“Dừng tay, nếu không chủ của các ngươi sẽ mất đầu!”
Tây Kiêu gác kiếm trên cổ Cẩm Tú, bọn sát thủ thấy Hoàng hậu bị bắt cũng không dám làm bừa. Mộ Quân Duệ nhân cơ hội mà thở một hơi, y phục đẫm máu nhìn không ra màu trắng ban đầu. Hai người tử sĩ còn lại cũng đã mất mạng. Mộ Quân Duệ lui về, liếc sang Tây Kiêu một cái rồi bỗng dưng ánh mắt biến đổi, nhanh như điện bắn ra loan đoan, tốc độ cực nhanh khiến người ta trở tay không kịp. Trong nháy mắt tám người đầu rơi xuống đất, đám sát thủ không ai sống sót.
“Ngươi sao lại muốn giết bọn họ?”
Vốn muốn để Tây Kiêu khống chế giúp Dận thoát hiểm, Cẩm Tú tức giận bước tới chất vấn Mộ Quân Duệ, nhưng lại giật mình khi đối diện với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
“Ôm đứa bé cho kỹ, phải quay về trước lúc trời tối”
Mộ Quân Duệ không để ý tới Cẩm Tú, băng qua người nàng cẩn thận ôm lấy Dận, kéo áo choàng để Dận không bị gió thổi lạnh.
Gì chứ? Cẩm Tú cắn môi, hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy! Dưới cơn nóng giận nàng rút kiếm chỉ về phía Mộ Quân Duệ. Tây Kiêu ở bên cạnh vội hô lên.
“Chẳng lẽ ngươi ngây thơ nghĩ rằng những người đó sẽ vì ngươi mà tha cho chúng ta sao?”. Mộ Quân Duệ bất quá chỉ thừa dịp bọn sát thủ buông lỏng mà một phát giết sạch. “Nếu như ngươi thật sự có ý muốn cứu chúng ta thì tránh ra”. Mộ Quân Duệ nhàn nhạt nói.
Cẩm Tú ngẩn người, đúng vậy! Từ đầu đều là mình đơn phương tình nguyện, biết rõ là nghịch thiên còn giúp kẻ xấu làm điều ác, quả nhiên là mơ mộng hão huyền lại còn mang tiếng bất nhân bất nghĩa, hơn nữa còn hại sư huynh từ nhỏ đã tôn kính. Thế nhưng nàng thật sự không biết phải làm sao.
Cẩm Tú buông kiếm, xoay lưng nói. “Các ngươi đi đi, về phía bên trái một dặm có xe ngựa”
“Hoàng hậu, ngươi cùng đi với chúng ta đi, ngươi trở lại biết ăn nói thế nào?”. Tây Kiêu một bên nói.
“Đi nhanh đi, còn dài dòng coi chừng ta đổi ý!”. Cẩm Tú lớn tiếng nói.
Mộ Quân Duệ thản nhiên nhìn Cẩm Tú đang đưa lưng lại phía mình, không nói nữa, nhanh chóng cùng Tây Kiêu rời khỏi.
Cẩm Tú xoay người nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, một lúc lâu mới quét mắt qua xác người đầy đất, nhặt lấy một thanh kiếm nhuốm máu cắt một vết thương lên tay mình.
Mộ Quân Duệ mang người men theo lối nhỏ bên trái cánh rừng như lời Cẩm Tú, quả nhiên tìm được một chiếc xe ngựa. Tây Kiêu ngồi bên ngoài giục ngựa chạy đi, trước lúc trời tối phải tranh thủ về tới La gia thôn.
Mộ Quân Duệ ôm đứa bé và Dận nằm trong thùng xe, máu từ trên trán chảy xuống rơi vào mắt.
“Tốt rồi, a!”
