Thì ra chuyện ba mẹ và chị gái làm việc ở nước ngoài, là đang lừa gạt mình.
Sau đó, Trần Hạo lại gọi cho ba mẹ, đầu tiên là họ tức giận vì chị gái đã nói tin tức Trần Hạo là con nhà giàu, sau đó lại xin lỗi anh.
Ba còn nói ông chỉ có một đứa con trai nên đương nhiên phải giáo dục một cách cẩn thận, tóm lại là ba nói cả một tràng dài!
Cho đến khi Trần Hạo rút một trăm nghìn từ thẻ ngân hàng ra, và còn nhận được vài thẻ đen mua hàng chí tôn chị gái gửi cho mình.
Thì Trần Hạo mới hoàn toàn tin tưởng.
Đây không phải là mơ!
Trong lòng Trần Hạo ngổn ngang nhiều suy nghĩ phức tạp.
“Ha, Dương Hạ, nếu em chưa chia tay anh thì nói không chừng giờ đây em có thể có được tất cả những thứ mình muốn đấy nhỉ?”
“Còn có Hứa Nam và Lục Thần, hai người các cậu ỷ mình giàu, được nhiều người vây quanh các cậu mà mấy lần bắt nạt tôi, không biết ngày tháng sau này sẽ thế nào?”
Trần Hạo cười khổ.
Khi anh ra khỏi ngân hàng rồi về tới cổng trường thì đã sắp đến buổi trưa.
Lúc này, điện thoại Trần Hạo đổ chuông, là ký túc xá trưởng gọi đến.
“Ký túc xá trưởng!”
“Lão Trần, cậu không sao chứ, sao không ở ký túc?”
“À, tôi ra ngoài đi dạo tí!”
“Làm bọn tôi hết hồn, à đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Mã Hiểu Nam, cậu ấy không gọi được cho cậu nên bảo tôi hỏi cậu có đi tham gia sinh nhật cô ấy không đấy, cô ấy nói mấy hôm trước đã nhắc với cậu rồi!”
Trần Hạo nghe vậy thì xem lại lịch sử cuộc gọi, thì ra trong rất nhiều cuộc gọi nhỡ đó cũng bao gồm cả của Mã Hiểu Nam.
Mã Hiểu Nam là bạn cùng bàn Trần Hạo, cô ấy cũng rất xinh đẹp, rất tốt với anh.
Kể ra, ngoài người yêu cũ là Dương Hạ ra thì Trần Hạo cũng chỉ có duy nhất một người bạn khác giới là Mã Hiểu Nam.
Đúng là cô ấy đã nói với anh rằng anh phải đến tham dự sinh nhật cô ấy. Nhưng lúc đó, chuyện có được ăn no bụng không đã là vấn đề nên anh vẫn chưa trả lời rõ ràng.
Nhưng bây giờ… Trần Hạo quyết định sống cuộc sống của người bình thường, có bạn bè của riêng mình.
Vì sao lại không đi chứ?
“Dù sao cũng phải mua chút quà đã nhỉ?”
Sau khi cúp máy, Trần Hạo liếc nhìn xung quanh, trong những cửa hàng quà tặng xung quanh, có một chi nhánh của “Hermes” là thu hút ánh nhìn nhất.
Đây là một cửa hàng đồ hiệu có tiếng trên thế giới, đồ trong đây đều đắt đỏ nhưng lại thu hút rất nhiều con nhà giàu trong trường tới, chủ yếu là vì sĩ diện!
Vốn dĩ Trần Hạo cũng không định đi nhưng nghĩ đến việc hôm nay chị gái gửi cho mình thẻ mua sắm thương nhân thông dụng toàn cầu cấp bậc chí tôn.
Anh bất giác đổi ý.
Tiêu tiền thì không nỡ nhưng tiêu tiền trong thẻ mua sắm, Trần Hạo cảm giác tội ác đã giảm đi rất nhiều!
Lúc này, Trần Hạo hít một hơi thật sâu, đi vào cửa hàng Hermes sang trọng.
“Chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho quý khách không ạ?”
Nhân viên bán hàng xinh đẹp bên trong cực kỳ có khí chất, lịch sự chào hỏi Trần Hạo.
Chỉ là, cô ta nhìn cách ăn mặc của Trần Hạo, dù ngoài mặt lịch sự nhưng trong mắt vẫn lướt qua một tia khinh miệt khó phát hiện.
