Báo Thù
Không nhớ nổi đây là lần thứ mấy, chỉ biết dù là nhiệmvụ gì thì năm chúng tôi vẫn bình an quay trở lại. Cùng với việc nhận những đồngthù lao hậu hĩnh, chúng tôi cũng nhận thêm rất nhiều ánh mắt thù hận, ghenghét. Nhưng tôi biết trên mảnh đất này, mảnh đất chứa đầy sự tham lam, chỉ cóchúng tôi, những người coi trọng tình cảm hơn mạng sống, mới có thể hết lần nàyđến lần khác hoàn thành nhiệm vụ. Không có tiền nghĩa là không có đồ ăn và nướcuống. Chỉ khi nào cổ họng khô cháy được ẩm ướt, cái dạ dày lép kẹp được lấp đầythì chúng tôi mới dám nghĩ đến những ước mơ xa xỉ khác. Chính quyền liên bangđã phá bỏ nơi nuôi dạy chúng tôi mấy triệu năm nay, còn một số tập đoàn tàichính thì bắt đầu mọc lên như nấm. Trái đất đầy bức xạ nguyên tử đâu đâu cũngtrở thành chỗ làm hái ra tiền. Những quỹ đất và tài nguyên còn sót lại cũng bịchiếm dụng hết. Họ bắt đầu cho xây dựng những nhà xưởng, xí nghiệp đã bị cấm.Chúng tôi không có người chỉ đạo, không có quy củ, chỉ duy nhất thực hiệnnghiêm túc mệnh lệnh của người thuê mình và thu tiền của họ. Chúng tôi nhanhchóng nổi tiếng với tố chất người lính sẵn có và tác phong quả cảm, cộng thêmchút may mắn.
Alex ngồi lặng lẽ trước mặt tôi, chăm chú lau khẩusúng trường bán tự động. Anh ta là người tôi thân nhất trong nhóm. Tôi biết vợanh ta vừa sinh được một cậu con trai. Theo lý mà nói, làm nghề của chúng tôikhông nên lấy vợ, có gia đình. Vì chỉ như thế chúng tôi mới có nhiều can đảm. Mộtkhi có người thân vương vấn, con người sẽ mềm yếu hơn. Tuy nhiên ai cũng ngưỡngmộ anh ta.
Tôi vui vẻ hỏi anh ta: “Thằng nhóc có giống anhkhông?” Alex lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu thấytôi có nên bỏ công việc này không?”
Tôi ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Inda, chịutrách nhiệm cấp cứu nói: “Nếu bỏ việc làm lính đánh thuê thì anh lấy gì để nuôingười nhà? Anh cũng biết đấy, những người như chúng ta ngoài việc bắn súng rathì còn biết làm gì nữa? Còn theo quy định của tập đoàn, nếu trẻ sinh ra trêntrái đất này không xin được thẻ tạm trú tị nạn thì cũng có nghĩa con trai anh cảđời này sẽ sống ở đây. Lẽ nào anh cũng muốn con mình làm lính đánh thuê ư?”
Khoang máy bay bỗng tràn ngập không khí đau buồn.Cùng lúc, cơ trưởng thông báo đã đến nơi. Tôi vỗ tay thật mạnh nói: “Được rồi,dù các anh đang nghĩ gì thì tôi yêu cầu các anh quên hết, chỉ cần nhớ rằngchúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ và sống quay trở về! Hiểu rõ cả chưa?”
“Rõ rồi!” Mọi ngượi đồng thanh đáp, “Alex, anh thìsao?”
“Tôi nghe rõ rồi!” Alex đã lấy lại được tinh thần.
“Tốt. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tháo dỡ bommìn ở Xí nghiệp sản xuất nguyên liệu hóa công nghiệp. Đây là xí nghiệp lớn nhấtmà tập đoàn đã xây dựng ở dải sa mạc này. Hôm qua đã có người chiếm nơi đây,còn cài đặt cả bom mìn hòng gâp áp lực buộc tập đoàn phải từ bỏ ý định đưa quânđi dẹp phiến loạn ở các nước nhỏ tại khu vực Bắc Mỹ. Tôi nghĩ, đối thủ củachúng ta có thể cũng thuê lính đánh thuê, nên…”
“Đội trưởng, chúng ta là lực lượng tốt nhất, chúngta cũng có thể làm được tốt nhất!” Mọi người đồng thanh đáp.
