Câu chuyện liên quan đến các trận đấu diễn ra sôi nổi trong tháng 6 và tiếp tục lan sang tháng 7.
Suốt một tháng nay, tất cả mọi người đều phải trầm trồ về màn biểu hiện của đội tuyển Tây Ban Nha. Đội tuyển Tây Ban Nha luôn được biết đến là vua của vòng loại và vòng bảng. Những năm qua, đội tuyển Tây Ban Nha bắt đầu thi đấu kém hiệu quả trong nửa sau vòng loại trực tiếp.
Năm nay, nhờ vào phong độ vụt sáng của Casillas, Oleguer và Carlos, đội tuyển Tây Ban Nha đã phá vỡ tình thế bế tắc, hướng thẳng đến vòng chung kết!!!
Toàn bộ bán đảo Iberia chìm trong không khí náo nhiệt. Tại thủ đô Madrid, thành phố Barcelona và các quảng trường trung tâm liên tục dựng màn hình led khổng lồ. Băng rôn và quốc kì tung bay phấp phới trên mọi con phố. Bia lạnh trở thành thức uống ngon nhất đối với đám đông ngồi quanh quảng trường.
Ngày 11 tháng 7 được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đến. Cái nóng hừng hực của mùa hè biến cả thành phố thành một lò lửa. Vô số người từ khắp nơi đổ dồn về thành phố lớn nhất Nam Phi – địa điểm nổi tiếng nhiều khoáng sản nhất thế giới. Hôm nay, vì là thành phố tổ chức trận chung kết nên nó nhận được đông đảo sự chú ý của quần chúng.
Mặt trời vàng rực chiếu rọi khắp thành phố Johannesburg [*], người hâm mộ tập trung ngoài sân từ sớm.
[*] Johannesburg: Là thành phố lớn nhất Nam Phi. Johannesburg là tỉnh lỵ của tỉnh Gauteng, tỉnh giàu có nhất Nam Phi và là nền kinh tế lớn thứ 4 ở châu Phi cận Sahara.
Sân vận động lớn nhất Nam Phi có sức chứa lên đến 100.000 khán giả. Hôm nay ban tổ chức đã bổ sung thêm nhiều chỗ để đáp ứng nhu cầu của người hâm mộ. Cảnh tượng hàng trăm nghìn người hò hét cổ vũ cho đội bóng họ yêu mến vô cùng tráng lệ!
Chiều hôm đó, người hâm mộ với trang phục khác nhau, đến từ các nền văn hóa khác nhau nối đuôi thành hàng lục tục vào sân. Ánh mặt trời nóng rực không làm giảm mất sự háo hức của họ. Ngược lại, sau khi vào sân, họ không quên hô to tên đội bóng và cầu thủ mà mình ủng hộ.
Màu đỏ dưới sân tượng trưng cho ngọn lửa đang cháy lên. Màn đêm buông xuống, ánh sáng từ ngọn lửa lan ra ngoài, biến sân vận động thành một đốm lửa khổng lồ.
Đội tuyển Tây Ban Nha và đội tuyển Hà Lan xếp thành hai hàng thẳng, chuẩn bị vào sân. Đội tuyển Tây Ban Nha mặc áo màu đỏ, còn đội tuyển Hà Lan mặc áo màu cam, mỗi cầu thủ nắm tay một cậu bé hoặc một cô bé. Phía trước đoàn người là tổ trọng tài và trưởng ban tổ chức, trọng tài mặc áo xanh để dễ phân biệt. Ngoài ra còn có các nhân viên an ninh và phóng viên báo chí tác nghiệp.
Carlos đứng giữa hàng ngũ, dắt tay một bé trai có mái tóc dài màu vàng kim. Thật sự là một bé trai, ban đầu anh còn tưởng là bé gái.
“Mái tóc dài nói lên cá tính riêng, còn nắm đấm nói cho anh biết giới tính của em.” Cậu bé lạnh lùng nói.
Không thể trách Carlos được, vì cậu bé có khuôn mặt tinh tế, cộng thêm tuổi còn nhỏ nên khó có thể phân biệt giới tính. Carlos cũng giơ nắm đấm ra: “Anh lớn hơn em.”
“Có sao đâu, hai mươi năm sau anh cũng già rồi.” Bé trai bĩu môi, “Nghe nói bây giờ anh rất tài giỏi, nhưng anh đừng kiêu ngạo, cũng đừng già đi quá nhanh, nhất định phải chờ đến lúc em lớn, để em còn đánh bại anh.”
