Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 142: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (16)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
Hà Chiêu Lan rời khỏi thang máy nhìn thấy Tiền Thiển đang ngồi ở sảnh trò chuyện vui vẻ với Dương Di Nhan. Trầm Chu Diêu thì ngồi cạnh bên, tay chống má nhìn hai người.
"Chu An An." Anh ta bước tới gần mấy người, một tay đút túi, một cái tay khác cầm túi văn kiện, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, giọng điệu có chút cứng ngắc.
"Chiêu Lan." Trầm Chu Diêu ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức cười bảo: "Tới đây, chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó."
"Sao cậu và Mị Mị lại ở đây?" Hà Chiêu Lan vòng qua Tiền Thiển, đi đến bên người Trầm Chu Diêu, cười dịu dàng với Dương Di Nhan ngồi bên cạnh hắn.
"Anh Chiêu Lan! Đã bảo đừng gọi em là Mị Mị nữa, đó là tên hồi bé rồi, giờ gọi không hay lắm." Gương mặt Dương Di Nhan thoáng đỏ, có phần oán trách nhìn Hà Chiêu Lan.
"Đúng đó Chiêu Lan, Nhan Nhan không thích chúng ta gọi cô ấy là Mị Mị, sao cậu còn gọi thế?" Trầm Chu Diêu cưng chiều nhìn Dương Di Nhan.
"À, đột nhiên quên mất. Anh xin lỗi nha Nhan Nhan." Hà Chiêu Lan khá qua loa gật đầu với Dương Di Nhan, rồi lại chuyển qua Trầm Chu Diêu: "Sao hai người lại ở đây?"
"Sáng mai tôi có buổi gặp fan, tới sớm chút để chuẩn bị ấy mà. Nhan Nhan đi cùng tôi." Trầm Chu Diêu cười cười với Hà Chiêu Lan, rồi sực nhớ tới quay đầu qua chỗ Tiền Thiển: "Đúng rồi Chu An An, sáng mai cô tới được không?"
"Cô ấy phải đi làm, công ty bề bộn nhiều việc lắm, rảnh đâu mà chạy lung tung.” Tiền Thiển còn chưa lên tiếng, Hà Chiêu Lan đã từ chối thay cô, hình tượng sếp tư bản bóc lột lộ ra.
Tiền Thiển: (⊙o⊙)! Sếp ơi, anh làm thế đáng đời không có ai yêu nhá!
"Chiêu Lan, đừng nghiêm túc thế chứ." Trầm Chu Diêu cười nện cho Hà Chiêu Lan một quyền: "Tới buổi họp fan của tôi sao goi là chạy lung tung chứ."
Dương Di Nhan che miệng với hai anh em tốt của mình: "Rồi rồi, anh Chu Diêu, đừng gây phiền lắm. Khó lắm mới gặp anh Chiêu Lan, chúng ta đi ăn trưa với nhau nhé."
"Ừ." Trầm Chu Diêu lập tức cười cười gật đầu, gọi Hà Chiêu Lan: "Chiêu Lan, cùng đi ăn nào."
Tiền Thiển nghe thấy đề nghị của Dương Di Nhan, lập tức sáng mắt lên, nói với sếp nhà mình: "Hà tổng, ngài đi ăn với nhóm người Trầm tiên sinh nhé, tôi về công ty trước đây."
Hà Chiêu Lan chưa nói chuyện, Trầm Chu Diêu đã nhíu mày lại: "Chu An An, sao không đi chung? Trưa rồi, giờ cô về công ty cũng muộn, không bằng ăn chung với chúng tôi đi. Chắc sếp cô không kìm kẹp nhân viên thế đâu, ngay cả cơm trưa cũng không cho ăn."
Tiền Thiển chỉ cười lịch sự, liên tục xua tay: "Không cần đâu Trầm tiên sinh, nhóm bạn tốt các anh tụ tập thì tôi đi làm gì."
"Chu An An!" Trầm Chu Diêu càng nhíu chặt chân mày hơn: "Cô không cần quan sát lòng người và khéo hiểu chuyện đến vậy đâu. Cô…"
"Cô ấy vốn rất hiểu chuyện." Hà Chiêu Lan cắt ngang lời Trầm Chu Diêu, quay đầu bảo Tiền Thiển: "Được rồi, cô về đi. Đừng đi tàu điện ngầm nữa, bắt taxi ấy."
