Trịnh Lam điên tiết, hai tay kìm chế nắm thành nắm đấm. Tiểu thư? Thời nào rồi còn danh xưng này? Người ở Trịnh gia kỳ quái không nói, ngay đến cả cái tên này suốt ngày trêu tức cô. Đã bao nhiêu lần cô nói hắn đừng gọi cô là đại tiểu thư nữa, mà càng cấm hắn càng thích gọi hay sao ấy?
Trịnh Lam không thèm để ý đến Vũ Phong, cô đi vòng qua hắn, ngang nhiên bước vào trong. Cô ngồi xuống cái bàn quen thuộc, lấy sách vở ra ngồi học.
Được mấy phút sau, không biết bụi từ đâu trên, dưới, trái, phải đều thay phiên bay đến chỗ Trịnh Lam, làm cô ho sặc sụa. Cô ho, còn người đứng bên thì cười.
Trịnh Lam bị trêu hết nhịn nổi, vớ lấy cây chổi, một hai phát quét hết bụi bẩn đến chỗ Vũ Phong.
Người qua kẻ lại, đám bụi cứ vậy bay tứ tung trong không khí. Bên trong căn nhà gỗ bụi mù mịt, đến lúc cả hai đều không nhìn ra hình dạng con người nữa mới chịu dừng lại.
Vũ Phong cả người ám bụi, cái băng ở cổ tay để che miếng gạc cũng bị bẩn. Cậu vừa tháo băng tay, vừa đưa mắt nhìn trộm cô nàng hung dữ kia. Lần đầu tiên bị cậu chọc giận, Trịnh Lam mới có phản ứng lại. Cô nàng cả người cũng đầy bụi, mà phủi cũng không thèm phủi, cô nàng tiến tới dọn dẹp sách vở, vẫn mang cái bộ dáng cam chịu như thường ngày, quay lưng bước ra cửa.
- Ê! Bạn hành hung người bị thương, giờ tính sao đây?
Vũ Phong bước đến giơ tay ra chặn Trịnh Lam, còn cố tình đưa cánh tay đang dán gạc ra cho cô nhìn thấy. Trịnh Lam nhìn qua, bình thường đối với người bị thương cô sẽ đặc biệt quan tâm, nhưng đang có ác cảm với cái tên này, nên cô thờ ơ nói một câu.
- Tôi không phải nhân viên y tế.
Trịnh Lam ôm sách vở lách người qua, phăng phăng đi nhanh. Vũ Phong ở phía sau nói lớn theo.
- Bạn gây ra thì bạn phải chịu trách nhiệm!
......
Còn ba phút trước khi bắt đầu tiết học buổi chiều.
Trịnh Lam cùng Mộc Khuê đang cùng thảo luận mấy phương trình hóa học. Đột nhiên có vật gì đó đáp xuống bàn cô, tiếp đến có người mặt dày đuổi cái tên bàn trước ra, ngồi mặt đối mặt với cô, chìa cánh tay của mình ra, rất tự nhiên nói.
- Băng lại cho tôi.
Mọi ánh mắt trong lớp đều bị lời nói kia thu hút. Trịnh Lam có thể cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của cả lớp dành cho mình, cô còn bắt đầu nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ. Lâm Vũ Phong, cái tên ngang ngược không biết xấu hổ này, hắn nghĩ ai cũng mặt dày như hắn sao? Hắn có biết bản thân nổi tiếng thế nào không? Chỉ cần hắn có hành động gì bất thường, cả trường đều biết. Người dính phải hắn, thế nào cũng một bước trở thành tâm điểm.
Trịnh Lam cô chỉ muốn bình yên, cớ sao chẳng thể yên bình.
- Sao bạn không xuống phòng y tế mà nhờ?
- Không thích. Ai làm người đó có trách nhiệm.
- Vũ Phong, bạn đừng có quá đáng.
- Tôi chính là muốn quá đáng vậy đấy!
Vũ Phong nhìn Trịnh Lam đang phải kiềm chế tức giận mà cười thầm. Cái điệu bộ gầm gừ nhỏ giọng sợ người khác nghe thấy của cô nàng sao cứ muốn chọc thêm nữa. Mà ai biết cô nàng này có sức kiềm chế cao như vậy. Cô nàng không thèm quan tâm đến cậu, quay sang tiếp tục làm việc của mình.