Mộ Quân Duệ nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đến khi Tu La mang người chạy tới thì thấy trong thùng xe y phục dính máu, hai người và một đứa trẻ oa oa khóc lớn nằm đó. Tước Hồ khóc lên, tưởng bọn họ đã chết, vừa nhào tới thì bị Mộ Quân Duệ một cước đạp bay.
“Quân Hoàng!”
“Vương gia!”
Xung quanh ầm ĩ la lên, Mộ Quân Duệ hét lớn một tiếng mới yên tĩnh trở lại.
“Ngoan, đừng khóc”. Mộ Quân Duệ dỗ dành đứa trẻ bị đánh thức, căn dặn một chút rồi ôm Dận về phòng, lúc có người muốn giúp thì bị Mộ Quân Duệ trừng mắt.
“Quân Hoàng bị sao vậy?”
Tu La phát hiện Mộ Quân Duệ hơi lạ, vết thương trên người tuy đã xức thuốc cầm máu nhưng vẫn chảy liên tục, hai mắt cũng đặc biệt đỏ lên. Cần phải để hắn nghỉ ngơi trước.
“Quân Hoàng! Giao Vương gia cho ta, ngài phải băng bó vết thương trước a!”. Tu La chạy tới nói.
“Ta không sao, ôm hắn về rồi băng bó cũng không muộn”
Mộ Quân Duệ nói vậy, những người khác cũng đành im lặng theo sau. Chỉ có Tước Hồ yên lòng, thầm than: Tình cảm giữa hai người nam nhân thật khiến người ta cảm động muốn khóc a!
Mộ Quân Duệ cả người đầy thương tích, sau khi ôm Dận đặt lên giường rồi thì nghe lời đến một căn phòng khác, cuối cùng dưới tác dụng của thuốc mà ngủ. Tây Kiêu vừa ở bên cạnh xức thuốc, vừa thán phục sức chịu đựng vượt xa người bình thường của Mộ Quân Duệ. Nhớ tới cảnh Mộ Quân Duệ điên cuồng giết chóc, Tây Kiêu rốt cuộc hiểu vì sao Vương gia nhà mình cam nguyện trao thân cho hắn.
Chợt nghe cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, Tây Kiêu quay đầu lại thì thấy Dận mặt mày tái nhợt đang được Tước Hồ đỡ.
“Vương gia! Ngươi sao lại xuống giường thế này?”
Nói xong bèn trừng mắt Tước Hồ người phụ trách chăm sóc Dận. Tước Hồ uất ức bĩu môi, hay quá, Vương gia kiên quyết ai có thể cản được! Tuy nàng cũng một nửa là cố ý, để hai người ở cùng nhau không phải là vô cùng tốt sao!
Dận từ lúc bước vào thì ánh mắt chưa từng rời đi nam nhân toàn thân băng bó nằm trên giường. Màu trắng cực kì chói mắt, khiến Dận không dám nhìn, nhưng lại nhịn không được nhìn.
“Ta tới xem hắn, sao rồi?”
“Quân Hoàng nghị lực rất mạnh, chỉ là mất máu quá nhiều, hiện tại đã không còn nguy hiểm”
Tây Kiêu buồn rầu vì có hai bệnh nhân không biết giữ gìn thân thể như vậy, nhưng nhìn cái giường lớn hai người ngủ chắc cũng đủ, mà mình cũng không cần chạy qua chạy lại hai nơi.
“Thế à?”
“Vương gia yên tâm đi, Quân Hoàng là thiên mệnh Đế vương, không chừng ngày mai là có thể tỉnh!”
Tước Hồ một bên ào ào nói, chọc cho Tây Kiêu trừng mắt một phát.
“Ha ha”. Dận cười khẽ hai tiếng, sắc mặt lo lắng hơi dịu xuống, bảo Tước Hồ đỡ mình tới bên giường. Tây Kiêu và Tước Hồ thức thời kiếm cớ rời khỏi, lưu lại không gian cho đôi tình nhân.