Nghe sếp nhà mình dặn, Tiền Thiển lập tức lễ phép chào tạm biệt Trầm Chu Diêu và Dương Di Nhan rồi vui vẻ quay về công ty. Chuyến này chạy ra ngoài không lỗ, hố sếp mình phải dừng lại ăn cơm trưa sớm. Tiền Thiển vừa đi vừa cười y như con mèo mới trộm được cá.
Từ lúc đụng phải Trầm Chu Diêu và Dương Di Nhan ở khách sạn, Tiền Thiển đột nhiên phát hiện, hai người này mới mọc ra thói quen là lập hội tới công ty Hà Chiêu Lan.
"An An, nghe bảo cậu biết kéo đàn Cello à? Hay quá, tớ cũng từng học Violin rồi, hôm nào chúng ta trao đổi chút nhé." Dương Di Nhan ngồi đối diện Tiền Thiển, chống cằm nhìn cô, cười đến ngọt ngào.
Tiền Thiển thở dài. Hình như cô gái này không có bạn hay sao ấy mà suốt ngày tám chuyện với cô. Thế còn công việc của cô thì sao bây giờ!!! Trước kia là Trầm Chu Diêu, bây giờ là Dương Di Nhan, hết người này tới người kia quấy rối cô, cô làm gì sai chứ.
"Cô không cần khiêm tốn đâu," Trầm Chu Diêu cạnh đó xen vào: "Nhan Nhan mới học Violin thôi, so với tay nghề luyện từ nhỏ của cô thì kém xa."
"Kìa anh Chu Diêu! Ghét ghê cơ!" Dương Di Nhan quay đầu giả bộ đánh Trầm Chu Diêu một cái: "Anh lại chê cười em rồi."
Dương Di Nhan nghiêng đầu, Tiền Thiển liếc thấy trêи tai cô nàng đeo một đôi bông tai, chính đôi được Hà Chiêu Lan tỉ mỉ chọn kia. Tiền Thiển cười, cô nhìn lỗ tai Dương Di Nhan, khen ngợi: "Bông tai của Dương tiểu thư đẹp thật đấy."
"Thật à?" Dương Di Nhan sờ tai mình, đỏ mặt cười: "Cô thấy nó rất đẹp à?"
"Thế ư?" Trầm Chu Diêu y như vừa phát hiện ra, cũng tới gần nhìn: "Trêи trân châu đính bọ nhỏ này, đẹp thật đấy, Nhan Nhan mua ở đâu thế?"
"Anh Chiêu Lan tặng đó ạ." Dương Di Nhan thoáng cúi đầu, cười càng ngọt ngào hơn.
"Sếp tụi tui có lòng quá. Ánh mắt cũng tốt ghê!" Tiền Thiển cổ vũ giúp Hà Chiêu Lan: "Thật sự đôi bông tai này vừa đẹp vừa độc đáo."
"Cậu có thích không? Tớ rất thích nó đấy." Dương Di Nhan sờ bông tai: "Nhưng cái này không mua được, nghe bảo đây là hàng thiết kế từ nhiều năm trước, giờ đã ngừng sản xuất rồi. Anh Chiêu Lan cố ý gọi cho hãng đặt riêng cho tớ đấy."
Tiền Thiển vội xua tay: "Dù mua được tôi cũng không mua nổi, tôi chỉ cảm thấy nó thực sự rất đẹp thôi, rất xứng với Dương tiểu thư."
Trầm Chu Diêu trầm ngâm nhìn tai Dương Di Nhan. Tiền Thiển quan sát sắc mặt hắn, thầm nghĩ có phải ghen rồi không? Sau đó sẽ tìm một món quà lãng mạn hơn, tốt hơn tặng nữ chính? Trụi ui hóng thật sự… Tâm hồn ăn drama của Tiền Thiển bùng cháy.
