Hành quân mười ngày, phóng mắt nhìn thảo nguyên mênh mông giống như biển lớn không thể phân biệt được phương hướng, người Mông Cổ có kinh nghiệm giống như trong đầu lắp kim chỉ nam vậy, nắm chắc phương hướng vô cùng chuẩn xác.
Thảo nguyên không chỉ có mây trắng cỏ xanh, trên thực tế thảo nguyên tuyệt không tốt đẹp như trong tưởng tượng của Tần Kham.
Giờ đã là tháng mười, đã vào trời đông giá rét, cỏ xanh sớm đã biến thành cỏ khô, hơn nữa có nơi còn trụi lủi, đó là dấu vết sau khi bò dê của những tiểu du mục ăn, mỗi mùa đông đến mùa đông, trên mặt những mục dân dần dần mất đi sự vui vẻ.
Không có cỏ xanh, thảo nguyên không nuôi nổi nhiều bò dê, chỉ có thể giết từng nhóm bò dê, hơn nữa chịu đói khát không chỉ có bò dê, khi bò dê không còn béo mập nữa, cũng có nghĩa là ngày tháng của những mục dân không còn dễ chịu, một bộ lạc không thể dựa vào chút thị dê thịt bò hữu hạn ấy mà sống qua mùa đông được, thế là khi bò dê ít dần, đồng thời rất nhiều người của bộ lạc Mông Cổ cũng không thể chết vì đói.
Cho nên bộ lạc Mông Cổ trên thảo nguyên là quần thể chấp hành pháp tắc khôn sống mống chết của thiên nhiên một cách trực tiếp nhất triệt để nhất, đồ ăn và tài nguyên sinh hoạt khuyết thiếu nghiêm trọng, khiến cho bọn họ không thể không học được sự tàn nhẫn. Chỉ có một phần đồ ăn, người lớn tuổi phải tặng cho thanh niên, thanh niên lại tặng cho trẻ em, cái này cũng không phải là kính già yêu trẻ gì, mà là mức phối ngạch đồ ăn được quyết định bởi cống hiến của cá nhân đối với bộ lạc đối với gia đình.
Trừ bị bức phải giết dê bò ra, người Mông Cổ sau khi vào đông tấn công biên trấn Đại Minh cũng là hành động phải có hàng năm của bọn họ, khi nhu cầu đồ ăn cơ bản nhất cũng không thể được thỏa mãn, vậy thì đành phải dùng đao kiếm trong tay mà đánh cướp.
Có thể lý giải, nhưng không thể tha thứ, bởi vì Tần Kham là Hán nhân.
Đóa Nhan mặc dù đã kết minh với Minh đình, hai quân kết hợp, hơn nữa trước mắt có kẻ địch chung, nhưng trong lòng Tần Kham vẫn rất phòng bị Đóa Nhan, không phải tộc loại của ta, tất có dị tâm, làm người vẫn không thể quá thành thật được, thứ nên giữ lại thì phải giữ lại một chút, nói cái gì phong độ quân tử với người ngoại tộc quả thực là ngu xuẩn.
Trong đại trướng, Tần Kham khểnh chân, trong tay thậm chí còn cầm chén trà Cảnh Đức trấn quan, trong chén trà bốc ra hơi nóng, là trà Long Tĩnh tốt nhất, tỏa hương khắp cả lều.
Trước khi đi Đỗ Yên chuẩn bị cho hắn thật sự rất đầy đủ, lớn đến cái bô, quần áo thu đông, nhỏ đến các loại bánh ngọt điểm tâm của kinh sư, cùng với tất cả đồ dùng sinh hoạt khác của Tần Kham, chắc phải chất đầy cả một cái xe, cho nên trong thảo nguyên bao la này, Tần Kham không ngờ có thể được uống trà Long Tĩnh, thực sự là hạnh phúc rất lớn.
" Đại chiến với Lý Cảo sắp tới, nhớ kỹ bớt đả thương mạng người thôi, dù sao tội là ở Lý Cảo, tướng sĩ biên quân phía dưới là vô tội." Tần Kham vừa uống trà vừa chậm rãi phân phó.
Đinh Thuận cung kính nói: "Tần soái, đại chiến một khi phát động, chỉ sợ muốn thắng mà gươm không dính máu là khó lắm."
