Tuyên Đức năm thứ chín, cuối cùng ta cũng đã hạ quyết tâm, đi về kinh thành. A Thát cũng đi theo nhưng mà ánh mắt ngày càng đau thương. Ta nghĩ đến hoàng đế ca ca, dù sao thì ta cũng đã quyết tâm rồi.
Ta đi đã được 3 năm, hoàng cung cũng vẫn thế không thay đổi. Ta nhanh chóng đi tìm hoàng đế caca. Hắn vẫn như vậy, vẫn phong thái nhẹ nhàng, vẫn là bộ dáng ta thích nhất. Nhưng nếu nhìn kĩ một chút có thể thấy mắt của hắn giác đã có chút nếp nhăn, trán cũng đã có vài dấu vết hằn lên của thời gian.
Chúng ta gặp lại rất là xúc động, ta khóc, hắn cũng đỏ hốc mắt. Đem ta gắt gao ôm vào trong ngực, “Liễu Liễu hư, đến bây giờ mới chịu trở về. Như thế nào lại vừa gầy vừa đen như vậy?”
Hoàng đế ca ca vẫn giống như trước đây, một mực quan tâm ta, trong ánh mắt nhìn ta cũng không còn che dấu tình yêu nữa. Hắn mang ta đến một căn phòng sát vách với ngự thư phòng. Chỉ vào tất cả những đồ vật rực rỡ muôn màu ở đây, khẽ nói với ta: “Liễu Liễu, mấy năm nay ngươi không trở về, ngay cả đến một phong thư cũng keo kiệt không chịu viết, ta chỉ có cách đem mấy thứ tìm được cất ở chỗ này chờ ngươi trở về. Những thứ này đều là để dành cho ngươi.”
Nhưng mà ta cũng không có vì nhiều của hay vật là mà có thể vui lên được, lời của A Thát giống như cỏ độc gieo vào lòng ta. Ta hỏi hoàng đế ca ca: “Ngươi sẽ vì ta vứt bỏ ngôi vị hoàng đế chứ?”
Hoàng đế ca ca khoan dung cười: “Liễu Liễu, đi chơi mãi vẫn không muốn về nhà sao? Hiện thái tử tuổi còn nhỏ, chờ đến khi hắn có thể nắm giữ được quốc sự, trẫm liền thoái vị cùng ngươi đi ra ngoài vui chơi được không?”
Câu trả lời của hắn vốn là không có gì sai, nhưng mà đối với ta, trong lòng vẫn là nhịn không được có chút thất vọng.
Hoàng đế ca ca hận không thể để ta lập tức tiến cung, vì ta lấy cớ thân thể còn cần điều dưỡng sau chuyến đi dài kéo dài .
Hắn nhìn xem sắc mặt của ta, nhượng bộ nói: “Được rồi, cho ngươi thêm một tháng, trẫm chờ lâu lắm rồi, không thể chờ đợi thêm nữa .” Hắn cúi đầu hôn ta, ở ta bên tai nỉ non, “Liễu Liễu, trẫm yêu nhất Liễu Liễu, ngươi rốt cục cũng đã trưởng thành rồi.”
Hắn là người mà ta từ khi còn nhỏ đã đem lòng yêu thích, chờ ta lớn lên một chút, biết một ít mùi vị tình yêu, ta liền mơ ước tương lai sẽ luôn được cùng hắn ở bên cạnh nhau. Cho nên, bây giờ ta cũng không có phản ứng gì cả.
Hắn trong miệng có hương vị trà xanh, ta không ghét, nhưng mà nghĩ đến hắn có thể cũng như vậy mà thân mật với người khác, lòng liền cảm thấy có chút khó chịu.
Ta đi bái kiến thái hậu cùng lúc gặp được hoàng hậu, nàng đối với ta vẫn rất là thân thiết. Nhưng ta nhìn thấy trong đáy mắt nàng có tia ghen ghét, lại nghĩ tới lời nói của A Thát, nghĩ đến về sau sẽ cùng với nàng có chung một phu quân, tâm tình ta lại tiếp tục khó chịu.
Trở về nhà, mọi người thấy ta có vẻ không vui, cũng không có hỏi nhiều. Ta vì lời hứa lúc nhỏ mà khiến tâm tư tự nhiên cảm thấy do dự, trằn trọc mãi đến nửa đêm cũng không ngủ được. Không thèm mặc lại y đẩphục, cứ như thế đẩy cửa đi ra, ở trong sân đi tới đi lui, nhìn ánh trăng thở ngắn than dài .
Có người ở phía sau ta tràn đầy ghen tức hỏi: “Ngươi và hắn ở cùng một chỗ đã làm những chuyện gì ?” Là A Thát.
Ta bị dọa đến mức nhảy dựng lên, tức giận đáp: “Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Nhìn ngươi tbộ dạng phờ phạc trở về, nhất định là gặp mặt hắn có chuyện không vui.”
Ta thấy không được phép để cho hắn vui sướng khi ta gặp họa, cho nên ta hầm hừ nói: “Ai nói không vui, chúng ta rất vui vẻ. Hắn còn hôn ta nữa.”
Hắn sắc mặt biến sắc, “Ngươi nói cái gì? Hắn dám hôn ngươi? Ta nhất định phải giết hắn!”
“Hừ, ngươi dám! Ngươi chỉ là nô lệ của ta, ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy!”
Hắn vẫn giữ bộ dạng hung tợn nhìn ta nói: “Ta chỉ có thân xác bán cho ngươi làm nô lệ, ngươi đừng mong sẽ quản được tâm của ta.”
“Ta muốn quản, những gì của ngươi đều là của ta, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.”
Hắn lại lập tức thay đổi sắc mặt, khẽ vui mừng nói, “Được, là nàng nói, thân thể của ta và tâm của ta đều là của nàng.”
Ta biết mình bị hắn bắt được lỗi trong lời nói, phun nước bọt về phía hắn, “Ai nói sẽ nhận chứ.”
