Sau khi Đi tới thế giới này đã gặp qua không ít nguy nan, nhưng mà lần này là chết người nhất.
Khi mắt còn chưa kịp chớp, Tần Kham vẫn còn đang ngây ra thì liền nghe thấy Đinh Thuận lo lắng hô to: "Đại nhân."
Khi xoay người lại, đạn pháo từ xa tới gần giống như đã ở ngay trước mắt!
Căn bản không kịp phản ứng, đạn pháo đã nhanh hơn tư duy, ngay cả suy nghĩ sự hãi còn chưa kịp sinh ra thì đạn pháo đã gào thét mà tới.
Vào lúc Chỉ mành treo chuông, Tần Kham chỉ cảm thấy mông bị người ta từ đằng sau đạp một cái, mông đau nhau, người thì không tự chủ được mà bay ra, Tần Kham thậm chí có thể cảm giác được độ nóng mà đạn pháo mang theo xượt qua tai.
Chật vật nằm sấp dưới đất, đồng thời đạn pháo cũng ở phía sau nổ ầm ầm.
Các thị vệ vừa bị phóng ngã xuống đất vẻ mặt lo lắng nhảy vọt lên, mấy tên thị vệ dùng thân thể chắn hướng mà đạn pháo bắn tới, mấy tên thị vệ khác thì nửa kéo nửa lôi Tần Kham tới nấp sau một sườn núi.
Tần Kham sắc Mặt tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh, vừa nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa đạn pháo đạn pháo bắn cho tan xác, liền bất giác cảm thấy sợ hãi, rồi từ sợ lại lại hóa thành tức giận, phẫn nộ cực độ rất nhanh đã triệt để áp chế sự sợ hãi trong lòng hắn.
"Lý Cảo!" Tần Kham từ kẽ răng rít ra hai chữ này.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Cận Tuyền vẫn đứng yên bên cạnh, Tần Kham hừ hừ nói: "Nể tình vừa rồi ngươi cứu ta một mạng. Một cước ngươi đá ta ta sẽ không tính toán với ngươi."
Diệp Cận Tuyền vẫn là bộ dạng khô khốc đó, mặt không biểu tình cúi đầu nhìn chân, ánh mắt phức tạp.
Tần Kham hiểu rõ cảm thụ của hắn, hắn đang hận mình vừa rồi chân thối.
Ở một mặt khác của sườn núi đất, trong hẻm Dã Lang lò ra một đám người đông nghịt, nhân số chừng bốn năm ngàn, cao giọn hô giết rồi lao về phía vọt tới, bọn họ ai nấy đều mặc áo bằng vải thô, nhìn như thổ phỉ, nhưng mà ngay cả người mù cũng nhìn ra được, đây hiển nhiên là một nhánh quân đội được huấn luyện bà bản.
Một trận pháo kích đã khiến đội nghi trượng hỗn loạn, trừ dũng sĩ doanh và năm trăm thiếu niên binh có thể miễn cưỡng ổn định đội hình ra, các tướng sĩ của Nghĩa châu vệ và Nghiêm Ninh vệ đã loạn thành một đống, đều chạy tứ tán, ngay cả đội ngũ cũng hỗn loạn, binh không biết tướng, tướng không biết binh.
Tần Kham cho dù không hiểu chiến sự, nhưng cũng biết lúc này tình thế rất nguy cấp, quân đội hỗn loạn như vậy cho dù có nhiều người đến mấy cũng chẳng làm nên được gì, đây cũng là nguyên nhân địch nhân vì sao dám dùng bốn năm ngàn người khởi xướng xung phong với nghi trượng khâm sai tới hơn tám ngàn người, nhánh quân đội này đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, đừng nói bốn năm ngàn người, cho dù chỉ có mấy trăm người cũng có thể giết cho tám ngàn người này một mảnh giáp cũng không còn.
Quân đội chỉ có ở khi đội ngũ vững chắc như tường đồng vách sắt, dùng Tổng kỳ bách hộ làm đơn vị cùng tiến cùng lui mới có thể phát huy sức chiến đấu, đội hình một khi tan rã thì chẳng khác nào là điềm báo trước của tan tác.