Dù Tiền Thiển rất thích cô gái Dương Di Nhan này, ngoại hình xinh đẹp, tính tình dịu dàng phóng khoáng, rất hòa đồng, nói chuyện với cô ấy rất thoải mái. Nhưng mà Tiền Thiển là một trợ lý nhỏ bề bộn nhiều việc, Dương Di Nhan tới công ty cô chơi suốt thế này, Tiền Thiển bị trì hoãn thời gian làm việc để nói chuyện với cô. Sau khi trò chuyện xong, bản thân Dương Di Nhan có thể vui vẻ kéo tay Trầm Chu Diêu rời đi, nhưng cô thì phải ở lại chịu hậu quả năng suất giảm sút —— tăng ca.
"Sếp ơi." Tiền Thiển ôm cơm hộp nhìn về phía Hà Chiêu Lan đối diện cũng ở lại công ty tăng ca như cô. Kẻ thích tăng ca bậc này bảo sao không có được trái tim nữ chính.
Hà Chiêu Lan cầm hộp cơm trong tay đưa mắt ý hỏi cô. Tiền Thiển đột nhiên cảm thấy cảnh này rất quen, thường xuyên xảy ra. Cô và Hà Chiêu Lan có thể xưng là đồng bạn cùng ăn cơm tăng ca, gần đây số lần hai người ăn chung còn nhiều hơn cả số lần cô ăn cơm với ba mẹ.
"Hôm nay tôi thấy Dương tiểu thư đeo đôi bông tai mà anh tặng đó." Tiền Thiển cười hì hì nhìn gương mặt tỉnh bơ của Hà Chiêu Lan: "Là đôi bông tai trân châu đính bọ vừa đẹp vừa độc đáo hôm bữa ấy. Dương tiểu thư rất thích nó."
"Thế à?" Hà Chiêu Lan gật đầu: "Vậy thì tốt quá. Nhưng hình như cô cũng rất thích đôi bông tai đó nhỉ, có thể nói là vì sao không? Chỉ đơn giản cảm thấy nó đẹp thôi à? Chắc không phải đâu nhỉ. Đồ đẹp có rất nhiều, việc gì phải nhìn chằm chằm vào một loại."
"Hì hì, sếp để ý tới rồi à." Tiền Thiển cười ngượng ngùng, khả năng quan sát của Hà Chiêu Lan đỉnh thật: "Đúng là tôi rất thích đôi bông tai đó."
Hà Chiêu Lan rời khỏi thang máy nhìn thấy Tiền Thiển đang ngồi ở sảnh trò chuyện vui vẻ với Dương Di Nhan. Trầm Chu Diêu thì ngồi cạnh bên, tay chống má nhìn hai người.
"Chu An An." Anh ta bước tới gần mấy người, một tay đút túi, một cái tay khác cầm túi văn kiện, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, giọng điệu có chút cứng ngắc.
"Chiêu Lan." Trầm Chu Diêu ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức cười bảo: "Tới đây, chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó."
"Sao cậu và Mị Mị lại ở đây?" Hà Chiêu Lan vòng qua Tiền Thiển, đi đến bên người Trầm Chu Diêu, cười dịu dàng với Dương Di Nhan ngồi bên cạnh hắn.
"Anh Chiêu Lan! Đã bảo đừng gọi em là Mị Mị nữa, đó là tên hồi bé rồi, giờ gọi không hay lắm." Gương mặt Dương Di Nhan thoáng đỏ, có phần oán trách nhìn Hà Chiêu Lan.
"Đúng đó Chiêu Lan, Nhan Nhan không thích chúng ta gọi cô ấy là Mị Mị, sao cậu còn gọi thế?" Trầm Chu Diêu cưng chiều nhìn Dương Di Nhan.
"À, đột nhiên quên mất. Anh xin lỗi nha Nhan Nhan." Hà Chiêu Lan khá qua loa gật đầu với Dương Di Nhan, rồi lại chuyển qua Trầm Chu Diêu: "Sao hai người lại ở đây?"
"Sáng mai tôi có buổi gặp fan, tới sớm chút để chuẩn bị ấy mà. Nhan Nhan đi cùng tôi." Trầm Chu Diêu cười cười với Hà Chiêu Lan, rồi sực nhớ tới quay đầu qua chỗ Tiền Thiển: "Đúng rồi Chu An An, sáng mai cô tới được không?"
"Cô ấy phải đi làm, công ty bề bộn nhiều việc lắm, rảnh đâu mà chạy lung tung.” Tiền Thiển còn chưa lên tiếng, Hà Chiêu Lan đã từ chối thay cô, hình tượng sếp tư bản bóc lột lộ ra.
