Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 51: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (10)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
Triệu Mính Huyên nghe thấy Đường Ngự hỏi thăm chuyện xem mắt, trong lòng không khỏi có vài phần mong đợi. Cô ta sợ Đường Ngự hiểu lầm cô ta là người xem mắt, lại mong có thể bày ra vẻ mặt tốt trước mặt Đường Ngự, vậy nên vội vàng giải thích: "Thật ra là giới thiệu bạn trai cho Mạc Tình ạ. Ngài cũng biết điều kiện của Mạc Tình đấy. Em là bạn tốt tất nhiên phải lo cho cô ấy, thấy chàng trai không tệ lập tức giới thiệu cho Mạc Tình nhìn một chút, nếu có người nhìn trúng cô ấy cũng rất tốt."
"Ồ? Vậy à?" Bên miệng Đường Ngự lộ ra nụ cười châm chọc: "Vậy phải cảm ơn Triệu tiểu thư."
Tiếc là Triệu Mính Huyên không hiểu biểu cảm của Đường Ngự, ngược lại có vài phấn phấn khích nói: "Đều là bạn bè với nhau, đương nhiên..."
Đường Ngự đưa tay ngăn Triệu Mính Huyên đang không ngừng líu lo, nói với Lâm Du Du một câu: "Chọn món trước đi."
Lâm Du Du đã bị người ta gạt qua một bên rất lâu nhưng cô ta cũng không ngại. Cô ta đang dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Đường Ngự, thậm chí không chú ý tới hai người trên bàn nói cái gì. Tới khi Đường Ngự lặp lại việc chọn món một lần nữa, cô ta mới phản ứng lại.
Lâm Du Du phản ứng lại đương nhiên chú ý tới nhu cầu của Đường Ngự đầu tiên. Cô cười ngại ngùng với Đường Ngự một tiếng, hỏi: "Đường tiên sinh vẫn như cũ ạ?"
Đường Ngự gật đầu, quay sang hỏi Tiền Thiển: "Tình Tình muốn uống gì?"
Tiền Thiển có vài phần tò mò hỏi: "Bình thường anh uống gì?" Từ kịch bản cô biết cà phê của Đường Ngự đều do tự tay Lâm Du Du pha, nghe nói Đường Ngự rất thích, lần nào cũng chỉ uống loại này. Cô rất tò mò! Là loại cà phê nào mà khiến nam chính chung lòng thế này.
Đường Ngự cười lắc đầu: "Không có gì đặc biệt, buổi chiều tôi còn công việc nên mỗi lần đều chọn loại giúp tinh thần tỉnh táo thôi. Nhất định em sẽ không thích, uống cũng không có gì tốt."
Ầy... Được rồi! Tiền Thiển rụt cổ lại, dường như cô đã làm bại lộ chân tướng khó lường gì đó. Tiền Thiển có phần áy náy liếc nhìn Lâm Du Du, quả nhiên phát hiện trên mặt cô ta có vài phần buồn bã. Nhìn bộ dạng này của cô ta, Tiền Thiển có chút hối hận mình lắm mồm lắm miệng.
Đường Ngự thấy Tiền Thiển không chú ý tới menu, vậy là tự mình làm chủ: "Tình Tình đừng uống cà phê, gọi Mạt Trà Cầm Sắt đi. Ngoài ra bánh nướng xốp vị Cheese nơi này rất nổi tiếng, Kỷ Cảnh Ngôn cũng rất thích, ăn cái này đi."
Tiền Thiển gật đầu không phản đối. Dù sao cô tới xem kịch là chính, ăn là phụ. Đường Ngự thấy Tiền Thiển gật đầu liền đưa menu cho Lâm Du Du, cũng không hỏi ý hai người đối diện.
Triệu Mính Huyên ngồi đối diện thấy Đường Ngự không hỏi xem cô ta muốn gì, có phần xấu hổ cười một tiếng, nói với Lâm Du Du: "Chúng tôi cũng giống Mạc Tình."
Lâm Du Du nhìn Đường Ngự một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn môi đi pha đồ theo theo menu.
