Trong ánh mắt ngạc nhiên của Các tân khách, Vương thị đang mỉm cười cũng thấy ngại, quay đầu nhìn Đỗ Hoành với vẻ ôn nhu vô hạn, nhưng trong mắt lại là hàn mang sắc bén như đao, Đỗ Hoành khựng lại, hậm hực im miệng.
Đỗ Hoành thấy sắc mặt Tần Kham có chút khó coi, tâm tình của hắn thì tốt lên không ít.
Ai cũng nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, nhạc phụ tất nhiên là nhìn con rể không thuận mắt, đặc biệt còn là loại con rể đoạt tình nhân kiếp trước của hắn, còn thuận tiện lừa hắn mấy lần, thế nên sự khó chịu của con rể chính là niềm vui lớn nhất của hắn.
Đỗ tri phủ Làm người chính nghĩa thanh liêm, làm quan ghét ác như thù không ngờ đối với con rể lại sinh ra tâm lý tăm tối như vậy, Tần Kham thực sự nên nhắc nhở mình, có phải trước kia lừa cho nhạc phụ một vố thâm quá, thế cho nên khiến nhân tính của Đỗ Hoành sinh ra méo mó hay không.
TRong tân khách địa vị cao thì có chủ quan nha môn của tào đạo diêm đạo cùng với tri huyện của hai huyện Sơn Âm, Hội Kê, thấy không khí trầm xuống, vội vàng cười ha ha, nói mấy câu dí dỏm, tân khách cả sảnh lại hi hi ha ha, không khí cuối cùng cũng khôi phục vẻ tường hòa.
Tần Kham cung kính đưa thư nghênh tân, Đỗ Hoành sau khi nhận lấy thì gật gật đầu, không khiến Tần Kham ngột ngạt nữa.
Thành thân cần sính thư, lễ thư và nghênh tân thư, cộng với sáu trình tự như nạp thải vấn danh, trên nghị lễ gọi là "tam thư lục lễ", bất luận là gia đình khốn khổ nghèo hèn tới mấy, tam thư lục lễ này vẫn nhất định phải có, đơn sơ một chút không sao, nhưng tuyệt đối không thể thiếu, nếu không sẽ danh bất chính ngôn không thuận, cho dù miễn cưỡng thành hôn, trong mắt người ngoài vẫn là quan hệ cẩu thả, phải chịu khinh bỉ.
Trình tự toàn bộ đã xong, đám thủ hạ vây quanh Tần Kham vô cùng tiêu sái bước vào nội viện Đỗ gia, Đỗ Yên đứng trước khuê phòng nội viện, ngâm một bài thơ, những nha hoàn vú già của Đỗ gia lúc này mới chịu tránh.
Hỉ nương cõng Đỗ Yên mặc cát phục đội khăn chùm chậm rãi từ trong khuê phòng đi ra, cái này cũng là phong tục của hôn lễ cổ đại, tân nương xuất giá, hai chân chưa bước vào nhà chồng thì tuyệt đối không thể chạm đất, nếu không sẽ bị coi là không may mắn.
Tần Kham mỉm cười nhìn Đỗ Yên chăm chú, Đỗ Yên chùm khăn không nhìn rõ mặt, nhưng hỉ phục đỏ thẫm vẫn làm tôn lên dáng người thon thả của nàng ta, người mẫu cao một mét bảy thì mặc gì cũng hiệu quả, huống chi xuất giá là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời của nữ tử.
Cát phục là váy dài thân đối, thân đối vốn là trang phục truyền thống của người Hán, một tả một hữu đối xứng hoàn mỹ, ngụ ý là hợp mỹ, hai bên thêu cẩm kê, tượng trưng cho sự cát tường tốt đẹp của phu thê.
Tần Kham si ngốc nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên tình ý nồng đậm.
Một đường đi tới giống như vở kịch, nhưng quay đầu lại nhìn, bỗng phát giác con đường này đi thật gian nan, từng trải qua hiểu lầm, va chạm, từng trải qua thống khổ đấu tranh, còn có cả những nỗi ly biệt tiêu hôn.