“Tốt, xuất phát!” Nhìn từng người nhảy dù xuống đất,tôi âm thầm cầu nguyện mọi điều tốt lành cho họ. Tôi chợt nhớ đến một câu cáchngôn trong giới quân sự: “Một sĩ quan giỏi không chỉ chỉ huy lính giành đượcchiến thắng mà quan trọng hơn là phải đưa họ về nhà an toàn.” Tôi cắn môi rồinhảy ra khỏi máy bay – mong rằng mình là đội trưởng tốt – tôi thầm nghĩ vậy.Trước khi xuất phát tôi đã đưa hết tài liệu về bọn phản động cho mọi người xem.Chúng tôi phân ra, mỗi người xử lý vài tên.
Cuộc chiến diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một tên gọilà Snack trốn thoát. Alex tức giận nói: “Lại để thằng oát con đó chạy thoát!”
Tôi cười, nói hắn ta già rồi. Những tên phản độngcòn lại bị bắt giam hoặc bắn chết, việc tiếp theo của chúng tôi là phải tháo dỡhết bom mìn ở khu vực nhà xưởng. Nhiệm vụ của Alex là gỡ mìn, anh ta làm côngviệc này mấy năm nay rồi, chưa bao giờ gặp trục trặc gì. Vì thế mấy chúng tôingồi túm tụm bên cạnh tán phét.
Alex quỳ trên mặt đất, vừa gỡ vừa bảo tôi đi đến chỗmáy bay đáp vì kìm cắt bom để trên đó. Tôi vừa trách trí nhớ tồi của Alex, vừachạy ra chỗ đó. Nhưng tôi chưa đi được bao xa thì cảm thấy có một làn sóng caotần từ phía sau ập và người mình. Cơ thể tôi lộn nhào trong không trung chắngkhác gì diều bị đứt dây, may là ngã xuống cát nên không sao. Tiếp đó, một tiếngnổ đinh tai nhức óc vang lên và mắt phải tôi thấy đau đớn. Tôi quay đầu lạinhìn khu nhà xưởng, cảnh tượng ấy khiến tôi suốt đời không thể quên. Toàn bộ nhữngngười bạn chiến của tôi đã biến mất, từ trên không rơi xuống trận mưa máu thịttrộn lẫn với đất cát. Chúng rơi ào ào xuống đầu tôi, người tôi, trái tim tôi…như đang chế giễu sự vô dụng của tôi. Bên tai tôi lại văng vẳng câu cách ngôn:“Một sĩ quan giỏi không chỉ chỉ huy lính giành được chiến thắng mà quan trọnghơn là phải đưa họ về nhà an toàn…”
Tôi tìm thấy một nửa tấm ảnh trong đống đồ đổ nát.Đó là một bức ảnh cả gia đình Alex, hình Alex đứng ở góc đã bị cháy xém một nửa.
Sau chuyện đó tôi tình nguyện để tập đoàn trừng phạt,năm năm liền không có tiền thù lao, mất chức đội trưởng. Tôi có thể lựa chọn từbỏ tập đoàn, nhưng tôi cần phải chấp nhận sự trừng phạt đó vì tôi vẫn còn sốngsót. Sống sót một cách nhục nhã, tôi đã mất hết bạn bè và một con mắt trái củamình, lại còn phải chịu đựng cái nhìn dè bỉu và sỉ nhục của mọi người. Vợ vàcon của Alex được tập đoàn chăm sóc, được chấp nhận là di dân trên tinh cầu.Bình thường, nếu không phải là người ở tầng lớp thượng lưu hoặc là quan chứccao cấp thì phải bỏ ra rất nhiều tiền mới được như thế. Xem ra tập đoàn nàycũng còn chút tình người, giúp miễn phí hai mẹ con hoàn tất thủ tục.
Tôi cất tấm ảnh đó đi. Từ lần ấy mái tóc của tôi bịcháy sém thành màu đỏ, gội kiểu gì cũng không hết màu. Bản thân tôi cũng khôngmuốn rửa sạch. Cũng chính từ ấy, trong giới lính đánh thuê xuất hiện một tên quỷgiết người, tóc đỏ, chột mắt, không bao giờ chịu hợp tác với ai, đó là tôi. Tôiluôn theo sát tin tức của Snack. Đã mấy lần tôi suýt chết, nhưng tôi biết thầnchết luôn lùi bước trước người không sợ chết. Tôi vừa tìm kiếm thông tin củaSnack, vừa giết người tàn bạo, chìm trong mê say của cơn khát máu. Tôi đã sốngnửa người, nửa quỷ như vậy.
