“Ngươi đến làm gì?”
Dận đang đọc sách, lại nghe cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Dận nhìn Cẩm Tú mặt lạnh bước đến, bèn đặt quyển sách trên tay xuống. Hắn luôn không thích bị người quấy rầy, dẫu dưới tình huống bị giam lỏng như bây giờ cũng vẫn không đổi.
Cẩm Tú không nói gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dận, rồi lướt qua bàn.
“Đem đồ để đây”
“Vâng”
Mấy người tì nữ khom người đi đến, cúi đầu cẩn thận để mấy thứ trong tay xuống. Đó là sách vở bút viết, cùng với một xấp tấu chương đặc biệt nổi bật.
“Đem mấy thứ này để đây làm gì?”
“Làm gì? A, Vương gia nghĩ xem ai sẽ có quyền xử lý quốc gia đại sự đây? Vương gia thông minh như vậy, trong lòng tự hiểu rồi, cần gì hỏi ta”
“Cẩm Tú, ngươi làm sao vậy?”
Giọng điệu như vậy khiến Dận thấy hôm nay Cẩm Tú hơi lạ lạ.
“Ta! Ta…”
Cẩm Tú muốn nói gì đó rồi lại nuốt xuống, xua tay bảo những người khác lui ra. Nàng đóng cửa lại, đưa lưng về phía Dận, lúc này mới tiếp tục nói. “Sư huynh còn nhớ lời dặn của sư phụ sao? Hắn muốn chúng ta cố hết sức tìm ra Tân đế, đồng thời không tiếc hết thảy mà phụ tá, đúng không?”
“Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Về đặc trưng của Tân đế, mỗi nước đều giữ một chiếc hộp, trong đó có miêu tả về Tân đế. Sư huynh nhiều năm như vậy chắc cũng lấy được không ít tin tức, lần trước nguỵ trang đến Ô Phương quốc lấy tin trong hộp, lần này càng hao tổn tâm trí tự mình mạo hiểm. Sư huynh, ngươi muốn biết đặc trưng về Tân đế trong hộp của Vũ Linh quốc sao?”
Dận nheo mắt. “Cẩm Tú…”
“Ngươi nhất định nghĩ ta đang có âm mưu gì đúng không? Ta hỏi ngươi một việc”
Cẩm Tú xoay người đối diện với Dận, hai mắt nhìn thẳng, nói. “Mấy ngày nay ngươi có… có khó chịu trong ngực, ăn không vô, thấy đồ dầu mỡ liền choáng váng mắc ói không?”
“Có một chút”. Dận thành thật trả lời. Trước kia chỉ cho rằng bị thương nhiều lần mà có di chứng, cũng không để ý lắm, nhưng không biết Cẩm Tú hỏi làm gì.
“A! Sư huynh không hiểu chuyện trăng gió nên sao lại biết… sao lại biết mình là thân nam nhi mà lại mang thai! Đặc trưng về Tân đế trong chiếc hộp của Vũ Linh quốc chính là, người mập hợp với Tân đế dù là nam hay nữ cũng sẽ có thai! Ha ha ha…”
“Cẩm Tú, ngươi đang nói gì?”
“Ngươi mang thai con của Vân Tiêu! Một nam nhân, một người nam nhân!”
“Không có khả năng!”
“Thái y đã chẩn đoán vậy, chẳng lẽ còn giả được sao! Có thể khiến nam nhân mang thai chẳng phải chỉ có Tân đế sao?”
Cẩm Tú không biết là khóc hay cười, mạnh mẽ kéo cửa rồi loạng choạng xông ra ngoài.
Cẩm Tú một đường chạy, chợt đụng vào một thân hình vững chãi, ánh mắt ngập nước chiếu ra gương mặt lãnh khốc của nam nhân.
“Hoàng thượng…”
“Làm xong rồi?”
