Julie nghĩ đến khả năng mình đang bước vào một thư viện hơn là một tư dinh. Những chiếc kệ màu trắng nằm dọc hai bên tiền sảnh được chất đầy sách. Không phải những quyển truyện giật gân bìa mềm. Đây rõ ràng không phải là nơi dành cho các độc giả tầm thường. Phía bên phải mở ra một căn phòng nhỏ, ở đó có một chiếc dương cầm đã choán gần hết không gian ngập nắng. Julie đi theo Matt rẽ trái vào một phòng khách và lập tức yêu thích thứ cảm giác do cách bài trí nội thất gợi lên. Những chiếc mặt nạ và tranh vẽ được treo đầy trên tường, một quả địa cầu và một tấm bản đồ được đặt trên hai chiếc bàn ở hai đầu của một bộ xa lông màu be nom rất sang trọng.
Julie không thể không nhận thấy sự tương phản rõ rệt giữa ngôi nhà này và nhà của nó. Con bé thích sự gắn bó của mẹ nó với vải kẻ ô, các bức tường sơn vàng và những món đồ thanh lí, cũng như việc căn nhà luôn sạch sẽ ngăn nắp. Giản dị mà ấm cúng. Nhưng khi ngó quanh căn phòng này, Julie buộc phải thừa nhận có điều gì đó rất lôi cuốn nơi những bức tượng độc đáo, những chiếc gối in hoa và vẻ kinh viện tổng thể.
- Matt, con đấy à? Con có tìm được con bé không? – Một giọng nói vang lên từ căn phòng khác, tiếp nối bởi tiếng những bước chân vội vã. Julie ngước lên nhìn khuôn mặt thư thái của người phụ nữ vừa đi vào phòng.
- Julie Seagle! Cháu là bản sao y đúc của mẹ hay sao thế này? Cô là Erin Watkins. Mừng cháu đến nhà. Cám ơn trời mẹ cháu đã gọi được cho cô. – Người phụ nữ băng qua gian phòng và bắt tay Julie.
- Cháu rất cảm ơn cô đã giúp đỡ. Cô thật tốt bụng khi cho phép cháu ở lại đây tối nay. Việc đầu tiên cháu sẽ làm sáng mai là đi kiếm chỗ trọ.
Erin cao gần bằng Matt, và Julie có thể cảm thấy các đốt xương nơi bàn tay lạnh ngắt của cô. Ôi trời, cô ấy mới gầy làm sao. Nhìn không tới mức hom hem, nhưng chắc chắn là người yếu đuối. Erin xua tay rồi hất một sợi tóc xám ra sau đầu, nơi tóc cô được búi chặt.
- Cô sẵn sàng làm mọi chuyện vì Kate, nên cháu cứ thoải mái lưu lại đây cho đến khi tìm được một chỗ ở. Nhắc đến mẹ cháu, chắc cháu nên báo cho mẹ biết là đã đến nơi an toàn. Để cô đưa cháu lên gác và chỉ phòng cho cháu trước, sau đó cháu có thể gọi điện cho mẹ.
- Mẹ cứ để con. – Matt nhanh nhảu tiến lại chỗ hành lí của Julie.
- Vớ vẩn nào. Mẹ biết con còn bài tập phải làm. Mẹ sẽ báo khi bố và Celeste đem thức ăn tối về. Julie, đi theo cô. – Erin khoan thai băng qua phòng khách và nhấc một chiếc va li của Julie lên. – Cô hi vọng cháu sẽ thoải mái khi ở đây. Cô biết hôm nay cháu chỉ mong được dọn đến căn nhà thuê của mình, nhưng ít ra cháu cũng không phải ở khách sạn.
- Mẹ ơi, con cần phải nói chuyện với mẹ.
- Ờ, được rồi, Matt. Nghỉ ngơi đi. – Erin đáp.
Julie xách hai món hành lí còn lại và đi theo cô Erin, trong khi Matt đứng chôn chân tại chỗ. Nó quay lại nói với anh chàng:
- Cám ơn anh đã đi rước em.
Matt gật đầu và ngả người ra sau trên hai gót chân, tay đút túi quần.
