Cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn tinh xảo trên ngón tay, Dận nhìn trên bầu trời xẹt qua một vệt trắng, vang lên tiếng chim ưng kêu.
Đại hoàng tử Cô quốc đột tử, không rõ nguyên nhân.
Hôm sau, Thất hoàng tử Ô Phương quốc Mộ Quân Duệ bị hoài nghi là hung thủ giết người, giam lỏng ở Tuý Nguyệt cung.
Đây là tình huống gì thế này?
Trong lòng lo lắng, lần đầu tiên Dận vì quyết định của mình mà cảm thấy mịt mờ. Hắn có bị thương không? Bây giờ hắn ra sao rồi? Trước khi mình đi cứu hắn, hắn có gặp phiền toái gì không?
Phiền não liên tiếp quanh quẩn trong lòng, thật lâu cũng không tản đi.
Đột nhiên cánh cửa làm bằng gỗ lim “bính” một tiếng mở ra, cắt ngang suy nghĩ của Dận.
“Vương gia, không tốt rồi!”
“Sao vậy?”
Giọng Dận hơi bất mãn vì Hoá Nam chưa gõ cửa đã tự tiện xông vào. Nhưng nhìn bộ dạng bối rối chật vật của Hoá Nam, trong lòng Dận không khỏi hốt hoảng.
Lúc Hoá Nam muốn bước tới thì một đám quan binh từ bên ngoài đã vọt vào.
“Kiêu vương gia, quấy rầy rồi”
Vẫn một thân y phục trắng tinh khiết, vẫn khí chất xuất trần thoát tục, là Cô Nguyệt.
“Kiêu vương gia? Vị đại nhân này e là nhận lầm người rồi”
Dận bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong lòng lại không khỏi phiền não. Hắn sao lại biết mình ở đây, sao lại biết thân phận của mình. Chẳng lẽ… Không! Lúc này chắc là đã xảy ra chuyện.
“Hửm?”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Cô Nguyệt lộ ra một tia hứng thú. Hắn nhàn nhã vuốt ve món đồ trong tay mình, khiêu khích nhìn Dận.
“Vật này dường như giống với thứ trên tay Vương gia, đáng tiếc…”
Chiếc nhẫn! Tại sao lại ở trên tay hắn?
Dận không khỏi nhíu mày.
Nhìn Dận không có phản ứng gì, Cô Nguyệt tiếp tục cười nói. “Kiêu vương gia nếu đã đến thăm, chúng ta sao có thể không tiếp đãi thật tốt? Có thể theo ta đến Tuý Nguyệt cung một chuyến không, để tránh ta mang tội đãi khách không chu toàn a!”
Chuyện tới nước này, hắn còn có thể tiếp tục giả bộ sao?
Cho dù bề ngoài trầm tĩnh không đổi, bàn tay trong ống tay áo đã siết chặt.
“Chiêu đãi của quý quốc cũng thật khác biệt a”
Lạnh lùng cười một tiếng, khí thế rung động kia khiến mọi người ở đây không khỏi muốn lùi về phía sau. Cô Nguyệt lạnh lùng nhìn qua, ngăn lại bọn họ.
Quả nhiên là Kiêu vương gia nổi danh thiên hạ, Cô Nguyệt trong lòng thở dài, vờ như không nghe thấy lời châm chọc của Dận.
“Vậy thì xin mời!”
Đúng lúc Dận đang bước ra cửa, giọng Cô Nguyệt lại vang lên.
“Quốc quân của quý quốc dường như ngày mai sẽ đến”
Vũ Linh Vân Tiêu? Dận không khỏi chấn động.
………………………………………………………………..
“Dận! Dận!”
“Vân Tiêu, sao ngươi lại đến nữa? Phu tử của ngươi nhất định bị ngươi chọc tức!”
Dận bất đắc dĩ nhìn tiểu thái tử cứ hai ba ngày không có chuyện gì lại chạy tới nơi đây.
“Ta nhớ ngươi mà!”
Lại làm nũng, thật bó tay với hắn, Dận không khỏi lắc đầu.
“Không phải hôm trước ngươi mới ghé qua sao?”. Ngón tay Dận gõ lên đứa cháu chỉ kém hắn ba tuổi này.”Còn nữa, ngươi phải gọi ta là hoàng thúc biết không?”
“Không! Dận! Dận! Dận! Ta muốn gọi như vậy! Ta thích Dận! Vẫn luôn thích!”
