Lần này Carlos và các đồng đội của mình đến núi Alps rèn luyện thể chất. Môi trường trong lành không chỉ giúp các cầu thủ giảm bớt gánh nặng tâm lý trong khi tiến hành thi đấu mà còn có thể kích thích tiềm năng của mỗi người. Trên núi không khí thường loãng, có thể khiến tốc độ hô hấp của phổi tăng nhanh. Trong quá trình thích nghi với điều kiện môi trường, nhờ hoạt động hô hấp kị khí, phản ứng kiệt sức khi chạy của các cầu thủ sẽ giảm, thể lực được tăng cường một cách bền bỉ.
Do thu điện thoại của các cầu thủ nên huấn luyện viên luôn bị lườm nguýt, sau khi đá tuyết vào người làm cho huấn luyên viên ướt sũng từ đầu đến chân, mấy chàng trai mới hài lòng tiếp tục chạy.
Trong số những người này, người đá hào hứng nhất không ai khác chính là Carlos. Rijkaard lau mặt, phồng má thổi còi, hét lên đầy giận dữ: “Thêm mười vòng nữa, tất cả đều phải chạy!”
Nhiệt độ trên núi tuyết rất thấp, khi đổ mồ hôi, quần áo ướt đẫm lập tức bị gió lạnh thổi khô, thỉnh thoảng còn có những bông tuyết đọng lại trên tóc và lông mi của các cầu thủ rồi lại tan ngay bởi hơi thở ấm nóng của họ. Các bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng đi cùng đã thay đổi chế độ ăn uống phù hợp với thể chất của mỗi người để họ luôn giữ được trạng thái tốt nhất. Carlos bất hạnh lại cao thêm một ít, cậu ủ rũ dùng sức vò vò mái tóc vàng đã trở nên cứng đơ vì lạnh. Chỉ số chiều cao trên màn hình đã phản ánh sự thật bi thảm này.
Cậu cho rằng do tóc dày nên máy đo không được chính xác. Dù rất muốn cạo trọc như Rijkaard trước kia nhưng cô bạn gái nhỏ lại vô cùng yêu thích mái tóc vàng này nên cậu đành bỏ cuộc.
Carlos khổ sở đến chỗ bác sĩ, tỏ vẻ mình không muốn cao thêm. Đội ngũ bác sĩ cảm thấy lúng túng không biết phải làm gì.
Trước khi đến Alps, chàng trai tóc vàng phải kiểm tra lại tuổi xương. Dựa vào dữ liệu chuyên môn của đội ngũ nghiên cứu, bác sĩ an ủi chàng trai tóc vàng: “Theo tuổi xương, có lẽ cháu sẽ không cao thêm nữa. Bây giờ các chỉ số khác đang dần được cải thiện, đây là một tín hiệu đáng mừng.”
Nghe xong lời này, chàng trai lắc đầu dò hỏi: “Vậy những ngày tiếp theo cháu có cao lên không?” Bác sĩ nuốt nước bọt nhìn người cao 1m9 trước mặt, đau khổ vỗ trán: “Thật ra bác cũng không dám nói trước, hay là cháu làm cho bạn gái của cháu cao hơn đi?” Cả đội từ trên xuống dưới đều biết cầu thủ số 23 này vô cùng si mê cô bạn gái người Trung Quốc của mình.
Khi cậu chuẩn bị rời đi, đội phó cũng đến đây mát xa. Anh ấy đã gặp phải chấn thương liên tiếp suốt mấy năm qua, tuy cách “người thủy tinh” một đoạn dài nhưng nó vẫn ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của anh. Tô Thanh Gia rất nể phục người này, bởi vì dù có bị gãy xương trong lúc thi đấu thì hai ngày sau anh cũng sẽ xuất hiện trong đội hình của Barcelona. Carlos từng nói với cô rằng chiếc đinh ở chân đội phó vẫn chưa được rút ra.
Đội phó đã đứng ở cửa từ lúc bác sĩ nói về chiều cao của Carlos, anh âm thầm so sánh chiều cao giữa hai người rồi thở dài nói: “Nếu có thể san bớt chiều cao thì san cho anh một chút, không thì cho con anh cũng được. Mặc dù 1m78 không tính là lùn nhưng anh không ngại cao thêm đâu.” Đội phó đã đính hôn, người yêu anh là một cô gái người Mexico cao 1m65. Anh vô cùng lo lắng về chiều cao của đứa trẻ trong bụng.