Carlos cau mày không hiểu: “Tại sao em lại muốn đánh bại anh?”
Mặt cậu bé hơi đỏ, cúi đầu ngượng ngùng quệt chân trên mặt đất, “Bởi vì họ nói anh đẹp trai hơn em.”
Nghe xong, mặt Carlos cũng đỏ theo.
Hai cầu thủ đứng cạnh nghe được cuộc nói chuyện này cũng cười to, nhìn chằm chằm hai người để so sánh.
Lúc này trọng tài chính quay lại ra hiệu, Carlos kéo cậu bé tóc dài đứng lại ngay ngắn, nghi thức vào sân sắp bắt đầu.
Những em bé da đen được chọn tại địa phương đi đầu đoàn người, giương cao cờ của FIFA và cờ Nam Phi. Một quả bóng đặc biệt đã được đặt ngay ngắn trên giá. Khi lá cờ bay cao, bản hòa tấu cổ động cũng vang lên khắp sân vận động.
Hình ảnh trọng tài đứng thẳng ôm trái bóng đã trở thành một trong những bức ảnh ý nghĩa nhất World Cup.
Tiếng reo hò chợt im bặt, yên lặng chờ đợi giây phút bắt đầu.
“Xin chào các bạn, chúng ta đang theo dõi trận chung kết World Cup diễn ra ở Nam Phi. Sau đây, hãy cùng vỗ tay chào mừng sự xuất hiện của Tổng thống Nam Phi – ông Zuma và chủ tịch Liên đoàn bóng đá thế giới, ông Blatter.”
World Cup có sức ảnh hưởng rất lớn. Thủ tướng chính phủ, hoàng tử và vương phi Tây Ban Nha đều có mặt ở hàng ghế vip theo dõi trận đấu.
“Lâu rồi không gặp.” Chủ tịch Liên đoàn bóng đá Blatter nói trong lúc bắt tay Carlos.
Carlos gật đầu lại, “Xin chào.”
“Hôm nay bạn gái có ở đây không?” Blatter bắt đầu chú ý đến Carlos kể từ khi anh vô địch Champions League.
Carlos ngượng ngùng cười: “Có ạ.”
Blatter vỗ vai anh, sau đó gật đầu bắt tay với các cầu thủ kế tiếp.
Cúp Hercules được đặt giữa hai quốc kì, một vạch trắng chỉ thẳng vào cúp vàng. Mặt ai nấy đều trở nên trang trọng và nghiêm túc khi nghe thấy tiếng quốc ca. Ngoài các cầu thủ, khán giả cũng nghẹn ngào theo.
Trận đấu này không những quyết định vinh quang của nền bóng đá nước nhà, mà còn thể hiện sức mạnh quốc tế của một quốc gia.
Chiếc cúp trước mắt là khoảng cách đến đích mà khó khăn lắm họ mới rút ngắn được.
Để đi đến ngày hôm nay, họ phải mất mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm.
Đây là giây phút Casillas xúc động nhất. Với tư cách là đội trưởng của đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, anh đã chơi hơn một trăm trận trong màu áo đội tuyển.
Anh đã dẫn dắt đội bóng giành được cúp châu Âu, hôm nay, anh sẽ dùng hết sức mình để mang về cúp vô địch thế giới.
Anh nhìn Carlos, chàng trai tóc vàng cũng nhìn thấy và gật đầu với anh.
Tham gia thi đấu liên tục khiến họ thỉnh thoảng gặp phải chướng ngại tâm lý và bị stress, bác sĩ tâm lý luôn chú ý theo dõi cảm xúc của các cầu thủ.
Đôi khi Carlos nghĩ, tại sao anh lại chiến đấu vì đất nước này? Ba mẹ anh qua đời trong một tai nạn xe ở đây. Anh phải chịu nhiều uất ức ở cô nhi viện, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thậm chí còn bị nhiều người chỉ trích.
Một đất nước như vậy, tại sao anh phải chiến đấu vì nó?
Không có nguyên nhân nào cả.
Khoảnh khắc quốc ca vang lên, anh nhận ra anh đến từ Tây Ban Nha, vô số ánh mắt mong đợi đang dõi theo anh.
Nơi đó có người không thương anh, nhưng cũng có nhiều người đối xử rất tốt với anh.
