Bác sỹ và đao phủ
Tay cầm dao đều đã run bần bật, bác sỹ và đao phủ lại phải cực kì bình tĩnh, không được phép lơ là dù chỉ một chút, nhất là khi họ cầm dao.
Chỉ khác là, bác sỹ nếu phân tâm sẽ hại đến tính mạng người bệnh, còn đao phủ nếu kỹ năng không giỏi, không chặt đứt đầu người. Trong các phim truyền hình, đao phủ luôn cao to, lực lưỡng, râu tóc xồm xoàm, đao hễ vung lên sẽ nhẹ nhàng lấy đi đầu người khác. Đừng bao giờ cho rằng đây là lẽ đương nhiên. Bởi vì thực tế, để có một phát chém không đứt đầu, đao phủ phải khổ luyện rất nhiều. Phần lớn đao phủ khi hành hình đều bắt phạm nhân quỳ xuống, cố vươn dài về phía trước và khom lưng, đao phủ dày dặn kinh nghiệm nhanh chóng chọn chính xác vị trí hành hình.
Khoảng cách giữa hai đốt sống cổ chính là sự lựa chọn đầu tiên, một nhát dao dứt khoát đủ để kết thúc buổi hành hình. Nhưng nếu đao phủ “Lỡ tay” chặt vào xương cổ mà không chặt đứt khí quản, phạm nhân không chết nhưng đau đớn muôn phần, quan trọng nhất là toàn bộ pháp trường bỗng trở thành sân khấu hài, không có tác dụng răn đe, cảnh cáo dân chúng. Vì thế, đây là một công việc có độ khó, kỹ thuật tổng hợp tương đối cao, không kém gì bác sỹ làm phẫu thuật. Đao phủ thường là nghề gia truyền.
Đúng vậy, hai chữ “Gia truyền” đủ để toát lên nét đặc biệt trong nghề này. Bất cứ điều gì, chỉ cần trải qua thời gian dài đều sẽ trở thành lịch sử và văn hóa, từ đôi đũa nhỏ dùng trong bữa ăn hàng ngày đến cột trụ to trong hoàng cung tôn nghiêm, tất cả đều có nguồn gốc lịch sử, nghề đao phủ gia truyền cũng vậy. Công việc này lương cao nhưng dù sao đi nữa cũng là giết người, vì thế người ngoài chắc chắn không ai muốn học nghề này, chỉ có con cháu của đao phủ kế nghiệp, cho đến khi súng, ghế điện và ống tiêm ra đời, đao phủ mới rời khỏi “Sân khấu”.
Đương nhiên, dùng súng cũng có rất nhiều quy định. Ví dụ như gia quyến của phạm nhân yêu cầu cố gắng không hủy hoại diện mạo của họ, nên đạn thường được bắn từ phía sau. Một viên đạn nhỏ khi vào chỉ để lại lỗ hỏng nhỏ nhưng sẽ để lại một lỗ hỏng to như miệng bát khi chui ra, nên nếu không có “Nghề”, khuôn mặt sẽ bị bắn nát tươm. Tay súng có kinh nghiệm và điêu luyện sẽ yêu cầu phạm nhân há to miệng, sau đó bắn từ phía sau lưng một cách chuẩn xác, viên đạn sẽ chui ra từ miệng phạm nhân, không để lại vết tích từ phía trước. Đương nhiên, phần đông các tay súng vẫn chọn bắn vào đầu, nhưng chẳng may bắn thiếu chính xác, một phát súng không đủ kết liễu đời người, buộc phải bắn bổ sung phát thứ hai. Việc làm này chỉ khiến phạm nhân thêm đau đớn mà thôi.
Kim Hyeon Cheoi là giảng viên của một trường đại học hàng đầu Hàn Quốc, còn Song Jeong Nam là bác sỹ ngoại khoa hàng đầu của một bệnh viện, cuộc gặp gỡ của hai con người này diễn ra vô cùng ngắn ngủi. Để chăm sóc người cha vừa trải qua cuộc phẫu thuật động mạch vành, thầy giáo Kim ngày đêm có mặt trong bệnh viện. Cha của thầy giáo Kim là quân nhân về hưu, từng tham gia chiến tranh tại Việt Nam, ông trở về Hàn Quốc lập gia đình sau giải ngũ. Ông rất hiền, đôi mắt nhỏ, đôi môi hơi mỏng luôn khép kín, khi vui thường thích xoa hai tay vào nhau. Nhìn vẻ ngoài, ông không giống một quân nhân! Nếu không phải vì bạn chiến đấu của ông thỉnh thoảng đến nhà ôn lại kỷ niệm, người ngoài không bao giờ tin một người như ông đã từng tham gia vào chiến trường nổi tiếng ác liệt một thời của thế giới. Nhưng mỗi khi Kim Hyeon Cheoi muốn cha kể chi tiết về trận chiến đó, ông luôn bực mình quay người bỏ đi, lâu dần Kim Hyeon Cheoi đành từ bỏ ý định. Mẹ của Kim Hyeon Cheoi đã được giải thoát khỏi cuộc đời này cách đây chục năm, nói vậy vì anh luôn cảm thấy mẹ mình sinh thời đã phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau. Dù rằng có phần bất kính, nhưng đứng từ lập trường của Kim Hyeon Cheoi, anh cho rằng, mẹ mắc bệnh nan y, cứ phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, cho dù gia đình đã cố gắng hết sức, không ngại khuynh gia bại sản chỉ với mong muốn kéo dài sự sống của bà, nhưng thực ra chỉ kéo dài thời gian đau khổ của bà mà thôi. Anh hiểu, bà muốn sống để được tận mắt chứng kiến ngày anh thành thân, đây là lý do duy nhất khiến bà chưa thể nhắm mắt xuôi tay. Vì thế Kim Hyeon Cheoi đã kết hôn rất sớm, khi vừa rời khỏi giảng đường đại học. Anh muốn mẹ ra đi thanh thản.
Sau khi mẹ qua đời, Kim Hyeon Cheoi càng hiếu thuận với cha bội phần, nhưng cha anh tính tình ngày càng khó chịu, ông thà ngồi cả ngày với nhóm bạn chiến đấu chứ không muốn để ý tới anh.
May mà Kim Hyeon Cheoi từ nhỏ đã là một người dễ tính, không, nói chính xác là có phần nhu nhược, hơn nữa từ nhỏ anh đã được người cha quân nhân dạy dỗ nghiêm khắc, nên dù trong lòng không thỏa mãn, anh vẫn ngoan ngoãn, hiếu thuận, nghe lời cha.
Mùa đông năm nay, thực hiện lời hẹn từ lâu, cha anh cùng các bạn chiến đấu đã quay lại thăm chiến trường Việt Nam năm xưa. Nhưng từ khi trở về sau chuyến đi, ông càng ít nói, thường trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng còn cảm thấy khó thở, đau tức vùng ngực, rồi đột ngột bất tỉnh hồi tuần trước. Bệnh viện chẩn đoán ông bị tắc động mạch vành, cũng có nghĩa là nhồi máu cơ tim, buộc phải phẫu thuật cấy ghép giá đỡ động mạch vành. Sự việc đến hoàn toàn bất ngờ khiến Kim Hyeon Cheoi vô cùng lo lắng, mất bao công sức tìm rồi nhờ bạn chiến đấu của cha thuyết phục, cuối cùng cha anh cũng đồng ý thực hiện phẫu thuật.
“Phẫu thuật cấy ghép giá đỡ động mạch vành tức là dùng một loại ống thông nhân tạo vừa nhỏ vừa dài luồn vào động mạch cho đến chỗ động mạch bị tắc, sau đó luồn thiết bị như quả bóng để thông cho động mạch rộng ra hoặc đặt ống stent như một khung giá đỡ để động mạch vành bị tắc được thông suốt, khiến động mạch vốn không thông máu mở rộng trở lại, từ đó tim được cung cấp đủ máu sẽ hoạt động bình thường. Thông thường, phần lớn các ca phẫu thuật chọn luồn ống thông qua đường động mạch đùi hoặc qua đường động mạch “Quay”, vì gần tim hơn, nhưng thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sau phẫu thuật cũng khá dài.” Lần đầu tiên Kim Hyeon Cheoi đối thoại với bác sỹ Song Jeong Nam là nghe anh giảng giải về nguyên lý của ca phẫu thuật.
“Vậy xin hỏi bác sỹ, ca phẫu thuật này phải chăng dối diện với nguy hiểm rất lớn hoặc gây ra gánh nặng quá sức chịu đựng cho cơ thể? Bố tôi tuổi đã cao, sức khỏe lâu nay lại không tốt lắm.” Thầy giáo Kim Hyeon Cheoi là một người con có hiếu, anh quan tâm đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất của ca phẫu thuật.
“Anh đừng quá lo lắng, đây chỉ là một ca vi phẫu mà thôi, mặc dù mới nghe thì thuộc loại phẫu thuật tim, nhưng thực tế không đáng sợ đến vậy. Hơn nữa, kỹ thuật phẫu thuật động mạch ra đời và áp dụng đã mấy chục năm nay, gần như đạt đến độ thành thục và tiên tiến nhất, người bệnh được ghép giá đỡ động mạch cũng không cần quá lo lắng, nên tôi vẫn khuyên bệnh nhân thực hiện phẫu thuật.” Bác sỹ Song Jeong Nam mỉm cười hiền hậu, để lộ hàm răng đã hơi xỉn, xem ra bác sỹ này nghiện thuốc lá không nhẹ, có lẽ công việc căng thẳng thời gian dài kiểu này cần sự hỗ trợ của ni-cô-tin.
Kim Hyeon Cheoi đồng ý phẫu thuật. Tối ngày phẫu thuật thành công, anh một mực xin bác sỹ để mình được ở lại qua đêm trong bệnh viện với cha, bác sỹ Song Jeong Nam có phần khó xử. Nhưng thật may, đêm đó bác sỹ Song Jeong Nam trực ca, nên có thể cho phép Kim Hyeon Cheoi ở lại trong phòng trực ban của mình. Đêm đã về khuya, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một vòng tất cả các phòng bệnh và trở về, anh mua chút đồ uống. Trời đang giữa đông, cái lạnh tê tái khiến hai con người vốn không quen biết này trở nên cởi mở hơn, họ nói chuyện thâu đêm.
“Anh biết không, tôi đã từng tận mắt chứng kiến cảnh hành hình đấy.” Bác sỹ Song Jeong Nam đặt bát canh nóng trên tay xuống bàn, ngáp một hơi dài rồi cười bí hiểm.
“Hả? Anh kể tỉ mỉ xem nào. Tôi thì chưa bao giờ được nghe.” Kim Hyeon Cheoi hỏi đầy hào hứng.
Song Jeong Nam gỡ cặp kính mỏng trên mắt xuống, hà một hơi dài, lấy vạt áo lau sạch rồi lại đeo lên. Anh đột nhiên dùng ngón tay trỏ vẻ một vòng tròn quanh tim của thầy giáo Kim Hyeon Cheoi ngồi đối diện.
“Điều này có nghĩa là gì?”
