Chuông kêu inh tai đến khó chịu. Chiến nhăn nhó mở cửa, nói bằng giọng buồn ngủ:
- Đến làm gì vậy?
Quang ngồi dựa vào cái xe máy:
- Đến rước mày đi chứ làm gì? Không thì để mày ngủ đến chiều, chắc tao áy náy lắm.
Chiến ngắc ngứ định nói câu gì ấy rồi lại thôi. Bảo thằng bạn chờ rồi lọ mọ lên gác vứt tạm vài quyển gì đó vào cho nặng cặp. Nó leo lên xe, càu nhàu vài câu vì trời thì cứ xậm xịt mãi…
Trường đã gần kín học sinh nhưng vẫn không ồn ào lắm. Có lẽ vì mưa rả rích đã mấy hôm. Sân vắng tanh, mặc cho gió cứ lê thê nhảy múa cùng những tán lá cây, thỉnh thoảng vài đứa tung tăng dầm mưa cười đùa ầm ĩ.
Lớp văng vắng. Mấy đứa con gái túm tụm lại một góc thì thầm một điều gì ấy. Bọn con trai loanh quanh đâu đó chưa về lớp. Chiến bước ra ngoài, đứng chống tay vào lan can ươn ướt, nhìn một dãy hành lang dài lác đác người đi lại, cứ lầm lũi, hình như ai cũng cố cất giấu một điều u uẩn trong lòng. Mưa thì cứ nặng hạt dần. Một thằng trượt patin lướt qua ném cho nó một tờ giấy gấp tư. Nó đọc qua vài dòng rồi đút vào túi áo, đi vào lớp lôi cái gối trong cặp một cô bạn ra nằm dài ở dãy ghế cuối. Quang nhìn thằng bạn ngán ngẩm, lấy trong cặp ra lọ dầu gió đặt lên bàn, phòng khi thấy hỏi tới cái đống lù lù bên cạnh nó…
Tiết ba. Quang gọi thằng bạn dậy, cố lôi xuống căn-tin cho đỡ buồn. Trời vẫn cứ mưa tầm tã, lũ con gái chán lang thang ở dãy lớp tầng hai nhặt bằng lăng rơi, lại ngồi canh cho bọn con trai trèo tường ra ngoài mua kem ăn. Hai đứa đi chầm chậm ra đến lớp cuối hành lang thì trong lớp ấy rộ lên tiếng con gái. Chiến đút hai tay vào trong túi, quay mặt đi vẻ khó chịu, chân vẫn đạp tành tạch trên sàn sũng nước. Quang nhìn thằng bạn một cách khó hiểu, nhưng cũng mặc. Nó ngó vào lớp thấy một đám con gái bâu quanh một nhỏ tóc dài dài, trông hiền khô, mặt đang đỏ bừng,…
Hết giờ nghỉ, Chiến xách cặp ra về làm gã lớp phó kỷ luật hớt hải chạy theo. Nó bảo với con người mẫn cán kia: “Ở lại cũng có học được gì đâu. Chẳng ai dạy cả. Cho người ta về nhà tập một tí, mai là liên hoan văn nghệ cuối năm rồi mà”. Lớp phó kỷ luật thở dài, quay vào lớp, ngồi một góc đọc sách, chắc nó cũng đã chán hò hét khản cổ một cách vô ích…
Tiết mục của nhóm bọn nó ở cuối chương trình nên nó đến khá muộn. Trông có vẻ lúc nào cũng như ngái ngủ, thế mà lúc lên sân khấu, Chiến như lột xác. Nó nhảy hết mình đến điên cuồng. Từng động tác nhịp nhàng và thuần thục theo điệu nhạc dance làm lũ học sinh ở dưới như quên mình đang đứng dưới mưa, cũng gào thét theo những nhịp nhảy. Nó hoàn thành một động tác khó rồi nhảy lùi xuống phía dưới cho mấy thằng bạn đảo lên, đúng vào nhịp nghỉ ấy, nó nhìn thấy ở phía dưới sân khấu một mái tóc dài và khuôn mặt đỏ bừng đang chăm chú nhìn nó. Chiến cảm thấy như bị điện giật, may thay vừa lúc Quang lùi xuống: “Kìa đến đoạn của mày kìa’…
