Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 55: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (14)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
Kỷ Cảnh Ngôn bật cười, đụng phải con hàng gì đây, vừa tới đã bắt người ta phải xin lỗi. Y đang tính đáp lại thì một giọng nữ truyền tới từ phía sau: "Cảnh Ngôn, sao anh lại chọc con gái nhà người ta khóc thế kia, nhanh nhanh xin lỗi đi chứ."
Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn đồng thời quay đầu lại, là Tần Hàm bước đến. Cô ta chau mày, tỏ vẻ không hài lòng với hành động của Kỷ Cảnh Ngôn: "Chọc phụ nữ khóc rồi không biết xin lỗi."
"Không phải! Tôi rất khó hiểu nha, cô ta cứ khóc là do tôi làm à?" Kỷ Cảnh Ngôn sầm mặt, lời nói lạnh như băng.
"Ơ, vậy à, thế do tôi hiểm lầm rồi." Sắc mặt Tần Hàm vẫn như thường, chuyển mắt qua Tiền Thiển: "Nếu không phải Cảnh Ngôn thì hẳn là vị tiểu thư này nhỉ. Dù thế nào thì cô lùi một bước xin lỗi người ta là xong."
Hả? Tiền Thiển chỉ vào mũi mình, cả mặt đều khó hiểu nhìn Tần Hàm. Náo loạn kiểu gì thế này, hơi một tí là bắt người ta phải xin lỗi.
Tần Hàm gật đầu, rộng lượng đầy mình khuyên Tiền Thiển: "Chọc người ta khóc thì nên xin lỗi. Tôi nghĩ vị tiểu thư kia cũng không chấp nhặt chuyện này đâu."
Ha ha... Tiền Thiển muốn cười, rốt cuộc đây là tình huống gì thế này. Dựa theo kịch bản, không phải Tần Hàm mang theo đồng bạn làm khó Lâm Du Du, sau đó nam chính Đường Ngự anh hùng cứu mỹ nhân thuận tiện bồi dưỡng tình cảm với nữ chính sao?
Còn bây giờ là thế nào? Diễn viên quần và bạn tốt của nam chính lập nhóm làm khó nữ chính, nữ phụ và nam phụ thành nhóm anh hùng cứu mỹ nhân? Có biết tổ hợp này rất kỳ quái không hả!
"Chuyện gì vậy, sao đều ở đây?" Đường Ngự cũng bước tới xem. Bây giờ thì đã đủ người!
"Ngự..."
"Đường tiên sinh..."
Tần Hàm và Lâm Du Du đều hân hoan nhìn Đường Ngự, nhất là Tần Hàm, cô ta chỉ hận không thể dính sát vào Đường Ngự. Đường Ngự im lặng tránh Tần Hàm, đứng bên người Tiền Thiển, cúi đầu hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bọn tôi cũng rất muốn biết xảy ra chuyện gì đây." Kỷ Cảnh Ngôn nghiêm mặt nói trước.
Tiền Thiển nhìn Đường Ngự một cái, lại quay đầu nhìn Tần Hàm và nam phụ đang lạnh lùng trừng mắt nhìn cô: "Tần tiểu thư và vị tiên sinh này, tôi không thanh minh cái gì, tôi chỉ trần thuật lại chuyện vừa rồi cho hai vị nghe. Hai vị nghe xong hết rồi hãy chỉ trích được không?"
"Đương nhiên," Cô lại nhìn học trưởng của Lâm Du Du: "Khi tôi kể lại chắc vị tiên sinh này vẫn có chỗ khó hiểu, ngài có thể đợi tôi nói xong rồi kiểm chứng với vị tiểu thư bên cạnh."
Học trưởng của Lâm Du Du vừa nghe Tiền Thiển nói vậy đã mở miệng, nhưng vẫn không nói gì, nhân nhượng gật đầu với cô.
"Chuyện là thế này, vừa nãy tôi và Kỷ tiên sinh bên cạnh tôi đang trò chuyện, vị tiểu thư cạnh ngài đi tới bảo có lời muốn nói với tôi." Tiền Thiển nhìn về phía Lâm Du Du, thấy cô ta gật đầu.