Tiền Thiển: (⊙o⊙)! Sếp ơi, anh làm thế đáng đời không có ai yêu nhá!
"Chiêu Lan, đừng nghiêm túc thế chứ." Trầm Chu Diêu cười nện cho Hà Chiêu Lan một quyền: "Tới buổi họp fan của tôi sao goi là chạy lung tung chứ."
Dương Di Nhan che miệng với hai anh em tốt của mình: "Rồi rồi, anh Chu Diêu, đừng gây phiền lắm. Khó lắm mới gặp anh Chiêu Lan, chúng ta đi ăn trưa với nhau nhé."
"Ừ." Trầm Chu Diêu lập tức cười cười gật đầu, gọi Hà Chiêu Lan: "Chiêu Lan, cùng đi ăn nào."
Tiền Thiển nghe thấy đề nghị của Dương Di Nhan, lập tức sáng mắt lên, nói với sếp nhà mình: "Hà tổng, ngài đi ăn với nhóm người Trầm tiên sinh nhé, tôi về công ty trước đây."
Hà Chiêu Lan chưa nói chuyện, Trầm Chu Diêu đã nhíu mày lại: "Chu An An, sao không đi chung? Trưa rồi, giờ cô về công ty cũng muộn, không bằng ăn chung với chúng tôi đi. Chắc sếp cô không kìm kẹp nhân viên thế đâu, ngay cả cơm trưa cũng không cho ăn."
Tiền Thiển chỉ cười lịch sự, liên tục xua tay: "Không cần đâu Trầm tiên sinh, nhóm bạn tốt các anh tụ tập thì tôi đi làm gì."
"Chu An An!" Trầm Chu Diêu càng nhíu chặt chân mày hơn: "Cô không cần quan sát lòng người và khéo hiểu chuyện đến vậy đâu. Cô…"
"Cô ấy vốn rất hiểu chuyện." Hà Chiêu Lan cắt ngang lời Trầm Chu Diêu, quay đầu bảo Tiền Thiển: "Được rồi, cô về đi. Đừng đi tàu điện ngầm nữa, bắt taxi ấy."
Nghe sếp nhà mình dặn, Tiền Thiển lập tức lễ phép chào tạm biệt Trầm Chu Diêu và Dương Di Nhan rồi vui vẻ quay về công ty. Chuyến này chạy ra ngoài không lỗ, hố sếp mình phải dừng lại ăn cơm trưa sớm. Tiền Thiển vừa đi vừa cười y như con mèo mới trộm được cá.
Từ lúc đụng phải Trầm Chu Diêu và Dương Di Nhan ở khách sạn, Tiền Thiển đột nhiên phát hiện, hai người này mới mọc ra thói quen là lập hội tới công ty Hà Chiêu Lan.
"An An, nghe bảo cậu biết kéo đàn Cello à? Hay quá, tớ cũng từng học Violin rồi, hôm nào chúng ta trao đổi chút nhé." Dương Di Nhan ngồi đối diện Tiền Thiển, chống cằm nhìn cô, cười đến ngọt ngào.
Tiền Thiển thở dài. Hình như cô gái này không có bạn hay sao ấy mà suốt ngày tám chuyện với cô. Thế còn công việc của cô thì sao bây giờ!!! Trước kia là Trầm Chu Diêu, bây giờ là Dương Di Nhan, hết người này tới người kia quấy rối cô, cô làm gì sai chứ.
"Cô không cần khiêm tốn đâu," Trầm Chu Diêu cạnh đó xen vào: "Nhan Nhan mới học Violin thôi, so với tay nghề luyện từ nhỏ của cô thì kém xa."
"Kìa anh Chu Diêu! Ghét ghê cơ!" Dương Di Nhan quay đầu giả bộ đánh Trầm Chu Diêu một cái: "Anh lại chê cười em rồi."
Dương Di Nhan nghiêng đầu, Tiền Thiển liếc thấy trêи tai cô nàng đeo một đôi bông tai, chính đôi được Hà Chiêu Lan tỉ mỉ chọn kia. Tiền Thiển cười, cô nhìn lỗ tai Dương Di Nhan, khen ngợi: "Bông tai của Dương tiểu thư đẹp thật đấy."
