- Đã nửa đêm rồi. Anh nghĩ đám con gái đang làm gì? – Julie hỏi Matt. – Em dám cá chúng đang cười rúc rích và đang tết tóc cho nhau. - Nó xoay tròn trên chiếc ghế quay của Matt, trong khi anh chàng nằm trên giường thêm nhạc và iTunes của mình.
- Ôi trời ơi, dám lắm!. – Matt đáp với giọng the thé và giả vờ ngây thơ. – Hay có khi chúng đang nói chuyện về Robert Pattinson! Hoặc Justin Bieber! Ôi trời ơi!
- Em không thể tin nổi! Matthew! Anh vừa nhắc đến biểu tượng văn hóa đại chúng đấy. – Julie vỗ tay vào má, giả vờ vui mừng. – Thật ra là hai, em bất ngờ và tự hào quá đi thôi.
- Anh hoàn thiện mà. Và đã một giờ rồi chứ không phải nửa đêm đâu.
- Thật á? – Julie không thể tin nổi đã khuya đến thế. Nó đã ngồi trong phòng anh Matt nghe nhạc hàng giờ. Hóa ra gu âm nhạc của hai đứa cũng trùng lắp một số chỗ. – Nói nghiêm túc nhé, em nghĩ mọi chuyện rất ổn. Anh không thể phủ nhận là em gái anh rất hào hứng về bữa tiệc này. Con bé trông rất xinh, và có món quà đẹp nhất tặng Rachel. Thêm vào đó, Finn Phẳng hoàn toàn được che giấu trong chiếc túi đó. Sẽ chẳng ai biết đâu.
- Con bé trông hạnh phúc thật. – Matt công nhận. Chắc em nói đúng. Anh gặp Rachel được chừng một phút khi thả Celeste xuống. Có vẻ Rachel là một cô bé tử tế.
- Ngạc nhiên chưa! Em cứ tưởng Rachel là một con bé quậy tưng. – Julie cười chế giễu. – Sao tối nay anh không đi chơi? Celeste lần đầu tiên vắng nhà, anh phải nắm bắt cơ hội chứ, anh không nghĩ vậy sao?
- Không, khi bố mẹ anh đi vắng suốt cuối tuần. Anh cảm thấy không ổn.
- Em ở đây mà! Ba mẹ anh lại đi đâu vậy?
- Anh chẳng nhớ nữa. Một hội nghị hẹp của Harvard ở Maine.
- Thế à. – Julie ngừng xoay ghế. – Em rất tiếc. Chắc anh ngán tới tận cổ chuyện bị bỏ lại để quán xuyến nhà cửa?
- Ừ thì, lâu lâu bố mẹ cũng thấy ngán thức ăn làm sẵn và liều mình đi đâu đó để đánh giá thực trạng ẩm thực tại các thành phố khác. Anh hiểu mà.
- Coi như em đồng ý câu trả lời vòng vo của anh, nhưng em hỏi anh câu khác. Cuộc hẹn tối hôm qua của anh và Dana thế nào rồi? Cả ngày nay em chẳng nghe thấy tin tức gì của bạn ấy. Anh đã đưa Dana đi đâu thế? Lẽ ra tối nay anh nên đi chơi tiếp với bạn ấy.
Matt bật một bài hát mới.
- Bọn anh đã ăn tối cùng nhau.
- Rồi…?
- Rồi cái gì chứ?
- Chi tiết hơn nào.
- Bọn anh ăn tối tại một nhà hàng Bồ Đào Nha ở quảng trường Trung tâm. Anh chọn bánh cá tuyết làm món khai vị, sau đó là bạch tuộc hầm với khoai tay và rượu vang đỏ.
Julie kiên nhẫn ngồi đợi anh nói thêm.
- Có vậy thôi á?
- Anh không nghĩ mình sẽ gọi món bạch tuộc lần nữa. Anh vẫn còn cảm thấy vị của mấy cái xúc tu.
