Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 49: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (8)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
Tiền Thiển không định dùng thủ đoạn phức tạp gì để đối phó với Triệu Mính Huyên, cô chỉ đổi điểm hẹn thành nơi nữ chính Lâm Du Du làm việc mà thôi.
Trong phạm vi của nữ chính, tuyệt đối không cô gái nào có tầm ảnh hưởng lớn hơn cô ta. Chỉ cần tạo cơ hội thích hợp để Lâm Du Du thắp sáng kỹ năng Bạc Liên Hoa trước mặt họ, Tiền Thiển nắm chắc đến bảy phần, bất kể đối tượng hẹn hò sáng mai thích Triệu Mính Huyên bao nhiêu thì khi thấy Lâm Du Du khóc lê hoa đái vũ cũng động lòng. Cái này đủ để đâm đau Triệu Mính Huyên.
Còn chưa nói đến... Tiền Thiển híp mắt, hai rưỡi chiều cũng không phải cô chọn bừa. Dựa trên kịch bản, trong lúc làm việc thi thoảng nam chính sẽ giải lao một chút, thuận chân tới quán cà phê uống ly cà phê, thời gian xuất hiện không lệch nhiều lắm, khoảng tầm ba giờ chiều.
Cái gì gọi là gặp phải nam chính sai một đời, Tiền Thiển cảm thấy cần để Triệu Mính Huyên cảm nhận một chút. Nếu cô ta có gan lớn muốn đoạt nữ chính với nam chính thì càng đẹp. Với trình độ của Triệu Mính Huyên chỉ sợ không chống được một đòn của Lâm Du Du, chưa cần Lâm Du Du động thủ đã bị tập đoàn hộ hoa sứ giả của nữ chính chơi chết.
Mong ngày mai may mắn một chút để gặp được Đường Ngự, Tiền Thiển xấu xa nghĩ, như vậy Mạc Vũ cũng an toàn. Dưới ánh sáng nam chính chiếu rọi, dù Mạc Vũ đẹp trai hơn nữa cũng sẽ ảm đạm lu mờ.
Tiền Thiển liên tưởng đến tình cảnh Triệu Mính Huyên đối đầu với nữ chính rồi vui sướng học hết từ vựng. Tất cả đều không liên quan tới cô, nhiệm vụ của cô là học cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước.
Hôm sau, Tiền Thiển ăn trưa xong rồi vui mừng đi xem mắt. Cô đến cửa quán cà phê CoffeeCo, nấp vào vị trí quan sát thích hợp, đầu tiên là xác nhận đúng ca trực của Lâm Du Du, sau đó chờ thêm một lát thì thấy Triệu Mính Huyên kéo một người đàn ông vào quán, xong hết cô mới đi ra từ chỗ vắng, thoải mái tiến vào quán cà phê.
Triệu Mính Huyên thấy Tiền Thiển đến, trên mặt hiện ra vài phần thúc giục: "Mạc Tình, sao cậu đến muộn vậy, chúng tớ đã phải chờ cậu hồi lâu."
M*! Lâu nhất được hai phút đồng hồ, bà đây nhìn thấy rõ ràng đấy! Trong lòng Tiền Thiển chửi thầm nhưng trên mặt tỏ vẻ xin lỗi với Triệu Mính Huyên và người đàn ông đối diện: "Thật ngại quá, đã khiến hai người chờ lâu, hai người gọi món chưa?"
"Chờ cậu tới đó!" Triệu Mính Huyên yêu kiều trợn mắt nhìn Tiền Thiển một chút, kéo kéo ống tay áo người đàn ông kia: "Xin lỗi nhiều nha Hàn Kiều, bình thường Mạc Tình đều như vậy, không hề có quan niệm thời gian, em nói vài lần cô ấy cũng không nghe, anh thông cảm chút."
Hàn Kiều nhìn Tiền Thiển một chút, hờ hững gật đầu rồi nhìn Triệu Mính Huyên, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Huyên Huyên, em thích gì, Mocha được không?"
