môn chờ loan giá của hoàng hậu.
Thế là khi các đại thần bất đắc dĩ đứng ở ngoài Chính Dương môn, các mệnh phụ cũng ra theo, ai nấy mặc cáo mệnh triều phục xanh đỏ mới tinh, đứng cách các đại thần tụ tập thành một đống.
Trong Tất cả cáo mệnh phu nhân, Đỗ Yên là trẻ tuổi nhất, cũng không an phận nhất.
Lúc mới đầu bộ dạng đoan trang còn cố gắng duy trì được nửa canh giờ, về sau thì thật sự không chịu nổi, dần dần có thêm một số động tác như sờ tai xoa mũi, cuối cùng thấy cách đó không xa tướng công và long bào mặc long bào đứng cạnh nhau, Đỗ Yên hai mắt sáng ngời, môi khẽ mím, chậm rãi lui xuống cuối đội ngũ mệnh phụ, sau đó mắt chớp chớp, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ lẻn tới bên cạnh Tần Kham.
"Tướng công, Lễ bộ thượng thư là thằng nào? Tướng công ngươi chỉ cho ta nhìn một cái..."
Trình tự tieps theo sẽ do nữ quan đỡ hoàng hậu đội mũ phượng đeo khăn quàng vai ra khỏi phủ, Chu Huy và Vương Quỳnh sau khi đọc xong thánh chỉ sắc phong hoàng hậu thì lập tức biến hóa thân phận, dùng lễ thần tử quỳ gặp Hạ thị.
Hạ Nho lúc này cũng biến hóa thân phận, đứng dậy dngf vẻ mặt uy nghiêm của phụ thân cao giọng nói: "Giới chi kính chi, túc dạ vô vi."
Mẹ của Hạ thị lúc này cũng cao giọng nói: "Miễn chi kính chi, túc dạ vô vi."
Hạ hoàng hậu dưới sự dìu đỡ của nữ quan cúi đầu với cha mẹ: "Nữ nhi ghi nhớ lời dạy bảo." Sau đó liền lê xa liễn, trong sự quỳ lạy của thần dân, xa liễn và nghi trượng chậm rãi khởi động, đi tới hoàng cung.
Tần Kham tả phòng hữu phòng, Chu Hậu Chiếu hôm nay vẫn làm một chuyện khác người.
Chu Hậu Chiếu dù sao cũng là Chu Hậu Chiếu, hắn vĩnh viễn sẽ không an phận, vĩnh viễn là độc đáo nhất.
Trung môn của Chính Dương môn Hoàng cung phá lệ mở to, đây cũng là quy định của lễ chế, xưa nay cho dù ngay cả hoàng đế xuất hành cũng chỉ có thể ra vào từ cửa hông, trung môn tuyệt đối sẽ không mở, trừ phi cưới hoàng hậu vào cung, hoặc là quốc gia nguy nan, hoàng đế ngự giá thân chinh, Chính Dương môn mới có thể mở trung môn.
Không để ý sự phản đối và ngạc nhiên của đại thần cả triều, Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng ra khỏi cửa cung, đứng dưới Chính Dương, cười hì hì nhìn đường cái đã bị Giáo úy và phiên tử làm sạch, trong mắt lấp lánh hào quang nghịch ngợm quen thuộc.
Quốc nhân coi màu đỏ là may mắn, hoàng gia cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Chu Hậu Chiếu mặc long bào ngũ trảo đỏ thẫm, đầu đội mũ cánh rồng, đế quan (mũ vua) này không phải tùy tiện độ, bình thường đế quan của hoàng đế đều làm bằng vải vàng, trừ phi là triều hội lớn hoặc là quốc gia đại sự mới độ mũ bằng vàng thật, đế quan nặng tới ba bốn cân, hoàng đế chưa luyện mà thường xuyên đội chắc cũng chết.
Tần Kham đứng bên cạnh Chu Hậu Chiếu, hai bên Chính Dương môn đứng đầy văn võ bá quan trong triều, vốn là ngày vui, nhưng lúc này ai nấy mặt mày tức giận, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng sắc mặt xanh mét, mắt không ra mắt mũi không ra mũ nhìn Chu Hậu Chiếu.
Lễ chế Nho gia là thánh nhân ngàn năm trước định ra, quy định phi thường toàn diện, nghi thức gì mặc quần áo gì, có vẻ mặt gì, động tác gì, khi cất bước nên bước mấy bước đều có quy định nghiêm khắc.