“Vâng”
“Đúng là Tú nhi ngoan của trẫm! Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nhìn ngươi khóc sưng cả hai mắt rồi. Chờ trẫm thống nhất thiên hạ, ngươi chính là Đế hậu”
“Nô tì không cầu thứ gì, chỉ mong được mãi mãi ở bên Hoàng thượng là mãn nguyện rồi”
Vũ Linh Vân Tiêu khẽ hôn lên trán Cẩm Tú, an ủi. “Đi nghỉ ngơi trước đi, được không?”
“Vâng, nô tì lui xuống”
Nhìn Cẩm Tú rời đi, Vũ Linh Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, lập tức triển khai khinh công cấp tốc đến chỗ giam lỏng Dận.
Cửa đã đóng, Vũ Linh Vân Tiêu mở ra lại không thấy ai, đang muốn vào trong thì nghe thấy giọng Dận.
“Ra ngoài”
Dận xốc lên màn trúc, từ trong bước ra.
“Ta vốn định tối nay nói với ngươi, nhưng không ngờ Cẩm Tú lại hấp tấp như vậy…”
“Im miệng! Không nên ăn nói bậy bạ với Cẩm Tú, nàng là vợ ngươi”
Dận lạnh lùng nói.
“Nói bậy? Ha ha, Dận, ta chính là Tân đế ngươi muốn tìm, đứa con ngươi đang mang thai chính là…”
“Câm miệng!”
Dận hít sâu một hơi, thản nhiên nói. “Dù là của ta…”. Hai chữ kia hắn thật sự không thể nói ra miệng, dù vừa nãy đã ở trong phòng đúc kết ra kết luận, vẫn có chút khó tin. “… thì cũng không thể là của ngươi, ta và ngươi chưa có bất cứ quan hệ gì!”
“Ta biết ngươi không tin, nhưng Dận ngươi tính toán xem, ngươi rời xa người kia đã hơn hai tháng rồi không phải sao? Hơn hai tháng cơ thể sao lại ít biến đổi như vậy? Dận, sao lại muốn trốn tránh vậy?”
Vũ Linh Vân Tiêu từng bước tiến đến. Phải nói rằng dường như nam tử mang thai khác với nữ tử, thân thể biến hoá tương đối chậm, vì vậy Vũ Linh Vân Tiêu mới dám nói dối như vậy.
Vũ Linh Vân Tiêu thấy Dận đã rối loạn, tiếp tục nói. “Ta biết ngươi không tin chúng ta từng có quan hệ. Cũng đúng thôi, với tính tình của ngươi ta làm sao dám. Dận, đừng trách ta đục nước béo cò, thật ra lúc ngươi hôn mê chúng ta đã có quan hệ. Ta không dám nói với ngươi, nhưng hôm nay không thể không nói”
Dậm lấy tay ôm đầu, trong thời gian ngắn ngủi chịu vô số kích thích khiến đầu hắn trở nên hỗn loạn, không có cách nào bình tĩnh phân tích thật giả, xem sự việc là như thế nào.
“Ra ngoài! Ra ngoài! Ta không muốn nghe! Cút cho ta, cút đi!”
Vũ Linh Vân Tiêu khoé miệng cong lên thành ý cười khó đoán, dịu dàng nói. “Ta biết nhất thời bảo ngươi chấp nhận nhiều chuyện như vậy cũng khó. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chạng vạng ta lại tới thăm ngươi. Dận, ngươi suy nghĩ kĩ một chút”
Cũng không quá dồn ép, Vũ Linh Vân Tiêu là kẻ biết tiến biết lùi, lẳng lặng đóng cửa lại mà rời khỏi.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Dận hung hăng đấm xuống bàn, đầu rất đau, rối loạn đến đáng sợ…
Di ngôn của sư phụ trước lúc chết, di huấn của tổ tiên, trách nhiệm nhiều năm trên vai… thân thể hắn không cách nào chống đỡ được, đã muốn sụp đổ. Hết thảy quá đột nhiên khiến hắn trở nên mịt mờ.
“Duệ… Tên khốn kiếp nhà ngươi đang ở đâu! Chết tiệt!”