Không thể không thừa nhận, tướng lãnh của quân địch thực sự cũng có vài phần bản sự, thời cơ phát động tập kích và xung phong nắm rất chuẩn, Lý Cảo có thể hùng cứ Liêu Đông nhiều năm, đắc thế cũng không phải là ngẫu nhiên, tướng lãnh dưới trướng hắn không thiếu nhân vật lợi hại.
Khóe mắt Tần Kham giật giật.
Trước giờ toàn là hắn ám toán người khác, không ngờ hôm nay lại bị người ta tính kế, đối với hắn mà nói, đây là điều vô cùng nhục nhã.
Mắt thấy đội nghi trượng của mình đã thất linh bát lạc, đội không thành hình, Tần Kham nhìn chung quanh một vòng, bỗng nhiên cao giọng quát lên: "Đinh Thuận!"
Đinh Thuận lảo đảo chạy đến trước mặt Tần Kham: "Tần soái, chúng ta trúng mai phục rồi, thuộc hạ phái mấy chục thị vệ bảo vệ ngài lui trước, chỗ này đẻ thuộc hạ chặn..."
Một cước hung hăng đá tới, Tần Kham cả giận nói: "Chặn cái rắm, chỉ có ngươi là anh hùng hảo hán, còn ta là rùa đen rút đầu à? Hiện tại hướng gió thế nào?"
Đinh Thuận ngẩn người, tay dính ít nước miếng rồi giơ lên trời, sau khi thử thì nói: "Hướng Tây bắc."
"Tốt, trời không tuyệt ta! Đi, mang đồ chơi lúc rời kinh mang theo ra, dùng cho đám quân địch kia..."
Đinh Thuận nghĩ nghĩ, nghi hoặc nói: "Đồ chơi... là chỗ pháo đốt á?"
"là pháo đặc biệt! Đừng lắm lời, mau đi châm cho ta, sau đó triệu tập hơn trăm lão đệ huynh từ Nam Kinh theo tới làm thành đốc chiến đội, các ngươi áp trận cho ta, giống như lúc Sùng Minh kháng Oa ấy."
Đinh Thuận lập tức minh bạch, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Thuộc hạ biết rồi, ai con mẹ nó dám lâm trận bỏ chạy, chúng ta sẽ một đao chém tới."
Cái gọi là pháo đốt, tất nhiên là đạn khí độc lúc trước Tần Kham phát minh ra, kỳ thật chính là bỏ thêm chút hạt tiêu vào trong hỏa dược, lúc ấy Chu Hậu Chiếu vẫn là đông cung Thái tử tự mình thưởng thức hương vị của nó, dùng thực tiễn của bản thân chứng minh đó là một thứ tốt.
Lần này rời kinh hơi gấp rút, hơn nữa con đường phía trước hung hiểm khó lường, Tần Kham những gì có thể mang theo đều mang theo, bao gồm cả hai thùng đạn khí độc bản cải tiến, gọi là bản cải tiến, ý tứ là tỉ lệ hạt tiêu khá lớn, khẩu vị khá là nặng. hai thùng đạn khí độc được các thị vệ toàn bộ châm lửa, khi dây dẫn cháy xèo xèo, đạn khí độc bị bọn họ hung hăng ném về phía trước.
Ông trời phù hộ, lúc này hướng gió không tồi, Tần Kham đứng ở đầu hướng gió, chắc là tướng lãnh của đối phương tính đi tính lại, cũng không tính cả nhân tố hướng gió vào, khi một đống pháo đốt từ trên trời bay xuống, sau khi phát nổ thì dấy lên một cỗ khói trắng đặc quắng, theo gió thổi tới, khói trắng như phô thiên cái địa quét về phía địch quân đang xung phong.
Hiệu quả rất rõ ràng, trên một mảng bình nguyên phía trước, quân địch đang xung phong bỗng nhiên bị một trận khói trắng tà ác bao phủ, vận rủi của bọn họ liền tới.
Binh khí ném xuống đất, ai nấy ôm yết hầu, lưỡi thè ra, nước mắt nước mũi đầy mặt, thi nhau gào khóc, bộ dạng so với Chu Hậu Chiếu lúc trước thì còn thống khổ hơn.
Loại vũ khí hóa sinh này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng so với chết thì còn khó chịu hơn.
