Trịnh Lam! Sinh ra đã là một sai lầm, càng sống lại càng thấy sai lầm...
Năm bốn tuổi, bạn trong lớp hỏi cô “Bạn không có ba sao?”, cô mỉm cười lắc đầu “Mình có ba. Ba mình ở xa lắm!”. Cô nhìn bạn bè có cả ba mẹ, tủi thân không ít. Chạy về nhà hỏi mẹ. Mẹ chỉ nhìn cô mỉm cười không nói. Từ đó cô không nhắc về chuyện này nữa.
Năm mười một tuổi, cô có người bạn nữ đầu tiên, cô gái tên Đinh Hạnh Uyển, tên hay, người cũng đẹp, đối xử với cô rất tốt. Hạnh Uyển cái gì cũng cho cô. Cô cái gì cũng làm giúp Hạnh Uyển. Tình bạn như tình thân, ấm áp vô cùng.
Năm mười bốn tuổi, cô có mối tình đầu tiên. Tình đầu mơ mộng, vui vui vẻ vẻ. Nắm tay, học bài đều làm cùng nhau, vô cùng tốt đẹp.
Tuổi thơ của Trịnh Lam, nhìn bên ngoài hồng một màu. Sự thật bên trong, lại là một màu xám đến mờ mịt.
- Trịnh Lam! Bạn tưởng tôi thích chơi với bạn sao? Chẳng qua tôi chỉ lợi dụng bạn giúp tôi làm bài tập. Bây giờ bạn không còn giá trị gì với tôi nữa. Tránh xa tôi ra một chút~ Đi cùng với đứa không cha cho như bạn, tôi chịu đủ lắm rồi! Tưởng mình là ai mà muốn làm bạn với tôi chứ? Đĩa mà đeo chân hạc! – Hạnh Uyển đưa ánh mắt khinh thường nhìn về phía Trịnh Lam. Đứng cạnh Hạnh Uyển là mấy người mà cô ta xem là bạn đúng nghĩa, ánh mắt của bọn họ nhìn cô không có nửa điểm tôn trọng.
- Hạnh Uyển! Bạn đang đùa với mình phải không? Mấy năm qua chúng ta chơi cùng rất tốt mà! – Trịnh Lam ngơ ngác không tin những gì nghe được, ánh mắt tràn đầy tia hy vọng.
- Đồ con hoang! - Hạnh Uyển cười phẩy, quay lưng rời đi.
Chỉ cần một câu nói, có thể dập tắt mọi hy vọng nơi ánh mắt. Trịnh Lam đứng đó, tâm chết lặng.
Về sau, cô mới hiểu, Hạnh Uyển vì bài vở nên mới làm bạn với cô. Hạnh Uyển là con nhà giàu, là thiên kim tiểu thư hô mưa gọi gió. Cô thì chẳng có gì...
Nhưng Hạnh Uyển vẫn luôn đố kỵ cô. Cô ta ghen tị với nét đẹp khiến cô ta bị lu mờ, ghen tị khi đám con trai nhìn về phía cô khi cả hai đi cùng nhau. Cậu nam sinh Hạnh Uyển thích, để mắt đến cô. Hạnh Uyển nói ngưỡng mộ cô có số đào hoa, thực ra trong lòng cô ta đã sớm tích tụ thù hằn.
Tình bạn, hóa ra cũng chỉ mong manh như sợi tơ mà thôi!
Buổi tổng kết cuối năm đó, kết thúc tình bạn cô trân quý ba năm trời.
Cũng đã kết thúc mối tình đầu vui vui vẻ vẻ.
- Tiểu Lam! Anh phải cùng gia đình sang Mỹ định cư, sẽ không trở về nữa. Chúng ta, chia tay đi!
Tình đầu ngỡ đẹp đẽ là thế. Hóa ra cũng chỉ giống như một thú vui lúc nhàn rỗi. Cậu ta rõ ràng biết sẽ cùng gia đình sang Mỹ, rõ ràng biết hai người không thể có kết cục gì tốt đẹp. Nhưng vẫn vô tâm tổn thương cô.
Đi cũng tốt! Bạn bè đi thì đi, tình đầu đi thì cứ đi. Nhưng sao còn để lại trong tim Trịnh Lam một vết thương khó lành, âm ĩ khôn nguôi.