“Anh biết không, khoảng mười năm trước, khi vừa học xong thạc sỹ, tôi từng thực tập tại một bệnh viện nọ. Nói là thực tập nhưng thực ra chỉ là kiểm tra phòng bệnh, đo huyết áp, thân nhiệt hoặc những việc lặt vặt thôi. Chủ yếu là đi theo bác sĩ điều trị để học hỏi kinh nghiệm, dù sao thì kiến thức của mình vẫn chỉ là trên sách vở. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy sẽ chẳng thể để lại trong tôi ký ức sâu sắc khó quên đến vậy.” Bác sỹ Song Jeong Nam chậm rãi mở nắp chai rượu, rót vào cốc, uống cạn một hơi rồi thở dài não nề.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kim Hyeon Cheoi sốt ruột hỏi. “Là thế này. Lúc đó kỹ thuật cấy ghép nội tạng đang phát triển và tiến bộ rất nhanh, rất nhiều bệnh nhân đang đợi thực hiện phẫu thuật cắt ghép để được sống, tim, gan, thậm chí là thận. Trời đất, cho dù là bác sĩ khoa tim mạch nhưng mỗi lần ngang qua phòng bệnh của khoa thận, tôi dám đánh cược là anh không tài nào hình dung hết cảnh tượng khó chịu tôi đã nhìn thấy.
Hành lang dài, tối om, lại ngoằn nghèo như ruột người, cả năm lúc nào cũng bị bao phủ bởi một mùi tanh nồng, dù phun bao nhiêu thuốc tiệt trùng cũng không có tác dụng. Rất nhiều người đành nín thở, rảo bước cho nhanh. Đó là mùi tổng hợp của mùi khai từ nước tiểu với mùi tanh của cơ thể đang thối rữa. Khắp các phòng bệnh đều ngập tràn bệnh nhân suy thận hoặc viêm thận tiết niệu. Da mặt họ vàng bủng pha lẫn sắc đen giống như tương trộn bùn, tròng mắt vàng sẫm, có người phù nề, có người gầy sọm. Họ đều là những bệnh nhân chờ đến lượt được thay thận, nhưng trước khi tìm được thận phù hợp, họ chỉ có một cách duy nhất là mòn mỏi chờ đợi trong bệnh viện, người có tiền thì lọc máu bằng cách chạy thận nhân tạo, còn người nghèo thì chỉ có thể thẩm phân phúc mạc hay còn gọi là lọc màng bụng. Người mắc bệnh thận do không thể bài tiết chất độc trong cơ thể một cách bình thường qua đường tiết niệu nên cần phải định kỳ tiến hành bài tiết bằng các can thiệp bên ngoài. Lọc máu bằng thận nhân tạo tức là tạo một vòng tuần hoàn máu được chích từ bệnh nhân sau khi qua máy lọc máu, loại bỏ cặn bã sẽ quay trở lại một tĩnh mạch khác của bệnh nhân bằng cách châm kim hay phẫu thuật cầu tay. Trước khi thực hiện lọc máu bằng thận nhân tạo, bệnh nhân không được ăn và còn phải trải qua năm hay sáu tiếng đồng hồ thực hiện. Vì thể, bất kỳ lúc nào đi ngang qua phòng bệnh đều có thể nghe thấy tiếng thở dài không ngớt của bệnh nhân. Trong khi đó, thẩm phân phúc mạc cũng là biện pháp lọc máu nhưng sử dụng chính phúc mạc (một lớp màng trong khoang bụng) làm màng lọc tự nhiên, rồi dùng một dung dịch đường glucose và muối bơm vào trong bụng để hút các chất độc từ cơ thể qua màng bụng, sau đó đặt ống thông vào khoang bụng dẫn chất thải và nước ra một túi nilon chuyên dụng. Họ khom người, tay cầm túi nilon chuyên dụng đựng đầy dung dịch màu vàng và không ngớt hỏi bác sỹ xem có thận mới chưa. Rất khó để đưa ra kết luận, họ mòn mỏi nằm viện để đợi chờ cái chết hay đợi chờ hồi sinh, bởi dù có được thay thận thì cũng cần một thời gian dài quan sát, thích ứng cùng với lượng lớn thuốc kháng sinh hàng ngày. Vì thế, đôi khi bạn phát hiện ra rằng, số người chết có thể nhiều hơn số người sống mà như đã chết.” Bác sỹ Song Jeong Nam đột nhiên mở to mắt và phá lên cười ghê rợn.
Kim Hyeon Cheoi cảm thấy khô rát nơi cổ họng, mặt có phần ngả sang màu trắng, có lẽ vì anh không hay uống rượu mà vừa rồi lại vội vàng uống cạn một chén, anh cố gắng ho lên vài tiếng. Kim Hyeon Cheoi chỉ muốn nghe chuyện nơi pháp trường nên có phần sốt ruột, bác sỹ Song Jeong Nam dường như cảm nhận được điều này.
“Được rồi, chúng ta sẽ vào phần chính của câu chuyện. Chẳng hiểu sao tôi rất dễ bị lạc đề, ha… ha… Thực ra là như thế này, lúc đó, mỗi khi bệnh viện có nhu cầu cần nội tạng thì lập tức cử người mang thiết bị đi lấy. Anh nghĩ xem, còn nội tạng nào tốt hơn của phạm nhân vừa bị thi hành án? Phần đông không ai muốn bị mổ bụng sau khi chết, hay dù có tình nguyện hiến xác cũng không dám chắc sức khỏe hoàn toàn tốt. Tôi đã gặp phải chuyện như thế này, một bệnh nhân sau khi cấy ghép gan đã nhiễm vi rút viêm gan khi chưa hết thời gian quan sát, chẳng mấy chốc đã qua đời. Trong khi đó, những phạm nhân thường là những người cao to lực lưỡng, nội tạng của họ cũng “Tươi mới”.
Hai tiếng “Tươi mới” thốt ra từ miệng bác sỹ Song Jeong Nam khiến Kim Hyeon Cheoi rùng mình. Thông thường, “Tươi mới” chỉ đi cùng với danh từ chỉ thực phẩm, vậy mà giờ đây lại dùng để chỉ người. Căn phòng trực ban chật hẹp với lò sưởi ở mức cao nhất vẫn không giúp các đầu ngón chân, ngón tay của Kim Hyeon Cheoi bớt ra mồ hôi lạnh.
“Có một lần, tôi cùng một bác sỹ thực tập khác mang theo dao phẫu thuật và hòm đá y tế, hứng khởi đến pháp trường. Điều khiến tôi ngạc nhiên là, trên pháp trường đã có vài bác sỹ khác, dường như họ chờ ở đó đã lâu, họ cũng như chúng tôi, mặc áo bờ lu trắng, tay cầm hòm đá y tế, chỉ khác là mỗi người một vẻ mặt. Nên tả thế nào nhỉ, đúng rồi, giống như các bà nội trợ nóng lòng tranh nhau mặt hàng giảm giá, ha… ha… ha…, đúng vậy đấy. Một vẻ cực kỳ lo lắng, sốt ruột, xen lẫn hưng phấn.” Bác sỹ Song Jeong Nam lại phá lên cười ngặt nghẽo, thậm chí cười nhiều, cười to đến nỗi bắn cả nước miếng. Kim Hyeon Cheoi tế nhị tránh sang một bên rồi nhìn vị bác sỹ, cực kỳ khó hiểu.
“Anh chắc chắn không biết rồi, lúc đó tôi cũng không hiểu, mỗi khi có được nội tạng và thực hiện thành công ca phẫu thuật cấy ghép, anh có biết bệnh viện và bác sỹ có thể kiếm được bao nhiêu không? Nói cho anh biết, đó là một con số cực lớn, vì thế những cục thịt còn ướt máu tươi kia đối với chúng tôi đều là tiền cả.”
“Sau đó?” Kim Hyeon Cheoi hỏi.
“Sau đó ư? Xe áp giải của cảnh sát đưa đến vài phạm nhân, đều là những thanh niên còn khá trẻ, nói một cách chuẩn xác là sinh viên, trong đó có một nữ sinh khá xinh xắn với mái tóc đen dài thướt tha và khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Tôi dám cược rằng, bất kỳ đàn ông nào nhìn thấy cô ấy đều phải động lòng. Tôi thấy cô ấy thút tha thút thít khi bị cảnh sát bắt quỳ xuống đất, bác sỹ chúng tôi bị ngăn ở một bên. Một cảnh sát nói với chúng tôi rằng, tốt nhất không nên nhìn, đương nhiên, nếu muốn thì họ cũng không cản. Tôi nhớ rất rõ lời anh ta: “Mặc dù các anh là bác sỹ nhưng xem xong, các anh sẽ gặp ác mộng.” Tôi tưởng anh ta dọa mình, nhưng nhìn lướt sang bên cạnh, tôi thấy trên gương mặt các bác sỹ xung quanh, các sợi cơ đang rung động. Tôi vẫn cho rằng, bản thân đã nhìn thấy không ít thi thể chết một cách tàn khốc, lẽ nào một chút “Đề kháng” cho việc này cũng không có? Nhưng tôi đã sai.
Chẳng mấy chốc, buổi thi hành án bắt đầu. Đao phủ hiện đại chĩa súng vào sau não nạn nhân từ khoảng cách vài chục xen-ti-mét, rồi tiếng súng vang lên và phạm nhân giống như những bịch cỏ khô, từng bịch từng bịch rơi xuống đất. Lúc này chúng tôi được phép đến gần cắt nội tạng. Bác sỹ sau khi nhìn thấy phạm nhân gục xuống liền tranh nhau, vội vã cầm hòm dụng cụ chạy về một hướng, bởi dù đều là thi thể người mới chết nhưng tình hình sức khỏe của những tử tù này không đồng nhất, thực ra vừa rồi họ đã chấm sẵn mục tiêu của mình. Cảnh tượng này khiến tôi liên tưởng đến lò mổ gia súc.
Không biết có phải cố ý hay không, nhưng tôi chạy về hướng cô gái đó. Hai tay bị buộc, cô nằm sấp trên mặt đất, sau não vẫn còn một lỗ hỗng, máu tươi không ngừng rỉ ra từ đó, khiến tóc bết thành một búi, nhìn mà buồn nôn. Tôi đưa tay định lật người cô lại, bởi tôi cần thận của cô. Nhưng khi vừa đưa tay ra thì tôi lại do dự, dường như tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Người đi cùng tôi cũng là một bác sỹ mới được điều đến bệnh viện, nhưng anh ta đã dũng cảm lật thi thể còn chút ấm đó. Tích tắc đó, tôi đã nôn.
Rất lâu sau đó tôi mới hiểu, nhìn những thi thể đáng thương đó chẳng có gì đáng kể, quan trọng là phải biết so sánh, đúng vậy, so sánh chuẩn xác! Bi kịch sở dĩ là bi kịch chẳng phải vì nó đã hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của nhân vật chính hay sao? Thử đặt giả thiết thế này, một kẻ cực kỳ độc ác, một thằng lưu manh dù có chết, e rằng cũng chẳng mấy người thương xót.