Trước kia ta thấy hắn luôn trầm mặc ít nói, gần đây không hiểu sao lại biến chất thành một nhà hùng biện. Hắn lôi kéo ta lại gần, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nàng đối với ta như vậy là không tốt, nàng cố ý làm ta thương tâm, nàng thích nam nhân khác, nhưng hắn không có cách nào chỉ có thể yêu một mình nàng. Liễu Liễu, nàng không thể tìm được người nào khác giống như ta yêu nàng vô điều kiện, ngay cả hoàng đế ca ca của nàng cũng không thể. . . . . .”
Ta đẩy tay hắn ra, “Ai cho ngươi gọi tên ta? Chuyện ngươi thích ta thì đâu liên quan gì tới ta?”
Hắn lại ôm cổ ta, “Liễu Liễu, ta không thể nhắm mắt nhìn nàng chỉ vì một câu nói mà chôn vùi cả cuộc đời. Nàng đối với hắn không phải là yêu, chỉ là một loại ngưỡng mộ, một loại mê luyến. Nếu không nàng sẽ không rời hắn để bỏ đi nhiều năm như vậy, mặc kệ cho bên cạnh hắn có ba nghìn hậu cung giai lệ. Nếu thực sự thích một người, là ngay cả một khắc cũng không thể không nhìn thấy hắn.Giống như ta đối với nàng. Biết rõ là nàng đi tìm hắn nhưng ta lại không có cách nào khác để đi theo, chỉ có thể đau đớn đứng đó nhìn. Liễu Liễu, Liễu Liễu, vì cái gì nàng lại một mực không chịu quay đầu lại để nghe tiếng trái tim nói?”
Ta đánh hắn, “Ta không muốn, ta không nghe. Ngươi buông ta ra!”
“Không, ta tuyệt đối không đem nàng giao cho hắn.” Hắn ôm chặt ta, hung hăng hôn ta. Động tác của hắn tuy ngây ngô, lại mang theo chút sợ hãi và đau thương, nhưng không biết vì sao, ta lại không thể phản ứng lại.
Bất tri bất giác, ta không giãy dụa nữa, ta dần dần cũng mê muội trong nụ hôn đó, ôm lấy cổ của hắn, đáp lại hắn. Nụ hôn của hắn càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Cho đến lúc cả hai chúng ta đều hết hơi thì hắn mới chịu buông, ta ngây ngốc mềm nhũn cả thân thể dựa vào hắn, ta thật không nghĩ tới hôn môi lại có thể đem đến những cả giác mãnh liệt đến vậy. Khi hôn môi cùng Hoàng Đế ca ca, nụ hôn đó lãnh đạm như nước, lòng ta thất kinh trước phát hiện này, kể từ lúc này vị trí của A Thát trong lòng ta càng lúc càng thêm nặng.
Hắn khẽ đặt nhiều nụ hôn vội vã lên trên gương mặt ta, “Liễu Liễu, Liễu Liễu, nàng là của ta, nàng là của ta.”
Ta vẫn không có cách nào để có thể kiên quyết đẩy hắn ra, chỉ có thể yếu đuối khóc, “Ngươi không nên ép ta.”
“Không phải ta đang ép nàng, là nàng đang ép chính nàng và ta.” Hắn hôn lên những giọt nước mắt của ta, lại một lần nữa đáp nụ hôn lên môi ta. Ta thực không cách nào cưỡng lại được nữa, lại một lần nữa mê muội.
Ta hỏi hắn: “Ta trước kia đối với ngươi xấu xa như vậy, ngươi như thế nào còn có thể thích ta?”
Hắn nói: “Ta nguyên lai cũng đã tưởng là ta hận nàng, hận không thể giết nàng. Nhưng lần đó, ở vách núi, khi ta rốt cục có cơ hội giết nàng nhưng lại không thể hạ thủ. Ta cố gắng lừa chính mình, ta tự nói với ta, ta muốn chờ nàng tỉnh lại, sau đó làm nhục nàng rồi mới giết nàng. Nhưng mà đến khi nàng tỉnh lại, rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại quật cường nhìn ta, ta vẫn là như cũ, không thể hạ thủ. Ta cũng hận ta đã không mềm lòng, định để cho nàng tự sinh tự diệt nhưng lại nhịn không được, thế là lại quay lại. Khi trở về thấy nàng đang khóc, lúc đó ta mới phát hiện nàng cũng chỉ là một nữ nhân mảnh mai yếu đuối, thật sự làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực, nàng lúc đó thật làm cho ta đau lòng. Về sau, mỗi khi thấy nàng, ta thật sự không hận được nữa. Dù nhìn nàng bằng cách nào cũng đều cảm thấy yêu thương …………………….Nàng cho ta uống thuốc quí, lần đầu tiên nàng quan tâm đến ta, ta thật sự thấy rất vui, cho nên khi nàng nói cho ta ăn độc dược thì ta liền cảm thấy như là bị rơi từ trên vách núi đen xuống. Nhưng dù như vậy, ta vẫn không có biện pháp nào hại nàng…………………… Liễu Liễu, bà ngoại nàng nói rất đúng, yêu và hận luôn đi cùng nhau trên một con đường, ta trước kia hận nàng rất nhưng hiện tại chỉ có thể hết lòng yêu nàng. Biết rõ nàng đối với ta chính là tâm địa ngoan độc, nhưng ta không có biện pháp nào để không thích nàng. Nàng nếu nhất định theo hắn, ta nhất định sẽ giết hắn .”
~~~***~~~
Ngày hôm sau, ta bị Hoàng Đế ca ca triệu tiến cung, lúc chuẩn bị đi, A Thát nhìn ta với ánh mắt tha thiết, nói với ta: “ Hãy nói rõ ràng với hắn. ”
Nhưng mà ở trong cung, Hoàng Đế ca ca đối với ta thật sự rất yêu thương. Hắn tự mình giám sát xây dựng riêng cho ta một tẩm cung lộng lẫy, hắn còn cho ta chọn lựa hỉ phục khi đại hôn, hắn lại còn đem rất nhiều bảo vật ban cho ta. . . . . .