Cùng lúc đó, Đinh Thuận dẫn hơn trăm người của đốc chiến đội dùng cương đao áp trận, ở ngay tại chỗ chém mấy quân sĩ lâm trận bỏ chạy, đội ngũ đang hỗn loạn cuối cùng cũng dần dần thành hình, tuy rằng thì thoạt nhìn vẫn có chút hỗn độn, nhưng ít nhiều cũng có mấy phần bộ dạng quân đội.
Hỏa pháo của phía địch vẫn đang nổ không ngừng, đạn pháo ruột đặc rơi vào trong đội ngũ làm vang lên mấy tiếng hét thảm, nhưng không còn ai dám tự tiện chạy trốn, cương đao của đốc chiến đội đang lấp lánh ánh sáng lạnh bên cạnh bọn họ.
Phía sau Đội ngũ, Diệp Cận Tuyền híp mắt nhìn về phía đạn pháo bắn tới trong hẻm núi, giơ ngón tay cái ước lượng phương vị, điều chỉnh góc độ miệng pháo Phật Lãng Cơ, sau đó nhồi thuốc, lắp đạn.
Ầm!
Pháo Phật Lãng Cơ vốn có tầm bắn xa hơn hỏa pháo của Đại Minh, sau pháo công kích thăm dò, một pháo sau cùng đã làm hỏa pháo của đối phương im tiếng.
Thế cục trên Chiến trường cứ như vậy bị Tần Kham nghịch chuyển từng chút một, khói trắng tan đi rồi, khi quân địch đang thống khổ vô cùng cố cầm lấy binh khí thì ngạc nhiên phát hiện đối phương đã chỉnh xong đội ngũ, một loạt trường thương tỏa ra ánh sáng lạnh, cách bọn họ chỉ hơn một trượng, theo tiếng quan truyền lệnh hô "Đâm!"
Hơn trăm thanh trường thương hàng thứ nhất động tác rất đều nhịp đâm ra, vô tình thu gặt tính mệnh của nhóm địch nhân đầu tiên.
"Đâm!"
Xoẹt!
"Đâm tiếp!"
Xoẹt!
Trong sự giết chóc Vô tình, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Tần Kham: "Đinh Thuận."
"Có thuộc hạ."
"Đổi thiếu niên binh lên hàng đầu, để họ trông thấy máu."
"Vâng!"
Mạng người trên chiến trường giống như không phải là mạng người, ngay cả heo chó cũng không bằng.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, người bị giết thống khổ, người giết người cũng thống khổ.
Năm trăm thiếu niên binh ai nấy mặt tá mét, cố nén cảm giác muốn nôn mửa, giống như một cỗ máy giết người không có tư tưởng, cứ vậy lặp lại những động tác như đâm ra, rút lại, bước lên, rồi lại đâm đã được huấn luyện không biết bao nhiêu lần này.
Có thiếu niên không chịu được, nôn thốc nôn tháo, cả người vàng trắng nhoe nhoét, nhưng vẫn không dám dừng động tác tiến lên, có người thậm chí vừa khóc vừa đâm, máu tươi và nước mắt đồng thời phủ kín khuôn mặt non nớt của họ, nhưng động tác lại không hề đình trệ.
Tần Kham mặt run run, trong lòng cực kỳ không nỡ, mấy lần muốn thốt lên để dũng sĩ doanh ra thay bọn họ, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt xuống.
Từ ngày từ trong lưu dân doanh chọn họ ra, giết người đã là số mệnh của bọn họ rồi, không thể tránh khỏi, bọn họ cả đời này phải thấy má mới có thể thực sự trưởng thành, mới có thể sống sót trên chiến trường trong tương lai.
Giết người, vốn không phải chuyện khoái trá gì, nhưng ít nhất thì so với bị người giết vẫn khoái trá hơn nhiều.
Máu chảy đầy đất, thây rải khắp nơi.
Địch nhân chiếm tiên thủ, nhưng lại mất tiên cơ, đạn khí độc và đốc chiến đội xuất hiện đã làm trận tập kích bất ngờ này hoàn toàn mất đi hiệu quả.