- Coi nào, Matt. Anh có thích Dana không? Anh đã mặc đồ gì? Bọn anh có tính đi chơi tiếp không?
- Anh không chắc.
- Em thấy mình sẽ chẳng đi tới đâu trong chủ đề này. Giống như hầu hết các chủ đề với anh. Chúa đã cấm anh tạo ra những cuộc đối thoại cởi mở. – Nó lườm Matt. – Em xin lỗi, em phải gọi điện thoại để bàn vụ học nhóm.
- Vào giờ này á?
- Bọn sinh viên thường thức tới ba giờ sáng là ít nhất. Đó là một yêu cầu bắt buộc của trường đại học. Anh đã ký vào hợp đồng khi anh được nhận vào.
Nó lôi điện thoại ra khỏi túi và bấm số.
Dana bắt máy ngay lập tức.
- Này, cậu gọi điện để hỏi tình hình vụ tối qua phải không?
- Tất nhiên.
- Nó khá thú vị.
- Nói thêm đi.
- Anh ấy đã nói những gì?
- Mình không có tập giấy ghi chú trước mặt. Xin lỗi nhé.
- Matt đang có mặt ở đó, đúng không?
- Chính xác.
- Bọn mình đã ăn tối. Anh ấy trả tiền, thật tử tế. Thật tình thì ngoại hình của anh ấy không phải loại mình thích, nhưng mình cũng không đặt nặng chuyện đó. Cậu biết đấy, có gì đó ở anh ấy rất gợi tình và bí hiểm. Anh ấy có tác phong rất tuyệt, hoàn toàn ngọt ngào và lịch sự. Cậu đã nói đúng, anh ấy thông minh khủng khiếp. Mình không biết tại sao cậu không bao giờ để mình tới căn nhà đó, vì anh ấy đâu có bất bình thường thái quá đâu. Ừ thì, cũng có hơi hơi một chút, nhưng mình thích anh ấy.
- Vậy là cậu nghĩ bài bài báo mình đưa cậu có ích. Vụ học nhóm kết thúc như thế nào?
- Cậu muốn biết liệu sau đó bọn mình có này nọ không á?
- Ừ.
- Anh ấy là một người sành hôn.
Julie suýt làm rơi điện thoại.
- Mình xin lỗi. Mình chưa hiểu lắm. Trước đây mình chưa bao giờ nghe nói về chi tiết đó.
- Thật đấy. Anh ấy tuyệt lắm. Bọn mình đã làm chuyện đó trong xe hơi ở trước căn hộ của mình. Anh ấy cũng có đôi tay rất tuyệt. Anh ấy làm một chuyện rất hay ho khi luồn ngón tay vào bên dưới…
- OK, OK. Mình hiểu rồi. Chuyện đó… Rất tốt để được biết đến. Lần họp nhóm tiếp theo là khi nào thế?
- Ôi trời, mình sẽ không đi chơi với anh ấy nữa.
- Nhóm đang bị mất thành viên à?
- Khỉ, đúng vậy.
- Ngay cả sau khi đã đạt điểm tốt?
- Trước hết, anh ấy nói liên tục. Nói suốt luôn.
- Thật á? Về chuyện gì?
- Cái đó dẫn tới vấn đề thứ hai.
- Là gì?
- Trước khi cậu nói bất cứ điều gì thì, không, không phải do cái áo Tiến hóa đang theo tôi. - Dana bật cười. – Julie, cậu đang có một vấn đề nghiêm trọng đấy.
- Mình không hiểu.
- Cậu sẽ biết thôi. Mình chỉ nói được có thế. Có vẻ anh ấy là người tốt, chỉ có điều không dành cho mình. Dù sao thì, mình phải đi đây. Mình đang ở bên ngoài phòng kí túc của Jamie.
- Cậu đang đùa đấy à? Đó là một ý tưởng ngớ ngẩn.