Cô ta biết có những người muốn vào cho biết, nhưng ăn mặc rách rưới thế này mà cũng muốn vào đây sao?
“Tôi tự xem trước đã…” Trần Hạo nói, lần đầu tiên vào cửa hàng thế này, đúng thật không biết nên mua gì.
Mà thái độ của nhân viên nữ lập tức trở nên hơi lạnh lùng, còn liếc mắt khinh thường nhìn Trần Hạo một cái.
“Anh Thần, anh mua túi cho em được không?”
Lúc này, một giọng nói mà Trần Hạo quen thuộc vang lên, cô gái với dáng người cao gầy, vẻ ngoài xinh đẹp khoác tay nam sinh đi vào cửa hàng.
Trần Hạo quay đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không sai, người đến chính là Dương Hạ và Lục Thần.
“Ơ? Cậu Thần đấy à, đây là bạn gái cậu sao? Thật xinh đẹp!”
Nữ nhân viên phục vụ bên cạnh Trần Hạo vừa nhìn thấy Lục Thần thì thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, vội vàng tươi cười tiến lên đón tiếp.
Nhà Lục Thần có tiền, cho dù đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn người khác, anh ta lập tức cười với nữ nhân viên phục vụ rồi nói:
“Chị Trương Như, đây là bạn gái tôi Dương Hạ, tôi đưa cô ấy tới xem rồi mua chiếc túi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Hạ đỏ ửng, quả nhiên là cậu Thần, đi đến đâu cũng có mặt mũi.
Sau đó Dương Hạ chỉ vào một chiếc túi thương hiệu nổi tiếng: “Cậu Thần, em muốn chiếc này!”
Chiếc túi đó được đặt trong tủ, hiển nhiên là rất đắt đỏ.
Trương Như cười nói: “Chiếc túi này là phiên bản Collector kỷ niệm hao trăm năm thành lập của Hermes, toàn thế giới chỉ sản xuất hai trăm chiếc, nếu mua, ít nhất cũng phải tầm ba trăm sáu mươi nghìn đấy!”
“A!”
Dương Hạ giật mình, đưa tay lên che miệng.
Còn Lục Thần cũng hơi giật mí mắt một chút rồi cười nói: “Chị Trương Như, nếu tôi đoán không nhầm thì đây là bản được Hermes làm thủ công, chế tác tinh xảo, năm ngoái vừa ra mắt đã được lọt top mười bảng xếp hạng hàng xa xỉ thế giới phải không?”
Trương Như hơi giật mình: “Xem ra cậu Thần cũng rất hiểu biết!”
Lục Thần lắc đầu: “Chỉ là tôi thích nghiên cứu đồ xa xỉ thôi, nói hiểu thì cũng không phải.” Nói xong thì quay sang nói với Dương Hạ: “Em yêu, em cũng thật có mắt nhìn, vừa nhìn đã kết ngay chiếc túi này, đổi cái khác đi, loại năm sáu nghìn cũng được!”
Muốn Lục Thần bỏ ra ba trăm sáu mươi nghìn mua một chiếc túi thì thà giết anh ta luôn đi!
Dương Hạ bĩu môi: “Chồng Diễm Diễm ở phòng chúng em còn mua cho cô ấy chiếc túi hơn tám nghìn kìa!”
“Được thôi, đợi tiền sinh hoạt phí tháng sau của anh nhiều hơn đã!”
Lúc này, cũng có không ít người nghe thấy lời giới thiệu của Lục Thần với Trương Như ban nãy, bèn đi tới xem chiếc túi xa xỉ kia.
Đều là những nam nữ sinh trẻ tuổi, cực kỳ mong muốn có được đồ xa xỉ.
Lục Thần dứt khoát giảng giải, thảo luận cùng Trương Như về những đồ xa xỉ có tiếng trên ba mươi nghìn, thậm chí nói cả về những thứ hai ba trăm nghìn.
Để người ta cảm thấy anh ta rất có học thức!
Trần Hạo thấy nhân viên không để ý đến mình thì lập tức muốn đi, gặp phải Dương Hạ, anh cũng không muốn ở lại lâu.
Lúc này, một nhân viên trẻ tuổi đi tới, khom người cúi chào Trần Hạo.
“Chào quý khách, xin hỏi… tôi… tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Nhìn cô ấy có vẻ là nhân viên mới.
Hơi nhút nhát.
