Hơn một tháng sau, sự tình phát triển ta đều nắm trong lòng bàn tay. Khách đến Cô quốc đều ở Dật Viên, cách Hàn Lâm cung của ta cũng không quá xa, đi bộ chắc khoảng hơn 10 phút.
Dặn dò Ngọc Diệp làm vài việc, ta một mình tản bộ bên ngoài hoa viên Hàn Lâm cung. Thời tiết đã vô cùng ấm áp, cuộc sống bình lặng thoải mái như vậy, ta chỉ có thể từng giây từng phút tranh thủ hưởng thụ, bởi lẽ về sau cuộc sống sẽ biến thành một trò chơi đầy kích thích.
Một Hoàng tử vô năng mất trí nhớ như ta hiện tại, không nghi ngờ gì hệt như một con mèo nhà suy sụp, như vật phẩm trang trí xa hoa, không có lực sát thương. Không, phải nói là một vật phẩm không đáng chú ý! Hoàng tử tự sát nhưng không ai hỏi thăm, sống chết mặc bây, thật sự hơi bùi ngùi một chút. So với phi tử bị nhốt vào lãnh cung còn đáng thương hơn. Bất giác khẽ cười một tiếng, chuyện này thật ra cũng tiện cho ta một chút.
Một mùi hoa sen nhàn nhạt chợt bay tới khiến ta chú ý. Hơi giật mình, theo ta biết thì trong cung không trồng hoa sen. Mùi hoa sen nhàn nhạt này từ đâu đến? Trước đây ta còn muốn đào một hồ sen trong vườn nữa. Hít sâu một ngụm mùi hương nhẹ nhàng, so với những mùi hoa khác ngọt ngào và thanh nhã hơn. Trong lòng ngẩn ngơ, thân thể đã bất giác tìm tới nơi phát ra mùi hương…
Dung mạo tuyệt trần, khí khái phiêu dật, tóc đen vương lên một thân ngoại bào trắng. Ta không khỏi cảm giác người trước mặt thật sự thanh khiết thoát tục như hoa sen, như tiên tử hạ phàm, thật bắt mắt. Đối với những thứ xinh đẹp ta luôn không che giấu sự yêu thích, cũng giống đa số nữ nhân thích quần áo đẹp. Dường như cảm giác được ánh mắt cực nóng của ta, nam tử nhìn về phía ta.
Kinh diễm, khiếp sợ, dại ra, mê hoặc, tự trách, bối rối…
Trong mắt hắn, ta nhìn thấy vô số cảm xúc.
Âm thầm cười nhẹ, ta đã nhanh trí đoán được nam tử khác thường này là ai.
« Lạc đường sao ? Nơi này là Hàn Lâm cung ». Ta nâng khoé miệng, tự nhiên phác ra một nụ cười thanh nhã mà xa cách.
Nam tử rõ ràng bị sự khách sáo cùng xa lạ của ta chấn động, trong đôi mắt lướt qua đau thương cùng – xin lỗi.
« Ngươi… »
Ta vẫn duy trì tươi cười vô hại như cũ, thấy hắn muốn nói lại thôi, liền xin lỗi. « Thực xin lỗi, ngươi tìm ta sao? Ta bị mất trí nhớ ».
« Ô Hàm… ». Nam tử nhìn ta, « Ngươi, ngươi không nhớ ta ? »
Trong giọng nói kia pha trộn không biết là yên tâm hay hối hận. Ta xác nhận mình đoán chính xác, liền nói tiếp. « Ha hả, Ô Hàm biết ngươi, nhưng ta là Mộ Quân Duệ. Ô Hàm đã chết, hiện tại có thể để Mộ Quân Duệ làm quen với ngươi được không? »
Giống như tán gẫu chuyện nhà, lời nói thản nhiên, ta vẫn bảo trì ý cười hiền lành hoàn mỹ.
Trầm ngâm một lát, thanh âm trong trẻo như tơ lại có chút khàn vang lên « …Cô Nguyệt »
Quả nhiên là hắn, là nam tử khiến Ô Hàm tự sát. Ta đứng bên cạnh cây đào, giả vờ kinh ngạc một chút, tao nhã đưa tay tiếp được đoá hoa như bướm trắng bay xuống, thản nhiên nói. « Hoa rơi tan tác, hoá thành bụi đất, sau này sẽ trở thành bùn tạo ra mầm sống »
Không để ý đến ánh mắt phức tạp chiếu thẳng đến, ta lập tức xoay người rời đi. « Quá khứ vĩnh viễn không trở lại, cần gì phải lo lắng không đâu ».
Cười nhạt, ta chậm rãi rời đi, trong lúc xoay người thấy rõ cảm xúc loé lên từ đôi mắt kia. Ta biết cá đã cắn câu, hôm nay thời tiết quả thật không tệ.
