Một ngày mới lại đế, những ánh nắng bắt đầu len lỏi qua từng chiếc lá còn đọng lại sương sớm , lấp la lấp lánh như pha lê, Những đóa hoa đua nhau khoe sắc trước ánh nắng tạo thành một khung cảnh yên bình, thơ mộng, làm người ta không khỏi không say mê.
Trong phòng, trên giường có một thân trắng, một thân tím đang ôm nhau ngủ,đến gần thì không khỏi làm người ta chết sững, ở đó có một cô gái tầm 15, 17 tuổi xinh đẹp tuyện trần, nước da trắng ngần, đôi môi đỏ chúm chím, hàng lông mày thanh thanh càng làm cho khuôn mặt nàng trở lên mỹ miều, tuyệt trần.Nhưng cái vật trắng bên cạnh càng làm cho người khác cứng người, vì nó là một con sư tử , thiên à có phải là thời thế thay đổi rồi không, mà một người một sư tử lại ngủ với nhau ngon lành dữ vậy …Không khí đang trong lành như thế đột nhiên có một tiếng gọi vang tới :
- “ Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân cho gọi người, tiểu thư…” Một cô bé tầm , 14 tuổi vừa gọi vừa chạy vào căn phòng có cô gái xinh đẹp kia.
“ két….” Tiếng cửa gỗ mở ra, làm cho cô gái trong phòng được gọi là tiểu thư kia khẽ mở mắt, mắt nhắm mắt mở như còn trong mộng nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy một đôi mắt màu tím trong trẻo. Nhìn về phía cô bé vừa gọi mình. Cô bé nhìn thấy tiểu thư nhà mình dạy thì bê một chậu nước đặt lên bàn, mỉm cười nhìn về phía vị tiểu thư kia. Nếu mọi người còn chưa nhận ra thì vị tiểu thư kia chính là Trần Phong Di nhân cách thứ tư của Trần Băng Di
( chủ đang ngủ nên cứ gọi là của Băng Di nhé ) vào 10 năm sau, bây giờ nàng đã 15, 17 tuổi rồi …
Còn cô bé 13, 14 tuổi kia chính là một lần Băng Di lên núi hái thuốc cứu được lấy tên là Tư Điệp , à và còn một cô bé nữa sinh đôi với Tư Điệp được gọi là Khinh Tâm.
Giặt xong chiếc khăn lau mặt cho Phong Di, Tư Điệp đên trước mặt nàng nói:
-“ tiểu thư à, người rửa mặt đi, đại phu nhân cho gọi người đó.!” Giọng nói nhí nhảnh không kém gì Phong Di nhưng cũng không thể nghịch ngợm bằng nàng.
-“ Tư Điệp à, sao ngươi cứ phải ầm ĩ hết lên vậy, chẳng phải chỉ là đại sư phụ gọi thôi sao….” Phong Di mắt nhắm mắt mở trả lời lại Tư Điệp .
Đột nhiên hai đôi mắt nàng mở to tròn nhìn về phía Tư Điệp:
-“ hả…….đại sư phụ !!! thiên à sao hôm nay người lại gọi vậy, sao ngươi không nhắc ta….trời ơi !!!” Vừa nói Phong Di vừa nhanh tay chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Không nhanh chắc mình đi xuống sớm quá…híc híc ta thật bất hạnh .
Nhìn tiểu thư nhà mình chạy loạn cả lên làm Tư Điệp chợt cảm thấy buồn cười, nàng đến đây đã được 10 năm.10 năm nay nàng và tỷ tỷ đều rất hiểu tiểu thư, nàng là một người được gọi là cái gì đó “ đã nhân cách”, mỗi người một tính nết nhưng tính cách nào của tiểu thư đều quan tâm đến tỷ muội các nàng, nên từ cái ngày tiểu thư cứu từ trên núi về tỷ muội các nàng đã thề cho dù tiểu thư có thế nào tỷ muội các nàng cũng đi theo tiểu thư , sống chết có người.