Chiến nghỉ liền ba hôm rồi mới mò tới lớp, báo hại nhận được mấy câu cằn nhằn từ lớp trưởng. Nó nằm lì một góc hai tiết, rồi cũng muốn ra hành lang một chút, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Thế mà đến tiết ba vẫn có một nhỏ lấp ló ở cửa, dúi cho nó một tờ giấy. Chiến xem qua qua rồi cho vào ngăn bàn, cảm thấy nhức đầu mà không ngủ được nữa. Nhớ lại tối hôm trước mẹ nó rủ đi Mai Châu chơi vài ngày mà nó từ chối, giờ thấy tiêng tiếc, cũng chỉ tại nó ghét phải đi đâu đó vào những ngày mưa dầm…
Buổi chiều đến đem theo những cơn gió lạnh lùng. Hết giờ học, nó đứng chờ Quang lấy xe thì hai ba nhỏ chân dài chạy đến nói chuyện, trách nó sao không trả lời thư của Yến. À, thì ra cô nhóc tóc dài dài đó tên là Yến. Cái gì Yến nhỉ, Ngọc Yến hay Phi Yến? Cái tên nào thì cũng đẹp cả. Chiến phớt lờ, vừa kịp lúc Quang phóng xe ra, nó leo lên, vù đi bỏ mặc ánh mắt ấm ức của mấy cô bé, khi nó ngoái lại thì chỉ còn là mấy cái ô xanh đỏ nhỏ xíu dưới màn mưa bụi…
Chiến đến lớp đều đều, ngồi chơi Rubic, thỉnh thoảng buồn ngủ vì những lúc thức đêm học, lại cầm phone rồi trùm áo nghe mấy bản Rock ballad, chìm luôn, chẳng nhận ra đâu là tiếng nhạc, đâu là tiếng mưa.
Mỗi lần đi xuống căn-tin với Quang, nó vẫn cảm giác có ánh mắt nhìn nó từ trong lớp học cuối hành lang ấy. Quang hỏi nó sao không trả lời thư thì nó thờ ơ: “Rồi nhóc ấy chán ngay thôi mà”. Thế mà những lá thư vẫn chẳng ngừng, vẫn được đưa sang đều đặn từ những gã thích trượt patin hoặc mấy cô bé chân dài của lớp học ấy, toàn những lời thật ngắn gọn, giản dị, chẳng có gì là đặc biệt cả. Quang cười: “Nhóc ấy kiên trì đấy chứ”. Chiến nheo mắt xoay xoay cái Rubic: “Tình yêu học trò cũng giống như cái Rubic ấy mà, xây dựng thì khó mà phá đi thì dễ”. Quang chép miệng: “Biết vậy, nhưng như mày thấy đó, người ta vẫn mê chơi Rubic đấy thôi”. Chiến nhìn ra màn mưa, hỏi bâng quơ: “Này, lớp ấy là lớp gì nhỉ?”. Quang vỗ vào trán: “Lớp Địa thì phải”. Chiến hỏi tiếp: “Lớp Địa thì thi khối C hả mày?”. Quang ngúc ngắc đầu: “Ừ, sao?”. Hai đứa nhìn nhau, như chờ một cái gì ấy, chợt Quang mỉm cười: “A, tao hiểu rồi, khối C tức là hầu hết những đứa trẻ ấy sẽ vào các đại học có liên quan tới báo chí như mày?”. Chiến không trả lời, tay vẫn xoay xoay cái Rubic, đều đều, đều đều,...
Mười hai giờ kém một chút. Chuông réo rắt thật vui tai. Nó mở cửa, tỉnh bơ nhìn Quang: “Đây, đây, xong rồi”. Quang lái xe rất thong thả. Trời chợt ửng nắng. Cái màu nắng hiên ra sau những ngày mưa rả rích mới rực rỡ tươi trong làm sao. “À, mày trả lời cô bé ấy thế nào”
- “Tao bảo cô bé ấy cùng vào Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn với tao rồi... tính sau”! Quang cười to: “Hợp lý đấy!”. Chợt, Chiến giật mình nhìn những cánh hoa phượng lả tả rớt xuống vai: “Mày ơi, nhanh quá, thế là lại sắp đến mùa thi rồi” - “Ừ, nhanh thật, không biết còn những cái gì sẽ đến nữa đây?”...
Chiến nhặt một chùm phượng vĩ trên vai đặt vào bàn tay, màu hoa học trò đỏ đến nhức nhối, lòng nó xao xuyến bồi hồi vì một cái gì lung linh mà cũng thật mơ hồ...
