Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 58

/59



Ba người tìm một quán trà ở trong văn miếu, ngồi trong nhã gian, ba người vừa ngồi xuống Giang Lam Tuyết đã hỏi trước: “Hứa công tử tới Kinh thành đi thi sao?”
 
Hứa Thính Tùng gật gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Cố Doãn Tu nhìn Hứa Thính Tùng: “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Thính Tùng thở dài: “Nói ra thì rất dài, thế nhưng các ngươi không cần nhìn bộ dạng nghèo đói của ta hiện tại, ngược lại ta lại cảm thấy rất vui vẻ.”
 
“Nghèo rồi mà còn vui vẻ? Có phải nhà ngươi xảy ra chuyện gì không?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
Mặt Hứa Thính Tùng lộ ra vẻ giận dữ: “Bọn họ tính kế ta, muốn hại ta thì thôi, còn muốn hãm hại Kiều cô nương, thế nên ta đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.”
 
Giang Lam Tuyết vừa nghe có liên quan đến Kiều Tố Nương, có chút nóng nảy, vội nói: “Vậy Tố Nương có sao không?”
 
Hứa Thính Tùng lắc đầu: “Kiều cô nương vẫn rất khỏe.”
 
“Vậy là tốt rồi.” Giang Lam Tuyết an ủi Hứa Thính Tùng, “Sang năm thi đậu Trạng Nguyên, ngươi có thể cưới nàng rồi, không uổng phí nàng chờ ngươi nhiều năm như vậy. Nàng thật sự rất khó khăn.”
 
“Ta nhất định sẽ không cô phụ nàng.” Hứa Thính Tùng thở dài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy hiện tại ngươi đang ở nơi nào? Từ giờ đến kì thi xuân sang năm còn khá lâu.” Cố Doãn Tu hỏi.
 
Hứa Thính Tùng có chút xấu hổ: “Ta ở tại Thanh Phong khách điếm.”
 
Thanh Phong khách điếm là khách điếm mở ra để cho những học tử nghèo ở Kinh thành, điều kiện nơi đó cũng vô cùng nghèo nàn.
 
Cố Doãn Tu nói: “Nơi đó đủ các thể loại người, vô cùng nhiều chuyện, sao ngươi lại ở đấy, ngươi còn phải thi đỗ Trạng Nguyên. Như vậy đi, ta có một tòa nhà, vẫn luôn không có người ở, ngươi ở đó đi. Ta tìm một nha hoàn cho ngươi, ngươi xem ngươi biến mình thành bộ dạng gì rồi.”
 
“Đa tạ thế tử.” Hứa Thính Tùng cũng không khách khí với Cố Doãn Tu, chắp tay với hắn.
 
“Ngươi còn khách khí gì với ta! Đã đến Kinh thành, gặp khó khăn mà không biết đường đến tìm ta sao!” Cố Doãn Tu nói.
 
Hứa Thính Tùng cười gượng hai tiếng: “Thật ra cũng không được tính là quá khó khăn, không bị đói, cũng không lạnh quá.”
 
“Chờ sang năm ngươi đỗ đạt cao, lúc bọn họ đến tìm ngươi, ngươi đừng mềm lòng, đừng để ý đến bọn họ!” Giang Lam Tuyết tức giận. Hứa gia vốn cũng chả phải người tốt, sớm một chút cắt đứt quan hệ càng tốt.
 
Hứa Thính Tùng gật gật đầu: “Sẽ không, không vì bản thân ta, vì Kiều cô nương, ta cũng sẽ không làm như vậy.”
 
Ba người uống trà ăn điểm tâm, Cố Doãn Tu đưa Giang Lam Tuyết về Hầu phủ trước, sau đó mới đi sắp xếp cho Hứa Thính Tùng.
 
Giang Lam Tuyết sau khi trở lại Hầu phủ lập tức viết một bức thư cho Kiều Tố Nương.
 