Tần Kham thở dài, nói: "Quả thật rất khó, cho nên chúng ta phải tranh thủ trước khi đại chiến triệt để tiến đánh Lý Cảo, thuận tiện cũng phải giám thị nghiêm mật hướng đi của Đóa Nhan bộ, bọn họ giúp chúng ta thì ta có thể cảm ơn, nhưng nếu muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta cũng sẽ không khách khí với bọn họ, lờ thề đã nói ta coi như đánh rắm với Hoa Đương là được."
"Tần soái, Đóa Nhan đến lúc đó quả thực không thu tay được thì sao?"
Tần Kham không cần nghĩ ngợi nói ngay: "An bài hai người kề đao lên cổ Tháp Na, Hoa Đương không nghe thì xử nữ nhi của hắn."
Đinh Thuận ngạc nhiên nói: "Tần soái, ngài đối với nữ nhân này cũng thực sự độc ác thật."
Tần Kham thở dài: "Nữ nhân này có tiền lệ đuổi giết thân phu, tốt nhất cứ chặt nàng ta trước, bằng không thực sự bị cha nàng ta ép gả cho ta, ta có thể sống qua mùa đông năm nay không?"
"Tần soái mưu tính sâu xa!"
"bên Lý Cảo có tin tức gì không?"
" Thám tử được rải ra đã lục tục trở về, Lý Cảo cử binh ba vạn đã vượt qua sông Tây Lạp Mộc Luân, hành quân về phía tây, ước chừng ba ngày sau sẽ tới chỗ chúng ta, hôm qua thám báo quân ta đã phát hiện thám báo của quân Liêu Đông ở phía trước, hai bên giao chiến một trận, thương vong ngang nhau, ngoài ra..."
"Ngoài ra cái gì?"
Đinh Thuận do dự một chút rồi nói: "Thám tử ở trong thành Liêu Dương cũng đã trở lại, có điều không nghe được thứ gì có giá trị, Lý Cảo kinh doanh Liêu Đông hơn mười năm, có thể nói là thâm căn cố đế, thế lực đã trải rộng khắp Liêu Đông, nghe nói Lý Cảo vốn là người Du Lâm Thiểm Tây, để tranh thủ nhiều đời kinh doanh Liêu Đông, hắn thậm chí dời cả mộ tổ của Lý gia nhà hắn tới Liêu Đông, chọn nơi phong thuỷ tốt, tụ gió giữ khí mà táng, làm cúng bái hành lễ tới bốn mươi chín ngày, người này là hạ quyết tâm phải làm thổ hoàng đế Liêu Đông."
Tần Kham trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại thở dài: "Thằng con bất hiếu này, ngay cả mộ tộ cũng bị hắn dày vò không được yên."
Đinh Thuận cười nói: "Chắc tư tượng tông tộc của Lý Cảo này khá nặng, đối với tổ tông ít nhiều cũng có vài phần hiếu tâm, bằng không cũng sẽ không trịnh trọng dời mộ tổ như vậy."
Khóe miệng Tần Kham cong lên, thình lình:: "Biết mộ tổ nhà hắn ở đâu không?"
Ba ngày sau, hai quân của Tần Kham và Lý Cảo cuối cùng cũng gặp nhau ở bờ sông Liêu.
Âm mưu quỷ kế không thể giải quyết được tất cả nguy nan trên đời, có chuyện muốn tránh cũng không được, chung quy vẫn phải minh đao minh thương chính diện gặp nhau.
Không tuyên chiến cũng không mắng trận, giao chiến kịch liệt của thám báo dò đường hai bên đã vén tấm màn phủ của trận chiến tranh này ra rồi.
Sau khi Bốn đội thám báo mình đầy thương tích về doanh của mình bẩm báo, đại quân hai bên nhanh chóng triển khai trận thế trên bình nguyên sông Liêu, tiếp theo là một trận bắn nỏ thăm dò, cuối cùng thì đều tự hạ trại, cách nhau năm dặm.
Trên bờ sông Liêu chiến vân dày đặc, trong không khí xen lẫn sát ý nồng đậm khiến người ta hít thở không thông, gió lạnh thấu xương là bụi vào bay mù mịt.