Hắn chăm chú nhìn ta hỏi liên tục, lúc thì “ Liễu Liễu, nàng có thích không? ” lúc khác lại, “ Liễu Liễu, cái kia có hợp ý của nàng không? ”, rồi lại, “ Liễu Liễu, vì sao trông nàng có vẻ không vui? Trừ việc hái sao trên trời ra, còn lại, nàng muốn cái gì trẫm đều có thể đem đến cho nàng. ” . . . . . .
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng tràn đầy yêu thương của Hoàng Đế ca ca, ta thực sự không nói nên lời.
Về đến nhà, A Thát thất vọng nhìn ta, vừa yêu vừa hận hôn ta. Ta cũng luyến tiếc khẽ đẩy ra hắn.
Ta kẹt ở giữa bọn họ, tiến thoái lưỡng nan, cho nên đành phải giả bộ bệnh để tránh Hoàng Đế ca ca, kéo dài thời gian nhập cung.
Nhưng mà, ông trời thấy ta bấn loạn như thế cho nên tự quyết định cho ta một cái kết thúc. Tuyên Đức năm thứ mười, tháng giêng, Hoàng Đế ca ca lâm bệnh cấp tính, rất mực nguy hiểm. Đến khi ta chạy đến nơi thì hắn đã gần như hấp hối, thuốc và kim châm cứu đều vô hiệu.
Hắn lưu luyến nhìn ta, cố gắng rặn ra một nụ cười, nói: “ Liễu Liễu, trẫm không thể đảm đương nổi lão bà xinh đẹp nàng nữa rồi. Là trẫm rất ích kỷ, biết rõ nàng trong lòng thích người khác, nhưng lại không muốn buông tay, còn muốn dùng mọi cách để giữ nàng lại bên cạnh. Nhưng thật sự là chọi không lại ông trời, nàng đừng vì trẫm mà thương tâm đau lòng, hãy cùng người mình yêu sống thật vui vẻ hạnh phúc nhé. ”
“ Thực sự xin lỗi, Hoàng Đế ca ca, đều là ta sai, nếu ngươi có thể khỏe lại, về sau ta sẽ vĩnh viễn chỉ thích mình ngươi, ngươi có đuổi ta ta cũng không đi, suốt đời ở lại trong cung cùng ngươi. ” Ta ghé vào bên giường hắn, khóc không thành tiếng, trong lòng tràn đầy áy náy. Cho tới bây giờ, ta lúc nào cũng chỉ hưởng thụ sự sủng ái của Hoàng Đế ca ca dành cho ta, chưa từng vì hắn làm bất kì chuyện gì. Yêu cầu của hắn ta không bao giờ làm được, đến cả chuyện tình cảm cũng không thể thẳng thắn nói với hắn. Nhưng nguyên lai hắn đã sớm biết rõ.
Hoàng Đế ca ca vuốt đầu của ta, thở dài nói: “ Liễu Liễu, kiếp này chũng ta có với nhau nhiều duyên phận như vậy, cho nên, kiếp sau, nàng đừng bắt ta chờ nữa, có được không ? ”
“Vâng……” Trừ chuyện khóc ra, ta thật sự không biết nên nói gì.
“ Liễu Liễu, nàng đi ra ngoài đi. Ta mong muốn, nàng lúc nào cũng chỉ cần nhớ đến khí phách bừng bừng của Hoàng Đế ca ca. ”
Ta ôm lấy đầu của hắn, khẽ đặt nụ hôn trên môi hắn, ta nhanh chóng rút cây dao găm mang bên mình ra, cắt lấy một búi tóc đặt vào trong lòng hắn, “ Được, Hoàng Đế ca ca, ta sẽ đi, từ nay chúng ta, thật sự sẽ ở rất xa nhau, sẽ không thể gặp lại nữa……”
Ta nghe được hắn ở sau lưng ta thở dài: “ Hận không thể cùng nàng sinh cùng ngày để ngày ngày có thể cùng nhau vui chơi. ”
Ta đau đớn lê lết ra cửa cung, A Thát đã ở cửa cung chờ ta từ bao giờ. Ta chỉ cảm thấy được mặt trời trắng sáng, chói lòa, thân thể mềm đi, ngã xuống, A Thát nhanh chóng đỡ lấy ta. Ta nghe thấy tiếng nói lo lắng của hắn, dường như tiếng nói đó truyền đến từ nơi rất xa, “ Liễu Liễu, nàng làm sao vậy? ”
Hai ngày sau, Hoàng Đế ca ca băng hà, ta ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, ta cảm thấy đau lòng, suốt ngày chỉ tránh ở trong nhà, chuyện gì cũng không muốn biết, cũng không muốn thấy A Thát, vì nếu gặp hắn sẽ nhắc nhở ta nhớ đến Hoàng Đế ca ca, nhớ đến việc ta đã làm Hoàng Đế ca ca đau lòng.
Mấy ngày sau, một thái giám thân cận của Hoàng Đế ca ca từ trong cung ra đem đến cho ta một cái hộp, mở ra, thì ra là những bức tranh, những bản tập viết mà lúc nhỏ ta đã được Hoàng Đế ca ca dạy, còn có thư ta viết cho hắn và mấy bức họa vẽ ta. Tất cả mọi thứ đều được hắn đều bảo quản rất cẩn thận.
Có một bức là bức tranh ta vẽ lại, miêu ta cảnh quan khi ta đi du ngoạn nơi biên cương, bên dưới là chữ viết của Hoàng Đế ca ca : Hận thời gian đi như tên bắn, nguyện đem lời nói bày tỏ nỗi lòng. Sợ thời gian trôi như tên bắn, hoa nở hoa tàn, ngoảnh lại, đầu đã bạc.