Đường Ngự để ý sắc mặt Lâm Du Du, hắn đang nhìn Tiền Thiển, nghiêm túc hỏi: "Anh trai em biết em đến xem mắt không?"
Tiền Thiển lắc đầu, nhìn sang Hàn Kiều đối diện, phát hiện anh ta đang ngây ngốc ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Du Du. Trong lòng Tiền Thiển cười xì một tiếng, đúng là đàn ông cùng một chỗ với Triệu Mính Huyên, đứng núi này trông núi nọ thật cmn không dễ mà, nửa giờ trước dịu dàng gọi "Huyên Huyên" dài "Huyên Huyên" ngắn đấy.
Đường Ngự cũng thuận theo ánh mắt Tiền Thiển nhìn thoáng qua Hàn Kiều, đương nhiên cũng thấy ánh mắt si tình nhìn Lâm Du Du của anh ta. Trên mặt Đường Ngự lộ vẻ chán ghét, quay đầu dạy dỗ Tiền Thiển: "Bao nhiêu tuổi đã đòi đi xem mắt, bị lừa thì sao."
"Ai nha, em là bạn của Mạc Tình, sao lại giới thiệu người không đáng tin cho cô ấy được chứ." Triệu Mính Huyên sợ để lại ấn tượng xấu với Đường Ngự, tranh thủ thời gian liếc mắt với Hàn Kiều bên cạnh. Tiếc là Hàn Kiều không để ý tới cô ta, vẫn chứa chan tình cảm nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Du Du.
Triệu Mính Huyên nhìn theo ánh mắt Hàn Kiều, oán hận nhìn thoáng qua Lâm Du Du, con nhỏ phiền phức này luôn gây chuyện xấu! Cô ta cúi đầu nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười khéo hiểu lòng người nhìn Đường Ngự: "Đường tiên sinh, Hàn Kiều là quản lý bộ nghiệp vụ ở công ty em, rất tài năng, khó tìm được đối tượng lý tưởng thế này nên em để Mạc Tình có cơ hội tiếp xúc một chút."
Cô ta dừng một lát, thấy Đường Ngự và Tiền Thiển đều nhìn cô ta, không có ý phản đối nên nói tiếp: "Em thấy Mạc Tình cũng không có ý gì, thế này đi, cảnh sắc đường Kính Hồ không tệ, để Mạc Tình và Hàn Kiều ra ngoài đi dạo một chút. Hai người ở riêng với nhau sẽ hiểu nhau hơn. Chúng ta ở đây chờ họ, thế này ngài cũng yên tâm hơn, được chứ?"
Triệu Mính Huyên nói ra lời này khiến Tiền Thiển chỉ muốn vỗ tay khen. Quăng hai kẻ chướng mắt là cô và Hàn Kiều đi, lại được ở chung với Đường Ngự, chủ ý này tuyệt đến không thể tuyệt hơn! Tiếc là... Từ trên xuống dưới Hàn Kiều đều tỏ vẻ ghét bỏ Tiền Thiển, đương nhiên sẽ không hợp tác! Người ta còn muốn ở lại trong tiệm ngắm nhìn nữ chính cơ!
Triệu Mính Huyên vừa dứt lời, Hàn Kiều đã nhíu chặt lông mày, vừa định mở miệng phản đối thì Đường Ngự lên tiếng trước.
Đường Ngự mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Mính Huyên: "Rất xin lỗi Triệu tiểu thư, sợ rằng Tình Tình không rảnh ở riêng với vị Hàn tiên sinh này được. Tối nay có yến hội, Tình Tình sẽ đi cùng tôi, một lát nữa chúng tôi sẽ rời đi."
Cái gì? Yến hội?! Mợ ơi! Không phải yến hội “kia kia” đó chứ?! Đừng có đen vậy chứ! Tiền Thiển sợ hãi cả kinh. Ông trời phù hộ tuyệt đối đừng là cái yến hội mà cô nghĩ đến, cô không muốn nhìn cả người Đường Ngự bị dội cà phê đâu.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu khẩn của Tiền Thiển. Lúc này Lâm Du Du bưng một cái khay trở về, mà Đường Ngự vẫn tiếp tục biểu thị sự bất mãn khi Triệu Mính Huyên kéo Tiền Thiển đến xem mắt.