Nhưng, chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ khiến một con bé vui tươi, năng động, đi đến trầm mặc của ngày hôm nay...
Năm đó, cô lần đầu gặp được ông nội. Cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ.
Cô vừa đi học về, nghe mọi người nói “Mẹ cháu đi cấp cứu rồi! Mau đến bệnh viện”. Cô đạp xe hơn sáu cây số, giữa trưa nắng gắt đến bệnh viện. Mẹ được chẩn đoán là ung thư phổi, thời kỳ cuối. Mẹ vẫn nằm trên giường bệnh, mỉm cười nhìn cô, thều thào.
- Tiểu Lam... mẹ không sao...
Nhìn mẹ, Trịnh Lam cũng cố nở nụ cười, gật đầu.
Đau khổ, tuyệt vọng, cô trốn vào nhà vệ sinh, khóc cả buổi. Cô không muốn mẹ chết, không muốn tự mình sống trên đời.
Chợt nhớ đến một người, dù là tia hy vọng mong manh, cô cũng muốn nắm lấy. Cô chạy về nhà, điên loạn lục tung mọi thứ. Cuối cùng, cô tìm thấy tấm danh thiếp. Là của một người đàn ông đi xe sang trọng đưa cho mẹ, nếu cô nhớ không lầm, người đàn ông đó là do ông nội sai đến, muốn dùng tiền đổi lấy cô, nhưng bị mẹ từ chối.
Ông nội cô-Trịnh Đình. Con người này, chính là nguyên nhân tuổi thơ cô phải sống xa ba. Con người này, chính ông ta đã vì tính cố chấp của mình, chia cắt một gia đình vốn dĩ đầm ấm. Là vì ông cho rằng mẹ không xứng làm con dâu nhà họ Trịnh. Trong khi biết rõ mẹ đang mang thai cô, vẫn tàn nhẫn đuổi mẹ đi.
Trịnh Lam chưa từng gặp ông Trịnh Đình, nhưng sự căm ghét đã sớm hình thành trong tiềm thức. Cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp mặt ông ta. Nhưng bây giờ, cô cần gặp bỏ thù hận, vì mẹ mà cầu xin.
Cô cầm tấm danh thiếp, ngồi trên xe khách hơn hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng đến nơi.
- Chú! Cháu có chuyện cần gặp ông Trịnh Đình. Xin chú cho cháu gặp ông ấy! – Trịnh Lam nước mắt chảy dài, dưới trời nắng gắt, đứng trước cổng Trịnh gia, cất giọng cầu xin.
Người gác cổng nhìn Trịnh Lam hết một lượt, quần áo cũ, tóc tai rối bời, gương mặt mồ hôi nhếch nhác, có ý xem thường cô, chần chừ không cho vào.
Lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen chạy đến, cổng lớn nhà họ Trịnh mở ra để chiếc xe đó đi vào.
Trịnh Lam nhân cơ hội cũng lao vào, chạy theo chiếc xe, miệng không ngừng nói lớn.
- Cháu muốn gặp ông Trịnh Đình! Cháu muốn gặp ông Trịnh Đình!
Chiếc xe chạy thẳng vào trong, lúc lâu mới có người bước từ ghế trước ra, đi đến cửa xe sau, mở cửa.
Từ ghế sau, một người đàn ông đứng tuổi, ăn vận lịch sự bước ra. Ông ta cau mày nhìn về phía Trịnh Lam, trước khi quay lưng rời đi đã nói một câu.
- Đuổi nó đi!
Người kia cúi đầu nhận lệnh, bước đến phất tay người gác cổng, giọng ra lệnh.
- Con bé bẩn thỉu này ở đâu ra? Còn không mau đuổi nó ra ngoài!
- Con bé kia, đi ra ngoài nhanh lên!!! – Người gác cổng nghe lệnh, nắm lấy cánh tay cô kéo đi.
Ánh mắt Trịnh Lam trước sau vẫn nhìn về bóng lưng người đàn ông đang bước vào nhà. Cô không biết ông ta là ai, nhưng lại cảm thấy khí thế bức người, cùng gương mặt lãnh đạm của ông, cô đánh liều hét lớn.
- Ông nội! Cháu là Trịnh Lam!!!