Viết xong thư, Giang Lam Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn ngơ ngác, nàng nghĩ đến những lời nói hôm nay nàng và Cố Doãn Tu nói ở trên xe. Không ngờ tới kiếp trước giữa nàng và hắn còn có hiểu lầm như vậy. Nếu nàng sớm hỏi rõ ràng, có lẽ bọn họ hai người cũng không đến nông nỗi như về sau như vậy. Cố Doãn Tu nói rất đúng, may mà họ trọng sinh.
 
Chạng vạng Cố Doãn Tu mới hồi phủ, Giang Lam Tuyết tự mình đi ra đón hắn, giúp hắn cởi áo khoác ngoài.
 
“Sắp xếp xong rồi?” Giang Lam Tuyết vừa treo áo của hắn lên giá vừa hỏi.
 
“Xong rồi, hắn chỉ có một mình, không tốn công gì. Chỉ hắn tặng một nha đầu một tiểu tử, cùng với một mụ già (hầu gái già), hầu hạ hắn ăn mặc là được.” Cố Doãn Tu ngồi lên trên giường nhỏ, Vân Thi rót trà cho hắn. Cố Doãn Tu bưng chén trà lên, xua xua tay, bảo Vân Thi đi ra ngoài.
 
Cố Doãn Tu vẫn thích ở một mình với Giang Lam Tuyết.

 
“Chàng không hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” Giang Lam Tuyết đi tới ngồi xuống.
 
“Không hỏi, thế nhưng cũng không khó đoán, nghe Hứa Thính Tùng nói, chắc là muốn tính kế Kiều Tố Nương cùng với một nam tử nào đó của Hứa gia đi.” Cố Doãn Tu nói.
 
“May mà chuyện chưa thành! Nếu không Tố Nương phải làm sao bây giờ!” Giang Lam Tuyết tức giận.
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Vì sao mà nàng với Kiều Tố Nương lại thân nhau như vậy?”
 
Giang Lam Tuyết sửng sốt: “Làm gì có vì sao, chẳng qua là hợp nhau mà thôi.”
 
Vốn dĩ Cố Doãn Tu muốn hỏi Giang Lam Tuyết có phải đặc biệt hâm mộ Kiều Tố Nương hay không, nghĩ nghĩ vẫn nên không hỏi, đừng tự tìm phiền phức cho bản thân mình vẫn hơn.
 
“A, cây ngọc trâm này.” Đột nhiên Cố Doãn Tu nhìn thấy cây ngọc trâm cài trên đầu Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết có chút thẹn thùng, giơ tay sờ cây trâm nói: “Đẹp không?”
 
“Đẹp… Lúc ấy ta tốn bao nhiêu công mới học dược.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
“Chỉ cây trâm đẹp thôi?” Giang Lam Tuyết giận dữ.
 
Cố Doãn Tu cười nói: “Người đẹp hơn!”
 
“Như thế còn được.” Giang Lam Tuyết cười cười, đây là lần đầu tiên nàng cài cây trâm ngọc này.
 
Đêm đến, Giang Lam Tuyết nằm ở trong ngực của Cố Doãn Tu.
 
Cố Doãn Tu thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng của Giang Lam Tuyết.
 
Cố Doãn Tu bỗng nhiên buồn cười một tiếng.
 
Giang Lam Tuyết ngẩng đầu hỏi hắn: “Đột nhiên chàng cười ngốc cái gì.”
 
“Cười hai chúng ta!” Cố Doãn Tu thấp giọng nói.
 
“Có cái gì buồn cười.” Giang Lam Tuyết cuộn tròn trong lồng ngực hắn.
 
“Hai đứa ngốc, hai người ngu ngốc, phải sống hai kiếp mới hiểu được lòng nhau, có phải ngốc không, ngu ngốc.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Chủ yếu là chàng ngốc, chàng còn xấu xa.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Cố Doãn Tu ôm chặt Giang Lam Tuyết: “Đúng, ta khờ, ta còn hư.”
 
Một lúc sau Giang Lam Tuyết nói: “Ta cũng rất ngốc… Cũng không phải ngốc mà là không biết phải làm gì. Chàng không muốn nói chuyện với ta, ta liền không để ý đến chàng. Quả nhiên trọng sinh mới biết phải sống như thế nào… Nói đi nói lại vẫn là ngốc…”
 
Hai người đều cười.
 
