Chúa tể của những chiếc nhẫn......THE LORD OF THE RINGS
RING...... Nhẫn......
Ta nhíu mày, người bắt cóc Mary chính là vì chiếc nhẫn kia! Nhìn bộ dáng trầm trọng của ta, Tha Bả Ti Nhi cũng cảm thấy có gì đó bất thường: Mạnh Tử, cậu làm sao vậy? Cậu có phải phát hiện ra cái gì rồi không?
Ta đem tờ giấy cất vào ví tiền, nói với Tha Bả Ti Nhi: Chúng tôi đi trước liên hệ với bảo vệ của khách sạn, xem lại video giám sát để coi có tìm được đầu mối mới không.
Tha Bả Ti Nhi đáp lại: Bây giờ cũng chỉ có cách đó thôi.
Ta đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở PUB, lời cuối cùng người đàn ông đó nói với ta Mạnh tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Nhất định......
Nếu lúc ấy ta nhận danh thiếp của gã thì tốt rồi, như vậy là có thể biết tên của gã cùng phương thức liên hệ. Ngay lúc đó tâm lí phòng bị xem ra thật là thập phần ấu trĩ. Có lẽ lúc này chỉ có gã mới có thể giúp ta.
Này. Giống đọc được nội tâm của ta, Khương Vũ Bạch đưa cho ta một tờ giấy hoa lệ, đúng là danh thiếp của người kia! Có phải em tìm cái này không...... Lúc đem quần áo đi giặt, tôi thấy nó trong túi quần em.
Kỳ quái! Ta nhớ rõ ta không có nhận lấy danh thiếp, làm thế nào lại ở trong túi quần. Trong lúc cố gắng nhớ lại, ta chợt nhớ ra đoạn đối thoại sau cùng, hắn hình như đã ôm ta một cái. Chẳng lẽ hắn lợi dụng lúc đó để nhét vào túi quần......
Danh thiếp bao gồm số điện thoại cùng một cái tên —— Brian
Ta nhìn chăm chú vào số điện thoại trên đó, đang do dự thì di động của ta reo lên.
Đêm hôm khuya khoắt, là ai gọi điện?
Lấy được di động, dãy số hiện ra làm hai mắt của ta phát đau, nó không giống như chuỗi số được viết trên tấm danh thiếp. Alo. Ta ấn nút nghe, bất an nói.
Mạnh Tử. Thanh âm thập phần quen thuộc, nhưng bởi ta vẫn không dám xác định, cẩn thận hỏi lại một câu:
Côn...... Giáo sư Côn Đinh?
Ha ha. Người ở đầu kia điện thoại cười lớn, sau đó mới nói: Nghe cho rõ đây. Chính là tôi. Mạnh Tử, tôi có chuyện muốn tìm cô.
Ngài tại sao lại dùng số điện thoại này...... So với những việc khác, ta càng quan tâm vấn đề này hơn.
Ở nơi này tôi có một người, hắn vô cùng muốn trông thấy cô. Tôi tin tưởng cô sẽ có hứng thú. Côn Đinh mang theo ý cười nói, ta phảng phất đã nhìn thấy biểu tình giảo hoạt của hắn.
Ở đâu? Làm thế nào để tới đó? Lúc này, ta cũng không còn đủ trí lực để cò kè mặc cả.
Cô chờ một lát, sẽ có xe qua đón. Không cho ta nói thêm câu gì, Côn Đinh đã ngắt điện thoại.
Đô...... Đô...... Đô...... Ta nắm di động, cả người lâm vào một loại cảm giác không nói nên lời. Côn Đinh là giáo sư của ta, một giáo sư ngành kiến trúc vô cùng nổi tiếng của MIT. Hắn tại sao lại có quan hệ với người đàn ông bí ẩn kia?
Ta cũng không muốn làm liên luỵ đến Tha Bả Ti Nhi, cho nên tương quan sự tình y biết đến càng ít càng tốt, ta dặn y lưu trú ở khách sạn giữ thông tin liên hệ, có chuyện tuỳ thời điểm chúng ta sẽ liên lạc. Ta còn an ủi y, nói không chừng đợi lát nữa Mary sẽ tự mình trở về. Ta lấy cớ giáo sư Côn Đinh có việc gấp tìm ta, lôi kéo Khương Vũ Bạch cùng đi.
Tha Bả Ti Nhi tuy rằng hoài nghi nhưng cũng không có nói thêm cái gì.
Thời gian gần đến lúc rạng sáng là thời điểm u ám nhất của một ngày, rất nhiều cửa hàng vẫn đóng cửa, trừ bỏ con ma men ở ngoài cũng không thèm nhìn tới người đi đường. Mưa đã tạnh, chỉ chừa lại vài giọt nước cùng hơi lạnh thấu xương.