Trịnh Lam được người dẫn vào đại sảnh, ngồi trên chiếc ghế đắt tiền, mọi thứ sang trọng xung quanh cô bây giờ mà nói, không lọt vào nổi tầm mắt. Mỗi phút trôi qua, lòng cô lại như thiêu như đốt, không biết tình hình mẹ thế nào.
Hơn ba mươi phút trôi qua, ông Trịnh Đình cùng hai người cận vệ từ trên lầu đi xuống, Trịnh Lam đứng bật dậy, nhìn về phía ông.
- Muốn ta giúp mẹ cháu, cháu cần đồng ý với ta một chuyện!
Trịnh Lam không cần biết yêu cầu của ông ta là gì. Cô đã nước mắt ngắn dài, gật đầu lia lịa, gấp gáp nói.
- Cháu đồng ý, chuyện gì cũng đồng ý. Ông cứu mẹ cháu, nhanh cứu mẹ cháu, cháu cầu xin ông!
Ông Trịnh Đình cho người soạn bản cam kết. Nếu ông giúp đỡ mẹ cô, cô phải theo về sống ở Trịnh gia.
Trịnh Lam không chút do dự đặt bút ký tên. Lòng cô nóng vội, nhưng lại sợ sệt không dám hối thúc.
Lại ba mươi phút nữa trôi qua, ông Trịnh Đình mới cùng cô lên xe đến bệnh viện. Mẹ cô đã được ông Trịnh Đình cho người chuyển lên tuyến bệnh viện thành phố. Chỉ đi xe hơn nửa giờ đã đến nơi.
Trịnh Lam an tâm một chút, tản đá đè nặng trong lòng nhẹ hẳn.
Nhưng....
Khi cô vừa bước chân vào bệnh viện, lại nghe tin mẹ vừa được đưa vào cấp cứu.
Chưa đầy năm phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy vị bác sĩ đi ra, lắc đầu thở dài.
Trịnh Lam như rơi xuống vực sâu, cô lao vào bên trong. Khoảng khắc chiếc khăn màu trắng phủ lên gương mặt mẹ, khiến tim cô ngừng đập. Tiếng hét cô nghẹn lại trong cổ họng không phát ra tiếng. Cô lao thân hình ốm yếu của mình về phía mẹ, không ngừng rơi nước mắt.
- Mẹ! Mẹ đừng bỏ con. Đừng bỏ con... Con đến rồi, sao mẹ lại không đợi con? Mẹ ơi... mẹ mở mắt ra nhìn con đi!
Mẹ từng nói, ba là một người xuất sắc, muốn tài năng có tài năng, muốn vẻ đẹp có vẻ đẹp. Mẹ nói, một ngày nào đó, bọn họ sẽ được ở cạnh nhau. Mẹ nói, ngày đó sẽ nhanh đến. Mẹ hứa, mẹ sẽ cùng ba đưa cô đi những nơi cô muốn, cho cô ăn những món cô thích, mua cho cô bất kỳ thứ gì cô yêu cầu.
Nhưng mẹ đã không giữ lời. Lại còn gạt cô. Ba đã sớm qua đời do tai nạn xe, làm sao có thể cùng bọn họ ở cạnh nhau.
Mẹ chỉ gạt cô, cho cô một hy vọng. Mẹ có biết không? Hy vọng càng nhiều, đến khi biết được sự thật, nỗi thất vọng sẽ còn đau đớn gấp nhiều lần.
Phải! Cô cũng đã từng hy vọng, về một ngày cả nhà đoàn tụ. Cô sẽ thông báo với cả thế giới, cô có ba mẹ.
Nhưng bây giờ thì sao? Cô không còn ai cả...
Mẹ mất đi, khiến tâm cô cũng chết...
.................................
- Tiểu Thư Trịnh Lam!
Câu chào từ đám người hầu khi cô lần đầu bước vào Trịnh gia, nghe thật không quen.
Nếu là ai đó, có lẽ họ sẽ thấy kiêu ngạo. Bởi lẽ từ một con bé mồ côi, sống từng ngày nhờ đồng tiền ít ỏi của mẹ, nay lại một bước lên danh “tiểu thư”, kẻ hầu người hạ, ai mà chẳng thích thú. Riêng với cô, khi nghe đến hai từ “tiểu thư” lại cảm giác khó chịu ở lòng ngực. Cô rất muốn quay lại, hét lớn vào mặt họ một câu “Đừng gọi tôi là tiểu thư!!!”. Nhưng cô biết, mình không thể. Đám người hầu ngoài mặt tôn trọng cô, sau lưng lại nói cô là sao chổi xấu xa, khắc chết cả ba lẫn mẹ.