Dận chống mép giường ngồi xuống, tay hơi run dịu dàng xoa lên cái đầu bị quấn băng trắng, đầu ngón tay khẽ chạm lên gương mặt đang ngủ say của Mộ Quân Duệ.
“Ta vừa tới nhìn con, là nam hài. Đứa bé kia vẫn khóc liên tục, nhưng ta ôm một cái thì hắn hết khóc, cười rộ lên rất đáng yêu, đó là con của chúng ta”
Giọng nói dịu dàng như gió thoảng bất giác lại có chút nghẹn ngào, Dận tựa đầu lên người Mộ Quân Duệ, gửi gắm tình cảm cho nhau. Nước mắt ngọt ngào nóng hổi của Dận rơi trên khoé mắt Mộ Quân Duệ, theo gò má chảy xuống.
“Duệ…”
Mùi thảo dược nồng đậm kích thích thần kinh, Dận leo lên chiếc giường đủ bốn người nằm, cẩn thận không chạm vào vết thương của Mộ Quân Duệ, nằm xuống cạnh hắn, nghiêng người nhìn một bên mặt ngủ say của hắn. Hơi chạm tới miệng vết thương của mình, Dận điều chỉnh một tư thế thoải mái, vươn tay nắm lấy tay người kia, cứ như vậy cùng nhau nằm. Từng cơn ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, len qua mỗi tấc da thịt dẫn tới từng đợt run rẩy cùng vui sướng, như suối chảy vào tim đúc thành một mảnh tình ý.
Dận cũng là vừa mới tỉnh lại đã chạy vội tới, bất giác cũng có chút mệt mỏi, vết thương trên người tuy đã chữa trị nhưng vẫn còn đau nhức.
“A, bây giờ thì thành hai bệnh nhân rồi”
Trên người cả hai đều quấn đầy lụa trắng, hương thảo dược nồng đậm tràn khắp phòng. Bên ngoài đã tối, chỉ còn sót lại một mảnh trăng tròn cô đơn.
………………………………………………………………..
Tây Kiêu gác kiếm trên cổ Cẩm Tú, bọn sát thủ thấy Hoàng hậu bị bắt cũng không dám làm bừa. Mộ Quân Duệ nhân cơ hội mà thở một hơi, y phục đẫm máu nhìn không ra màu trắng ban đầu. Hai người tử sĩ còn lại cũng đã mất mạng. Mộ Quân Duệ lui về, liếc sang Tây Kiêu một cái rồi bỗng dưng ánh mắt biến đổi, nhanh như điện bắn ra loan đoan, tốc độ cực nhanh khiến người ta trở tay không kịp. Trong nháy mắt tám người đầu rơi xuống đất, đám sát thủ không ai sống sót.
“Ngươi sao lại muốn giết bọn họ?”
Vốn muốn để Tây Kiêu khống chế giúp Dận thoát hiểm, Cẩm Tú tức giận bước tới chất vấn Mộ Quân Duệ, nhưng lại giật mình khi đối diện với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
“Ôm đứa bé cho kỹ, phải quay về trước lúc trời tối”
Mộ Quân Duệ không để ý tới Cẩm Tú, băng qua người nàng cẩn thận ôm lấy Dận, kéo áo choàng để Dận không bị gió thổi lạnh.
Gì chứ? Cẩm Tú cắn môi, hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy! Dưới cơn nóng giận nàng rút kiếm chỉ về phía Mộ Quân Duệ. Tây Kiêu ở bên cạnh vội hô lên.
“Chẳng lẽ ngươi ngây thơ nghĩ rằng những người đó sẽ vì ngươi mà tha cho chúng ta sao?”. Mộ Quân Duệ bất quá chỉ thừa dịp bọn sát thủ buông lỏng mà một phát giết sạch. “Nếu như ngươi thật sự có ý muốn cứu chúng ta thì tránh ra”. Mộ Quân Duệ nhàn nhạt nói.