Nhưng tôi nôn là vì chỉ một phút trước, tôi còn nhìn thấy khuôn mặt trái xoan trắng ngần xinh đẹp, vậy mà chỉ một phút sau, ngoài đôi con ngươi lồi ra ngoài, phần do sợ hãi, phần vì áp lực của viên đạn vừa đi qua, thì gần như toàn bộ khuôn mặt đều bị biến dạng như bị đánh bom, da và xương đã không còn bao bọc lẫn nhau, một bông hoa kỳ quái đang nở trước mặt tôi!”
Phép so sánh này mới ghê rợn làm sao, Kim Hyeon Cheoi lợm lợm giọng.
“Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, bác sỹ đi cùng kia đã chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo, trong khi các nhóm bác sỹ khác đã bắt đầu cởi áo phạm nhân, tiệt trùng và mổ lấy nội tạng. Tôi thấy người khó chịu, nhưng thời gian không cho phép kéo dài thêm nữa, bởi mỗi tích tắc đi qua, khả năng sống sót của cơ quan nội tạng một giảm sút, tôi chỉ có thể cởi áo của người con gái đó và đắp lên mặt cô. Dưới lớp áo phạm nhân là một làn da trắng muốt, nhưng không phải là trắng hồng khỏe mạnh mà là trắng bệch như thiếu máu. Làn da mỏng như có phần trong suốt, giống như sứa biển.
Dưới da ẩn hiện một vài mạch máu xanh mỏng manh như tơ. Tay cô vừa dài vừa nhỏ, bầu vú không to nhưng rất đẹp, đúng như hình đôi bướm. Tôi không khỏi thở dài ngao ngán, báu vật này đã ra đi, một thời gian nữa thậm chí còn làm mồi cho dòi bọ, và cuối cùng chỉ trơ lại nắm xương khô.
Đúng lúc này tôi nghe thấy một tràng cười. Tiếng cười mới thô tục làm sao! Anh có biết lúc đó tôi có cảm giác gì không? Giống như lúc anh đang tham dự lễ rửa tội ở nhà thờ, tất cả mọi người đang cúi đầu nguyện cầu, bỗng nhiên nghe thấy một tràng cười phóng đãng vậy. Nếu một sinh linh chào đời đáng để chúc mừng thì một người ra đi càng cần được tôn trọng. Tôi quay đầu lại đầy phẫn nộ, một hàng dài bác sỹ đang cười, trong đó có một gã cao lênh khênh đang dùng ánh mắt thèm thuồng của kẻ háo sắc nhìn chằm chằm vào thi thể cô gái, không, nói một cách chính xác là bầu vú của cô ấy. Tôi căm phẫn kéo áo trên mặt cô xuống, một lần nữa lại lộ ra khuôn mặt nát tươm.
“Xem ra vận may của anh không tồi tí nào nhỉ? Cơ thể vẫn nóng ấm chứ?” Anh ta dường như không thấy vẻ mặt phẫn uất của tôi, vẫn cười hố hố, vừa nói vừa liếm miệng. Tôi vừa định chất vấn anh ta thì một cảnh sát trẻ mặc áo chống đạn, cũng chính là một trong số những cảnh sát vừa chịu trách nhiệm thi hành án đã xông tới giáng lên má phải anh ta một cái tát cực mạnh. Tên bác sỹ háo sắc đó như bị hất văng ra. Không khí tự nhiên trở nên im bặt, rồi dần dần có tiếng thầm thì. Tên bác sỹ bị tát vùng dậy như chó dại, hét vào mặt người cảnh sát trẻ: “Mày là ai? Mày dám đánh bác sỹ quân y? Chẳng qua chỉ là một thằng binh nhì nhãi nhép, tao còn là thiếu úy, mày có biết không? Tao sẽ gặp cấp trên của mày.” Lúc này tôi mới chú ý, áo blu trắng của gã có phần không giống tôi, trên ngực áo còn có huy hiệu của quân đội, và trong áo blu trắng là bộ quân phục xanh chỉnh tề, hóa ra gã là một bác sỹ quân y.
Người cảnh sát trẻ im lặng, chỉ nắm chặt cây súng vừa thi hành án, nhìn chằm chằm vào bác sỹ quân y đó. Đúng lúc này, một cảnh sát khác có vẻ là cấp trên từ xa đi tới, nói nhỏ vào tai tên bác sỹ kia vài câu gì đó, sự việc coi như được giải quyết. Tên bác sỹ bĩu môi, quay người bỏ đi. Lúc này, bác sỹ đi cùng tôi dường như đã hoàn hồn, bước đến bên tôi, bắt đầu thực hiện phẫu thuật lấy thận của cô gái. Tôi rảnh tay, tò mò quan sát người cảnh sát trẻ có phần kích động kia.
Anh ta cao bằng tôi, khuôn mặt thanh tú nhưng toát lên vẻ cương nghị, mũi không cao nhưng dài, đôi môi đẹp như được kỳ công điêu khắc, cằm vuông khỏe mạnh, quanh môi còn dấu tích của râu mép chưa cạo sạch, giống như chiếc bánh bao dính vừng đen. Anh ta dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của tôi, liền quay lại nhìn tôi với vẻ mặt bình thản, tôi lập tức cúi đầu tiếp tục ca phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, tôi cất quả thận vào thùng y tế đựng đầy đá lạnh buốt và bảo bác sỹ đi cùng nhanh chóng mang ra xe.
Người chiến sỹ cảnh sát đột nhiên rảo bước tiến về phía tôi. “Tôi vừa bị kỷ luật” – anh ta mỉm cười nói. Việc này khiến tôi vô cùng bất ngờ, nhưng cũng là điều dễ hiểu, bởi trong quân ngũ, hành động vừa rồi của anh ta chỉ bị kỷ luật nhẹ đã là may mắn lắm rồi. Tôi an ủi anh ta vài câu, nhưng rõ ràng anh ta không buồn hay thất vọng mà còn có phần vui sướng. “Tôi biết anh là một người tốt, thực ra tôi đã không muốn làm nghề này từ lâu rồi, trước đây lòng tôi luôn u uất nên quyết định chọn nghề này, vì vậy không thể không tham gia trấn áp một số vụ việc, thậm chí đã từng bắn chết một vài sinh viên cùng tuổi, nếu bảo tôi làm lại việc này, tôi nghĩ mình sẽ phát điên, có dùng toàn bộ máu trong cơ thể tôi cũng không gột sạch được vết nhơ trên tay.”
Anh ta lắp ba lắp bắp nói, tôi đoán, anh ta bị buộc phải nhập ngũ khi còn đang đi học, vì thế rất bất mãn với quân ngũ. Chúng tôi trở thành bạn bè từ đó.”
Khi đó, có một người bạn làm cảnh sát chẳng phải chuyện gì hay lắm, rất dễ gây phản cảm, bởi trong mắt mọi người, cảnh sát hay quân đội đều là đại từ chỉ chủ nghĩa phát xít, độc tài, bạo lực. Anh ấy tên là Park Nam Yeong, sau sự việc đó đã rời quân ngũ và vào làm tại một công ty bảo hiểm. Nhưng với tính cách ấy, chẳng làm được bao lâu, anh lại bỏ việc. Anh ấy nói với tôi, anh đã thành lập một công ty môi giới du lịch nhờ khoản tích lũy bấy lâu cộng với số vốn do bạn bè góp vào, công ty vận hành tương đối tốt. Còn tôi thì thi tiến sỹ sau khi xảy ra sự kiện quân sự độc tài hỗn loạn, tiếp tục sự nghiệp y học của mình. Vui nhất là, thận của cô gái đó vừa được đưa tới bệnh viện đã có người mang đi ngay, như thể họ đã đợi từ lâu. Trên thực tế, phẫu thuật cấy ghép thận cực kỳ phức tạp và nguy hiểm, trước khi tiến hành phẫu thuật cần trải qua các bước kiểm tra đầy đủ và chặt chẽ, chỉ có thận cực kỳ phù hợp mới không bị cơ thể bài trừ sau phẫu thuật. Ôi, thật ngại quá! Tôi nói nhiều quá rồi, con người tôi là vậy, cứ nói là dường như quên mất mình đang nói gì.” Song Jeong Nam vừa dứt lời liền uống cạn ly rượu cuối cùng, hình như anh đã ngà ngà say.
“Bác sỹ Song Jeong Nam, anh uống nhiều rượu thế, không vấn đề gì chứ?” Kim Hyeon Cheoi có phần không đồng tình. Là một bác sỹ, sao anh ta có thể tùy tiện buông thả bản thân trong ca trực như vậy?
“ Không sao đâu, tôi nói anh nghe này, dù có uống vài chai rượu đi nữa, tay cầm dao phẫu thuật của tôi cũng không run rẩy chút nào. Chúng tôi đã được rèn luyện để hình thành phản ứng có điều kiện 100% này, anh không cần lo lắng.” Mặt người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi này đỏ ửng, anh ta vỗ mạnh vào vai Kim Hyeon Cheoi.
Câu chuyện của bác sỹ Song Jeong Nam khiến thầy giáo Kim Hyeon Cheoi cảm thấy đêm đông buốt lạnh hơn gấp bội, bác sỹ nói rằng mình hơi buồn ngủ, Kim Hyeon Cheoi đành cáo từ, bước chậm rãi ra ngoài hành lang dài vắng lặng. Bác sỹ Song Jeong Nam cho Kim Hyeon Cheoi mượn một chiếc khăn màu trắng và luôn miệng nhắc nhở, nếu y tá hoặc ai đó hỏi, nhất định không được nói là bạn của bác sỹ Song Jeong Nam, mà hãy nói là bác sỹ khoa khác mới đến, đang bị lạc đường. Cách này thực sự có tác dụng, Kim Hyeon Cheoi suôn sẻ đi đến phòng bệnh đang trong thời gian theo dõi, một mình ngồi bên cạnh ngắm nhìn cha.
Cha anh già đi rất nhiều, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng do không được ăn và do hàng loạt phản ứng với thuốc sau phẫu thuật, ông bị giày vò ra nông nỗi này. Ít ra giấc ngủ ngắn còn giúp ông thanh thản phần nào, điều này cũng giúp Kim Hyeon Cheoi bớt lo lắng và dằn vặt.
“Hyeon Cheoi!” Trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, anh nghe đâu đây như có tiếng cha gọi. Mở mắt, cha anh quả nhiên đang cố gắng mở to đôi mắt, nhẹ nhàng gọi tên con trai.
“Con đây, thưa bố.” Kim Hyeon Cheoi vội vàng nhổm dậy, nắm lấy bàn tay thô ráp của cha.
“Bố như vừa quay trở về chiến trường mấy chục năm trước vậy.” Ông lim dim đôi mắt, nhìn lên trần nhà, Kim Hyeon Cheoi thấy đôi bàn tay ông đang ngày càng lạnh.
Kim Hyeon Cheoi biết đã đến lúc cha muốn kể chuyện chiến trường xưa, thầy giáo Kim Hyeon Cheoi ngày nhỏ tò mò và hào hứng với chủ đề này, nhưng mỗi khi đến thời khắc quan trọng đều bị cha ngắt quãng, trừ phi “Rượu vào lời ra”, ông bố mới chủ động kể chuyện, nên anh giờ có phần chán ngán khi nghe ông ôn lại chuyện xưa. Nhưng lúc này anh không thể không tỏ ra là một thính giả hào hứng và nhiệt tình.