Quan Truyền lệnh cưỡi ngựa vừa vung cờ lệnh ở trước trận vừa hò hét, truyền đạt quân lệnh của các tướng lĩnh, sắc trời cũng ở trên bình nguyên sát khí ngập ngụa này mà nhanh chóng sầm xuống, trong tiếng gió tựa hồ mang theo tiếng nức nở như quỷ kinh thần hào, vù vù vang vang trên bình nguyên trống trải, làm tăng thêm mấy phần áp lực.
Tần Kham ngồi ở trung quân, nhìn chăm chú doanh trại trận cước kiên cố của đại quân Liêu Đông ngoài năm dặm, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Trên đời không có người xấu hoàn toàn, một người xấu sở dĩ có thể gây họa bống phương, chung quy cũng có bản sự của hắn, chỉ nhìn đội hình quân kỷ của đại quân Liêu Đông, liền biết Lý Cảo thực sự là một vị tướng tài hiếm có, biên quân không hổ là biên quân, nhìn tinh khí thần của bọn họ, so với quan binh kinh sư ăn lương thái bình thì không chỉ cao hơn một bậc.
Chỉ tiếc, vị tướng tài Lý Cảo này lại bước vào tà đạo, tướng lãnh dù có tài hoa đến mấy mà bước vào tà đạo thì cũng không thể lưu hắn lại được.
"Đại nhân, Lý Cảo ở đối diện đã triển khai trận thế, xem ra định đối kháng tới cùng." Diệp Cận Tuyền ôm quyền nói.
"Trời sắp mưa rồi, ngươi muốn chết thì chẳng ai cản được." Tần Kham thở dài.
Quân lệnh dễ hạ, nhưng mà sau mệnh lệnh tấn công, tình thế trước mắt sẽ có thể không do tay mình khóng chế, trừ một vạn người của Đóa Nhan sống chết chẳng liên quan gì tới hắn, bên mình còn có tám ngàn quan binh Hán nhân, mà đối diện cũng là ba vạn biên quân Đại Minh, chẳng lẽ trận chiến tự giết lẫn nhau này thật sự là khó tránh khỏi sao?
Ngồi trên ghế soái trướng lót da hổ cực lớn, Tần Kham nhíu mày, trong đầu chuyển động cấp tốc.
Chiến sự hết sức căng thẳng, hơn nữa phần thắng bên mình khá lớn, nhưng hắn lại không muốn hạ mệnh lệnh tấn công.
Một khi khai chiến, tổn thất đều là lực lượng biên phòng Đại Minh, quốc gia nhìn thì phồn hoa nhưng kì thực lại rất yếu ớt này không chịu nổi tổn thất này.
"Phái người tới truyền lời cho Lý Cảo, nói bản quan hứa, cần hắn đầu hàng, có thể miễn chết cho hắn, mọi người giải quyết chuyện này một cách hòa khí, đừng tổn hại tới nguyên khí của biên quân ta." Tần Kham do dự một lúc liền hạ đạo mệnh lệnh này.
Một quân sĩ giơ cao tiết trượng giục ngựa chạy tới trung quân của Lý Cảo.
Sau thời gian Nửa nén hương, một cái đầu người đầm đìa máu từ trung quân trận ném ra.
Hành động cự tuyệt của Lý Cảo cuối cùng đã khơi dậy lửa giận của Tần Kham.
"Tấn công!"
Cờ lệnh trong tay quan Truyền lệnh vừa vung lên, một thân ảnh màu đỏ đã giục ngựa xông lên trước.
Tần Kham chăm chú nhìn, thấy vệt đỏ đó chói mắt như vệt lửa.
Hôm nay trong tay Tháp Na không cầm roi, mà là một thanh trường đao giống như Mạch đao Đường triều.
Người như cầu vồng, ngựa như rồng.
Phía sau nàng ta, mấy ngàn Đóa Nhan binh kêu gào vung loan đao, dựa sát vào hai cánh của nàng ta, trận hình giống một cái dùi bén nhọn, hung hăng đâm vào trung tâm của Liêu Đông.
Đóa Nhan binh không hổ là tinh nhuệ danh chấn thiên hạ, ngay cả nữ nhân Đóa Nhan cũng xuất sắc như vậy.