Mảnh đất đó cho anh sinh mệnh, cho anh được hưởng thụ một nền giáo dục đáng mơ ước, cho anh cái duyên gặp gỡ cô gái của mình và có một thứ gọi là “nhà”.
Cầu thủ hai bên bắt tay thể hiện tình hữu nghị, mấy bé đi theo bắt đầu ra khỏi sân bóng.
Cậu bé tóc dài ngước cổ lên và nói rất nhanh, “Chúc anh thi đấu tốt, cố lên.”
Carlos bật cười nhìn bóng lưng cậu bé.
Trọng tài ném đồng xu lên không trung dưới cái nhìn chăm chú của hai đội trưởng.
Hai người thủ lĩnh đều là kiện tướng của đội tuyển quốc gia. Đây là trận đấu thứ 111 của đội trưởng Casillas trong màu áo đội tuyển. Đội trưởng đội tuyển Hà Lan cũng là thành viên đã trải qua hàng trăm trận đấu. Hôm nay là trận đấu cuối cùng của anh ấy.
Các cầu thủ hai bên đứng theo đội hình đã được sắp xếp từ trước. Bosque bụng bự ngồi trên ghế quan sát.
Carlos làm động tác ăn mừng.
Rất lâu rồi anh không làm động tác này trước khi bắt đầu trận đấu, điều này chứng tỏ anh đang vô cùng tự tin.
Lúc ống kính quay đến khoảnh khắc này, cổ động viên Tây Ban Nha hò hét chói tai.
Cho dù Carlos có tự tin hay không thì động thái này cũng làm người hâm mộ yên tâm hơn nhiều.
Bosque vừa mỉm cười vừa vuốt bụng, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tô Thanh Gia đứng dậy, ngoài việc nói cố lên thì không thể làm gì khác.
Tiếng còi vang lên, đội tuyển Hà Lan bắt đầu giao bóng.
Người giao bóng đá bóng ra sau cho đồng đội. Đội tuyển Hà Lan theo đuổi lối tấn công hoa lệ, trực tiếp dẫn bóng xông vào vòng cấm của Tây Ban Nha. Dàn hậu vệ Tây Ban Nha dồn lên áp sát, quyết không để Hà Lan đâm thủng vòng vây.
Thế tấn công bên phía Hà Lan bị cản lại. Trong phút đầu tiên, tiền vệ Hà Lan bất cẩn đá bóng ra ngoài đường biên nên các cầu thủ Tây Ban Nha rất nhanh đã sở hữu bóng.
Tiền vệ số 8 của Tây Ban Nha chuyền bóng cho Oleguer. Sau khi vượt qua hậu vệ của đối phương, anh tiếp tục đưa bóng đến gần khung thành, biến vòng cấm của đội bạn thành sân sau nhà mình, cuối cùng thực hiện một cú sút xa.
Những cú sút xa chính là sở trường của Oleguer.
Bóng bay thẳng về phía khung thành Hà Lan.
Tiếc là nó lại đập trúng xà ngang, Oleguer mắng thầm trong lòng nhưng mặt không đổi sắc. Đội tuyển Hà Lan thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được sống sót sau tai nạn.
Hà Lan không phải là đối thủ tầm thường. Phút thứ 7, họ tổ chức phản công, xuyên thủng hàng hậu vệ.
Cầu thủ đội bạn sút từ giữa sân nhưng may mắn là Casillas đã đẩy bóng chính xác. Tuy nhiên đúng lúc này, một tiền đạo đang chờ ở cánh băng vào sút bồi.
Bóng không bay vào lưới mà đập vào cột dọc bên trái.
Hậu vệ đội tuyển Tây Ban Nha nhìn nhau, linh hoạt thay đổi vị trí hàng thủ.
Có thể nói đây là trận đấu gay cấn nhất trong số 64 trận đã diễn ra ở World Cup.
Hai mươi phút tiếp theo, hai đội sử dụng chiến thuật khác nhau để đưa bóng về phía trước.
Sau khi nhận được đường chuyền từ phía cánh trái, tiền vệ số 9 bên phía Hà Lan bắt đầu xông lên.
Anh ta liên tục khống chế hướng bóng để lừa đối thủ. Nhờ cách đó, anh ta tăng tốc phá tan phòng tuyến của Tây Ban Nha, rút ngắn khoảng cách với khung thành.
Số 9 không chuyền bóng cho đồng đội, anh ta quyết định dứt điểm vào góc phải khung thành.
Casillas xoay người nhảy lên.