“Đến đâu cũng là bom mìn, nhiều khi đang đi đường thì lại bất giác nghe thấy một tiếng nổ, sau đó là chân, tay hay thi thể tàn phế vắt vẻo trên cành cây. Tiếng kêu rên đau đớn vượt qua cả khu rừng nhiệt đới âm u. Nhìn mãi cũng thành quen. Đáng sợ nhất là những người lính Việt Nam, mới đầu đội của bố nghĩ rằng, chỉ những người mặc quân phục mới có khả năng tấn công, nhưng nhận định sai lầm này đã khiến một người bạn chiến đấu của bố thiệt mạng.
Cậu ấy hình như mới chưa đầy mười chín tuổi, là ngôi sao bóng rổ của trường, chân dài, rất khỏe, lần nào cũng đi đầu đội ngũ. Lần đó đội của bố đến một thôn nhỏ, sau khi nhận lệnh của đội trưởng, đã tạm dừng chân tại đó. Đúng lúc này, một bé gái chỉ chừng tám, chín tuổi gì đó, mặc chiếc áo không rõ trắng hay đen, áo rách với hàng chục lỗ thủng, chiếc quần màu xanh hải quân cũng cũ rách không kém, chân đất, vai đeo thùng dụng cụ đánh giày. Cô bé mỉm cười, hỏi mọi người trong đội có cần đánh giày hay không bằng thứ tiếng Anh không được chuẩn cho lắm. Chỉ là một đứa trẻ, lại biết nói tiếng Anh, toàn đội đã lơ là cảnh giác, cho phép cô bé đánh giày. Người bạn chiến đấu có đôi chân dài ấy của bố nửa nằm nửa ngồi, chân đặt lên thùng đánh giày, còn cô bé cặm cụi đánh bóng đôi giày quân trang. Bố thì đi tìm chỗ vệ sinh, nhưng vừa đi thì sau lưng đã vang lên tiếng mìn nổ đinh tai, bố quay đầu lại, cô bé đã chạy xa, còn người đồng đội kia bị mìn đánh tung lên, đôi chân dài không biết văng ra tận đâu. Bố hấp tấp chạy lại, vội vàng đỡ cậu ấy dậy, người bê bết máu. Bố chẳng có cách nào giúp cậu ấy cầm máu với vết thương lớn như vậy. Cậu ấy thì túm chặt cổ áo bố, không ngừng đưa mắt tìm kiếm và cũng không ngớt hỏi: “Chân đâu? Chân tôi đâu? Tôi muốn chơi bóng rổ, tôi còn phải chơi bóng rổ.” Đau đớn như vậy chừng mười mấy giây, cậu ấy tắt thở. Đây là lần đầu tiên bố tận mắt chứng kiến cảnh người thân bên mình đối mặt với tử thần mà không thể nào cứu được. Từ đó về sau, bố cũng như những người khác đã cẩn thận hơn, nhưng luôn trong trạng thái căng thẳng, đôi khi cảm thấy như mình có vấn đề thần kinh vậy.” Cha Kim Hyeon Cheoi lẩm bẩm kể.
“Đó là một trận chiến ngu xuẩn, tại sao một người Hàn Quốc như bố lại tham chiến?” Kim Hyeon Cheoi tự hỏi, nhưng không dám thốt thành lời.
“Bố nói vậy có nghĩa là, cũng có thể giết nhầm dân thường?” Kim Hyeon Cheoi hỏi một cách thận trọng, bởi trước đây cha anh chưa bao giờ kể nhiều về chủ đề này.
Ông im lặng hồi lâu. Vài phút đi qua, Kim Hyeon Cheoi tưởng ông đã thiếp đi, đang chuẩn bị rút tay ra khỏi tay ông thì cha anh đột nhiên cất lời:
“Bố đã giết họ.”
“Họ? Họ là ai?” Kim Hyeon Cheoi tò mò hỏi. Cha anh lại im lặng. Ông ngủ thật rồi. Kim Hyeon Cheoi thở dài, quay về ghế của mình. Ngày hôm sau, Song Jeong Nam tìm gặp Kim Hyeon Cheoi.
“Bố anh hồi phục rất tốt, mặc dù kỹ thuật giá đỡ động mạch ra đời chưa lâu nhưng tôi đã thực hiện nhiều ca phẫu thuật tương tự. Trường hợp của cha anh được coi là một trong những ca tương đối thành công, sau vài ngày theo dõi nữa, ông có thể ra viện.” Bác sỹ Song Jeong Nam vui vẻ nói.
Kim Hyeon Cheoi cảm ơn Song Jeong Nam và hy vọng có thể mời bác sỹ ăn cơm. Nhưng Song Jeong Nam lại cho rằng mình mới là người phải mời, thậm chí vị bác sỹ này đã rút ví ra. Kim Hyeon Cheoi nhìn thấy tấm hình của một người con gái trong ví bác sỹ Song Jeong Nam, anh tò mò hỏi, bác sỹ Song Jeong Nam liền mở ví, khua đi khua lại trước mặt Kim Hyeon Cheoi.
“Đẹp không? Em gái tôi đấy, tôi rất quý nó, tôi đã thề sẽ bảo vệ nó cả đời. Đó là một trong hai người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi.” Bác sỹ Song Jeong Nam bày tỏ, gương mặt toát lên niềm hạnh phúc vô bờ. Người con gái đó rất đẹp, gương mặt thông minh lanh lợi nhưng không kém phần nghiêm nghị. Ngay cái nhìn đầu tiên đã có thể khẳng định, đó là một tri thức trẻ.”
“Thật ngưỡng mộ quá! À, đúng rồi, thế người phụ nữ thứ hai là ai?” Kim Hyeon Cheoi nửa đùa nửa thật đặt câu hỏi, bác sỹ Song Jeong Nam lắc đầu, vẻ bí hiểm: “Không, sau này anh sẽ biết.”
“À, mà tôi có thể tiếp tục kể cho anh nghe câu chuyện về người bạn làm đao phủ thời hiện đại không?” Bác sỹ Song Jeong Nam cười thần bí.
“Được chứ.”
Họ đi ăn thịt nướng, món thịt bò thượng hạng, mỏng nhưng rất ngon. Bác sỹ Song Jeong Nam gọi thêm một chai sô-chu, Kim Hyeon Cheoi gọi một chai bia lạnh. Khi chai rượu đã vơi đi phần nào, bác sỹ Song Jeong Nam bắt đầu câu chuyện.
“Hôm trước tôi kể đến đâu rồi nhỉ? À, người bạn ấy của tôi tên là Park Nam Yeong, mới đây anh ấy lại gọi điện cho tôi, kể một câu chuyện rất thú vị.”
“Hả? Chuyện gì vậy?” Kim Hyeon Cheoi cẩn thận lật từng miếng thịt nướng.
“Anh ấy bảo rằng, anh ấy đã gặp lại người mà anh ấy tìm kiếm bấy lâu.” Bác sỹ Song Jeong Nam vẫn úp úp mở mở.
“Park Nam Yeong sinh ra ở Việt Nam, đúng thời gian xảy ra chiến tranh với Mỹ. Bố anh ấy là người Hàn Quốc, mẹ là người Việt Nam. Bố anh ấy là một bác sỹ trong đội viện trợ nhân đạo quốc tế đến Việt Nam. Chiến tranh và nghèo khó đã khiến một vài khu vực bùng phát dịch bệnh truyền nhiễm, bản thân ông cũng suýt mất mạng. Nhờ bàn tay chăm sóc ân cần của một người con gái Việt, ông khỏe lại, sau đó đã kết hôn với người con gái đấy. Kết quả của mối tình vượt biên giới giữa hai người là sự ra đời của Park Nam Yeong. Khi anh ấy lên bốn, vừa bắt đầu ghi nhớ các sự kiện, cha anh muốn đưa hai mẹ con rời khỏi chiến trường Việt Nam, trở về Hàn Quốc. Và bi kịch xảy ra.” Song Jeong Nam cạn một chén rượu đầy, lại chẹp chẹp miệng.
“Cha anh ấy bị giết vì bị nghi là Việt Cộng, nhưng khi ông ấy mất rồi, mọi người mới biết ông không phải là người Việt Nam. Khi đó, làn sóng phản đối chiến tranh Việt Nam ở Mỹ dâng lên rất cao, nếu cộng đồng Mỹ biết được quân Mỹ bắn chết bác sỹ nước ngoài đến
Việt Nam thực hiện viện trợ nhân đạo thì sẽ vô cùng phức tạp, vì vậy họ đã ém chuyện này đi. Để bù đắp, quân Mỹ đã đưa hai mẹ con Park Nam Yeong trở về Hàn Quốc và cho phép anh gia nhập cảnh sát, nhưng anh đã khắc cốt ghi tâm cái chết của cha mình. Thật khó tưởng tượng, một đứa trẻ chỉ mới bốn, năm tuổi đã ôm nỗi hận lớn trước cái chết oan uổng của cha, nỗi hận đó khiến anh ta trở thành một đao phủ thời hiện đại, nhưng đàn áp và bắn giết sinh viên không phải là ý muốn của anh ấy, nên anh ấy cuối cùng đã rời quân ngũ.”
Số phận bi thảm của người đàn ông kia khiến Kin Hyeon Cheoi cảm động, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao bác sỹ Song Jeong Nam lại kể cho anh nghe chuyện này.
“Mùa đông năm ngoái, anh ấy sắp xếp cho một đoàn cựu chiến binh về thăm lại Việt Nam, không biết có phải may mắn hay không, anh gặp lại người đã tử hình bố anh năm xưa, đó cũng là một người Hàn Quốc.”
Kim Hyeon Cheoi bất giác thấy tim đập thình thịch, anh tự nhiên thấy lo lắng, cảm giác này giống như làn khói của thịt nướng cháy khét bủa vây lấy anh.
“Ngày ấy bố anh ấy bị bắn ngay trước mặt anh ấy, trước đó anh ấy đã kêu gào thống thiết nhưng không ai buồn để ý đến. Park Nam Yeong khẳng định người lính Hàn Quốc kia nghe và hiểu những gì anh ấy nói, nhưng ông ta vẫn tỏ ra lạnh lùng. Sau đó, người sĩ quan cấp trên ra lệnh xử bắn bố của Park Nam Yeong, viên đạn xuyên ra từ sau đầu. Mẹ của Park Nam Yeong may mắn sống sót, bà đã giữ lại đầu của chồng, với mong muốn giữ được một chút hài cốt của ông. Lọ hài cốt được thờ cúng ngay trong nhà luôn nhắc nhở Park Nam Yeong về mối thù sâu đậm cần phải trả.” Bác sỹ Song Jeong Nam kể.
“Mẹ của Nam Yeong qua đời sau đó không lâu vì đau khổ và tuyệt vọng. Mặc dù rất muốn trở thành bác sỹ, kế tục sự nghiệp của cha, nhưng anh ấy đau đớn phát hiện ra bản thân không thể cầm dao cứu người, ngược lại, cầm súng giết người còn khiến anh thoải mái hơn. Vì thế, sau khi tốt nghiệp đại học, anh nhập ngũ và trở thành một đao phủ cầm súng. Quyết định này của anh khiến nhiều người khó hiểu, nhưng vì cảnh ngộ của cha, yêu cầu của anh lập tức được phê chuẩn. Còn câu chuyện về sau, tôi đã kể anh nghe.”
