Ta ngồi ở trên giường, không phải muốn khóc thì cũng chỉ là muốn khóc thật to. Ta không hiểu được tại sao vừa rồi lại phát điên cùng hắn hòa hợp làm một. Ta chưa từng có chủ động như thế, giống như cảm thấy mọi sự đã bại lộ, nếu không đem cảm tình của chính mình thể hiện ra, về sau sẽ không còn cơ hội. Mặc dù là hắn không làm thương tổn ta, tổ chức kia cũng sẽ không buông tha......
Cũng có lẽ, sáng mai ta tỉnh lại sẽ không còn thấy... thấy người đàn ông này...
Hắn châm điếu thuốc, ở phía trước cửa sổ phun ra chút khói trắng, không có chút dũng khí nào quay đầu lại nhìn ta.
Không khí trở nên nghiêm trọng thật sự làm người ta hít thở không thông.
Ta khoác khăn trải giường xuống dưới giường, đi đến bên người hắn, muốn nói cái gì lại thôi, miệng mở ra nửa ngày cũng không nặn ra một chữ. Nhìn sống lưng to lớn của hắn, nước mắt thế nào lại rơi.
Hắn đột nhiên hít một ngụm không khí, ho khan một tiếng, sau đó nói ra ba từ ta không hề muốn nghe thấy: Thực xin lỗi......
Ta chùi chùi gương mặt ướt nhẹp, nhẹ nhàng nói: Tôi cũng...... Thực xin lỗi......
Hắn cười một tiếng, so với châm chọc ta thì giống như như là trào phúng chính hắn hơn Em có cái gì phải xin lỗi tôi, từ khi về nước, chăm sóc tôi rất cẩn thận, còn không để bụng tính tình của tôi nữa. Người cần xin lỗi là tôi
Ta không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng xuyên qua hai cánh tay, dịu dàng ôm lấy hắn. Hắn run rẩy một chút cũng không có kháng cự, ta lúc này mới dám tựa lên bờ lưng ấy, siết chặt cánh tay.
Hắn cảm nhận được sau lưng ươn ướt: Em...... Khóc...... Hắn hỏi như vậy, ta càng vô pháp khắc chế chính mình, hai vai run rẩy, khóc nức nở.
Đừng khóc. Hắn hoảng loạn, xoay người, đem ta ôm vào trong lòng, dùng tay ấn đầu ta vào ngực. Ta nghe được trong lồng ngực ấy trái tim rất có lực nảy lên, bùm, bùm, bùm...... Tôi cũng không phải cố ý lừa gạt em. Ít nhất...... Ít nhất tôi có một lời nói là sự thật.
Đóng giả một người, trong sinh hoạt nhất định phải nói dối rất nhiều, như thế nào lại có một lời nói thật.
Hắn nuốt một chút nước miếng, dùng thanh âm như muỗi kêu nói: Tôi luôn quý trọng em...... Những lời này, không phải nói dối.
Ta rụt bả vai, nước mắt như hạt châu trào ra xối xả. Trong chua xót lại có được chút vui sướng, ít nhất ta hiểu được, trong mối quan hệ nguy hiểm này, không chỉ có một mình ta động tâm.
Hắn nhìn vào không trung, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh không tồn tại trong hiện thực: Tôi đã hy vọng cỡ nào...... Tôi chính là Khương Vũ Bạch...... Sau đó hai người cứ như vậy sống bên nhau. Không có đấu tranh, không có nghi kỵ...... Không có những người khác can thiệp...... Không có nhẫn...... Không có bí mật...... Cái gì cũng đều không có......
Ta hình như cũng thấy được hình ảnh ấy, cảnh tượng ấm áp này là mong ước mười năm trời của ta. Ta trước kia cảm thấy ta cùng Khương Vũ Bạch nhất định sẽ có được một cái gia đình nhỏ ấm áp, có mấy đứa nhóc hoạt bát đáng yêu. Nhưng mà hiện tại người trong tưởng tượng lại là Khương Vũ Bạch mang mặt nạ màu bạc......
Chính là......
Ta đột nhiên nghĩ tới Khương Vũ Bạch thật...... trong lòng căng thẳng, vội hỏi: Như vậy Khương Vũ Bạch đang ở đâu? Các người giấu anh ấy ở đâu rồi? Anh ấy vẫn ổn chứ?
