Thế nhân vẫn luôn tồn tại hiểu lầm đối với Cẩm Y vệ, bọn họ cho rằng Cẩm Y vệ chuyên môn hãm hại trung lương, kỳ thật loại quan điểm này là sai mười phần.
Phạm vi nghiệp vụ của Cẩm Y vệ rất rộng, bọn họ không chỉ hãm hại trung lương, cũng hãm hại cả gian thần, bất kể là người tốthay người xấu, đắc tội với Cẩm Y vệ thì sẽ khiến cho hắn không làm được người.
Chính nghĩa và tà ác, đều là đánh cờ vì lợi ích của mình, thắng thua dựa vào bản sự, theo mệnh trời.
Tên quảng trường đá xanh trước nha môn Lại bộ, hơn trăm tử giống như hơn một trăm con sói đói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Hồng Hoa, trong mắt bọn họ lấp lánh hồng quang oán độc, trong sự yên tĩnh tràn ngập một cỗ sát khí.
Tiêu Hồng Hoa ánh mắt đờ đẫn mà trống rỗng, ngơ ngác nhìn cửa lớn đang đóng chặt, trong đầu kêu ong ong như ở trong chùa miếu bị chuông đồng đập phải, hắn giống như nhìn thấy trong khe cửa lớn của Lại bộ, có một đôi mắt lạnh lùng châm biếm đang nhìn hắn.
Chủ nhân của ánh mắt đó là ai?
Là tên Cẩm Y vệ Thiên hộ đó à? Một tên võ quan ở trước mặt người đọc sách ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi, làm sao dám tính kế cử tử Đại Minh như hắn? Hắn rốt cuộc là tính kế thế nào?
Đón ánh mắt đối địch của sĩ tử chung quanh, Tiêu Hồng Hoa cười sầu thảm, lẩm bẩm nói: "Không, không phải ta, ta không..."
Lời giải thích vô lực khiến ngay cả hắn nghe thấy cũng phải chột giờ, giờ khắc này, không không thể biện giải được nữa rồi.
"Đánh chết tên bại hoại này!"
Trong đám người không biết là ai gầm lên đầu tiên, giống như tướng quân trên chiến trường hạ mệnh lệnh tấn công, một đám tú tài, cử nhân đọc nhiều sách thánh hiền, lúc này giống như một đàn dã thú nổi cơn điên, quyền cước như mưa trút xuống người Tiêu Hồng Hoa.
Thân hình Tiêu Hồng Hoa dưới quyền cước của các sĩ tử điên cuồng, dần dần héo rút, ngã xuống đất.
************************************************** *********
Triệu Quan bẩm báo với Tần Kham, nói Tiêu Hồng Hoa bị đánh đến trọng thương, cả đời không thể rời được khỏi giường, mà Vạn Trực thì cũng bị Giáo úy hành hình đánh gãy xương đùi, chữa khỏi cũng chỉ là tên què.
Tần Kham khe khẽ thở dài khe khẽ thở dài.
Người đọc sách Tự cao tự đại cuối cùng cũng gãy kích trầm xa trước mặt một Cẩm Y vệ Thiên hộ bình thường.
Không đành lòng ư? Không có gì mà không đành lòngcả, đây vốn là một cuộc đánh cờ ngươi chết ta sống, Tần Kham nếu thua, cái chờ đợi hắn chính là sự nghiêm trị của Cẩm Y vệ và tập đoàn và văn, may mắn là, hắn đã thắng.
Sau chuyện có thể sinh ra một số cảm xúc như là đồng tình, nhưng khi đánh cờ nên đi như thế nào, có thể lưu lại tính mạng cho hai người, đã là thủ hạ lưu tình với hạn độ lớn nhất của Tần Kham rồi.