Chuông báo vào lớp.
Trịnh Lam thở phào trong lòng, vào tiết rồi thế nào tên đáng ghét kia cũng phải buông tha cho cô. Ai ngờ đâu, hắn không những không về chỗ, còn chen xuống ngồi chung bàn với cô. Chỗ bị chiếm, Mộc Khuê đành ôm sách vở xuống bàn cuối ngồi tạm.
Trịnh Lam đến đây thì hết nhịn nổi, phát cáu.
- Vũ Phong! Tôi mắc nợ gì bạn hả?
- Nợ? Nhắc mới nhớ, lần trước bạn nợ tôi hai đô chưa trả đó!
Trịnh đại tiểu thư nợ tiền người khác, có đứa bàn sau nghe thấy, thông tin liền bị truyền ra bàn sau ra bàn sau nữa, phát tán nhanh như phấn hoa trong gió.
Trịnh Lam điên tiết, tiền không phải cô không trả mà là chưa kịp trả, có cần trước mặt cả lớp khiến cô mất mặt như thế không? Trịnh Lam lấy tiền đập lên bàn, trừng mắt nhìn Vũ Phong.
- Bạn đi được chưa?
Vũ Phong cầm tiền, nhưng cậu vẫn không chịu rời đi, lại chìa tay mình ra trước cô. Trịnh Lam hiểu hành động hắn muốn nói chuyện gì. Trịnh Lam trong tình thế bị dồn ép, giáo viên sắp vào, cũng không thể dây dưa không quyết.
Trịnh Lam đành cắn răng nuốt hận, cầm lấy bịch băng gạc mới, tháo băng gạc cũ trên tay Vũ Phong. Nhìn vết thương trên cổ tay hắn ta, một vết thương không sâu nhưng dài, vết thương đang hình thành vẩy, chắc là mới bị thương mấy ngày. Cái này không phải đi đánh nhau mà có đấy chứ? Nghe dân tình đồn đại hắn thường đi gây chuyện lắm. Mà cô cần gì quan tâm, cứ làm cho xong chuyện trước mắt là được rồi.
Vũ Phong nhìn Trịnh Lam chú tâm băng bó cho mình, cái bàn tay kia sao có thể nhỏ đến vậy, giống như người bị suy dinh dưỡng. Cô nàng này chẳng phải cháu gái độc tôn của nhà họ Trịnh sao? Chắc không phải do ăn uống thiếu chất mà cả người vừa gầy vừa nhỏ đâu nhỉ? Bọn con gái, nhất định là do chạy theo tiêu chuẩn của cái đẹp, tự mình hành hạ bản thân.
Thầy vào lớp, vừa lúc Trịnh Lam cũng băng bó xong xuôi. Cô thở phào như vừa trải qua bài kiểm tra về tốc độ. Cái tên đáng ghét nhìn sản phẩm của cô, trước lúc rời đi hắn còn để lại một câu quen thuộc.
- Cũng không tồi.
Trịnh Lam điên tiết, tự mình lầm bà lầm bầm, mắng cái tên kia không còn gì. Mộc Khuê ôm sách vở về bàn, tò mò hỏi chuyện giữa cô và Vũ Phong. Cô chỉ chán ghét nói mình xui xẻo chọc phải ác ma nên bị ám.
- Lam, bạn làm xong mấy câu này nhanh vậy? Mình chỉ mới đến câu thứ ba.
Nghe Mộc Khuê nói, Trịnh Lam nhìn vở bài tập, mười cái phương trình hóa học đã được cân bằng xong. Lúc nãy rõ ràng mấy cái phương trình này cô đã làm đâu, bị tên đáng ghét kia làm phiền tâm trí cô sao tập trung cho được. Vậy mấy cái phương trình này là...?
Trịnh Lam nhìn về phía bàn cuối. Cái tên kia đang nằm dài ra bàn, chắc lại ngủ trong giờ học. Học hành như hắn làm sao có thể trong thời gian ba phút ngắn ngủi làm xong mấy bài này. Chắc chắn không phải, nhất định không phải. Vậy còn mấy cái bài này, là ai đã làm? Ma hả?
......
- Chị Lam, hình của chị xuất hiện trên diễn đàn trường. Bọn em vào bênh vực cho chị, mà càng bênh càng loạn.