Triệu Mính Huyên làm bộ đẩy cánh tay Hàn Kiều: "Ai nha, hôm nay giới thiệu anh và Mạc Tình làm quen, sao anh lại hỏi em trước."
Hàn Kiều chỉ cười không nói, vẫn dịu dàng nhìn Triệu Mính Huyên. Dường như Triệu Mính Huyên chợt nhớ ra, nói với Tiền Thiển: "Trời ạ, hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau."
Tiền Thiển ngồi đối diện thản nhiên nhìn. Ha ha, giới thiệu, nửa ngày cũng không thấy Triệu Mính Huyên nói ra một câu giới thiệu, còn thường xuyên liếc mắt đưa tình kia kìa...
Triệu Mính Huyên đẩy nhẹ cánh tay Hàn Kiều, cơ thể hơi ngả về phía Hàn Kiều, cười nói: "Mạc Tình, đây là Hàn Kiều, là quản lý nghiệp vụ ở công ty mình. Anh ấy nổi danh là thanh niên tài tuấn trong công ty, là một người rất tài giỏi."
Sau đó cô ta nhìn Hàn Kiều cười nói: "Đây là bạn tốt Mạc Tình của em, anh đừng thấy cô ấy không xinh đẹp cũng không tìm được việc làm, tính tình cô ấy rất tốt..."
Tiền Thiển: A a a... Cô dính cứng trên người tên họ Hàn kia có hiệu quả rất tốt đấy...
Trong lúc Triệu Mính Huyên giới thiệu, Hàn Kiều không buồn liếc nhìn Tiền Thiển một cái, từ đầu tới cuối đều ngắm Triệu Mính Huyên. Triệu Mính Huyên thấy bộ dạng này của Hàn Kiều thì trong mắt dần hiện lên vẻ đắc ý. Tiền Thiển sờ sờ cằm, người đàn ông này có vẻ rất thâm tình nha, vậy được rồi, tung đại chiêu!
Tiền Thiển cười nói với Triệu Mính Huyên: "Mính Huyên, gọi món này trước đi, hôm nay đến muộn là tôi sai, để tôi mời khách." Nói xong thì ngẩng đầu tìm Lâm Du Du. Kết quả Tiền Thiển vừa ngẩng đầu đã phát hiện Lâm Du Du đi về phía này. Ha ha ha, trong lòng Tiền Thiển cười như điên, chưa thấy ai chịu hợp tác thế này! Tặng một like cho nữ chính đại nhân!
Lâm Du Du đã nhìn thấy Tiền Thiển từ lâu, liếc mắt một cái là nhận ra cô gái ngày đó kéo tay Đường Ngự. Cô ta không biết rốt cuộc cô gái này có quan hệ gì với Đường Ngự, nhưng hình ảnh hôm đó hai người thân mật dính vào một chỗ giống như đã in trong đầu cô ta, thỉnh thoảng lại nhảy ra kích thích cô ta.
Hôm nay lại nhìn thấy cô gái này xuất hiện ở quán cà phê, dường như là hẹn gặp với bạn bè, theo bản năng Lâm Du Du liền đi tới. Chỉ cần là người và việc có liên quan đến Đường Ngự cô ta đều muốn tới gần. Có lẽ... trong lòng Lâm Du Du mong muốn... Ở gần thêm một chút là có thể nghe được họ nhắc tới Đường Ngự. Như vậy có thể chứng minh rằng cô gái này không có quan hệ đặc biệt nào với Đường Ngự... Dù sao đó cũng là một cô gái ngoại hình bình thường lại hơi mập, Đường Ngự sẽ không để ý tới cô! Lâm Du Du tuyệt vọng an ủi mình.
Tiền Thiển thấy Lâm Du Du tới, trên mặt cười thành hoa luôn rồi. Hiện giờ rất cần nữ chính đại nhân dừng lại lâu một chút để tên họ Hàn tử tế kia quan sát ngắm nhìn. Cô cười tủm tỉm gật đầu với Lâm Du Du, gọi: "Xin chào, có thể giới thiệu đặc sản của cửa hàng cô cho chúng tôi biết được không?"
