Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 70: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (29)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
***
Quả nhiên phòng tắm bày trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da, là nhãn hiệu nổi tiếng châu Âu. Tiền Thiển cầm lọ lên nhìn một chút: "Có sữa tẩy trang nữa cơ? Thật cẩn thận mà..."
Đúng rồi, hôm qua cô tới tham gia hoạt động rồi vẫn giữ nguyên lớp trang điểm đi ngủ, thật hại da mà. Tiền Thiển bực bội ngẩng đầu nhìn gương, kết quả tí nữa giật mình hét ầm lên.
Cmn! Đồ quỷ trong gương kia là ai! Tiền Thiển chấn kinh trừng mắt nhìn bộ dạng của mình. Kẻ mắt và mascara dính thành hai cục đen treo lơ lửng. Kem nền bị cọ thành từng mảng, gương mặt chỗ trắng chỗ vàng, cộng thêm sau một đêm mũi tiết dầu, cũng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ đậu má...
Cùng với mảng son môi bê bết và đầu tóc rối xù, Tiền Thiển cảm thấy trình độ tha thứ của Đường Ngự với cô thật cao mà! Bộ dạng này cũng ăn được nữa! Ngay chính cô cũng sắp buồn nôn đến chết đây... Bảo sao trong bộ sản phẩm dưỡng da còn có dầu tẩy trang!
Tháo trang sức, rửa mặt, tắm rửa, bôi mỹ phẩm dưỡng da, sấy tóc, Tiền Thiển loanh quanh đến gần một giờ. Tiền Thiển hơi đỏ mặt nhìn vào cơ thể mập mạp của mình trong gương. M*! Đường Ngự là chó à? Sao lại cắn cô thành cái đức hành này đây.
Đợi thu dọn xong xuôi chuẩn bị ra khỏi nhà tắm, Tiền Thiển mới chợt nhớ ra y phục của cô ở bên ngoài. Không còn cách nào, Tiền Thiển đành quấn khăn tắm lên người, hé một khe nhỏ gọi ra ngoài: "Đường Ngự, giúp em mang quần áo vào đây với."
Bên ngoài im lặng không ai đáp lời, Tiền Thiển chờ trong chốc lát, cảm thấy hơi lạ. Cô cẩn thận mở cửa phòng tắm thò đầu ra: "Đường Ngự? Đi rồi à?"
Đột nhiên, bóng người lóe lên, một tay đẩy mạnh cửa phòng tắm bế cô lên. Tiền Thiển giật mình kêu. Lúc kịp phản ứng đã bị Đường Ngự bế ra ghế salon.
"Sao chậm vậy?" Đường Ngự chôn mặt cọ cọ vào cổ Tiền Thiển như một con cún con.
"Anh buông ra đã, em muốn đi mặc quần áo." Tiền Thiển hơi nhúc nhích, định trượt khỏi người Đường Ngự lại bị hắn kéo mạnh về.
"Vội gì chứ, y phục của chúng ta vẫn chưa đến. Anh vừa gọi phục vụ khách sạn, khá muộn rồi, chúng ta ăn gì trước đi." Đường Ngự mặc áo choàng tắm của khách sạn, bình thản dựa trên ghế salon, vừa ôm Tiền Thiển vừa lơ đãng chọc tay cô.
"Tình Tình..." Sau một hồi trầm mặc, Đường Ngự bỗng cất tiếng gọi Tiền Thiển, giọng hắn vẫn mang theo vài phần lười biếng nhưng Tiền Thiển không dám khinh thường.
"Vâng... anh nói đi?" Tiền Thiển cắn răng đáp.
"Em nhớ hôm qua mình nói gì không?" Giọng nói Đường Ngự nhìn như tùy ý lại chứa vài phần nghiêm túc và chấp nhấp.
"Cái đó... Em..." Tiền Thiển gượng cười, trong đầu đang nghĩ không biết lừa Đường Ngự thế nào đây. Hôm qua cô nói không ít thứ, hình như còn liên quan đến Lâm Du Du, càng cẩn thận ngẫm nghĩ càng không dễ nói.
"Ồ..." Đường Ngự vừa thản nhiên chỉnh tóc cô, vừa hờ hững nói: "Khi nãy Cảnh Ngôn gọi điện tới, đã xét nghiệm ra thành phần của thuốc hôm qua. Đó không phải chất gây ảo giác mà là một loại thuốc khá đắt, tác dụng chính là kích thích tình dục, khiến thần kinh hưng phấn và cải thiện tâm trạng. Nó khiến người ta khó khống chế hành vi, nhưng cũng chỉ thế thôi. Nếu em bảo vì tác dụng của thuốc mà không nhớ rõ, em nghĩ anh tin không?"