Cuối cùng, trong một lần thực hiện nhiệm vụ tôi đã gặpđược Snack. Tôi truy sát hắn, ép hắn đi vào bước đường cùng và hắn đã sợ hãi hỏitôi lí do tại sao. Khi tôi nhắc đến chuyện đó thì hắn bình tĩnh hẳn.
“Hóa ra anh là người mà Alex đã nhắc đến. Giờ tôi cóthể giao di vật của Alex cho anh được rồi.”
“Mi quen Alex?” Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.
“Không chỉ quen mà chúng tôi là bạn học cùng nhau.Trước lần hành động đó anh ấy đã gặp tôi và dặn dò trao cái này cho anh vào lúcthích hợp nhất.” Nói rồi hắn đưa cho tôi một tấm thiệp.
Tôi cầm lấy xem, hóa ra đó là tấm mật mã của hòm thưcá nhân của Alex. Mỗi người chúng tôi đều có một hòm thư riêng, được bảo vệ bởiba lớp mật mã, trong đó có chứa nhiều tư liệu của giới truyền thông, kể cả hìnhảnh của toàn trái đất…
“Mật mã là ngày sinh của anh.” Snack thờ ơ nhắc lạilần nữa khiến tôi giật nảy mình. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, để mặc cho Snackthở dài đi ngang qua. Trước khi đi anh ta còn nói: “Alex nói rằng khi đọc qua lờitrăn trối, anh sẽ hiểu rõ tất cả.”
“Lẽ nào Alex biết mình sẽ chết?” Tôi thấy đầu óc rốitung lên. Cuộc sống mạo hiểm lâu nay bỗng như bị dừng lại, hình như dừng lạilúc này vẫn còn kịp, có điều tôi lại đang do dự.
Tôi trở về căn cứ với nỗi mơ hồ. Tôi mở hòm thư củaAlex ra xem. Từ sau khi Alex chết, chẳng ai ngó ngàng gì đến nó, kể cả vợ anh ấy.Vì Alex đã cấm không ai được đụng vào nó. Tôi run run nhập mật mã và mở hòm thưra. Trong đó là hình ảnh của Alex, hình ảnh này là hệ thống nhận dạng bản thânkhá độc đáo, người khác không làm giả được. Như vậy nghĩa là đó là những gì dochính Alex để lại.
“Anh bạn, cho phép tôi được gọi cậu như vậy nhé. Tuytôi biết mình không có đủ tư cách để gọi cậu như vậy, nhưng tôi luôn nghĩ cậulà người bạn tốt nhất của tôi. Khi cậu nhìn thấy đoạn phim này thì tôi đã chết.Chúng ta không thể sống được qua nhiệm vụ lần này, chứ đừng nói gì đến chuyện sốngquay trở về, vì mọi việc đều do một tay tôi tạo ra. Tôi đã cố tình thả Snack đểsau này anh ta nói rõ chân tướng sự thật cho cậu biết để cậu không sống chìmtrong đau khổ. Nhiệm vụ lần này chính là cái bẫy của tập đoàn, vì chúng ta quágiỏi nên họ sợ chúng ta phá hỏng mất mặt bằng lính đánh thuê, sợ tập đoàn khácsẽ thuê chúng ta thì bất lợi cho họ. Nên họ đã tìm đến tôi. Tôi không đồng ýnhưng họ đã lấy vợ con tôi ra đe dọa, còn hứa hẹn nếu tôi thực hiện, họ sẽ đưavợ con tôi lên tinh cầu. Họ cũng nói, nếu tôi không đồng ý thì họ cũng có cáchkhác. Tôi thực sự không muốn con cháu mình, đời đời kiếp kiếp này phải sốngtrong chiến tranh. Chúng không thể giẫm lên vết xe của tôi! Tôi cũng đã mua mộtkhoản tiền bảo hiểm lớn cho mình rồi. Tôi biết làm như vậy rất ích kỷ, vì vậylúc tháo ngòi dẫn nổ, tôi đã cố gắng làm giảm bớt nỗi đau khổ của họ. Nhưng tôithực sự không muốn cậu chết cùng, vì vậy tôi đã ra điều kiện là họ tha cho cậu,nếu không tôi sẽ công khai mọi việc. Nếu cậu nhìn thấy đoạn phim này thì điềuđó chứng minh rằng tôi đã làm hết khả năng của mình. Tôi nói cho cậu biết tất cảkhông phải để cậu trả thù, mà chỉ với mục đích: mong câu đừng sống trong đau khổ.Tôi không xứng làm bạn cậu, càng có lỗi với những anh em kia. Nếu có địa ngụcthì đó là nơi tôi sẽ đến. Xin cậu hãy chăm sóc vợ con tôi. Cuối cùng, có thể đólà ước mơ xa vời nhất của tôi: xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Tôi vô cùng xin lỗicậu.” Tiếng Alex vẫn vậy, trầm ấm, tôi như quay lại mấy năm về trước, mọi ngườicùng vui đùa, cùng sống những ngày vào sinh ra tử. Gần gũi đến vậy mà giờ thìxa lắc.