"À, vâng." Lâm Du Du có phần ngại ngùng gật đầu, trên mặt vương sắc đẹp đỏ như ráng chiều. Tiền Thiển như gã biến thái nhìn chằm chằm Lâm Du Du, híp mắt lại. Hoàn mỹ! Phải ngây ngô đáng yêu thế này chứ!
Quả nhiên, lúc Lâm Du Du bắt đầu giới thiệu thực đơn, ánh mắt Hàn Kiều chuyển từ người Triệu Mính Huyên lên mặt Lâm Du Du. Lúc đầu chỉ để ý một chút, càng về sau thì càng không thể rời mắt.
Lâm Du Du nhận ra Hàn Kiều nhìn cô ta chằm chằm, trong lòng có chút bối rối, không khỏi ngại ngùng nhìn Hàn Kiều một chút, bộ dáng giống như con thỏ nhỏ mở to hai mắt, trong mắt long lanh như sắp khóc, ánh nước kinh động. Chỉ cần nhìn một cái, Hàn Kiều đã phát hiện tim mình đập thình thịch.
Lâm Du Du giới thiệu thực đơn xong thì nhận ra không khí trên bàn im phăng phắc, người đàn ông kia còn đang nhìn cô ta không chớp mắt. Mà hai cô gái bên cạnh anh ta, người thì tức giận nhìn cô ta, cô gái quen Đường Ngự thì híp mắt vô cùng vui vẻ nhìn cô ta.
Ba người trên bàn đều nhìn cô ta chằm chằm khiến trong lòng Lâm Du Du vừa ngại vừa sợ. Cô ta nhìn một vòng, quyết định nói chuyện với Tiền Thiển nhìn như bình thường nhất. Cô ta hắng giọng một cái, có chút ấp úng hỏi Tiền Thiển: "Xin... Xin hỏi muốn gọi gì?"
"Ừm?" Tiền Thiển cười càng vui vẻ hơn, nhìn về phía Hàn Kiều và Triệu Mính Huyên phía đối diện rồi hất cằm: "Để họ chọn trước đi."
Tiền Thiển không định dùng thủ đoạn phức tạp gì để đối phó với Triệu Mính Huyên, cô chỉ đổi điểm hẹn thành nơi nữ chính Lâm Du Du làm việc mà thôi.
Trong phạm vi của nữ chính, tuyệt đối không cô gái nào có tầm ảnh hưởng lớn hơn cô ta. Chỉ cần tạo cơ hội thích hợp để Lâm Du Du thắp sáng kỹ năng Bạc Liên Hoa trước mặt họ, Tiền Thiển nắm chắc đến bảy phần, bất kể đối tượng hẹn hò sáng mai thích Triệu Mính Huyên bao nhiêu thì khi thấy Lâm Du Du khóc lê hoa đái vũ cũng động lòng. Cái này đủ để đâm đau Triệu Mính Huyên.
Còn chưa nói đến... Tiền Thiển híp mắt, hai rưỡi chiều cũng không phải cô chọn bừa. Dựa trên kịch bản, trong lúc làm việc thi thoảng nam chính sẽ giải lao một chút, thuận chân tới quán cà phê uống ly cà phê, thời gian xuất hiện không lệch nhiều lắm, khoảng tầm ba giờ chiều.
Cái gì gọi là gặp phải nam chính sai một đời, Tiền Thiển cảm thấy cần để Triệu Mính Huyên cảm nhận một chút. Nếu cô ta có gan lớn muốn đoạt nữ chính với nam chính thì càng đẹp. Với trình độ của Triệu Mính Huyên chỉ sợ không chống được một đòn của Lâm Du Du, chưa cần Lâm Du Du động thủ đã bị tập đoàn hộ hoa sứ giả của nữ chính chơi chết.
Mong ngày mai may mắn một chút để gặp được Đường Ngự, Tiền Thiển xấu xa nghĩ, như vậy Mạc Vũ cũng an toàn. Dưới ánh sáng nam chính chiếu rọi, dù Mạc Vũ đẹp trai hơn nữa cũng sẽ ảm đạm lu mờ.