"Thật à?" Dương Di Nhan sờ tai mình, đỏ mặt cười: "Cô thấy nó rất đẹp à?"
"Thế ư?" Trầm Chu Diêu y như vừa phát hiện ra, cũng tới gần nhìn: "Trêи trân châu đính bọ nhỏ này, đẹp thật đấy, Nhan Nhan mua ở đâu thế?"
"Anh Chiêu Lan tặng đó ạ." Dương Di Nhan thoáng cúi đầu, cười càng ngọt ngào hơn.
"Sếp tụi tui có lòng quá. Ánh mắt cũng tốt ghê!" Tiền Thiển cổ vũ giúp Hà Chiêu Lan: "Thật sự đôi bông tai này vừa đẹp vừa độc đáo."
"Cậu có thích không? Tớ rất thích nó đấy." Dương Di Nhan sờ bông tai: "Nhưng cái này không mua được, nghe bảo đây là hàng thiết kế từ nhiều năm trước, giờ đã ngừng sản xuất rồi. Anh Chiêu Lan cố ý gọi cho hãng đặt riêng cho tớ đấy."
Tiền Thiển vội xua tay: "Dù mua được tôi cũng không mua nổi, tôi chỉ cảm thấy nó thực sự rất đẹp thôi, rất xứng với Dương tiểu thư."
Trầm Chu Diêu trầm ngâm nhìn tai Dương Di Nhan. Tiền Thiển quan sát sắc mặt hắn, thầm nghĩ có phải ghen rồi không? Sau đó sẽ tìm một món quà lãng mạn hơn, tốt hơn tặng nữ chính? Trụi ui hóng thật sự… Tâm hồn ăn drama của Tiền Thiển bùng cháy.
Dù Tiền Thiển rất thích cô gái Dương Di Nhan này, ngoại hình xinh đẹp, tính tình dịu dàng phóng khoáng, rất hòa đồng, nói chuyện với cô ấy rất thoải mái. Nhưng mà Tiền Thiển là một trợ lý nhỏ bề bộn nhiều việc, Dương Di Nhan tới công ty cô chơi suốt thế này, Tiền Thiển bị trì hoãn thời gian làm việc để nói chuyện với cô. Sau khi trò chuyện xong, bản thân Dương Di Nhan có thể vui vẻ kéo tay Trầm Chu Diêu rời đi, nhưng cô thì phải ở lại chịu hậu quả năng suất giảm sút —— tăng ca.
"Sếp ơi." Tiền Thiển ôm cơm hộp nhìn về phía Hà Chiêu Lan đối diện cũng ở lại công ty tăng ca như cô. Kẻ thích tăng ca bậc này bảo sao không có được trái tim nữ chính.
Hà Chiêu Lan cầm hộp cơm trong tay đưa mắt ý hỏi cô. Tiền Thiển đột nhiên cảm thấy cảnh này rất quen, thường xuyên xảy ra. Cô và Hà Chiêu Lan có thể xưng là đồng bạn cùng ăn cơm tăng ca, gần đây số lần hai người ăn chung còn nhiều hơn cả số lần cô ăn cơm với ba mẹ.
"Hôm nay tôi thấy Dương tiểu thư đeo đôi bông tai mà anh tặng đó." Tiền Thiển cười hì hì nhìn gương mặt tỉnh bơ của Hà Chiêu Lan: "Là đôi bông tai trân châu đính bọ vừa đẹp vừa độc đáo hôm bữa ấy. Dương tiểu thư rất thích nó."
"Thế à?" Hà Chiêu Lan gật đầu: "Vậy thì tốt quá. Nhưng hình như cô cũng rất thích đôi bông tai đó nhỉ, có thể nói là vì sao không? Chỉ đơn giản cảm thấy nó đẹp thôi à? Chắc không phải đâu nhỉ. Đồ đẹp có rất nhiều, việc gì phải nhìn chằm chằm vào một loại."
"Hì hì, sếp để ý tới rồi à." Tiền Thiển cười ngượng ngùng, khả năng quan sát của Hà Chiêu Lan đỉnh thật: "Đúng là tôi rất thích đôi bông tai đó."
/167
|