Xem đến đây tôi khóc không thành tiếng với Alextrong đoạn phim. Tôi cảm thấy mắt bên trái nhức nhối, lòng trống rỗng. Tôi hậnAlex, hận sự phản bội của anh, càng hận hơn là tại sao anh ta lại để tôi sốngsót, bắt tôi phải chịu đựng tất cả những điều này. Có lẽ hôm đó cho tôi chếtchung đi lại là kết cục hoàn hảo nhất.
Trên tinh cầu xinh đẹp, tôi đi dạo cùng con traiAlex. Cậu bé rất đáng yêu, giống hệt như Alex, nhưng không ít lời như bố. Tôi hỏicậu bé sau này lớn lên làm gì. Cậu bé không nghĩ ngợi, đáp luôn: “Làm lính đánhthuê, giống như bố cháu!” Tôi không kìm lòng được, than: “Alex ơi, rốt cuộc thìcon trai anh vẫn muốn đi theo con đường của anh.” Còn con người thì còn chiếntranh. Và tinh cầu này liệu phồn vinh được đến bao giờ? Tôi không biết. Vì tấtcả mọi thứ được quyết định bởi thế hệ con trai của Alex. Đúng không Alex? Tôiôm lấy con trai của Alex, mắt trái lại bắt đầu nhức nhối.
Không nhớ nổi đây là lần thứ mấy, chỉ biết dù là nhiệmvụ gì thì năm chúng tôi vẫn bình an quay trở lại. Cùng với việc nhận những đồngthù lao hậu hĩnh, chúng tôi cũng nhận thêm rất nhiều ánh mắt thù hận, ghenghét. Nhưng tôi biết trên mảnh đất này, mảnh đất chứa đầy sự tham lam, chỉ cóchúng tôi, những người coi trọng tình cảm hơn mạng sống, mới có thể hết lần nàyđến lần khác hoàn thành nhiệm vụ. Không có tiền nghĩa là không có đồ ăn và nướcuống. Chỉ khi nào cổ họng khô cháy được ẩm ướt, cái dạ dày lép kẹp được lấp đầythì chúng tôi mới dám nghĩ đến những ước mơ xa xỉ khác. Chính quyền liên bangđã phá bỏ nơi nuôi dạy chúng tôi mấy triệu năm nay, còn một số tập đoàn tàichính thì bắt đầu mọc lên như nấm. Trái đất đầy bức xạ nguyên tử đâu đâu cũngtrở thành chỗ làm hái ra tiền. Những quỹ đất và tài nguyên còn sót lại cũng bịchiếm dụng hết. Họ bắt đầu cho xây dựng những nhà xưởng, xí nghiệp đã bị cấm.Chúng tôi không có người chỉ đạo, không có quy củ, chỉ duy nhất thực hiệnnghiêm túc mệnh lệnh của người thuê mình và thu tiền của họ. Chúng tôi nhanhchóng nổi tiếng với tố chất người lính sẵn có và tác phong quả cảm, cộng thêmchút may mắn.
Alex ngồi lặng lẽ trước mặt tôi, chăm chú lau khẩusúng trường bán tự động. Anh ta là người tôi thân nhất trong nhóm. Tôi biết vợanh ta vừa sinh được một cậu con trai. Theo lý mà nói, làm nghề của chúng tôikhông nên lấy vợ, có gia đình. Vì chỉ như thế chúng tôi mới có nhiều can đảm. Mộtkhi có người thân vương vấn, con người sẽ mềm yếu hơn. Tuy nhiên ai cũng ngưỡngmộ anh ta.