Tiền Thiển liên tưởng đến tình cảnh Triệu Mính Huyên đối đầu với nữ chính rồi vui sướng học hết từ vựng. Tất cả đều không liên quan tới cô, nhiệm vụ của cô là học cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước.
Hôm sau, Tiền Thiển ăn trưa xong rồi vui mừng đi xem mắt. Cô đến cửa quán cà phê CoffeeCo, nấp vào vị trí quan sát thích hợp, đầu tiên là xác nhận đúng ca trực của Lâm Du Du, sau đó chờ thêm một lát thì thấy Triệu Mính Huyên kéo một người đàn ông vào quán, xong hết cô mới đi ra từ chỗ vắng, thoải mái tiến vào quán cà phê.
Triệu Mính Huyên thấy Tiền Thiển đến, trên mặt hiện ra vài phần thúc giục: "Mạc Tình, sao cậu đến muộn vậy, chúng tớ đã phải chờ cậu hồi lâu."
M*! Lâu nhất được hai phút đồng hồ, bà đây nhìn thấy rõ ràng đấy! Trong lòng Tiền Thiển chửi thầm nhưng trên mặt tỏ vẻ xin lỗi với Triệu Mính Huyên và người đàn ông đối diện: "Thật ngại quá, đã khiến hai người chờ lâu, hai người gọi món chưa?"
"Chờ cậu tới đó!" Triệu Mính Huyên yêu kiều trợn mắt nhìn Tiền Thiển một chút, kéo kéo ống tay áo người đàn ông kia: "Xin lỗi nhiều nha Hàn Kiều, bình thường Mạc Tình đều như vậy, không hề có quan niệm thời gian, em nói vài lần cô ấy cũng không nghe, anh thông cảm chút."
Hàn Kiều nhìn Tiền Thiển một chút, hờ hững gật đầu rồi nhìn Triệu Mính Huyên, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Huyên Huyên, em thích gì, Mocha được không?"
Triệu Mính Huyên làm bộ đẩy cánh tay Hàn Kiều: "Ai nha, hôm nay giới thiệu anh và Mạc Tình làm quen, sao anh lại hỏi em trước."
Hàn Kiều chỉ cười không nói, vẫn dịu dàng nhìn Triệu Mính Huyên. Dường như Triệu Mính Huyên chợt nhớ ra, nói với Tiền Thiển: "Trời ạ, hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau."
Tiền Thiển ngồi đối diện thản nhiên nhìn. Ha ha, giới thiệu, nửa ngày cũng không thấy Triệu Mính Huyên nói ra một câu giới thiệu, còn thường xuyên liếc mắt đưa tình kia kìa...
Triệu Mính Huyên đẩy nhẹ cánh tay Hàn Kiều, cơ thể hơi ngả về phía Hàn Kiều, cười nói: "Mạc Tình, đây là Hàn Kiều, là quản lý nghiệp vụ ở công ty mình. Anh ấy nổi danh là thanh niên tài tuấn trong công ty, là một người rất tài giỏi."
Sau đó cô ta nhìn Hàn Kiều cười nói: "Đây là bạn tốt Mạc Tình của em, anh đừng thấy cô ấy không xinh đẹp cũng không tìm được việc làm, tính tình cô ấy rất tốt..."
Tiền Thiển: A a a... Cô dính cứng trên người tên họ Hàn kia có hiệu quả rất tốt đấy...
Trong lúc Triệu Mính Huyên giới thiệu, Hàn Kiều không buồn liếc nhìn Tiền Thiển một cái, từ đầu tới cuối đều ngắm Triệu Mính Huyên. Triệu Mính Huyên thấy bộ dạng này của Hàn Kiều thì trong mắt dần hiện lên vẻ đắc ý. Tiền Thiển sờ sờ cằm, người đàn ông này có vẻ rất thâm tình nha, vậy được rồi, tung đại chiêu!
