Mơ Ước Hậu Vị

Chương 80 - Chương 80

/89




Mang theo cảm xúc nghi ngờ, Lạc Tử Hân đi theo Tích Như tới cửa, lại kinh hãi nhìn thấy con mèo nhỏ đang sùi bọt mép, liếc mắt khinh thường xem ra đã chết rồi.

Sao nó lại như vậy. . . . . . Lạc Tử Hân vốn định hỏi rốt cuộc lý do tại sao lại như vậy, thì nhìn thấy bên cạnh chỗ con mèo nhỏ nằm có cái bát, bên trong còn thừa nước canh chưa uống cạn, đột nhiên liền hiểu rõ mọi việc.

Trong canh này có độc? Lạc Tử Hân lẩm bẩm nói, tuy là câu hỏi nhưng cũng là câu khẳng định.

Nương nương, Thục phi nàng. . . . . . Tích Như khẩn trương kéo tay áo Lạc Tử Hân, sự lo lắng tràn đầy trên khuôn mặt.

Lạc Tử Hân bị tình cảnh hiện tại làm kinh sợ, quên cả buồn ngủ, suy nghĩ thay đổi không ngừng, ngẫm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết chuyện này chắc chắn không phải do Thục phi làm. Nếu Thục phi có lòng muốn hại nàng, cũng sẽ không tự mình đưa canh đến đây, lại hạ độc trong đó, không phải sẽ nói rõ chính là Thục phi làm sao. Nàng ta có ngu đi nữa, cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức độ này. Cho nên chuyện này, nhất định là có người khác động tay động chân bên trong.

Vậy người đó là ai?

Đi tìm người nghiệm độc, xem đây là độc gì? Vẻ mặt Lạc Tử Hân lạnh băng nói.

Tích Như gật đầu một cái, cẩn thận từng li từng tí nâng bát canh còn thừa lên rồi rời đi.

Khi Tích Như trở về báo đó là độc Hạc Đỉnh Hồng, đột nhiên Lạc Tử Hân hoảng sợ, đối phương muốn trực tiếp đẩy nàng vào chỗ chết, nếu như không phải con mèo này, nếu như không phải hôm nay dạ dạy nàng khó chịu, sợ rằng cái mạng này chết tại đây rồi.

Quý phi? Hay là Hoàng hậu? Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện thơ tình mới xảy ra cách đây không lâu, Quý phi và Hoàng hậu không hại được nàng, liền trực tiếp dùng đến chiêu độc ác này sao?

Nhớ tới những thứ này, nàng lại cảm thấy nhức đầu, không biết là do trời nóng, hay bị chuyện này làm phiền lòng, nàng ngồi xuống xoa trán, hai mắt nhắm chặt, không ngừng xoa xoa.

Người có muốn gọi thái y đến không ạ, sắc mặt của người không tốt, mấy ngày nay dạ dày cũng không khỏe, gọi thái y đến kiểm tra rồi bốc một chút thuốc đi ạ? Tích Như lo âu hỏi.

Lạc Tử Hân không yên lòng mà lắc đầu, trong đầu còn lẩn quẩn câu hỏi ai muốn hại nàng, chỉ cảm thấy đầu của nàng như muốn vỡ ra. Tích Như thấy dáng vẻ có tâm sự nặng nề của nàng, cũng không dám nói thêm gì nữa chỉ yên lặng lui xuống.

Lạc Tử Hân đang suy nghĩ, đột nhiên Tích Như chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ: Nương nương, Ôn Tần đã xảy ra chuyện, nàng ấy xảy thai dẫn đến mất máu quá nhiều, mất rồi ạ.

Cái gì mất? Đứa bé không còn ư? Rõ ràng tinh thần của Lạc Tử Hân không tốt, không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tích Như.

Tích Như dậm chân, nói: Nương nương, nô tỳ nói không chỉ là đứa bé, mà còn có Ôn Tần.

Vào lúc này, cuối cùng Lạc Tử Hân cũng phản ứng lại, mở to hai mắt, không thể tin nhìn Tích Như, một hồi lâu mới thốt ra được một câu từ trong cổ họng: Sao lại như vậy?

Chuyện này đúng là một chuyện lớn, Lạc Tử Hân tạm thời bỏ chuyện con mèo chết xuống, đến cung của Ôn tần một chuyến.

Lúc này Ôn tần nằm trên giường bệnh đã không còn hô hấp, trên giường còn để lại rất nhiều vết máu, cho thấy trước đó không lâu Ôn tần đã chịu rất nhiều đau đớn.

Nàng ấy cũng đã mang thai bảy tháng rồi, sao lại đột nhiên xảy thai, mấy người các người không chăm sóc tốt nàng ấy hay sao? Lạc Tử Hân lớn tiếng quát.

Các cung nữ trong cung Ôn tần bị dọa sợ đến mức vội vã quỳ xuống, luôn miệng khóc thút thít, nói: Hoàng quý phi nương nương, nô tỳ đáng chết, không chăm sóc tốt chủ tử.

Tại sao nương nương của các người lại đột nhiên xảy thai? Lạc Tử Hân nhíu chặt lông mày.

Yên nhi đã sớm khóc đến đỏ tròng mắt, đi lên nói: Hồi bẩm nương nương, chủ tử do vấp ngã, cho nên mới. . . . . .

Ngã ở chỗ nào?

Yên Nhi khóc nói: Buổi sáng nương nương đi thỉnh an Hoàng hậu về, đất trên đường đi rất trơn nên đã ngã xuống.

Rất trơn? Trên mặt đất có vật gì lạ không? Đột nhiên Lạc Tử Hân nghĩ đến cái gì đó.

Hình như là có nước, lúc ấy nô tỳ bị dọa sợ, nên không chú ý là nước gì. Yên Nhi nức nở nói.

Hiển nhiên đây là có người cố ý hại Ôn tần, nước trên đất này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ôn tần đã mang thai bảy tháng, không bao lâu nữa đứa bé sẽ ra đời, nhất định có người không thể chịu đựng được rồi, lại xuống tay tàn nhẫn như vậy. Không chỉ có thể làm tổn thương Ôn tần mà ngay cả mạng sống cũng bị lấy mất.

Ngọc Dao muội muội, kiếp sau đầu thai, nhất

/89

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status