Tôi vui vẻ hỏi anh ta: “Thằng nhóc có giống anhkhông?” Alex lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu thấytôi có nên bỏ công việc này không?”
Tôi ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Inda, chịutrách nhiệm cấp cứu nói: “Nếu bỏ việc làm lính đánh thuê thì anh lấy gì để nuôingười nhà? Anh cũng biết đấy, những người như chúng ta ngoài việc bắn súng rathì còn biết làm gì nữa? Còn theo quy định của tập đoàn, nếu trẻ sinh ra trêntrái đất này không xin được thẻ tạm trú tị nạn thì cũng có nghĩa con trai anh cảđời này sẽ sống ở đây. Lẽ nào anh cũng muốn con mình làm lính đánh thuê ư?”
Khoang máy bay bỗng tràn ngập không khí đau buồn.Cùng lúc, cơ trưởng thông báo đã đến nơi. Tôi vỗ tay thật mạnh nói: “Được rồi,dù các anh đang nghĩ gì thì tôi yêu cầu các anh quên hết, chỉ cần nhớ rằngchúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ và sống quay trở về! Hiểu rõ cả chưa?”
“Rõ rồi!” Mọi ngượi đồng thanh đáp, “Alex, anh thìsao?”
“Tôi nghe rõ rồi!” Alex đã lấy lại được tinh thần.
“Tốt. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tháo dỡ bommìn ở Xí nghiệp sản xuất nguyên liệu hóa công nghiệp. Đây là xí nghiệp lớn nhấtmà tập đoàn đã xây dựng ở dải sa mạc này. Hôm qua đã có người chiếm nơi đây,còn cài đặt cả bom mìn hòng gâp áp lực buộc tập đoàn phải từ bỏ ý định đưa quânđi dẹp phiến loạn ở các nước nhỏ tại khu vực Bắc Mỹ. Tôi nghĩ, đối thủ củachúng ta có thể cũng thuê lính đánh thuê, nên…”
“Đội trưởng, chúng ta là lực lượng tốt nhất, chúngta cũng có thể làm được tốt nhất!” Mọi người đồng thanh đáp.
“Tốt, xuất phát!” Nhìn từng người nhảy dù xuống đất,tôi âm thầm cầu nguyện mọi điều tốt lành cho họ. Tôi chợt nhớ đến một câu cáchngôn trong giới quân sự: “Một sĩ quan giỏi không chỉ chỉ huy lính giành đượcchiến thắng mà quan trọng hơn là phải đưa họ về nhà an toàn.” Tôi cắn môi rồinhảy ra khỏi máy bay – mong rằng mình là đội trưởng tốt – tôi thầm nghĩ vậy.Trước khi xuất phát tôi đã đưa hết tài liệu về bọn phản động cho mọi người xem.Chúng tôi phân ra, mỗi người xử lý vài tên.
Cuộc chiến diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một tên gọilà Snack trốn thoát. Alex tức giận nói: “Lại để thằng oát con đó chạy thoát!”
Tôi cười, nói hắn ta già rồi. Những tên phản độngcòn lại bị bắt giam hoặc bắn chết, việc tiếp theo của chúng tôi là phải tháo dỡhết bom mìn ở khu vực nhà xưởng. Nhiệm vụ của Alex là gỡ mìn, anh ta làm côngviệc này mấy năm nay rồi, chưa bao giờ gặp trục trặc gì. Vì thế mấy chúng tôingồi túm tụm bên cạnh tán phét.
Alex quỳ trên mặt đất, vừa gỡ vừa bảo tôi đi đến chỗmáy bay đáp vì kìm cắt bom để trên đó. Tôi vừa trách trí nhớ tồi của Alex, vừachạy ra chỗ đó. Nhưng tôi chưa đi được bao xa thì cảm thấy có một làn sóng caotần từ phía sau ập và người mình. Cơ thể tôi lộn nhào trong không trung chắngkhác gì diều bị đứt dây, may là ngã xuống cát nên không sao. Tiếp đó, một tiếngnổ đinh tai nhức óc vang lên và mắt phải tôi thấy đau đớn. Tôi quay đầu lạinhìn khu nhà xưởng, cảnh tượng ấy khiến tôi suốt đời không thể quên. Toàn bộ nhữngngười bạn chiến của tôi đã biến mất, từ trên không rơi xuống trận mưa máu thịttrộn lẫn với đất cát. Chúng rơi ào ào xuống đầu tôi, người tôi, trái tim tôi…như đang chế giễu sự vô dụng của tôi. Bên tai tôi lại văng vẳng câu cách ngôn:“Một sĩ quan giỏi không chỉ chỉ huy lính giành được chiến thắng mà quan trọnghơn là phải đưa họ về nhà an toàn…”
Tôi tìm thấy một nửa tấm ảnh trong đống đồ đổ nát.Đó là một bức ảnh cả gia đình Alex, hình Alex đứng ở góc đã bị cháy xém một nửa.