- Không có gì.
Có vẻ Matt là người dễ chịu. Anh dễ bắt chuyện, cực kì ưa nhìn, lại thông minh và có khiếu hài hước. Matt hơi khác thường, Julie đoán thế, nhưng nó tương đối có năng khiếu trong việc xử lí người khác thường.
Julie bước theo cầu thang rộng rãi lên tầng trên. Chiếu nghỉ là một không gian mở thoáng đãng với bốn cánh cửa có lẽ dẫn vào các phòng ngủ, và một hành lang ngắn. Lại các bức tường màu trắng sáng và các tác phẩm nghệ thuật đắt tiền.
- Đây rồi. – Erin vừa nói vừa xoay vai mở một cánh cửa.
Phòng ngủ này cho cảm giác rất nam tính, với giường tối màu, kệ gỗ đặt vài quyển sách, ảnh chụp, máy chơi nhạc và đĩa DVD. Một chiếc tivi nhỏ màn hình phẳng được treo đối diện với chiếc giường, cùng một khoảng trống trên bàn giấy vừa đủ đặt một chiếc máy tính xách tay.
- Cháu cứ tự nhiên như ở nhà. Phòng vệ sinh ở ngay cuối hành lang. Cô sẽ đem vài chiếc khăn sạch cho cháu, và… ồ, chắc chú Roger gọi. – Eric quay đầu về phía tiếng chuông điện thoại réo vang ở một phòng khác. – Cháu có thích đồ ăn Thái không?
- Thích lắm ạ. Cháu cảm ơn cô.
- Cháu cứ thong thả sắp xếp đồ đạc. Có mấy ngăn tủ trống để cháu dùng đấy. – Erin nói, rồi rời phòng để đi nghe điện thoại.
Julie ngồi xuống giường và nhìn quanh. Nơi này mang dấu ấn con trai khắp nơi. Chẳng nhằm nhò gì. Nhưng nó chỉ muốn chạy ngay ra Target để dùng chút tiền ít ỏi còn lại từ hồi hè mà mua những vật dụng con gái.
Cám ơn trời nó đã thắng cuộc thi viết tiểu luận của quận, chứ nếu không nó đã phải dồn tất cả khoản dành dụm của mình vô chiếc máy tính xách tay. Julie đã mất vài tuần để viết bài luận về các phản ứng của nước Mỹ trước thiên tai, nhưng đổi lại nó đã có một chiếc máy Mac mới. Cũng may, đám bạn nó không đọc tờ nội san của trường ngoại trừ những gì liên quan đến thể thao, khiêu vũ, hoặc đánh lộn, chứ không thì nó đã bị châm chọc không thương tiếc vì đã tham gia vào một chương trình viện trợ xã hội trá hình.
Sự thật là các bạn của Julie chưa bao giờ hiểu nó hoàn toàn. Mẹ nó cũng thế, mặc dù chắc chắn mẹ cảm thấy tự hào về thành tích học tập của nó. Thực tế là mẹ Julie đã giữ bí mật về việc nó ở lại trường sau giờ học chính khóa để học thêm môn Anh ngữ. Bạn bè nó mà biết được thì chúng cười ngất. Và dù Julie rất sung sướng khi được hi sinh thời gian rảnh sau buổi học để nghe thầy giảng về Graham Greene, nó không muốn phải giải thích cho đám bạn học kém hơn về nguyên nhân mình làm như vậy. Chúng không quan tâm đến việc học hành theo kiểu của Julie và thường tỏ ra không hiểu những gì con bé nói. Jared, bạn trai cũ của Julie, chắc sẽ đảo mắt liên tục với ý tưởng tình nguyện bỏ thêm thời gian để học.
Nhắc tới Jared, Julie tự hỏi lúc này hắn đang làm gì. Chắc là đang quấn toga chơi trò chống tay uống bia tại cái trường đại học tầm thường nơi hắn đang theo học. Đồ khốn. Julie hi vọng hắn đã mất hút trong đám thanh niên đầu óc ngu si tứ chi phát triển và bị những cô nàng não phẳng ngực khủng chuyên mặc áo dây đuổi thẳng. Arizona có thể giữ hắn lại cho mình. Tuy nhiên, Julie vẫn không thể không đọc mỗi khi Jared bình luận về cập nhật trạng thái của nó trên Facebook.