Nữ nhân này cuối cùng cũng thành phụ nữ của Tần gia, trong cả cuộc đời sau này, có thể bất chấp tất cả dựa vào nhau mà sống, chỉ có hắn và nàng ta.
Cái này gọi là "Tương cứu trong lúc hoạn nạn", không phải từ ngữ văn nghệ trong miệng người không bệnh mà rên, mà cần phải dùng thời gian cả đời để làm, để thực hiện.
Tất cả long đong đã qua, điều hắn hiện tại phải làm đó là cưới nữ nhân mà hắn yêu này về nhà, sống, sinh con, không còn bi thương, không còn ly biệt.
Hỉ nương cõng Đỗ Yên lên kiệu hoa, từ biệt nhạc phụ phụng phịu không nói một lời và nhạc mẫu liên tục nuốt lệ nghẹn ngào, Tần Kham dưới sự vây quanh của mọi người, cưỡi ngựa cao to, giơ biển gỗ "Đón dâu", một đường kèn trống trở về.
Rất nhiều người vây xem, thật ngượng quá đi.
Tần Kham xoa mặt cười khổ, hắn cũng nên chùm khăn ra cửa.
Trong vách Kiệu hoa truyền đến tiếng gõ bực mình, Tần Kham quay đầu, thấy khuôn mặt xinh xắn của Đỗ Yên lấp ló ở rèm kiệu hoa.
"Tần Kham, trong này buồn quá, hơn nữa mặc cái bộ này thật là khó chịu." Đỗ Yên bĩu môi oán giận.
Bà mối đi ở cạnh kiệu hoa giật nảy mình: "Quý nhân nương tử đừng vén khen, điềm xấu! Mau mau chui đầu vào đi.
Đỗ Yên hung hăng lườm bà ta một cái, nhe răng như con hổ cái với bà ta, bà mối sợ tới mức run lên, không dám lên tiếng, nhưng trong thần sắc vẫn mang vẻ không hài lòng, bộ dạng giận mà không dám nói gì.
Tần Kham thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, xem ra bà tám nhỏ ở Thiệu Hưng rất có ác danh, thực sự là hà bá Thiệu Hưng, tương lai dẫn nàng ta vào kinh sư, không biết nàng ta sẽ gây ra họa gì đây.
"Yên nhi, nàng cố chịu thêm một lát đi, kỳ thật ta cũng rất khó chịu, cố thêm chút nữa là xong."
"Ngươi cũng khó chịu à? Hay là thế này đi, ngươi vào trong kiệu ngồi, ta ra ngoài cưỡi ngựa, thế nào?" Đỗ Yên rất hưng phấn.
Tần Kham rất lý trí cự tuyệt đề nghị điên cuồng này.
"Thì ra đây là thành thân, vừa chán vừa mệt."
Mí mắt Tần Kham giật giật, bà tám khó chịu rồi, liệu có một tay đánh tan kiệu hoa, lần thứ hai kháng hôn không? Dù sao chuyện này rất kích thích, lần trước mọi người chơi vui vẻ như vậy cơ mà.
"Phân phó cho đội ngũ đón dâu đẩy nhanh tốc độ, nhanh lên." Tần Kham âm thầm hạ lệnh cho Đinh Thuận.
Đinh Thuận ở trong đội ngũ bận tới đầu đầy mồ hôi lập tức nở nụ cười: "Đại nhân, phu nhân sớm hay muộn gì cũng là của ngài, sao phải vội động phòng thế?"
"Ta động phòng với em gái ngươi á!" Tần Kham Trên lưng ngựa không nhịn được đạp Đinh Thuận một cước: "Hỏi ít làm nhiều, nhanh lên."
Vì thế đội ngũ đón dâu bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ, ngay cả gánh hát đàn ca sáo nhị cũng phải đẩy nhanh tiết tấu, một khúc "Bách điểu triêu phượng" đang yên đang lành lại thành một khúc quân hành, chí khí mãnh liệt, sục sôi lòng người.