Trịnh Lam thở dài. Chuyện Hà Mi nói cô biết từ tối hôm qua rồi. Chẳng biết đứa nào trong lớp nhân lúc cô băng bó cho Vũ Phong đã chụp lại một tấm, còn đăng với tiêu đề Nam thần Vũ Phong bị cháu gái chủ tịch trường mê hoặc . Chính cái bài viết lá cải ấy khiến cô bị đám nữ sinh trong trường công kích dữ dội, không ngại dùng những từ ngữ mỉa mai cô quyến rủ thần tượng của bọn họ.
Cuộc sống bình yên của cô lại càng bị xáo trộn. Đám Hà Mi nghe cô kể đầu đuôi sự việc liền vào bênh vực cô, nói giúp cô, càng bênh thì mọi chuyện càng phức tạp hơn ban đầu.
Vậy là danh tiếng trong trường ngoài cái tính chảnh chọe, cô còn mới được thêm cái tính lảng lơ với trai đẹp, lại còn kéo bè kết phái với đàn em khu B.
Trịnh Lam biết dính phải nhân vật nổi tiếng kia, thì bản thân thế nào cũng gặp phiền phức. Thôi kệ vậy, dù sao cô cũng quen bị người khác ghét rồi, ghét thêm hay ghét bớt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
- Bọn em giúp chị trả thù.
- Không cần đâu. Bọn họ nói xấu chán rồi thôi, chị cũng chẳng buồn.
- Không! Ý bọn em không phải là nói mấy đứa trên diễn đàn.
- Vậy em nói ai?
Bọn Hà Mi đưa mắt nhìn nhau cười ranh mãnh. Thế là chiều thứ bảy, bọn nó bảo cô kêu tài xế về trước, cô bị bọn nó kéo đến một quán cafe. Trịnh Lam trước sau không hiểu ý đồ của bọn này là gì, chỉ tò mò đi theo xem chúng ruốt cuộc nói muốn trả thù ai.
Quán cafe tên Phong Linh , đúng như tên gọi, trong quán treo rất nhiều chuông gió, đủ kiểu đủ màu sắc, tiếng leng keng nghe cũng thật vui tai. Còn đang nhìn ngắm mấy cái chuông gió treo trên cửa sổ, thì có giọng nói phát ra bênh cạnh.
- Qúy khách dùng gì?
- Chị Lam, chị uống gì?
Hà Mi thúc tay Trịnh Lam hỏi, cô thì đang bận ngắm chuông gió nên nói mình uống gì cũng được. Bởi nghe cô nói uống gì cũng được, nên lúc sau nghe Hà Mi to giọng gọi đồ uống mà cô phát hoảng.
- Cho sáu ly cafe đen, không đường, không đắng!
Cafe đen nguyên chất, không bỏ đường mà còn đòi không đắng, bọn này sở thích kỳ quái gì thế? Ấy thế mà Trịnh Lam nghe cái người phục vụ kia lịch sự nói.
- Quý khách đợi một lát, sẽ có ngay.
Trịnh Lam thì thầm với Hà Mi.
- Em gọi thế thì sao người ta làm cho được?
- Làm không được mình mới có cớ làm loạn, để xem anh ta làm sao để chống đỡ đây!
- Anh ta?
- Là Vũ Phong đó, ai bảo hại chị bị cả trường ghét.
Trịnh Lam hướng theo người phục vụ nhìn theo, dáng người cao lớn nổi bật, lúc nãy còn nghe giọng nói có chút quen, thì ra đúng là Vũ Phong. Lúc trước cô đọc trên diễn đàn nói hắn ta tự đi làm thêm, chi trả mọi phí sinh hoạt, không ngờ lại có thật.
Vũ Phong dù là mặc đồng phục của trường hay đồng phục của nhân viên đều rất chuẩn, cộng thêm gương mặt yêu nghiệt kia thật khiến người ta không thể rời mắt. Trịnh Lam nhìn chăm chú người ta từ lúc đi từ trong ra, đến khi ly nước được đặt xuống chỗ cô, cô mới ý thức mà thu hồi ánh mắt của mình. Bởi vì xấu hổ mà cô định cắm đầu uống ly nước của mình, còn đang ngậm ống hút chưa hút lên. Thì từ chỗ bé mập đối diện phát ra tiếng kêu kỳ quặc.