Nghe thấy danh từ con trai, Carlos cẩn thận suy nghĩ rồi kiên định lắc đầu rời đi.
Với lợi thế di chuyền gen của bố mẹ, Carlos trở thành cầu thủ cao thứ hai trong đội, chỉ đứng sau thủ môn cao 1m95. Các phương tiện truyền thông liên tục trêu đùa Carlos Rubio có thể đảm nhận vai trò đại sứ chiều cao và gương mặt đại diện cho các nhãn hàng ở Barcelona.
Chàng trai tóc vàng ngắm nhìn bức ảnh hai người hôn nhau, sau đó ủ rũ nghĩ đến vấn đề chênh lệch chiều cao, vấn đề khó điều chỉnh tư thế mà các đồng đội thường chọc ghẹo. Cậu đỏ mặt cất ảnh vào ví.
Giữa tháng 7, Rijkaard dẫn đội bóng trở về Camp Nou sau một tháng tập luyện trên núi tuyết. Carlos đòi điện thoại lại rồi gọi cho cô bạn gái mà mình ngày nhớ đêm mong đang đợi ở sân bay.
Khi cậu xuất hiện, fans và các phóng viên đã chờ sẵn ở sân bay. Là chân sút chủ lực giúp đội vô địch Champions League, Carlos bị cánh nhà báo vây quanh chụp ảnh, liên tiếp đặt ra hàng loạt câu hỏi.
Bị phóng viên cắt ngang cuộc điện thoại, chàng trai tóc vàng vô cùng không vui. Cậu cất điện thoại di động vào túi, lạnh lùng không nói một lời nào, các phóng viên đành phải chuyển hướng sang người khác.
Thấy hành tung về nước bị lộ, Rijkaard không được vui cho lắm. Ông dẫn các thành viên trong đội đi thẳng về phía lối ra. Carlos gửi tin nhắn cho Tô Thanh Gia báo mình sắp đến nơi.
Sau khi lên xe, đội trưởng trêu ghẹo Carlos: “Mỹ nhân vẫn đang đợi ở sân bay, đợi lâu đến mức chân tê, chân mỏi, cần xử nam ôm hôn gấp.”
Tất cả những người có mặt trên xe đều cười không khép được miệng. Chàng trai tóc vàng nhìn đội trưởng bằng ánh mắt hình viên đạn, “Nghe nói con trai anh đã chờ ở Camp Nou gần một tháng rồi đấy.” Đội trưởng lập tức ngoan ngoãn không nói gì, tay làm động tác khoá miệng lại.
Sau giải đấu Champions League, đội trưởng nhanh chóng tìm được một cô bạn gái người Brazil có cặp mông rất đẹp. Một tháng sau cô gái đó báo cho anh một tin vui, đó là anh sắp được làm ba. Nhận thấy có nguy cơ phải đổ vỏ, anh lập tức đưa cho cô nàng một khoản phí chia tay rồi bỏ của chạy lấy người. Không ngờ cô gái có cặp mông xinh đẹp ấy lại rêu rao với cánh truyền thông rằng anh sống bạc tình bạc nghĩa.
Carlos đội mũ lưỡi trai, chạy nhanh đến chỗ hẹn.
Lúc đầu, khi thấy cậu bị các phóng viên vây quanh, Tô Thanh Gia hơi nôn nóng, không dám bước lên chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu lướt qua.
Sau khi nhận được tin nhắn, cô an tâm đứng đợi ở sảnh, cô biết cậu nhất định sẽ đến nhanh thôi.
Carlos nhìn đông nhìn tây một hồi mới thấy búp bê tóc đen của cậu đang cúi đầu vuốt ve ngón tay, cậu vội vàng đi về phía cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Thanh Gia ngẩng đầu lên thì thấy một người vô cùng quen thuộc, cô chạy về phía trước ôm lấy eo cậu.
Làn váy của cô xòe ra như một bông hoa sen đang nở rộ. Dưới cần cổ thon dài là xương quai xanh mảnh khảnh như đôi cánh bướm đang bay. Carlos dùng sức bế cô lên trao một nụ hôn nồng nhiệt.