"Cô ấy muốn nói chuyện riêng với tôi, nhưng tôi lại không thân quen với vị tiểu thư này - chúng tôi chỉ gặp hai lần ở quán cà phê, nên tôi từ chối. Tôi bảo cô ấy có chuyện gì có thể nói ở đây vì Kỷ tiên sinh là bạn của tôi, không cần kiêng dè điều gì cả." Tiền Thiển nhìn Kỷ Cảnh Ngôn một cái, Kỷ Cảnh Ngôn gật đầu tỏ vẻ không sai.
"Sau đó thì sao?" Tần Hàm hỏi, cô ta cảm thấy Tiền Thiển lan man nói nhảm, trọng điểm thì chưa thấy đâu.
"Sau đó vị tiểu thư này khóc... Rồi các người đến... Vậy đó." Tiền Thiển tổng kết ngắn gọn.
"Vậy thôi?" Tần Hàm có phần khó tin, đưa mắt nhìn Lâm Du Du. Chẳng lẽ cô ta vì chút chuyện nhỏ mà khóc thảm thương bậc này?!
"Là vậy đó!" Kỷ Cảnh Ngôn gật đầu khẳng định: "Nên mấy người hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không biết!"
"Không thể nào!" Học trưởng Lâm Du Du không thể chấp nhận mấy lời ba xàm này: "Nếu mấy người không nói gì quá đáng sao Du Du lại khóc đau lòng thế?!"
"Vị tiểu thư này, tôi nói sai chỗ nào không?" Tiền Thiển nhìn Lâm Du Du, Lâm Du Du vội lắc đầu.
"Vậy giờ cô có thể nói cho tôi và Kỷ tiên sinh biết, sao cô lại khóc không?" Tiền Thiển vội vàng hỏi tiếp.
Bị Tiền Thiển hỏi như thế, vành mắt Lâm Du Du bắt đầu đỏ lên: "Tôi... tôi xin lỗi.”
Sau đó tất cả mọi đần mặt nhìn cô ta khóc.
Học trưởng Lâm Du Du là thanh niên tốt hiểu chuyện, vừa thấy Lâm Du Du khóc là hiểu Tiền Thiển không lừa anh ta. Anh ta chân thành xin lỗi: "Rất xin lỗi, là tôi hiểu lầm rồi, ngại quá."
"Không sao đâu!" Tiền Thiển xua tay, cô cũng không phải dạng người hẹp hòi có thù tất báo, chút việc nhỏ cũng để bụng. Kỷ Cảnh Ngôn cũng thoải mái gật đầu tỏ vẻ không chấp nhặt.
"Nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi xin phép đi trước." Đường Ngự vẫn im lặng nửa ngày đột nhiên túm Tiền Thiển, xoay người rời đi.
Đường Ngự đi rồi, đương nhiên Kỷ Cảnh Ngôn và Tần Hàm tới vì Đường Ngự cũng lập tức đuổi theo, chỉ để lại Lâm Du Du si mê Đường Ngự và nam phụ si tình luôn ôm Lâm Du Du bảo vệ trong ngực.
Tiền Thiển quay đầu hai người họ, đột nhiên nở nụ cười. Cô cảm thấy nam phụ này rất có ý tứ, nhìn anh ta ôm Lâm Du Du trong ngực như bảo vệ đồ ăn, rất giống một con chó mập.
Đường Ngự cúi đầu nhìn Tiền Thiển: "Nhìn gì mà cười vui vẻ thế?"
"Đang nhìn tiểu thư phục vụ trong quán cà phê và bạn trai cô ấy." Tiền Thiển vừa cười vừa đáp: "Nhất định nam sinh kia rất thương yêu Lâm Du Du, nhìn cách anh ta ôm bạn gái tựa như chó lớn bảo vệ đồ ăn vậy."
Đường Ngự nhìn thoáng qua Lâm Du Du, cúi đầu xuống hỏi Tiền Thiển: "Ghen tị?"