Julie đặt máy tính lên bàn rồi bật lên. Đúng, nó có chiếc điện thoại thông minh, nhưng nếu tình thế không bắt buộc thì nó không thích gõ cái bàn phím ảo bé xíu. Nó thích chữ in hoa, các loại dấu câu, hơn nữa giới hạn sai sót trên thiết bị di động quá lớn. Julie là một đứa thích đánh máy kiểu truyền thống.
Nó nhận ra cần có mật mã để truy cập vào mạng của nhà Watkins. Tuyệt thật. Đã tự dưng nhảy dù vô nhà người ta, giờ lại còn phải hỏi chuyện này. Nhưng Internet vẫn là ưu tiên. Julie hỏi Erin ngay khi cô gác điện thoại.
- Thưa cô, cháu không muốn làm phiền, nhưng không biết cháu có thể xin mật mã để lên mạng được không ạ?
- Cháu gọi cô bằng tên cho tự nhiên. Còn chuyện kia thì tất nhiên là được rồi. Để cô đi hỏi Matthew. Thằng bé đã tạo ra một mật mã ngẫu nhiên vô nghĩa để hàng xóm không thể lén vào Internet nhà cô. Nó đúng là chuyên gia an ninh của gia đình đấy. Chờ cô một chút. – Erin đi một lúc rồi quay lại với một mảnh giấy trên tay.
- Cháu cám ơn cô ạ. – Julie cầm lấy mảnh giấy và nhìn vào mật mã gồm mười lăm chữ cái. Khùng dữ vậy sao? Chẳng ai có thể nhớ nổi nó. Ngoại trừ Matthew, có lẽ vậy.
- Cô sẽ cho cháu biết khi bữa tối đã sẵn sảng. – Erin khép cửa lại.
Julie mở trang Facebook của mình và nhíu mày. Chưa gì đã có tám bình luận bên dưới dòng trạng thái ban nãy, từ những đứa bạn chẳng hề quan tâm gì tới nó. “Sao dzợ???”, “H âm tính sao?” “Ac! Gọi t nha!” Không có bình luận của Jared. Con bé nhắp chuột vào trang của hắn. Cái gì? Thật tử tế khi hắn đã kịp đăng hình chụp ngày đầu tiên tới đại học, trong khi chưa từng gọi điện hoặc email kể từ hồi chia tay nó, một tháng trước khi hai đứa lên đại học.
Jared đã tuyên bố hai đứa không nên tính tới chuyện yêu xa, do đó hắn chủ động cắt đứt sớm. Chuyện có quan trọng gì đâu. Julie tin chắc Jared là trường hợp điển hình của một thằng con trai muốn thỏa mãn xu hướng đồng giới của mình bằng cách tham gia những môn thể thao có sự đụng chạm cơ thể. Trời ạ, đã bao nhiêu lần con bé ngồi ở ngoài rìa thảm đấu vật, vỗ tay như điên trong khi hắn đè một thằng con trai mặc đồ bó xuống sàn với vẻ mặt đầy sung sướng? Chẳng trách Jared đã giành được học bổng đấu vật của trường. Một đứa con gái nào đó có thể chấp nhận nỗ lực vụng về tỏ ra mình đây trai thẳng của Jared, cái lưỡi dày khua khoắng trong miệng và những lời thì thầm quá trớn trong khi sục sạo dưới lớp áo của nó. Nghe cũng hay. Có thể Julie đã rất ngu khi hẹn hò với Jared, nhưng ít ra chưa bao giờ nó ngu tới mức lên giường cùng hắn. Hắn chưa bao giờ dụ dỗ nó thành công. Đáng lẽ nó nên bỏ quách Jared từ mấy tháng trước cho rồi.
Bây giờ thì Julie đã rời khỏi Ohio, rời cái ngôi trường trung học dưới mức trung bình đó, và rời nhóm bạn toàn những đứa con gái mù quáng sung sướng cổ vũ bạn trai chơi thể thao.