Phong Di mặc một bộ tử y, bên trên có thêu một bông hoa cẩm tú nhỏ nhắn ,đấy chính là màu phân biệt của mỗi nhân cách, chỉ vì các nàng cũng giống đại sư phụ rất thích hoa cẩm tú.Mặc xong, nhìn nàng thanh thoát xinh đẹp hệt như tiên nữ giáng trần , khiến cho Tư Điệp là nữ nhi cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Trên giường, một đôi mắt màu xanh trời nhạt đang nhìn theo mỗi hành động của Phong Di. Nó chính là con sư tử trắng vừa nãy . Con sư tử này cũng là hồi trước vì quá mê tiếng đàn của Thảo Di mà ở đây riết mãi không chịu đi, thế nên từ đó trở về sau, các nàng cũng thu nó luôn và đặt tên là Trình Phong.
Chung sống không được bao lâu thì lại biết nó là vua của loài sư tử, thiệt là hết chỗ nói. Trong gia đình trừ mỗi đại sư phụ và các nàng là Trình Phong không khoe hàm răng trắng thôi chứ cứ ai đến lại gần đều phải tím mặt đến ngay cả ba vị sư phụ nó cũng không nể tình…
Bây giờ trước mặt là Phong Di nên Trình Phong ngoan ngoãn nằm yên, chỉ thỉnh thoảng liếm liếm cái lưỡi hồng hồng lên bộ lông trắng muốt, đung đưa chiếc đuôi ở mép giường, lẳng lặng chú ý từng hành động của Phong Di.
-“ A Phong, đi thôi !!!” Làm xong mọi thủ tục , Phong Di gọi Phong Trình hướng đến phòng đại sư phụ.
Dừng trước cánh cửa màu cánh gián, được chạm khắc tỉ mỉ từng cánh hoa cẩm tú bên trên ,đường nét được người làm căn đo từng tí một, khéo léo khắc họa từng đường nét sống động làm cho bông hoa trên đó càng thêm rung động lòng người không khác gì hoa thật.
“ nhẹ nhàng” gõ cánh cửa gỗ, Phong Di lại một lần nữa “ nhẹ nhàng” nói :
-“ Đại sư phụ con tới rồi…” nói xong nàng dừng lại trờ câu cho phép của đại sư phụ.
Mặc dù nàng vô phép vô tắc, làm việc tùy ý với mọi người xunh quanh, gọi lớn gọi nhỏ với nhị sư phụ, giở trò nghịch ngợm với tam sư phụ, còn tứ sư phụ, không cần nói nàng ta còn hùa cùng nàng, nhưng đối với đại sư phụ nành không nghịch nổi, chưa bắt đầu nghĩ,đại sư phụ đã biết rồi, thật là nàng không đấu được với đại sư phụ, thật thương tâm a.
-“ vào đi.” Một giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn có chút sủng nịnh vang lên.
“két” tiếng cửa mở ra, trong phòng có một người phụ nữ 55, 59 tuổi nhưng vẫn không mất cái vẻ xinh đẹp như hồi xưa, đôi mắt màu tím trong sáng nhìn về phía Phong Di, mái tóc đen vương vài sợi bạc được búi lên cẩn thận.Hài hòa thánh thoát, chính là người phụ nữ này, đại sư phụ của Phong Di cũng chính là Bạch Băng Ngọc năm xưa.
-“ Sư phụ người cho gọi con !!!” giọng nói pha chút tinh nghịch vang lên.