Kẻ dẫn đầu gây chuyện không ngờ là tên bại hoại, trong nháy mắt bán đứng tất cả mọi người, vụ án của Bành Tấn tất nhiên không thể nổi sóng được nữa, các sĩ tử khi giản tán khỏi quảng trường thậm chí còn mang theo vẻ mặt xấu hổ, khẳng định khẳng định, Tiêu Hồng Hoa sau này vĩnh viễn không thể ngẩng đầu, hắn đã thành công địch của sĩ tử Giang Nam, nếu năng lực chịu đựng tâm lý của hắn hơi kém một chút, có lẽ sau khi bị đuổi về nhà sẽ học theo Tần Kham, thắt cổ tự tử trên xà nhà. Người đọc sách thời đại này vẫn rất sĩ diện, loại người thắt cổ không chết, vẫn không biết xấu hổ mà sống phây phây như Tần Kham dù sao cũng chỉ là số ít.
Cẩm Y vệ bắt Tần Kham chịu tiếng xấu thay cho người khác, Tần Kham lại thuận lợi đẩy nỗi oan này lên đầu người đọc sách, chuyện được giải quyết hoàn mỹ.
Quảng trường trống rỗng, binh lính ngụy lão Quốc Công điều tới và bọn thuộc hạ của Cẩm Y vệ sau khi các sĩ tử giải tán thì cũng rút lui, Cửa nha môn Lại bộ lại mở ra, các nha dịch quan lại đi lại không dứt, tất cả khôi phục như thường, các sĩ tử gây chuyện giống như một viên đá nhỏ ném vào biển lớn, chẳng làm dấy lên nổi bọt sóng.
Một con khoái mã rời khỏi Nam Kinh ngựa không ngừng vó chạy tới kinh sư.
Nam Kinh tựa hồ vẫn như trước kia, lại tự hồ khác rồi, kể từ ngày hôm nay, đám trọng thần huân quý Ngụy lão Quốc Công, thái giám thủ bị Phó Dung, Lại bộ thượng thư Lâm Hãn đã ghi nhớ tên của Tần Kham vào lòng.
Một người trẻ tuổi không có công danh không có bối cảnh, trong bất tri bất giác trên vũ đài hoa mỹ Đại Minh này chậm rãi thể hiện góc nhọn của mình.
Ánh mắt nhìn Tần Kham của chín vị bách hộ cũng khác, vốn bên trong các bách hộ còn có mấy người có chút xem thường thư sinh văn nhược Tần Kham này, trong lời nói tuy rằng cung kính, nhưng ánh mắt thì luôn toát ra mấy phần khinh thị, hôm nay sau khi Tần Kham thi triển một ám chiêu đối với người đọc sách, mấy bách hộ kia lập tức tràn ngập kính sợ đối với Tần Kham.
Trong mắt bọn họ, người đọc sách là tồn tại tà ác, trong năm Hoằng Trị người đọc sách, ngay cả Hán Vệ cũng không thể không kính họ ba phần, không ngờ người lãnh đạo trực tiếp Tần Thiên hộ ra tay một chiêu liề họa hại cho người đọc sách, hơn nữa hại xong không hề để lại ẩn hoạn, các bách hộ không thể không kính sợ đối với Tần Kham, có thể chơi người đọc sách thâm như vậy, tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn.
Uy tín của Tần Thiên hộ cứ như vậy được tạo dựng.
Mọi người giải tán, Tần Kham cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, hôm nay chỉ là mấy cử tử, tương lai thì sao? Trên con đường dẫn tới quyền lực, mình sẽ gặp phải bao nhiêu kẻ địch cường đại? Võ tướng, quan văn, thái giám, thậm chí ... Hoàng đế. Những người này ai sẽ là chỗ dựa, minh hữu của hắn, anh sẽ trở thành tử địch của hắn? Hết lần này tới lần khác đánh cờ với kẻ địch, có thể đảm bảo người thắng cuối cùng luôn là mình không? Một khi bị thua, mình sẽ có kết cục như thế nào?
Quá mệt mỏi...
Về nhà, Tần Kham phân phó hạ nhân chuẩn bị thùng tắm, hắn muốn ngâm nước ấm, làm tan đi sự mỏi mệt trong lòng.