Có lẽ vì đi tàu xe mệt mỏi nên cằm Carlos xuất hiện mấy sợi râu chưa kịp cạo, khiến da cô hơi đau rát. Nhưng cảm giác này nói cho cô biết, chàng trai cô yêu đã về.
Khoảng thời gian này, cô luôn cố gắng làm cho bản thân trở nên bận rộn. Ngày nào cũng vậy, không tập đàn thì sẽ đến tìm Lưu Mộng Nhã tâm sự để đỡ nhớ Carlos. Tuy nhiên cứ đến chạng vạng tối, khi những tia sáng khuất dần sau dãy núi, cô lại nhớ đến Carlos, tò mò không biết bây giờ cậu đang làm gì, cậu có đang ngắm mặt trời lặn, có nhớ đến nụ hôn ở thánh đường không?
Tô Thanh Gia đáp lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt.
“Anh rất nhớ em, Bella.”
Rõ ràng mới chỉ mấy ngày không gặp nhưng lại dài dằng dặc như thể một mùa giải đã trôi qua.
“Em cũng rất nhớ anh” Tô Thanh Gia cọ cọ vào bả vai cậu, lẩm bẩm: “Em biết anh bị thu điện thoại nhưng ngày nào cũng gọi cho anh, em còn khóc xưng cả mắt đây này.”
Nhớ lại những cuộc gọi nhỡ nhìn thấy lúc cầm vào điện thoại, lòng Carlos lập tức ê ẩm, chua chát, “Bella, anh xin lỗi”.
Tô Thanh Gia không ngờ rằng mình lại vô tình kể hết uất ức suốt mấy ngày qua ra, cô ngại ngùng nói: “Không sao đâu, tại em quá tuỳ hứng, tại em quá nhớ anh thôi”.
Trước mặt cậu, cô càng ngày càng giống em bé, làm nũng trôi chảy như hạ bút thành văn, mặc dù khóe mắt sưng đỏ nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Nhớ đến vấn đề chênh lệch chiều cao, Carlos lắc đầu hôn cô một cái.
Cô và Carlos bắt taxi trở về nhà. Nhân lúc cậu tắm rửa thay quần áo, Tô Thanh Gia đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn. Do không giỏi làm món ăn Tây Ban Nha nên cô đành nấu mấy món Trung Quốc. Cũng may là Carlos không kén ăn, cậu sử dụng đũa rất thành thạo, không hề đụng đến dao dĩa cô để ở bên.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đôi mắt cậu sáng vụt. Thấy tóc Carlos vẫn ướt, Tô Thanh Gia gõ vào trán cậu: “Anh đi sấy tóc đi, nếu không sẽ ốm đấy.”
Cô tháo cặp tóc ra, mái tóc dài đen nhánh xõa tung. Carlos ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng, cậu chớp mắt nhìn Tô Thanh Gia: “Bella, anh rất đói, anh có thể ăn cơm trước không, rất lâu rồi anh không được ăn ngon, huấn luyện viên không cho bọn anh ăn thịt”
Giờ phút này Rijkaard đột nhiên hắt xì, mũi cũng hơi ngứa, bởi vì ngày nào đám tiểu tổ tông kia cũng được ăn thịt bò.
Thấy đôi mắt xám xanh tỏ ra vô cùng đáng thương, Tô Thanh Gia cởi tạp dề, xuống bếp lấy cơm cho cậu.
“Anh ăn trước đi, để em lau tóc cho, nếu khó ăn quá thì không cần ăn cũng được.”
Nghĩ đến việc cô vào siêu thị cẩn thận chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, hình xăm trên ngực cậu lập tức nóng như lửa.
Carlos dựa người vào cửa, lén nhìn cô nấu cơm. Thiên thần đã hạ xuống phàm trần, chịu nhiễm khói lửa trần gian để nấu ăn cho cậu.
62 cuộc gọi nhỡ hiện lên màn hình điện thoại, Carlos lưu luyến xóa từng hàng chữ Bella trên đó. Cảm nhận được sự thất vọng của cô gái khi thấy tiếng “bíp”, trái tim cậu cũng đau nhói theo.
Tóc Calos không quá dài nhưng sau một tháng không cắt, nó hơi xù lên. Tô Thanh Gia nghịch ngợm vò nó thành một cái tổ chim.