Giây tiếp theo, Casillas bỗng cảm thấy sau lưng lạnh buốt….
Suốt một tháng nay, tất cả mọi người đều phải trầm trồ về màn biểu hiện của đội tuyển Tây Ban Nha. Đội tuyển Tây Ban Nha luôn được biết đến là vua của vòng loại và vòng bảng. Những năm qua, đội tuyển Tây Ban Nha bắt đầu thi đấu kém hiệu quả trong nửa sau vòng loại trực tiếp.
Năm nay, nhờ vào phong độ vụt sáng của Casillas, Oleguer và Carlos, đội tuyển Tây Ban Nha đã phá vỡ tình thế bế tắc, hướng thẳng đến vòng chung kết!!!
Toàn bộ bán đảo Iberia chìm trong không khí náo nhiệt. Tại thủ đô Madrid, thành phố Barcelona và các quảng trường trung tâm liên tục dựng màn hình led khổng lồ. Băng rôn và quốc kì tung bay phấp phới trên mọi con phố. Bia lạnh trở thành thức uống ngon nhất đối với đám đông ngồi quanh quảng trường.
Ngày 11 tháng 7 được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đến. Cái nóng hừng hực của mùa hè biến cả thành phố thành một lò lửa. Vô số người từ khắp nơi đổ dồn về thành phố lớn nhất Nam Phi – địa điểm nổi tiếng nhiều khoáng sản nhất thế giới. Hôm nay, vì là thành phố tổ chức trận chung kết nên nó nhận được đông đảo sự chú ý của quần chúng.
Mặt trời vàng rực chiếu rọi khắp thành phố Johannesburg [*], người hâm mộ tập trung ngoài sân từ sớm.
[*] Johannesburg: Là thành phố lớn nhất Nam Phi. Johannesburg là tỉnh lỵ của tỉnh Gauteng, tỉnh giàu có nhất Nam Phi và là nền kinh tế lớn thứ 4 ở châu Phi cận Sahara.
Sân vận động lớn nhất Nam Phi có sức chứa lên đến 100.000 khán giả. Hôm nay ban tổ chức đã bổ sung thêm nhiều chỗ để đáp ứng nhu cầu của người hâm mộ. Cảnh tượng hàng trăm nghìn người hò hét cổ vũ cho đội bóng họ yêu mến vô cùng tráng lệ!
Chiều hôm đó, người hâm mộ với trang phục khác nhau, đến từ các nền văn hóa khác nhau nối đuôi thành hàng lục tục vào sân. Ánh mặt trời nóng rực không làm giảm mất sự háo hức của họ. Ngược lại, sau khi vào sân, họ không quên hô to tên đội bóng và cầu thủ mà mình ủng hộ.
Màu đỏ dưới sân tượng trưng cho ngọn lửa đang cháy lên. Màn đêm buông xuống, ánh sáng từ ngọn lửa lan ra ngoài, biến sân vận động thành một đốm lửa khổng lồ.
Đội tuyển Tây Ban Nha và đội tuyển Hà Lan xếp thành hai hàng thẳng, chuẩn bị vào sân. Đội tuyển Tây Ban Nha mặc áo màu đỏ, còn đội tuyển Hà Lan mặc áo màu cam, mỗi cầu thủ nắm tay một cậu bé hoặc một cô bé. Phía trước đoàn người là tổ trọng tài và trưởng ban tổ chức, trọng tài mặc áo xanh để dễ phân biệt. Ngoài ra còn có các nhân viên an ninh và phóng viên báo chí tác nghiệp.
Carlos đứng giữa hàng ngũ, dắt tay một bé trai có mái tóc dài màu vàng kim. Thật sự là một bé trai, ban đầu anh còn tưởng là bé gái.
“Mái tóc dài nói lên cá tính riêng, còn nắm đấm nói cho anh biết giới tính của em.” Cậu bé lạnh lùng nói.
Không thể trách Carlos được, vì cậu bé có khuôn mặt tinh tế, cộng thêm tuổi còn nhỏ nên khó có thể phân biệt giới tính. Carlos cũng giơ nắm đấm ra: “Anh lớn hơn em.”
“Có sao đâu, hai mươi năm sau anh cũng già rồi.” Bé trai bĩu môi, “Nghe nói bây giờ anh rất tài giỏi, nhưng anh đừng kiêu ngạo, cũng đừng già đi quá nhanh, nhất định phải chờ đến lúc em lớn, để em còn đánh bại anh.”