- Này, mình yếu lòng lắm. Kiện mình đi. Mai mình sẽ gọi cậu nhé.
Julie gác máy. Matt đã bật một danh sách các bài hát mới và đang nhịp chân. Sao Dana lại nói về tay chân của anh ấy nhỉ? Lại còn hôn hít nữa? Ẹ. Làm sao nó dám nhìn thẳng vào anh nữa đây? Lẽ ra nó không nên biết những chi tiết như thế về Matt.
- Em xin lỗi. - Nó nói. – Có việc hệ trọng với nhóm học của em.
- Nghe có vẻ như thế. Anh đi lấy đồ uống đây. – Matt đứng lên. – Dana thế nào?
- À. - Julie quay mặt đi. Hai bàn tay ngớ ngẩn của anh tự dưng trông rõ mồn một. – E hèm. Bạn ấy ổn. Em xin lỗi.
Julie rên rỉ với chính mình khi Matt rời phòng. Thật đáng xấu hổ. Bây giờ nó phải xóa đi hình ảnh anh đang táy máy thứ gì đó ngoài việc gõ bàn phím, làm bánh mì cho Celeste hoặc gấp những chiếc áo thun dị hợm.
Julie nghe thấy tiếng điện thoại bàn đổ chuông và nhanh chóng ngồi dậy.
Vài phút sao nó nghe tiếng Matt lao xuống các bậc thang, gây ồn ào tới tận phòng anh. Matt đang làm gì vậy ta?
Julie vội chạy xuống lầu.
- Anh Matt.
Nó thấy anh trong bếp. Anh đang bực tức lục lọi các ngăn kệ sát tường.
- Chìa khóa của mình ở chỗ quái nào đây? – Anh bóp túi quần Jean rồi quét mắt nhìn các mặt quầy.
- Em nghĩ chúng được treo ơ cửa trước. Anh đi đâu thế?
Matt lao qua chỗ Julie. Nó bám theo anh ra sảnh trước.
Matt khựng lại khi chộp tay nắm cửa, anh quay người đôi diện với Julie, tức giận ra mặt.
- Anh đã bảo mà Julie. Chết tiệt, anh đã bảo mà Julie! – Anh hét thẳng vào mặt nó.
Julie lùi lại một bước. Nó chưa bao giờ trông thấy anh như thế.
- Anh đang nói về chuyện gì vậy?
- Mẹ của Rachel vừa gọi từ bữa tiệc. Celeste đang bị khủng hoảng.
- Chuyện gì xảy ra? – Julie vớ lấy chiếc áo rét trên giá treo đồ và bắt đầu theo Matt ra ngoài. – Con bé có vẻ rất tự tin mà.
- Không! – Matt vừa nói vừa chỉ thẳng vào Julie. – Em không được đi với anh.
- Anh Matt? Thôi nào. Em có thể giúp. Em có thể n…
- Không! Em đã gây ra chuyện này, anh sẽ sửa nó.
Matt sập cửa lại sau lưng.
Hoảng hốt, Julie đi tới đi lui, thang lang từ phòng này sang phòng khác. Anh Finn. Anh Finn sẽ biết cần làm gì.
Nó nhắn tin cho anh, cầu mong anh ở trên mạng.
Finn, anh có ở trên mạng không? Có chuyện tệ lắm. Bữa tiệc đêm mà em đã kể với anh gặp trục trặc ghê gớm. Anh Matt đang đi đón con bé, em không biết phải làm gì. Họ sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Chắc anh cũng không tha thứ cho em đâu.
Anh Finn không hề có trên mạng. Julie không nhớ nổi lúc này anh đang ở đâu. Trở lại Châu Phi? Nam Tư? Thổ Nhĩ Kỳ? Libya? Ôi Chúa ơi, không thể nào. Chẳng ai tới Libya cả, Julie đợi thêm vài phút nữa, rồi gửi cho anh một tin nhắn khác. Tay nó run lên khi cố gắng gõ những con chữ:
Anh Finn, làm ơn đi anh. Em cần anh. Em không biết phải làm gì. Chắc anh cũng đang giận em, nhưng hãy nói cho em biết phải làm sao để chuyện đỡ hơn. Hoặc ít nhất là đỡ thê thảm hơn.
