Tần Kham cuối cùng vẫn nhịn đau chặt đứt tài lộ này.
Có đôi khi thật sự rất thống hận da mặt mình quá mỏng, kỳ thật nếu học theo Đường Bá Hổ, mỗi lần vào thanh lâu ăn uống ngủ, cố ý hoặc là vô tình không phát hiện các cô nương vụng trộm đút bạc cho hắn, say tới hồ trở về ngủ một giấc, ngày hôm sau rượu rượu rồi thì không nhớ gì cả, cứ coi như bạc là mình nhặt được trên đường, không tổn thương tự tôn cũng không tổn hại liêm sỉ, lần sau lại bộ dạng thiên nga cao ngạo xuất hiện trong thanh lâu.
Rất đáng tiếc, Tần Kham rất ngại. Cũng không biết ai cho hắn định nghĩa này.
Về phần Thanh quan nhân Kim Liễu kia, không biết đã đi đâu rồi, từ trong lời kể của Đường Dần, hắn cảm thấy đó là một cô nương tốt, vì hắn mà ở trước cửa tri phủ quỳ không đứng dậy, phần tình ý này có thể nói là thâm hậu, cho dù linh hồn của Tần Kham trước kia đã biến mất, tương lai nếu có cơ hội gặp nàng ta, nhất thiết phải hậu báo.
Ngày vẫn thế bình thản trôi qua, rất tốt, không thiếu tiền cũng không thiếu ăn mặc, mặc dù không có công danh quan lộc, nhưng cũng sống tự tại tiêu dao, bình dân cũng có lạc thú của bình dân.
Không may, ngày lành như vậy không được mấy ngày, bà tám nhỏ Đỗ Yên đã được phóng thích.
Chuyện Lúc trước con gái Đỗ gia kháng hôn theo thời gian trôi qua, dần dần bị mọi người quên đi, chắc Đỗ Hoành cũng hiểu được phong thanh qua rồi, cả ngày nhốt nữ nhi bảo bối ở trong phòng thì hắn cũng có chút không đành lòng, vì thế thả nàng ta ra, ngoài miệng thì nghiêm lệnh không cho phép rời khỏi nội viện nha môn tri phủ, nhưng Đỗ Yên làm gì chịu nghe? Cha vừa quay đi thì nàng ta lại chạy mất.
Khi Đỗ Yên cực kỳ hưng phấn đá văng cửa phòng Tần Kham, Tần Kham biết, ngày tháng khổ sở của mình tới rồi.
"Được phóng thích rồi à?"
"Ừ." Đỗ Yên hưng phấn gật đầu.
"Ở bên trong có cải tạo tốt hay không?"
"Có!"
"Được thả có khoái hoạt hay không?"
"Khoái hoạt!"
"Ngươi khoái hoạt thì ta cũng khoái hoạt. Không có chuyện gì thì ngươi về trước đi, ta còn phải làm việc kiếm tiền."
Đỗ Yên mắc cỡ đỏ mặt, lấy ra một cái túi tiền tinh xảo đưa cho hắn: "Khi chúng ta vừa quen nhau tiền của ngươi không là bị người ta trộm sao? Ta trong những ngày bị nhốt có làm một cái túi khác cho ngươi. Mong ngươi đừng chê."
Tần Kham cầm lấy nhìn, cười ha hả: "Sao lại thêu hai con vịt chết? Ồ? Trong này còn có một con vịt ba chân, cha mẹ nó là huynh muội ruột thất lạc nhiều năm à?"
Vui quá hóa buồn, trong nháy mắt Tần Kham liền bị liền bị Đỗ Yên một tay nhấc bổng lên không.
"Là uyên ương hí thủy, không phải vịt chết! Hỗn đản, ngươi cố ý à?" Đỗ Yên lộ ra bộ mặt dữ tợn.
xxxxxxxxxxxxx
Kinh sư hoàng cung, các Đông Noãn, điện Văn Hoa.
Nơi hoàng đế Hoằng Trị xử lý quốc chính không câu nệ phải là ở ngự thư phòng, thỉnh thoảng sẽ ngồi ở điện Văn Hoa, chỉ vì ba vị đại học sĩ nội các Lưu Kiện, Tạ Thiên, Lý Đông Dương đã già, vì chiếu cố lão thần, Hoằng Trị thường xuyên tự mình đến điện Văn Hoa, phàm là xử lý chính vụ, luôn cùng ba vị Đại học sĩ thương lượng nghị luận rồi mới quyết định.