"Triệu tiểu thư à, tôi thấy cần nói rõ ràng với cô, chuyện chung thân đại sự của Tình Tình có tôi và anh trai cô ấy quan tâm, không phiền cô đây nhọc lòng." Ngữ điệu Đường Ngự rất nặng nề.
Lâm Du Du bưng khay tới, chỉ nghe thấy Đường Ngự nói chuyện chung thân đại sự của Tiền Thiển do hắn lo. Thì ra... Bọn họ... Thật sự là dạng quan hệ thân mật này... Tâm tình Lâm Du Du suy sụp trong nháy mắt, mắt cô rưng rưng, nhìn bên mặt hoàn mỹ của Đường Ngự mà có phần tuyệt vọng.
Nhưng mà mình thật sự rất thích hắn! Lâm Du Du nhìn gương mặt Đường Ngự, có phần cùng đường nghĩ: Ít nhất cũng phải để hắn biết tình cảm của mình, tranh thủ một chút, chẳng phải cô bé kia rất bình thường sao? Không phải là không có cơ hội! Huống chi không ai yêu hắn hơn cô ta!
Thần sắc Lâm Du Du dần trở nên kiên định, cô ta đi tới, đứng bên cạnh Đường Ngự.
"Đường tiên sinh!" Cô ta có phần luống cuống, nhưng vẫn kiên định nói: "Tôi... Tôi muốn nói với anh..."
Lập tức ánh mắt người trên bàn đều tập trung vào Lâm Du Du. Tiền Thiển nghĩ thầm, xong! Thật sự là thời gian này rồi...
Đường Ngự khó hiểu nhìn Lâm Du Du, chờ cô ta nói tiếp.
"Tôi... Tôi muốn nói... Tôi thích anh! Ta muốn đi cùng với anh!" Lâm Du Du vừa nhắm mắt vừa lớn tiếng thổ lộ.
Triệu Mính Huyên nghe thấy Đường Ngự hỏi thăm chuyện xem mắt, trong lòng không khỏi có vài phần mong đợi. Cô ta sợ Đường Ngự hiểu lầm cô ta là người xem mắt, lại mong có thể bày ra vẻ mặt tốt trước mặt Đường Ngự, vậy nên vội vàng giải thích: "Thật ra là giới thiệu bạn trai cho Mạc Tình ạ. Ngài cũng biết điều kiện của Mạc Tình đấy. Em là bạn tốt tất nhiên phải lo cho cô ấy, thấy chàng trai không tệ lập tức giới thiệu cho Mạc Tình nhìn một chút, nếu có người nhìn trúng cô ấy cũng rất tốt."
"Ồ? Vậy à?" Bên miệng Đường Ngự lộ ra nụ cười châm chọc: "Vậy phải cảm ơn Triệu tiểu thư."
Tiếc là Triệu Mính Huyên không hiểu biểu cảm của Đường Ngự, ngược lại có vài phấn phấn khích nói: "Đều là bạn bè với nhau, đương nhiên..."
Đường Ngự đưa tay ngăn Triệu Mính Huyên đang không ngừng líu lo, nói với Lâm Du Du một câu: "Chọn món trước đi."
Lâm Du Du đã bị người ta gạt qua một bên rất lâu nhưng cô ta cũng không ngại. Cô ta đang dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Đường Ngự, thậm chí không chú ý tới hai người trên bàn nói cái gì. Tới khi Đường Ngự lặp lại việc chọn món một lần nữa, cô ta mới phản ứng lại.
Lâm Du Du phản ứng lại đương nhiên chú ý tới nhu cầu của Đường Ngự đầu tiên. Cô cười ngại ngùng với Đường Ngự một tiếng, hỏi: "Đường tiên sinh vẫn như cũ ạ?"
Đường Ngự gật đầu, quay sang hỏi Tiền Thiển: "Tình Tình muốn uống gì?"