Cô Nguyệt , Cô quốc Nhị hoàng tử, hai năm trước từng đến Ô Phương quốc, dùng khí chất thoát tục hấp dẫn Ô Hàm, kết quả là khiến Ô Hàm bị vứt bỏ dẫn đến tự sát. Người như Ô Hàm, tuy nói là Hoàng tử, lại có điểm cộng ngoại hình, nhưng phóng túng bất kham thiếu quyết đoán, cả ngày chơi bời lêu lổng, bị bỏ rơi cũng là chuyện đương nhiên. Nếu đã không biết quý trọng sinh mệnh, vậy để ta tới tiếp nhận cũng được. Ô Hàm a Ô Hàm, ngươi chết cũng đáng ! Mượn thân thể của ngươi, ta sẽ sáng tạo một lịch sử mới !
Hoàng cung hoa lệ vào hoàng hôn phủ một tầng vàng nhạt mờ ảo, càng làm tăng lên vẻ tráng lệ mà không giảm bớt tươi sáng, cuốn theo hương hoa đến Dạ tiệc đêm nay.
Thật ra, ta chưa từng gặp qua các « Hoàng thân quốc thích », nhưng có nghe đến.
Để Ngọc Diệp, Nghê Thường giúp ta mặc quần áo chải đầu, ta vừa lòng nhìn chính mình trong gương : Một thân y phục tơ lụa màu trắng nạm vàng, phần eo buộc chặt thoả đáng, ngọc lưu ly trong suốt hình Nguyệt nha đính hồng tua thật dài, giày nhung tuyết sắc đính hoa văn hắc kim nhỏ vụn, trên mặt hài đính một đôi ngọc thạch tinh xảo, cổ áo đen viền vàng dựng thẳng, rất tao nhã.
Ta vừa lòng nâng lên khoé miệng, lần đầu tiên chính thức lên sân khấu cần tỉ mỉ ăn mặc, tạo ra ấn tượng thật tốt.
« Chủ tử ! Ta tới bây giờ vẫn chưa gặp qua ai đẹp như ngươi a ! ». Ngọc Diệp đỏ mặt kích động, ta nghĩ mình có phải hay không trở nên hiền lành hơn. Trước kia thuộc hạ sợ ta muốn chết, như thế nào tiểu cô nương này lại cởi mở như vậy ?
Xem bộ dáng kích động của nàng, ta bèn nói ra như vậy.
« Chủ tử ! ». Ngọc Diệp hai má phấn nộn nhất thời nhiễm một rặng mây đỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, rất đáng yêu.
Không tiếp tục trêu Ngọc Diệp, để nàng thay ta dùng một dải lụa dài như mây buộc lên mái tóc dài quá thắt lưng, trên trán rũ xuống vài sợi tóc. Nghê Thường cẩn trọng chải mái tóc đen của ta. « Chủ tử, ngươi sẽ khiến mọi người chết mê chết mệt ».
Ta kéo cổ áo, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện. «Nếu thật sự chết hết thì đỡ rách việc ».
Hai cô gái trẻ che miệng cười nhẹ, bàn tay mảnh khảnh khéo léo đem vòng bạch ngọc buộc trên tóc ta. Ta chưa từng nuôi tóc dài như vậy, nếu không có hai nàng hầu hạ thì thật phiền toái.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời . « Đi thôi ».
Hai cô gái trẻ cũng không nói cười huyên náo nữa, Ngọc Diệp hộ tống ta đi, nàng nhận diện được vài người, co thể hỗ trợ một số việc. Còn Nghê Thường chuyên phụ trách hậu cần tất nhiên không đi.
Lấy lí do thân thể suy yếu, ta đến trễ một chút. Khi tất cả mọi người trong sảnh thưởng thức ca vũ, ta theo lời Bích Sơn Nguyệt theo thông đạo bên hông đi đến nội sảnh.
Xuyên qua tấm màn bán trong suốt, ta nhàn nhã quan sát hết thảy bên ngoài. Cô quốc toàn bộ đều có mặt, có cả nam nhân như tiên tử xuất trần vừa gặp buổi sáng– Cô Nguyệt.
« Hắn thì có gì đẹp ! Hừ ! ». Ta chăm chú nhìn hắn khiến bên cạnh nổi lên một trận ghen tuông.
« Sơn Nguyệt, bây giờ không phải lúc ghen ». Trên mặt lộ ra mỉm cười tà tứ, ta vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm mại của nàng, đem nàng ôm vào lòng. Một trận nhiệt khí phả vào cổ khiến người trong lòng run lên. « Ngươi sợ ta không cho ngươi ăn no sao ? »
Một bàn tay ấm nóng hời hợt đặt lên khe đùi, Bích Sơn Nguyệt mạnh mẽ hít sâu một hơi, đôi mắt phượng hẹp dài trừng ta, làm nũng thì thầm. « Ngươi thật khiến người ta vừa yêu vừa hận ».
Thở dài, Sơn Nguyệt chôn đầu vào cổ ta. « Quân Duệ, ta bây giờ phải ra ngoài, ngươi đừng quá phận, đừng khiến người ta chú ý ! »
« Ha hả, đi đi ». Hiện tại không phải lúc tính chuyện yêu đương, nhưng ngẫu nhiên quen được nữ nhân này cũng giúp ta thuận lợi không ít. Huống chi có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, ta cần gì cự tuyệt ?
/61
|