Dận đang đọc sách, lại nghe cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Dận nhìn Cẩm Tú mặt lạnh bước đến, bèn đặt quyển sách trên tay xuống. Hắn luôn không thích bị người quấy rầy, dẫu dưới tình huống bị giam lỏng như bây giờ cũng vẫn không đổi.
Cẩm Tú không nói gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dận, rồi lướt qua bàn.
“Đem đồ để đây”
“Vâng”
Mấy người tì nữ khom người đi đến, cúi đầu cẩn thận để mấy thứ trong tay xuống. Đó là sách vở bút viết, cùng với một xấp tấu chương đặc biệt nổi bật.
“Đem mấy thứ này để đây làm gì?”
“Làm gì? A, Vương gia nghĩ xem ai sẽ có quyền xử lý quốc gia đại sự đây? Vương gia thông minh như vậy, trong lòng tự hiểu rồi, cần gì hỏi ta”
“Cẩm Tú, ngươi làm sao vậy?”
Giọng điệu như vậy khiến Dận thấy hôm nay Cẩm Tú hơi lạ lạ.
“Ta! Ta…”
Cẩm Tú muốn nói gì đó rồi lại nuốt xuống, xua tay bảo những người khác lui ra. Nàng đóng cửa lại, đưa lưng về phía Dận, lúc này mới tiếp tục nói. “Sư huynh còn nhớ lời dặn của sư phụ sao? Hắn muốn chúng ta cố hết sức tìm ra Tân đế, đồng thời không tiếc hết thảy mà phụ tá, đúng không?”
“Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Về đặc trưng của Tân đế, mỗi nước đều giữ một chiếc hộp, trong đó có miêu tả về Tân đế. Sư huynh nhiều năm như vậy chắc cũng lấy được không ít tin tức, lần trước nguỵ trang đến Ô Phương quốc lấy tin trong hộp, lần này càng hao tổn tâm trí tự mình mạo hiểm. Sư huynh, ngươi muốn biết đặc trưng về Tân đế trong hộp của Vũ Linh quốc sao?”
Dận nheo mắt. “Cẩm Tú…”
“Ngươi nhất định nghĩ ta đang có âm mưu gì đúng không? Ta hỏi ngươi một việc”
Cẩm Tú xoay người đối diện với Dận, hai mắt nhìn thẳng, nói. “Mấy ngày nay ngươi có… có khó chịu trong ngực, ăn không vô, thấy đồ dầu mỡ liền choáng váng mắc ói không?”
“Có một chút”. Dận thành thật trả lời. Trước kia chỉ cho rằng bị thương nhiều lần mà có di chứng, cũng không để ý lắm, nhưng không biết Cẩm Tú hỏi làm gì.
“A! Sư huynh không hiểu chuyện trăng gió nên sao lại biết… sao lại biết mình là thân nam nhi mà lại mang thai! Đặc trưng về Tân đế trong chiếc hộp của Vũ Linh quốc chính là, người mập hợp với Tân đế dù là nam hay nữ cũng sẽ có thai! Ha ha ha…”
“Cẩm Tú, ngươi đang nói gì?”
“Ngươi mang thai con của Vân Tiêu! Một nam nhân, một người nam nhân!”
“Không có khả năng!”
“Thái y đã chẩn đoán vậy, chẳng lẽ còn giả được sao! Có thể khiến nam nhân mang thai chẳng phải chỉ có Tân đế sao?”
Cẩm Tú không biết là khóc hay cười, mạnh mẽ kéo cửa rồi loạng choạng xông ra ngoài.
Cẩm Tú một đường chạy, chợt đụng vào một thân hình vững chãi, ánh mắt ngập nước chiếu ra gương mặt lãnh khốc của nam nhân.
“Hoàng thượng…”
“Làm xong rồi?”