Carlos cau mày không hiểu: “Tại sao em lại muốn đánh bại anh?”
Mặt cậu bé hơi đỏ, cúi đầu ngượng ngùng quệt chân trên mặt đất, “Bởi vì họ nói anh đẹp trai hơn em.”
Nghe xong, mặt Carlos cũng đỏ theo.
Hai cầu thủ đứng cạnh nghe được cuộc nói chuyện này cũng cười to, nhìn chằm chằm hai người để so sánh.
Lúc này trọng tài chính quay lại ra hiệu, Carlos kéo cậu bé tóc dài đứng lại ngay ngắn, nghi thức vào sân sắp bắt đầu.
Những em bé da đen được chọn tại địa phương đi đầu đoàn người, giương cao cờ của FIFA và cờ Nam Phi. Một quả bóng đặc biệt đã được đặt ngay ngắn trên giá. Khi lá cờ bay cao, bản hòa tấu cổ động cũng vang lên khắp sân vận động.
Hình ảnh trọng tài đứng thẳng ôm trái bóng đã trở thành một trong những bức ảnh ý nghĩa nhất World Cup.
Tiếng reo hò chợt im bặt, yên lặng chờ đợi giây phút bắt đầu.
“Xin chào các bạn, chúng ta đang theo dõi trận chung kết World Cup diễn ra ở Nam Phi. Sau đây, hãy cùng vỗ tay chào mừng sự xuất hiện của Tổng thống Nam Phi – ông Zuma và chủ tịch Liên đoàn bóng đá thế giới, ông Blatter.”
World Cup có sức ảnh hưởng rất lớn. Thủ tướng chính phủ, hoàng tử và vương phi Tây Ban Nha đều có mặt ở hàng ghế vip theo dõi trận đấu.
“Lâu rồi không gặp.” Chủ tịch Liên đoàn bóng đá Blatter nói trong lúc bắt tay Carlos.
Carlos gật đầu lại, “Xin chào.”
“Hôm nay bạn gái có ở đây không?” Blatter bắt đầu chú ý đến Carlos kể từ khi anh vô địch Champions League.
Carlos ngượng ngùng cười: “Có ạ.”
Blatter vỗ vai anh, sau đó gật đầu bắt tay với các cầu thủ kế tiếp.
Cúp Hercules được đặt giữa hai quốc kì, một vạch trắng chỉ thẳng vào cúp vàng. Mặt ai nấy đều trở nên trang trọng và nghiêm túc khi nghe thấy tiếng quốc ca. Ngoài các cầu thủ, khán giả cũng nghẹn ngào theo.
Trận đấu này không những quyết định vinh quang của nền bóng đá nước nhà, mà còn thể hiện sức mạnh quốc tế của một quốc gia.
Chiếc cúp trước mắt là khoảng cách đến đích mà khó khăn lắm họ mới rút ngắn được.
Để đi đến ngày hôm nay, họ phải mất mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm.
Đây là giây phút Casillas xúc động nhất. Với tư cách là đội trưởng của đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, anh đã chơi hơn một trăm trận trong màu áo đội tuyển.
Anh đã dẫn dắt đội bóng giành được cúp châu Âu, hôm nay, anh sẽ dùng hết sức mình để mang về cúp vô địch thế giới.
Anh nhìn Carlos, chàng trai tóc vàng cũng nhìn thấy và gật đầu với anh.
Tham gia thi đấu liên tục khiến họ thỉnh thoảng gặp phải chướng ngại tâm lý và bị stress, bác sĩ tâm lý luôn chú ý theo dõi cảm xúc của các cầu thủ.
Đôi khi Carlos nghĩ, tại sao anh lại chiến đấu vì đất nước này? Ba mẹ anh qua đời trong một tai nạn xe ở đây. Anh phải chịu nhiều uất ức ở cô nhi viện, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thậm chí còn bị nhiều người chỉ trích.
Một đất nước như vậy, tại sao anh phải chiến đấu vì nó?
Không có nguyên nhân nào cả.
Khoảnh khắc quốc ca vang lên, anh nhận ra anh đến từ Tây Ban Nha, vô số ánh mắt mong đợi đang dõi theo anh.
Nơi đó có người không thương anh, nhưng cũng có nhiều người đối xử rất tốt với anh.
Mảnh đất đó cho anh sinh mệnh, cho anh được hưởng thụ một nền giáo dục đáng mơ ước, cho anh cái duyên gặp gỡ cô gái của mình và có một thứ gọi là “nhà”.