Boston có thể khác. Nó sẽ khác. Julie có thể được là chính mình mà không cần phải bận tâm đến chuyện nói năng cho ra vẻ ngu ngơ hoặc che giấu sự ham học.
Nó ngó một lần cuối tấm hình Jared và đám bạn vật mới quen ở đại học, thầm chúc hắn bình an (hoặc gần như thế), rồi nhanh tay xóa hắn khỏi danh sách bạn bè. Nó đăng một dòng trạng thái mới.
Julie Seagle đã sống sót trên vỉa hè tại Boston mà không bị sứt mẻ gì nhiều (trừ lòng tự ái tan nát vì đã ngu ngốc đi thuê một căn phòng không tồn tại trên một trang web lừa đảo) và đang ở nơi trú ẩn an toàn.
Julie ngả người ra sau trên ghế. Nó ngập ngừng một lúc, rồi kiểm tra tài khoản Gmail mới lập. Ba của nó là người duy nhất có địa chỉ mail này. Hộp thư của nó trống rỗng. Chắc ba nó sẽ viết khi có thời gian. Nó đóng máy tính lại.
Nó thở dài, thổi mớ tóc lòa xòa vướng mắt, rồi cầm một khung ảnh trên bàn lên. Đó là hình chụp của một người nào đó mặc bộ đồ thể thao mùa đông đứng trên một sườn đồi tuyết trắng, tấm ván trượt trong tay. Trông không giống Matt, mặc dù khó mà nhìn rõ được đó là ai vì tấm hình khá mờ.
Julie lấy vài thứ trong va li ra, gấp gọn quần áo và nhét vào trong tủ, nhân tiện treo luôn vài chiếc váy mặc ngày thường. Dẫu không thích giữ cả đống đồ nhồi chặt trong va li vì chúng sẽ bị nhăn, Julie cảm thấy không ổn nếu lấy hết mọi thứ ra như thể nó sẽ ở lại đây lâu dài.
Sau bữa tối nó sẽ lên mạng và bắt đầu tìm kiếm chỗ ở. Ngày định hướng tân sinh viên của Whitney là thứ Năm, do đó Julie sẽ có trọn ngày mai để kiếm ra thứ gì đó. Nó muốn làm chuyện này thật nhanh, và một thành phố lớn như thế này chắc chắn phải có nhà trọ thích hợp còn trống.
Julie liếc nhìn hình ảnh mình trong gương và mau chóng lục lọi trong mớ hành lí cho tới khi lôi ra túi đồ trang điểm và cái bàn ủi. Chỉ vài phút sau đó là nó đã gần như trở lại làm người bình thường. Có thể chưa đạt chuẩn gái cổ động thể thao, nhưng nó sẽ trải qua bữa tối mà không làm ai kinh hồn trước khi đi tắm thật kỹ và lên giường.
- Julie, em có cần gì không? – Matt vừa gõ vừa mở cửa.
- Em tưởng anh đang học bài. – Julie trêu chọc. – Cám ơn anh, em không thiếu gì cả. Nhân tiện, em đang ở trong phòng của ai vậy?
- Của anh Finn. – Matt ngó qua vai Julie, hờ hững quan sát căn phòng. – Anh ấy không có nhà. Đang đi du lịch.
- Finn là anh trai của anh à?
- Ừ.
Julie mỉm cười. Ôi trời, Matt có vẻ… ngượng.
- Anh ấy lớn hơn anh bao nhiêu tuổi? – Con bé hỏi dò.
- Hai tuổi.
- Nghĩa là bao nhiêu?
Matt gục đầu, món tóc lại rủ xuống che mắt. Anh cười khẽ.
- Hai mươi ba.
- Vậy là anh hai mươi mốt. Nhưng anh mới học năm thứ hai. Sinh nhật anh ngày nào thế. Anh nghỉ một năm sau khi xong trung học à?
- Phải. Em biết không, hình như em rất thích Toán. Với mối quan tâm rõ rệt của em dành cho các con số, có thể em sắp chuyển sang một ngành học mới cũng nên.
Julie khoanh tay lại.