Quân thánh thần hiền, Đại Minh Hoằng Trị phục hưng tất nhiên có đạo lý của nó.
Lúc này hoàng đế Hoằng Trị sắc mặt bình tĩnh ngồi ở ngự tọa của các Đông Noãn lật xem tấu sớ, mà Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ Mưu Bân thì cung kính đứng bên cạnh hầu hạ hoàng đế Hoằng Trị .
Mưu Bân là Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ, mặc dù chưởng quản vệ nghi trong cung, nhưng không cần luôn theo thị đế, chuyện hầu hạ bình thường do thái giám nội đình phụ trách.
Chỉ có điều Mưu Bân làm quan nhiều năm, cực có tầm mắt, một khi có cơ hội gặp vua thì bình thường sẽ không dễ dàng rời đi.
Mưu Bân có tâm sự của Mưu Bân, từ khi Hoằng Trị đăng cơ tới nay, mặc dù tín nhiệm đối với Hán vệ không giảm, nhưng cũng biết rõ họa của Hán vệ, cho nên cố ý áp chế quyền lực của Hán vệ, không để nó sinh trưởng tốt, gây họa cho thiên hạ.
Quan trọng hơn là, Hoằng Trị biết rõ đạo cân bằng quyền lực, vì thế Cẩm Y vệ và Đông Hán trước giờ vẫn coi là nước giếng không phạm nước sông, mấy năm nay bất tri bất giác tranh đấu gay gắt, Đông Hán Hán công Vương Nhạc và Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ Mưu Bân mặc dù ở mặt ngoài thì hoà hợp êm thấm, nhưng trên thực tế hai người khi gặp lại hận không thể bóp chết đối phương, hoàng đế Hoằng Trị ngồi ở giữa, như không thấy đấu tranh của Hán Vệ, tựa hồ còn vui vẻ, thái độ của hoàng đế cũng trực tiếp khiến Hán vệ đấu tranh càng lúc càng lợi hại.
Khi Hai bên cân tài cân sức, vậy thì chỉ có tranh thánh sủng.
Ở điểm này, Đông Hán hiển nhiên chiếm ưu thế, bởi vì Đông Hán là thành viên tổ chức của thái giám, thái giám ngày đêm hầu hạ bên cạnh hoàng đế, luận xa gần thân sơ, cảm tình của hoàng đế Hoằng Trị không nghi ngờ gì nữa sẽ nghiêng về phía thái giám hơn.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu Mưu Bân thường xuyên khi không có việc gì thì tùy thị bên cạnh hoàng đế Hoằng Trị, nói thông tục một chút, hắn muốn thiên tử nhìn thấy hắn nhiều, để thiên tử trên tâm lý hình thành một loại định vị "người bên cạnh" với hắn, Hán Vệ chi tranh, Mưu Bân cũng không đến mức rơi xuống hạ phong.
Đây thật sự là biện pháp vừa bất đắc dĩ vừa tiêu cực, Mưu Bân lại không thể không làm.
Điện Văn Hoa rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ho khan đầy áp lực của Đại học sĩ Lưu Kiện.
Ngày xuân hàn khí khá đậm, Lưu Kiện nhiễm phong hàn, mấy ngày nay vẫn chưa đỡ, Hoằng Trị bốn năm lần phái Thái y tới xem bệnh, kê mấy phương thuốc, nhưng bệnh của Lưu Kiện vẫn không thấy khởi sắc.
"Ồ? Sớ này..." Chân mày Lưu Kiện cau lại, suy tư một lúc lâu, cảm thấy không quyết định được, liền đứng dậy đi vào Noãn các cạnh điện, dâng sớ cho Hoằng Trị.
"Bệ hạ,bản sớ này lão thần không dám tự tiện phê, bệ hạ bệ hạ xem trước rồi tính toán."
Hai vị Đại học sĩ Tạ Thiên và Lý Đông Dương tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía bản sớ trong tay thiên tử.
Hoằng Trị mở ra, xem tử tế từng dòng.
"Ha ha, phương pháp ghi nợ? Thứ này có đáng tin không? Có thể thi hành thiên hạ không?" Hoằng Trị cười cười, vẫn chưa kết luận.