Tiền Thiển nghẹn họng, khó khăn cất tiếng: "Vậy... Vậy em đoán đó là thủ đoạn của cô nào đó muốn trở thành phu nhân Đường gia, có lẽ mục đích chính là để anh giữ tỉnh táo trong lúc phát tình. Lên giường trong tình trạng này, khả năng rất cao anh sẽ phụ trách. Dù sao nếu dùng mấy thứ như thuốc gây ảo giác sẽ khiến anh mơ mơ hồ hồ, sau đó không chịu nhận nợ thì hỏng hết."
"Có lý đấy." Đường Ngự hờ hững gật đầu: "Đây không phải trọng điểm. Hiện giờ thảo luận vấn đề của anh đi."
"Anh muốn hỏi cái gì?" Tiền Thiển cảnh giác nhìn Đường Ngự: "Hôm qua thần kinh hưng phấn em ăn nói bậy bạ, rất nhiều lời đều chỉ là nói vui thôi."
Đường Ngự cười cười: "Anh vẫn chưa nói mà em đã bối rối gì vậy."
"Em không bối rối!" Tiền Thiển kiên quyết phủ nhận: "Em chỉ khuyên anh không nên tin mấy lời linh tinh nhảm nhí em nói hôm qua thôi."
"Ồ? Cụ thể là gì?" Đường Ngự dù bận vẫn ung dung.
Tiền Thiển lại nghẹn lời. Chẳng lẽ cô lại nói, cô đã tiết lộ tin tức của vợ hắn à?! Cô ảo não cúi đầu, vò đã mẻ không sợ sứt hỏi: "Anh muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi đi, đừng vòng vèo."
Đường Ngự thấy bộ dạng này của cô, thích thú hôn một cái. Vượt ngoài dự kiến của Tiền Thiển, Đường Ngự cũng không hứng thú lắm với cái tin tức liên quan đến "vợ tương lai" hôm qua cô nói hớ.
Hắn nhẹ nhàng véo gương mặt tròn của cô: "Em trúng chiêu thay anh, anh nhớ hôm qua anh hỏi em, nếu anh bị trúng thuốc sẽ thế nào?"
Tiền Thiển nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Hôm sau mở mắt sẽ có thêm một cô bạn gái? Hình như em trả lời như vậy. Tám nhảm thôi, anh hỏi làm gì." Dọa cô sợ hãi một trận, thì ra là một câu nhảm nhí thế này...
"Bởi vì trên thực tế dù em trúng thuốc hay anh trúng thuốc, kết quả đều như vậy, nên anh muốn chính miệng em xác nhận lại." Đường Ngự tốt tính trả lời.
... Đường Ngự có ý gì đây?! Đừng nói là ý cô nghĩ tới nha?
Tiền Thiển thình lình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Đường Ngự: "Chẳng lẽ anh nghĩ em trúng thuốc thay anh nên trong lòng áy náy muốn chịu trách nhiệm chứ? Em không cần nhé! Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả, không phải bận tâm chuyện này, còn nữa..."
Tiền Thiển dừng một chút, cô muốn nói là mình chủ động bổ nhào vào Đường Ngự, nhưng nhớ lại tình huống hôm qua một chút, lại thấy lạ lạ.
"Còn nữa cái gì? Còn nữa là em không khống chế được nhào lên người anh?" Dường như Đường Ngự biết cô định nói gì, hắn cười nhẹ lắc đầu: "Tình Tình, anh là đàn ông trưởng thành. Hôm qua em đứng còn không vững, em thấy mình có năng lực bổ nhào lên người anh?"
Tiền Thiển: (⊙o⊙) Thật là trung thực mà!!! Vậy nên bây giờ phải làm thế nào!!! Hình như nam chính muốn chịu trách nhiệm với cô!!! Lâm Du Du đâu?! Lâm Du Du làm sao bây giờ?!!
Đường Ngự nhìn gương mặt ngơ ngác của Tiền Thiển, lại cười hôn một cái lên môi cô: "Em cảm thấy anh áy náy ư? Chúng ta chỉ làm trước chuyện sau này sẽ làm thôi, sao phải áy náy chứ."
Tiền Thiển choáng váng trước thông tin tiết lộ trong lời nói của hắn, cô do dự hỏi: "Vậy anh, anh đã sớm bày mưu bẫy em?"
Đường Ngự thở dài một hơi, chôn đầu vào cổ Tiền Thiển: "Anh theo đuổi em lâu như vậy, chẳng lẽ em không phát hiện à."
Ngữ điệu của hắn có phần tủi thân ấm ức: "Anh thấy mình đã thể hiện rất rõ mà..."
M* nó! Thì ra nam chính luôn theo đuổi tui! Chuyện quan trọng thế sao không ai nói cho tui biết hả!!! Tiền Thiển đã sững sờ đến không nói ra lời...