Vừa tiến vào thùng tắm thở hắt ra một hơi, hai tiểu la lị cắn cắn môi, rụt rè bước vào, hai nàng mặc yếm hồng, trên yếm thêu em bé ôm cá chép, ngực nhỏ vừa bắt đầu phát giục để hai núm ti nhô lên, tay và đùi trắng như ngó sen lộ cả ra ngoài, làm tâm tình người ta nhộn nhạo.
Tần Kham xấu hổ, ngồi trong thùng tắm hai tay che ngực: "Các ngươi vào làm gì?"
Liên Nguyệt cắn môi nói: "Ta nghe người khác nói, khi lão gia tắm rửa, nha hoàn ngoan nhất định phải phải lau người kỳ lưng cho lão gia, nha hoàn xấu thì mới mặc kệ lão gia."
Liên Tinh gật đầu theo quán tính: "Đúng."
Tần Kham cười khổ nói: "Không cần, lão gia quen tự tắm rửa rồi."
Hai nàng vội vàng lắc đầu, thần sắc rất kiên quyết: "Không được, lão gia, chúng ta phải làm nha hoàn ngoan, không làm nha hoàn hư, nha hoàn hư sẽ bị chủ nhân đuổi đi, khi đó chúng ta sẽ không còn nơi nương tựa."
Tần Kham dở khóc dở cười: "Yên tâm, lão gia không nỡ đuổi các ngươi đi đâu, về phần kỳ lưng thì miễn đi, lão gia không quen."
Hai nàng không nói gì, nhưng cũng không chịu đi, quai hàm bành ra, căm giận nhìn chằm chằm Tần Kham, hiển nhiên các nàng coi Tần Kham là tên đầu sỏ ngăn cản các nàng thực hiện chí hướng cao xa làm "nha hoàn tốt".
Không có ai có thể kháng cự đáng thương đáng thương của hai la lị xinh đẹp này, Tần Kham cũng không ngoại lệ.
Bất đắc dĩ thở dài, Tần Kham nói: "Được rồi được rồi, các ngươi mau tới kỳ lưng cho lão gia."
Hai nàng lập tức nhảy nhót, tranh nhau ùa lên, bốn cái tay vẫy loạn trong thùng nước, khiến Tần Kham không khỏi giãy dụa, hai bàn tay nhỏ bé bắt đầu kỳ lưng cho hắn, hai bàn tay nhỏ bé khác thì cố sức nâng đùi Tần Kham lên, tắm khăn tắm ra sức chà.
Xã hội phong kiến sa đọa trụy lạc, Tần Kham thoải mái tới muốn rên lên, vừa rên vừa phê phán xã hội cũ vạn ác này.
Thuận tiện còn muốn thương tiếc một chút các tiểu la lị đang ở trong nước sôi lửa bỏng mà hồn nhiên không phát hiện này.
" Lão gia, giữa hai chân người giấu cái gì vậy?" Liên Tinh chớp đôi mắt to, tò mò nhìn chằm chằm nó.
Tần Kham: "... ..."
"Ta xem nào! Lão gia giấu cái gì thế? Sao đi tắm còn mang nó theo." Bàn tay của Liên Nguyệt thò vào trong thùng, tóm lấy một vật lạ, sờ sờ mấy cái.
Tiếp theo nhị nữ sợ hãi thốt lên: "Lão gia, nó cứng quá! Mà sao lại Càng lúc càng cứng thế này! Đây là vật gì?"
"Binh khí!" Tần Kham sắc mặt đỏ bừng, cắn răng rít ra hai từ từ kẽ răng, thống khổ không chịu nổi.
"Binh khí?" Nhị nữ lập tức cảm thấy kính nể.
"Đúng, đây chính là tuyệt thế thần côn, bình thường không thể để lộ ra trước mặt mọi người, đi ra thì tất phải thấy máu mới về."
"Ồ! Lão gia, nó càng lúc càng sưng to ra nè, làm sao bây giờ?" Liên Nguyệt Liên Tinh không nhịn được trở nên kinh hoàng.