“Anh vừa nói anh ấy đã gặp lại người lính Hàn Quốc được coi là kẻ thù giết cha, vậy câu chuyện thế nào?”
“Ồ, đúng rồi, anh xem, mới vài ly rượu, tôi đã quên hết trật tự trước sau. Nam Yeong nói, mặc dù nhiều năm đã qua, người lính kia cũng đã già, nhưng anh không bao giờ quên ánh mắt lúc ông ta nhắm bắn vào sau đầu cha mình, vì thế, ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã nhận ra con người đó. Nam Yeong băn khoăn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra cách trả thù. Đương nhiên, anh ấy sẽ không giết ông ta, bởi vì bao năm nay, anh ấy đã chứng kiến quá nhiều cảnh sát thương, đặc biệt từ sau khi thi hành án cô gái đó, anh ấy đã thề không bao giờ giết người. Nhưng mối thù của cha và nỗi hận của mẹ, anh không thể không trả, anh sẽ trả thù con người kia bằng cách khác.” Bác sỹ Song Jeong Nam tỏ vẻ bí hiểm. Thầy giáo Kim Hyeon Cheoi càng sốt ruột hơn. Tiếng điện thoại vang lên bất ngờ phá vỡ bầu không khí giữa hai người, chưa đầy hai giây sau, điện thoại của Kim Hyeon Cheoi cũng vang lên. Hai người như cùng nghe điện thoại một lúc.
Kim Hyeon Cheoi nóng ruột, mắt lim dim như thể đang nằm phơi nắng trên bãi biển, bỗng nhiên một chú chim hải âu từ đâu vụt qua.
“Anh Hyeon Cheoi, bố anh nguy quá rồi!” Đầu dây bên kia vọng lại âm thanh hớt hải của vợ Hyeon Cheoi, cô gần như hét lên bằng giọng điệu khác hẳn ngày thường.
“Anh biết rồi, anh sẽ về ngay đây.” Mặt bác sỹ Song Jeong Nam cũng tái nhợt, anh gấp ngay điện thoại.
“Cha anh đột nhiên mất máu quá nhiều, chúng ta phải về ngay thôi. Nhưng tôi khuyên anh, cần chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý.” Bác sỹ Song Jeong Nam nói nhát gừng, nhưng không quên gọi người phục vụ để thanh toán.
Kim Hyeon Cheoi như chết lặng, miệng không thôi lẩm bẩm: “Chẳng phải phẫu thuật này rất an toàn sao? Sao lại thế này?”
Bác sỹ Song Jeong Nam vỗ vai Kim Hyeon Cheoi an ủi: “Bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng tồn tại những nguy hiểm nhất định, kể cả phẫu thuật đơn giản như cắt ruột thừa cũng có thể làm chết người. Tốt nhất chúng ta mau quay lại bệnh viện.”
Đặt chân đến cửa phòng bệnh, Kim Hyeon Cheoi mới bừng tỉnh. Nhìn thấy chồng, vợ Hyeon Cheoi như trút đi gánh nặng trên vai, lao tới ôm chầm lấy Hyeon Cheoi và khóc.
Vợ anh là con gái bạn chiến đấu của cha anh, nên tình cảm cô dành cho bố chồng rất sâu đậm. Cô cũng là bạn thanh mai trúc mã của Hyeon Cheoi, nên tình cảm vợ chồng càng thắm thiết hơn bình thường, đôi khi còn giống như anh em trong nhà.
Bác sỹ Song Jeong Nam nói, vết thương này vốn đã rất dễ bục, cộng thêm động mạch rất khó hồi phục, họ không thể cầm máu. Kim Hyeon Cheoi chết lặng nhìn máu ào ra như thác từ vết thương của cha.
Sức khỏe của cha trước nay không phải á yếu, chỉ từ sau chuyến du lịch Việt Nam mới trở nên trầm trọng như vậy. Tại sao một người vốn không bệnh tật gì như ông bỗng trở nên thế này? Anh đã nhiều lần hỏi bạn chiến đấu của cha nhưng không tìm ra câu trả lời.
“Thành thật xin lỗi gia đình, tôi không ngờ phẫu thuật lại kết thúc như thế này.” Bác sỹ Song Jeong Nam nói bất lực.
“Lẽ nào không còn cách khác sao? Xin bác sỹ hãy cứu bố tôi, hãy cứu bố tôi, giá nào tôi cũng chấp nhận!” Kim Hyeon Cheoi tha thiết van nài, cầu cứu. Tích tắc anh ấy chợt nhận ra, mặc dù từ sau khi anh trưởng thành, mối an hệ với cha ngày càng mờ nhạt nhưng liên hệ ruột thịt vẫn tạo ra những gắn kết thiêng liêng.
“Mất á nhiều máu sẽ phá vỡ vòng tuần hoàn máu, lượng máu tuần hoàn giảm sẽ khiến thận thẩm thấu nhiều nước hơn, và thuốc hỗ trợ tim cũng gây áp lực nhất định lên thận. Ví dụ như, khi bố anh bị tắc động mạch vì cao huyết áp hoặc hút thuốc nhiều, chúng tôi thường dùng một vài loại thuốc khống chế tiểu cầu tụ lại với nhau, tức là thuốc chống đông máu, như vậy có thể chữa trị bệnh tim, nhưng đáng buồn là, tiểu cầu cũng chính là yếu tố then chốt giúp chữa lành vết thương trên động mạch nên rất dễ xảy ra xuất huyết máu trong vòng 24 giờ sau phẫu thuật, trong khi đó, kho máu của bệnh viện hiện nay vô cùng thiếu thốn, nhóm máu của cha anh lại tương đối đặc biệt, nếu không kịp thời tiếp máu, e rằng sẽ khiến thận khó thực hiện chức năng bài tiết, như vậy sẽ rất phức tạp.” Giải thích của bác sỹ Song Jeong Nam khiến Kim Hyeon Cheoi càng thêm rối bời.
“Bố tôi có nhóm máu đặc biệt?” Kim Hyeon Cheoi hỏi, cảm thấy rất lạ.
“Đúng vậy, ông ấy thuộc nhóm máu O Bombay được phát hiện với tỷ lệ 1/10000, một trong những nhóm máu hiếm trên thế giới.” – Bác sỹ Song Jeong Nam lắc đầu.
“Vậy hãy xét nghiệm máu của tôi, biết đâu tôi có thể.” Kim Hyeon Cheoi lập tức cởi áo.
“Được rồi, chúng tôi sẽ kiểm tra ngay bây giờ, cả vợ anh và những người thân nữa, cùng làm xét nghiệm nhé!”
Báo cáo xét nghiệm máu xuất hiện trên tay bác sỹ Song Jeong Nam chưa đầy mười phút sau đó.
“Thật đáng tiếc, nhóm máu của anh cũng như những người khác đều không phù hợp.” Bác sỹ Song Jeong Nam thở dài ngao ngán. “Vậy phải làm sao?” Kim Hyeon Cheoi như phát điên.
“Mặc dù hiện nay đã tạm cầm máu nhưng vẫn phải tìm được nguồn tiếp máu, tôi không dám khẳng định vết thương không vỡ lần nữa, nếu sử dụng thuốc làm đông máu, e rằng ca phẫu thuật cấy giá đỡ động mạch coi như công cốc, hơn nữa nếu xảy ra tắc động mạch lần nữa thì với tình hình sức khỏe hiện nay của ông cụ, dù không chết cũng là bán thân bất toại.” Bác sỹ Song Jeong Nam ả nhiên rất thẳng tính.
“Cũng có nghĩa là, tôi phải mau chóng tìm người có cùng nhóm máu O Bombay, đúng không?” Kim Hyeon Cheoi cuối cùng đã tỉnh lại hoàn toàn.
“Đúng vậy, chỉ khi nào tìm thấy người có cùng nhóm máu O Bombay đồng ý hiến máu, ông cụ mới có thể vượt a nguy hiểm.”
Kim Hyeon Cheoi như tê dại, sau khi rời khỏi bệnh viện, anh xin nhà trường nghỉ phép và dốc toàn bộ sức lực tìm kiếm người mang nhóm máu hiếm này.
Mọi việc đâu đơn giản như thế, nếu thời gian dài thì còn le lói hy vọng, nhưng cảnh báo của bác sỹ Song Jeong Nam khiến tâm trạng Kim Hyeon Cheoi rối bời.
Đúng lúc này anh nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Xin hỏi, thầy giáo Kim Hyeon Cheoi phải không?” Bên kia đầu dây là một giọng nam trầm rất cuốn hút. Đó hẳn là một người đàn ông ngoài ba mươi, giọng trầm hơi u uất.
“Xin lỗi, tôi hiện nay rất bận, nếu là công việc của nhà trường thì để a vài ngày nữa chúng ta bàn bạc, anh có thể để lại số điện thoại, tôi sẽ chủ động liên lạc lại.” Kim Hyeon Cheoi dù rất buồn bực nhưng vẫn không để mất phép lịch sự tối thiểu.
“Ha… ha… nhưng tôi không phải học trò hay đồng nghiệp của anh. Chẳng phải anh đang tìm kiếm người có nhóm máu O Bombay sao? Thật khéo, tôi chính là một trong những người có nhóm máu hiếm ấy.” Người đàn ông tỏ ra đắc ý, sự đắc ý không gì che giấu được khiến giọng điệu của anh ta giống như “Cười trên nỗi đau của người khác.” Kim Hyeon Cheoi rất không hài lòng, nhưng anh ta chính là người có nhóm máu anh kỳ công tìm kiếm, không vui mừng sao được, vì thế anh nhanh chóng bỏ a giọng điệu khiếm nhã của đối phương.
“Vậy sao? Vậy anh ở đâu? Chúng ta có thể gặp mặt được không? À, không, hay chúng ta đến bệnh viện luôn đi, tình hình bố tôi nguy cấp lắm rồi.” Kim Hyeon Cheoi nói liền một mạch.
“Ấy, từ từ đã nào, tôi còn chưa đồng ý mà. Anh nóng vội á! Anh có muốn nghe điều kiện của tôi không?” Người đàn ông trong điện thoại vẫn ôn tồn hỏi.
“Điều kiện? Được, anh ra giá đi, tôi dù có phải thế chấp ngôi nhà hiện nay để có tiền cho anh, cũng mãn nguyện.” Đúng là đồ hám tiền, Kim Hyeon Cheoi nghĩ thầm.
“Thực ra tôi chỉ cần anh giúp tôi lấy một thứ đồ thôi.” Giọng nói từ đầu dây bên kia có phần trầm xuống.
“Rốt cuộc là cái gì?”
“8 giờ sáng ngày mai sẽ có ba người đến cửa khu vực phòng bệnh của bệnh viện, một người trong số họ sẽ bê một chiếp hộp bằng kim loại to như hộp giày, tôi chỉ cần anh thay mặt tôi lấy chiếc hộp đó mà thôi.”