Ngay khi ý chí của các thiếu niên binh sắp sụp đổ thì quân địch đã sụp đổ trước
Khi mắt còn chưa kịp chớp, Tần Kham vẫn còn đang ngây ra thì liền nghe thấy Đinh Thuận lo lắng hô to: "Đại nhân."
Khi xoay người lại, đạn pháo từ xa tới gần giống như đã ở ngay trước mắt!
Căn bản không kịp phản ứng, đạn pháo đã nhanh hơn tư duy, ngay cả suy nghĩ sự hãi còn chưa kịp sinh ra thì đạn pháo đã gào thét mà tới.
Vào lúc Chỉ mành treo chuông, Tần Kham chỉ cảm thấy mông bị người ta từ đằng sau đạp một cái, mông đau nhau, người thì không tự chủ được mà bay ra, Tần Kham thậm chí có thể cảm giác được độ nóng mà đạn pháo mang theo xượt qua tai.
Chật vật nằm sấp dưới đất, đồng thời đạn pháo cũng ở phía sau nổ ầm ầm.
Các thị vệ vừa bị phóng ngã xuống đất vẻ mặt lo lắng nhảy vọt lên, mấy tên thị vệ dùng thân thể chắn hướng mà đạn pháo bắn tới, mấy tên thị vệ khác thì nửa kéo nửa lôi Tần Kham tới nấp sau một sườn núi.
Tần Kham sắc Mặt tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh, vừa nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa đạn pháo đạn pháo bắn cho tan xác, liền bất giác cảm thấy sợ hãi, rồi từ sợ lại lại hóa thành tức giận, phẫn nộ cực độ rất nhanh đã triệt để áp chế sự sợ hãi trong lòng hắn.
"Lý Cảo!" Tần Kham từ kẽ răng rít ra hai chữ này.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Cận Tuyền vẫn đứng yên bên cạnh, Tần Kham hừ hừ nói: "Nể tình vừa rồi ngươi cứu ta một mạng. Một cước ngươi đá ta ta sẽ không tính toán với ngươi."
Diệp Cận Tuyền vẫn là bộ dạng khô khốc đó, mặt không biểu tình cúi đầu nhìn chân, ánh mắt phức tạp.
Tần Kham hiểu rõ cảm thụ của hắn, hắn đang hận mình vừa rồi chân thối.
Ở một mặt khác của sườn núi đất, trong hẻm Dã Lang lò ra một đám người đông nghịt, nhân số chừng bốn năm ngàn, cao giọn hô giết rồi lao về phía vọt tới, bọn họ ai nấy đều mặc áo bằng vải thô, nhìn như thổ phỉ, nhưng mà ngay cả người mù cũng nhìn ra được, đây hiển nhiên là một nhánh quân đội được huấn luyện bà bản.
Một trận pháo kích đã khiến đội nghi trượng hỗn loạn, trừ dũng sĩ doanh và năm trăm thiếu niên binh có thể miễn cưỡng ổn định đội hình ra, các tướng sĩ của Nghĩa châu vệ và Nghiêm Ninh vệ đã loạn thành một đống, đều chạy tứ tán, ngay cả đội ngũ cũng hỗn loạn, binh không biết tướng, tướng không biết binh.
Tần Kham cho dù không hiểu chiến sự, nhưng cũng biết lúc này tình thế rất nguy cấp, quân đội hỗn loạn như vậy cho dù có nhiều người đến mấy cũng chẳng làm nên được gì, đây cũng là nguyên nhân địch nhân vì sao dám dùng bốn năm ngàn người khởi xướng xung phong với nghi trượng khâm sai tới hơn tám ngàn người, nhánh quân đội này đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, đừng nói bốn năm ngàn người, cho dù chỉ có mấy trăm người cũng có thể giết cho tám ngàn người này một mảnh giáp cũng không còn.
Quân đội chỉ có ở khi đội ngũ vững chắc như tường đồng vách sắt, dùng Tổng kỳ bách hộ làm đơn vị cùng tiến cùng lui mới có thể phát huy sức chiến đấu, đội hình một khi tan rã thì chẳng khác nào là điềm báo trước của tan tác.