Lưu Kiện chắp tay nói: "Hộ bộ thượng thư Nam Kinh Tần Hoành dâng sớ nói, hắn dùng pháp này thí nghiệm làm một quyển sổ, phát hiện so với cách ghi nợ lưu thủy hiện tại thì cao minh hơn rất nhiều, tiền bạc vạn vật trong sổ lui tới thế nào đều rất rõ ràng, chỗ nào thiếu hụt, người nào qua tay, thu chi bao nhiêu, nhìn một cái là rõ, Tần thượng thư chính là lão thần ổn trọng, hắn đã mở miệng, nói vậy thì sẽ không kém, nếu không hắn cũng không dám tùy tiện thượng tấu, làm loạn tai thánh."
" Nếu phương pháp ghi nợ này cao minh như vậy, chi bằng thử dùng một hai năm trước tiên ở huyện nào đó, xem hiệu quả thế nào rồi quyết định có thi hành thiên hạ hay không, ý lưu tiên sinh thế nào?" Tính cách của Hoằng Trị rất cẩn thận, sẽ không quyết định lung tung một đại sự quan hệ tới lương tiền thuế má của Đại Minh.
Lưu Kiện lắc đầu, cười khổ nói: "Bệ hạ, cách này không được, ít nhất vài năm thì không thể được, thậm chí ngay cả thử dùng ở huyện nào đó cũng không được."
Hoằng Trị ngây ra: "Vì sao?"
Không cần Lưu Kiện trả lời, Hoằng Trị đã lập tức minh bạch nguyên nhân.
Quan trường Đại Minh này, tham quan quá nhiều, ai sẽ đáp ứng dùng cách ghi sổ gần như hoàn toàn rõ ràng này, thế chẳng phải sẽ chặt đứt tài lộ của những tham quan này à?
Phép ghi sổ này không thành vấn đề, nhưng có vấn đề là người. Tham quan là giết không hết, nhưng thiên tử lại cần bọn họ để giúp mình thống trị quốc gia.
Thần sắc của Hoằng Trị buồn bã thở dài, mắt cụp xuống, nhìn cái tên xa lạ trên sớ.
"Đáng tiếc cho thư sinh tên là Tần Kham này, rõ ràng lòng mang chí đền nợ nước, hết lòng với vua, nhưng chí không thể toại, sinh ra không hợp thời." Hoằng Trị nói xong, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Nhân tài sinh không hợp thời là trách nhiệm của ai?
Hắn hoàng đế Đại Minh hắn ra thì còn có thể là trách nhiệm của ai nữa?
Sự thống khổ của Hoằng Trị không phải là tế ngộ của Tần Kham, hắn là thống khổ Đại Minh dưới biểu tượng trùng hưng, nhưng lại ẩn giấu nguy cơ khắp nơi.
Nghe lời bình của Hoằng Trị đối với thư sinh xa lạ Tần Kham này, Mưu Bân đứng im lặng bên cạnh mắt tỏa sáng.
Bước hai bước Về phía trước, Mưu Bân khom người bẩm Hoằng Trị: "Bệ hạ, thứ cho thần lỗ mãng, thần có chuyện muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?"
Thư sinh tên là Tần Kham mà Bệ hạ vừa nhắc tới, hhh chính là bách hộ dưới trướng Cẩm Y vệ ta."
"Ồ? Thì ra là nhân tài của Cẩm Y vệ, tốt, Mưu ái khanh vì nước nạp sĩ, trung tâm khả miễn, ha ha." Hoằng Trị không khỏi vui vẻ nói.
"Bệ hạ quá khen ." Mưu Bân thong dong điềm tĩnh nói lời cảm tạ, vẻ mặt thì vẫn hờ hững.
Ra khỏi cửa lớn điện Văn Hoa, bước chân Mưu Bân có chút dồn dập.
Rời khỏi hoàng cung, khóa mã chạy như bay tới nha môn Băc trấn phủ ti, Mưu Bân vội vàng phân phó cho cấp dưới: "Lập tức tới Thiệu Hưng tìm nơi hạ lạc của một người tên là Tần Kham, trao cho người này nha bài bách hộ của Cẩm Y vệ, quan y, tất cả quan bằng cáo thân, nam bắc trấn phủ ti bịa án của Tần Kham vào danh sách, mau."
Cấp dưới vội vàng lĩnh mệnh.
"Nhớ kỹ, Tần Kham này là người của Cẩm Y vệ ta, trước giờ luôn vậy! Ừ, sau khi trao cho hắn bách hộ thì lập tức đưa hắn tới Nam Kinh."
Cấp dưới đi rồi, Mưu Bân lúc này mới lộ ra nụ cười thoải mái.
Người được lọt vào tai, đập vào mắt bệ hạ, phàm là nhân tài được bệ hạ khen, Cẩm Y vệ tất sẽ đi trước Đông Hán, thu nạp vào túi.