Sau chuyện đó tôi tình nguyện để tập đoàn trừng phạt,năm năm liền không có tiền thù lao, mất chức đội trưởng. Tôi có thể lựa chọn từbỏ tập đoàn, nhưng tôi cần phải chấp nhận sự trừng phạt đó vì tôi vẫn còn sốngsót. Sống sót một cách nhục nhã, tôi đã mất hết bạn bè và một con mắt trái củamình, lại còn phải chịu đựng cái nhìn dè bỉu và sỉ nhục của mọi người. Vợ vàcon của Alex được tập đoàn chăm sóc, được chấp nhận là di dân trên tinh cầu.Bình thường, nếu không phải là người ở tầng lớp thượng lưu hoặc là quan chứccao cấp thì phải bỏ ra rất nhiều tiền mới được như thế. Xem ra tập đoàn nàycũng còn chút tình người, giúp miễn phí hai mẹ con hoàn tất thủ tục.
Tôi cất tấm ảnh đó đi. Từ lần ấy mái tóc của tôi bịcháy sém thành màu đỏ, gội kiểu gì cũng không hết màu. Bản thân tôi cũng khôngmuốn rửa sạch. Cũng chính từ ấy, trong giới lính đánh thuê xuất hiện một tên quỷgiết người, tóc đỏ, chột mắt, không bao giờ chịu hợp tác với ai, đó là tôi. Tôiluôn theo sát tin tức của Snack. Đã mấy lần tôi suýt chết, nhưng tôi biết thầnchết luôn lùi bước trước người không sợ chết. Tôi vừa tìm kiếm thông tin củaSnack, vừa giết người tàn bạo, chìm trong mê say của cơn khát máu. Tôi đã sốngnửa người, nửa quỷ như vậy.
Cuối cùng, trong một lần thực hiện nhiệm vụ tôi đã gặpđược Snack. Tôi truy sát hắn, ép hắn đi vào bước đường cùng và hắn đã sợ hãi hỏitôi lí do tại sao. Khi tôi nhắc đến chuyện đó thì hắn bình tĩnh hẳn.
“Hóa ra anh là người mà Alex đã nhắc đến. Giờ tôi cóthể giao di vật của Alex cho anh được rồi.”
“Mi quen Alex?” Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.
“Không chỉ quen mà chúng tôi là bạn học cùng nhau.Trước lần hành động đó anh ấy đã gặp tôi và dặn dò trao cái này cho anh vào lúcthích hợp nhất.” Nói rồi hắn đưa cho tôi một tấm thiệp.
Tôi cầm lấy xem, hóa ra đó là tấm mật mã của hòm thưcá nhân của Alex. Mỗi người chúng tôi đều có một hòm thư riêng, được bảo vệ bởiba lớp mật mã, trong đó có chứa nhiều tư liệu của giới truyền thông, kể cả hìnhảnh của toàn trái đất…
“Mật mã là ngày sinh của anh.” Snack thờ ơ nhắc lạilần nữa khiến tôi giật nảy mình. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, để mặc cho Snackthở dài đi ngang qua. Trước khi đi anh ta còn nói: “Alex nói rằng khi đọc qua lờitrăn trối, anh sẽ hiểu rõ tất cả.”
“Lẽ nào Alex biết mình sẽ chết?” Tôi thấy đầu óc rốitung lên. Cuộc sống mạo hiểm lâu nay bỗng như bị dừng lại, hình như dừng lạilúc này vẫn còn kịp, có điều tôi lại đang do dự.