Cẩm Tú ngẩn người, đúng vậy! Từ đầu đều là mình đơn phương tình nguyện, biết rõ là nghịch thiên còn giúp kẻ xấu làm điều ác, quả nhiên là mơ mộng hão huyền lại còn mang tiếng bất nhân bất nghĩa, hơn nữa còn hại sư huynh từ nhỏ đã tôn kính. Thế nhưng nàng thật sự không biết phải làm sao.
Cẩm Tú buông kiếm, xoay lưng nói. “Các ngươi đi đi, về phía bên trái một dặm có xe ngựa”
“Hoàng hậu, ngươi cùng đi với chúng ta đi, ngươi trở lại biết ăn nói thế nào?”. Tây Kiêu một bên nói.
“Đi nhanh đi, còn dài dòng coi chừng ta đổi ý!”. Cẩm Tú lớn tiếng nói.
Mộ Quân Duệ thản nhiên nhìn Cẩm Tú đang đưa lưng lại phía mình, không nói nữa, nhanh chóng cùng Tây Kiêu rời khỏi.
Cẩm Tú xoay người nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, một lúc lâu mới quét mắt qua xác người đầy đất, nhặt lấy một thanh kiếm nhuốm máu cắt một vết thương lên tay mình.
Mộ Quân Duệ mang người men theo lối nhỏ bên trái cánh rừng như lời Cẩm Tú, quả nhiên tìm được một chiếc xe ngựa. Tây Kiêu ngồi bên ngoài giục ngựa chạy đi, trước lúc trời tối phải tranh thủ về tới La gia thôn.
Mộ Quân Duệ ôm đứa bé và Dận nằm trong thùng xe, máu từ trên trán chảy xuống rơi vào mắt.
“Tốt rồi, a!”
Mộ Quân Duệ nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đến khi Tu La mang người chạy tới thì thấy trong thùng xe y phục dính máu, hai người và một đứa trẻ oa oa khóc lớn nằm đó. Tước Hồ khóc lên, tưởng bọn họ đã chết, vừa nhào tới thì bị Mộ Quân Duệ một cước đạp bay.
“Quân Hoàng!”
“Vương gia!”
Xung quanh ầm ĩ la lên, Mộ Quân Duệ hét lớn một tiếng mới yên tĩnh trở lại.
“Ngoan, đừng khóc”. Mộ Quân Duệ dỗ dành đứa trẻ bị đánh thức, căn dặn một chút rồi ôm Dận về phòng, lúc có người muốn giúp thì bị Mộ Quân Duệ trừng mắt.
“Quân Hoàng bị sao vậy?”
Tu La phát hiện Mộ Quân Duệ hơi lạ, vết thương trên người tuy đã xức thuốc cầm máu nhưng vẫn chảy liên tục, hai mắt cũng đặc biệt đỏ lên. Cần phải để hắn nghỉ ngơi trước.
“Quân Hoàng! Giao Vương gia cho ta, ngài phải băng bó vết thương trước a!”. Tu La chạy tới nói.
“Ta không sao, ôm hắn về rồi băng bó cũng không muộn”
Mộ Quân Duệ nói vậy, những người khác cũng đành im lặng theo sau. Chỉ có Tước Hồ yên lòng, thầm than: Tình cảm giữa hai người nam nhân thật khiến người ta cảm động muốn khóc a!
Mộ Quân Duệ cả người đầy thương tích, sau khi ôm Dận đặt lên giường rồi thì nghe lời đến một căn phòng khác, cuối cùng dưới tác dụng của thuốc mà ngủ. Tây Kiêu vừa ở bên cạnh xức thuốc, vừa thán phục sức chịu đựng vượt xa người bình thường của Mộ Quân Duệ. Nhớ tới cảnh Mộ Quân Duệ điên cuồng giết chóc, Tây Kiêu rốt cuộc hiểu vì sao Vương gia nhà mình cam nguyện trao thân cho hắn.