- Đến làm gì vậy?
Quang ngồi dựa vào cái xe máy:
- Đến rước mày đi chứ làm gì? Không thì để mày ngủ đến chiều, chắc tao áy náy lắm.
Chiến ngắc ngứ định nói câu gì ấy rồi lại thôi. Bảo thằng bạn chờ rồi lọ mọ lên gác vứt tạm vài quyển gì đó vào cho nặng cặp. Nó leo lên xe, càu nhàu vài câu vì trời thì cứ xậm xịt mãi…
Trường đã gần kín học sinh nhưng vẫn không ồn ào lắm. Có lẽ vì mưa rả rích đã mấy hôm. Sân vắng tanh, mặc cho gió cứ lê thê nhảy múa cùng những tán lá cây, thỉnh thoảng vài đứa tung tăng dầm mưa cười đùa ầm ĩ.
Lớp văng vắng. Mấy đứa con gái túm tụm lại một góc thì thầm một điều gì ấy. Bọn con trai loanh quanh đâu đó chưa về lớp. Chiến bước ra ngoài, đứng chống tay vào lan can ươn ướt, nhìn một dãy hành lang dài lác đác người đi lại, cứ lầm lũi, hình như ai cũng cố cất giấu một điều u uẩn trong lòng. Mưa thì cứ nặng hạt dần. Một thằng trượt patin lướt qua ném cho nó một tờ giấy gấp tư. Nó đọc qua vài dòng rồi đút vào túi áo, đi vào lớp lôi cái gối trong cặp một cô bạn ra nằm dài ở dãy ghế cuối. Quang nhìn thằng bạn ngán ngẩm, lấy trong cặp ra lọ dầu gió đặt lên bàn, phòng khi thấy hỏi tới cái đống lù lù bên cạnh nó…
Tiết ba. Quang gọi thằng bạn dậy, cố lôi xuống căn-tin cho đỡ buồn. Trời vẫn cứ mưa tầm tã, lũ con gái chán lang thang ở dãy lớp tầng hai nhặt bằng lăng rơi, lại ngồi canh cho bọn con trai trèo tường ra ngoài mua kem ăn. Hai đứa đi chầm chậm ra đến lớp cuối hành lang thì trong lớp ấy rộ lên tiếng con gái. Chiến đút hai tay vào trong túi, quay mặt đi vẻ khó chịu, chân vẫn đạp tành tạch trên sàn sũng nước. Quang nhìn thằng bạn một cách khó hiểu, nhưng cũng mặc. Nó ngó vào lớp thấy một đám con gái bâu quanh một nhỏ tóc dài dài, trông hiền khô, mặt đang đỏ bừng,…
Hết giờ nghỉ, Chiến xách cặp ra về làm gã lớp phó kỷ luật hớt hải chạy theo. Nó bảo với con người mẫn cán kia: “Ở lại cũng có học được gì đâu. Chẳng ai dạy cả. Cho người ta về nhà tập một tí, mai là liên hoan văn nghệ cuối năm rồi mà”. Lớp phó kỷ luật thở dài, quay vào lớp, ngồi một góc đọc sách, chắc nó cũng đã chán hò hét khản cổ một cách vô ích…
Tiết mục của nhóm bọn nó ở cuối chương trình nên nó đến khá muộn. Trông có vẻ lúc nào cũng như ngái ngủ, thế mà lúc lên sân khấu, Chiến như lột xác. Nó nhảy hết mình đến điên cuồng. Từng động tác nhịp nhàng và thuần thục theo điệu nhạc dance làm lũ học sinh ở dưới như quên mình đang đứng dưới mưa, cũng gào thét theo những nhịp nhảy. Nó hoàn thành một động tác khó rồi nhảy lùi xuống phía dưới cho mấy thằng bạn đảo lên, đúng vào nhịp nghỉ ấy, nó nhìn thấy ở phía dưới sân khấu một mái tóc dài và khuôn mặt đỏ bừng đang chăm chú nhìn nó. Chiến cảm thấy như bị điện giật, may thay vừa lúc Quang lùi xuống: “Kìa đến đoạn của mày kìa’…