Trong lúc xung phong, tiền bộ của quân Liêu Đông bắn ra mưa tên ngợp trời, các dũng sĩ của Đóa Nhan bộ giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đều giấu người dưới bụng ngựa, một loạt mưa tên bắn qua, hai quân đã gần trong gang tấc.
Tháp Na hét to một tiếng, trường đao trong tay như lưu quang vung ra, một cái đầu người bay lên cao, mà lúc này các dũng sĩ Đóa Nhan cũng rất hợp thời xông vào trong quân trận.
Tần Kham ngồi trong trung quân trận, trố mắt nhìn một đao chém người dứt khoát nhanh gọn của Tháp Na, trong lòng mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Nữ nhân này. . . So với Đỗ Yên còn đàn ông hơn, võ công cá nhân của Đỗ Yên mạnh, mà Tháp Na, lại có cái dùng vạn người không cản nổi.
Nữ nhân từ lúc Xuyên qua gặp phải đến giờ đều là những người nào vậy!
Tiền bộ của Liêu quân dưới sự trùng kích của Đóa Nhan binh lập tức lộ ra hiện tượng bại lui, Tần Kham nhìn mấy chục quân sĩ Liêu Đông kêu thảm chết dưới đao của Đóa Nhan binh, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Đinh Thuận, truyền lệnh Đóa Nhan binh rút về! Mau! Giết tướng sĩ của Đại Minh chúng ta còn giết tới như lên cơn nghiện!
Tiếng kèn sừng trâu vang lên, Đóa Nhan binh xung phong phía trước ngây ra một lúc, nhưng vẫn biểu hiện ra thái độ phục tùng vô cùng tốt, quay đầu ngựa chạy về.
Hoa Đương cưỡi ngựa từ tiền quân chạy tới trung quân, vừa thấy Tần Kham liền đắc ý dào dạt chỉ vào Tháp Na ở xa xa không cam lòng muốn quay về mà cười nói: "Tần đại nhân, nữ nhi của ta không tồi chứ? Lên ngựa có thể chém tướng đoạt cờ, xuống ngựa có thể hầu hạ ngươi chu đáo, cưới nó ngươi tuyệt đối không thiệt."
Tần Kham cười gượng: "Quả thật không tồi, lệnh thiên kim tuyệt đối có thực lực tự tay đâm chết thân phu."
Thảo nguyên không chỉ có mây trắng cỏ xanh, trên thực tế thảo nguyên tuyệt không tốt đẹp như trong tưởng tượng của Tần Kham.
Giờ đã là tháng mười, đã vào trời đông giá rét, cỏ xanh sớm đã biến thành cỏ khô, hơn nữa có nơi còn trụi lủi, đó là dấu vết sau khi bò dê của những tiểu du mục ăn, mỗi mùa đông đến mùa đông, trên mặt những mục dân dần dần mất đi sự vui vẻ.
Không có cỏ xanh, thảo nguyên không nuôi nổi nhiều bò dê, chỉ có thể giết từng nhóm bò dê, hơn nữa chịu đói khát không chỉ có bò dê, khi bò dê không còn béo mập nữa, cũng có nghĩa là ngày tháng của những mục dân không còn dễ chịu, một bộ lạc không thể dựa vào chút thị dê thịt bò hữu hạn ấy mà sống qua mùa đông được, thế là khi bò dê ít dần, đồng thời rất nhiều người của bộ lạc Mông Cổ cũng không thể chết vì đói.
Cho nên bộ lạc Mông Cổ trên thảo nguyên là quần thể chấp hành pháp tắc khôn sống mống chết của thiên nhiên một cách trực tiếp nhất triệt để nhất, đồ ăn và tài nguyên sinh hoạt khuyết thiếu nghiêm trọng, khiến cho bọn họ không thể không học được sự tàn nhẫn. Chỉ có một phần đồ ăn, người lớn tuổi phải tặng cho thanh niên, thanh niên lại tặng cho trẻ em, cái này cũng không phải là kính già yêu trẻ gì, mà là mức phối ngạch đồ ăn được quyết định bởi cống hiến của cá nhân đối với bộ lạc đối với gia đình.