Có đôi khi thật sự rất thống hận da mặt mình quá mỏng, kỳ thật nếu học theo Đường Bá Hổ, mỗi lần vào thanh lâu ăn uống ngủ, cố ý hoặc là vô tình không phát hiện các cô nương vụng trộm đút bạc cho hắn, say tới hồ trở về ngủ một giấc, ngày hôm sau rượu rượu rồi thì không nhớ gì cả, cứ coi như bạc là mình nhặt được trên đường, không tổn thương tự tôn cũng không tổn hại liêm sỉ, lần sau lại bộ dạng thiên nga cao ngạo xuất hiện trong thanh lâu.
Rất đáng tiếc, Tần Kham rất ngại. Cũng không biết ai cho hắn định nghĩa này.
Về phần Thanh quan nhân Kim Liễu kia, không biết đã đi đâu rồi, từ trong lời kể của Đường Dần, hắn cảm thấy đó là một cô nương tốt, vì hắn mà ở trước cửa tri phủ quỳ không đứng dậy, phần tình ý này có thể nói là thâm hậu, cho dù linh hồn của Tần Kham trước kia đã biến mất, tương lai nếu có cơ hội gặp nàng ta, nhất thiết phải hậu báo.
Ngày vẫn thế bình thản trôi qua, rất tốt, không thiếu tiền cũng không thiếu ăn mặc, mặc dù không có công danh quan lộc, nhưng cũng sống tự tại tiêu dao, bình dân cũng có lạc thú của bình dân.
Không may, ngày lành như vậy không được mấy ngày, bà tám nhỏ Đỗ Yên đã được phóng thích.
Chuyện Lúc trước con gái Đỗ gia kháng hôn theo thời gian trôi qua, dần dần bị mọi người quên đi, chắc Đỗ Hoành cũng hiểu được phong thanh qua rồi, cả ngày nhốt nữ nhi bảo bối ở trong phòng thì hắn cũng có chút không đành lòng, vì thế thả nàng ta ra, ngoài miệng thì nghiêm lệnh không cho phép rời khỏi nội viện nha môn tri phủ, nhưng Đỗ Yên làm gì chịu nghe? Cha vừa quay đi thì nàng ta lại chạy mất.
Khi Đỗ Yên cực kỳ hưng phấn đá văng cửa phòng Tần Kham, Tần Kham biết, ngày tháng khổ sở của mình tới rồi.
"Được phóng thích rồi à?"
"Ừ." Đỗ Yên hưng phấn gật đầu.
"Ở bên trong có cải tạo tốt hay không?"
"Có!"
"Được thả có khoái hoạt hay không?"
"Khoái hoạt!"
"Ngươi khoái hoạt thì ta cũng khoái hoạt. Không có chuyện gì thì ngươi về trước đi, ta còn phải làm việc kiếm tiền."
Đỗ Yên mắc cỡ đỏ mặt, lấy ra một cái túi tiền tinh xảo đưa cho hắn: "Khi chúng ta vừa quen nhau tiền của ngươi không là bị người ta trộm sao? Ta trong những ngày bị nhốt có làm một cái túi khác cho ngươi. Mong ngươi đừng chê."
Tần Kham cầm lấy nhìn, cười ha hả: "Sao lại thêu hai con vịt chết? Ồ? Trong này còn có một con vịt ba chân, cha mẹ nó là huynh muội ruột thất lạc nhiều năm à?"
Vui quá hóa buồn, trong nháy mắt Tần Kham liền bị liền bị Đỗ Yên một tay nhấc bổng lên không.
"Là uyên ương hí thủy, không phải vịt chết! Hỗn đản, ngươi cố ý à?" Đỗ Yên lộ ra bộ mặt dữ tợn.
xxxxxxxxxxxxx
Kinh sư hoàng cung, các Đông Noãn, điện Văn Hoa.
Nơi hoàng đế Hoằng Trị xử lý quốc chính không câu nệ phải là ở ngự thư phòng, thỉnh thoảng sẽ ngồi ở điện Văn Hoa, chỉ vì ba vị đại học sĩ nội các Lưu Kiện, Tạ Thiên, Lý Đông Dương đã già, vì chiếu cố lão thần, Hoằng Trị thường xuyên tự mình đến điện Văn Hoa, phàm là xử lý chính vụ, luôn cùng ba vị Đại học sĩ thương lượng nghị luận rồi mới quyết định.
Quân thánh thần hiền, Đại Minh Hoằng Trị phục hưng tất nhiên có đạo lý của nó.
