Mộc Lan Hai Lần Nở Rộ

Chương 5 - Bị Khinh Thường

/15


Giờ học thể dục luôn là giờ mà Trịnh Lam ghét nhất.

Đám nam sinh chạy nhảy không nói, đám nữ sinh chỉ ngồi tám chuyện, học thể dục mà chẳng khác nào đi dạo phố, mặt đứa nào cũng mấy lớp trang điểm, tóc tai kiểu cách nhìn đến là chướng mắt. Cái đám con nhà giàu này, vận động một chút là than mệt. Giờ thể dục chẳng khác nào giờ nghỉ giữa buổi cho bọn họ.

Sau khi chạy hai vòng sân, Trịnh Lam ngồi trên hàng ghế cùng Mộc Khuê. Lúc đó, cô không để ý có người ngồi xuống cạnh mình.

- Lúc trước tôi không thấy bạn. Bạn là học sinh mới sao?

Trịnh Lam nghe giọng nói bên cạnh mình, cô lập tức quay sang nhìn, liền thấy gương mặt của Vũ Phong. À không, người này là Thuận Phong mới đúng. Cậu ta mặc đồng phục trường, khác hẳn với cô đang mặc quần áo thể dục. Vì lý do sức khỏe nên Thuận Phong được miễn học thể dục. Nhưng cậu ta lại không chịu ở một mình trong lớp, nên xuống sân ngồi nhìn mọi người luyện tập.

- Vào từ tháng chín – Trịnh Lam đáp cụt ngủn, hướng ánh nhìn về sân thể dục.

- À, thảo nào nhìn bạn hơi lạ - Thuận Phong gật gù kiểu như hiểu, lại quay sang nhìn Trịnh Lam – Bạn tên gì?

- Trịnh Lam.

- Trịnh Lam? Bạn chính là học sinh đứng thứ hai trong lớp? – Thuận Phong ngạc nhiên cảm thán.

Trịnh Lam bị lời nói của Thuận Phong làm cho đứng hình trong giây lát. Đứng thứ hai? Câu này có phải cười chê vị trí của cô thấp hơn cậu ta không? Anh trai song sinh của tên “càn rỡ” Vũ Phong, không phải tính cách cũng giống hắn đấy chứ?

Trịnh Lam đang định mở miệng nói “Phải”. Thì đột nhiên đám bạn học nhao nhao chạy về phía sân bóng rổ, lời nói không ngừng kích động.

- Đấu bóng rổ đó, có mấy anh hotboy khối mười hai nữa. Nhanh! Nhanh!

Tiếng chân chạy huỳnh huỵch phá tan không khí yên tĩnh lúc nãy. Từ sân bóng rổ vang đến tiếng reo hò ầm ĩ.

Trịnh Lam trước nay vẫn chưa từng nhìn thấy trực tiếp trận đấu bóng rổ nào, cô cũng tò mò ngoáy đầu về đám đông ở xa. Nhưng lại không thể hành động lỗ mãng, Trịnh Lam được dạy, trước bất kỳ tình huống nào cũng phải tỏ ra bình tĩnh, khí thế điềm nhiên đúng mực.

- Lam! Đi qua đó không? – Mộc Khuê cũng hào hứng rủ rê.

Trịnh Lam còn đang suy nghĩ, Thuận Phong không biết đã đứng dậy từ lúc nào, bắt lấy tay cô kéo đứng dậy, trên môi cậu ta nở nụ cười hiền lành.

- Hiếm khi có dịp đấu bóng rổ, cùng qua bên đó đi!

Tiếp...

/15

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status