Đinh Thuận vội vàng đi theo sau ngựa Tần Kham, cẩn thận liếc vào kiệu hoa một cái, hạ thấp giọng nói: "Đại nhân, ngài vừa rồi nói muốn động phòng với em gái ta, là thật hả? Thuộc hạ thực sự có một muội muội chưa gả chồng, nếu phu nhân không phản đối, nguyện gả làm thiếp cho đại nhân."
Tần Kham: "... ..."
Bước qua chậu than, vào nội sảnh, hai người làm đúng theo lễ nghi, rất quy củ bái đường, cha mẹ Tần Kham đã mất cả, thủ hạ liền từ Tần trang huyện Sơn Âm khẩn cấp mời tộc trưởng của Tần gia tới làm trưởng bối liêu tác, khi bái cao đường phu thê kính cẩn quỳ lạy ông ta, Tần lão hán vui mừng liên tục gật đầu.
Khác với Đỗ gia, tân khách của Tần gia võ nhân là nhiều. Dưới tới Lưu tuần kiểm của tuần kiểm ti Sơn Âm, trên tới mấy vị Thiên hộ của Thiệu Hưng vệ, còn có mấy tên đồng hành của Bách hộ sở Thiệu Hưng Cẩm Y vệ, quan võ của Cẩm Y vệ, hơn nữa có chút đối lập với tập đoàn quan văn, các quan văn của Thiệu Hưng tất nhiên khinh thường tới tham gia hôn lễ của một Cẩm Y vệ Thiên hộ.
Thiệu Hưng vệ Chỉ huy sứ Trương Khuê và chỉ huy thiêm sự Hứa Thanh có qua lại với Tần Kham, cũng nhờ người mang quà mừng tới, quà mừng rất nặng, Trương Khuê tặng một ngàn lượng bạc, Hứa Thanh cũng tám trăm lượng.
Tần Kham nghĩ một chút liền hiểu, hai vị võ tướng đại khái dùng phương thức này để bồi thường cho việc Sùng Minh kháng Oa, triều đình thưởng cho Thiệu Hưng vệ, lại chèn ép Cẩm Y vệ. Chuyện rốt cuộc là vì sao thì đôi bên trong lòng đều hiểu, không cần thiết phải nói ra làm gì.
Đỗ Hoành thấy sắc mặt Tần Kham có chút khó coi, tâm tình của hắn thì tốt lên không ít.
Ai cũng nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, nhạc phụ tất nhiên là nhìn con rể không thuận mắt, đặc biệt còn là loại con rể đoạt tình nhân kiếp trước của hắn, còn thuận tiện lừa hắn mấy lần, thế nên sự khó chịu của con rể chính là niềm vui lớn nhất của hắn.
Đỗ tri phủ Làm người chính nghĩa thanh liêm, làm quan ghét ác như thù không ngờ đối với con rể lại sinh ra tâm lý tăm tối như vậy, Tần Kham thực sự nên nhắc nhở mình, có phải trước kia lừa cho nhạc phụ một vố thâm quá, thế cho nên khiến nhân tính của Đỗ Hoành sinh ra méo mó hay không.
TRong tân khách địa vị cao thì có chủ quan nha môn của tào đạo diêm đạo cùng với tri huyện của hai huyện Sơn Âm, Hội Kê, thấy không khí trầm xuống, vội vàng cười ha ha, nói mấy câu dí dỏm, tân khách cả sảnh lại hi hi ha ha, không khí cuối cùng cũng khôi phục vẻ tường hòa.
Tần Kham cung kính đưa thư nghênh tân, Đỗ Hoành sau khi nhận lấy thì gật gật đầu, không khiến Tần Kham ngột ngạt nữa.
Thành thân cần sính thư, lễ thư và nghênh tân thư, cộng với sáu trình tự như nạp thải vấn danh, trên nghị lễ gọi là "tam thư lục lễ", bất luận là gia đình khốn khổ nghèo hèn tới mấy, tam thư lục lễ này vẫn nhất định phải có, đơn sơ một chút không sao, nhưng tuyệt đối không thể thiếu, nếu không sẽ danh bất chính ngôn không thuận, cho dù miễn cưỡng thành hôn, trong mắt người ngoài vẫn là quan hệ cẩu thả, phải chịu khinh bỉ.