Tiền Thiển có vài phần tò mò hỏi: "Bình thường anh uống gì?" Từ kịch bản cô biết cà phê của Đường Ngự đều do tự tay Lâm Du Du pha, nghe nói Đường Ngự rất thích, lần nào cũng chỉ uống loại này. Cô rất tò mò! Là loại cà phê nào mà khiến nam chính chung lòng thế này.
Đường Ngự cười lắc đầu: "Không có gì đặc biệt, buổi chiều tôi còn công việc nên mỗi lần đều chọn loại giúp tinh thần tỉnh táo thôi. Nhất định em sẽ không thích, uống cũng không có gì tốt."
Ầy... Được rồi! Tiền Thiển rụt cổ lại, dường như cô đã làm bại lộ chân tướng khó lường gì đó. Tiền Thiển có phần áy náy liếc nhìn Lâm Du Du, quả nhiên phát hiện trên mặt cô ta có vài phần buồn bã. Nhìn bộ dạng này của cô ta, Tiền Thiển có chút hối hận mình lắm mồm lắm miệng.
Đường Ngự thấy Tiền Thiển không chú ý tới menu, vậy là tự mình làm chủ: "Tình Tình đừng uống cà phê, gọi Mạt Trà Cầm Sắt đi. Ngoài ra bánh nướng xốp vị Cheese nơi này rất nổi tiếng, Kỷ Cảnh Ngôn cũng rất thích, ăn cái này đi."
Tiền Thiển gật đầu không phản đối. Dù sao cô tới xem kịch là chính, ăn là phụ. Đường Ngự thấy Tiền Thiển gật đầu liền đưa menu cho Lâm Du Du, cũng không hỏi ý hai người đối diện.
Triệu Mính Huyên ngồi đối diện thấy Đường Ngự không hỏi xem cô ta muốn gì, có phần xấu hổ cười một tiếng, nói với Lâm Du Du: "Chúng tôi cũng giống Mạc Tình."
Lâm Du Du nhìn Đường Ngự một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn môi đi pha đồ theo theo menu.
Đường Ngự để ý sắc mặt Lâm Du Du, hắn đang nhìn Tiền Thiển, nghiêm túc hỏi: "Anh trai em biết em đến xem mắt không?"
Tiền Thiển lắc đầu, nhìn sang Hàn Kiều đối diện, phát hiện anh ta đang ngây ngốc ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Du Du. Trong lòng Tiền Thiển cười xì một tiếng, đúng là đàn ông cùng một chỗ với Triệu Mính Huyên, đứng núi này trông núi nọ thật cmn không dễ mà, nửa giờ trước dịu dàng gọi "Huyên Huyên" dài "Huyên Huyên" ngắn đấy.
Đường Ngự cũng thuận theo ánh mắt Tiền Thiển nhìn thoáng qua Hàn Kiều, đương nhiên cũng thấy ánh mắt si tình nhìn Lâm Du Du của anh ta. Trên mặt Đường Ngự lộ vẻ chán ghét, quay đầu dạy dỗ Tiền Thiển: "Bao nhiêu tuổi đã đòi đi xem mắt, bị lừa thì sao."
"Ai nha, em là bạn của Mạc Tình, sao lại giới thiệu người không đáng tin cho cô ấy được chứ." Triệu Mính Huyên sợ để lại ấn tượng xấu với Đường Ngự, tranh thủ thời gian liếc mắt với Hàn Kiều bên cạnh. Tiếc là Hàn Kiều không để ý tới cô ta, vẫn chứa chan tình cảm nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Du Du.
Triệu Mính Huyên nhìn theo ánh mắt Hàn Kiều, oán hận nhìn thoáng qua Lâm Du Du, con nhỏ phiền phức này luôn gây chuyện xấu! Cô ta cúi đầu nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười khéo hiểu lòng người nhìn Đường Ngự: "Đường tiên sinh, Hàn Kiều là quản lý bộ nghiệp vụ ở công ty em, rất tài năng, khó tìm được đối tượng lý tưởng thế này nên em để Mạc Tình có cơ hội tiếp xúc một chút."