Xem qua mất thứ kia, kí ức ngày xưa cùng Hoàng Đế ca ca đã ở trước mắt, giống như một tờ giấy trắng khẽ bay lướt qua, ta rốt cục nhịn không được, cúi đầu lên chiếc hộp gào khóc.
A Thát vội vàng xông tới, ôm lấy ta: “ Liễu Liễu, cứ khóc đi, khóc cho thật thỏa mãn, về sau hãy đem hắn quên đi, hắn nếu thực sự yêu nàng cũng sẽ không muốn thấy nàng đau khổ như vậy. ”
Đúng vậy, Hoàng Đế ca ca đối với ta rất tốt, cho nên khẳng định sẽ không bao giờ muốn để ta thương tâm. Hắn đem ta làm hư mất rồi, ta cuối cùng cũng chỉ là nghĩ cho bản thân, cũng vì không muốn bản thân chịu thương tâm. Ta thực sự có lỗi với hắn nhiều, ta thật muốn xin lỗi hắn.
Lưu lại bức họa hắn vẽ ta, sau đó ta liền đem tất cả mọi thứ đốt đi, sau đó quyết tâm đi theo các ca ca để trốn tránh đau thương. A Thát không rời khỏi ta nửa bước, cũng không nói thêm câu nào.
Phụ thân cùng nương cũng đã trở về. Ta tựa vào trong lòng phụ thân, thương tâm nói: “ Phụ thân, nếu ta không bao giờ trưởng thành, thì có phải là rất tốt không…..”
Phụ thân thở dài: “ Thật sự đây là chuyện không thể tránh được. ”
Ta hỏi phụ thân: “ Khi đó, phụ thân kêu ta đi ra ngoài tập võ, du ngoạn, có phải vì muốn ngăn cách ta và Hoàng Đế ca ca ? ”
“ Đúng vậy, ngươi cảm thấy phụ thân rất kì lạ có phải hay không? Phụ thân chính là người cha ích kỷ, ta thật sự không muốn ngươi sống cả đời ở chốn hậu cung tranh quyền đoạt lợi đó, người người sống với nhau chỉ bằng những lời gian dối. ”
Ai da, cũng không còn cách nào khác. Ta cũng biết, ta nếu vào cung, tất nhiên sẽ không có được cuộc sống vui vẻ. Có khi vì cuộc sống buồn chán đó, sẽ dần dần làm phai nhạt tình cảm của ta dành cho Hoàng Đế ca ca. Nhưng mà, cung còn chưa kịp vào, Hoàng Đế ca ca đã phải đi, cho nên điều duy nhất ta có thể làm chỉ có thể là gây tổn thương cho bản thân và áy náy ray rứt suốt đời.
Ta nhịn không được khóc rỗng lên. Phụ thân nói: “ Liễu Liễu, ngươi một khi đã làm thương tâm một người, cũng không có cách nào có thể cứu vãn, nhưng không nên vì thế để người khác tiếp tục thương tâm. Bên cạnh ngươi có một người đã chờ đợi ngươi rất lâu rồi. ”
Ta quay đầu lại, là A Thát, phụ thân ngoắc tay gọi hắn lại gần, đem ta đặt vào trong lòng hắn, “ Người trẻ tuổi, nữ nhi của ta giao cho ngươi, bất kể gặp chuyện gì, ngươi đều phải đem sự an toàn của nó đặt lên hàng đầu. ”
A Thát ôm lấy ta, nhìn phụ thân hứa hẹn: “ Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối không bao giờ đế nàng chịu ủy khuất. ”
Phụ thân đi rồi, A Thát nói với ta: “ Liễu Liễu, nếu nàng muốn vì hắn mà khóc, chỉ cần tựa vào trên người của ta khóc, nàng nếu quên không được hắn, cũng chỉ cần ở trong lòng ta tưởng nhớ hắn. Mặc kệ như thế nào, ta đều thích nàng, nàng có thể an tâm ở lại bên cạnh ta. ”
Thể xác và tinh thần ta đều đã mệt mỏi, khẽ dựa vào hắn, thấp giọng nói: “ Được. ”
Chuyện tình của hoàng đế ca ca được viết thành một ca khúc, được một danh ca tên là Vô Tụ Long Hương hát như thế này.
Quay lưng ôm lấy thiên hạ
Tiếng tăm vang khắp mọi nơi
Ta ở trên ngôi cao quyền quí
Nhưng mãi mãi chỉ cô độc có một mình
Quốc gia có thể giành được
Nhưng người ta yêu thương thật sự khó tìm
Nàng chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt một cái
Dù có mất hết tất cả ta cũng cam tâm tình nguyện
Đừng nên cười U vương ngu đần
Chỉ vì một nụ cười của nàng
Đốt lửa trêu ghẹo chư hầu
Đừng nói Kiệt, Trụ hoang đản
Anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân
Ta nguyện suốt đời chìm đắm trong ái tình của nàng, không bao giờ tỉnh lại
Quỷ quái cổ quái
Điêu ngoa ngây thơ
Nàng như nụ hoa chớm nở
Ngày và đêm cứ chậm chạp trôi qua
Nhưng cảnh xuân tươi đẹp thật khó nắm giữ
Thời gian dần trôi qua
Ta chỉ muốn níu giữ tuổi thanh xuân
Không đành lòng thấy trên đầu điểm hoa râm
Trong khi hoa vẫn cứ muôn phần xinh đẹp
Mong muốn được ôm lấy đóa hoa xinh đẹp không bao giờ buông tay
Kiên nhẫn ngày ngày ngắm nhìn
Hận ta sinh sớm nàng sinh muộn
Không được ngày ngày cùng nhau vui đùa
Cho dù ta có ôm cả thiên hạ, nhưng tâm nguyện mãi vẫn không thành
(Hát đệm: ta sinh nàng chưa sinh, nàng sinh ta đã lão, hận không sinh cùng thời, ngày ngày cùng nàng vui sống. )
Ta đi đã được 3 năm, hoàng cung cũng vẫn thế không thay đổi. Ta nhanh chóng đi tìm hoàng đế caca. Hắn vẫn như vậy, vẫn phong thái nhẹ nhàng, vẫn là bộ dáng ta thích nhất. Nhưng nếu nhìn kĩ một chút có thể thấy mắt của hắn giác đã có chút nếp nhăn, trán cũng đã có vài dấu vết hằn lên của thời gian.