Trình tự toàn bộ đã xong, đám thủ hạ vây quanh Tần Kham vô cùng tiêu sái bước vào nội viện Đỗ gia, Đỗ Yên đứng trước khuê phòng nội viện, ngâm một bài thơ, những nha hoàn vú già của Đỗ gia lúc này mới chịu tránh.
Hỉ nương cõng Đỗ Yên mặc cát phục đội khăn chùm chậm rãi từ trong khuê phòng đi ra, cái này cũng là phong tục của hôn lễ cổ đại, tân nương xuất giá, hai chân chưa bước vào nhà chồng thì tuyệt đối không thể chạm đất, nếu không sẽ bị coi là không may mắn.
Tần Kham mỉm cười nhìn Đỗ Yên chăm chú, Đỗ Yên chùm khăn không nhìn rõ mặt, nhưng hỉ phục đỏ thẫm vẫn làm tôn lên dáng người thon thả của nàng ta, người mẫu cao một mét bảy thì mặc gì cũng hiệu quả, huống chi xuất giá là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời của nữ tử.
Cát phục là váy dài thân đối, thân đối vốn là trang phục truyền thống của người Hán, một tả một hữu đối xứng hoàn mỹ, ngụ ý là hợp mỹ, hai bên thêu cẩm kê, tượng trưng cho sự cát tường tốt đẹp của phu thê.
Tần Kham si ngốc nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên tình ý nồng đậm.
Một đường đi tới giống như vở kịch, nhưng quay đầu lại nhìn, bỗng phát giác con đường này đi thật gian nan, từng trải qua hiểu lầm, va chạm, từng trải qua thống khổ đấu tranh, còn có cả những nỗi ly biệt tiêu hôn.
Nữ nhân này cuối cùng cũng thành phụ nữ của Tần gia, trong cả cuộc đời sau này, có thể bất chấp tất cả dựa vào nhau mà sống, chỉ có hắn và nàng ta.
Cái này gọi là "Tương cứu trong lúc hoạn nạn", không phải từ ngữ văn nghệ trong miệng người không bệnh mà rên, mà cần phải dùng thời gian cả đời để làm, để thực hiện.
Tất cả long đong đã qua, điều hắn hiện tại phải làm đó là cưới nữ nhân mà hắn yêu này về nhà, sống, sinh con, không còn bi thương, không còn ly biệt.
Hỉ nương cõng Đỗ Yên lên kiệu hoa, từ biệt nhạc phụ phụng phịu không nói một lời và nhạc mẫu liên tục nuốt lệ nghẹn ngào, Tần Kham dưới sự vây quanh của mọi người, cưỡi ngựa cao to, giơ biển gỗ "Đón dâu", một đường kèn trống trở về.
Rất nhiều người vây xem, thật ngượng quá đi.
Tần Kham xoa mặt cười khổ, hắn cũng nên chùm khăn ra cửa.
Trong vách Kiệu hoa truyền đến tiếng gõ bực mình, Tần Kham quay đầu, thấy khuôn mặt xinh xắn của Đỗ Yên lấp ló ở rèm kiệu hoa.
"Tần Kham, trong này buồn quá, hơn nữa mặc cái bộ này thật là khó chịu." Đỗ Yên bĩu môi oán giận.
Bà mối đi ở cạnh kiệu hoa giật nảy mình: "Quý nhân nương tử đừng vén khen, điềm xấu! Mau mau chui đầu vào đi.
Đỗ Yên hung hăng lườm bà ta một cái, nhe răng như con hổ cái với bà ta, bà mối sợ tới mức run lên, không dám lên tiếng, nhưng trong thần sắc vẫn mang vẻ không hài lòng, bộ dạng giận mà không dám nói gì.
Tần Kham thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, xem ra bà tám nhỏ ở Thiệu Hưng rất có ác danh, thực sự là hà bá Thiệu Hưng, tương lai dẫn nàng ta vào kinh sư, không biết nàng ta sẽ gây ra họa gì đây.