“Người ngốc có phúc của người ngốc, ông trời không nhìn được hai đứa ngốc chúng ta, bèn cho chúng ta một cơ hội.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
“Đại ngốc, chàng phải quý trọng cơ hội trời cho.” Giang Lam Tuyết dùng ngón trỏ vẽ vòng vòng lên ngực Cố Doãn Tu.
 
“Nàng cũng vậy, tiểu ngốc tử.” Cố Doãn Tu hôn lên đầu của nàng.
 
Thường khi vào đêm Cố Doãn Tu luôn ồn ào với Giang Lam Tuyết, dù sao cũng phải sờ sờ hôn hôn, hỏi vài lần khi nào mới có thể đăng khoa, hôm nay lại vô cùng thành thật, chỉ là ôm chặt Giang Lam Tuyết, ôn nhu nói chuyện với nàng.
 
Hôm sau, Cố Doãn Tu cũng giống như mọi hôm, đi vào cung làm việc. Hắn mới đi không lâu, Thẩm Hàm Ngọc lại tới.
 
Mấy ngày này, Thẩm Hàm Ngọc tới Hầu phủ, vẫn luôn rất an phận, nhưng trong lòng Giang Lam Tuyết vẫn không thả lỏng cảnh giác. Đối với việc nàng đến, Giang Lam Tuyết luôn đề phòng.
 
Thẩm Hàm Ngọc mở miệng nói: “Ta biết thế tử phu nhân không thích ta, không thích người Thẩm gia chúng ta.”
 
Giang Lam Tuyết nhìn Thẩm Hàm Ngọc, không nói gì, nàng lại muốn diễn cái gì nữa.
 
“Nói thật, ta cũng không thích Thẩm gia, ta hận ta phải mang họ Thẩm.” Thẩm Hàm Ngọc lại nói.
 
Giang Lam Tuyết cười: “Nếu ngươi dám đến trước mặt lão phu nhân nói như vậy, ta kính ngươi là nữ anh hùng.”
 
“Ta không dám, ta còn trông cậy vào lão phu nhân, không riêng mình ta, cả nhà chúng ta đều trông cậy vào sự cung cấp giúp đỡ của lão phu nhân.” Thẩm Hàm Ngọc cười khổ, nói.
 
“Cho nên? Thẩm tiểu thư đến chỗ ta kể khổ sao?” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Không, ta muốn hợp tác với thế tử phu nhân.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
“Hợp tác? Giấu lão phu nhân hợp tác với ta? Ngươi không sợ lão phu nhân biết thì cả nhà ngươi sẽ bị làm sao sao?” Giang Lam Tuyết thú vị nhìn Thẩm Hàm Ngọc.
 
“Sợ.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Giang Lam Tuyết phát hiện, nước cờ của Thẩm Hàm Ngọc vẫn là luôn nói thật, nói những lời mà mình sẽ cho rằng là thật lòng, nhìn chân thành thật sự, cho mình xem hết tất cả mặt xấu mặt ác, thế nhưng lại không nhìn ra được mục đích thật sự của nàng là gì.
 
“Vậy sao ngươi còn muốn làm như vậy?” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Thẩm Hàm Ngọc gật đầu: “Đúng, ta muốn làm như vậy. Trong nhà đưa ta tới là muốn ta làm thiếp cho thế tử, lúc ta mới tới ta cũng ảo tưởng mình có thể làm thiếp của hắn, nhưng mấy ngày nay quan sát, ta biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
 
Đúng là một người thông minh. Giang Lam Tuyết nói: “Cho nên ngươi không muốn làm thiếp của thế tử?”
 
“Cứ muốn những đồ vật không thuộc về mình thì chỉ có lãng phí thời gian, người cũng vậy.” Thẩm Hàm Ngọc đón nhận ánh mắt Giang Lam Tuyết. Từ trong ánh mắt của Thẩm Hàm Ngọc Giang Lam Tuyết thấy được kiên định cùng dã tâm, nữ nhân này thật ra lại rất thú vị.
 