Ngó ra ngoài cửa sổ sau mỗi vài phút chẳng đưa Celeste về nhanh hơn, nên Julie ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng khách. Biết đâu sự việc không tệ đến thế. Matt có khuynh hướng làm quá lên khi đụng tới em gái mình. Anh không đủ tin tưởng con bé. Tuy nhiên, Julie vẫn cảm thấy ruột gan bấn xúc xích lo lắng, vì mặc dù rất muốn hai anh em về nhà, và nó cũng không hề muốn đối diện với hai người.
Cuối cùng, chiếc Volvo chạy vào lối đi. Julie mở toang cửa và nhìn Matt đi vòng qua đầu xe để mở cửa phía bên ghế hành khách. Nó không thể chịu nổi chuyện này và vội quay đi trong một thoáng, cố gắng trấn tĩnh. Sau đó Matt bước về phía nó với Celeste trên tay, đôi mắt anh hiện rõ thái độ lạ lùng tức giận và sợ hãi. Em gái anh – bạn nó – trông như một đứa trẻ nhỏ, con bé vòng tay ôm cổ và vùi mặt vào ngực áo anh, toàn thân run lên nức nở không kiềm chế. Sự đau đớn trong tiếng khóc của con bé thật kinh khủng.
Tim Julie tan nát.
Celeste đã sụp đổ hoàn toàn.
- Ôi trời ơi, dám lắm!. – Matt đáp với giọng the thé và giả vờ ngây thơ. – Hay có khi chúng đang nói chuyện về Robert Pattinson! Hoặc Justin Bieber! Ôi trời ơi!
- Em không thể tin nổi! Matthew! Anh vừa nhắc đến biểu tượng văn hóa đại chúng đấy. – Julie vỗ tay vào má, giả vờ vui mừng. – Thật ra là hai, em bất ngờ và tự hào quá đi thôi.
- Anh hoàn thiện mà. Và đã một giờ rồi chứ không phải nửa đêm đâu.
- Thật á? – Julie không thể tin nổi đã khuya đến thế. Nó đã ngồi trong phòng anh Matt nghe nhạc hàng giờ. Hóa ra gu âm nhạc của hai đứa cũng trùng lắp một số chỗ. – Nói nghiêm túc nhé, em nghĩ mọi chuyện rất ổn. Anh không thể phủ nhận là em gái anh rất hào hứng về bữa tiệc này. Con bé trông rất xinh, và có món quà đẹp nhất tặng Rachel. Thêm vào đó, Finn Phẳng hoàn toàn được che giấu trong chiếc túi đó. Sẽ chẳng ai biết đâu.
- Con bé trông hạnh phúc thật. – Matt công nhận. Chắc em nói đúng. Anh gặp Rachel được chừng một phút khi thả Celeste xuống. Có vẻ Rachel là một cô bé tử tế.
- Ngạc nhiên chưa! Em cứ tưởng Rachel là một con bé quậy tưng. – Julie cười chế giễu. – Sao tối nay anh không đi chơi? Celeste lần đầu tiên vắng nhà, anh phải nắm bắt cơ hội chứ, anh không nghĩ vậy sao?
- Không, khi bố mẹ anh đi vắng suốt cuối tuần. Anh cảm thấy không ổn.
- Em ở đây mà! Ba mẹ anh lại đi đâu vậy?
- Anh chẳng nhớ nữa. Một hội nghị hẹp của Harvard ở Maine.
- Thế à. – Julie ngừng xoay ghế. – Em rất tiếc. Chắc anh ngán tới tận cổ chuyện bị bỏ lại để quán xuyến nhà cửa?