Chúng ta gặp lại rất là xúc động, ta khóc, hắn cũng đỏ hốc mắt. Đem ta gắt gao ôm vào trong ngực, “Liễu Liễu hư, đến bây giờ mới chịu trở về. Như thế nào lại vừa gầy vừa đen như vậy?”
Hoàng đế ca ca vẫn giống như trước đây, một mực quan tâm ta, trong ánh mắt nhìn ta cũng không còn che dấu tình yêu nữa. Hắn mang ta đến một căn phòng sát vách với ngự thư phòng. Chỉ vào tất cả những đồ vật rực rỡ muôn màu ở đây, khẽ nói với ta: “Liễu Liễu, mấy năm nay ngươi không trở về, ngay cả đến một phong thư cũng keo kiệt không chịu viết, ta chỉ có cách đem mấy thứ tìm được cất ở chỗ này chờ ngươi trở về. Những thứ này đều là để dành cho ngươi.”
Nhưng mà ta cũng không có vì nhiều của hay vật là mà có thể vui lên được, lời của A Thát giống như cỏ độc gieo vào lòng ta. Ta hỏi hoàng đế ca ca: “Ngươi sẽ vì ta vứt bỏ ngôi vị hoàng đế chứ?”
Hoàng đế ca ca khoan dung cười: “Liễu Liễu, đi chơi mãi vẫn không muốn về nhà sao? Hiện thái tử tuổi còn nhỏ, chờ đến khi hắn có thể nắm giữ được quốc sự, trẫm liền thoái vị cùng ngươi đi ra ngoài vui chơi được không?”
Câu trả lời của hắn vốn là không có gì sai, nhưng mà đối với ta, trong lòng vẫn là nhịn không được có chút thất vọng.
Hoàng đế ca ca hận không thể để ta lập tức tiến cung, vì ta lấy cớ thân thể còn cần điều dưỡng sau chuyến đi dài kéo dài .
Hắn nhìn xem sắc mặt của ta, nhượng bộ nói: “Được rồi, cho ngươi thêm một tháng, trẫm chờ lâu lắm rồi, không thể chờ đợi thêm nữa .” Hắn cúi đầu hôn ta, ở ta bên tai nỉ non, “Liễu Liễu, trẫm yêu nhất Liễu Liễu, ngươi rốt cục cũng đã trưởng thành rồi.”
Hắn là người mà ta từ khi còn nhỏ đã đem lòng yêu thích, chờ ta lớn lên một chút, biết một ít mùi vị tình yêu, ta liền mơ ước tương lai sẽ luôn được cùng hắn ở bên cạnh nhau. Cho nên, bây giờ ta cũng không có phản ứng gì cả.
Hắn trong miệng có hương vị trà xanh, ta không ghét, nhưng mà nghĩ đến hắn có thể cũng như vậy mà thân mật với người khác, lòng liền cảm thấy có chút khó chịu.
Ta đi bái kiến thái hậu cùng lúc gặp được hoàng hậu, nàng đối với ta vẫn rất là thân thiết. Nhưng ta nhìn thấy trong đáy mắt nàng có tia ghen ghét, lại nghĩ tới lời nói của A Thát, nghĩ đến về sau sẽ cùng với nàng có chung một phu quân, tâm tình ta lại tiếp tục khó chịu.
Trở về nhà, mọi người thấy ta có vẻ không vui, cũng không có hỏi nhiều. Ta vì lời hứa lúc nhỏ mà khiến tâm tư tự nhiên cảm thấy do dự, trằn trọc mãi đến nửa đêm cũng không ngủ được. Không thèm mặc lại y đẩphục, cứ như thế đẩy cửa đi ra, ở trong sân đi tới đi lui, nhìn ánh trăng thở ngắn than dài .
Có người ở phía sau ta tràn đầy ghen tức hỏi: “Ngươi và hắn ở cùng một chỗ đã làm những chuyện gì ?” Là A Thát.
Ta bị dọa đến mức nhảy dựng lên, tức giận đáp: “Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Nhìn ngươi tbộ dạng phờ phạc trở về, nhất định là gặp mặt hắn có chuyện không vui.”
Ta thấy không được phép để cho hắn vui sướng khi ta gặp họa, cho nên ta hầm hừ nói: “Ai nói không vui, chúng ta rất vui vẻ. Hắn còn hôn ta nữa.”
Hắn sắc mặt biến sắc, “Ngươi nói cái gì? Hắn dám hôn ngươi? Ta nhất định phải giết hắn!”
“Hừ, ngươi dám! Ngươi chỉ là nô lệ của ta, ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy!”
Hắn vẫn giữ bộ dạng hung tợn nhìn ta nói: “Ta chỉ có thân xác bán cho ngươi làm nô lệ, ngươi đừng mong sẽ quản được tâm của ta.”
“Ta muốn quản, những gì của ngươi đều là của ta, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.”
Hắn lại lập tức thay đổi sắc mặt, khẽ vui mừng nói, “Được, là nàng nói, thân thể của ta và tâm của ta đều là của nàng.”
Ta biết mình bị hắn bắt được lỗi trong lời nói, phun nước bọt về phía hắn, “Ai nói sẽ nhận chứ.”