Lúc này hoàng đế Hoằng Trị sắc mặt bình tĩnh ngồi ở ngự tọa của các Đông Noãn lật xem tấu sớ, mà Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ Mưu Bân thì cung kính đứng bên cạnh hầu hạ hoàng đế Hoằng Trị .
Mưu Bân là Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ, mặc dù chưởng quản vệ nghi trong cung, nhưng không cần luôn theo thị đế, chuyện hầu hạ bình thường do thái giám nội đình phụ trách.
Chỉ có điều Mưu Bân làm quan nhiều năm, cực có tầm mắt, một khi có cơ hội gặp vua thì bình thường sẽ không dễ dàng rời đi.
Mưu Bân có tâm sự của Mưu Bân, từ khi Hoằng Trị đăng cơ tới nay, mặc dù tín nhiệm đối với Hán vệ không giảm, nhưng cũng biết rõ họa của Hán vệ, cho nên cố ý áp chế quyền lực của Hán vệ, không để nó sinh trưởng tốt, gây họa cho thiên hạ.
Quan trọng hơn là, Hoằng Trị biết rõ đạo cân bằng quyền lực, vì thế Cẩm Y vệ và Đông Hán trước giờ vẫn coi là nước giếng không phạm nước sông, mấy năm nay bất tri bất giác tranh đấu gay gắt, Đông Hán Hán công Vương Nhạc và Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ Mưu Bân mặc dù ở mặt ngoài thì hoà hợp êm thấm, nhưng trên thực tế hai người khi gặp lại hận không thể bóp chết đối phương, hoàng đế Hoằng Trị ngồi ở giữa, như không thấy đấu tranh của Hán Vệ, tựa hồ còn vui vẻ, thái độ của hoàng đế cũng trực tiếp khiến Hán vệ đấu tranh càng lúc càng lợi hại.
Khi Hai bên cân tài cân sức, vậy thì chỉ có tranh thánh sủng.
Ở điểm này, Đông Hán hiển nhiên chiếm ưu thế, bởi vì Đông Hán là thành viên tổ chức của thái giám, thái giám ngày đêm hầu hạ bên cạnh hoàng đế, luận xa gần thân sơ, cảm tình của hoàng đế Hoằng Trị không nghi ngờ gì nữa sẽ nghiêng về phía thái giám hơn.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu Mưu Bân thường xuyên khi không có việc gì thì tùy thị bên cạnh hoàng đế Hoằng Trị, nói thông tục một chút, hắn muốn thiên tử nhìn thấy hắn nhiều, để thiên tử trên tâm lý hình thành một loại định vị "người bên cạnh" với hắn, Hán Vệ chi tranh, Mưu Bân cũng không đến mức rơi xuống hạ phong.
Đây thật sự là biện pháp vừa bất đắc dĩ vừa tiêu cực, Mưu Bân lại không thể không làm.
Điện Văn Hoa rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ho khan đầy áp lực của Đại học sĩ Lưu Kiện.
Ngày xuân hàn khí khá đậm, Lưu Kiện nhiễm phong hàn, mấy ngày nay vẫn chưa đỡ, Hoằng Trị bốn năm lần phái Thái y tới xem bệnh, kê mấy phương thuốc, nhưng bệnh của Lưu Kiện vẫn không thấy khởi sắc.
"Ồ? Sớ này..." Chân mày Lưu Kiện cau lại, suy tư một lúc lâu, cảm thấy không quyết định được, liền đứng dậy đi vào Noãn các cạnh điện, dâng sớ cho Hoằng Trị.
"Bệ hạ,bản sớ này lão thần không dám tự tiện phê, bệ hạ bệ hạ xem trước rồi tính toán."
Hai vị Đại học sĩ Tạ Thiên và Lý Đông Dương tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía bản sớ trong tay thiên tử.
Hoằng Trị mở ra, xem tử tế từng dòng.
"Ha ha, phương pháp ghi nợ? Thứ này có đáng tin không? Có thể thi hành thiên hạ không?" Hoằng Trị cười cười, vẫn chưa kết luận.
Lưu Kiện chắp tay nói: "Hộ bộ thượng thư Nam Kinh Tần Hoành dâng sớ nói, hắn dùng pháp này thí nghiệm làm một quyển sổ, phát hiện so với cách ghi nợ lưu thủy hiện tại thì cao minh hơn rất nhiều, tiền bạc vạn vật trong sổ lui tới thế nào đều rất rõ ràng, chỗ nào thiếu hụt, người nào qua tay, thu chi bao nhiêu, nhìn một cái là rõ, Tần thượng thư chính là lão thần ổn trọng, hắn đã mở miệng, nói vậy thì sẽ không kém, nếu không hắn cũng không dám tùy tiện thượng tấu, làm loạn tai thánh."