Bách Băng Ngọc nhẹ nhàng nói :-“ Phong Di con có thể bảo nhị tỷ con ra được không???” đối với bà ngoại trừ phu quân cùng với các huynh muội nàng không thiết ai chỉ mong thảnh thơi sống qua ngày, nhưng từ khi Băng Di, Thảo Di, cùng Phong Di đến mỗi ngày của nàng đều là sắc màu, nàng bắt đầu cười nhiều hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn, nàng (BBN) coi các nàng ( BD,TD,PD) là con cháu trong nhà mà đối sử, , nhưng nàng biết rồi có một ngày các nàng (BD,TD,PD ) sẽ rời đây đi, nàng biết nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong vắt, trong trẻo lạnh lùng, vui tươi của mấy nàng thì nàng ( BBN ) vẫn không khỏi hy vọng. Nhưng đến hôm nay, cũng được mười năm rồi, những gì cần dạy cũng đã dạy, cũng phải để cho các nàng đi thôi…
-“ Ách, dạ vâng” Phong Di nói xong đôi mắt nhắm chặt là vài giây sau nàng mở ra thì đôi con ngươi đã đổi thành màu hổ phách xinh đẹp, mái tóc dần truyển thành màu đen trắng, kiều mị đến lạ thường .
Giọng nói nhàn nhạt,lười biếng nhưng không kém phần cung kính vang lên :
-“ Sư phụ cho gọi con ??” ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn người phụ nữ trước mặt, Băng Di không khỏi nghi hoặc, nhưng thôi cũng mặc kệ, nàng biết cũng đến lúc rồi.
-“ A Di, con năm nay cũng tầm 15, 17 rồi chứ hả” Bạch Băng Ngọc vừa nói vừa cầm cái ấm chà rót cho Băng Di một cốc.
-“ thưa sư phụ, đúng ạ !!!” nàng vừa nói vừa đưa lên môi nhấp một ngụm, hương hoa cúc thoảng thoảng đi vào trong mũi, trong miệng, trong tâm .
-“ hazz, ta cũng không vòng vo nữa, ta và các sư phụ ngươi đã bàn, hôm nay đã đến lúc bọn ta trao cho các ngươi, đồ ra truyền rồi”
-“ Đồ gia truyền ???” Băng Di không khỏi nghi ngờ nhìn dừng động tác uống trà thanh nhã, nhìn về phía Bạch Băng Ngọc.
Đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng nói trầm ấm: -“ Phải đồ ra truyền,… Bảo vật ra truyền”
Trong phòng, trên giường có một thân trắng, một thân tím đang ôm nhau ngủ,đến gần thì không khỏi làm người ta chết sững, ở đó có một cô gái tầm 15, 17 tuổi xinh đẹp tuyện trần, nước da trắng ngần, đôi môi đỏ chúm chím, hàng lông mày thanh thanh càng làm cho khuôn mặt nàng trở lên mỹ miều, tuyệt trần.Nhưng cái vật trắng bên cạnh càng làm cho người khác cứng người, vì nó là một con sư tử , thiên à có phải là thời thế thay đổi rồi không, mà một người một sư tử lại ngủ với nhau ngon lành dữ vậy …Không khí đang trong lành như thế đột nhiên có một tiếng gọi vang tới :
- “ Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân cho gọi người, tiểu thư…” Một cô bé tầm , 14 tuổi vừa gọi vừa chạy vào căn phòng có cô gái xinh đẹp kia.
“ két….” Tiếng cửa gỗ mở ra, làm cho cô gái trong phòng được gọi là tiểu thư kia khẽ mở mắt, mắt nhắm mắt mở như còn trong mộng nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy một đôi mắt màu tím trong trẻo. Nhìn về phía cô bé vừa gọi mình. Cô bé nhìn thấy tiểu thư nhà mình dạy thì bê một chậu nước đặt lên bàn, mỉm cười nhìn về phía vị tiểu thư kia. Nếu mọi người còn chưa nhận ra thì vị tiểu thư kia chính là Trần Phong Di nhân cách thứ tư của Trần Băng Di
( chủ đang ngủ nên cứ gọi là của Băng Di nhé ) vào 10 năm sau, bây giờ nàng đã 15, 17 tuổi rồi …
Còn cô bé 13, 14 tuổi kia chính là một lần Băng Di lên núi hái thuốc cứu được lấy tên là Tư Điệp , à và còn một cô bé nữa sinh đôi với Tư Điệp được gọi là Khinh Tâm.