“Vâng”
“Đúng là Tú nhi ngoan của trẫm! Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nhìn ngươi khóc sưng cả hai mắt rồi. Chờ trẫm thống nhất thiên hạ, ngươi chính là Đế hậu”
“Nô tì không cầu thứ gì, chỉ mong được mãi mãi ở bên Hoàng thượng là mãn nguyện rồi”
Vũ Linh Vân Tiêu khẽ hôn lên trán Cẩm Tú, an ủi. “Đi nghỉ ngơi trước đi, được không?”
“Vâng, nô tì lui xuống”
Nhìn Cẩm Tú rời đi, Vũ Linh Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, lập tức triển khai khinh công cấp tốc đến chỗ giam lỏng Dận.
Cửa đã đóng, Vũ Linh Vân Tiêu mở ra lại không thấy ai, đang muốn vào trong thì nghe thấy giọng Dận.
“Ra ngoài”
Dận xốc lên màn trúc, từ trong bước ra.
“Ta vốn định tối nay nói với ngươi, nhưng không ngờ Cẩm Tú lại hấp tấp như vậy…”
“Im miệng! Không nên ăn nói bậy bạ với Cẩm Tú, nàng là vợ ngươi”
Dận lạnh lùng nói.
“Nói bậy? Ha ha, Dận, ta chính là Tân đế ngươi muốn tìm, đứa con ngươi đang mang thai chính là…”
“Câm miệng!”
Dận hít sâu một hơi, thản nhiên nói. “Dù là của ta…”. Hai chữ kia hắn thật sự không thể nói ra miệng, dù vừa nãy đã ở trong phòng đúc kết ra kết luận, vẫn có chút khó tin. “… thì cũng không thể là của ngươi, ta và ngươi chưa có bất cứ quan hệ gì!”
“Ta biết ngươi không tin, nhưng Dận ngươi tính toán xem, ngươi rời xa người kia đã hơn hai tháng rồi không phải sao? Hơn hai tháng cơ thể sao lại ít biến đổi như vậy? Dận, sao lại muốn trốn tránh vậy?”
Vũ Linh Vân Tiêu từng bước tiến đến. Phải nói rằng dường như nam tử mang thai khác với nữ tử, thân thể biến hoá tương đối chậm, vì vậy Vũ Linh Vân Tiêu mới dám nói dối như vậy.
Vũ Linh Vân Tiêu thấy Dận đã rối loạn, tiếp tục nói. “Ta biết ngươi không tin chúng ta từng có quan hệ. Cũng đúng thôi, với tính tình của ngươi ta làm sao dám. Dận, đừng trách ta đục nước béo cò, thật ra lúc ngươi hôn mê chúng ta đã có quan hệ. Ta không dám nói với ngươi, nhưng hôm nay không thể không nói”
Dậm lấy tay ôm đầu, trong thời gian ngắn ngủi chịu vô số kích thích khiến đầu hắn trở nên hỗn loạn, không có cách nào bình tĩnh phân tích thật giả, xem sự việc là như thế nào.
“Ra ngoài! Ra ngoài! Ta không muốn nghe! Cút cho ta, cút đi!”
Vũ Linh Vân Tiêu khoé miệng cong lên thành ý cười khó đoán, dịu dàng nói. “Ta biết nhất thời bảo ngươi chấp nhận nhiều chuyện như vậy cũng khó. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chạng vạng ta lại tới thăm ngươi. Dận, ngươi suy nghĩ kĩ một chút”
Cũng không quá dồn ép, Vũ Linh Vân Tiêu là kẻ biết tiến biết lùi, lẳng lặng đóng cửa lại mà rời khỏi.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Dận hung hăng đấm xuống bàn, đầu rất đau, rối loạn đến đáng sợ…
Di ngôn của sư phụ trước lúc chết, di huấn của tổ tiên, trách nhiệm nhiều năm trên vai… thân thể hắn không cách nào chống đỡ được, đã muốn sụp đổ. Hết thảy quá đột nhiên khiến hắn trở nên mịt mờ.
“Duệ… Tên khốn kiếp nhà ngươi đang ở đâu! Chết tiệt!”
/61
|