Nhưng sự lịch sự này khiến Trần Hạo cảm thấy ấm áp.
“Ồ, tôi muốn mua quà tặng bạn!” Trần Hạo đáp.
“Xin hỏi quý khách có thẻ mua hàng của cửa hàng chúng tôi không ạ? Nếu có thì có thể giảm giá đấy ạ?”
Trần Hạo coi như là khách hàng đầu tiên của cô ấy, cô ấy cũng không làm mất mặt Trần Hạo vì cách ăn mặc của anh, chỉ dùng lời nói được huấn luyện giao tiếp với anh.
“Ồ, có, cô xem có phải cái này không?”
Trần Hạo đưa thẻ mua hàng toàn cầu cấp bậc chí tôn mà chị gái cho mình ra.
Lập tức anh thấy mắt nhân viên bán hàng trợn trừng lên.
“Đây đây đây… là thẻ đen sao?”
Khuôn mặt cô ấy lộ vẻ khó mà tin được, một học sinh bình thường chứ không phải đại gia nổi tiếng, sao có thể có thẻ đen chứ?
Trần Hạo sững sờ: “Cái gì gọi là thẻ đen cơ?”
“Chính là thẻ cấp bậc chí tôn, định mức chi phí có thể bội chi đến ba mươi triệu, hơn nữa chi phí thấp nhất là ba trăm nghìn! Thưa ngài!”
Trần Hạo càng mờ mịt, anh biết bây giờ chị gái rất xa xỉ nhưng không ngờ lại xa xỉ đến vậy!
“Thưa quý khách, cách sắp xếp của cửa hàng chúng tôi, ngoài chiếc túi phiên bản Collector đó ra thì trên cơ bản những sản phẩm xa xỉ khác, anh không mua được! Tôi đi lấy chiếc túi bản Collector đó ra cho anh xem!”
Nhân viên phục vụ liên tục cúi đầu khiến Trần Hạo rất ngượng ngùng.
Còn bên kia, Dương Hạ đang mang vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Thần giới thiệu những món hàng xa xỉ.
Rồi họ thấy một nhân viên cầm chìa khoá mở tủ lấy chiếc túi phiên bản Collector kia ra.
Trương Như nhíu mày: “Vương Tiểu Phi, cô làm gì đấy?”
Vương Tiểu Phi vâng vâng dạ dạ: “Em lấy chiếc túi này cho khách hàng xem!”
“Đồ này mà cũng tuỳ tiện lấy ra xem được à? Ai muốn xem?”
Trương Như cau chặt mày nói.
Vương Tiểu Phi cung kính nhìn Trần Hạo: “Là vị khách này ạ!”
Lục Thần và Dương Hạ nghe vậy cũng nhìn qua, chỉ là nhìn xong thì ánh mắt mọi người đều sững sờ…
“Ha ha ha!”
Lục Thần thấy là Trần Hạo thì cười lớn.
Nếu như có thể, anh ta sẽ lăn luôn xuống đất để cười.
“Cô nói gì? Người này muốn xem chiếc túi phiên bản Collector này?”
Lục Thần chỉ Trần Hạo.
Dường như anh ta thấy được chuyện gì buồn cười lắm.
Dương Hạ cũng khinh bỉ nhìn Trần Hạo, trước mặt bao nhiêu người có thân phận như này, Trần Hạo thực sự quá mất mặt.
Mặt Trương Như cũng xị xuống: “Vương Tiểu Phi, cô đang bị choáng phải không, loại người này mua nổi túi của chúng ta sao? Cô đang đùa gì đấy?”
“Không, anh ấy có thẻ đen, là khách hàng cấp bậc chí tôn của chúng ta!”
“Xuỳ!” Lục Thần phì cười: “Lại còn là khách hàng chí tôn nữa, đây chỉ là thằng nghèo nổi tiếng của trường chúng tôi mà thôi!”
Dương Hạ cũng mắng Trần Hạo: “Trần Hạo, nếu anh vẫn còn biết hai chữ mất mặt thì mau cút đi!”
Ha ha…
Trần Hạo nghe mấy lời trào phúng của họ, thậm chí cả nhân viên bán hàng cũng nhìn mình khinh bỉ.
Lập tức cảm thấy nực cười, anh đi tới trước quầy thu ngân rồi đặt thẻ đen lên bàn.
“Hôm nay tôi sẽ mua chiếc túi này!”
/5
|