Tần Kham thống khổ nhìn chăm chú đôi môi anh đào của hai tiểu la lị, gian nan phun ra mấy từ: "Nước miếng có thể làm bớt sưng."
Phạm vi nghiệp vụ của Cẩm Y vệ rất rộng, bọn họ không chỉ hãm hại trung lương, cũng hãm hại cả gian thần, bất kể là người tốthay người xấu, đắc tội với Cẩm Y vệ thì sẽ khiến cho hắn không làm được người.
Chính nghĩa và tà ác, đều là đánh cờ vì lợi ích của mình, thắng thua dựa vào bản sự, theo mệnh trời.
Tên quảng trường đá xanh trước nha môn Lại bộ, hơn trăm tử giống như hơn một trăm con sói đói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Hồng Hoa, trong mắt bọn họ lấp lánh hồng quang oán độc, trong sự yên tĩnh tràn ngập một cỗ sát khí.
Tiêu Hồng Hoa ánh mắt đờ đẫn mà trống rỗng, ngơ ngác nhìn cửa lớn đang đóng chặt, trong đầu kêu ong ong như ở trong chùa miếu bị chuông đồng đập phải, hắn giống như nhìn thấy trong khe cửa lớn của Lại bộ, có một đôi mắt lạnh lùng châm biếm đang nhìn hắn.
Chủ nhân của ánh mắt đó là ai?
Là tên Cẩm Y vệ Thiên hộ đó à? Một tên võ quan ở trước mặt người đọc sách ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi, làm sao dám tính kế cử tử Đại Minh như hắn? Hắn rốt cuộc là tính kế thế nào?
Đón ánh mắt đối địch của sĩ tử chung quanh, Tiêu Hồng Hoa cười sầu thảm, lẩm bẩm nói: "Không, không phải ta, ta không..."
Lời giải thích vô lực khiến ngay cả hắn nghe thấy cũng phải chột giờ, giờ khắc này, không không thể biện giải được nữa rồi.
"Đánh chết tên bại hoại này!"
Trong đám người không biết là ai gầm lên đầu tiên, giống như tướng quân trên chiến trường hạ mệnh lệnh tấn công, một đám tú tài, cử nhân đọc nhiều sách thánh hiền, lúc này giống như một đàn dã thú nổi cơn điên, quyền cước như mưa trút xuống người Tiêu Hồng Hoa.
Thân hình Tiêu Hồng Hoa dưới quyền cước của các sĩ tử điên cuồng, dần dần héo rút, ngã xuống đất.
************************************************** *********
Triệu Quan bẩm báo với Tần Kham, nói Tiêu Hồng Hoa bị đánh đến trọng thương, cả đời không thể rời được khỏi giường, mà Vạn Trực thì cũng bị Giáo úy hành hình đánh gãy xương đùi, chữa khỏi cũng chỉ là tên què.
Tần Kham khe khẽ thở dài khe khẽ thở dài.
Người đọc sách Tự cao tự đại cuối cùng cũng gãy kích trầm xa trước mặt một Cẩm Y vệ Thiên hộ bình thường.
Không đành lòng ư? Không có gì mà không đành lòngcả, đây vốn là một cuộc đánh cờ ngươi chết ta sống, Tần Kham nếu thua, cái chờ đợi hắn chính là sự nghiêm trị của Cẩm Y vệ và tập đoàn và văn, may mắn là, hắn đã thắng.
Sau chuyện có thể sinh ra một số cảm xúc như là đồng tình, nhưng khi đánh cờ nên đi như thế nào, có thể lưu lại tính mạng cho hai người, đã là thủ hạ lưu tình với hạn độ lớn nhất của Tần Kham rồi.