- Không dám đâu. Em chưa được lắp bộ lọc mới phát minh của anh.
- Anh có thể đề nghị nhà sản xuất đưa em vào danh sách chờ của phiên bản sắp tới.
- Thôi khỏi, cám ơn anh.
- Ờ. Phiên bản chạy thử này vẫn còn vài lỗi nhỏ.
Julie mỉm cười.
- Đừng có đùa nha. Nhưng không sao.
Julie không thể không nhận thấy sự tương phản rõ rệt giữa ngôi nhà này và nhà của nó. Con bé thích sự gắn bó của mẹ nó với vải kẻ ô, các bức tường sơn vàng và những món đồ thanh lí, cũng như việc căn nhà luôn sạch sẽ ngăn nắp. Giản dị mà ấm cúng. Nhưng khi ngó quanh căn phòng này, Julie buộc phải thừa nhận có điều gì đó rất lôi cuốn nơi những bức tượng độc đáo, những chiếc gối in hoa và vẻ kinh viện tổng thể.
- Matt, con đấy à? Con có tìm được con bé không? – Một giọng nói vang lên từ căn phòng khác, tiếp nối bởi tiếng những bước chân vội vã. Julie ngước lên nhìn khuôn mặt thư thái của người phụ nữ vừa đi vào phòng.
- Julie Seagle! Cháu là bản sao y đúc của mẹ hay sao thế này? Cô là Erin Watkins. Mừng cháu đến nhà. Cám ơn trời mẹ cháu đã gọi được cho cô. – Người phụ nữ băng qua gian phòng và bắt tay Julie.
- Cháu rất cảm ơn cô đã giúp đỡ. Cô thật tốt bụng khi cho phép cháu ở lại đây tối nay. Việc đầu tiên cháu sẽ làm sáng mai là đi kiếm chỗ trọ.
Erin cao gần bằng Matt, và Julie có thể cảm thấy các đốt xương nơi bàn tay lạnh ngắt của cô. Ôi trời, cô ấy mới gầy làm sao. Nhìn không tới mức hom hem, nhưng chắc chắn là người yếu đuối. Erin xua tay rồi hất một sợi tóc xám ra sau đầu, nơi tóc cô được búi chặt.
- Cô sẵn sàng làm mọi chuyện vì Kate, nên cháu cứ thoải mái lưu lại đây cho đến khi tìm được một chỗ ở. Nhắc đến mẹ cháu, chắc cháu nên báo cho mẹ biết là đã đến nơi an toàn. Để cô đưa cháu lên gác và chỉ phòng cho cháu trước, sau đó cháu có thể gọi điện cho mẹ.
- Mẹ cứ để con. – Matt nhanh nhảu tiến lại chỗ hành lí của Julie.
- Vớ vẩn nào. Mẹ biết con còn bài tập phải làm. Mẹ sẽ báo khi bố và Celeste đem thức ăn tối về. Julie, đi theo cô. – Erin khoan thai băng qua phòng khách và nhấc một chiếc va li của Julie lên. – Cô hi vọng cháu sẽ thoải mái khi ở đây. Cô biết hôm nay cháu chỉ mong được dọn đến căn nhà thuê của mình, nhưng ít ra cháu cũng không phải ở khách sạn.
- Mẹ ơi, con cần phải nói chuyện với mẹ.
- Ờ, được rồi, Matt. Nghỉ ngơi đi. – Erin đáp.
Julie xách hai món hành lí còn lại và đi theo cô Erin, trong khi Matt đứng chôn chân tại chỗ. Nó quay lại nói với anh chàng:
- Cám ơn anh đã đi rước em.
Matt gật đầu và ngả người ra sau trên hai gót chân, tay đút túi quần.
- Không có gì.
Có vẻ Matt là người dễ chịu. Anh dễ bắt chuyện, cực kì ưa nhìn, lại thông minh và có khiếu hài hước. Matt hơi khác thường, Julie đoán thế, nhưng nó tương đối có năng khiếu trong việc xử lí người khác thường.