- Ái, mặn... mặn... mặn... quá.
Hà Mi ngồi bên cạnh cũng hút một ngụm xong phản ứng tương tự. Ba đứa còn lại thì tò mò nên cũng thử, biểu cảm giống y như nhau.
- Đây là cafe hay nước cống pha muối thế hả?
Bé chị đại hướng thẳng phía Vũ Phong làm dữ. Trịnh Lam cũng ngước mắt nhìn lên quan sát. Cái tên đáng ghét ấy mặt rất bình tĩnh, còn nở nụ cười đúng chuẩn nữa, rất từ tốn giải thích.
- Quý khách gọi cafe đen, không đường, không đắng, nên quán chúng tôi phải pha chế cho hợp với yêu cầu của quý khách.
- Bọn này có yêu cầu cho muối vào hả?
- Vậy thì quý khách góp ý xem nên cho gì vào để cafe không bỏ đường nhưng cũng không đắng?
- Không biết bỏ sữa vào hả?
- Quý khách gọi cafe đen, chúng tôi đâu dám bỏ thêm sữa.
Bé chị đại cứng họng. Trịnh Lam biết kết quả khi đối đầu với Vũ Phong thế nào cũng thua thảm mà. Đừng nói đi trả thù, cả bọn là đang tự mình hại mình, mất mặt thê thảm, đành gọi lại năm ly nước cam uống cho bớt mặn miệng.
Trịnh Lam trước giờ chưa từng thử qua cafe, cafe pha với muối lại càng chưa, nên cô tò mò hút thử một ngụm trong ly của mình. Nhưng cô không ngờ, nhìn vào bên trong ly sứ mới để ý, thứ nước trong ly của mình không phải cafe, vị của nó cũng không phải vị mặn như mấy ly kia. Hình như đây là nước dâu tằm, vị chua ngọt thanh thanh vừa vặn, rất dễ uống.
Trịnh Lam uống một hơi, làm mấy đứa nhìn cô mà trố cả mắt. Bọn nó còn hỏi cô không thấy mặn sao? Cô lắc đầu.
Trịnh Lam không nói, cũng không dám nói ra sự thật, ly nước của cô được ai đó đặc biệt làm khác bốn ly cafe muối kia.
Tiếp...
[Comment nhé! ^^]
Trịnh Lam không thèm để ý đến Vũ Phong, cô đi vòng qua hắn, ngang nhiên bước vào trong. Cô ngồi xuống cái bàn quen thuộc, lấy sách vở ra ngồi học.
Được mấy phút sau, không biết bụi từ đâu trên, dưới, trái, phải đều thay phiên bay đến chỗ Trịnh Lam, làm cô ho sặc sụa. Cô ho, còn người đứng bên thì cười.
Trịnh Lam bị trêu hết nhịn nổi, vớ lấy cây chổi, một hai phát quét hết bụi bẩn đến chỗ Vũ Phong.
Người qua kẻ lại, đám bụi cứ vậy bay tứ tung trong không khí. Bên trong căn nhà gỗ bụi mù mịt, đến lúc cả hai đều không nhìn ra hình dạng con người nữa mới chịu dừng lại.
Vũ Phong cả người ám bụi, cái băng ở cổ tay để che miếng gạc cũng bị bẩn. Cậu vừa tháo băng tay, vừa đưa mắt nhìn trộm cô nàng hung dữ kia. Lần đầu tiên bị cậu chọc giận, Trịnh Lam mới có phản ứng lại. Cô nàng cả người cũng đầy bụi, mà phủi cũng không thèm phủi, cô nàng tiến tới dọn dẹp sách vở, vẫn mang cái bộ dáng cam chịu như thường ngày, quay lưng bước ra cửa.
- Ê! Bạn hành hung người bị thương, giờ tính sao đây?
Vũ Phong bước đến giơ tay ra chặn Trịnh Lam, còn cố tình đưa cánh tay đang dán gạc ra cho cô nhìn thấy. Trịnh Lam nhìn qua, bình thường đối với người bị thương cô sẽ đặc biệt quan tâm, nhưng đang có ác cảm với cái tên này, nên cô thờ ơ nói một câu.
- Tôi không phải nhân viên y tế.