- Ừ thì, lâu lâu bố mẹ cũng thấy ngán thức ăn làm sẵn và liều mình đi đâu đó để đánh giá thực trạng ẩm thực tại các thành phố khác. Anh hiểu mà.
- Coi như em đồng ý câu trả lời vòng vo của anh, nhưng em hỏi anh câu khác. Cuộc hẹn tối hôm qua của anh và Dana thế nào rồi? Cả ngày nay em chẳng nghe thấy tin tức gì của bạn ấy. Anh đã đưa Dana đi đâu thế? Lẽ ra tối nay anh nên đi chơi tiếp với bạn ấy.
Matt bật một bài hát mới.
- Bọn anh đã ăn tối cùng nhau.
- Rồi…?
- Rồi cái gì chứ?
- Chi tiết hơn nào.
- Bọn anh ăn tối tại một nhà hàng Bồ Đào Nha ở quảng trường Trung tâm. Anh chọn bánh cá tuyết làm món khai vị, sau đó là bạch tuộc hầm với khoai tay và rượu vang đỏ.
Julie kiên nhẫn ngồi đợi anh nói thêm.
- Có vậy thôi á?
- Anh không nghĩ mình sẽ gọi món bạch tuộc lần nữa. Anh vẫn còn cảm thấy vị của mấy cái xúc tu.
- Coi nào, Matt. Anh có thích Dana không? Anh đã mặc đồ gì? Bọn anh có tính đi chơi tiếp không?
- Anh không chắc.
- Em thấy mình sẽ chẳng đi tới đâu trong chủ đề này. Giống như hầu hết các chủ đề với anh. Chúa đã cấm anh tạo ra những cuộc đối thoại cởi mở. – Nó lườm Matt. – Em xin lỗi, em phải gọi điện thoại để bàn vụ học nhóm.
- Vào giờ này á?
- Bọn sinh viên thường thức tới ba giờ sáng là ít nhất. Đó là một yêu cầu bắt buộc của trường đại học. Anh đã ký vào hợp đồng khi anh được nhận vào.
Nó lôi điện thoại ra khỏi túi và bấm số.
Dana bắt máy ngay lập tức.
- Này, cậu gọi điện để hỏi tình hình vụ tối qua phải không?
- Tất nhiên.
- Nó khá thú vị.
- Nói thêm đi.
- Anh ấy đã nói những gì?
- Mình không có tập giấy ghi chú trước mặt. Xin lỗi nhé.
- Matt đang có mặt ở đó, đúng không?
- Chính xác.
- Bọn mình đã ăn tối. Anh ấy trả tiền, thật tử tế. Thật tình thì ngoại hình của anh ấy không phải loại mình thích, nhưng mình cũng không đặt nặng chuyện đó. Cậu biết đấy, có gì đó ở anh ấy rất gợi tình và bí hiểm. Anh ấy có tác phong rất tuyệt, hoàn toàn ngọt ngào và lịch sự. Cậu đã nói đúng, anh ấy thông minh khủng khiếp. Mình không biết tại sao cậu không bao giờ để mình tới căn nhà đó, vì anh ấy đâu có bất bình thường thái quá đâu. Ừ thì, cũng có hơi hơi một chút, nhưng mình thích anh ấy.
- Vậy là cậu nghĩ bài bài báo mình đưa cậu có ích. Vụ học nhóm kết thúc như thế nào?
- Cậu muốn biết liệu sau đó bọn mình có này nọ không á?
- Ừ.
- Anh ấy là một người sành hôn.
Julie suýt làm rơi điện thoại.
- Mình xin lỗi. Mình chưa hiểu lắm. Trước đây mình chưa bao giờ nghe nói về chi tiết đó.