Không thể không thừa nhận, tướng lãnh của quân địch thực sự cũng có vài phần bản sự, thời cơ phát động tập kích và xung phong nắm rất chuẩn, Lý Cảo có thể hùng cứ Liêu Đông nhiều năm, đắc thế cũng không phải là ngẫu nhiên, tướng lãnh dưới trướng hắn không thiếu nhân vật lợi hại.
Khóe mắt Tần Kham giật giật.
Trước giờ toàn là hắn ám toán người khác, không ngờ hôm nay lại bị người ta tính kế, đối với hắn mà nói, đây là điều vô cùng nhục nhã.
Mắt thấy đội nghi trượng của mình đã thất linh bát lạc, đội không thành hình, Tần Kham nhìn chung quanh một vòng, bỗng nhiên cao giọng quát lên: "Đinh Thuận!"
Đinh Thuận lảo đảo chạy đến trước mặt Tần Kham: "Tần soái, chúng ta trúng mai phục rồi, thuộc hạ phái mấy chục thị vệ bảo vệ ngài lui trước, chỗ này đẻ thuộc hạ chặn..."
Một cước hung hăng đá tới, Tần Kham cả giận nói: "Chặn cái rắm, chỉ có ngươi là anh hùng hảo hán, còn ta là rùa đen rút đầu à? Hiện tại hướng gió thế nào?"
Đinh Thuận ngẩn người, tay dính ít nước miếng rồi giơ lên trời, sau khi thử thì nói: "Hướng Tây bắc."
"Tốt, trời không tuyệt ta! Đi, mang đồ chơi lúc rời kinh mang theo ra, dùng cho đám quân địch kia..."
Đinh Thuận nghĩ nghĩ, nghi hoặc nói: "Đồ chơi... là chỗ pháo đốt á?"
"là pháo đặc biệt! Đừng lắm lời, mau đi châm cho ta, sau đó triệu tập hơn trăm lão đệ huynh từ Nam Kinh theo tới làm thành đốc chiến đội, các ngươi áp trận cho ta, giống như lúc Sùng Minh kháng Oa ấy."
Đinh Thuận lập tức minh bạch, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Thuộc hạ biết rồi, ai con mẹ nó dám lâm trận bỏ chạy, chúng ta sẽ một đao chém tới."
Cái gọi là pháo đốt, tất nhiên là đạn khí độc lúc trước Tần Kham phát minh ra, kỳ thật chính là bỏ thêm chút hạt tiêu vào trong hỏa dược, lúc ấy Chu Hậu Chiếu vẫn là đông cung Thái tử tự mình thưởng thức hương vị của nó, dùng thực tiễn của bản thân chứng minh đó là một thứ tốt.
Lần này rời kinh hơi gấp rút, hơn nữa con đường phía trước hung hiểm khó lường, Tần Kham những gì có thể mang theo đều mang theo, bao gồm cả hai thùng đạn khí độc bản cải tiến, gọi là bản cải tiến, ý tứ là tỉ lệ hạt tiêu khá lớn, khẩu vị khá là nặng. hai thùng đạn khí độc được các thị vệ toàn bộ châm lửa, khi dây dẫn cháy xèo xèo, đạn khí độc bị bọn họ hung hăng ném về phía trước.
Ông trời phù hộ, lúc này hướng gió không tồi, Tần Kham đứng ở đầu hướng gió, chắc là tướng lãnh của đối phương tính đi tính lại, cũng không tính cả nhân tố hướng gió vào, khi một đống pháo đốt từ trên trời bay xuống, sau khi phát nổ thì dấy lên một cỗ khói trắng đặc quắng, theo gió thổi tới, khói trắng như phô thiên cái địa quét về phía địch quân đang xung phong.
Hiệu quả rất rõ ràng, trên một mảng bình nguyên phía trước, quân địch đang xung phong bỗng nhiên bị một trận khói trắng tà ác bao phủ, vận rủi của bọn họ liền tới.
Binh khí ném xuống đất, ai nấy ôm yết hầu, lưỡi thè ra, nước mắt nước mũi đầy mặt, thi nhau gào khóc, bộ dạng so với Chu Hậu Chiếu lúc trước thì còn thống khổ hơn.
Loại vũ khí hóa sinh này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng so với chết thì còn khó chịu hơn.