Tiền Thiển cười nói với Triệu Mính Huyên: "Mính Huyên, gọi món này trước đi, hôm nay đến muộn là tôi sai, để tôi mời khách." Nói xong thì ngẩng đầu tìm Lâm Du Du. Kết quả Tiền Thiển vừa ngẩng đầu đã phát hiện Lâm Du Du đi về phía này. Ha ha ha, trong lòng Tiền Thiển cười như điên, chưa thấy ai chịu hợp tác thế này! Tặng một like cho nữ chính đại nhân!
Lâm Du Du đã nhìn thấy Tiền Thiển từ lâu, liếc mắt một cái là nhận ra cô gái ngày đó kéo tay Đường Ngự. Cô ta không biết rốt cuộc cô gái này có quan hệ gì với Đường Ngự, nhưng hình ảnh hôm đó hai người thân mật dính vào một chỗ giống như đã in trong đầu cô ta, thỉnh thoảng lại nhảy ra kích thích cô ta.
Hôm nay lại nhìn thấy cô gái này xuất hiện ở quán cà phê, dường như là hẹn gặp với bạn bè, theo bản năng Lâm Du Du liền đi tới. Chỉ cần là người và việc có liên quan đến Đường Ngự cô ta đều muốn tới gần. Có lẽ... trong lòng Lâm Du Du mong muốn... Ở gần thêm một chút là có thể nghe được họ nhắc tới Đường Ngự. Như vậy có thể chứng minh rằng cô gái này không có quan hệ đặc biệt nào với Đường Ngự... Dù sao đó cũng là một cô gái ngoại hình bình thường lại hơi mập, Đường Ngự sẽ không để ý tới cô! Lâm Du Du tuyệt vọng an ủi mình.
Tiền Thiển thấy Lâm Du Du tới, trên mặt cười thành hoa luôn rồi. Hiện giờ rất cần nữ chính đại nhân dừng lại lâu một chút để tên họ Hàn tử tế kia quan sát ngắm nhìn. Cô cười tủm tỉm gật đầu với Lâm Du Du, gọi: "Xin chào, có thể giới thiệu đặc sản của cửa hàng cô cho chúng tôi biết được không?"
"À, vâng." Lâm Du Du có phần ngại ngùng gật đầu, trên mặt vương sắc đẹp đỏ như ráng chiều. Tiền Thiển như gã biến thái nhìn chằm chằm Lâm Du Du, híp mắt lại. Hoàn mỹ! Phải ngây ngô đáng yêu thế này chứ!
Quả nhiên, lúc Lâm Du Du bắt đầu giới thiệu thực đơn, ánh mắt Hàn Kiều chuyển từ người Triệu Mính Huyên lên mặt Lâm Du Du. Lúc đầu chỉ để ý một chút, càng về sau thì càng không thể rời mắt.
Lâm Du Du nhận ra Hàn Kiều nhìn cô ta chằm chằm, trong lòng có chút bối rối, không khỏi ngại ngùng nhìn Hàn Kiều một chút, bộ dáng giống như con thỏ nhỏ mở to hai mắt, trong mắt long lanh như sắp khóc, ánh nước kinh động. Chỉ cần nhìn một cái, Hàn Kiều đã phát hiện tim mình đập thình thịch.
Lâm Du Du giới thiệu thực đơn xong thì nhận ra không khí trên bàn im phăng phắc, người đàn ông kia còn đang nhìn cô ta không chớp mắt. Mà hai cô gái bên cạnh anh ta, người thì tức giận nhìn cô ta, cô gái quen Đường Ngự thì híp mắt vô cùng vui vẻ nhìn cô ta.
Ba người trên bàn đều nhìn cô ta chằm chằm khiến trong lòng Lâm Du Du vừa ngại vừa sợ. Cô ta nhìn một vòng, quyết định nói chuyện với Tiền Thiển nhìn như bình thường nhất. Cô ta hắng giọng một cái, có chút ấp úng hỏi Tiền Thiển: "Xin... Xin hỏi muốn gọi gì?"
"Ừm?" Tiền Thiển cười càng vui vẻ hơn, nhìn về phía Hàn Kiều và Triệu Mính Huyên phía đối diện rồi hất cằm: "Để họ chọn trước đi."
/167
|