- Đã chuẩn bị để tuần sau đến trường chưa? - Ông Trịnh Đình cất giọng trầm, trên tay còn cầm tờ báo.
- Dạ rồi, thưa ông!-Trịnh Lam giữ thái độ lễ phép trả lời.
- Ừ. Làm sao thì làm, đừng làm mất mặt Trịnh gia nhà ta.
- Vâng, cháu biết. Cháu xin phép lên phòng.
Nói rồi, Trịnh Lam đứng lên, khẽ cúi đầu chào, quay người đi thẳng về phía cầu thang. Cô bước được nửa đường, chân bắt đầu chậm lại, quay đầu nhìn ông Trịnh Đình. Gương mặt vẫn lạnh lùng, bàn tay siết chặt. Cô căm ghét người ông này, lại càng căm ghét chính mình, ghét mình ngày ngày sống với bộ mặt giả tạo, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Trở về phòng khóa chặt cửa, Trịnh Lam ngồi một góc phòng, ôm bức hình ba mẹ vào lòng. Từng hàng nước mắt chảy dài. Cô khóc, nhưng không muốn người khác biết, nên cố nén tiếng khóc vào trong lòng. Lúc trước, Trịnh Lam là một cô bé vui vẻ, không biết đến nỗi buồn và những giọt nước mắt. Khoảng thời gian này, nước mắt rơi không biết đếm bao nhiêu cho hết.
“Ba mẹ, con sẽ sống thật vui vẻ, sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa. Con sẽ chống mắt lên xem, những người từng làm con khóc sẽ từng ngày từng ngày phải trả giá”
Cơn gió nhẹ thổi vào trong phòng, mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa mộc lan. Tựa như có bàn tay đang lau khô vệt nước mắt trên đôi má hồng.
Tiếp...
(Theo dõi truyện, để xem Trịnh Lam trải qua những chuyện gì nữa nhé!)
Năm bốn tuổi, bạn trong lớp hỏi cô “Bạn không có ba sao?”, cô mỉm cười lắc đầu “Mình có ba. Ba mình ở xa lắm!”. Cô nhìn bạn bè có cả ba mẹ, tủi thân không ít. Chạy về nhà hỏi mẹ. Mẹ chỉ nhìn cô mỉm cười không nói. Từ đó cô không nhắc về chuyện này nữa.
Năm mười một tuổi, cô có người bạn nữ đầu tiên, cô gái tên Đinh Hạnh Uyển, tên hay, người cũng đẹp, đối xử với cô rất tốt. Hạnh Uyển cái gì cũng cho cô. Cô cái gì cũng làm giúp Hạnh Uyển. Tình bạn như tình thân, ấm áp vô cùng.
Năm mười bốn tuổi, cô có mối tình đầu tiên. Tình đầu mơ mộng, vui vui vẻ vẻ. Nắm tay, học bài đều làm cùng nhau, vô cùng tốt đẹp.
Tuổi thơ của Trịnh Lam, nhìn bên ngoài hồng một màu. Sự thật bên trong, lại là một màu xám đến mờ mịt.
- Trịnh Lam! Bạn tưởng tôi thích chơi với bạn sao? Chẳng qua tôi chỉ lợi dụng bạn giúp tôi làm bài tập. Bây giờ bạn không còn giá trị gì với tôi nữa. Tránh xa tôi ra một chút~ Đi cùng với đứa không cha cho như bạn, tôi chịu đủ lắm rồi! Tưởng mình là ai mà muốn làm bạn với tôi chứ? Đĩa mà đeo chân hạc! – Hạnh Uyển đưa ánh mắt khinh thường nhìn về phía Trịnh Lam. Đứng cạnh Hạnh Uyển là mấy người mà cô ta xem là bạn đúng nghĩa, ánh mắt của bọn họ nhìn cô không có nửa điểm tôn trọng.
- Hạnh Uyển! Bạn đang đùa với mình phải không? Mấy năm qua chúng ta chơi cùng rất tốt mà! – Trịnh Lam ngơ ngác không tin những gì nghe được, ánh mắt tràn đầy tia hy vọng.