“Vậy ngươi nói nói xem, vì sao ta phải cùng ngươi hợp tác, cùng với, hợp tác như thế nào, ta có lợi ích gì, mấu chốt là, có lợi gì cho ngươi.” Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói.
 
“Lão phu nhân đang ăn một loại dược, ăn dược này vào rồi, người cứ như bị bệnh, những đại phu bình thường sẽ không nhìn ra được. Đến lúc đó bà sẽ gọi thế tử cùng thế tử phu nhân đến trước mặt bà chăm sóc, nếu hai người không đi, bà sẽ cho người phát tán tin đồn hai người bất hiếu.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
“Chỉ thế thôi? Tùy bà.” Giang Lam Tuyết không để ý mấy cái lời đồn này, kiếp trước cũng là bản thân nhát gan chưa hiểu sự đời mới có thể thấy lão phu nhân lợi hại, hiện tại nhìn thật ra cũng chỉ thường thường như thế thôi.
 
“Hiện tại thế tử đang làm việc ở trước mặt Hoàng thượng, cha nương thế tử phu nhân cũng sắp đến Kinh thành, nghe nói Giang lão gia là muốn vào Hoằng Văn quán, thế tử phu nhân không để bụng, chẳng lẽ bọn họ cũng không để bụng? Nếu có một con gái mang tiếng người xấu ở bên ngoài, Giang lão gia còn có thể vào Hoằng Văn quán được sao?” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Trong lòng Giang Lam Tuyết có chút căng thẳng, lão phu nhân thế mà tra được đến Ngân Châu? Được lắm lão ác phụ! Thế nhưng trên mặt Giang Lam Tuyết cũng không biểu cảm gì, nhàn nhạt nói: “Chỉ có việc này thôi? Muốn làm sáng tỏ cũng không phải việc khó.”
 
“Tất nhiên cũng không dừng lại ở đấy.” Thẩm Hàm Ngọc nói, “Ta cũng biết thủ đoạn của thế tử phu nhân, có khả năng lật ngược tình thế, loại bỏ những ảnh hưởng xấu đến mình. Chẳng qua, lão phu nhân cũng là trưởng bối của ngươi, lại là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, bà lại vô cùng khỏe, nếu bà lâu lâu lại ầm ĩ với các ngươi một trận, chỉ sợ các ngươi cũng không chịu nổi.”
 
Đây là sự thật, nếu không phải trong này còn có Thẩm gia, trực tiếp để cho lão phu nhân chết ở Tồn Hậu Đường cũng được. Thẩm gia trên dưới hơn một trăm người, nhiều hơn hẳn người Hầu Phủ, không nhìn hết được.
 
“Thẩm cô nương nói nói xem ngươi có cách gì.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Ta ở cạnh lão phu nhân mấy ngày, xem như đã nhìn ra, muốn làm lão phu nhân không ầm ĩ nữa cũng đơn giản, chính là khiến cho lão phu nhân hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thẩm gia.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ta đang nghi ngờ, ngươi có phải thật sự mang họ Thẩm hay không, hay là ngươi bị bắt nạt ở Thẩm gia.”

 
Thẩm Hàm Ngọc nói: “Không có, con người ta như sao có thể bị bắt nạt.”
 
Giang Lam Tuyết đột nhiên có chút thích Thẩm Hàm Ngọc này, kiếp trước sao nàng lại không chú ý đến nhân vật này.
 
“Hôm qua không phải ngươi vẫn còn khuyên thế tử gia đi xem lão phu nhân sao? Sao hôm nay lại như thế này? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Giang Lam Tuyết hỏi, nàng cũng không thể bảo đảm này có phải có phải lão phu nhân và Thẩm Hàm Ngọc đã bàn bạc với nhau hay không. 
 
“Cũng không có gì, chính là đột nhiên hiểu rõ.” Thẩm Hàm Ngọc rũ xuống mắt, Giang Lam Tuyết không nhìn được ánh mắt của nàng.
 