RING...... Nhẫn......
Ta nhíu mày, người bắt cóc Mary chính là vì chiếc nhẫn kia! Nhìn bộ dáng trầm trọng của ta, Tha Bả Ti Nhi cũng cảm thấy có gì đó bất thường: Mạnh Tử, cậu làm sao vậy? Cậu có phải phát hiện ra cái gì rồi không?
Ta đem tờ giấy cất vào ví tiền, nói với Tha Bả Ti Nhi: Chúng tôi đi trước liên hệ với bảo vệ của khách sạn, xem lại video giám sát để coi có tìm được đầu mối mới không.
Tha Bả Ti Nhi đáp lại: Bây giờ cũng chỉ có cách đó thôi.
Ta đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở PUB, lời cuối cùng người đàn ông đó nói với ta Mạnh tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Nhất định......
Nếu lúc ấy ta nhận danh thiếp của gã thì tốt rồi, như vậy là có thể biết tên của gã cùng phương thức liên hệ. Ngay lúc đó tâm lí phòng bị xem ra thật là thập phần ấu trĩ. Có lẽ lúc này chỉ có gã mới có thể giúp ta.
Này. Giống đọc được nội tâm của ta, Khương Vũ Bạch đưa cho ta một tờ giấy hoa lệ, đúng là danh thiếp của người kia! Có phải em tìm cái này không...... Lúc đem quần áo đi giặt, tôi thấy nó trong túi quần em.
Kỳ quái! Ta nhớ rõ ta không có nhận lấy danh thiếp, làm thế nào lại ở trong túi quần. Trong lúc cố gắng nhớ lại, ta chợt nhớ ra đoạn đối thoại sau cùng, hắn hình như đã ôm ta một cái. Chẳng lẽ hắn lợi dụng lúc đó để nhét vào túi quần......
Danh thiếp bao gồm số điện thoại cùng một cái tên —— Brian
Ta nhìn chăm chú vào số điện thoại trên đó, đang do dự thì di động của ta reo lên.
Đêm hôm khuya khoắt, là ai gọi điện?
Lấy được di động, dãy số hiện ra làm hai mắt của ta phát đau, nó không giống như chuỗi số được viết trên tấm danh thiếp. Alo. Ta ấn nút nghe, bất an nói.
Mạnh Tử. Thanh âm thập phần quen thuộc, nhưng bởi ta vẫn không dám xác định, cẩn thận hỏi lại một câu:
Côn...... Giáo sư Côn Đinh?
Ha ha. Người ở đầu kia điện thoại cười lớn, sau đó mới nói: Nghe cho rõ đây. Chính là tôi. Mạnh Tử, tôi có chuyện muốn tìm cô.
Ngài tại sao lại dùng số điện thoại này...... So với những việc khác, ta càng quan tâm vấn đề này hơn.
Ở nơi này tôi có một người, hắn vô cùng muốn trông thấy cô. Tôi tin tưởng cô sẽ có hứng thú. Côn Đinh mang theo ý cười nói, ta phảng phất đã nhìn thấy biểu tình giảo hoạt của hắn.
Ở đâu? Làm thế nào để tới đó? Lúc này, ta cũng không còn đủ trí lực để cò kè mặc cả.
Cô chờ một lát, sẽ có xe qua đón. Không cho ta nói thêm câu gì, Côn Đinh đã ngắt điện thoại.
Đô...... Đô...... Đô...... Ta nắm di động, cả người lâm vào một loại cảm giác không nói nên lời. Côn Đinh là giáo sư của ta, một giáo sư ngành kiến trúc vô cùng nổi tiếng của MIT. Hắn tại sao lại có quan hệ với người đàn ông bí ẩn kia?
Ta cũng không muốn làm liên luỵ đến Tha Bả Ti Nhi, cho nên tương quan sự tình y biết đến càng ít càng tốt, ta dặn y lưu trú ở khách sạn giữ thông tin liên hệ, có chuyện tuỳ thời điểm chúng ta sẽ liên lạc. Ta còn an ủi y, nói không chừng đợi lát nữa Mary sẽ tự mình trở về. Ta lấy cớ giáo sư Côn Đinh có việc gấp tìm ta, lôi kéo Khương Vũ Bạch cùng đi.
Tha Bả Ti Nhi tuy rằng hoài nghi nhưng cũng không có nói thêm cái gì.
Thời gian gần đến lúc rạng sáng là thời điểm u ám nhất của một ngày, rất nhiều cửa hàng vẫn đóng cửa, trừ bỏ con ma men ở ngoài cũng không thèm nhìn tới người đi đường. Mưa đã tạnh, chỉ chừa lại vài giọt nước cùng hơi lạnh thấu xương.
/48
|