Mỗi Đêm Đều Bước Vào Mộng Của Lão Đại

Chương 15: Tên này đang trả thù xã hội có đúng không?

/527


Chương 15: Tên này đang trả thù xã hội có đúng không?

Ngôn Vu: …

Cái đệt, bản thân Hỉ công công này không có cách nào làm người nên muốn trả thù xã hội, cũng không muốn người khác làm người có đúng không!

Ngôn Vu hít sâu một hơi…

Giang Hành Chi nhận ra cảm xúc của cô không đúng, do dự gọi: “Bệ, bệ hạ?”

Ngôn Vu: “Đừng phí lời, tiếp tục.”

Cô hơi khựng lại một chút, lại hỏi: “Xem sách xong chưa? Sao động tác của ngươi vẫn trúc trắc như vậy?”

“Thần có tội thần…” Giang Hành Chi đang định nhận lỗi.

Ngôn Vu cắt ngang lời anh: “Được rồi, bế trẫm lên giường.”

Đến giường, cô nói: “Nằm yên đừng nhúc nhích, ta tự xử.”

Vừa dứt lời, Hỉ công công lại hô lên: “Bệ hạ, nô tài tới hầu hạ người thay quần áo nhé?”

Ngôn Vu: …

Ranh con, nghe góc tường cũng thôi đi, còn muốn vào đây xem hiện trường?

Tên này còn rất tiến bộ, cũng biết tiến hành theo trình tự đấy.

Ngôn Vu không tài nào nhịn nổi nữa, kéo một bộ y phục qua bọc quanh người nhanh chân tiến về phía cửa.

Lúc vén rèm lên quay đầu lại nhìn thì tên Giang Hành Chi đang nằm kia đã ‘héo’ cmnr.

Kỹ nghệ phòng the kém cỏi cũng thôi đi, lại còn không cương nổi, thảo nào tên này trong hiện thực lại mắc chứng sợ phụ nữ.

Anh không chán ghét phụ nữ, mà phụ nữ phải chán ghét anh đó có được không.

Ngôn Vu đối diện với ánh mắt của anh, hất hất cằm với anh: “Đắp chăn lên.”

Cũng đừng lộ hàng chứ!

Giang Hành Chi: …

Ngôn Vu kéo cửa ra, lạnh mặt nhìn chằm chằm Hỉ công công.

Hỉ công công ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Bệ hạ, nô tài biết sai, xin bệ hạ tha mạng.”

Ngôn Vu: …Tên này tự mình biết mình như vậy, sao lại không biết câm miệng vào thời khắc mấu chốt nhỉ.

“Đừng đánh tiếng nữa.” Ngôn Vu: “Trừ phi ngươi không cần lưỡi của mình nữa.”

“Bệ hạ.” Hỉ công công đau thương khóc chít chít: “Các lão tổ tông đã định ra quy củ, nô tài không dám không nhắc nhở bệ hạ người ạ.”

Ngôn Vu: “Nếu không trẫm gửi ngươi sang chỗ mấy lão tổ tông kia, ngươi thay trẫm kháng nghị với bọn họ nhé?”

Hỉ công công kinh sợ tột độ, không ngừng dập đầu, “Bệ hạ, nô tài sai rồi, dù có gan to bằng trời nô tài cũng không làm được chuyện như vậy, bệ hạ, người tha cho nô tài lần này đi ạ.”

Ngôn Vu: “Câm miệng.”

Cô xoay người vào phòng.

Khí thế hung hăng bước vào phòng ngủ, hết rèm lên, liền nhìn thấy Giang Hành Chi một mặt bất đắc dĩ bọc chăn ngồi trên giường.

Ngôn Vu: …Sao bỗng nhiên cảm thấy mình như ác bá cưỡng ép thiếu phụ nhà lành thế nhỉ?

Vì thế cô hòa hoãn vẻ mặt, thả lỏng thanh âm: “Nào, tiếp tục.”

Vừa nói vừa xốc chăn đang quấn trên người Giang Hành Chi ra.

Ngôn Vu: …

Mặt không đổi sắc nói: “Trẫm bảo mấy tên nô tài mới vào kia giúp ngươi.”

Dứt lời liền quay đầu, muốn gọi người vào.

Kết quả Ngôn Vu vừa nói xong, Giang Hành Chi liền vội vã nói: “Không cần, bệ hạ, thần có thể.”

Giọng điệu anh kiên định, nét mặt kiên quyết, thậm chí còn mang theo vài phần cấp bách.

Ngôn Vu: “Cũng được.”

Cô không có ý tứ muốn giúp anh.

Hừ, hiện tại cô chính là đế vương, anh chỉ là một trong số hậu cung 3000 giai lệ của cô thôi, cô chịu tới lâm hạnh anh, đã là ân đức trời ban cho anh rồi.

Có lẽ sợ Ngôn Vu thật sự gọi thái giám vào giúp mình, Giang Hành Chi hiếm khi chủ động, anh kéo cánh tay của Ngôn Vu, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn xuống.

Anh không hôn mặt cô, đương nhiên, Ngôn Vu cũng chưa từng hôn mặt anh.

 

 


/527

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status