Hôm nay là đại hôn của Chu Hậu Chiếu vị hoàng đế trẻ tuổi này không ngờ không để ý tới lễ chế mà ra khỏi Chính Dương, hành động này làm Lễ bộ thượng thư phẫn nộ dị thường, nhưng mà Trương Thăng cũng đành chịu, bởi vì sự uy hiếp của Chu Hậu Chiếu rất có lực chấn nhiếp.
"Không cho trẫm ra khỏi cửa cung thì trẫm sẽ ở trước mặt văn võ bá quan cả triều tuyên bố hối hôn, nữ nhi của Hạ Nho trẫm không cưới, ai thích cưới thì đi mà cưới."
Đây chính là uy hiếp của Chu Hậu Chiếu, Trương Thăng giữa hai lựa chọn là đáp ứng và đập đầu vào cột tự vân thì đành bất đắc dĩ lựa chọn đáp ứng.
Trước Chính Dương môn không khí rất quỷ dị, Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không để ý tới ánh mắt tức giận và khinh thường của bách quan, mặt không biểu tình nghiêng đầu sang bê, dùng thanh âm nhỏ như muỗ kêu nói với Tần Kham: ".... Lát nữa trẫm sẽ được nghe thấy tiếng pháo đúng không?"
Tần Kham nghe vậy thì mặt liền nhăn như quả mướp đắng: "Bệ hạ, xin hãy cân nhắc."
Chu Hậu Chiếu lườm hắn một cái, nói: "Đừng có nói những lờ thừa thãi, trẫm hiến cả vị trí chính thê của bản thân, chỉ để nghe mấy tiếng này, sự hy sinh của trẫm vẫn chưa đủ lớn sao?"
Tần Kham: ". . ."
Đây là vấn đề chênh lệch giá trị quan, Tần Kham cũng không biết nên đánh giá thế nào, có một điểm có thể khẳng định, nếu tương lai khi con của hắn thành thân dám nói với hắn những lời này, hắn kiểu gì cũng tát cho thằng con này thần kinh rung rinh thì thôi.
"Nói mau, mười khẩu pháo đã điều tới chưa?"
"Chu tham tướng của Thần Cơ doanh không chịu đưa..."
Chu Hậu Chiếu lườm hắn, nói: "Ngươi là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, trong tay lại có trung chỉ của trẫm, vậy mà ngay cả mấy khẩu pháo cũng không điều tới được à?"
Tần Kham đành phải bất đắc dĩ thở dài: "...Về sau thần phải sai người đào hố chôn hắn, chôn tới khi Chu tham tướng chỉ còn đầu thò ra ngoài thì hắn mới chịu cho."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát rồi nín cười nó: "Tần Kham, ngươi lần này là đào hố chôn người ta thật."
Tần Kham vẻ mặt khổ sở nói: "Đúng vậy, nghiệp chướng đấy..."
Chu Hậu Chiếu cười mắng: "Rõ ràng là ngươi tạo nghiệt, lúc này lại giở cá sắc mặt trách trời thương dân, ngươi thật là khuyết đức. Pháo đâu? Giấu ở chỗ nào rồi?"
Tần Kham khụ khụ, mắt liếc về phía trước, Chu Hậu Chiếu nghi hoặc nhìn lại, thấy trong một mảng rừng cây ngòa quảng trường Chính Dương môn loáng thoáng có bóng người chớp động.
Chu Hậu Chiếu mừng rỡ: "Hay! Ngươi quả nhiên có khả năng. . ."
Liếc văn võ bá quan mặt lộ vẻ tức giận ở hai bên cạnh, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Tần Kham: "Có thể lắp đạn thật không? Rồi bắn về phía họ, để ta thay hết các đại thần..."
Thích náo nhiệt không chỉ có Chu Hậu Chiếu, Đỗ Yên hôm nay cũng không chịu yên tĩnh.
Điển lễ đại hôn Hoàng đế trừ bách quan phải tham gia, các phu nhân quan viên thân mang cáo mệnh của triều đình cũng phải tham gia, thậm chí Lễ bộ còn phải ở trong những cáo mệnh phu nhân này chọn ra bốn người nghênh đón loan giá của hoàng hậu, hơn nữa một đường bầu bạn với hoàng hậu vào cung Khôn Ninh, chuẩn bị giường chiếu của hoàng đế và hoàng hậu tân hôn. Tóm lại, có thể được chọn đón loan giá của hoàng hậu là rất vinh quang, thậm chí có thể ghi vào gia phả, truyền cho con cháu, là một chuyện rất có mặt mũi.