"Ơ... Liên quan gì tới em, sao em phải ghen tị?" Tiền Thiển chảy hắc tuyến.
"Em tốt hơn cô ấy!" Đường Ngự nói một câu cao thâm khó lường, tiếp tục kéo Tiền Thiển: "Đi ăn chút bánh lót dạ trước. Tạm thời chúng ta chưa thể quay về, lát nữa dẫn em đi ăn gì đó sau."
Tiền Thiển không ý kiến, Tần Hàm sau lưng Đường Ngự muốn bám lấy không buông lại bị Kỷ Cảnh Ngôn chặn lại, không biết đã đi nơi nào.
Trước bàn, Tiền Thiển chần chừ cầm hai đĩa bánh ngọt.
"Không thích ăn đồ ngọt?" Đường Ngự nhìn món bánh rực rỡ bắt mắt trên đĩa mình, lại nhìn đĩa trống của Tiền Thiển.
"Không thích, nhưng không phải không ăn được. Không thích quá ngọt, không thích mấy vị thông thường, cũng không thích vị chocolate." Tiền Thiển cười cười.
"Rất nhiều cô gái đều thích vị chocolate, không ngờ em lại không thích."
"Đâu phải không ăn được. Em không kén ăn, chẳng qua không thích nên không định ăn." Tiền Thiển cầm một chiếc bánh ngọt Macaron lên cắn một miếng nhỏ: "Ơ... Rất ngọt, em còn nghĩ nó có vị mơ chua ngọt."
"Không thích sao còn ăn?" Đường Ngự nhìn Tiền Thiển cầm chiếc Macaron cắn một miếng khi nãy, thấy cô vừa cau mày vừa định nhét vào miệng.
"Cắn một miếng rồi vứt lại bàn rất mất lịch sự, đây là bánh em chọn, em phải có nghĩa vụ ăn hết." Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn Đường Ngự một cái, cúi đầu chuẩn bị ăn tiếp Macaron đã cắn dở, lại bất ngờ phát hiện hai tay trống trơn.
Kỷ Cảnh Ngôn bật cười, đụng phải con hàng gì đây, vừa tới đã bắt người ta phải xin lỗi. Y đang tính đáp lại thì một giọng nữ truyền tới từ phía sau: "Cảnh Ngôn, sao anh lại chọc con gái nhà người ta khóc thế kia, nhanh nhanh xin lỗi đi chứ."
Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn đồng thời quay đầu lại, là Tần Hàm bước đến. Cô ta chau mày, tỏ vẻ không hài lòng với hành động của Kỷ Cảnh Ngôn: "Chọc phụ nữ khóc rồi không biết xin lỗi."
"Không phải! Tôi rất khó hiểu nha, cô ta cứ khóc là do tôi làm à?" Kỷ Cảnh Ngôn sầm mặt, lời nói lạnh như băng.
"Ơ, vậy à, thế do tôi hiểm lầm rồi." Sắc mặt Tần Hàm vẫn như thường, chuyển mắt qua Tiền Thiển: "Nếu không phải Cảnh Ngôn thì hẳn là vị tiểu thư này nhỉ. Dù thế nào thì cô lùi một bước xin lỗi người ta là xong."
Hả? Tiền Thiển chỉ vào mũi mình, cả mặt đều khó hiểu nhìn Tần Hàm. Náo loạn kiểu gì thế này, hơi một tí là bắt người ta phải xin lỗi.
Tần Hàm gật đầu, rộng lượng đầy mình khuyên Tiền Thiển: "Chọc người ta khóc thì nên xin lỗi. Tôi nghĩ vị tiểu thư kia cũng không chấp nhặt chuyện này đâu."
Ha ha... Tiền Thiển muốn cười, rốt cuộc đây là tình huống gì thế này. Dựa theo kịch bản, không phải Tần Hàm mang theo đồng bạn làm khó Lâm Du Du, sau đó nam chính Đường Ngự anh hùng cứu mỹ nhân thuận tiện bồi dưỡng tình cảm với nữ chính sao?