Cầu thủ hai bên bắt tay thể hiện tình hữu nghị, mấy bé đi theo bắt đầu ra khỏi sân bóng.
Cậu bé tóc dài ngước cổ lên và nói rất nhanh, “Chúc anh thi đấu tốt, cố lên.”
Carlos bật cười nhìn bóng lưng cậu bé.
Trọng tài ném đồng xu lên không trung dưới cái nhìn chăm chú của hai đội trưởng.
Hai người thủ lĩnh đều là kiện tướng của đội tuyển quốc gia. Đây là trận đấu thứ 111 của đội trưởng Casillas trong màu áo đội tuyển. Đội trưởng đội tuyển Hà Lan cũng là thành viên đã trải qua hàng trăm trận đấu. Hôm nay là trận đấu cuối cùng của anh ấy.
Các cầu thủ hai bên đứng theo đội hình đã được sắp xếp từ trước. Bosque bụng bự ngồi trên ghế quan sát.
Carlos làm động tác ăn mừng.
Rất lâu rồi anh không làm động tác này trước khi bắt đầu trận đấu, điều này chứng tỏ anh đang vô cùng tự tin.
Lúc ống kính quay đến khoảnh khắc này, cổ động viên Tây Ban Nha hò hét chói tai.
Cho dù Carlos có tự tin hay không thì động thái này cũng làm người hâm mộ yên tâm hơn nhiều.
Bosque vừa mỉm cười vừa vuốt bụng, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tô Thanh Gia đứng dậy, ngoài việc nói cố lên thì không thể làm gì khác.
Tiếng còi vang lên, đội tuyển Hà Lan bắt đầu giao bóng.
Người giao bóng đá bóng ra sau cho đồng đội. Đội tuyển Hà Lan theo đuổi lối tấn công hoa lệ, trực tiếp dẫn bóng xông vào vòng cấm của Tây Ban Nha. Dàn hậu vệ Tây Ban Nha dồn lên áp sát, quyết không để Hà Lan đâm thủng vòng vây.
Thế tấn công bên phía Hà Lan bị cản lại. Trong phút đầu tiên, tiền vệ Hà Lan bất cẩn đá bóng ra ngoài đường biên nên các cầu thủ Tây Ban Nha rất nhanh đã sở hữu bóng.
Tiền vệ số 8 của Tây Ban Nha chuyền bóng cho Oleguer. Sau khi vượt qua hậu vệ của đối phương, anh tiếp tục đưa bóng đến gần khung thành, biến vòng cấm của đội bạn thành sân sau nhà mình, cuối cùng thực hiện một cú sút xa.
Những cú sút xa chính là sở trường của Oleguer.
Bóng bay thẳng về phía khung thành Hà Lan.
Tiếc là nó lại đập trúng xà ngang, Oleguer mắng thầm trong lòng nhưng mặt không đổi sắc. Đội tuyển Hà Lan thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được sống sót sau tai nạn.
Hà Lan không phải là đối thủ tầm thường. Phút thứ 7, họ tổ chức phản công, xuyên thủng hàng hậu vệ.
Cầu thủ đội bạn sút từ giữa sân nhưng may mắn là Casillas đã đẩy bóng chính xác. Tuy nhiên đúng lúc này, một tiền đạo đang chờ ở cánh băng vào sút bồi.
Bóng không bay vào lưới mà đập vào cột dọc bên trái.
Hậu vệ đội tuyển Tây Ban Nha nhìn nhau, linh hoạt thay đổi vị trí hàng thủ.
Có thể nói đây là trận đấu gay cấn nhất trong số 64 trận đã diễn ra ở World Cup.
Hai mươi phút tiếp theo, hai đội sử dụng chiến thuật khác nhau để đưa bóng về phía trước.
Sau khi nhận được đường chuyền từ phía cánh trái, tiền vệ số 9 bên phía Hà Lan bắt đầu xông lên.
Anh ta liên tục khống chế hướng bóng để lừa đối thủ. Nhờ cách đó, anh ta tăng tốc phá tan phòng tuyến của Tây Ban Nha, rút ngắn khoảng cách với khung thành.
Số 9 không chuyền bóng cho đồng đội, anh ta quyết định dứt điểm vào góc phải khung thành.
Casillas xoay người nhảy lên.
Giây tiếp theo, Casillas bỗng cảm thấy sau lưng lạnh buốt….
/163
|