Trừ bị bức phải giết dê bò ra, người Mông Cổ sau khi vào đông tấn công biên trấn Đại Minh cũng là hành động phải có hàng năm của bọn họ, khi nhu cầu đồ ăn cơ bản nhất cũng không thể được thỏa mãn, vậy thì đành phải dùng đao kiếm trong tay mà đánh cướp.
Có thể lý giải, nhưng không thể tha thứ, bởi vì Tần Kham là Hán nhân.
Đóa Nhan mặc dù đã kết minh với Minh đình, hai quân kết hợp, hơn nữa trước mắt có kẻ địch chung, nhưng trong lòng Tần Kham vẫn rất phòng bị Đóa Nhan, không phải tộc loại của ta, tất có dị tâm, làm người vẫn không thể quá thành thật được, thứ nên giữ lại thì phải giữ lại một chút, nói cái gì phong độ quân tử với người ngoại tộc quả thực là ngu xuẩn.
Trong đại trướng, Tần Kham khểnh chân, trong tay thậm chí còn cầm chén trà Cảnh Đức trấn quan, trong chén trà bốc ra hơi nóng, là trà Long Tĩnh tốt nhất, tỏa hương khắp cả lều.
Trước khi đi Đỗ Yên chuẩn bị cho hắn thật sự rất đầy đủ, lớn đến cái bô, quần áo thu đông, nhỏ đến các loại bánh ngọt điểm tâm của kinh sư, cùng với tất cả đồ dùng sinh hoạt khác của Tần Kham, chắc phải chất đầy cả một cái xe, cho nên trong thảo nguyên bao la này, Tần Kham không ngờ có thể được uống trà Long Tĩnh, thực sự là hạnh phúc rất lớn.
" Đại chiến với Lý Cảo sắp tới, nhớ kỹ bớt đả thương mạng người thôi, dù sao tội là ở Lý Cảo, tướng sĩ biên quân phía dưới là vô tội." Tần Kham vừa uống trà vừa chậm rãi phân phó.
Đinh Thuận cung kính nói: "Tần soái, đại chiến một khi phát động, chỉ sợ muốn thắng mà gươm không dính máu là khó lắm."
Tần Kham thở dài, nói: "Quả thật rất khó, cho nên chúng ta phải tranh thủ trước khi đại chiến triệt để tiến đánh Lý Cảo, thuận tiện cũng phải giám thị nghiêm mật hướng đi của Đóa Nhan bộ, bọn họ giúp chúng ta thì ta có thể cảm ơn, nhưng nếu muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta cũng sẽ không khách khí với bọn họ, lờ thề đã nói ta coi như đánh rắm với Hoa Đương là được."
"Tần soái, Đóa Nhan đến lúc đó quả thực không thu tay được thì sao?"
Tần Kham không cần nghĩ ngợi nói ngay: "An bài hai người kề đao lên cổ Tháp Na, Hoa Đương không nghe thì xử nữ nhi của hắn."
Đinh Thuận ngạc nhiên nói: "Tần soái, ngài đối với nữ nhân này cũng thực sự độc ác thật."
Tần Kham thở dài: "Nữ nhân này có tiền lệ đuổi giết thân phu, tốt nhất cứ chặt nàng ta trước, bằng không thực sự bị cha nàng ta ép gả cho ta, ta có thể sống qua mùa đông năm nay không?"
"Tần soái mưu tính sâu xa!"
"bên Lý Cảo có tin tức gì không?"
" Thám tử được rải ra đã lục tục trở về, Lý Cảo cử binh ba vạn đã vượt qua sông Tây Lạp Mộc Luân, hành quân về phía tây, ước chừng ba ngày sau sẽ tới chỗ chúng ta, hôm qua thám báo quân ta đã phát hiện thám báo của quân Liêu Đông ở phía trước, hai bên giao chiến một trận, thương vong ngang nhau, ngoài ra..."
"Ngoài ra cái gì?"
Đinh Thuận do dự một chút rồi nói: "Thám tử ở trong thành Liêu Dương cũng đã trở lại, có điều không nghe được thứ gì có giá trị, Lý Cảo kinh doanh Liêu Đông hơn mười năm, có thể nói là thâm căn cố đế, thế lực đã trải rộng khắp Liêu Đông, nghe nói Lý Cảo vốn là người Du Lâm Thiểm Tây, để tranh thủ nhiều đời kinh doanh Liêu Đông, hắn thậm chí dời cả mộ tổ của Lý gia nhà hắn tới Liêu Đông, chọn nơi phong thuỷ tốt, tụ gió giữ khí mà táng, làm cúng bái hành lễ tới bốn mươi chín ngày, người này là hạ quyết tâm phải làm thổ hoàng đế Liêu Đông."