" Nếu phương pháp ghi nợ này cao minh như vậy, chi bằng thử dùng một hai năm trước tiên ở huyện nào đó, xem hiệu quả thế nào rồi quyết định có thi hành thiên hạ hay không, ý lưu tiên sinh thế nào?" Tính cách của Hoằng Trị rất cẩn thận, sẽ không quyết định lung tung một đại sự quan hệ tới lương tiền thuế má của Đại Minh.
Lưu Kiện lắc đầu, cười khổ nói: "Bệ hạ, cách này không được, ít nhất vài năm thì không thể được, thậm chí ngay cả thử dùng ở huyện nào đó cũng không được."
Hoằng Trị ngây ra: "Vì sao?"
Không cần Lưu Kiện trả lời, Hoằng Trị đã lập tức minh bạch nguyên nhân.
Quan trường Đại Minh này, tham quan quá nhiều, ai sẽ đáp ứng dùng cách ghi sổ gần như hoàn toàn rõ ràng này, thế chẳng phải sẽ chặt đứt tài lộ của những tham quan này à?
Phép ghi sổ này không thành vấn đề, nhưng có vấn đề là người. Tham quan là giết không hết, nhưng thiên tử lại cần bọn họ để giúp mình thống trị quốc gia.
Thần sắc của Hoằng Trị buồn bã thở dài, mắt cụp xuống, nhìn cái tên xa lạ trên sớ.
"Đáng tiếc cho thư sinh tên là Tần Kham này, rõ ràng lòng mang chí đền nợ nước, hết lòng với vua, nhưng chí không thể toại, sinh ra không hợp thời." Hoằng Trị nói xong, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Nhân tài sinh không hợp thời là trách nhiệm của ai?
Hắn hoàng đế Đại Minh hắn ra thì còn có thể là trách nhiệm của ai nữa?
Sự thống khổ của Hoằng Trị không phải là tế ngộ của Tần Kham, hắn là thống khổ Đại Minh dưới biểu tượng trùng hưng, nhưng lại ẩn giấu nguy cơ khắp nơi.
Nghe lời bình của Hoằng Trị đối với thư sinh xa lạ Tần Kham này, Mưu Bân đứng im lặng bên cạnh mắt tỏa sáng.
Bước hai bước Về phía trước, Mưu Bân khom người bẩm Hoằng Trị: "Bệ hạ, thứ cho thần lỗ mãng, thần có chuyện muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?"
Thư sinh tên là Tần Kham mà Bệ hạ vừa nhắc tới, hhh chính là bách hộ dưới trướng Cẩm Y vệ ta."
"Ồ? Thì ra là nhân tài của Cẩm Y vệ, tốt, Mưu ái khanh vì nước nạp sĩ, trung tâm khả miễn, ha ha." Hoằng Trị không khỏi vui vẻ nói.
"Bệ hạ quá khen ." Mưu Bân thong dong điềm tĩnh nói lời cảm tạ, vẻ mặt thì vẫn hờ hững.
Ra khỏi cửa lớn điện Văn Hoa, bước chân Mưu Bân có chút dồn dập.
Rời khỏi hoàng cung, khóa mã chạy như bay tới nha môn Băc trấn phủ ti, Mưu Bân vội vàng phân phó cho cấp dưới: "Lập tức tới Thiệu Hưng tìm nơi hạ lạc của một người tên là Tần Kham, trao cho người này nha bài bách hộ của Cẩm Y vệ, quan y, tất cả quan bằng cáo thân, nam bắc trấn phủ ti bịa án của Tần Kham vào danh sách, mau."
Cấp dưới vội vàng lĩnh mệnh.
"Nhớ kỹ, Tần Kham này là người của Cẩm Y vệ ta, trước giờ luôn vậy! Ừ, sau khi trao cho hắn bách hộ thì lập tức đưa hắn tới Nam Kinh."
Cấp dưới đi rồi, Mưu Bân lúc này mới lộ ra nụ cười thoải mái.
Người được lọt vào tai, đập vào mắt bệ hạ, phàm là nhân tài được bệ hạ khen, Cẩm Y vệ tất sẽ đi trước Đông Hán, thu nạp vào túi.
/400
|