Giang Lam Tuyết cảm thấy nếu những gì Thẩm Hàm Ngọc nói đều là sự thật, như vậy, hôm qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Thế nhưng hiện tại Tồn Hầu Đường bền chắc như thép, chắc chắn nàng không hỏi được gì.
 
“Dù sao ta cũng phải biết vì sao ngươi lại làm như vậy? Lão phu nhân đối xử với ngươi, đối Thẩm gia cũng không tệ.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Ta chỉ biết, Thẩm gia nếu cứ dựa vào lão phu nhân như vậy thì không xong.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Giang Lam Tuyết nhìn Thẩm Hàm Ngọc, càng thêm không hiểu nữ tử này.
 
“Thế tử phu nhân có phải hay không cảm thấy ta đặc biệt kỳ lạ?” Thẩm Hàm Ngọc cười nói.
 
“Cũng bình thường thôi, không tính là đặc biệt.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Dù sao, chuyện này làm xong, đối với Hầu phủ tốt, đối với lão phu nhân tốt, đối với Thẩm gia cũng tốt, cho nên thế tử phu nhân, chúng ta hợp tác đi.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
“Vậy còn ngươi?” Giang Lam Tuyết nói, “Lợi ích ngươi muốn là gì?”
 
“Điều ra muốn rất đơn giản, ta muốn nhà chồng có một gia thế trong sạch đơn giản, một phu quân trung hậu trung thật. Hy vọng thế tử phu nhân giúp ta tìm hộ ta một nhà như vậy là được.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Yêu cầu này cũng không khó.
 
“Ngươi nói xem, ngươi muốn làm như thế nào?” Giang Lam Tuyết nói.
 
Thẩm Hàm Ngọc lại lắc đầu: “Ta không biết như làm thế nào, ta chỉ phụ trách đưa tin tức của lão phu nhân cùng Thẩm gia cho các ngươi, chuyện còn lại làm như thế nào ta không quản.”
 
Nàng cũng thật biết buôn bán.
 
“Chờ thế tử trở về ta cùng hắn bàn bạc đã.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Được.” Thẩm Hàm Ngọc cũng không nhiều lời, đứng dậy cáo từ, chỉ là trước khi rời đi nói một câu: “Hai ngày này thế tử có rảnh thì bảo hắn đi gặp lão phu nhân đi, không thể làm lão phu nhân cảm thấy ta hôm nay ở chỗ này lâu như vậy công cốc.”
 
Giang Lam Tuyết cười cười không nói gì, Thẩm Hàm Ngọc thật này  thú vị thật sự. Có lẽ nàng nói lâu như vậy, chỉ muốn nói Cố Doãn Tu đến đó.
 
Thẩm Hàm Ngọc đi rồi, Giang Lam Tuyết gọi Thích ma ma tới, Tồn Hầu Đường bên kia vẫn luôn do Thích ma ma ở để mắt đến.
 
Thích ma ma cung cung kính kính hành lễ.
 
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ma ma vẫn khách khí như vậy, mau ngồi.”
 
Sau khi Thích ma ma ngồi xuống, Giang Lam Tuyết hỏi: “Hôm qua sau khi ta và thế tử đi ra ngoài, trong phủ có người nào tới không?”
 
“Người Thẩm gia tới.” Thích ma ma nói.
 
“Có biết là chuyện gì không?” Giang Lam Tuyết lại hỏi.
 
“Không nghe ngóng được. Người tới chính là hai vị lão gia, hai vị công tử. Lúc lão phu nhân thấy bọn họ đến, đều bảo mọi người lui ra.” Thích ma ma nói.
 
“Gần đây lão phu nhân như thế nào?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
“Thật ra cũng không quá tốt, thế nhưng ta cũng không nhìn ra, không biết thật giả.” Thích ma ma lại nói.
 
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Về sau ma ma trông chặt một chút, tốt nhất nghĩ cách thu phục một nha hoàn bên người lão phu nhân.”
 
“Dạ vâng.” Thích ma ma gật đầu nói.
 