Julie bước theo cầu thang rộng rãi lên tầng trên. Chiếu nghỉ là một không gian mở thoáng đãng với bốn cánh cửa có lẽ dẫn vào các phòng ngủ, và một hành lang ngắn. Lại các bức tường màu trắng sáng và các tác phẩm nghệ thuật đắt tiền.
- Đây rồi. – Erin vừa nói vừa xoay vai mở một cánh cửa.
Phòng ngủ này cho cảm giác rất nam tính, với giường tối màu, kệ gỗ đặt vài quyển sách, ảnh chụp, máy chơi nhạc và đĩa DVD. Một chiếc tivi nhỏ màn hình phẳng được treo đối diện với chiếc giường, cùng một khoảng trống trên bàn giấy vừa đủ đặt một chiếc máy tính xách tay.
- Cháu cứ tự nhiên như ở nhà. Phòng vệ sinh ở ngay cuối hành lang. Cô sẽ đem vài chiếc khăn sạch cho cháu, và… ồ, chắc chú Roger gọi. – Eric quay đầu về phía tiếng chuông điện thoại réo vang ở một phòng khác. – Cháu có thích đồ ăn Thái không?
- Thích lắm ạ. Cháu cảm ơn cô.
- Cháu cứ thong thả sắp xếp đồ đạc. Có mấy ngăn tủ trống để cháu dùng đấy. – Erin nói, rồi rời phòng để đi nghe điện thoại.
Julie ngồi xuống giường và nhìn quanh. Nơi này mang dấu ấn con trai khắp nơi. Chẳng nhằm nhò gì. Nhưng nó chỉ muốn chạy ngay ra Target để dùng chút tiền ít ỏi còn lại từ hồi hè mà mua những vật dụng con gái.
Cám ơn trời nó đã thắng cuộc thi viết tiểu luận của quận, chứ nếu không nó đã phải dồn tất cả khoản dành dụm của mình vô chiếc máy tính xách tay. Julie đã mất vài tuần để viết bài luận về các phản ứng của nước Mỹ trước thiên tai, nhưng đổi lại nó đã có một chiếc máy Mac mới. Cũng may, đám bạn nó không đọc tờ nội san của trường ngoại trừ những gì liên quan đến thể thao, khiêu vũ, hoặc đánh lộn, chứ không thì nó đã bị châm chọc không thương tiếc vì đã tham gia vào một chương trình viện trợ xã hội trá hình.
Sự thật là các bạn của Julie chưa bao giờ hiểu nó hoàn toàn. Mẹ nó cũng thế, mặc dù chắc chắn mẹ cảm thấy tự hào về thành tích học tập của nó. Thực tế là mẹ Julie đã giữ bí mật về việc nó ở lại trường sau giờ học chính khóa để học thêm môn Anh ngữ. Bạn bè nó mà biết được thì chúng cười ngất. Và dù Julie rất sung sướng khi được hi sinh thời gian rảnh sau buổi học để nghe thầy giảng về Graham Greene, nó không muốn phải giải thích cho đám bạn học kém hơn về nguyên nhân mình làm như vậy. Chúng không quan tâm đến việc học hành theo kiểu của Julie và thường tỏ ra không hiểu những gì con bé nói. Jared, bạn trai cũ của Julie, chắc sẽ đảo mắt liên tục với ý tưởng tình nguyện bỏ thêm thời gian để học.
Nhắc tới Jared, Julie tự hỏi lúc này hắn đang làm gì. Chắc là đang quấn toga chơi trò chống tay uống bia tại cái trường đại học tầm thường nơi hắn đang theo học. Đồ khốn. Julie hi vọng hắn đã mất hút trong đám thanh niên đầu óc ngu si tứ chi phát triển và bị những cô nàng não phẳng ngực khủng chuyên mặc áo dây đuổi thẳng. Arizona có thể giữ hắn lại cho mình. Tuy nhiên, Julie vẫn không thể không đọc mỗi khi Jared bình luận về cập nhật trạng thái của nó trên Facebook.
Julie đặt máy tính lên bàn rồi bật lên. Đúng, nó có chiếc điện thoại thông minh, nhưng nếu tình thế không bắt buộc thì nó không thích gõ cái bàn phím ảo bé xíu. Nó thích chữ in hoa, các loại dấu câu, hơn nữa giới hạn sai sót trên thiết bị di động quá lớn. Julie là một đứa thích đánh máy kiểu truyền thống.