Kẻ dẫn đầu gây chuyện không ngờ là tên bại hoại, trong nháy mắt bán đứng tất cả mọi người, vụ án của Bành Tấn tất nhiên không thể nổi sóng được nữa, các sĩ tử khi giản tán khỏi quảng trường thậm chí còn mang theo vẻ mặt xấu hổ, khẳng định khẳng định, Tiêu Hồng Hoa sau này vĩnh viễn không thể ngẩng đầu, hắn đã thành công địch của sĩ tử Giang Nam, nếu năng lực chịu đựng tâm lý của hắn hơi kém một chút, có lẽ sau khi bị đuổi về nhà sẽ học theo Tần Kham, thắt cổ tự tử trên xà nhà. Người đọc sách thời đại này vẫn rất sĩ diện, loại người thắt cổ không chết, vẫn không biết xấu hổ mà sống phây phây như Tần Kham dù sao cũng chỉ là số ít.
Cẩm Y vệ bắt Tần Kham chịu tiếng xấu thay cho người khác, Tần Kham lại thuận lợi đẩy nỗi oan này lên đầu người đọc sách, chuyện được giải quyết hoàn mỹ.
Quảng trường trống rỗng, binh lính ngụy lão Quốc Công điều tới và bọn thuộc hạ của Cẩm Y vệ sau khi các sĩ tử giải tán thì cũng rút lui, Cửa nha môn Lại bộ lại mở ra, các nha dịch quan lại đi lại không dứt, tất cả khôi phục như thường, các sĩ tử gây chuyện giống như một viên đá nhỏ ném vào biển lớn, chẳng làm dấy lên nổi bọt sóng.
Một con khoái mã rời khỏi Nam Kinh ngựa không ngừng vó chạy tới kinh sư.
Nam Kinh tựa hồ vẫn như trước kia, lại tự hồ khác rồi, kể từ ngày hôm nay, đám trọng thần huân quý Ngụy lão Quốc Công, thái giám thủ bị Phó Dung, Lại bộ thượng thư Lâm Hãn đã ghi nhớ tên của Tần Kham vào lòng.
Một người trẻ tuổi không có công danh không có bối cảnh, trong bất tri bất giác trên vũ đài hoa mỹ Đại Minh này chậm rãi thể hiện góc nhọn của mình.
Ánh mắt nhìn Tần Kham của chín vị bách hộ cũng khác, vốn bên trong các bách hộ còn có mấy người có chút xem thường thư sinh văn nhược Tần Kham này, trong lời nói tuy rằng cung kính, nhưng ánh mắt thì luôn toát ra mấy phần khinh thị, hôm nay sau khi Tần Kham thi triển một ám chiêu đối với người đọc sách, mấy bách hộ kia lập tức tràn ngập kính sợ đối với Tần Kham.
Trong mắt bọn họ, người đọc sách là tồn tại tà ác, trong năm Hoằng Trị người đọc sách, ngay cả Hán Vệ cũng không thể không kính họ ba phần, không ngờ người lãnh đạo trực tiếp Tần Thiên hộ ra tay một chiêu liề họa hại cho người đọc sách, hơn nữa hại xong không hề để lại ẩn hoạn, các bách hộ không thể không kính sợ đối với Tần Kham, có thể chơi người đọc sách thâm như vậy, tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn.
Uy tín của Tần Thiên hộ cứ như vậy được tạo dựng.
Mọi người giải tán, Tần Kham cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, hôm nay chỉ là mấy cử tử, tương lai thì sao? Trên con đường dẫn tới quyền lực, mình sẽ gặp phải bao nhiêu kẻ địch cường đại? Võ tướng, quan văn, thái giám, thậm chí ... Hoàng đế. Những người này ai sẽ là chỗ dựa, minh hữu của hắn, anh sẽ trở thành tử địch của hắn? Hết lần này tới lần khác đánh cờ với kẻ địch, có thể đảm bảo người thắng cuối cùng luôn là mình không? Một khi bị thua, mình sẽ có kết cục như thế nào?
Quá mệt mỏi...
Về nhà, Tần Kham phân phó hạ nhân chuẩn bị thùng tắm, hắn muốn ngâm nước ấm, làm tan đi sự mỏi mệt trong lòng.