Nói như vậy, ngày hôm qua đúng thật là đã xảy ra chuyện gì đó, mới làm Thẩm Hàm Ngọc thay đổi suy nghĩ, muốn dựa vào mình. Việc này còn phải đi ra ngoài nghe ngóng xem gần đây Thẩm gia đã xảy ra chuyện gì.
 
Buổi tối sau khi Cố Doãn Tu trở về, Giang Lam Tuyết liền nói chuyện mà hôm nay Thẩm Hàm Ngọc nói cho hắn, cùng với việc nghe ngóng chuyện của Thẩm gia, để cho Cố Doãn Tu quyết định.
 
“Thẩm gia thật đúng là vì việc nghĩa mà quên người nhà.” Cố Doãn Tu cười lạnh nói.
 
“Có phải là vì việc nghĩa quên người nhà hay không vẫn chưa biết, chắc chắn không phải là ngu ngốc.” Giang Lam Tuyết nói, “Thế nào, có muốn cùng nàng hợp tác không?”
 
“Hợp tác cái gì, không có nàng, chúng ta cũng có thể giải quyết. Trong lòng người Thẩm gia chính là phải dựa dẫm vào người khác!” Cố Doãn Tu hừ một tiếng, nói.
 
“Ta cảm thấy nàng rất thú vị, hay là chúng ta thử hợp tác với nàng một lần xem sao?” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Cố Doãn Tu nghĩ nghĩ: “Cũng được, thế nhưng nàng cần phải mở to hai mắt nhìn cho rõ, đừng bị người ta lừa gạt.”
 
“Vậy hôm nay chúng ta đi nhìn lão phu nhân trước đã.” Giang Lam Tuyết lại nói.
 
Cố Doãn Tu thở dài: “Đi thôi, đúng thật là đã lâu cũng không nhìn thấy bà rồi.”
 
Hai người ăn xong bữa tối, chậm rãi đi đến Tồn Hậu Đường. Ánh chiều tà còn treo ở chân trời, hai người tay nắm tay nhau, không nhanh không chậm đi đến.
 
Hạ nhân ở Tồn Hậu Đường vừa thấy phu thê thế tử tới, vội chạy đi vào báo lão phu nhân.
 
Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: “Nhìn nàng ta gấp gáp như vậy, cứ như là lão phu nhân có chuyện không thể gặp được người khác vậy.”
 
“Có thể là sợ không kịp giả bệnh.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vất vả cho bà rồi.”
 
Rất nhanh nha hoàn đưa Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết đi vào.
 
Giang Lam Tuyết vừa thấy lão phu nhân liền hoảng sợ, thật đúng là như là bệnh nguy kịch không chữa được.
 
Cố Doãn Tu cũng bị lão phu nhân ở trước mắt làm cho giật mình, không nhịn được hoài nghi lời của Thẩm Hàm Ngọc, có thật là lão phu nhân ăn dược mới biến thành như vậy? Đây chỉ là giả bệnh chứ không phải bệnh thật? Nếu như vậy thì bà thật sự quá độc ác với bản thân mình rồi. Cố Doãn Tu nghĩ đến việc bà tự hành hạ bản thân mình như vậy chỉ là vì đối phó Giang Lam Tuyết, một cổ khí lạnh trong lòng phát ra bên ngoài, rốt cuộc bà oán niệm với Hầu phủ như thế nào, đến mức phải làm như vậy!
 
“Tổ mẫu, người làm sao vậy?” Tiếng của Cố Doãn Tu vẫn có chút quan tâm.
 
Lão phu nhân suy yếu cười cười: “Tuổi cao thôi, sắp không sống được nữa rồi. Con trai không ở bên người, tôn tử cũng mặc kệ…” Lão phu nhân nói nói xong liền khóc.
 
Cố Doãn Tu thấy thế, trong lòng là có chút chua xót, nếu bà không làm những điều thương tổn mẹ hắn, thương tổn Giang Lam Tuyết thì tốt! Việc gì mà phải làm như vậy.
 