- Đồ con hoang! - Hạnh Uyển cười phẩy, quay lưng rời đi.
Chỉ cần một câu nói, có thể dập tắt mọi hy vọng nơi ánh mắt. Trịnh Lam đứng đó, tâm chết lặng.
Về sau, cô mới hiểu, Hạnh Uyển vì bài vở nên mới làm bạn với cô. Hạnh Uyển là con nhà giàu, là thiên kim tiểu thư hô mưa gọi gió. Cô thì chẳng có gì...
Nhưng Hạnh Uyển vẫn luôn đố kỵ cô. Cô ta ghen tị với nét đẹp khiến cô ta bị lu mờ, ghen tị khi đám con trai nhìn về phía cô khi cả hai đi cùng nhau. Cậu nam sinh Hạnh Uyển thích, để mắt đến cô. Hạnh Uyển nói ngưỡng mộ cô có số đào hoa, thực ra trong lòng cô ta đã sớm tích tụ thù hằn.
Tình bạn, hóa ra cũng chỉ mong manh như sợi tơ mà thôi!
Buổi tổng kết cuối năm đó, kết thúc tình bạn cô trân quý ba năm trời.
Cũng đã kết thúc mối tình đầu vui vui vẻ vẻ.
- Tiểu Lam! Anh phải cùng gia đình sang Mỹ định cư, sẽ không trở về nữa. Chúng ta, chia tay đi!
Tình đầu ngỡ đẹp đẽ là thế. Hóa ra cũng chỉ giống như một thú vui lúc nhàn rỗi. Cậu ta rõ ràng biết sẽ cùng gia đình sang Mỹ, rõ ràng biết hai người không thể có kết cục gì tốt đẹp. Nhưng vẫn vô tâm tổn thương cô.
Đi cũng tốt! Bạn bè đi thì đi, tình đầu đi thì cứ đi. Nhưng sao còn để lại trong tim Trịnh Lam một vết thương khó lành, âm ĩ khôn nguôi.
Nhưng, chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ khiến một con bé vui tươi, năng động, đi đến trầm mặc của ngày hôm nay...
Năm đó, cô lần đầu gặp được ông nội. Cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ.
Cô vừa đi học về, nghe mọi người nói “Mẹ cháu đi cấp cứu rồi! Mau đến bệnh viện”. Cô đạp xe hơn sáu cây số, giữa trưa nắng gắt đến bệnh viện. Mẹ được chẩn đoán là ung thư phổi, thời kỳ cuối. Mẹ vẫn nằm trên giường bệnh, mỉm cười nhìn cô, thều thào.
- Tiểu Lam... mẹ không sao...
Nhìn mẹ, Trịnh Lam cũng cố nở nụ cười, gật đầu.
Đau khổ, tuyệt vọng, cô trốn vào nhà vệ sinh, khóc cả buổi. Cô không muốn mẹ chết, không muốn tự mình sống trên đời.
Chợt nhớ đến một người, dù là tia hy vọng mong manh, cô cũng muốn nắm lấy. Cô chạy về nhà, điên loạn lục tung mọi thứ. Cuối cùng, cô tìm thấy tấm danh thiếp. Là của một người đàn ông đi xe sang trọng đưa cho mẹ, nếu cô nhớ không lầm, người đàn ông đó là do ông nội sai đến, muốn dùng tiền đổi lấy cô, nhưng bị mẹ từ chối.
Ông nội cô-Trịnh Đình. Con người này, chính là nguyên nhân tuổi thơ cô phải sống xa ba. Con người này, chính ông ta đã vì tính cố chấp của mình, chia cắt một gia đình vốn dĩ đầm ấm. Là vì ông cho rằng mẹ không xứng làm con dâu nhà họ Trịnh. Trong khi biết rõ mẹ đang mang thai cô, vẫn tàn nhẫn đuổi mẹ đi.
Trịnh Lam chưa từng gặp ông Trịnh Đình, nhưng sự căm ghét đã sớm hình thành trong tiềm thức. Cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp mặt ông ta. Nhưng bây giờ, cô cần gặp bỏ thù hận, vì mẹ mà cầu xin.
Cô cầm tấm danh thiếp, ngồi trên xe khách hơn hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng đến nơi.