Cô ta dừng một lát, thấy Đường Ngự và Tiền Thiển đều nhìn cô ta, không có ý phản đối nên nói tiếp: "Em thấy Mạc Tình cũng không có ý gì, thế này đi, cảnh sắc đường Kính Hồ không tệ, để Mạc Tình và Hàn Kiều ra ngoài đi dạo một chút. Hai người ở riêng với nhau sẽ hiểu nhau hơn. Chúng ta ở đây chờ họ, thế này ngài cũng yên tâm hơn, được chứ?"
Triệu Mính Huyên nói ra lời này khiến Tiền Thiển chỉ muốn vỗ tay khen. Quăng hai kẻ chướng mắt là cô và Hàn Kiều đi, lại được ở chung với Đường Ngự, chủ ý này tuyệt đến không thể tuyệt hơn! Tiếc là... Từ trên xuống dưới Hàn Kiều đều tỏ vẻ ghét bỏ Tiền Thiển, đương nhiên sẽ không hợp tác! Người ta còn muốn ở lại trong tiệm ngắm nhìn nữ chính cơ!
Triệu Mính Huyên vừa dứt lời, Hàn Kiều đã nhíu chặt lông mày, vừa định mở miệng phản đối thì Đường Ngự lên tiếng trước.
Đường Ngự mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Mính Huyên: "Rất xin lỗi Triệu tiểu thư, sợ rằng Tình Tình không rảnh ở riêng với vị Hàn tiên sinh này được. Tối nay có yến hội, Tình Tình sẽ đi cùng tôi, một lát nữa chúng tôi sẽ rời đi."
Cái gì? Yến hội?! Mợ ơi! Không phải yến hội “kia kia” đó chứ?! Đừng có đen vậy chứ! Tiền Thiển sợ hãi cả kinh. Ông trời phù hộ tuyệt đối đừng là cái yến hội mà cô nghĩ đến, cô không muốn nhìn cả người Đường Ngự bị dội cà phê đâu.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu khẩn của Tiền Thiển. Lúc này Lâm Du Du bưng một cái khay trở về, mà Đường Ngự vẫn tiếp tục biểu thị sự bất mãn khi Triệu Mính Huyên kéo Tiền Thiển đến xem mắt.
"Triệu tiểu thư à, tôi thấy cần nói rõ ràng với cô, chuyện chung thân đại sự của Tình Tình có tôi và anh trai cô ấy quan tâm, không phiền cô đây nhọc lòng." Ngữ điệu Đường Ngự rất nặng nề.
Lâm Du Du bưng khay tới, chỉ nghe thấy Đường Ngự nói chuyện chung thân đại sự của Tiền Thiển do hắn lo. Thì ra... Bọn họ... Thật sự là dạng quan hệ thân mật này... Tâm tình Lâm Du Du suy sụp trong nháy mắt, mắt cô rưng rưng, nhìn bên mặt hoàn mỹ của Đường Ngự mà có phần tuyệt vọng.
Nhưng mà mình thật sự rất thích hắn! Lâm Du Du nhìn gương mặt Đường Ngự, có phần cùng đường nghĩ: Ít nhất cũng phải để hắn biết tình cảm của mình, tranh thủ một chút, chẳng phải cô bé kia rất bình thường sao? Không phải là không có cơ hội! Huống chi không ai yêu hắn hơn cô ta!
Thần sắc Lâm Du Du dần trở nên kiên định, cô ta đi tới, đứng bên cạnh Đường Ngự.
"Đường tiên sinh!" Cô ta có phần luống cuống, nhưng vẫn kiên định nói: "Tôi... Tôi muốn nói với anh..."
Lập tức ánh mắt người trên bàn đều tập trung vào Lâm Du Du. Tiền Thiển nghĩ thầm, xong! Thật sự là thời gian này rồi...
Đường Ngự khó hiểu nhìn Lâm Du Du, chờ cô ta nói tiếp.
"Tôi... Tôi muốn nói... Tôi thích anh! Ta muốn đi cùng với anh!" Lâm Du Du vừa nhắm mắt vừa lớn tiếng thổ lộ.
/167
|