Trước kia ta thấy hắn luôn trầm mặc ít nói, gần đây không hiểu sao lại biến chất thành một nhà hùng biện. Hắn lôi kéo ta lại gần, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nàng đối với ta như vậy là không tốt, nàng cố ý làm ta thương tâm, nàng thích nam nhân khác, nhưng hắn không có cách nào chỉ có thể yêu một mình nàng. Liễu Liễu, nàng không thể tìm được người nào khác giống như ta yêu nàng vô điều kiện, ngay cả hoàng đế ca ca của nàng cũng không thể. . . . . .”
Ta đẩy tay hắn ra, “Ai cho ngươi gọi tên ta? Chuyện ngươi thích ta thì đâu liên quan gì tới ta?”
Hắn lại ôm cổ ta, “Liễu Liễu, ta không thể nhắm mắt nhìn nàng chỉ vì một câu nói mà chôn vùi cả cuộc đời. Nàng đối với hắn không phải là yêu, chỉ là một loại ngưỡng mộ, một loại mê luyến. Nếu không nàng sẽ không rời hắn để bỏ đi nhiều năm như vậy, mặc kệ cho bên cạnh hắn có ba nghìn hậu cung giai lệ. Nếu thực sự thích một người, là ngay cả một khắc cũng không thể không nhìn thấy hắn.Giống như ta đối với nàng. Biết rõ là nàng đi tìm hắn nhưng ta lại không có cách nào khác để đi theo, chỉ có thể đau đớn đứng đó nhìn. Liễu Liễu, Liễu Liễu, vì cái gì nàng lại một mực không chịu quay đầu lại để nghe tiếng trái tim nói?”
Ta đánh hắn, “Ta không muốn, ta không nghe. Ngươi buông ta ra!”
“Không, ta tuyệt đối không đem nàng giao cho hắn.” Hắn ôm chặt ta, hung hăng hôn ta. Động tác của hắn tuy ngây ngô, lại mang theo chút sợ hãi và đau thương, nhưng không biết vì sao, ta lại không thể phản ứng lại.
Bất tri bất giác, ta không giãy dụa nữa, ta dần dần cũng mê muội trong nụ hôn đó, ôm lấy cổ của hắn, đáp lại hắn. Nụ hôn của hắn càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Cho đến lúc cả hai chúng ta đều hết hơi thì hắn mới chịu buông, ta ngây ngốc mềm nhũn cả thân thể dựa vào hắn, ta thật không nghĩ tới hôn môi lại có thể đem đến những cả giác mãnh liệt đến vậy. Khi hôn môi cùng Hoàng Đế ca ca, nụ hôn đó lãnh đạm như nước, lòng ta thất kinh trước phát hiện này, kể từ lúc này vị trí của A Thát trong lòng ta càng lúc càng thêm nặng.
Hắn khẽ đặt nhiều nụ hôn vội vã lên trên gương mặt ta, “Liễu Liễu, Liễu Liễu, nàng là của ta, nàng là của ta.”
Ta vẫn không có cách nào để có thể kiên quyết đẩy hắn ra, chỉ có thể yếu đuối khóc, “Ngươi không nên ép ta.”
“Không phải ta đang ép nàng, là nàng đang ép chính nàng và ta.” Hắn hôn lên những giọt nước mắt của ta, lại một lần nữa đáp nụ hôn lên môi ta. Ta thực không cách nào cưỡng lại được nữa, lại một lần nữa mê muội.
Ta hỏi hắn: “Ta trước kia đối với ngươi xấu xa như vậy, ngươi như thế nào còn có thể thích ta?”
Hắn nói: “Ta nguyên lai cũng đã tưởng là ta hận nàng, hận không thể giết nàng. Nhưng lần đó, ở vách núi, khi ta rốt cục có cơ hội giết nàng nhưng lại không thể hạ thủ. Ta cố gắng lừa chính mình, ta tự nói với ta, ta muốn chờ nàng tỉnh lại, sau đó làm nhục nàng rồi mới giết nàng. Nhưng mà đến khi nàng tỉnh lại, rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại quật cường nhìn ta, ta vẫn là như cũ, không thể hạ thủ. Ta cũng hận ta đã không mềm lòng, định để cho nàng tự sinh tự diệt nhưng lại nhịn không được, thế là lại quay lại. Khi trở về thấy nàng đang khóc, lúc đó ta mới phát hiện nàng cũng chỉ là một nữ nhân mảnh mai yếu đuối, thật sự làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực, nàng lúc đó thật làm cho ta đau lòng. Về sau, mỗi khi thấy nàng, ta thật sự không hận được nữa. Dù nhìn nàng bằng cách nào cũng đều cảm thấy yêu thương …………………….Nàng cho ta uống thuốc quí, lần đầu tiên nàng quan tâm đến ta, ta thật sự thấy rất vui, cho nên khi nàng nói cho ta ăn độc dược thì ta liền cảm thấy như là bị rơi từ trên vách núi đen xuống. Nhưng dù như vậy, ta vẫn không có biện pháp nào hại nàng…………………… Liễu Liễu, bà ngoại nàng nói rất đúng, yêu và hận luôn đi cùng nhau trên một con đường, ta trước kia hận nàng rất nhưng hiện tại chỉ có thể hết lòng yêu nàng. Biết rõ nàng đối với ta chính là tâm địa ngoan độc, nhưng ta không có biện pháp nào để không thích nàng. Nàng nếu nhất định theo hắn, ta nhất định sẽ giết hắn .”
~~~***~~~
Ngày hôm sau, ta bị Hoàng Đế ca ca triệu tiến cung, lúc chuẩn bị đi, A Thát nhìn ta với ánh mắt tha thiết, nói với ta: “ Hãy nói rõ ràng với hắn. ”
Nhưng mà ở trong cung, Hoàng Đế ca ca đối với ta thật sự rất yêu thương. Hắn tự mình giám sát xây dựng riêng cho ta một tẩm cung lộng lẫy, hắn còn cho ta chọn lựa hỉ phục khi đại hôn, hắn lại còn đem rất nhiều bảo vật ban cho ta. . . . . .