Nó nhận ra cần có mật mã để truy cập vào mạng của nhà Watkins. Tuyệt thật. Đã tự dưng nhảy dù vô nhà người ta, giờ lại còn phải hỏi chuyện này. Nhưng Internet vẫn là ưu tiên. Julie hỏi Erin ngay khi cô gác điện thoại.
- Thưa cô, cháu không muốn làm phiền, nhưng không biết cháu có thể xin mật mã để lên mạng được không ạ?
- Cháu gọi cô bằng tên cho tự nhiên. Còn chuyện kia thì tất nhiên là được rồi. Để cô đi hỏi Matthew. Thằng bé đã tạo ra một mật mã ngẫu nhiên vô nghĩa để hàng xóm không thể lén vào Internet nhà cô. Nó đúng là chuyên gia an ninh của gia đình đấy. Chờ cô một chút. – Erin đi một lúc rồi quay lại với một mảnh giấy trên tay.
- Cháu cám ơn cô ạ. – Julie cầm lấy mảnh giấy và nhìn vào mật mã gồm mười lăm chữ cái. Khùng dữ vậy sao? Chẳng ai có thể nhớ nổi nó. Ngoại trừ Matthew, có lẽ vậy.
- Cô sẽ cho cháu biết khi bữa tối đã sẵn sảng. – Erin khép cửa lại.
Julie mở trang Facebook của mình và nhíu mày. Chưa gì đã có tám bình luận bên dưới dòng trạng thái ban nãy, từ những đứa bạn chẳng hề quan tâm gì tới nó. “Sao dzợ???”, “H âm tính sao?” “Ac! Gọi t nha!” Không có bình luận của Jared. Con bé nhắp chuột vào trang của hắn. Cái gì? Thật tử tế khi hắn đã kịp đăng hình chụp ngày đầu tiên tới đại học, trong khi chưa từng gọi điện hoặc email kể từ hồi chia tay nó, một tháng trước khi hai đứa lên đại học.
Jared đã tuyên bố hai đứa không nên tính tới chuyện yêu xa, do đó hắn chủ động cắt đứt sớm. Chuyện có quan trọng gì đâu. Julie tin chắc Jared là trường hợp điển hình của một thằng con trai muốn thỏa mãn xu hướng đồng giới của mình bằng cách tham gia những môn thể thao có sự đụng chạm cơ thể. Trời ạ, đã bao nhiêu lần con bé ngồi ở ngoài rìa thảm đấu vật, vỗ tay như điên trong khi hắn đè một thằng con trai mặc đồ bó xuống sàn với vẻ mặt đầy sung sướng? Chẳng trách Jared đã giành được học bổng đấu vật của trường. Một đứa con gái nào đó có thể chấp nhận nỗ lực vụng về tỏ ra mình đây trai thẳng của Jared, cái lưỡi dày khua khoắng trong miệng và những lời thì thầm quá trớn trong khi sục sạo dưới lớp áo của nó. Nghe cũng hay. Có thể Julie đã rất ngu khi hẹn hò với Jared, nhưng ít ra chưa bao giờ nó ngu tới mức lên giường cùng hắn. Hắn chưa bao giờ dụ dỗ nó thành công. Đáng lẽ nó nên bỏ quách Jared từ mấy tháng trước cho rồi.
Bây giờ thì Julie đã rời khỏi Ohio, rời cái ngôi trường trung học dưới mức trung bình đó, và rời nhóm bạn toàn những đứa con gái mù quáng sung sướng cổ vũ bạn trai chơi thể thao.
Boston có thể khác. Nó sẽ khác. Julie có thể được là chính mình mà không cần phải bận tâm đến chuyện nói năng cho ra vẻ ngu ngơ hoặc che giấu sự ham học.
Nó ngó một lần cuối tấm hình Jared và đám bạn vật mới quen ở đại học, thầm chúc hắn bình an (hoặc gần như thế), rồi nhanh tay xóa hắn khỏi danh sách bạn bè. Nó đăng một dòng trạng thái mới.