Còn bây giờ là thế nào? Diễn viên quần và bạn tốt của nam chính lập nhóm làm khó nữ chính, nữ phụ và nam phụ thành nhóm anh hùng cứu mỹ nhân? Có biết tổ hợp này rất kỳ quái không hả!
"Chuyện gì vậy, sao đều ở đây?" Đường Ngự cũng bước tới xem. Bây giờ thì đã đủ người!
"Ngự..."
"Đường tiên sinh..."
Tần Hàm và Lâm Du Du đều hân hoan nhìn Đường Ngự, nhất là Tần Hàm, cô ta chỉ hận không thể dính sát vào Đường Ngự. Đường Ngự im lặng tránh Tần Hàm, đứng bên người Tiền Thiển, cúi đầu hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bọn tôi cũng rất muốn biết xảy ra chuyện gì đây." Kỷ Cảnh Ngôn nghiêm mặt nói trước.
Tiền Thiển nhìn Đường Ngự một cái, lại quay đầu nhìn Tần Hàm và nam phụ đang lạnh lùng trừng mắt nhìn cô: "Tần tiểu thư và vị tiên sinh này, tôi không thanh minh cái gì, tôi chỉ trần thuật lại chuyện vừa rồi cho hai vị nghe. Hai vị nghe xong hết rồi hãy chỉ trích được không?"
"Đương nhiên," Cô lại nhìn học trưởng của Lâm Du Du: "Khi tôi kể lại chắc vị tiên sinh này vẫn có chỗ khó hiểu, ngài có thể đợi tôi nói xong rồi kiểm chứng với vị tiểu thư bên cạnh."
Học trưởng của Lâm Du Du vừa nghe Tiền Thiển nói vậy đã mở miệng, nhưng vẫn không nói gì, nhân nhượng gật đầu với cô.
"Chuyện là thế này, vừa nãy tôi và Kỷ tiên sinh bên cạnh tôi đang trò chuyện, vị tiểu thư cạnh ngài đi tới bảo có lời muốn nói với tôi." Tiền Thiển nhìn về phía Lâm Du Du, thấy cô ta gật đầu.
"Cô ấy muốn nói chuyện riêng với tôi, nhưng tôi lại không thân quen với vị tiểu thư này - chúng tôi chỉ gặp hai lần ở quán cà phê, nên tôi từ chối. Tôi bảo cô ấy có chuyện gì có thể nói ở đây vì Kỷ tiên sinh là bạn của tôi, không cần kiêng dè điều gì cả." Tiền Thiển nhìn Kỷ Cảnh Ngôn một cái, Kỷ Cảnh Ngôn gật đầu tỏ vẻ không sai.
"Sau đó thì sao?" Tần Hàm hỏi, cô ta cảm thấy Tiền Thiển lan man nói nhảm, trọng điểm thì chưa thấy đâu.
"Sau đó vị tiểu thư này khóc... Rồi các người đến... Vậy đó." Tiền Thiển tổng kết ngắn gọn.
"Vậy thôi?" Tần Hàm có phần khó tin, đưa mắt nhìn Lâm Du Du. Chẳng lẽ cô ta vì chút chuyện nhỏ mà khóc thảm thương bậc này?!
"Là vậy đó!" Kỷ Cảnh Ngôn gật đầu khẳng định: "Nên mấy người hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không biết!"
"Không thể nào!" Học trưởng Lâm Du Du không thể chấp nhận mấy lời ba xàm này: "Nếu mấy người không nói gì quá đáng sao Du Du lại khóc đau lòng thế?!"
"Vị tiểu thư này, tôi nói sai chỗ nào không?" Tiền Thiển nhìn Lâm Du Du, Lâm Du Du vội lắc đầu.
"Vậy giờ cô có thể nói cho tôi và Kỷ tiên sinh biết, sao cô lại khóc không?" Tiền Thiển vội vàng hỏi tiếp.
Bị Tiền Thiển hỏi như thế, vành mắt Lâm Du Du bắt đầu đỏ lên: "Tôi... tôi xin lỗi.”