“Ngày mai ta vào  cung mời thái y tới khám cho người.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Khám cái gì mà khác, thái y trong phủ không phải đều là những thái y từ chức sao, không cần khám, chết sạch sẽ, chết không ai ngại.” Lão phu nhân càng khóc tiếng càng lớn.

 
Giang Lam Tuyết nhìn Thẩm Hàm Ngọc, Thẩm Hàm Ngọc đang lau nước mắt cho lão phu nhân: “Cô tổ mẫu đừng nói như vậy, thế tử cùng thế tử phu nhân không phải đã tới thăm người sao?”
 
“Chúng nó sống cuộc sống của chúng nó tốt rồi, nhốt bà già như ta ở đây, không quan tâm…” Lão phu nhân khóc lóc kể lể nói.
 
Giang Lam Tuyết bị lão phu nhân khóc đến đau đầu, nhìn Cố Doãn Tu.
 
Cố Doãn Tu thở dài, đi đến cạnh giường, cầm khăn trên tay Thẩm Hàm Ngọc: “Tổ mẫu, rốt cuộc người muốn như thế nào? Tôn nhi thật không biết vì sao người lại phải làm những việc đó.”
 
Giang Lam Tuyết nhìn thần sắc lão phu nhân khẽ biến, lại khóc: “Ta còn có thể muốn như thế nào nữa, ta không phải liền ngóng trông ngươi sao! Người ở Hầu phủ không nhiều, nạp thêm mấy người thiếp sinh cho Hầu phủ mấy đứa cháu thì có làm sao!”
 
Giang Lam Tuyết nhịn không được mắt trợn trừng, lão phu nhân cũng thật có thể nói không suy nghĩ. Lúc trước không biết là ai đuổi hết con của thiếp đi. Những người đó chẳng nhẽ không phải là con nối dõi của Hầu phủ?
 
“Tổ mẫu, người có thể không quan tâm đến mọi chuyện, bình yên qua tuổi già được không? Lúc nào cũng làm khó tôn tử thế?” Cố Doãn Tu thật sự tận tình khuyên bảo.
 
“Thôi thôi, về sau cái gì ta cũng mặc kệ.” Lão phu nhân móc từ trong ngực mình ra một cái khăn lau nước mắt.
 
“Thê tử của Doãn Tu!” Lão phu nhân đột gọi Giang Lam Tuyết.
 
“Ở đây ạ.” Giang Lam Tuyết lên tiếng.
 
“Ngươi cũng vào cửa lâu như vậy, mang thai chưa?” Lão phu nhân nói.
 
“Vẫn chưa.” Giang Lam Tuyết nói. Bà còn có mặt mũi mà hỏi chuyện này sao?
 
“Ngươi xem… Ngươi xem, đã lâu như vậy rồi, thôi thôi, Doãn Tu không cần ta quản, ta mặc kệ.” Lão phu nhân lại nói.
 
“Ngài thật sự muốn để Lam Tuyết mang thai sao?” Cố Doãn Tu lạnh lùng nói. Cố Doãn Tu nhớ tới chuyện lão phu nhân hạ độc trong đá của Giang Lam Tuyết, thế mà lúc này bà còn chỉ trích Giang Lam Tuyết không mang thai, nếu nàng ăn khối đá đó, không biết nàng đến khi nào mới mang thai được.
 
Sắc mặt lão phu nhân khẽ biến: “Hôm nay con đến thăm ta, hay là tới chỉ trích ta?”
 
“Con tới thăm người, cũng là tới khuyên người. Những chuyện mà người làm đó, trong lòng bọn con đều biết, tôn nhi hy vọng người về sau đừng bao giờ làm những chuyện đó nữa. Nếu không…” Cố Doãn Tu dừng một chút, “Nếu không tôn nhi thật sự sẽ không nhận người làm tổ mẫu nữa.”
 
Lão phu nhân sững sờ: “Nhận hay không thì ta vẫn làm tổ mẫu của con!”
 
Cố Doãn Tu thấy bà vẫn cố chấp, trong lòng thất vọng vô cùng.
 
“Tổ mẫu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôn nhi còn phải vào cung làm việc, phải về trước rồi.” Cố Doãn Tu nói xong đứng dậy đi về.
 
