Ta xách theo hành lí, một mình đứng dưới tòa nhà sáu tầng đã xuống cấp...
Ta là Mạnh Tử, năm nay 27 tuổi, theo học khoa kiến trúc tại đại học MIT của Mỹ lấy học vị tiến sĩ. Bạn trai của ta sống trong tòa nhà này, tên hắn là Khương Vũ Bạch, là một họa sĩ, đam mê tranh sơn dầu và vẽ tranh. Người khác đều nói hắn có bản tính lang thang không thể nào kiềm chế được, nhưng ta biết đó là khát khao từ tận đáy lòng của hắn. Từ năm hai cao trung chúng ta bắt đầu yêu nhau, đến bây giờ cũng đã được mười năm. Hai người ở cùng nhau theo cách chẳng giống ai, ta cũng không phải loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết bám dính lấy người khác nên đối với bạn trai luôn cho hắn nhiều không gian riêng tư. Chúng ta không thi đậu chung một trường đại học, lại không cùng một chuyên ngành, sống ở các thành phố khác nhau. Sau đó ta lại đi Mỹ, khoảng cách hàng vạn dặm nhưng tình cảm không vì thế mà bị ảnh hưởng nhiều.
*MIT: Massachusetts Institute of Technology, Viện Công Nghệ Massachusetts, một trong những đại học top đầu của Mỹ
Có đôi khi vì ta học hành vất vả hay hắn phải chuyên tâm vẽ tranh, chúng ta mấy ngày liền không có gọi điện một lần. Thông thường, hai người sẽ giữ liên lạc qua bưu kiện, trao đổi quan điểm và tâm sự, tự mình tưởng niệm lẫn nhau.
Nhưng lúc này đây thật khác thường, quá khác thường....
Ba tháng rồi không nhận đươc chút tin tức nào của hắn.
Nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó.
Mới đầu, ta cho rằng hắn dốc hết tâm huyết nhiệt tình đâm đầu vào sáng tác tác phẩm mới, cho nên chỉ gửi đi vài bưu kiện cổ vũ tinh thần hắn, rồi bắt đầu làm luận văn. Nhưng dần dần ta phát hiện, những bưu kiện ta gửi đều không có một chút hồi âm, mười năm yêu nhau chưa bao giờ phát sinh loại tình huống thế này. Ta bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại cho hắn, di động, máy bàn, thậm chí cả điện thoại của cha mẹ hắn ta cũng đã thử qua...Nhưng kết quả đều không hề ngoại lệ là tắt máy. QQ, WeChat, Fetion, Skype* cũng hoàn toàn không có chút dấu vết của hắn để lại. Hắn cùng với cha mẹ giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
*các mạng xã hội phổ biến ở TQ
Ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Gia đình bọn họ cũng không có họ hàng thân thích, ta giống như con kiến trong chảo nóng, có sốt ruột cũng không có cách nào. Vì thế ta cố gắng đẩy nhanh tốc độ nộp luận văn, chưa có sự đồng ý của hội đồng vội vàng thu thập đồ đạc, mua vé máy bay về nước.
Khương Vũ Bạch ở tại tầng bốn, ta đứng ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ tầng bốn, bức màn không biết vô tình hay hữu ý mà khép hờ, trong phòng tối om không có chút sinh khí. Ta thở dài, trong lòng tràn đầy bất an, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Ta kéo hành lí tới cửa nhà Khương Vũ Bạch, nhẹ nhàng gõ cửa..Không có người đáp lại.
Chẳng lẽ không có ở nhà? Vẫn là..?
Nhất thời trong lòng ta có chút bực bội, chẳng lẽ ta bị người ta đá? Dù là như vậy cũng không nên dùng cách này, ngay cả một lời giải thích cũng không có...Cả nhà hắn vì ta mà đổi số điện thoại sao?
Trong cơn bực bội hỗn loạn còn có một tia ủy khuất...Ta lắc đầu, đem ý tưởng thiếu thực tế ấy dập tắt. Nói thế nào đi chăng nữa, ta và Khương Vũ Bạch cũng có mười năm tình cảm, cha mẹ hắn cũng coi ta như con gái ruột, hắn có muốn chia tay ta bắt đầu tình cảm mới, chắc chắn không thể qua loa như vậy.
Phanh! Phanh! Phanh! Ta ra sức gõ cửa, chờ bên ngoài nửa tiếng, bên trong vẫn như cũ không có phản ứng.
Cô gái, cô tìm ai vậy? Hàng xóm cách vách nhô đầu ra, là một bà dì bốn mươi, năm mươi tuổi, nhìn ta với ánh mắt không vui, rõ ràng là bị tiếng gõ cửa của ta làm cho khó chịu. Cô cũng đã lớn từng này, đi tìm người thân sao? Không phải là tìm nhầm nhà chứ?