Đứa cháu đáng yêu đó chính là Vũ Linh Vân Tiêu. Đứa cháu luôn thích nằm trong lòng mình, không biết tôn ti trật tự, luôn dính lấy mình như keo.
Không biết từ lúc nào, mỉm cười thuần khiết đã trở thành dối trá. Ánh mắt trong trẻo nhìn về phía mình luôn tràn đầy oán hận. Bản tính lương thiện từ lúc nào lại trở nên hung tợn, thậm chí giết cả ca ca của mình.
Hắn giết chết thân nhân duy nhất của mình, nhiều lần ám sát mình, dường như lúc nào cũng muốn lấy mạng mình.
Tranh đoạt trong hoàng cung đáng sợ như thế, có thể khiến một đứa trẻ thuần lương biến thành Tu La chốn địa ngục.
Những năm gần đây mình không phải không biết hắn trưởng thành nhanh đến mức nào, càng ngày càng thâm sâu khó lường. Thứ duy nhất không thay đổi chính là cặp mắt đầy thù hận.
Tại sao? Vì cái danh hão “Đệ nhất nam tử Vũ Linh quốc” của mình? Hay vì “Kiêu vương gia” bất bại, làm việc gì cũng thuận lợi? Lí do có lẽ rất nhiều, đủ khiến hắn giết mình một vạn lần.
Dẫu sao, một kẻ như mình chính là kẻ hắn không thể không giết a!
Hoàng cung tranh đấu tàn khốc đã tạo cho Vũ Linh quốc một đế vương vô tình nhất trong lịch sử – Vũ Linh Vân Tiêu.
“Dận, ngươi nhìn cái này xem!”
“Là cái gì? Ngọc bội?”
“Đúng vậy! Nhìn này, phía trên có khắc tên của ngươi,‘Kiêu’, là ta tự tay khắc! Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải luôn mang trên người đó!”
….
“Dận! Ta không muốn làm hoàng đế! Không muốn!”
…
“Dận! Chúng ta rời khỏi hoàng cung được không? Bây giờ rời đi có được không? Ta không chịu nổi, không chịu nổi nữa!”
…
“Hoàng nhi, đáp ứng nương, đừng tranh giành ngôi vị hoàng đế…”
…
Những chuyện ngày xưa như mây khói quẩn quanh, từng tầng hiện ra trong lòng Dận. Có đôi khi, Dận nghĩ nếu lúc ấy mang Vân Tiêu xuất cung thì sao? Không, chuyện này hắn không có quyền quyết định. Ở chốn hoàng cung, thân bất do kỷ, đây là số mệnh của bọn họ, ai cũng không trốn thoát.
Có lẽ, sự cự tuyệt và lời lẽ tàn nhẫn của mình lúc đó là nguyên nhân ngày nay Vũ Linh Vân Tiêu hận mình không biết chừng, đúng là tự làm tự chịu.
Dận trong lòng cười khổ một tiếng. Hôm qua bị “mời” đến Tuý Nguyệt cung, biết Mộ Quân Duệ không có gì đáng ngại, còn được chăm sóc rất tốt, cũng yên lòng nhiều. Cô Nguyệt ắt hẳn thật sự có ý đồ với Mộ Quân Duệ. Không biết sao, trong lòng lại không vui. Chẳng lẽ là ghen? Dận không khỏi chế giễu chính mình…
Chẳng qua, lần này dường như chứa đựng một âm mưu to lớn nào đó. Nếu hết thảy đều nằm trong tính toán của Vũ Linh Vân Tiêu, vậy mình thật vinh dự vô cùng.
Tiếc rằng liên luỵ đến hắn…
Bất giác cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, Dận cười thầm. Lại chuốc thuốc trong thức ăn…
Hơi vận chân khí, quả nhiên không còn một tia. Mình đúng là được chiêu đãi vô cùng chu đáo a! Cũng không biết trong thức ăn hạ thứ gì, chỉ thấy cả người bủn rủn, từng đợt mệt mỏi kéo tới.
Có câu “chuyện gì đến sẽ đến”, Dận dứt khoát cởi áo ngoài, xoã ra tóc, cứ mặc áo lót mà ngủ.
Trong lúc mơ màng, dường như có vật gì phất qua mặt hắn, ngưa ngứa…
Một giọng nói quen thuộc khiến Dận từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.
“Ngủ thật ngon a, Hoàng thúc…”
………………………………………………………………..
Vân Tiêu cũng rất đáng thương. Hắn chỉ thua Quân Duệ ở một điểm, Quân Duệ vì Dận mới đi giành giang sơn, còn hắn lại coi trọng giang sơn nhiều hơn. Thật đáng tiếc…
Đại hoàng tử Cô quốc đột tử, không rõ nguyên nhân.