Cùng lúc đó, Đinh Thuận dẫn hơn trăm người của đốc chiến đội dùng cương đao áp trận, ở ngay tại chỗ chém mấy quân sĩ lâm trận bỏ chạy, đội ngũ đang hỗn loạn cuối cùng cũng dần dần thành hình, tuy rằng thì thoạt nhìn vẫn có chút hỗn độn, nhưng ít nhiều cũng có mấy phần bộ dạng quân đội.
Hỏa pháo của phía địch vẫn đang nổ không ngừng, đạn pháo ruột đặc rơi vào trong đội ngũ làm vang lên mấy tiếng hét thảm, nhưng không còn ai dám tự tiện chạy trốn, cương đao của đốc chiến đội đang lấp lánh ánh sáng lạnh bên cạnh bọn họ.
Phía sau Đội ngũ, Diệp Cận Tuyền híp mắt nhìn về phía đạn pháo bắn tới trong hẻm núi, giơ ngón tay cái ước lượng phương vị, điều chỉnh góc độ miệng pháo Phật Lãng Cơ, sau đó nhồi thuốc, lắp đạn.
Ầm!
Pháo Phật Lãng Cơ vốn có tầm bắn xa hơn hỏa pháo của Đại Minh, sau pháo công kích thăm dò, một pháo sau cùng đã làm hỏa pháo của đối phương im tiếng.
Thế cục trên Chiến trường cứ như vậy bị Tần Kham nghịch chuyển từng chút một, khói trắng tan đi rồi, khi quân địch đang thống khổ vô cùng cố cầm lấy binh khí thì ngạc nhiên phát hiện đối phương đã chỉnh xong đội ngũ, một loạt trường thương tỏa ra ánh sáng lạnh, cách bọn họ chỉ hơn một trượng, theo tiếng quan truyền lệnh hô "Đâm!"
Hơn trăm thanh trường thương hàng thứ nhất động tác rất đều nhịp đâm ra, vô tình thu gặt tính mệnh của nhóm địch nhân đầu tiên.
"Đâm!"
Xoẹt!
"Đâm tiếp!"
Xoẹt!
Trong sự giết chóc Vô tình, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Tần Kham: "Đinh Thuận."
"Có thuộc hạ."
"Đổi thiếu niên binh lên hàng đầu, để họ trông thấy máu."
"Vâng!"
Mạng người trên chiến trường giống như không phải là mạng người, ngay cả heo chó cũng không bằng.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, người bị giết thống khổ, người giết người cũng thống khổ.
Năm trăm thiếu niên binh ai nấy mặt tá mét, cố nén cảm giác muốn nôn mửa, giống như một cỗ máy giết người không có tư tưởng, cứ vậy lặp lại những động tác như đâm ra, rút lại, bước lên, rồi lại đâm đã được huấn luyện không biết bao nhiêu lần này.
Có thiếu niên không chịu được, nôn thốc nôn tháo, cả người vàng trắng nhoe nhoét, nhưng vẫn không dám dừng động tác tiến lên, có người thậm chí vừa khóc vừa đâm, máu tươi và nước mắt đồng thời phủ kín khuôn mặt non nớt của họ, nhưng động tác lại không hề đình trệ.
Tần Kham mặt run run, trong lòng cực kỳ không nỡ, mấy lần muốn thốt lên để dũng sĩ doanh ra thay bọn họ, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt xuống.
Từ ngày từ trong lưu dân doanh chọn họ ra, giết người đã là số mệnh của bọn họ rồi, không thể tránh khỏi, bọn họ cả đời này phải thấy má mới có thể thực sự trưởng thành, mới có thể sống sót trên chiến trường trong tương lai.
Giết người, vốn không phải chuyện khoái trá gì, nhưng ít nhất thì so với bị người giết vẫn khoái trá hơn nhiều.
Máu chảy đầy đất, thây rải khắp nơi.
Địch nhân chiếm tiên thủ, nhưng lại mất tiên cơ, đạn khí độc và đốc chiến đội xuất hiện đã làm trận tập kích bất ngờ này hoàn toàn mất đi hiệu quả.
Ngay khi ý chí của các thiếu niên binh sắp sụp đổ thì quân địch đã sụp đổ trước
/400
|