Hắn chăm chú nhìn ta hỏi liên tục, lúc thì “ Liễu Liễu, nàng có thích không? ” lúc khác lại, “ Liễu Liễu, cái kia có hợp ý của nàng không? ”, rồi lại, “ Liễu Liễu, vì sao trông nàng có vẻ không vui? Trừ việc hái sao trên trời ra, còn lại, nàng muốn cái gì trẫm đều có thể đem đến cho nàng. ” . . . . . .
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng tràn đầy yêu thương của Hoàng Đế ca ca, ta thực sự không nói nên lời.
Về đến nhà, A Thát thất vọng nhìn ta, vừa yêu vừa hận hôn ta. Ta cũng luyến tiếc khẽ đẩy ra hắn.
Ta kẹt ở giữa bọn họ, tiến thoái lưỡng nan, cho nên đành phải giả bộ bệnh để tránh Hoàng Đế ca ca, kéo dài thời gian nhập cung.
Nhưng mà, ông trời thấy ta bấn loạn như thế cho nên tự quyết định cho ta một cái kết thúc. Tuyên Đức năm thứ mười, tháng giêng, Hoàng Đế ca ca lâm bệnh cấp tính, rất mực nguy hiểm. Đến khi ta chạy đến nơi thì hắn đã gần như hấp hối, thuốc và kim châm cứu đều vô hiệu.
Hắn lưu luyến nhìn ta, cố gắng rặn ra một nụ cười, nói: “ Liễu Liễu, trẫm không thể đảm đương nổi lão bà xinh đẹp nàng nữa rồi. Là trẫm rất ích kỷ, biết rõ nàng trong lòng thích người khác, nhưng lại không muốn buông tay, còn muốn dùng mọi cách để giữ nàng lại bên cạnh. Nhưng thật sự là chọi không lại ông trời, nàng đừng vì trẫm mà thương tâm đau lòng, hãy cùng người mình yêu sống thật vui vẻ hạnh phúc nhé. ”
“ Thực sự xin lỗi, Hoàng Đế ca ca, đều là ta sai, nếu ngươi có thể khỏe lại, về sau ta sẽ vĩnh viễn chỉ thích mình ngươi, ngươi có đuổi ta ta cũng không đi, suốt đời ở lại trong cung cùng ngươi. ” Ta ghé vào bên giường hắn, khóc không thành tiếng, trong lòng tràn đầy áy náy. Cho tới bây giờ, ta lúc nào cũng chỉ hưởng thụ sự sủng ái của Hoàng Đế ca ca dành cho ta, chưa từng vì hắn làm bất kì chuyện gì. Yêu cầu của hắn ta không bao giờ làm được, đến cả chuyện tình cảm cũng không thể thẳng thắn nói với hắn. Nhưng nguyên lai hắn đã sớm biết rõ.
Hoàng Đế ca ca vuốt đầu của ta, thở dài nói: “ Liễu Liễu, kiếp này chũng ta có với nhau nhiều duyên phận như vậy, cho nên, kiếp sau, nàng đừng bắt ta chờ nữa, có được không ? ”
“Vâng……” Trừ chuyện khóc ra, ta thật sự không biết nên nói gì.
“ Liễu Liễu, nàng đi ra ngoài đi. Ta mong muốn, nàng lúc nào cũng chỉ cần nhớ đến khí phách bừng bừng của Hoàng Đế ca ca. ”
Ta ôm lấy đầu của hắn, khẽ đặt nụ hôn trên môi hắn, ta nhanh chóng rút cây dao găm mang bên mình ra, cắt lấy một búi tóc đặt vào trong lòng hắn, “ Được, Hoàng Đế ca ca, ta sẽ đi, từ nay chúng ta, thật sự sẽ ở rất xa nhau, sẽ không thể gặp lại nữa……”
Ta nghe được hắn ở sau lưng ta thở dài: “ Hận không thể cùng nàng sinh cùng ngày để ngày ngày có thể cùng nhau vui chơi. ”
Ta đau đớn lê lết ra cửa cung, A Thát đã ở cửa cung chờ ta từ bao giờ. Ta chỉ cảm thấy được mặt trời trắng sáng, chói lòa, thân thể mềm đi, ngã xuống, A Thát nhanh chóng đỡ lấy ta. Ta nghe thấy tiếng nói lo lắng của hắn, dường như tiếng nói đó truyền đến từ nơi rất xa, “ Liễu Liễu, nàng làm sao vậy? ”
Hai ngày sau, Hoàng Đế ca ca băng hà, ta ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, ta cảm thấy đau lòng, suốt ngày chỉ tránh ở trong nhà, chuyện gì cũng không muốn biết, cũng không muốn thấy A Thát, vì nếu gặp hắn sẽ nhắc nhở ta nhớ đến Hoàng Đế ca ca, nhớ đến việc ta đã làm Hoàng Đế ca ca đau lòng.
Mấy ngày sau, một thái giám thân cận của Hoàng Đế ca ca từ trong cung ra đem đến cho ta một cái hộp, mở ra, thì ra là những bức tranh, những bản tập viết mà lúc nhỏ ta đã được Hoàng Đế ca ca dạy, còn có thư ta viết cho hắn và mấy bức họa vẽ ta. Tất cả mọi thứ đều được hắn đều bảo quản rất cẩn thận.
Có một bức là bức tranh ta vẽ lại, miêu ta cảnh quan khi ta đi du ngoạn nơi biên cương, bên dưới là chữ viết của Hoàng Đế ca ca : Hận thời gian đi như tên bắn, nguyện đem lời nói bày tỏ nỗi lòng. Sợ thời gian trôi như tên bắn, hoa nở hoa tàn, ngoảnh lại, đầu đã bạc.