“Hả? Anh làm vậy chẳng phải là bắt tôi phạm tội sao? Hơn nữa, tôi chỉ là một thầy giáo bình thường, sao có thể cướp chiếc hộp đó từ tay ba người khác?”
“Thầy giáo Kim Hyeon Cheoi đáng mến, anh có thể lựa chọn, tôi không ép buộc anh, chỉ có điều, nếu anh không thực hiện theo lời tôi, e rằng tình hình mất máu á nhiều của bố anh không còn kéo dài được mấy ngày nữa.” Người đàn ông giấu mặt cười khà khà.
“Tôi không đồng ý, bố tôi cũng sẽ không cho phép tôi phạm pháp để cứu ông ấy. Ông sẽ tha thứ cho tôi!” Kim Hyeon Cheoi khẳng định.
“Vậy ư? Cứ cho là cha anh tha thứ cho anh đi, vậy linh hồn mẹ anh trên trời thì sao, liệu bà có tha thứ cho anh không?” Kim Hyeon Cheoi lặng người.
Đây cũng là nỗi đau dài bất tận trong lòng anh, một vết thương không bao giờ lành, bất kỳ lúc nào nghĩ đến, anh đều đau nhói tim, vì vậy khi người đàn ông kia nhắc đến, toàn thân anh đã run bần bật.
“Sao anh biết?” Kim Hyeon Cheoi nghiến răng hỏi.
“Hà… hà… một người con có hiếu như anh, ai ngờ được năm xưa anh hoàn toàn có thể cứu mẹ nhưng đã không làm, nhẫn tâm để bà đi gặp thần chết.”
“Không! Sao có thể như vậy?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, mẹ anh chết vì bệnh viêm thận, người bị loại bệnh thận đáng ghét đó chỉ có thể được cứu nếu được cấy ghép thận mới.”
“Đúng thế.” Kim Hyeon Cheoi phản bác yếu ớt.
“Vì thế, người con có hiếu như anh đã đi khắp nơi tìm kiếm quả thận phù hợp, nhưng trong tình cảnh đất nước bất ổn những năm tám mươi, muốn tìm một ả thận phù hợp khó hơn lên trời, nhưng anh đã may mắn có được cơ hội ông trời ban cho.”
“Thôi, xin anh đừng nói nữa. Tôi xin anh đấy.” Kim Hyeon Cheoi không ngăn được dòng nước mắt tuôn trào, anh như ỳ gục xuống đất.
“Ồ, xem ra anh bị lương tâm giày vò không ít, lẽ nào những năm a anh đều đau khổ như vậy? Nhưng không, tôi vẫn phải nói tiếp, để nhắc nhở anh đôi điều. Khi mẹ anh nằm viện, người thân của cô bạn cùng lớp đại học với anh cũng nằm viện vì viêm thận cấp, vừa hay, cô bạn đại học của anh muốn hiến thận cho người thân, đương nhiên anh cũng có ý định tương tự, nhưng đáng tiếc, thận của anh không phù hợp với mẹ. Trong khi đó, anh tình cờ phát hiện, thận của cô bạn đại học kia hoàn toàn phù hợp với mẹ mình. Nhưng thận không giống máu, mỗi người chỉ có hai ả thận, huống chi người con gái ấy đã hiến một ả thận cho người thân.
Nhưng cũng tình cờ trong một lần nói chuyện, anh phát hiện ra cơ hội. Đó là, nếu người con gái đó ra đi thì quả thận còn lại sẽ được cấy lên cơ thể ngày một yếu dần vì bệnh tật của mẹ anh.
Một ý nghĩ mới đáng sợ và ích kỷ làm sao, phải không? Mặc dù nghe xong người khác sẽ khinh bỉ anh, nhưng đối với anh, một người từ nhỏ luôn gắn bó với mẹ như hình với bóng, thì cái chết của người khác chẳng liên an gì? Khi đó anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là làm thế nào để cứu người mẹ thương yêu đang ngày một suy kiệt.”
“Đủ rồi! Tôi đồng ý với anh, tôi nhất định sẽ lấy được cái hộp kim loại đó.” Kim Hyeon Cheoi trở nên kích động.
“Không, đừng kích động như vậy! Đương nhiên tôi cũng hiểu, nếu chỉ dựa vào một mình anh, sao có thể lấy được chiếc hộp đó, vì thế chắc chắn tôi sẽ giúp anh. Sáng ngày mai, anh hãy núp trong bụi cây đối diện cổng bệnh viện, hễ thấy người cầm hộp kim loại có biểu hiện dị thường, hãy nhanh chóng xông tới, cướp lấy chiếc hộp rồi chạy, hãy nhớ, chạy dọc theo đường cái lớn, và đã chạy thì không ay đầu lại, cho đến khi chạy tới tầng 2 một tòa nhà có bãi đỗ xe ngầm cạnh bệnh viện, tôi sẽ đợi anh ở đó. Chắc chắn rồi, tôi sẽ mang theo lượng lớn máu O Bombay mà anh cần!”
“Được rồi, tôi sẽ làm đúng theo lời anh dặn.” Kim Hyeon Cheoi thở dài, đợi đến khi đầu dây bên kia mất tín hiệu mới dám buông điện thoại xuống.
Chiếc hộp kim loại ngày mai rốt cuộc sẽ chứa thứ gì?
Thầy giáo Kim Hyeon Cheoi liền gọi điện cho bệnh viện, hỏi thăm tình hình của cha thì được biết, ông đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng mất nước và bài tiết không bình thường, vết thương vẫn có khả năng vỡ bục bất cứ lúc nào.
Kim Hyeon Cheoi gác điện thoại, cố gắng nhắm chặt đôi mắt đau nhức, anh nghĩ tới Mi Zu.
Cô ấy đẹp biết nhường nào và cũng tin tưởng anh biết mấy. “Thật đấy, nếu không phải vì người nhà mình cũng cần phẫu thuật cấy ghép thận, mình sẽ hiến thận cho bác gái.” Mi Zu phân trần khó xử. Cô ấy lương thiện, hiền lành đến mức tình nguyện giúp đỡ người khác mà không yêu cầu báo đáp.
Nếu chẳng may mình không còn trên cõi đời này nữa, hãy mang ả thận còn lại của mình cho bác gái nhé.” Mi Zu nói. Đúng thế, chính anh, chính anh đã nói dối để đưa Mi Zu cùng tham gia cuộc biểu tình ngày 18 tháng 5 tại Gwangju năm nào. Cô hưng phấn giơ cao biểu ngữ trong tay, hòa vào dòng người nườm nượp. Một viên đạn trúng giữa đầu cô. Tâm trạng anh lúc ấy mâu thuẫn giằng xé kịch liệt. Anh mong Mi Zu bình an vô sự nhưng cũng mong cô ra đi, và ông trời không phụ lòng anh.
Kim Hyeon Cheoi còn nhớ rất rõ, Mi Zu liên tục nôn ra máu, rất nhiều, rất nhiều. Anh vội vàng cõng Mi Zu tới bệnh viện, suốt dọc đường đi, nước mắt anh lã chã tuôn rơi. Anh thật sự rất hy vọng Mi Zu a cơn hoạn nạn, thật sự là như vậy!
Nhưng Mi Zu đã ra đi.
Hai ả thận của cô được lấy ra, một ả được cấy ghép vào cơ thể người nhà Mi Zu, ả thận còn lại được cấy vào cơ thể mẹ anh. Nhưng mẹ anh vẫn không thể a thời gian theo dõi thích ứng, bà vẫn ra đi trong đau đớn.
Báo ứng đây chăng? Đúng là bản thân anh không tự tay giết chết Mi Zu, nhưng anh là người đã âm thầm đẩy cô xuống vực thẳm. Nếu anh không rủ Mi Zu tham gia biểu tình Gwangju.
Nếu anh không khích lệ cô cầm loa đứng hàng đầu diễn thuyết.
Nếu anh kịp thời kéo cô rời khỏi đó khi vừa nhìn thấy ân đội giương súng.
Nếu anh chạy nhanh hơn, đưa cô đến bệnh viện sớm hơn.
á nhiều giả thiết “Nếu như”, nhiều đến nỗi Kim Hyeon Cheoi tự cho rằng mình chính là hung thủ sát hại Mi Zu.
Anh không dám nghĩ nữa, chỉ hy vọng lấy được chiếc hộp kim loại, cứu sống người cha đáng kính.
Sáng sớm hôm sau, trước mặt vợ, Kim Hyeon Cheoi mượn tạm một lý do để ra khỏi nhà. Từ rất sớm anh đã mai phục tại lùm cây cạnh cửa bệnh viện. Sắc trời mù mịt đến kinh sợ, giống như chiếc bánh nếp để mốc lâu ngày. Anh nhìn chằm chằm vào cửa bệnh viện và chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ.
Tám giờ.
Cửa bệnh viện ả nhiên xuất hiện ba người mặc đồng phục bó sát màu xanh, đội mũ rộng vành và đeo khẩu trang kín mít, họ đều cao to, lực lưỡng, nếu Kim Hyeon Cheoi cương quyết xông vào cướp, khả năng thành công là vô cùng nhỏ.
Đúng lúc Kim Hyeon Cheoi do dự, một người trong số họ bất giác trượt chân, ngã sấp xuống nền, hai người còn lại vội vàng tiến đến đỡ người kia dậy. Kim Hyeon Cheoi tranh thủ thời cơ xông tới, giật lấy chiếc hộp kim loại rồi bỏ chạy. Anh nghe thấy tiếng hò hét xen lẫn tiếng gió rít từ phía sau, nhưng không dám ay đầu nhìn lại. Anh chạy bán sống bán chết đến bãi đỗ xe, từ dưới nhìn lên đã thấy một người đàn ông đứng trên hành lang tầng hai.
Kim Hyeon Cheoi nhanh chân bước đến hành lang, người đàn ông kia cũng ay người bước đi, khuôn mặt gầy sọm, nhợt nhạt của người đàn ông lạ kia phần nào phản ánh tình trạng sức khỏe không tốt của anh ta.
“Anh ả nhiên đã không thất hứa.” Đúng rồi, đúng giọng nói đáng ghét này rồi.
“Rốt cuộc vì sao anh muốn tôi cướp chiếc hộp này?”
“Tại sao anh không mở ra xem?” Người đàn ông lạ nhếch mép cười, trả lời.
Kim Hyeon Cheoi ả thật cũng rất muốn biết bên trong chiếc hộp mà anh có thể phải trả giá rất đắt kia là gì, nhưng anh không biết làm thế nào mới mở được hộp, vì chiếc hộp được khóa rất chặt.
“Thôi, tôi không muốn xem, tốt nhất là anh mau đưa tôi máu O Bombay tôi cần, hoặc là anh cũng tôi đến bệnh viện cũng được.”
“Ồ, không, máu đã ở trong tay anh rồi đó thôi.” Người đàn ông chỉ thẳng vào chiếc hộp kim loại, “Đó chính là hộp vận chuyển máu.”
“Anh nói thế nghĩa là sao?” Kim Hyeon Cheoi hoàn toàn không hiểu việc gì đang xảy ra.