Ta là Mạnh Tử, năm nay 27 tuổi, theo học khoa kiến trúc tại đại học MIT của Mỹ lấy học vị tiến sĩ. Bạn trai của ta sống trong tòa nhà này, tên hắn là Khương Vũ Bạch, là một họa sĩ, đam mê tranh sơn dầu và vẽ tranh. Người khác đều nói hắn có bản tính lang thang không thể nào kiềm chế được, nhưng ta biết đó là khát khao từ tận đáy lòng của hắn. Từ năm hai cao trung chúng ta bắt đầu yêu nhau, đến bây giờ cũng đã được mười năm. Hai người ở cùng nhau theo cách chẳng giống ai, ta cũng không phải loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết bám dính lấy người khác nên đối với bạn trai luôn cho hắn nhiều không gian riêng tư. Chúng ta không thi đậu chung một trường đại học, lại không cùng một chuyên ngành, sống ở các thành phố khác nhau. Sau đó ta lại đi Mỹ, khoảng cách hàng vạn dặm nhưng tình cảm không vì thế mà bị ảnh hưởng nhiều.
*MIT: Massachusetts Institute of Technology, Viện Công Nghệ Massachusetts, một trong những đại học top đầu của Mỹ
Có đôi khi vì ta học hành vất vả hay hắn phải chuyên tâm vẽ tranh, chúng ta mấy ngày liền không có gọi điện một lần. Thông thường, hai người sẽ giữ liên lạc qua bưu kiện, trao đổi quan điểm và tâm sự, tự mình tưởng niệm lẫn nhau.
Nhưng lúc này đây thật khác thường, quá khác thường....
Ba tháng rồi không nhận đươc chút tin tức nào của hắn.
Nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó.
Mới đầu, ta cho rằng hắn dốc hết tâm huyết nhiệt tình đâm đầu vào sáng tác tác phẩm mới, cho nên chỉ gửi đi vài bưu kiện cổ vũ tinh thần hắn, rồi bắt đầu làm luận văn. Nhưng dần dần ta phát hiện, những bưu kiện ta gửi đều không có một chút hồi âm, mười năm yêu nhau chưa bao giờ phát sinh loại tình huống thế này. Ta bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại cho hắn, di động, máy bàn, thậm chí cả điện thoại của cha mẹ hắn ta cũng đã thử qua...Nhưng kết quả đều không hề ngoại lệ là tắt máy. QQ, WeChat, Fetion, Skype* cũng hoàn toàn không có chút dấu vết của hắn để lại. Hắn cùng với cha mẹ giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
*các mạng xã hội phổ biến ở TQ
Ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Gia đình bọn họ cũng không có họ hàng thân thích, ta giống như con kiến trong chảo nóng, có sốt ruột cũng không có cách nào. Vì thế ta cố gắng đẩy nhanh tốc độ nộp luận văn, chưa có sự đồng ý của hội đồng vội vàng thu thập đồ đạc, mua vé máy bay về nước.
Khương Vũ Bạch ở tại tầng bốn, ta đứng ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ tầng bốn, bức màn không biết vô tình hay hữu ý mà khép hờ, trong phòng tối om không có chút sinh khí. Ta thở dài, trong lòng tràn đầy bất an, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Ta kéo hành lí tới cửa nhà Khương Vũ Bạch, nhẹ nhàng gõ cửa..Không có người đáp lại.
Chẳng lẽ không có ở nhà? Vẫn là..?
Nhất thời trong lòng ta có chút bực bội, chẳng lẽ ta bị người ta đá? Dù là như vậy cũng không nên dùng cách này, ngay cả một lời giải thích cũng không có...Cả nhà hắn vì ta mà đổi số điện thoại sao?
Trong cơn bực bội hỗn loạn còn có một tia ủy khuất...Ta lắc đầu, đem ý tưởng thiếu thực tế ấy dập tắt. Nói thế nào đi chăng nữa, ta và Khương Vũ Bạch cũng có mười năm tình cảm, cha mẹ hắn cũng coi ta như con gái ruột, hắn có muốn chia tay ta bắt đầu tình cảm mới, chắc chắn không thể qua loa như vậy.
Phanh! Phanh! Phanh! Ta ra sức gõ cửa, chờ bên ngoài nửa tiếng, bên trong vẫn như cũ không có phản ứng.
Cô gái, cô tìm ai vậy? Hàng xóm cách vách nhô đầu ra, là một bà dì bốn mươi, năm mươi tuổi, nhìn ta với ánh mắt không vui, rõ ràng là bị tiếng gõ cửa của ta làm cho khó chịu. Cô cũng đã lớn từng này, đi tìm người thân sao? Không phải là tìm nhầm nhà chứ?
/48
|