Giặt xong chiếc khăn lau mặt cho Phong Di, Tư Điệp đên trước mặt nàng nói:
-“ tiểu thư à, người rửa mặt đi, đại phu nhân cho gọi người đó.!” Giọng nói nhí nhảnh không kém gì Phong Di nhưng cũng không thể nghịch ngợm bằng nàng.
-“ Tư Điệp à, sao ngươi cứ phải ầm ĩ hết lên vậy, chẳng phải chỉ là đại sư phụ gọi thôi sao….” Phong Di mắt nhắm mắt mở trả lời lại Tư Điệp .
Đột nhiên hai đôi mắt nàng mở to tròn nhìn về phía Tư Điệp:
-“ hả…….đại sư phụ !!! thiên à sao hôm nay người lại gọi vậy, sao ngươi không nhắc ta….trời ơi !!!” Vừa nói Phong Di vừa nhanh tay chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Không nhanh chắc mình đi xuống sớm quá…híc híc ta thật bất hạnh .
Nhìn tiểu thư nhà mình chạy loạn cả lên làm Tư Điệp chợt cảm thấy buồn cười, nàng đến đây đã được 10 năm.10 năm nay nàng và tỷ tỷ đều rất hiểu tiểu thư, nàng là một người được gọi là cái gì đó “ đã nhân cách”, mỗi người một tính nết nhưng tính cách nào của tiểu thư đều quan tâm đến tỷ muội các nàng, nên từ cái ngày tiểu thư cứu từ trên núi về tỷ muội các nàng đã thề cho dù tiểu thư có thế nào tỷ muội các nàng cũng đi theo tiểu thư , sống chết có người.
Phong Di mặc một bộ tử y, bên trên có thêu một bông hoa cẩm tú nhỏ nhắn ,đấy chính là màu phân biệt của mỗi nhân cách, chỉ vì các nàng cũng giống đại sư phụ rất thích hoa cẩm tú.Mặc xong, nhìn nàng thanh thoát xinh đẹp hệt như tiên nữ giáng trần , khiến cho Tư Điệp là nữ nhi cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Trên giường, một đôi mắt màu xanh trời nhạt đang nhìn theo mỗi hành động của Phong Di. Nó chính là con sư tử trắng vừa nãy . Con sư tử này cũng là hồi trước vì quá mê tiếng đàn của Thảo Di mà ở đây riết mãi không chịu đi, thế nên từ đó trở về sau, các nàng cũng thu nó luôn và đặt tên là Trình Phong.
Chung sống không được bao lâu thì lại biết nó là vua của loài sư tử, thiệt là hết chỗ nói. Trong gia đình trừ mỗi đại sư phụ và các nàng là Trình Phong không khoe hàm răng trắng thôi chứ cứ ai đến lại gần đều phải tím mặt đến ngay cả ba vị sư phụ nó cũng không nể tình…
Bây giờ trước mặt là Phong Di nên Trình Phong ngoan ngoãn nằm yên, chỉ thỉnh thoảng liếm liếm cái lưỡi hồng hồng lên bộ lông trắng muốt, đung đưa chiếc đuôi ở mép giường, lẳng lặng chú ý từng hành động của Phong Di.
-“ A Phong, đi thôi !!!” Làm xong mọi thủ tục , Phong Di gọi Phong Trình hướng đến phòng đại sư phụ.
Dừng trước cánh cửa màu cánh gián, được chạm khắc tỉ mỉ từng cánh hoa cẩm tú bên trên ,đường nét được người làm căn đo từng tí một, khéo léo khắc họa từng đường nét sống động làm cho bông hoa trên đó càng thêm rung động lòng người không khác gì hoa thật.