Tần Kham trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại thở dài: "Thằng con bất hiếu này, ngay cả mộ tộ cũng bị hắn dày vò không được yên."
Đinh Thuận cười nói: "Chắc tư tượng tông tộc của Lý Cảo này khá nặng, đối với tổ tông ít nhiều cũng có vài phần hiếu tâm, bằng không cũng sẽ không trịnh trọng dời mộ tổ như vậy."
Khóe miệng Tần Kham cong lên, thình lình:: "Biết mộ tổ nhà hắn ở đâu không?"
Ba ngày sau, hai quân của Tần Kham và Lý Cảo cuối cùng cũng gặp nhau ở bờ sông Liêu.
Âm mưu quỷ kế không thể giải quyết được tất cả nguy nan trên đời, có chuyện muốn tránh cũng không được, chung quy vẫn phải minh đao minh thương chính diện gặp nhau.
Không tuyên chiến cũng không mắng trận, giao chiến kịch liệt của thám báo dò đường hai bên đã vén tấm màn phủ của trận chiến tranh này ra rồi.
Sau khi Bốn đội thám báo mình đầy thương tích về doanh của mình bẩm báo, đại quân hai bên nhanh chóng triển khai trận thế trên bình nguyên sông Liêu, tiếp theo là một trận bắn nỏ thăm dò, cuối cùng thì đều tự hạ trại, cách nhau năm dặm.
Trên bờ sông Liêu chiến vân dày đặc, trong không khí xen lẫn sát ý nồng đậm khiến người ta hít thở không thông, gió lạnh thấu xương là bụi vào bay mù mịt.
Quan Truyền lệnh cưỡi ngựa vừa vung cờ lệnh ở trước trận vừa hò hét, truyền đạt quân lệnh của các tướng lĩnh, sắc trời cũng ở trên bình nguyên sát khí ngập ngụa này mà nhanh chóng sầm xuống, trong tiếng gió tựa hồ mang theo tiếng nức nở như quỷ kinh thần hào, vù vù vang vang trên bình nguyên trống trải, làm tăng thêm mấy phần áp lực.
Tần Kham ngồi ở trung quân, nhìn chăm chú doanh trại trận cước kiên cố của đại quân Liêu Đông ngoài năm dặm, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Trên đời không có người xấu hoàn toàn, một người xấu sở dĩ có thể gây họa bống phương, chung quy cũng có bản sự của hắn, chỉ nhìn đội hình quân kỷ của đại quân Liêu Đông, liền biết Lý Cảo thực sự là một vị tướng tài hiếm có, biên quân không hổ là biên quân, nhìn tinh khí thần của bọn họ, so với quan binh kinh sư ăn lương thái bình thì không chỉ cao hơn một bậc.
Chỉ tiếc, vị tướng tài Lý Cảo này lại bước vào tà đạo, tướng lãnh dù có tài hoa đến mấy mà bước vào tà đạo thì cũng không thể lưu hắn lại được.
"Đại nhân, Lý Cảo ở đối diện đã triển khai trận thế, xem ra định đối kháng tới cùng." Diệp Cận Tuyền ôm quyền nói.
"Trời sắp mưa rồi, ngươi muốn chết thì chẳng ai cản được." Tần Kham thở dài.
Quân lệnh dễ hạ, nhưng mà sau mệnh lệnh tấn công, tình thế trước mắt sẽ có thể không do tay mình khóng chế, trừ một vạn người của Đóa Nhan sống chết chẳng liên quan gì tới hắn, bên mình còn có tám ngàn quan binh Hán nhân, mà đối diện cũng là ba vạn biên quân Đại Minh, chẳng lẽ trận chiến tự giết lẫn nhau này thật sự là khó tránh khỏi sao?
Ngồi trên ghế soái trướng lót da hổ cực lớn, Tần Kham nhíu mày, trong đầu chuyển động cấp tốc.