Nghe thấy tiếng cười vui sướng của cô, Calos nhận ra cậu không thể không có cô. Cô gái xinh đẹp ấy đã tình nguyện lau tóc, nấu cơm, chờ đợi cậu. Cậu vô cùng tò mò, không biết bao giờ cô mới có thể gả cho cậu.
Do thu điện thoại của các cầu thủ nên huấn luyện viên luôn bị lườm nguýt, sau khi đá tuyết vào người làm cho huấn luyên viên ướt sũng từ đầu đến chân, mấy chàng trai mới hài lòng tiếp tục chạy.
Trong số những người này, người đá hào hứng nhất không ai khác chính là Carlos. Rijkaard lau mặt, phồng má thổi còi, hét lên đầy giận dữ: “Thêm mười vòng nữa, tất cả đều phải chạy!”
Nhiệt độ trên núi tuyết rất thấp, khi đổ mồ hôi, quần áo ướt đẫm lập tức bị gió lạnh thổi khô, thỉnh thoảng còn có những bông tuyết đọng lại trên tóc và lông mi của các cầu thủ rồi lại tan ngay bởi hơi thở ấm nóng của họ. Các bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng đi cùng đã thay đổi chế độ ăn uống phù hợp với thể chất của mỗi người để họ luôn giữ được trạng thái tốt nhất. Carlos bất hạnh lại cao thêm một ít, cậu ủ rũ dùng sức vò vò mái tóc vàng đã trở nên cứng đơ vì lạnh. Chỉ số chiều cao trên màn hình đã phản ánh sự thật bi thảm này.
Cậu cho rằng do tóc dày nên máy đo không được chính xác. Dù rất muốn cạo trọc như Rijkaard trước kia nhưng cô bạn gái nhỏ lại vô cùng yêu thích mái tóc vàng này nên cậu đành bỏ cuộc.
Carlos khổ sở đến chỗ bác sĩ, tỏ vẻ mình không muốn cao thêm. Đội ngũ bác sĩ cảm thấy lúng túng không biết phải làm gì.
Trước khi đến Alps, chàng trai tóc vàng phải kiểm tra lại tuổi xương. Dựa vào dữ liệu chuyên môn của đội ngũ nghiên cứu, bác sĩ an ủi chàng trai tóc vàng: “Theo tuổi xương, có lẽ cháu sẽ không cao thêm nữa. Bây giờ các chỉ số khác đang dần được cải thiện, đây là một tín hiệu đáng mừng.”
Nghe xong lời này, chàng trai lắc đầu dò hỏi: “Vậy những ngày tiếp theo cháu có cao lên không?” Bác sĩ nuốt nước bọt nhìn người cao 1m9 trước mặt, đau khổ vỗ trán: “Thật ra bác cũng không dám nói trước, hay là cháu làm cho bạn gái của cháu cao hơn đi?” Cả đội từ trên xuống dưới đều biết cầu thủ số 23 này vô cùng si mê cô bạn gái người Trung Quốc của mình.
Khi cậu chuẩn bị rời đi, đội phó cũng đến đây mát xa. Anh ấy đã gặp phải chấn thương liên tiếp suốt mấy năm qua, tuy cách “người thủy tinh” một đoạn dài nhưng nó vẫn ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của anh. Tô Thanh Gia rất nể phục người này, bởi vì dù có bị gãy xương trong lúc thi đấu thì hai ngày sau anh cũng sẽ xuất hiện trong đội hình của Barcelona. Carlos từng nói với cô rằng chiếc đinh ở chân đội phó vẫn chưa được rút ra.
Đội phó đã đứng ở cửa từ lúc bác sĩ nói về chiều cao của Carlos, anh âm thầm so sánh chiều cao giữa hai người rồi thở dài nói: “Nếu có thể san bớt chiều cao thì san cho anh một chút, không thì cho con anh cũng được. Mặc dù 1m78 không tính là lùn nhưng anh không ngại cao thêm đâu.” Đội phó đã đính hôn, người yêu anh là một cô gái người Mexico cao 1m65. Anh vô cùng lo lắng về chiều cao của đứa trẻ trong bụng.
Nghe thấy danh từ con trai, Carlos cẩn thận suy nghĩ rồi kiên định lắc đầu rời đi.