Sau đó tất cả mọi đần mặt nhìn cô ta khóc.
Học trưởng Lâm Du Du là thanh niên tốt hiểu chuyện, vừa thấy Lâm Du Du khóc là hiểu Tiền Thiển không lừa anh ta. Anh ta chân thành xin lỗi: "Rất xin lỗi, là tôi hiểu lầm rồi, ngại quá."
"Không sao đâu!" Tiền Thiển xua tay, cô cũng không phải dạng người hẹp hòi có thù tất báo, chút việc nhỏ cũng để bụng. Kỷ Cảnh Ngôn cũng thoải mái gật đầu tỏ vẻ không chấp nhặt.
"Nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi xin phép đi trước." Đường Ngự vẫn im lặng nửa ngày đột nhiên túm Tiền Thiển, xoay người rời đi.
Đường Ngự đi rồi, đương nhiên Kỷ Cảnh Ngôn và Tần Hàm tới vì Đường Ngự cũng lập tức đuổi theo, chỉ để lại Lâm Du Du si mê Đường Ngự và nam phụ si tình luôn ôm Lâm Du Du bảo vệ trong ngực.
Tiền Thiển quay đầu hai người họ, đột nhiên nở nụ cười. Cô cảm thấy nam phụ này rất có ý tứ, nhìn anh ta ôm Lâm Du Du trong ngực như bảo vệ đồ ăn, rất giống một con chó mập.
Đường Ngự cúi đầu nhìn Tiền Thiển: "Nhìn gì mà cười vui vẻ thế?"
"Đang nhìn tiểu thư phục vụ trong quán cà phê và bạn trai cô ấy." Tiền Thiển vừa cười vừa đáp: "Nhất định nam sinh kia rất thương yêu Lâm Du Du, nhìn cách anh ta ôm bạn gái tựa như chó lớn bảo vệ đồ ăn vậy."
Đường Ngự nhìn thoáng qua Lâm Du Du, cúi đầu xuống hỏi Tiền Thiển: "Ghen tị?"
"Ơ... Liên quan gì tới em, sao em phải ghen tị?" Tiền Thiển chảy hắc tuyến.
"Em tốt hơn cô ấy!" Đường Ngự nói một câu cao thâm khó lường, tiếp tục kéo Tiền Thiển: "Đi ăn chút bánh lót dạ trước. Tạm thời chúng ta chưa thể quay về, lát nữa dẫn em đi ăn gì đó sau."
Tiền Thiển không ý kiến, Tần Hàm sau lưng Đường Ngự muốn bám lấy không buông lại bị Kỷ Cảnh Ngôn chặn lại, không biết đã đi nơi nào.
Trước bàn, Tiền Thiển chần chừ cầm hai đĩa bánh ngọt.
"Không thích ăn đồ ngọt?" Đường Ngự nhìn món bánh rực rỡ bắt mắt trên đĩa mình, lại nhìn đĩa trống của Tiền Thiển.
"Không thích, nhưng không phải không ăn được. Không thích quá ngọt, không thích mấy vị thông thường, cũng không thích vị chocolate." Tiền Thiển cười cười.
"Rất nhiều cô gái đều thích vị chocolate, không ngờ em lại không thích."
"Đâu phải không ăn được. Em không kén ăn, chẳng qua không thích nên không định ăn." Tiền Thiển cầm một chiếc bánh ngọt Macaron lên cắn một miếng nhỏ: "Ơ... Rất ngọt, em còn nghĩ nó có vị mơ chua ngọt."
"Không thích sao còn ăn?" Đường Ngự nhìn Tiền Thiển cầm chiếc Macaron cắn một miếng khi nãy, thấy cô vừa cau mày vừa định nhét vào miệng.
"Cắn một miếng rồi vứt lại bàn rất mất lịch sự, đây là bánh em chọn, em phải có nghĩa vụ ăn hết." Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn Đường Ngự một cái, cúi đầu chuẩn bị ăn tiếp Macaron đã cắn dở, lại bất ngờ phát hiện hai tay trống trơn.
/167
|