Vừa tiến vào thùng tắm thở hắt ra một hơi, hai tiểu la lị cắn cắn môi, rụt rè bước vào, hai nàng mặc yếm hồng, trên yếm thêu em bé ôm cá chép, ngực nhỏ vừa bắt đầu phát giục để hai núm ti nhô lên, tay và đùi trắng như ngó sen lộ cả ra ngoài, làm tâm tình người ta nhộn nhạo.
Tần Kham xấu hổ, ngồi trong thùng tắm hai tay che ngực: "Các ngươi vào làm gì?"
Liên Nguyệt cắn môi nói: "Ta nghe người khác nói, khi lão gia tắm rửa, nha hoàn ngoan nhất định phải phải lau người kỳ lưng cho lão gia, nha hoàn xấu thì mới mặc kệ lão gia."
Liên Tinh gật đầu theo quán tính: "Đúng."
Tần Kham cười khổ nói: "Không cần, lão gia quen tự tắm rửa rồi."
Hai nàng vội vàng lắc đầu, thần sắc rất kiên quyết: "Không được, lão gia, chúng ta phải làm nha hoàn ngoan, không làm nha hoàn hư, nha hoàn hư sẽ bị chủ nhân đuổi đi, khi đó chúng ta sẽ không còn nơi nương tựa."
Tần Kham dở khóc dở cười: "Yên tâm, lão gia không nỡ đuổi các ngươi đi đâu, về phần kỳ lưng thì miễn đi, lão gia không quen."
Hai nàng không nói gì, nhưng cũng không chịu đi, quai hàm bành ra, căm giận nhìn chằm chằm Tần Kham, hiển nhiên các nàng coi Tần Kham là tên đầu sỏ ngăn cản các nàng thực hiện chí hướng cao xa làm "nha hoàn tốt".
Không có ai có thể kháng cự đáng thương đáng thương của hai la lị xinh đẹp này, Tần Kham cũng không ngoại lệ.
Bất đắc dĩ thở dài, Tần Kham nói: "Được rồi được rồi, các ngươi mau tới kỳ lưng cho lão gia."
Hai nàng lập tức nhảy nhót, tranh nhau ùa lên, bốn cái tay vẫy loạn trong thùng nước, khiến Tần Kham không khỏi giãy dụa, hai bàn tay nhỏ bé bắt đầu kỳ lưng cho hắn, hai bàn tay nhỏ bé khác thì cố sức nâng đùi Tần Kham lên, tắm khăn tắm ra sức chà.
Xã hội phong kiến sa đọa trụy lạc, Tần Kham thoải mái tới muốn rên lên, vừa rên vừa phê phán xã hội cũ vạn ác này.
Thuận tiện còn muốn thương tiếc một chút các tiểu la lị đang ở trong nước sôi lửa bỏng mà hồn nhiên không phát hiện này.
" Lão gia, giữa hai chân người giấu cái gì vậy?" Liên Tinh chớp đôi mắt to, tò mò nhìn chằm chằm nó.
Tần Kham: "... ..."
"Ta xem nào! Lão gia giấu cái gì thế? Sao đi tắm còn mang nó theo." Bàn tay của Liên Nguyệt thò vào trong thùng, tóm lấy một vật lạ, sờ sờ mấy cái.
Tiếp theo nhị nữ sợ hãi thốt lên: "Lão gia, nó cứng quá! Mà sao lại Càng lúc càng cứng thế này! Đây là vật gì?"
"Binh khí!" Tần Kham sắc mặt đỏ bừng, cắn răng rít ra hai từ từ kẽ răng, thống khổ không chịu nổi.
"Binh khí?" Nhị nữ lập tức cảm thấy kính nể.
"Đúng, đây chính là tuyệt thế thần côn, bình thường không thể để lộ ra trước mặt mọi người, đi ra thì tất phải thấy máu mới về."
"Ồ! Lão gia, nó càng lúc càng sưng to ra nè, làm sao bây giờ?" Liên Nguyệt Liên Tinh không nhịn được trở nên kinh hoàng.
Tần Kham thống khổ nhìn chăm chú đôi môi anh đào của hai tiểu la lị, gian nan phun ra mấy từ: "Nước miếng có thể làm bớt sưng."
/400
|