Tôi trở về căn cứ với nỗi mơ hồ. Tôi mở hòm thư củaAlex ra xem. Từ sau khi Alex chết, chẳng ai ngó ngàng gì đến nó, kể cả vợ anh ấy.Vì Alex đã cấm không ai được đụng vào nó. Tôi run run nhập mật mã và mở hòm thưra. Trong đó là hình ảnh của Alex, hình ảnh này là hệ thống nhận dạng bản thânkhá độc đáo, người khác không làm giả được. Như vậy nghĩa là đó là những gì dochính Alex để lại.
“Anh bạn, cho phép tôi được gọi cậu như vậy nhé. Tuytôi biết mình không có đủ tư cách để gọi cậu như vậy, nhưng tôi luôn nghĩ cậulà người bạn tốt nhất của tôi. Khi cậu nhìn thấy đoạn phim này thì tôi đã chết.Chúng ta không thể sống được qua nhiệm vụ lần này, chứ đừng nói gì đến chuyện sốngquay trở về, vì mọi việc đều do một tay tôi tạo ra. Tôi đã cố tình thả Snack đểsau này anh ta nói rõ chân tướng sự thật cho cậu biết để cậu không sống chìmtrong đau khổ. Nhiệm vụ lần này chính là cái bẫy của tập đoàn, vì chúng ta quágiỏi nên họ sợ chúng ta phá hỏng mất mặt bằng lính đánh thuê, sợ tập đoàn khácsẽ thuê chúng ta thì bất lợi cho họ. Nên họ đã tìm đến tôi. Tôi không đồng ýnhưng họ đã lấy vợ con tôi ra đe dọa, còn hứa hẹn nếu tôi thực hiện, họ sẽ đưavợ con tôi lên tinh cầu. Họ cũng nói, nếu tôi không đồng ý thì họ cũng có cáchkhác. Tôi thực sự không muốn con cháu mình, đời đời kiếp kiếp này phải sốngtrong chiến tranh. Chúng không thể giẫm lên vết xe của tôi! Tôi cũng đã mua mộtkhoản tiền bảo hiểm lớn cho mình rồi. Tôi biết làm như vậy rất ích kỷ, vì vậylúc tháo ngòi dẫn nổ, tôi đã cố gắng làm giảm bớt nỗi đau khổ của họ. Nhưng tôithực sự không muốn cậu chết cùng, vì vậy tôi đã ra điều kiện là họ tha cho cậu,nếu không tôi sẽ công khai mọi việc. Nếu cậu nhìn thấy đoạn phim này thì điềuđó chứng minh rằng tôi đã làm hết khả năng của mình. Tôi nói cho cậu biết tất cảkhông phải để cậu trả thù, mà chỉ với mục đích: mong câu đừng sống trong đau khổ.Tôi không xứng làm bạn cậu, càng có lỗi với những anh em kia. Nếu có địa ngụcthì đó là nơi tôi sẽ đến. Xin cậu hãy chăm sóc vợ con tôi. Cuối cùng, có thể đólà ước mơ xa vời nhất của tôi: xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Tôi vô cùng xin lỗicậu.” Tiếng Alex vẫn vậy, trầm ấm, tôi như quay lại mấy năm về trước, mọi ngườicùng vui đùa, cùng sống những ngày vào sinh ra tử. Gần gũi đến vậy mà giờ thìxa lắc.
Xem đến đây tôi khóc không thành tiếng với Alextrong đoạn phim. Tôi cảm thấy mắt bên trái nhức nhối, lòng trống rỗng. Tôi hậnAlex, hận sự phản bội của anh, càng hận hơn là tại sao anh ta lại để tôi sốngsót, bắt tôi phải chịu đựng tất cả những điều này. Có lẽ hôm đó cho tôi chếtchung đi lại là kết cục hoàn hảo nhất.
Trên tinh cầu xinh đẹp, tôi đi dạo cùng con traiAlex. Cậu bé rất đáng yêu, giống hệt như Alex, nhưng không ít lời như bố. Tôi hỏicậu bé sau này lớn lên làm gì. Cậu bé không nghĩ ngợi, đáp luôn: “Làm lính đánhthuê, giống như bố cháu!” Tôi không kìm lòng được, than: “Alex ơi, rốt cuộc thìcon trai anh vẫn muốn đi theo con đường của anh.” Còn con người thì còn chiếntranh. Và tinh cầu này liệu phồn vinh được đến bao giờ? Tôi không biết. Vì tấtcả mọi thứ được quyết định bởi thế hệ con trai của Alex. Đúng không Alex? Tôiôm lấy con trai của Alex, mắt trái lại bắt đầu nhức nhối.
/20
|