“ nhẹ nhàng” gõ cánh cửa gỗ, Phong Di lại một lần nữa “ nhẹ nhàng” nói :
-“ Đại sư phụ con tới rồi…” nói xong nàng dừng lại trờ câu cho phép của đại sư phụ.
Mặc dù nàng vô phép vô tắc, làm việc tùy ý với mọi người xunh quanh, gọi lớn gọi nhỏ với nhị sư phụ, giở trò nghịch ngợm với tam sư phụ, còn tứ sư phụ, không cần nói nàng ta còn hùa cùng nàng, nhưng đối với đại sư phụ nành không nghịch nổi, chưa bắt đầu nghĩ,đại sư phụ đã biết rồi, thật là nàng không đấu được với đại sư phụ, thật thương tâm a.
-“ vào đi.” Một giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn có chút sủng nịnh vang lên.
“két” tiếng cửa mở ra, trong phòng có một người phụ nữ 55, 59 tuổi nhưng vẫn không mất cái vẻ xinh đẹp như hồi xưa, đôi mắt màu tím trong sáng nhìn về phía Phong Di, mái tóc đen vương vài sợi bạc được búi lên cẩn thận.Hài hòa thánh thoát, chính là người phụ nữ này, đại sư phụ của Phong Di cũng chính là Bạch Băng Ngọc năm xưa.
-“ Sư phụ người cho gọi con !!!” giọng nói pha chút tinh nghịch vang lên.
Bách Băng Ngọc nhẹ nhàng nói :-“ Phong Di con có thể bảo nhị tỷ con ra được không???” đối với bà ngoại trừ phu quân cùng với các huynh muội nàng không thiết ai chỉ mong thảnh thơi sống qua ngày, nhưng từ khi Băng Di, Thảo Di, cùng Phong Di đến mỗi ngày của nàng đều là sắc màu, nàng bắt đầu cười nhiều hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn, nàng (BBN) coi các nàng ( BD,TD,PD) là con cháu trong nhà mà đối sử, , nhưng nàng biết rồi có một ngày các nàng (BD,TD,PD ) sẽ rời đây đi, nàng biết nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong vắt, trong trẻo lạnh lùng, vui tươi của mấy nàng thì nàng ( BBN ) vẫn không khỏi hy vọng. Nhưng đến hôm nay, cũng được mười năm rồi, những gì cần dạy cũng đã dạy, cũng phải để cho các nàng đi thôi…
-“ Ách, dạ vâng” Phong Di nói xong đôi mắt nhắm chặt là vài giây sau nàng mở ra thì đôi con ngươi đã đổi thành màu hổ phách xinh đẹp, mái tóc dần truyển thành màu đen trắng, kiều mị đến lạ thường .
Giọng nói nhàn nhạt,lười biếng nhưng không kém phần cung kính vang lên :
-“ Sư phụ cho gọi con ??” ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn người phụ nữ trước mặt, Băng Di không khỏi nghi hoặc, nhưng thôi cũng mặc kệ, nàng biết cũng đến lúc rồi.
-“ A Di, con năm nay cũng tầm 15, 17 rồi chứ hả” Bạch Băng Ngọc vừa nói vừa cầm cái ấm chà rót cho Băng Di một cốc.
-“ thưa sư phụ, đúng ạ !!!” nàng vừa nói vừa đưa lên môi nhấp một ngụm, hương hoa cúc thoảng thoảng đi vào trong mũi, trong miệng, trong tâm .
-“ hazz, ta cũng không vòng vo nữa, ta và các sư phụ ngươi đã bàn, hôm nay đã đến lúc bọn ta trao cho các ngươi, đồ ra truyền rồi”
-“ Đồ gia truyền ???” Băng Di không khỏi nghi ngờ nhìn dừng động tác uống trà thanh nhã, nhìn về phía Bạch Băng Ngọc.
Đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng nói trầm ấm: -“ Phải đồ ra truyền,… Bảo vật ra truyền”
/23
|