Có điều bốn mệnh phụ này cũng không phải là chọn tùy tiện, có một quy định rất cứng rắn, phải là cáo mệnh phu nhân nhiều con nhiều cháu mới có tư cách trúng cử.
Tên gia hỏa Chu Hậu Chiếu này đối với bằng hữu thực sự rất móc tim móc gan, Tần Kham không được làm chính sứ đại hôn, Chu Hậu Chiếu một kế không thành thì lại nghĩ kế khác, phân phó quan viên Lễ bộ để phu nhân Tần Kham là một trong bốn mệnh nghênh giá.
Ý tưởng thì tốt, đáng tiếc sự thật tựa hồ lại không nể mặt Chu Hậu Chiếu.
Lời vừa ra khỏi miệng, lại bị Lễ bộ thượng thư Trương Thăng hung hăng bác bỏ, Đỗ Yên tuy là tam phẩm cáo mệnh, nhưng quy định đầu tiên đã không thể đạt được, thành thân với Tần Kham gần một năm, trong bụng vẫn chắc có động tĩnh gì, nói gì tới "Nhiều con nhiều cháu"?
Đỗ Yên bị Trương Thăng vô tình phủ quyết, Đỗ Yên ngày ngày ở nhà vốn không biết gì, kết quả có hôm Đinh Thuận đăng môn, nhàn rỗi không có gì làm mới tán gẫu với Đỗ thị phu nhân Tần gia, không cẩn thận nói ra việc này.
Thành thân một năm vẫn chưa sinh nhất nam bán nữ cho tướng công luôn là cây gai độc trong lòng Đỗ Yên. Lời nói của Trương Thăng được nói ra thông qua miệng Đinh Thuận, lập tức chạm tới dây thần kinh mẫn cảm và yếu ớt của Đỗ Yên...
Đối với nữ tử cổ đại mà nói, "Sau khi xuất giá mà không có con", những lời này là rất đả thương người ta, so với tát nàng ta mấy cái còn nghiêm trọng hơn, nữ tử ở thời đại này địa vị không cao, đại thể chẳng khác nào công cụ đẻ đá, nữ tử trên cơ bản cũng công nhận điểm này, hiện giờ một câu của Trương Thăng đã hoàn toàn phủ quyết tác dụng của Đỗ Yên, bảo nàng ta sao có thể không giận?
Chu Hậu Chiếu và các văn võ bá quan đứng trước Chính Dương môn, mà các mệnh vốn nên vào cung Từ Ninh, cùng Thái Hậu đợi tân hoàng hậu tới vấn an, về sau truyền đến tin tức nói hoàng thượng bỗng nhiên quyết định ra khỏi cung thân nghênh, các mệnh phụ cũng ngây ra, bỗng nhiên sửa đổi lưu điển lễ, các mệnh phụ không biết tiếp sau lại xuất hiện biến cố gì, mấy cáo mệnh nhất phẩm lớn tuổi vọng trọng châu đầu thương lượng, quyết định cũng ra khỏi cung theo ở trước Chính Dương môn chờ loan giá của hoàng hậu.
Thế là khi các đại thần bất đắc dĩ đứng ở ngoài Chính Dương môn, các mệnh phụ cũng ra theo, ai nấy mặc cáo mệnh triều phục xanh đỏ mới tinh, đứng cách các đại thần tụ tập thành một đống.
Trong Tất cả cáo mệnh phu nhân, Đỗ Yên là trẻ tuổi nhất, cũng không an phận nhất.
Lúc mới đầu bộ dạng đoan trang còn cố gắng duy trì được nửa canh giờ, về sau thì thật sự không chịu nổi, dần dần có thêm một số động tác như sờ tai xoa mũi, cuối cùng thấy cách đó không xa tướng công và long bào mặc long bào đứng cạnh nhau, Đỗ Yên hai mắt sáng ngời, môi khẽ mím, chậm rãi lui xuống cuối đội ngũ mệnh phụ, sau đó mắt chớp chớp, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ lẻn tới bên cạnh Tần Kham.
"Tướng công, Lễ bộ thượng thư là thằng nào? Tướng công ngươi chỉ cho ta nhìn một cái..."
/400
|