Hôm sau, Thất hoàng tử Ô Phương quốc Mộ Quân Duệ bị hoài nghi là hung thủ giết người, giam lỏng ở Tuý Nguyệt cung.
Đây là tình huống gì thế này?
Trong lòng lo lắng, lần đầu tiên Dận vì quyết định của mình mà cảm thấy mịt mờ. Hắn có bị thương không? Bây giờ hắn ra sao rồi? Trước khi mình đi cứu hắn, hắn có gặp phiền toái gì không?
Phiền não liên tiếp quanh quẩn trong lòng, thật lâu cũng không tản đi.
Đột nhiên cánh cửa làm bằng gỗ lim “bính” một tiếng mở ra, cắt ngang suy nghĩ của Dận.
“Vương gia, không tốt rồi!”
“Sao vậy?”
Giọng Dận hơi bất mãn vì Hoá Nam chưa gõ cửa đã tự tiện xông vào. Nhưng nhìn bộ dạng bối rối chật vật của Hoá Nam, trong lòng Dận không khỏi hốt hoảng.
Lúc Hoá Nam muốn bước tới thì một đám quan binh từ bên ngoài đã vọt vào.
“Kiêu vương gia, quấy rầy rồi”
Vẫn một thân y phục trắng tinh khiết, vẫn khí chất xuất trần thoát tục, là Cô Nguyệt.
“Kiêu vương gia? Vị đại nhân này e là nhận lầm người rồi”
Dận bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong lòng lại không khỏi phiền não. Hắn sao lại biết mình ở đây, sao lại biết thân phận của mình. Chẳng lẽ… Không! Lúc này chắc là đã xảy ra chuyện.
“Hửm?”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Cô Nguyệt lộ ra một tia hứng thú. Hắn nhàn nhã vuốt ve món đồ trong tay mình, khiêu khích nhìn Dận.
“Vật này dường như giống với thứ trên tay Vương gia, đáng tiếc…”
Chiếc nhẫn! Tại sao lại ở trên tay hắn?
Dận không khỏi nhíu mày.
Nhìn Dận không có phản ứng gì, Cô Nguyệt tiếp tục cười nói. “Kiêu vương gia nếu đã đến thăm, chúng ta sao có thể không tiếp đãi thật tốt? Có thể theo ta đến Tuý Nguyệt cung một chuyến không, để tránh ta mang tội đãi khách không chu toàn a!”
Chuyện tới nước này, hắn còn có thể tiếp tục giả bộ sao?
Cho dù bề ngoài trầm tĩnh không đổi, bàn tay trong ống tay áo đã siết chặt.
“Chiêu đãi của quý quốc cũng thật khác biệt a”
Lạnh lùng cười một tiếng, khí thế rung động kia khiến mọi người ở đây không khỏi muốn lùi về phía sau. Cô Nguyệt lạnh lùng nhìn qua, ngăn lại bọn họ.
Quả nhiên là Kiêu vương gia nổi danh thiên hạ, Cô Nguyệt trong lòng thở dài, vờ như không nghe thấy lời châm chọc của Dận.
“Vậy thì xin mời!”
Đúng lúc Dận đang bước ra cửa, giọng Cô Nguyệt lại vang lên.
“Quốc quân của quý quốc dường như ngày mai sẽ đến”
Vũ Linh Vân Tiêu? Dận không khỏi chấn động.
………………………………………………………………..
“Dận! Dận!”
“Vân Tiêu, sao ngươi lại đến nữa? Phu tử của ngươi nhất định bị ngươi chọc tức!”
Dận bất đắc dĩ nhìn tiểu thái tử cứ hai ba ngày không có chuyện gì lại chạy tới nơi đây.
“Ta nhớ ngươi mà!”
Lại làm nũng, thật bó tay với hắn, Dận không khỏi lắc đầu.
“Không phải hôm trước ngươi mới ghé qua sao?”. Ngón tay Dận gõ lên đứa cháu chỉ kém hắn ba tuổi này.”Còn nữa, ngươi phải gọi ta là hoàng thúc biết không?”
“Không! Dận! Dận! Dận! Ta muốn gọi như vậy! Ta thích Dận! Vẫn luôn thích!”
Đứa cháu đáng yêu đó chính là Vũ Linh Vân Tiêu. Đứa cháu luôn thích nằm trong lòng mình, không biết tôn ti trật tự, luôn dính lấy mình như keo.