Trịnh Lam ôm sách vở lách người qua, phăng phăng đi nhanh. Vũ Phong ở phía sau nói lớn theo.
- Bạn gây ra thì bạn phải chịu trách nhiệm!
......
Còn ba phút trước khi bắt đầu tiết học buổi chiều.
Trịnh Lam cùng Mộc Khuê đang cùng thảo luận mấy phương trình hóa học. Đột nhiên có vật gì đó đáp xuống bàn cô, tiếp đến có người mặt dày đuổi cái tên bàn trước ra, ngồi mặt đối mặt với cô, chìa cánh tay của mình ra, rất tự nhiên nói.
- Băng lại cho tôi.
Mọi ánh mắt trong lớp đều bị lời nói kia thu hút. Trịnh Lam có thể cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của cả lớp dành cho mình, cô còn bắt đầu nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ. Lâm Vũ Phong, cái tên ngang ngược không biết xấu hổ này, hắn nghĩ ai cũng mặt dày như hắn sao? Hắn có biết bản thân nổi tiếng thế nào không? Chỉ cần hắn có hành động gì bất thường, cả trường đều biết. Người dính phải hắn, thế nào cũng một bước trở thành tâm điểm.
Trịnh Lam cô chỉ muốn bình yên, cớ sao chẳng thể yên bình.
- Sao bạn không xuống phòng y tế mà nhờ?
- Không thích. Ai làm người đó có trách nhiệm.
- Vũ Phong, bạn đừng có quá đáng.
- Tôi chính là muốn quá đáng vậy đấy!
Vũ Phong nhìn Trịnh Lam đang phải kiềm chế tức giận mà cười thầm. Cái điệu bộ gầm gừ nhỏ giọng sợ người khác nghe thấy của cô nàng sao cứ muốn chọc thêm nữa. Mà ai biết cô nàng này có sức kiềm chế cao như vậy. Cô nàng không thèm quan tâm đến cậu, quay sang tiếp tục làm việc của mình.
Chuông báo vào lớp.
Trịnh Lam thở phào trong lòng, vào tiết rồi thế nào tên đáng ghét kia cũng phải buông tha cho cô. Ai ngờ đâu, hắn không những không về chỗ, còn chen xuống ngồi chung bàn với cô. Chỗ bị chiếm, Mộc Khuê đành ôm sách vở xuống bàn cuối ngồi tạm.
Trịnh Lam đến đây thì hết nhịn nổi, phát cáu.
- Vũ Phong! Tôi mắc nợ gì bạn hả?
- Nợ? Nhắc mới nhớ, lần trước bạn nợ tôi hai đô chưa trả đó!
Trịnh đại tiểu thư nợ tiền người khác, có đứa bàn sau nghe thấy, thông tin liền bị truyền ra bàn sau ra bàn sau nữa, phát tán nhanh như phấn hoa trong gió.
Trịnh Lam điên tiết, tiền không phải cô không trả mà là chưa kịp trả, có cần trước mặt cả lớp khiến cô mất mặt như thế không? Trịnh Lam lấy tiền đập lên bàn, trừng mắt nhìn Vũ Phong.
- Bạn đi được chưa?
Vũ Phong cầm tiền, nhưng cậu vẫn không chịu rời đi, lại chìa tay mình ra trước cô. Trịnh Lam hiểu hành động hắn muốn nói chuyện gì. Trịnh Lam trong tình thế bị dồn ép, giáo viên sắp vào, cũng không thể dây dưa không quyết.
Trịnh Lam đành cắn răng nuốt hận, cầm lấy bịch băng gạc mới, tháo băng gạc cũ trên tay Vũ Phong. Nhìn vết thương trên cổ tay hắn ta, một vết thương không sâu nhưng dài, vết thương đang hình thành vẩy, chắc là mới bị thương mấy ngày. Cái này không phải đi đánh nhau mà có đấy chứ? Nghe dân tình đồn đại hắn thường đi gây chuyện lắm. Mà cô cần gì quan tâm, cứ làm cho xong chuyện trước mắt là được rồi.