Xem qua mất thứ kia, kí ức ngày xưa cùng Hoàng Đế ca ca đã ở trước mắt, giống như một tờ giấy trắng khẽ bay lướt qua, ta rốt cục nhịn không được, cúi đầu lên chiếc hộp gào khóc.
A Thát vội vàng xông tới, ôm lấy ta: “ Liễu Liễu, cứ khóc đi, khóc cho thật thỏa mãn, về sau hãy đem hắn quên đi, hắn nếu thực sự yêu nàng cũng sẽ không muốn thấy nàng đau khổ như vậy. ”
Đúng vậy, Hoàng Đế ca ca đối với ta rất tốt, cho nên khẳng định sẽ không bao giờ muốn để ta thương tâm. Hắn đem ta làm hư mất rồi, ta cuối cùng cũng chỉ là nghĩ cho bản thân, cũng vì không muốn bản thân chịu thương tâm. Ta thực sự có lỗi với hắn nhiều, ta thật muốn xin lỗi hắn.
Lưu lại bức họa hắn vẽ ta, sau đó ta liền đem tất cả mọi thứ đốt đi, sau đó quyết tâm đi theo các ca ca để trốn tránh đau thương. A Thát không rời khỏi ta nửa bước, cũng không nói thêm câu nào.
Phụ thân cùng nương cũng đã trở về. Ta tựa vào trong lòng phụ thân, thương tâm nói: “ Phụ thân, nếu ta không bao giờ trưởng thành, thì có phải là rất tốt không…..”
Phụ thân thở dài: “ Thật sự đây là chuyện không thể tránh được. ”
Ta hỏi phụ thân: “ Khi đó, phụ thân kêu ta đi ra ngoài tập võ, du ngoạn, có phải vì muốn ngăn cách ta và Hoàng Đế ca ca ? ”
“ Đúng vậy, ngươi cảm thấy phụ thân rất kì lạ có phải hay không? Phụ thân chính là người cha ích kỷ, ta thật sự không muốn ngươi sống cả đời ở chốn hậu cung tranh quyền đoạt lợi đó, người người sống với nhau chỉ bằng những lời gian dối. ”
Ai da, cũng không còn cách nào khác. Ta cũng biết, ta nếu vào cung, tất nhiên sẽ không có được cuộc sống vui vẻ. Có khi vì cuộc sống buồn chán đó, sẽ dần dần làm phai nhạt tình cảm của ta dành cho Hoàng Đế ca ca. Nhưng mà, cung còn chưa kịp vào, Hoàng Đế ca ca đã phải đi, cho nên điều duy nhất ta có thể làm chỉ có thể là gây tổn thương cho bản thân và áy náy ray rứt suốt đời.
Ta nhịn không được khóc rỗng lên. Phụ thân nói: “ Liễu Liễu, ngươi một khi đã làm thương tâm một người, cũng không có cách nào có thể cứu vãn, nhưng không nên vì thế để người khác tiếp tục thương tâm. Bên cạnh ngươi có một người đã chờ đợi ngươi rất lâu rồi. ”
Ta quay đầu lại, là A Thát, phụ thân ngoắc tay gọi hắn lại gần, đem ta đặt vào trong lòng hắn, “ Người trẻ tuổi, nữ nhi của ta giao cho ngươi, bất kể gặp chuyện gì, ngươi đều phải đem sự an toàn của nó đặt lên hàng đầu. ”
A Thát ôm lấy ta, nhìn phụ thân hứa hẹn: “ Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối không bao giờ đế nàng chịu ủy khuất. ”
Phụ thân đi rồi, A Thát nói với ta: “ Liễu Liễu, nếu nàng muốn vì hắn mà khóc, chỉ cần tựa vào trên người của ta khóc, nàng nếu quên không được hắn, cũng chỉ cần ở trong lòng ta tưởng nhớ hắn. Mặc kệ như thế nào, ta đều thích nàng, nàng có thể an tâm ở lại bên cạnh ta. ”
Thể xác và tinh thần ta đều đã mệt mỏi, khẽ dựa vào hắn, thấp giọng nói: “ Được. ”
Chuyện tình của hoàng đế ca ca được viết thành một ca khúc, được một danh ca tên là Vô Tụ Long Hương hát như thế này.
Quay lưng ôm lấy thiên hạ
Tiếng tăm vang khắp mọi nơi
Ta ở trên ngôi cao quyền quí
Nhưng mãi mãi chỉ cô độc có một mình
Quốc gia có thể giành được
Nhưng người ta yêu thương thật sự khó tìm
Nàng chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt một cái
Dù có mất hết tất cả ta cũng cam tâm tình nguyện
Đừng nên cười U vương ngu đần
Chỉ vì một nụ cười của nàng
Đốt lửa trêu ghẹo chư hầu
Đừng nói Kiệt, Trụ hoang đản
Anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân
Ta nguyện suốt đời chìm đắm trong ái tình của nàng, không bao giờ tỉnh lại
Quỷ quái cổ quái
Điêu ngoa ngây thơ
Nàng như nụ hoa chớm nở
Ngày và đêm cứ chậm chạp trôi qua
Nhưng cảnh xuân tươi đẹp thật khó nắm giữ
Thời gian dần trôi qua
Ta chỉ muốn níu giữ tuổi thanh xuân
Không đành lòng thấy trên đầu điểm hoa râm
Trong khi hoa vẫn cứ muôn phần xinh đẹp
Mong muốn được ôm lấy đóa hoa xinh đẹp không bao giờ buông tay
Kiên nhẫn ngày ngày ngắm nhìn
Hận ta sinh sớm nàng sinh muộn
Không được ngày ngày cùng nhau vui đùa
Cho dù ta có ôm cả thiên hạ, nhưng tâm nguyện mãi vẫn không thành
(Hát đệm: ta sinh nàng chưa sinh, nàng sinh ta đã lão, hận không sinh cùng thời, ngày ngày cùng nàng vui sống. )
/14
|