***
Quả nhiên phòng tắm bày trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da, là nhãn hiệu nổi tiếng châu Âu. Tiền Thiển cầm lọ lên nhìn một chút: "Có sữa tẩy trang nữa cơ? Thật cẩn thận mà..."
Đúng rồi, hôm qua cô tới tham gia hoạt động rồi vẫn giữ nguyên lớp trang điểm đi ngủ, thật hại da mà. Tiền Thiển bực bội ngẩng đầu nhìn gương, kết quả tí nữa giật mình hét ầm lên.
Cmn! Đồ quỷ trong gương kia là ai! Tiền Thiển chấn kinh trừng mắt nhìn bộ dạng của mình. Kẻ mắt và mascara dính thành hai cục đen treo lơ lửng. Kem nền bị cọ thành từng mảng, gương mặt chỗ trắng chỗ vàng, cộng thêm sau một đêm mũi tiết dầu, cũng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ đậu má...
Cùng với mảng son môi bê bết và đầu tóc rối xù, Tiền Thiển cảm thấy trình độ tha thứ của Đường Ngự với cô thật cao mà! Bộ dạng này cũng ăn được nữa! Ngay chính cô cũng sắp buồn nôn đến chết đây... Bảo sao trong bộ sản phẩm dưỡng da còn có dầu tẩy trang!
Tháo trang sức, rửa mặt, tắm rửa, bôi mỹ phẩm dưỡng da, sấy tóc, Tiền Thiển loanh quanh đến gần một giờ. Tiền Thiển hơi đỏ mặt nhìn vào cơ thể mập mạp của mình trong gương. M*! Đường Ngự là chó à? Sao lại cắn cô thành cái đức hành này đây.
Đợi thu dọn xong xuôi chuẩn bị ra khỏi nhà tắm, Tiền Thiển mới chợt nhớ ra y phục của cô ở bên ngoài. Không còn cách nào, Tiền Thiển đành quấn khăn tắm lên người, hé một khe nhỏ gọi ra ngoài: "Đường Ngự, giúp em mang quần áo vào đây với."
Bên ngoài im lặng không ai đáp lời, Tiền Thiển chờ trong chốc lát, cảm thấy hơi lạ. Cô cẩn thận mở cửa phòng tắm thò đầu ra: "Đường Ngự? Đi rồi à?"
Đột nhiên, bóng người lóe lên, một tay đẩy mạnh cửa phòng tắm bế cô lên. Tiền Thiển giật mình kêu. Lúc kịp phản ứng đã bị Đường Ngự bế ra ghế salon.
"Sao chậm vậy?" Đường Ngự chôn mặt cọ cọ vào cổ Tiền Thiển như một con cún con.
"Anh buông ra đã, em muốn đi mặc quần áo." Tiền Thiển hơi nhúc nhích, định trượt khỏi người Đường Ngự lại bị hắn kéo mạnh về.
"Vội gì chứ, y phục của chúng ta vẫn chưa đến. Anh vừa gọi phục vụ khách sạn, khá muộn rồi, chúng ta ăn gì trước đi." Đường Ngự mặc áo choàng tắm của khách sạn, bình thản dựa trên ghế salon, vừa ôm Tiền Thiển vừa lơ đãng chọc tay cô.
"Tình Tình..." Sau một hồi trầm mặc, Đường Ngự bỗng cất tiếng gọi Tiền Thiển, giọng hắn vẫn mang theo vài phần lười biếng nhưng Tiền Thiển không dám khinh thường.
"Vâng... anh nói đi?" Tiền Thiển cắn răng đáp.
"Em nhớ hôm qua mình nói gì không?" Giọng nói Đường Ngự nhìn như tùy ý lại chứa vài phần nghiêm túc và chấp nhấp.
"Cái đó... Em..." Tiền Thiển gượng cười, trong đầu đang nghĩ không biết lừa Đường Ngự thế nào đây. Hôm qua cô nói không ít thứ, hình như còn liên quan đến Lâm Du Du, càng cẩn thận ngẫm nghĩ càng không dễ nói.
"Ồ..." Đường Ngự vừa thản nhiên chỉnh tóc cô, vừa hờ hững nói: "Khi nãy Cảnh Ngôn gọi điện tới, đã xét nghiệm ra thành phần của thuốc hôm qua. Đó không phải chất gây ảo giác mà là một loại thuốc khá đắt, tác dụng chính là kích thích tình dục, khiến thần kinh hưng phấn và cải thiện tâm trạng. Nó khiến người ta khó khống chế hành vi, nhưng cũng chỉ thế thôi. Nếu em bảo vì tác dụng của thuốc mà không nhớ rõ, em nghĩ anh tin không?"