Vũ Phong nhìn Trịnh Lam chú tâm băng bó cho mình, cái bàn tay kia sao có thể nhỏ đến vậy, giống như người bị suy dinh dưỡng. Cô nàng này chẳng phải cháu gái độc tôn của nhà họ Trịnh sao? Chắc không phải do ăn uống thiếu chất mà cả người vừa gầy vừa nhỏ đâu nhỉ? Bọn con gái, nhất định là do chạy theo tiêu chuẩn của cái đẹp, tự mình hành hạ bản thân.
Thầy vào lớp, vừa lúc Trịnh Lam cũng băng bó xong xuôi. Cô thở phào như vừa trải qua bài kiểm tra về tốc độ. Cái tên đáng ghét nhìn sản phẩm của cô, trước lúc rời đi hắn còn để lại một câu quen thuộc.
- Cũng không tồi.
Trịnh Lam điên tiết, tự mình lầm bà lầm bầm, mắng cái tên kia không còn gì. Mộc Khuê ôm sách vở về bàn, tò mò hỏi chuyện giữa cô và Vũ Phong. Cô chỉ chán ghét nói mình xui xẻo chọc phải ác ma nên bị ám.
- Lam, bạn làm xong mấy câu này nhanh vậy? Mình chỉ mới đến câu thứ ba.
Nghe Mộc Khuê nói, Trịnh Lam nhìn vở bài tập, mười cái phương trình hóa học đã được cân bằng xong. Lúc nãy rõ ràng mấy cái phương trình này cô đã làm đâu, bị tên đáng ghét kia làm phiền tâm trí cô sao tập trung cho được. Vậy mấy cái phương trình này là...?
Trịnh Lam nhìn về phía bàn cuối. Cái tên kia đang nằm dài ra bàn, chắc lại ngủ trong giờ học. Học hành như hắn làm sao có thể trong thời gian ba phút ngắn ngủi làm xong mấy bài này. Chắc chắn không phải, nhất định không phải. Vậy còn mấy cái bài này, là ai đã làm? Ma hả?
......
- Chị Lam, hình của chị xuất hiện trên diễn đàn trường. Bọn em vào bênh vực cho chị, mà càng bênh càng loạn.
Trịnh Lam thở dài. Chuyện Hà Mi nói cô biết từ tối hôm qua rồi. Chẳng biết đứa nào trong lớp nhân lúc cô băng bó cho Vũ Phong đã chụp lại một tấm, còn đăng với tiêu đề Nam thần Vũ Phong bị cháu gái chủ tịch trường mê hoặc . Chính cái bài viết lá cải ấy khiến cô bị đám nữ sinh trong trường công kích dữ dội, không ngại dùng những từ ngữ mỉa mai cô quyến rủ thần tượng của bọn họ.
Cuộc sống bình yên của cô lại càng bị xáo trộn. Đám Hà Mi nghe cô kể đầu đuôi sự việc liền vào bênh vực cô, nói giúp cô, càng bênh thì mọi chuyện càng phức tạp hơn ban đầu.
Vậy là danh tiếng trong trường ngoài cái tính chảnh chọe, cô còn mới được thêm cái tính lảng lơ với trai đẹp, lại còn kéo bè kết phái với đàn em khu B.
Trịnh Lam biết dính phải nhân vật nổi tiếng kia, thì bản thân thế nào cũng gặp phiền phức. Thôi kệ vậy, dù sao cô cũng quen bị người khác ghét rồi, ghét thêm hay ghét bớt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
- Bọn em giúp chị trả thù.
- Không cần đâu. Bọn họ nói xấu chán rồi thôi, chị cũng chẳng buồn.
- Không! Ý bọn em không phải là nói mấy đứa trên diễn đàn.
- Vậy em nói ai?
Bọn Hà Mi đưa mắt nhìn nhau cười ranh mãnh. Thế là chiều thứ bảy, bọn nó bảo cô kêu tài xế về trước, cô bị bọn nó kéo đến một quán cafe. Trịnh Lam trước sau không hiểu ý đồ của bọn này là gì, chỉ tò mò đi theo xem chúng ruốt cuộc nói muốn trả thù ai.
Quán cafe tên Phong Linh , đúng như tên gọi, trong quán treo rất nhiều chuông gió, đủ kiểu đủ màu sắc, tiếng leng keng nghe cũng thật vui tai. Còn đang nhìn ngắm mấy cái chuông gió treo trên cửa sổ, thì có giọng nói phát ra bênh cạnh.
- Qúy khách dùng gì?