- Chú! Cháu có chuyện cần gặp ông Trịnh Đình. Xin chú cho cháu gặp ông ấy! – Trịnh Lam nước mắt chảy dài, dưới trời nắng gắt, đứng trước cổng Trịnh gia, cất giọng cầu xin.
Người gác cổng nhìn Trịnh Lam hết một lượt, quần áo cũ, tóc tai rối bời, gương mặt mồ hôi nhếch nhác, có ý xem thường cô, chần chừ không cho vào.
Lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen chạy đến, cổng lớn nhà họ Trịnh mở ra để chiếc xe đó đi vào.
Trịnh Lam nhân cơ hội cũng lao vào, chạy theo chiếc xe, miệng không ngừng nói lớn.
- Cháu muốn gặp ông Trịnh Đình! Cháu muốn gặp ông Trịnh Đình!
Chiếc xe chạy thẳng vào trong, lúc lâu mới có người bước từ ghế trước ra, đi đến cửa xe sau, mở cửa.
Từ ghế sau, một người đàn ông đứng tuổi, ăn vận lịch sự bước ra. Ông ta cau mày nhìn về phía Trịnh Lam, trước khi quay lưng rời đi đã nói một câu.
- Đuổi nó đi!
Người kia cúi đầu nhận lệnh, bước đến phất tay người gác cổng, giọng ra lệnh.
- Con bé bẩn thỉu này ở đâu ra? Còn không mau đuổi nó ra ngoài!
- Con bé kia, đi ra ngoài nhanh lên!!! – Người gác cổng nghe lệnh, nắm lấy cánh tay cô kéo đi.
Ánh mắt Trịnh Lam trước sau vẫn nhìn về bóng lưng người đàn ông đang bước vào nhà. Cô không biết ông ta là ai, nhưng lại cảm thấy khí thế bức người, cùng gương mặt lãnh đạm của ông, cô đánh liều hét lớn.
- Ông nội! Cháu là Trịnh Lam!!!
Trịnh Lam được người dẫn vào đại sảnh, ngồi trên chiếc ghế đắt tiền, mọi thứ sang trọng xung quanh cô bây giờ mà nói, không lọt vào nổi tầm mắt. Mỗi phút trôi qua, lòng cô lại như thiêu như đốt, không biết tình hình mẹ thế nào.
Hơn ba mươi phút trôi qua, ông Trịnh Đình cùng hai người cận vệ từ trên lầu đi xuống, Trịnh Lam đứng bật dậy, nhìn về phía ông.
- Muốn ta giúp mẹ cháu, cháu cần đồng ý với ta một chuyện!
Trịnh Lam không cần biết yêu cầu của ông ta là gì. Cô đã nước mắt ngắn dài, gật đầu lia lịa, gấp gáp nói.
- Cháu đồng ý, chuyện gì cũng đồng ý. Ông cứu mẹ cháu, nhanh cứu mẹ cháu, cháu cầu xin ông!
Ông Trịnh Đình cho người soạn bản cam kết. Nếu ông giúp đỡ mẹ cô, cô phải theo về sống ở Trịnh gia.
Trịnh Lam không chút do dự đặt bút ký tên. Lòng cô nóng vội, nhưng lại sợ sệt không dám hối thúc.
Lại ba mươi phút nữa trôi qua, ông Trịnh Đình mới cùng cô lên xe đến bệnh viện. Mẹ cô đã được ông Trịnh Đình cho người chuyển lên tuyến bệnh viện thành phố. Chỉ đi xe hơn nửa giờ đã đến nơi.
Trịnh Lam an tâm một chút, tản đá đè nặng trong lòng nhẹ hẳn.
Nhưng....
Khi cô vừa bước chân vào bệnh viện, lại nghe tin mẹ vừa được đưa vào cấp cứu.
Chưa đầy năm phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy vị bác sĩ đi ra, lắc đầu thở dài.
Trịnh Lam như rơi xuống vực sâu, cô lao vào bên trong. Khoảng khắc chiếc khăn màu trắng phủ lên gương mặt mẹ, khiến tim cô ngừng đập. Tiếng hét cô nghẹn lại trong cổ họng không phát ra tiếng. Cô lao thân hình ốm yếu của mình về phía mẹ, không ngừng rơi nước mắt.