Chiến nghỉ liền ba hôm rồi mới mò tới lớp, báo hại nhận được mấy câu cằn nhằn từ lớp trưởng. Nó nằm lì một góc hai tiết, rồi cũng muốn ra hành lang một chút, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Thế mà đến tiết ba vẫn có một nhỏ lấp ló ở cửa, dúi cho nó một tờ giấy. Chiến xem qua qua rồi cho vào ngăn bàn, cảm thấy nhức đầu mà không ngủ được nữa. Nhớ lại tối hôm trước mẹ nó rủ đi Mai Châu chơi vài ngày mà nó từ chối, giờ thấy tiêng tiếc, cũng chỉ tại nó ghét phải đi đâu đó vào những ngày mưa dầm…
Buổi chiều đến đem theo những cơn gió lạnh lùng. Hết giờ học, nó đứng chờ Quang lấy xe thì hai ba nhỏ chân dài chạy đến nói chuyện, trách nó sao không trả lời thư của Yến. À, thì ra cô nhóc tóc dài dài đó tên là Yến. Cái gì Yến nhỉ, Ngọc Yến hay Phi Yến? Cái tên nào thì cũng đẹp cả. Chiến phớt lờ, vừa kịp lúc Quang phóng xe ra, nó leo lên, vù đi bỏ mặc ánh mắt ấm ức của mấy cô bé, khi nó ngoái lại thì chỉ còn là mấy cái ô xanh đỏ nhỏ xíu dưới màn mưa bụi…
Chiến đến lớp đều đều, ngồi chơi Rubic, thỉnh thoảng buồn ngủ vì những lúc thức đêm học, lại cầm phone rồi trùm áo nghe mấy bản Rock ballad, chìm luôn, chẳng nhận ra đâu là tiếng nhạc, đâu là tiếng mưa.
Mỗi lần đi xuống căn-tin với Quang, nó vẫn cảm giác có ánh mắt nhìn nó từ trong lớp học cuối hành lang ấy. Quang hỏi nó sao không trả lời thư thì nó thờ ơ: “Rồi nhóc ấy chán ngay thôi mà”. Thế mà những lá thư vẫn chẳng ngừng, vẫn được đưa sang đều đặn từ những gã thích trượt patin hoặc mấy cô bé chân dài của lớp học ấy, toàn những lời thật ngắn gọn, giản dị, chẳng có gì là đặc biệt cả. Quang cười: “Nhóc ấy kiên trì đấy chứ”. Chiến nheo mắt xoay xoay cái Rubic: “Tình yêu học trò cũng giống như cái Rubic ấy mà, xây dựng thì khó mà phá đi thì dễ”. Quang chép miệng: “Biết vậy, nhưng như mày thấy đó, người ta vẫn mê chơi Rubic đấy thôi”. Chiến nhìn ra màn mưa, hỏi bâng quơ: “Này, lớp ấy là lớp gì nhỉ?”. Quang vỗ vào trán: “Lớp Địa thì phải”. Chiến hỏi tiếp: “Lớp Địa thì thi khối C hả mày?”. Quang ngúc ngắc đầu: “Ừ, sao?”. Hai đứa nhìn nhau, như chờ một cái gì ấy, chợt Quang mỉm cười: “A, tao hiểu rồi, khối C tức là hầu hết những đứa trẻ ấy sẽ vào các đại học có liên quan tới báo chí như mày?”. Chiến không trả lời, tay vẫn xoay xoay cái Rubic, đều đều, đều đều,...
Mười hai giờ kém một chút. Chuông réo rắt thật vui tai. Nó mở cửa, tỉnh bơ nhìn Quang: “Đây, đây, xong rồi”. Quang lái xe rất thong thả. Trời chợt ửng nắng. Cái màu nắng hiên ra sau những ngày mưa rả rích mới rực rỡ tươi trong làm sao. “À, mày trả lời cô bé ấy thế nào”
- “Tao bảo cô bé ấy cùng vào Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn với tao rồi... tính sau”! Quang cười to: “Hợp lý đấy!”. Chợt, Chiến giật mình nhìn những cánh hoa phượng lả tả rớt xuống vai: “Mày ơi, nhanh quá, thế là lại sắp đến mùa thi rồi” - “Ừ, nhanh thật, không biết còn những cái gì sẽ đến nữa đây?”...
Chiến nhặt một chùm phượng vĩ trên vai đặt vào bàn tay, màu hoa học trò đỏ đến nhức nhối, lòng nó xao xuyến bồi hồi vì một cái gì lung linh mà cũng thật mơ hồ...
/21
|