Với lợi thế di chuyền gen của bố mẹ, Carlos trở thành cầu thủ cao thứ hai trong đội, chỉ đứng sau thủ môn cao 1m95. Các phương tiện truyền thông liên tục trêu đùa Carlos Rubio có thể đảm nhận vai trò đại sứ chiều cao và gương mặt đại diện cho các nhãn hàng ở Barcelona.
Chàng trai tóc vàng ngắm nhìn bức ảnh hai người hôn nhau, sau đó ủ rũ nghĩ đến vấn đề chênh lệch chiều cao, vấn đề khó điều chỉnh tư thế mà các đồng đội thường chọc ghẹo. Cậu đỏ mặt cất ảnh vào ví.
Giữa tháng 7, Rijkaard dẫn đội bóng trở về Camp Nou sau một tháng tập luyện trên núi tuyết. Carlos đòi điện thoại lại rồi gọi cho cô bạn gái mà mình ngày nhớ đêm mong đang đợi ở sân bay.
Khi cậu xuất hiện, fans và các phóng viên đã chờ sẵn ở sân bay. Là chân sút chủ lực giúp đội vô địch Champions League, Carlos bị cánh nhà báo vây quanh chụp ảnh, liên tiếp đặt ra hàng loạt câu hỏi.
Bị phóng viên cắt ngang cuộc điện thoại, chàng trai tóc vàng vô cùng không vui. Cậu cất điện thoại di động vào túi, lạnh lùng không nói một lời nào, các phóng viên đành phải chuyển hướng sang người khác.
Thấy hành tung về nước bị lộ, Rijkaard không được vui cho lắm. Ông dẫn các thành viên trong đội đi thẳng về phía lối ra. Carlos gửi tin nhắn cho Tô Thanh Gia báo mình sắp đến nơi.
Sau khi lên xe, đội trưởng trêu ghẹo Carlos: “Mỹ nhân vẫn đang đợi ở sân bay, đợi lâu đến mức chân tê, chân mỏi, cần xử nam ôm hôn gấp.”
Tất cả những người có mặt trên xe đều cười không khép được miệng. Chàng trai tóc vàng nhìn đội trưởng bằng ánh mắt hình viên đạn, “Nghe nói con trai anh đã chờ ở Camp Nou gần một tháng rồi đấy.” Đội trưởng lập tức ngoan ngoãn không nói gì, tay làm động tác khoá miệng lại.
Sau giải đấu Champions League, đội trưởng nhanh chóng tìm được một cô bạn gái người Brazil có cặp mông rất đẹp. Một tháng sau cô gái đó báo cho anh một tin vui, đó là anh sắp được làm ba. Nhận thấy có nguy cơ phải đổ vỏ, anh lập tức đưa cho cô nàng một khoản phí chia tay rồi bỏ của chạy lấy người. Không ngờ cô gái có cặp mông xinh đẹp ấy lại rêu rao với cánh truyền thông rằng anh sống bạc tình bạc nghĩa.
Carlos đội mũ lưỡi trai, chạy nhanh đến chỗ hẹn.
Lúc đầu, khi thấy cậu bị các phóng viên vây quanh, Tô Thanh Gia hơi nôn nóng, không dám bước lên chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu lướt qua.
Sau khi nhận được tin nhắn, cô an tâm đứng đợi ở sảnh, cô biết cậu nhất định sẽ đến nhanh thôi.
Carlos nhìn đông nhìn tây một hồi mới thấy búp bê tóc đen của cậu đang cúi đầu vuốt ve ngón tay, cậu vội vàng đi về phía cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Thanh Gia ngẩng đầu lên thì thấy một người vô cùng quen thuộc, cô chạy về phía trước ôm lấy eo cậu.
Làn váy của cô xòe ra như một bông hoa sen đang nở rộ. Dưới cần cổ thon dài là xương quai xanh mảnh khảnh như đôi cánh bướm đang bay. Carlos dùng sức bế cô lên trao một nụ hôn nồng nhiệt.
Có lẽ vì đi tàu xe mệt mỏi nên cằm Carlos xuất hiện mấy sợi râu chưa kịp cạo, khiến da cô hơi đau rát. Nhưng cảm giác này nói cho cô biết, chàng trai cô yêu đã về.