Tiền Thiển nghẹn họng, khó khăn cất tiếng: "Vậy... Vậy em đoán đó là thủ đoạn của cô nào đó muốn trở thành phu nhân Đường gia, có lẽ mục đích chính là để anh giữ tỉnh táo trong lúc phát tình. Lên giường trong tình trạng này, khả năng rất cao anh sẽ phụ trách. Dù sao nếu dùng mấy thứ như thuốc gây ảo giác sẽ khiến anh mơ mơ hồ hồ, sau đó không chịu nhận nợ thì hỏng hết."
"Có lý đấy." Đường Ngự hờ hững gật đầu: "Đây không phải trọng điểm. Hiện giờ thảo luận vấn đề của anh đi."
"Anh muốn hỏi cái gì?" Tiền Thiển cảnh giác nhìn Đường Ngự: "Hôm qua thần kinh hưng phấn em ăn nói bậy bạ, rất nhiều lời đều chỉ là nói vui thôi."
Đường Ngự cười cười: "Anh vẫn chưa nói mà em đã bối rối gì vậy."
"Em không bối rối!" Tiền Thiển kiên quyết phủ nhận: "Em chỉ khuyên anh không nên tin mấy lời linh tinh nhảm nhí em nói hôm qua thôi."
"Ồ? Cụ thể là gì?" Đường Ngự dù bận vẫn ung dung.
Tiền Thiển lại nghẹn lời. Chẳng lẽ cô lại nói, cô đã tiết lộ tin tức của vợ hắn à?! Cô ảo não cúi đầu, vò đã mẻ không sợ sứt hỏi: "Anh muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi đi, đừng vòng vèo."
Đường Ngự thấy bộ dạng này của cô, thích thú hôn một cái. Vượt ngoài dự kiến của Tiền Thiển, Đường Ngự cũng không hứng thú lắm với cái tin tức liên quan đến "vợ tương lai" hôm qua cô nói hớ.
Hắn nhẹ nhàng véo gương mặt tròn của cô: "Em trúng chiêu thay anh, anh nhớ hôm qua anh hỏi em, nếu anh bị trúng thuốc sẽ thế nào?"
Tiền Thiển nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Hôm sau mở mắt sẽ có thêm một cô bạn gái? Hình như em trả lời như vậy. Tám nhảm thôi, anh hỏi làm gì." Dọa cô sợ hãi một trận, thì ra là một câu nhảm nhí thế này...
"Bởi vì trên thực tế dù em trúng thuốc hay anh trúng thuốc, kết quả đều như vậy, nên anh muốn chính miệng em xác nhận lại." Đường Ngự tốt tính trả lời.
... Đường Ngự có ý gì đây?! Đừng nói là ý cô nghĩ tới nha?
Tiền Thiển thình lình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Đường Ngự: "Chẳng lẽ anh nghĩ em trúng thuốc thay anh nên trong lòng áy náy muốn chịu trách nhiệm chứ? Em không cần nhé! Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả, không phải bận tâm chuyện này, còn nữa..."
Tiền Thiển dừng một chút, cô muốn nói là mình chủ động bổ nhào vào Đường Ngự, nhưng nhớ lại tình huống hôm qua một chút, lại thấy lạ lạ.
"Còn nữa cái gì? Còn nữa là em không khống chế được nhào lên người anh?" Dường như Đường Ngự biết cô định nói gì, hắn cười nhẹ lắc đầu: "Tình Tình, anh là đàn ông trưởng thành. Hôm qua em đứng còn không vững, em thấy mình có năng lực bổ nhào lên người anh?"
Tiền Thiển: (⊙o⊙) Thật là trung thực mà!!! Vậy nên bây giờ phải làm thế nào!!! Hình như nam chính muốn chịu trách nhiệm với cô!!! Lâm Du Du đâu?! Lâm Du Du làm sao bây giờ?!!
Đường Ngự nhìn gương mặt ngơ ngác của Tiền Thiển, lại cười hôn một cái lên môi cô: "Em cảm thấy anh áy náy ư? Chúng ta chỉ làm trước chuyện sau này sẽ làm thôi, sao phải áy náy chứ."
Tiền Thiển choáng váng trước thông tin tiết lộ trong lời nói của hắn, cô do dự hỏi: "Vậy anh, anh đã sớm bày mưu bẫy em?"
Đường Ngự thở dài một hơi, chôn đầu vào cổ Tiền Thiển: "Anh theo đuổi em lâu như vậy, chẳng lẽ em không phát hiện à."
Ngữ điệu của hắn có phần tủi thân ấm ức: "Anh thấy mình đã thể hiện rất rõ mà..."
M* nó! Thì ra nam chính luôn theo đuổi tui! Chuyện quan trọng thế sao không ai nói cho tui biết hả!!! Tiền Thiển đã sững sờ đến không nói ra lời...
/167
|