"Yên nhi, nàng cố chịu thêm một lát đi, kỳ thật ta cũng rất khó chịu, cố thêm chút nữa là xong."
"Ngươi cũng khó chịu à? Hay là thế này đi, ngươi vào trong kiệu ngồi, ta ra ngoài cưỡi ngựa, thế nào?" Đỗ Yên rất hưng phấn.
Tần Kham rất lý trí cự tuyệt đề nghị điên cuồng này.
"Thì ra đây là thành thân, vừa chán vừa mệt."
Mí mắt Tần Kham giật giật, bà tám khó chịu rồi, liệu có một tay đánh tan kiệu hoa, lần thứ hai kháng hôn không? Dù sao chuyện này rất kích thích, lần trước mọi người chơi vui vẻ như vậy cơ mà.
"Phân phó cho đội ngũ đón dâu đẩy nhanh tốc độ, nhanh lên." Tần Kham âm thầm hạ lệnh cho Đinh Thuận.
Đinh Thuận ở trong đội ngũ bận tới đầu đầy mồ hôi lập tức nở nụ cười: "Đại nhân, phu nhân sớm hay muộn gì cũng là của ngài, sao phải vội động phòng thế?"
"Ta động phòng với em gái ngươi á!" Tần Kham Trên lưng ngựa không nhịn được đạp Đinh Thuận một cước: "Hỏi ít làm nhiều, nhanh lên."
Vì thế đội ngũ đón dâu bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ, ngay cả gánh hát đàn ca sáo nhị cũng phải đẩy nhanh tiết tấu, một khúc "Bách điểu triêu phượng" đang yên đang lành lại thành một khúc quân hành, chí khí mãnh liệt, sục sôi lòng người.
Đinh Thuận vội vàng đi theo sau ngựa Tần Kham, cẩn thận liếc vào kiệu hoa một cái, hạ thấp giọng nói: "Đại nhân, ngài vừa rồi nói muốn động phòng với em gái ta, là thật hả? Thuộc hạ thực sự có một muội muội chưa gả chồng, nếu phu nhân không phản đối, nguyện gả làm thiếp cho đại nhân."
Tần Kham: "... ..."
Bước qua chậu than, vào nội sảnh, hai người làm đúng theo lễ nghi, rất quy củ bái đường, cha mẹ Tần Kham đã mất cả, thủ hạ liền từ Tần trang huyện Sơn Âm khẩn cấp mời tộc trưởng của Tần gia tới làm trưởng bối liêu tác, khi bái cao đường phu thê kính cẩn quỳ lạy ông ta, Tần lão hán vui mừng liên tục gật đầu.
Khác với Đỗ gia, tân khách của Tần gia võ nhân là nhiều. Dưới tới Lưu tuần kiểm của tuần kiểm ti Sơn Âm, trên tới mấy vị Thiên hộ của Thiệu Hưng vệ, còn có mấy tên đồng hành của Bách hộ sở Thiệu Hưng Cẩm Y vệ, quan võ của Cẩm Y vệ, hơn nữa có chút đối lập với tập đoàn quan văn, các quan văn của Thiệu Hưng tất nhiên khinh thường tới tham gia hôn lễ của một Cẩm Y vệ Thiên hộ.
Thiệu Hưng vệ Chỉ huy sứ Trương Khuê và chỉ huy thiêm sự Hứa Thanh có qua lại với Tần Kham, cũng nhờ người mang quà mừng tới, quà mừng rất nặng, Trương Khuê tặng một ngàn lượng bạc, Hứa Thanh cũng tám trăm lượng.
Tần Kham nghĩ một chút liền hiểu, hai vị võ tướng đại khái dùng phương thức này để bồi thường cho việc Sùng Minh kháng Oa, triều đình thưởng cho Thiệu Hưng vệ, lại chèn ép Cẩm Y vệ. Chuyện rốt cuộc là vì sao thì đôi bên trong lòng đều hiểu, không cần thiết phải nói ra làm gì.
/400
|