Hắn nghe thấy ta hỏi về Khương Vũ Bạch, ngữ khí trở nên vội vàng, đầu hơi hơi cúi, buông ta ra, xoay người sang chỗ khác đối mặt với cửa sổ. Ta biết trong lòng hắn bây giờ không có cảm giác thoải mái. Hắn trầm mặc một hồi, mở miệng nói: Em yên tâm đi, tôi cũng không làm gì bất lợi cho Khương Vũ Bạch
Cũng có lẽ, sáng mai ta tỉnh lại sẽ không còn thấy... thấy người đàn ông này...
Hắn châm điếu thuốc, ở phía trước cửa sổ phun ra chút khói trắng, không có chút dũng khí nào quay đầu lại nhìn ta.
Không khí trở nên nghiêm trọng thật sự làm người ta hít thở không thông.
Ta khoác khăn trải giường xuống dưới giường, đi đến bên người hắn, muốn nói cái gì lại thôi, miệng mở ra nửa ngày cũng không nặn ra một chữ. Nhìn sống lưng to lớn của hắn, nước mắt thế nào lại rơi.
Hắn đột nhiên hít một ngụm không khí, ho khan một tiếng, sau đó nói ra ba từ ta không hề muốn nghe thấy: Thực xin lỗi......
Ta chùi chùi gương mặt ướt nhẹp, nhẹ nhàng nói: Tôi cũng...... Thực xin lỗi......
Hắn cười một tiếng, so với châm chọc ta thì giống như như là trào phúng chính hắn hơn Em có cái gì phải xin lỗi tôi, từ khi về nước, chăm sóc tôi rất cẩn thận, còn không để bụng tính tình của tôi nữa. Người cần xin lỗi là tôi
Ta không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng xuyên qua hai cánh tay, dịu dàng ôm lấy hắn. Hắn run rẩy một chút cũng không có kháng cự, ta lúc này mới dám tựa lên bờ lưng ấy, siết chặt cánh tay.
Hắn cảm nhận được sau lưng ươn ướt: Em...... Khóc...... Hắn hỏi như vậy, ta càng vô pháp khắc chế chính mình, hai vai run rẩy, khóc nức nở.
Đừng khóc. Hắn hoảng loạn, xoay người, đem ta ôm vào trong lòng, dùng tay ấn đầu ta vào ngực. Ta nghe được trong lồng ngực ấy trái tim rất có lực nảy lên, bùm, bùm, bùm...... Tôi cũng không phải cố ý lừa gạt em. Ít nhất...... Ít nhất tôi có một lời nói là sự thật.
Đóng giả một người, trong sinh hoạt nhất định phải nói dối rất nhiều, như thế nào lại có một lời nói thật.
Hắn nuốt một chút nước miếng, dùng thanh âm như muỗi kêu nói: Tôi luôn quý trọng em...... Những lời này, không phải nói dối.
Ta rụt bả vai, nước mắt như hạt châu trào ra xối xả. Trong chua xót lại có được chút vui sướng, ít nhất ta hiểu được, trong mối quan hệ nguy hiểm này, không chỉ có một mình ta động tâm.
Hắn nhìn vào không trung, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh không tồn tại trong hiện thực: Tôi đã hy vọng cỡ nào...... Tôi chính là Khương Vũ Bạch...... Sau đó hai người cứ như vậy sống bên nhau. Không có đấu tranh, không có nghi kỵ...... Không có những người khác can thiệp...... Không có nhẫn...... Không có bí mật...... Cái gì cũng đều không có......
Ta hình như cũng thấy được hình ảnh ấy, cảnh tượng ấm áp này là mong ước mười năm trời của ta. Ta trước kia cảm thấy ta cùng Khương Vũ Bạch nhất định sẽ có được một cái gia đình nhỏ ấm áp, có mấy đứa nhóc hoạt bát đáng yêu. Nhưng mà hiện tại người trong tưởng tượng lại là Khương Vũ Bạch mang mặt nạ màu bạc......
Chính là......
Ta đột nhiên nghĩ tới Khương Vũ Bạch thật...... trong lòng căng thẳng, vội hỏi: Như vậy Khương Vũ Bạch đang ở đâu? Các người giấu anh ấy ở đâu rồi? Anh ấy vẫn ổn chứ?
Hắn nghe thấy ta hỏi về Khương Vũ Bạch, ngữ khí trở nên vội vàng, đầu hơi hơi cúi, buông ta ra, xoay người sang chỗ khác đối mặt với cửa sổ. Ta biết trong lòng hắn bây giờ không có cảm giác thoải mái. Hắn trầm mặc một hồi, mở miệng nói: Em yên tâm đi, tôi cũng không làm gì bất lợi cho Khương Vũ Bạch
/48
|