Không biết từ lúc nào, mỉm cười thuần khiết đã trở thành dối trá. Ánh mắt trong trẻo nhìn về phía mình luôn tràn đầy oán hận. Bản tính lương thiện từ lúc nào lại trở nên hung tợn, thậm chí giết cả ca ca của mình.
Hắn giết chết thân nhân duy nhất của mình, nhiều lần ám sát mình, dường như lúc nào cũng muốn lấy mạng mình.
Tranh đoạt trong hoàng cung đáng sợ như thế, có thể khiến một đứa trẻ thuần lương biến thành Tu La chốn địa ngục.
Những năm gần đây mình không phải không biết hắn trưởng thành nhanh đến mức nào, càng ngày càng thâm sâu khó lường. Thứ duy nhất không thay đổi chính là cặp mắt đầy thù hận.
Tại sao? Vì cái danh hão “Đệ nhất nam tử Vũ Linh quốc” của mình? Hay vì “Kiêu vương gia” bất bại, làm việc gì cũng thuận lợi? Lí do có lẽ rất nhiều, đủ khiến hắn giết mình một vạn lần.
Dẫu sao, một kẻ như mình chính là kẻ hắn không thể không giết a!
Hoàng cung tranh đấu tàn khốc đã tạo cho Vũ Linh quốc một đế vương vô tình nhất trong lịch sử – Vũ Linh Vân Tiêu.
“Dận, ngươi nhìn cái này xem!”
“Là cái gì? Ngọc bội?”
“Đúng vậy! Nhìn này, phía trên có khắc tên của ngươi,‘Kiêu’, là ta tự tay khắc! Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải luôn mang trên người đó!”
….
“Dận! Ta không muốn làm hoàng đế! Không muốn!”
…
“Dận! Chúng ta rời khỏi hoàng cung được không? Bây giờ rời đi có được không? Ta không chịu nổi, không chịu nổi nữa!”
…
“Hoàng nhi, đáp ứng nương, đừng tranh giành ngôi vị hoàng đế…”
…
Những chuyện ngày xưa như mây khói quẩn quanh, từng tầng hiện ra trong lòng Dận. Có đôi khi, Dận nghĩ nếu lúc ấy mang Vân Tiêu xuất cung thì sao? Không, chuyện này hắn không có quyền quyết định. Ở chốn hoàng cung, thân bất do kỷ, đây là số mệnh của bọn họ, ai cũng không trốn thoát.
Có lẽ, sự cự tuyệt và lời lẽ tàn nhẫn của mình lúc đó là nguyên nhân ngày nay Vũ Linh Vân Tiêu hận mình không biết chừng, đúng là tự làm tự chịu.
Dận trong lòng cười khổ một tiếng. Hôm qua bị “mời” đến Tuý Nguyệt cung, biết Mộ Quân Duệ không có gì đáng ngại, còn được chăm sóc rất tốt, cũng yên lòng nhiều. Cô Nguyệt ắt hẳn thật sự có ý đồ với Mộ Quân Duệ. Không biết sao, trong lòng lại không vui. Chẳng lẽ là ghen? Dận không khỏi chế giễu chính mình…
Chẳng qua, lần này dường như chứa đựng một âm mưu to lớn nào đó. Nếu hết thảy đều nằm trong tính toán của Vũ Linh Vân Tiêu, vậy mình thật vinh dự vô cùng.
Tiếc rằng liên luỵ đến hắn…
Bất giác cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, Dận cười thầm. Lại chuốc thuốc trong thức ăn…
Hơi vận chân khí, quả nhiên không còn một tia. Mình đúng là được chiêu đãi vô cùng chu đáo a! Cũng không biết trong thức ăn hạ thứ gì, chỉ thấy cả người bủn rủn, từng đợt mệt mỏi kéo tới.
Có câu “chuyện gì đến sẽ đến”, Dận dứt khoát cởi áo ngoài, xoã ra tóc, cứ mặc áo lót mà ngủ.
Trong lúc mơ màng, dường như có vật gì phất qua mặt hắn, ngưa ngứa…
Một giọng nói quen thuộc khiến Dận từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.
“Ngủ thật ngon a, Hoàng thúc…”
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Vân Tiêu cũng rất đáng thương. Hắn chỉ thua Quân Duệ ở một điểm, Quân Duệ vì Dận mới đi giành giang sơn, còn hắn lại coi trọng giang sơn nhiều hơn. Thật đáng tiếc…
/61
|