Chợt nghe cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, Tây Kiêu quay đầu lại thì thấy Dận mặt mày tái nhợt đang được Tước Hồ đỡ.
“Vương gia! Ngươi sao lại xuống giường thế này?”
Nói xong bèn trừng mắt Tước Hồ người phụ trách chăm sóc Dận. Tước Hồ uất ức bĩu môi, hay quá, Vương gia kiên quyết ai có thể cản được! Tuy nàng cũng một nửa là cố ý, để hai người ở cùng nhau không phải là vô cùng tốt sao!
Dận từ lúc bước vào thì ánh mắt chưa từng rời đi nam nhân toàn thân băng bó nằm trên giường. Màu trắng cực kì chói mắt, khiến Dận không dám nhìn, nhưng lại nhịn không được nhìn.
“Ta tới xem hắn, sao rồi?”
“Quân Hoàng nghị lực rất mạnh, chỉ là mất máu quá nhiều, hiện tại đã không còn nguy hiểm”
Tây Kiêu buồn rầu vì có hai bệnh nhân không biết giữ gìn thân thể như vậy, nhưng nhìn cái giường lớn hai người ngủ chắc cũng đủ, mà mình cũng không cần chạy qua chạy lại hai nơi.
“Thế à?”
“Vương gia yên tâm đi, Quân Hoàng là thiên mệnh Đế vương, không chừng ngày mai là có thể tỉnh!”
Tước Hồ một bên ào ào nói, chọc cho Tây Kiêu trừng mắt một phát.
“Ha ha”. Dận cười khẽ hai tiếng, sắc mặt lo lắng hơi dịu xuống, bảo Tước Hồ đỡ mình tới bên giường. Tây Kiêu và Tước Hồ thức thời kiếm cớ rời khỏi, lưu lại không gian cho đôi tình nhân.
Dận chống mép giường ngồi xuống, tay hơi run dịu dàng xoa lên cái đầu bị quấn băng trắng, đầu ngón tay khẽ chạm lên gương mặt đang ngủ say của Mộ Quân Duệ.
“Ta vừa tới nhìn con, là nam hài. Đứa bé kia vẫn khóc liên tục, nhưng ta ôm một cái thì hắn hết khóc, cười rộ lên rất đáng yêu, đó là con của chúng ta”
Giọng nói dịu dàng như gió thoảng bất giác lại có chút nghẹn ngào, Dận tựa đầu lên người Mộ Quân Duệ, gửi gắm tình cảm cho nhau. Nước mắt ngọt ngào nóng hổi của Dận rơi trên khoé mắt Mộ Quân Duệ, theo gò má chảy xuống.
“Duệ…”
Mùi thảo dược nồng đậm kích thích thần kinh, Dận leo lên chiếc giường đủ bốn người nằm, cẩn thận không chạm vào vết thương của Mộ Quân Duệ, nằm xuống cạnh hắn, nghiêng người nhìn một bên mặt ngủ say của hắn. Hơi chạm tới miệng vết thương của mình, Dận điều chỉnh một tư thế thoải mái, vươn tay nắm lấy tay người kia, cứ như vậy cùng nhau nằm. Từng cơn ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, len qua mỗi tấc da thịt dẫn tới từng đợt run rẩy cùng vui sướng, như suối chảy vào tim đúc thành một mảnh tình ý.
Dận cũng là vừa mới tỉnh lại đã chạy vội tới, bất giác cũng có chút mệt mỏi, vết thương trên người tuy đã chữa trị nhưng vẫn còn đau nhức.
“A, bây giờ thì thành hai bệnh nhân rồi”
Trên người cả hai đều quấn đầy lụa trắng, hương thảo dược nồng đậm tràn khắp phòng. Bên ngoài đã tối, chỉ còn sót lại một mảnh trăng tròn cô đơn.
………………………………………………………………..
Lời Translator:
/61
|