Chiến sự hết sức căng thẳng, hơn nữa phần thắng bên mình khá lớn, nhưng hắn lại không muốn hạ mệnh lệnh tấn công.
Một khi khai chiến, tổn thất đều là lực lượng biên phòng Đại Minh, quốc gia nhìn thì phồn hoa nhưng kì thực lại rất yếu ớt này không chịu nổi tổn thất này.
"Phái người tới truyền lời cho Lý Cảo, nói bản quan hứa, cần hắn đầu hàng, có thể miễn chết cho hắn, mọi người giải quyết chuyện này một cách hòa khí, đừng tổn hại tới nguyên khí của biên quân ta." Tần Kham do dự một lúc liền hạ đạo mệnh lệnh này.
Một quân sĩ giơ cao tiết trượng giục ngựa chạy tới trung quân của Lý Cảo.
Sau thời gian Nửa nén hương, một cái đầu người đầm đìa máu từ trung quân trận ném ra.
Hành động cự tuyệt của Lý Cảo cuối cùng đã khơi dậy lửa giận của Tần Kham.
"Tấn công!"
Cờ lệnh trong tay quan Truyền lệnh vừa vung lên, một thân ảnh màu đỏ đã giục ngựa xông lên trước.
Tần Kham chăm chú nhìn, thấy vệt đỏ đó chói mắt như vệt lửa.
Hôm nay trong tay Tháp Na không cầm roi, mà là một thanh trường đao giống như Mạch đao Đường triều.
Người như cầu vồng, ngựa như rồng.
Phía sau nàng ta, mấy ngàn Đóa Nhan binh kêu gào vung loan đao, dựa sát vào hai cánh của nàng ta, trận hình giống một cái dùi bén nhọn, hung hăng đâm vào trung tâm của Liêu Đông.
Đóa Nhan binh không hổ là tinh nhuệ danh chấn thiên hạ, ngay cả nữ nhân Đóa Nhan cũng xuất sắc như vậy.
Trong lúc xung phong, tiền bộ của quân Liêu Đông bắn ra mưa tên ngợp trời, các dũng sĩ của Đóa Nhan bộ giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đều giấu người dưới bụng ngựa, một loạt mưa tên bắn qua, hai quân đã gần trong gang tấc.
Tháp Na hét to một tiếng, trường đao trong tay như lưu quang vung ra, một cái đầu người bay lên cao, mà lúc này các dũng sĩ Đóa Nhan cũng rất hợp thời xông vào trong quân trận.
Tần Kham ngồi trong trung quân trận, trố mắt nhìn một đao chém người dứt khoát nhanh gọn của Tháp Na, trong lòng mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Nữ nhân này. . . So với Đỗ Yên còn đàn ông hơn, võ công cá nhân của Đỗ Yên mạnh, mà Tháp Na, lại có cái dùng vạn người không cản nổi.
Nữ nhân từ lúc Xuyên qua gặp phải đến giờ đều là những người nào vậy!
Tiền bộ của Liêu quân dưới sự trùng kích của Đóa Nhan binh lập tức lộ ra hiện tượng bại lui, Tần Kham nhìn mấy chục quân sĩ Liêu Đông kêu thảm chết dưới đao của Đóa Nhan binh, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Đinh Thuận, truyền lệnh Đóa Nhan binh rút về! Mau! Giết tướng sĩ của Đại Minh chúng ta còn giết tới như lên cơn nghiện!
Tiếng kèn sừng trâu vang lên, Đóa Nhan binh xung phong phía trước ngây ra một lúc, nhưng vẫn biểu hiện ra thái độ phục tùng vô cùng tốt, quay đầu ngựa chạy về.
Hoa Đương cưỡi ngựa từ tiền quân chạy tới trung quân, vừa thấy Tần Kham liền đắc ý dào dạt chỉ vào Tháp Na ở xa xa không cam lòng muốn quay về mà cười nói: "Tần đại nhân, nữ nhi của ta không tồi chứ? Lên ngựa có thể chém tướng đoạt cờ, xuống ngựa có thể hầu hạ ngươi chu đáo, cưới nó ngươi tuyệt đối không thiệt."
Tần Kham cười gượng: "Quả thật không tồi, lệnh thiên kim tuyệt đối có thực lực tự tay đâm chết thân phu."
/400
|