“Tôi cũng chỉ làm theo lời người khác mà thôi. Tôi là Park Nam Yeong, bố tôi là bác sỹ viện trợ nhân đạo người Hàn ốc đến Việt Nam phục vụ và bị bố anh bắn chết vì tưởng nhầm là Việt Cộng trong chiến tranh Việt Nam.” Park Nam Yeong bình tĩnh kể.
“Anh nói sao?” K
im Hyeon Cheoi không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy, mùa đông năm ngoái, bố anh và các đồng đội đi du lịch Việt Nam, tôi đã nhận ra ông ấy nhờ vào tấm ảnh mẹ để lại, khát vọng báo thù nung nấu trong lòng bấy lâu không ngừng thúc giục tôi hành động. Trong thời gian ở Việt Nam, tôi đã đưa bố anh quay lại địa điểm mà ông bắn chết bố tôi, rồi to tiếng chất vấn vì sao ông ta làm vậy, nhưng ông ta đã im lặng. Tôi đã thi hành bản án tử hình không tiếng súng với ông ta, mặc dù khi đó ông ta đã rất hoảng sợ, hoảng sợ đến nỗi suýt nữa mất mạng, nhưng nhất quyết cắn răng im lặng, cuối cùng, tôi nghĩ rằng, bao nhiêu năm qua, ông ta cũng đã bị tòa án lương tâm xét xử và phán quyết nhiều lần, nên kiểu báo thù này chẳng có tác dụng gì, tôi phải để ông ta tự mình gánh chịu nỗi đau không nguôi mà mẹ và tôi từng trải qua, nhưng lúc đó chưa có cách nào thực hiện nên đành để ông ta quay về Hàn Quốc. Tôi vốn nghĩ ông ta sẽ báo cảnh sát, nhưng không, ông ta không làm vậy, sau khi về Hàn Quốc, ông ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau đó tôi nhận được đề nghị của một người bạn, anh ấy kể cho tôi những việc làm ghê tởm của anh. Đúng là hai bố con, bỉ ổi như nhau! Vì thế, tôi quyết định giúp anh ấy trừng phạt anh.” Park Nam Yeong nhìn Kim Hyeon Cheoi đầy khinh bỉ, giống như nhìn một con chó hoang dang thoi thóp những hơi thở cuối cùng.
“Bạn của anh? Bác sỹ Song Jeong Nam?” Kim Hyeon Cheoi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói anh ấy có một người em gái tên là Song Mi Zu.” Park Nam Yeong trả lời.
Đầu Kim Hyeon Cheoi như nổ tung, anh dường như nhìn thấy bóng dáng của Mi Zu, vẫn nụ cười ngây thơ, trong sáng và đáng yêu. Bác sỹ Song Jeong Nam, hóa ra anh ta sớm biết chuyện Kim Hyeon Cheoi là hung thủ sát hại em gái mình, nhưng rốt cuộc anh ta có mục đích gì?
“Xong! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nên nói thế nào nhỉ, coi như giúp đỡ bạn.” Park Nam Yeong nhẹ nhàng cất tiếng.
Kim Hyeon Cheoi bừng tỉnh từ cú sốc lớn vừa qua, anh nghĩ ngay đến bịch máu trong hộp kim loại, nghĩ ngay đến người cha già đang mê man trên giường bệnh, ông đang đứng trước biên giới giữa sự sống và cái chết.
Ông đã sai, ông đã sai khi tham gia vào trận chiến tàn khốc mà căn bản không liên quan gì đến bản thân đó, ông đã sai khi bắn chết bố của người đàn ông đang đứng trước mặt anh.
Nhưng sao có thể đổ hết mọi lỗi lầm cho ông? Người đàn ông trước mặt này đúng là người bị hại, nhưng anh ta chẳng phải cũng chính là cái máy giết người của cảnh sát quốc gia hay sao? Người con gái bị anh ta bắn là một minh chứng. Tay anh ta chẳng phải cũng dính máu của biết bao người vô tội đó sao?
Kim Hyeon Cheoi quay người bước đi, chuẩn bị cầm hộp vận chuyển máu trở về bệnh viện, đột nhiên một cú đá mạnh tấn công anh từ phía sau, mắt anh dần nhòa đi, cơ thể đổ vật xuống nền đất lạnh như đá. Trong tích tắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, anh nghe thấy giọng nói chua chát của Park Nam Yeong: “Hãy ở đây đợi một lát, từ từ thể nghiệm cảm giác bất lực khi thấy người thân sắp ra đi.”
Park Nam Yeong là người học ka-ra-tê đã lâu, khả năng tấn công cũng như độ dẻo dai đều rất tốt, cho dù một người đàn ông cao to lực lưỡng cũng chưa chắc chịu nổi một cú đá của anh ta, huống hồ một thư sinh như Kim Hyeon Cheoi. Park Nam Yeon đoán Kim Hyeon Cheoi sẽ còn bất động trên đất một thời gian nữa, nên nhẹ nhàng nhấc hộp vận chuyển máu lên và hướng về chỗ hẹn với bác sỹ Song Jeong Nam.
Tại một góc khuất của vườn hoa dành cho bệnh nhân hồi phục của bệnh viện, bác sỹ Song Jeong Nam đã đợi rất lâu. Anh lim dim mắt ngắm nhìn vầng thái dương mờ mịt vừa lên. Đôi mắt anh như bị bao phủ bởi một lớp khói mù mịt, đến nỗi Park Nam Yeong đến, anh cũng không hay.
“Đây là nhóm máu O Bombay, việc anh giao tôi đã hoàn thành.” Park Nam Yeong đưa hộp vận chuyển máu về phía Song Jeong Nam, anh nhận nó một cách rất bàng quan.
“Giờ anh cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi đó, hãy cho tôi biết tại sao năm xưa cha của Kim Hyeon Cheoi lại giết cha tôi?”
Park Nam Yeong sốt sắng hỏi.
Hóa ra, nhiều năm nay Park Nam Yeong ôm mối hận cao ngút trời đối với cha của Kim Hyeon Cheoi, nhưng anh không thể lý giải tại sao cha của Kim Hyeon Cheoi cũng là người Hàn Quốc mà không cứu bố anh, ông ta hoàn toàn có thể giúp bố anh giải thích ông không phải là Việt Cộng. Trong muôn vàn cảm xúc phong phú của loài người, cảm xúc mãnh liệt nhất, dài lâu nhất không phải là hận thù hay yêu thương mà là sự hiếu kỳ, một lỗ hổng đen hiếu kỳ to như vậy có thể nuốt trôi tất cả.
“Anh thật sự muốn biết?” Song Jeong Nam nhếch mép cười, cất lời. Park Nam Yeong bắt đầu thấy bực, nhưng vẫn gật đầu.
“Ha… ha… việc này chẳng ai biết hết, bởi vì nó liên quan đến thể diện của rất nhiều người, tôi cũng chỉ tình cờ được biết mà thôi.
Một bệnh nhân tim của tôi cũng là lính Hàn Quốc tham chiến năm xưa, ông ta không muốn mang bí mật xuống mồ nên đã kể cho tôi và hy vọng tôi tiếp tục thay ông giữ bí mật cực kỳ xấu hổ này, nhưng nay tôi muốn cho anh biết.” Song Jeong Nam đột nhiên mở chiếc hộp vận chuyển máu, toàn bộ các bịch máu đựng trong đó đều bị đổ ra ngoài, dòng máu tươi chầm chậm nhuốm đỏ lớp cỏ gần đó, rồi bị đất hút khô lúc nào không hay. Dường như thảm cỏ xanh mướt hơn.
Park Nam Yeong liên tục nuốt nước bọt, anh có phần kích động, thậm chí cảm thấy bất an, dường như toàn thân đang nổi da gà.
“Thật ra, tiểu đội lính Hàn Quốc phát hiện ra bố mẹ anh năm xưa có mười hai người, trong đó có bố của Kim Hyeon Cheoi. Trong chiến tranh Việt Nam, lính Hàn Quốc thuộc sự chỉ huy của quân đội Mỹ, nhưng không được quân Mỹ coi trọng, dù mang tiếng là quân đồng minh nhưng thường xuyên phải tiếp nhận những công việc vụn vặt, phiền phức, ví như càn quét hậu phương của đối phương, vận chuyển quân nhu thiết yếu. Sự bất bình đẳng này khiến lính Hàn Quốc rất phẫn nộ, nên họ quyết tâm lập thành tích chứng tỏ uy danh trước quân Mỹ. Đó cũng là lúc quân du kích hoạt động mạnh, ngay cả khu vực quân sự Mỹ cũng thường xuyên xuất hiện các đội tác chiến nhỏ. Một lần đi tuần, họ phát hiện một vài dấu chân trong rừng. Vui mừng, tiểu đội lính Hàn Quốc liền cẩn thận lần theo dấu chân và họ phát hiện trong rừng sâu có một nhóm người Việt Nam, một vài người trong số đó hình như đã bị thương.
Đó là những mái nhà đơn sơ, bên ngoài để thực phẩm tích trữ và là nơi phơi quần áo, những người bị thương đều được băng bó và điều trị. Những người lính này đã quá vui mừng, họ chủ quan cho rằng những người bị thương là quân du kích, cũng có nghĩa đây là bệnh viện dã chiến của Việt Cộng, bởi trên thực tế, mọi người dân Việt đều là chiến sỹ, nếu chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì rất khó phân biệt. Thế nên họ đã xông tới, định đánh phủ đầu, nhưng không ngờ có người phản kháng kịch liệt, những người này không cho phép lính Hàn bước chân vào trong nhà. Trong cảnh hỗn loạn đó, có người đã nổ súng, bi kịch bắt đầu từ đây, binh lính Hàn đã giết toàn bộ những người này.
Đúng lúc đó một người chạy từ trong nhà ra, dùng tiếng Hàn hét lên: “Dừng tay!” Những người lính này hoàn toàn không ngờ có người Hàn Quốc ở đây, sau khi hỏi rõ mới phát hiện ra sự thật đáng sợ.
Những người bị nghi là Việt Cộng mà họ vừa tàn sát hóa ra là dân tị nạn, họ bị thương bởi bom mìn, còn người Hàn Quốc kia là bác sỹ, chính ông đã giúp dân tị nạn băng bó và chữa trị vết thương.
Lúc này, tiểu đội lính Hàn Quốc vô cùng hoang mang, vì họ biết, nếu sự việc bại lộ thì sẽ vô cùng phiền phức, lại đúng lúc vụ thảm sát ở thôn Mỹ Lai vừa bị phanh phui, tội ác tàn sát dân thường là vô cùng nghiêm trọng, trong khi người bác sỹ Hàn Quốc này phẫn nộ bày tỏ quyết tâm sẽ vạch trần tội ác của họ. Nhóm binh sỹ đã nhiều lần van nài nhưng đều không thể khiến vị bác sỹ nguôi giận.
“Lúc này, quân Mỹ vừa hay tin cũng vội vàng lao tới, nhóm binh lính Hàn Quốc đã nhóm họp và đưa ra quyết định khiến họ ân hận cả đời. Họ đồng loạt chứng nhận, đây là bệnh viện của Việt Cộng, còn người Hàn Quốc này đã theo Việt Cộng, trở thành kẻ bán nước.