Khoảng thời gian này, cô luôn cố gắng làm cho bản thân trở nên bận rộn. Ngày nào cũng vậy, không tập đàn thì sẽ đến tìm Lưu Mộng Nhã tâm sự để đỡ nhớ Carlos. Tuy nhiên cứ đến chạng vạng tối, khi những tia sáng khuất dần sau dãy núi, cô lại nhớ đến Carlos, tò mò không biết bây giờ cậu đang làm gì, cậu có đang ngắm mặt trời lặn, có nhớ đến nụ hôn ở thánh đường không?
Tô Thanh Gia đáp lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt.
“Anh rất nhớ em, Bella.”
Rõ ràng mới chỉ mấy ngày không gặp nhưng lại dài dằng dặc như thể một mùa giải đã trôi qua.
“Em cũng rất nhớ anh” Tô Thanh Gia cọ cọ vào bả vai cậu, lẩm bẩm: “Em biết anh bị thu điện thoại nhưng ngày nào cũng gọi cho anh, em còn khóc xưng cả mắt đây này.”
Nhớ lại những cuộc gọi nhỡ nhìn thấy lúc cầm vào điện thoại, lòng Carlos lập tức ê ẩm, chua chát, “Bella, anh xin lỗi”.
Tô Thanh Gia không ngờ rằng mình lại vô tình kể hết uất ức suốt mấy ngày qua ra, cô ngại ngùng nói: “Không sao đâu, tại em quá tuỳ hứng, tại em quá nhớ anh thôi”.
Trước mặt cậu, cô càng ngày càng giống em bé, làm nũng trôi chảy như hạ bút thành văn, mặc dù khóe mắt sưng đỏ nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Nhớ đến vấn đề chênh lệch chiều cao, Carlos lắc đầu hôn cô một cái.
Cô và Carlos bắt taxi trở về nhà. Nhân lúc cậu tắm rửa thay quần áo, Tô Thanh Gia đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn. Do không giỏi làm món ăn Tây Ban Nha nên cô đành nấu mấy món Trung Quốc. Cũng may là Carlos không kén ăn, cậu sử dụng đũa rất thành thạo, không hề đụng đến dao dĩa cô để ở bên.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đôi mắt cậu sáng vụt. Thấy tóc Carlos vẫn ướt, Tô Thanh Gia gõ vào trán cậu: “Anh đi sấy tóc đi, nếu không sẽ ốm đấy.”
Cô tháo cặp tóc ra, mái tóc dài đen nhánh xõa tung. Carlos ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng, cậu chớp mắt nhìn Tô Thanh Gia: “Bella, anh rất đói, anh có thể ăn cơm trước không, rất lâu rồi anh không được ăn ngon, huấn luyện viên không cho bọn anh ăn thịt”
Giờ phút này Rijkaard đột nhiên hắt xì, mũi cũng hơi ngứa, bởi vì ngày nào đám tiểu tổ tông kia cũng được ăn thịt bò.
Thấy đôi mắt xám xanh tỏ ra vô cùng đáng thương, Tô Thanh Gia cởi tạp dề, xuống bếp lấy cơm cho cậu.
“Anh ăn trước đi, để em lau tóc cho, nếu khó ăn quá thì không cần ăn cũng được.”
Nghĩ đến việc cô vào siêu thị cẩn thận chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, hình xăm trên ngực cậu lập tức nóng như lửa.
Carlos dựa người vào cửa, lén nhìn cô nấu cơm. Thiên thần đã hạ xuống phàm trần, chịu nhiễm khói lửa trần gian để nấu ăn cho cậu.
62 cuộc gọi nhỡ hiện lên màn hình điện thoại, Carlos lưu luyến xóa từng hàng chữ Bella trên đó. Cảm nhận được sự thất vọng của cô gái khi thấy tiếng “bíp”, trái tim cậu cũng đau nhói theo.
Tóc Calos không quá dài nhưng sau một tháng không cắt, nó hơi xù lên. Tô Thanh Gia nghịch ngợm vò nó thành một cái tổ chim.
Nghe thấy tiếng cười vui sướng của cô, Calos nhận ra cậu không thể không có cô. Cô gái xinh đẹp ấy đã tình nguyện lau tóc, nấu cơm, chờ đợi cậu. Cậu vô cùng tò mò, không biết bao giờ cô mới có thể gả cho cậu.
/163
|