- Chị Lam, chị uống gì?
Hà Mi thúc tay Trịnh Lam hỏi, cô thì đang bận ngắm chuông gió nên nói mình uống gì cũng được. Bởi nghe cô nói uống gì cũng được, nên lúc sau nghe Hà Mi to giọng gọi đồ uống mà cô phát hoảng.
- Cho sáu ly cafe đen, không đường, không đắng!
Cafe đen nguyên chất, không bỏ đường mà còn đòi không đắng, bọn này sở thích kỳ quái gì thế? Ấy thế mà Trịnh Lam nghe cái người phục vụ kia lịch sự nói.
- Quý khách đợi một lát, sẽ có ngay.
Trịnh Lam thì thầm với Hà Mi.
- Em gọi thế thì sao người ta làm cho được?
- Làm không được mình mới có cớ làm loạn, để xem anh ta làm sao để chống đỡ đây!
- Anh ta?
- Là Vũ Phong đó, ai bảo hại chị bị cả trường ghét.
Trịnh Lam hướng theo người phục vụ nhìn theo, dáng người cao lớn nổi bật, lúc nãy còn nghe giọng nói có chút quen, thì ra đúng là Vũ Phong. Lúc trước cô đọc trên diễn đàn nói hắn ta tự đi làm thêm, chi trả mọi phí sinh hoạt, không ngờ lại có thật.
Vũ Phong dù là mặc đồng phục của trường hay đồng phục của nhân viên đều rất chuẩn, cộng thêm gương mặt yêu nghiệt kia thật khiến người ta không thể rời mắt. Trịnh Lam nhìn chăm chú người ta từ lúc đi từ trong ra, đến khi ly nước được đặt xuống chỗ cô, cô mới ý thức mà thu hồi ánh mắt của mình. Bởi vì xấu hổ mà cô định cắm đầu uống ly nước của mình, còn đang ngậm ống hút chưa hút lên. Thì từ chỗ bé mập đối diện phát ra tiếng kêu kỳ quặc.
- Ái, mặn... mặn... mặn... quá.
Hà Mi ngồi bên cạnh cũng hút một ngụm xong phản ứng tương tự. Ba đứa còn lại thì tò mò nên cũng thử, biểu cảm giống y như nhau.
- Đây là cafe hay nước cống pha muối thế hả?
Bé chị đại hướng thẳng phía Vũ Phong làm dữ. Trịnh Lam cũng ngước mắt nhìn lên quan sát. Cái tên đáng ghét ấy mặt rất bình tĩnh, còn nở nụ cười đúng chuẩn nữa, rất từ tốn giải thích.
- Quý khách gọi cafe đen, không đường, không đắng, nên quán chúng tôi phải pha chế cho hợp với yêu cầu của quý khách.
- Bọn này có yêu cầu cho muối vào hả?
- Vậy thì quý khách góp ý xem nên cho gì vào để cafe không bỏ đường nhưng cũng không đắng?
- Không biết bỏ sữa vào hả?
- Quý khách gọi cafe đen, chúng tôi đâu dám bỏ thêm sữa.
Bé chị đại cứng họng. Trịnh Lam biết kết quả khi đối đầu với Vũ Phong thế nào cũng thua thảm mà. Đừng nói đi trả thù, cả bọn là đang tự mình hại mình, mất mặt thê thảm, đành gọi lại năm ly nước cam uống cho bớt mặn miệng.
Trịnh Lam trước giờ chưa từng thử qua cafe, cafe pha với muối lại càng chưa, nên cô tò mò hút thử một ngụm trong ly của mình. Nhưng cô không ngờ, nhìn vào bên trong ly sứ mới để ý, thứ nước trong ly của mình không phải cafe, vị của nó cũng không phải vị mặn như mấy ly kia. Hình như đây là nước dâu tằm, vị chua ngọt thanh thanh vừa vặn, rất dễ uống.
Trịnh Lam uống một hơi, làm mấy đứa nhìn cô mà trố cả mắt. Bọn nó còn hỏi cô không thấy mặn sao? Cô lắc đầu.
Trịnh Lam không nói, cũng không dám nói ra sự thật, ly nước của cô được ai đó đặc biệt làm khác bốn ly cafe muối kia.
Tiếp...
[Comment nhé! ^^]
/15
|