Lúc đó Hàn Quốc cử binh lính đến Việt Nam tham chiến với mục đích tăng cường tình hữu nghị Mỹ-Hàn. Nhóm binh lính Mỹ không hiểu tiếng Hàn Quốc nên đã tin lời binh lính Hàn Quốc, còn nhóm binh lính Hàn Quốc để trừ hậu họa về sau, đã bắn chết vị bác sỹ người Hàn Quốc. Vợ và con vị bác sỹ đã may mắn thoát khỏi đại nạn này. Sau đó, họ được một người lính có lương tri cứu sống, đưa về Hàn Quốc và thường xuyên qua lại tiếp tế, giúp hai mẹ con vượt qua khó khăn. Không biết là để chuộc tội hay quá áy náy, hoặc cũng có thể là để xóa bỏ hận thù của thế hệ sau, người lính đó đã đề nghị hoán đổi vị trí giữa con trai mình và con trai của vị bác sỹ, để con trai vị bác sỹ được giáo dục đầy đủ và tử tế, còn con trai mình nhập ngũ.” Song Jeong Nam liên tục mở rồi lại khép đôi môi mỏng, những lời anh vừa kể như nhát dao sắc cứa lên cổ họng Park Nam Yeong, khiến anh nghẹt thở, không nói nên lời.
“Anh nói dối! Ý anh là người đang nằm trong bệnh viện, người bị tôi dằn vặt đến phát bệnh tim là bố đẻ của tôi? Không, tuyệt đối không thể, trước lúc lâm chung, mẹ tôi không hề nhắc tới chuyện này.” Park Nam Yeong điên cuồng gào thét.
“Anh có thể không tin, nhưng tôi chẳng có hứng thú nói dối. Anh có thể đi xét nghiệm ADN, nhóm máu O Bombay rất hiếm, quan hệ trực hệ là nguồn khả năng di truyền lớn nhất, đơn giản nhất là anh có thể đến bệnh viện xác định thực hư, nhưng anh cần nhanh lên, tôi vừa từ phòng bệnh tới đây, ông cụ đã gần đất xa trời lắm rồi.” Song Jeong Nam cười, không chút lo sợ khi thấy Park Nam Yeong đang như phát điên.
“Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Chẳng phải chính anh là người bảo tôi báo thù Kim Hyeon Cheoi và bố anh ta sao? Anh chẳng phải muốn báo thù cho em gái mới tìm tôi sao?” Park Nam Yeong hỏi đầy ngờ vực.
“Bởi vì, lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, người con gái bị anh thi hành án chính là người con gái tôi yêu.” Song Jeong Nam nhấn mạnh từng từ từng từ, anh rút ví, mở ví và cho Park Nam Yeong xem tấm ảnh người con gái xinh đẹp, đó cũng là tấm ảnh anh đã đưa cho Kim Hyeon Cheoi xem, và người con gái trên ảnh thì Park Nam Yeong đã biết, đó chính là người đã từng bị anh tự tay bắn chết. Song Jeong Nam run rẩy đọc hàng chữ trên ảnh: “Mun Young thân yêu.”
Tiếp đó, anh rút tấm ảnh ra, dưới tấm ảnh của Mun Young vẫn còn một tấm ảnh nữa, người con gái trong ảnh tuổi đời còn rất trẻ, khuôn mặt tròn, bầu bĩnh, đôi mắt to, trong sáng, rất ngây thơ.
“Hãy nhìn xem, đây chính là tấm ảnh tôi đã cho anh xem lần trước, nhưng tôi nói, đó là bạn gái của tôi. Giờ thì anh đã hiểu tại sao tôi đối xử với anh và Kim Hyeon Cheoi như vậy rồi chứ? Các người phải gánh chịu nỗi đau mà tôi từng trải qua.”
“Không! Không!” Park Nam Yeong quằn quại như nhìn thấy ác quỷ, anh lùi về phía sau mấy bước rồi quỳ sụp xuống, tay nắm chặt đám cỏ bị máu nhuộm đỏ.
“Tôi đoán bố đẻ của anh có lẽ đã chết, đáng lẽ anh có cơ hội cứu ông ấy, nhưng chính anh đã giết ông ta, chính anh đã đưa những bịch máu có thể cứu cha mình vào tay tôi.” Song Jeong Nam lạnh lùng nói rồi quay người bỏ đi.
Park Nam Yeong cảm thấy mình như một thằng ngốc, một cảm giác thất bại, xấu hổ đến tột cùng bủa vây lấy anh, nước mắt tuôn trào theo vòm má xuống miệng, mặn chát như nước biển khiến lưỡi anh tê liệt.
Anh đột nhiên nhớ lại lời Song Jeong Nam, quan hệ trực hệ có khả năng di truyền nhóm máu O Bombay nhất, nên giờ phải nhanh chóng đến bệnh viện, biết đâu vẫn kịp cứu tính mạng người cha già. Park Nam Yeong lập tức chạy như bay đến khoa tim mạch của bệnh viện, Kim Hyeon Cheoi cũng đang ở đó. Nhìn thấy Park Nam Yeong, Kim Hyeon Cheoi phẫn nộ nhào đến trước mặt Park Nam Yeong và thưởng cho anh một quả đấm. Park Nam Yeong không muốn để lỡ thời gian cho việc giải thích, vội vàng hỏi thăm tình hình ông cụ.
“Nhờ phúc của anh, bố tôi vẫn sống! Nhưng giờ ông chỉ còn thở thoi thóp, nếu ông ra đi, dù tôi có phải trả bằng cả tính mạng này cũng sẽ giết chết anh!” Kim Hyeon Cheoi không còn giữ được vẻ điềm đạm, lịch sự của một giảng viên đại học, anh hung tợn uy hiếp Park Nam Yeong. Park Nam Yeong gần như không để ý đến những gì anh nói, lớn tiếng gọi bác sỹ: “Lấy máu của tôi! Tôi có nhóm máu O Bombay!” Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, bác sỹ lập tức tiến hành xét nghiệm nhóm máu của anh, quả nhiên, Park Nam Yeong có nhóm máu O Bombay.
Kim Hyeon Cheoi không ngừng chất vấn Park Nam Yeong nhưng không nhận được câu trả lời, Park Nam Yeong chỉ một mực tập trung vào việc tiếp máu cho cha, nhìn dòng máu của mình chảy chầm chậm vào mạch máu của bố và thấy ông thoát nạn trở về từ tay thần chết, Park Nam Yeong dù có cảm thấy cơ thể yếu đi rất nhiều nhưng vẫn mãn nguyện vô cùng.
Mặc dù đã sai, nhưng bù đắp vẫn kịp, Park Nam Yeong tự nhủ.
Mọi việc dường như đã kết thúc có hậu, cha của Kim Hyeon Cheoi không những hồi sinh mà còn được nhận lại con trai ruột của mình. Thực ra, ông đã sớm biết Park Nam Yeong là con ruột của mình, nhưng một mực không nói ra, ông không muốn con trai biết sự thật tàn khốc này. Ông sẵn lòng mang theo bí mật này xuống mồ, tất cả những giày vò đã trải qua ông đều coi như sự trừng phạt cho sai lầm của mình mấy chục năm trước. Kim Hyeon Cheoi mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng đã chấp nhận sự thật này, dù sao ông cũng đã có công dưỡng dục anh nhiều năm qua, hơn nữa, ông cũng đã sang tuổi xế chiều, dù có lỗi lầm nhưng bao nhiêu giày vò, dằn vặt mà ông đã trải qua có thể coi là đủ. Anh nên bỏ qua tất cả hận thù.
Người đầu tiên mà Park Nam Yeong và Kim Hyeon Cheoi nghĩ đến sau khi cha mình qua cơn nguy kịch là bác sỹ Song Jeong Nam. “Người đàn ông đó thật nham hiểm, anh ta tiếp cận chúng ta bằng vẻ thật thà, chất phác!” Park Nam Yeong phẫn uất nói.
“Nhưng quả thật chúng ta đã làm tổn thương anh ấy quá sâu sắc, hơn nữa, kế hoạch trả thù của anh ấy cũng không thành công, thôi, bỏ qua đi.” Kim Hyeon Cheoi mỗi lần nghĩ tới Mi Zu đều cảm thấy đau đến ngạt thở, anh có thể thông cảm với nỗi đau quá lớn mà Song Jeong Nam đã phải gánh chịu trong thời gian qua. Park Nam Yeong và Kim Hyeon Cheoi đang bàn xem có nên truy cứu trách nhiệm của Song Jeong Nam hay không thì có tin bác sỹ Song Jeong Nam đã nhảy lầu tự sát, hai người hết sức sửng sốt, vội vàng đến hiện trường. Bác sỹ Song Jeong Nam thả mình xuống từ tầng cao nhất của bệnh viện với hai tay ôm chặt tấm hình của em gái và người yêu, nhưng trước khi nhảy lầu, anh đã để lại một bức thư cho Park Nam Yeong và Kim Hyeon Cheoi.
Kim Hyeon Cheoi mở phong bì thư, đọc rõ ràng trước mặt Park Nam Yeong.
“Lúc này, hai người chắc hận tôi lắm phải không?
Tôi còn hận hai người gấp bội, nhưng tôi hận nhất vẫn là chính bản thân mình.
Tôi không có khả năng bảo vệ người mình thương yêu nhất, thậm chí còn sợ liên lụy, đã tận tay giải phẫu thi thể Mun Young, lấy nội tạng của cô ấy và cấy ghép vào cơ thể người khác. Tôi đã không chỉ một lần muốn chặt đứt đôi tay của mình. Tôi đã chuyển toàn bộ uất hận lên đầu hai người, tôi thật sự muốn ông ta cứ thế ra đi, nhưng tôi không lừa dối được bản thân, dù sao tôi cũng là một bác sỹ. Mặc dù thời trẻ ông ấy đã mắc sai lầm nhưng không hề gây tổn thương cho tôi, thậm chí dù là có đi nữa thì một khi ông đã lên bàn phẫu thuật, ông ấy chỉ là một bệnh nhân của tôi.
Vì thế, cuối cùng tôi đã không nỡ để ông ra đi, tôi đã sớm kiểm tra nhóm máu của Park Nam Yeong, thậm chí còn chuẩn bị sẵn máu dự trữ, phải chăng đây là việc làm ngốc nghếch? Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn báo thù các người, chỉ muốn nhìn thấy vẻ đau khổ của các người, chỉ muốn thuyết phục bản thân, tôi đang thay mặt Mi Zu và Mun Young báo thù, nhưng rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể lừa dối bản thân, báo thù cũng chẳng ý nghĩa gì! Bởi vì tôi là một bác sỹ, một bác sỹ chứ không phải một đao phủ, trên tay tôi là dao phẫu thuật chứ không phải đao hành hình. Vì thế tôi đã quyết định đoàn tụ với họ, với Mi Zu và Mun Young thân yêu. Xin hãy tha thứ cho trò đùa quái đản của tôi! Một bác sỹ không đủ tư cách.
Song Jeong Nam.”
Lúc Kim Hyeon Cheoi đọc xong lá thư tuyệt mệnh cũng là lúc nước mắt giàn giụa, ngẩng đầu nhìn Park Nam Yeong, thấy anh ấy cũng vậy, nước mắt nhạt nhòa trên mặt.
/20
|