- Mẹ! Mẹ đừng bỏ con. Đừng bỏ con... Con đến rồi, sao mẹ lại không đợi con? Mẹ ơi... mẹ mở mắt ra nhìn con đi!
Mẹ từng nói, ba là một người xuất sắc, muốn tài năng có tài năng, muốn vẻ đẹp có vẻ đẹp. Mẹ nói, một ngày nào đó, bọn họ sẽ được ở cạnh nhau. Mẹ nói, ngày đó sẽ nhanh đến. Mẹ hứa, mẹ sẽ cùng ba đưa cô đi những nơi cô muốn, cho cô ăn những món cô thích, mua cho cô bất kỳ thứ gì cô yêu cầu.
Nhưng mẹ đã không giữ lời. Lại còn gạt cô. Ba đã sớm qua đời do tai nạn xe, làm sao có thể cùng bọn họ ở cạnh nhau.
Mẹ chỉ gạt cô, cho cô một hy vọng. Mẹ có biết không? Hy vọng càng nhiều, đến khi biết được sự thật, nỗi thất vọng sẽ còn đau đớn gấp nhiều lần.
Phải! Cô cũng đã từng hy vọng, về một ngày cả nhà đoàn tụ. Cô sẽ thông báo với cả thế giới, cô có ba mẹ.
Nhưng bây giờ thì sao? Cô không còn ai cả...
Mẹ mất đi, khiến tâm cô cũng chết...
.................................
- Tiểu Thư Trịnh Lam!
Câu chào từ đám người hầu khi cô lần đầu bước vào Trịnh gia, nghe thật không quen.
Nếu là ai đó, có lẽ họ sẽ thấy kiêu ngạo. Bởi lẽ từ một con bé mồ côi, sống từng ngày nhờ đồng tiền ít ỏi của mẹ, nay lại một bước lên danh “tiểu thư”, kẻ hầu người hạ, ai mà chẳng thích thú. Riêng với cô, khi nghe đến hai từ “tiểu thư” lại cảm giác khó chịu ở lòng ngực. Cô rất muốn quay lại, hét lớn vào mặt họ một câu “Đừng gọi tôi là tiểu thư!!!”. Nhưng cô biết, mình không thể. Đám người hầu ngoài mặt tôn trọng cô, sau lưng lại nói cô là sao chổi xấu xa, khắc chết cả ba lẫn mẹ.
- Đã chuẩn bị để tuần sau đến trường chưa? - Ông Trịnh Đình cất giọng trầm, trên tay còn cầm tờ báo.
- Dạ rồi, thưa ông!-Trịnh Lam giữ thái độ lễ phép trả lời.
- Ừ. Làm sao thì làm, đừng làm mất mặt Trịnh gia nhà ta.
- Vâng, cháu biết. Cháu xin phép lên phòng.
Nói rồi, Trịnh Lam đứng lên, khẽ cúi đầu chào, quay người đi thẳng về phía cầu thang. Cô bước được nửa đường, chân bắt đầu chậm lại, quay đầu nhìn ông Trịnh Đình. Gương mặt vẫn lạnh lùng, bàn tay siết chặt. Cô căm ghét người ông này, lại càng căm ghét chính mình, ghét mình ngày ngày sống với bộ mặt giả tạo, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Trở về phòng khóa chặt cửa, Trịnh Lam ngồi một góc phòng, ôm bức hình ba mẹ vào lòng. Từng hàng nước mắt chảy dài. Cô khóc, nhưng không muốn người khác biết, nên cố nén tiếng khóc vào trong lòng. Lúc trước, Trịnh Lam là một cô bé vui vẻ, không biết đến nỗi buồn và những giọt nước mắt. Khoảng thời gian này, nước mắt rơi không biết đếm bao nhiêu cho hết.
“Ba mẹ, con sẽ sống thật vui vẻ, sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa. Con sẽ chống mắt lên xem, những người từng làm con khóc sẽ từng ngày từng ngày phải trả giá”
Cơn gió nhẹ thổi vào trong phòng, mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa mộc lan. Tựa như có bàn tay đang lau khô vệt nước mắt trên đôi má hồng.
Tiếp...
(Theo dõi truyện, để xem Trịnh Lam trải qua những chuyện gì nữa nhé!)
/15
|