Lão phu nhân cũng không ngăn cản, Cố Doãn Tu mang theo Giang Lam Tuyết đi về.
 
Hai người mới ra khỏi Tồn Hậu Đường, lão phu nhân ném một chén trà đi.
 
Thẩm Hàm Ngọc tiến lên nói: “Cô tổ mẫu, người đừng tức giận, khó khăn lắm thế tử tới mới tới thăm người, sao người lại tức giận.”
 
“Có chỗ nào là thăm ta, ta như thế rồi, nó còn nói nói vậy!” Lão phu nhân cả giận.
 
“Cô tổ mẫu, con không biết giữa người với thế tử xảy ra chuyện gì không vui, có phải thế tử hiểu lầm người cái gì hay không?” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm! Ngươi đừng lo lắng, cô tổ mẫu đã đồng ý với cha ngươi, nhất định gả ngươi cho thế tử, nha đầu Kiều Kiều không có phúc khí, phúc khí của ngươi ở phía sau.” Lão phu nhân nói.
 
Thẩm Hàm Ngọc không nói gì, nàng cảm thấy lão phu nhân đại khái là si ngốc. Vốn dĩ nàng cho rằng đi theo lão phu nhân, mặc dù không thể gả cho thế tử cũng có thể có nhân duyên tốt, hiện tại, xem ra, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
 
“Sớm chặt đứt quan hệ của bà với Thẩm gia, đến lúc đó thay luôn người bên cạnh bà, để bà được ăn ngon uống tốt cung phụng đầy đủ là được.” Cố Doãn Tu thở dài.
 
“Vốn dĩ tưởng đợi chuyện của La gia rồi nghĩ cách, hiện tại không chờ được nữa rồi?” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Không chờ nữa.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Được thôi, chúng ta bàn bạc một chút. Ta đoán ngày mai Thẩm Hàm Ngọc lại tới.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“ lỪm.” Cố Doãn Tu rầu rĩ nói, “Vốn không nghĩ sẽ đối xử với bà như thế, nhưng bà thật sự quá đáng. Ta sợ sơ sẩy một cái bà lại làm hại nàng.”
 
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta mau chóng giải quyết việc này là được.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Hôm sau Thẩm Hàm Ngọc quả nhiên lại tới nữa.
 
“Thế nào, thế tử phu nhân, ta không lừa ngươi!” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
“Nói không chừng bà thật bị bệnh, là ngươi sử dụng chiêu trò khác.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Thế tử phu nhân như vậy không thú vị gì cả, những gì ta nói với ngươi đều là sự thật.” Thẩm Hàm Ngọc có chút nóng nảy.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy ngươi nói lão phu nhân còn chuẩn bị đối phó ta a?”
 
“Đầu tiên là bôi nhọ ngươi, chờ cha mẹ ngươi tới, lại xuống tay với bọn họ. Thẩm gia có rất nhiều người vô sỉ hỗn đản những chuyện như vậy làm dễ như trở bàn tay. Các ngươi phòng được một lần, không phòng được cả đời.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
“Ngươi thật là người Thẩm gia?” Giang Lam Tuyết thực hoài nghi.
 
“Cam đoan không giả, ta chính là người Thẩm gia, cho nên ta thấy ở chỗ lão phu nhân không có ích gì, ta mới đến nịnh bợ ngươi.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Thẩm Hàm Ngọc thẳng thắn thành khẩn nói rõ suy nghĩ của mình khiến Giang Lam Tuyết không lời gì để nói.
 
Một lúc lâu sau Giang Lam Tuyết mới nói: “Vậy ngươi nói hết những điều ngươi biết cho ta, ta bảo đảm sẽ gả cho ngươi một lang quân như ý, thế nhưng ngươi cũng không thể hại người ta”
 
“Ta sẽ không làm việc ngu ngốc.” Thẩm Hàm Ngọc nói, “Trước tiên ta có một việc quan trọng cần nói cho ngươi, lão phu nhân đã sai người Thẩm gia đi chặn cha nương ngươi lại.”

 



/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status