Julie Seagle đã sống sót trên vỉa hè tại Boston mà không bị sứt mẻ gì nhiều (trừ lòng tự ái tan nát vì đã ngu ngốc đi thuê một căn phòng không tồn tại trên một trang web lừa đảo) và đang ở nơi trú ẩn an toàn.
Julie ngả người ra sau trên ghế. Nó ngập ngừng một lúc, rồi kiểm tra tài khoản Gmail mới lập. Ba của nó là người duy nhất có địa chỉ mail này. Hộp thư của nó trống rỗng. Chắc ba nó sẽ viết khi có thời gian. Nó đóng máy tính lại.
Nó thở dài, thổi mớ tóc lòa xòa vướng mắt, rồi cầm một khung ảnh trên bàn lên. Đó là hình chụp của một người nào đó mặc bộ đồ thể thao mùa đông đứng trên một sườn đồi tuyết trắng, tấm ván trượt trong tay. Trông không giống Matt, mặc dù khó mà nhìn rõ được đó là ai vì tấm hình khá mờ.
Julie lấy vài thứ trong va li ra, gấp gọn quần áo và nhét vào trong tủ, nhân tiện treo luôn vài chiếc váy mặc ngày thường. Dẫu không thích giữ cả đống đồ nhồi chặt trong va li vì chúng sẽ bị nhăn, Julie cảm thấy không ổn nếu lấy hết mọi thứ ra như thể nó sẽ ở lại đây lâu dài.
Sau bữa tối nó sẽ lên mạng và bắt đầu tìm kiếm chỗ ở. Ngày định hướng tân sinh viên của Whitney là thứ Năm, do đó Julie sẽ có trọn ngày mai để kiếm ra thứ gì đó. Nó muốn làm chuyện này thật nhanh, và một thành phố lớn như thế này chắc chắn phải có nhà trọ thích hợp còn trống.
Julie liếc nhìn hình ảnh mình trong gương và mau chóng lục lọi trong mớ hành lí cho tới khi lôi ra túi đồ trang điểm và cái bàn ủi. Chỉ vài phút sau đó là nó đã gần như trở lại làm người bình thường. Có thể chưa đạt chuẩn gái cổ động thể thao, nhưng nó sẽ trải qua bữa tối mà không làm ai kinh hồn trước khi đi tắm thật kỹ và lên giường.
- Julie, em có cần gì không? – Matt vừa gõ vừa mở cửa.
- Em tưởng anh đang học bài. – Julie trêu chọc. – Cám ơn anh, em không thiếu gì cả. Nhân tiện, em đang ở trong phòng của ai vậy?
- Của anh Finn. – Matt ngó qua vai Julie, hờ hững quan sát căn phòng. – Anh ấy không có nhà. Đang đi du lịch.
- Finn là anh trai của anh à?
- Ừ.
Julie mỉm cười. Ôi trời, Matt có vẻ… ngượng.
- Anh ấy lớn hơn anh bao nhiêu tuổi? – Con bé hỏi dò.
- Hai tuổi.
- Nghĩa là bao nhiêu?
Matt gục đầu, món tóc lại rủ xuống che mắt. Anh cười khẽ.
- Hai mươi ba.
- Vậy là anh hai mươi mốt. Nhưng anh mới học năm thứ hai. Sinh nhật anh ngày nào thế. Anh nghỉ một năm sau khi xong trung học à?
- Phải. Em biết không, hình như em rất thích Toán. Với mối quan tâm rõ rệt của em dành cho các con số, có thể em sắp chuyển sang một ngành học mới cũng nên.
Julie khoanh tay lại.
- Không dám đâu. Em chưa được lắp bộ lọc mới phát minh của anh.
- Anh có thể đề nghị nhà sản xuất đưa em vào danh sách chờ của phiên bản sắp tới.
- Thôi khỏi, cám ơn anh.
- Ờ. Phiên bản chạy thử này vẫn còn vài lỗi nhỏ.
Julie mỉm cười.
- Đừng có đùa nha. Nhưng không sao.
/32
|