- Thật đấy. Anh ấy tuyệt lắm. Bọn mình đã làm chuyện đó trong xe hơi ở trước căn hộ của mình. Anh ấy cũng có đôi tay rất tuyệt. Anh ấy làm một chuyện rất hay ho khi luồn ngón tay vào bên dưới…
- OK, OK. Mình hiểu rồi. Chuyện đó… Rất tốt để được biết đến. Lần họp nhóm tiếp theo là khi nào thế?
- Ôi trời, mình sẽ không đi chơi với anh ấy nữa.
- Nhóm đang bị mất thành viên à?
- Khỉ, đúng vậy.
- Ngay cả sau khi đã đạt điểm tốt?
- Trước hết, anh ấy nói liên tục. Nói suốt luôn.
- Thật á? Về chuyện gì?
- Cái đó dẫn tới vấn đề thứ hai.
- Là gì?
- Trước khi cậu nói bất cứ điều gì thì, không, không phải do cái áo Tiến hóa đang theo tôi. - Dana bật cười. – Julie, cậu đang có một vấn đề nghiêm trọng đấy.
- Mình không hiểu.
- Cậu sẽ biết thôi. Mình chỉ nói được có thế. Có vẻ anh ấy là người tốt, chỉ có điều không dành cho mình. Dù sao thì, mình phải đi đây. Mình đang ở bên ngoài phòng kí túc của Jamie.
- Cậu đang đùa đấy à? Đó là một ý tưởng ngớ ngẩn.
- Này, mình yếu lòng lắm. Kiện mình đi. Mai mình sẽ gọi cậu nhé.
Julie gác máy. Matt đã bật một danh sách các bài hát mới và đang nhịp chân. Sao Dana lại nói về tay chân của anh ấy nhỉ? Lại còn hôn hít nữa? Ẹ. Làm sao nó dám nhìn thẳng vào anh nữa đây? Lẽ ra nó không nên biết những chi tiết như thế về Matt.
- Em xin lỗi. - Nó nói. – Có việc hệ trọng với nhóm học của em.
- Nghe có vẻ như thế. Anh đi lấy đồ uống đây. – Matt đứng lên. – Dana thế nào?
- À. - Julie quay mặt đi. Hai bàn tay ngớ ngẩn của anh tự dưng trông rõ mồn một. – E hèm. Bạn ấy ổn. Em xin lỗi.
Julie rên rỉ với chính mình khi Matt rời phòng. Thật đáng xấu hổ. Bây giờ nó phải xóa đi hình ảnh anh đang táy máy thứ gì đó ngoài việc gõ bàn phím, làm bánh mì cho Celeste hoặc gấp những chiếc áo thun dị hợm.
Julie nghe thấy tiếng điện thoại bàn đổ chuông và nhanh chóng ngồi dậy.
Vài phút sao nó nghe tiếng Matt lao xuống các bậc thang, gây ồn ào tới tận phòng anh. Matt đang làm gì vậy ta?
Julie vội chạy xuống lầu.
- Anh Matt.
Nó thấy anh trong bếp. Anh đang bực tức lục lọi các ngăn kệ sát tường.
- Chìa khóa của mình ở chỗ quái nào đây? – Anh bóp túi quần Jean rồi quét mắt nhìn các mặt quầy.
- Em nghĩ chúng được treo ơ cửa trước. Anh đi đâu thế?
Matt lao qua chỗ Julie. Nó bám theo anh ra sảnh trước.
Matt khựng lại khi chộp tay nắm cửa, anh quay người đôi diện với Julie, tức giận ra mặt.
- Anh đã bảo mà Julie. Chết tiệt, anh đã bảo mà Julie! – Anh hét thẳng vào mặt nó.
Julie lùi lại một bước. Nó chưa bao giờ trông thấy anh như thế.
- Anh đang nói về chuyện gì vậy?
- Mẹ của Rachel vừa gọi từ bữa tiệc. Celeste đang bị khủng hoảng.
- Chuyện gì xảy ra? – Julie vớ lấy chiếc áo rét trên giá treo đồ và bắt đầu theo Matt ra ngoài. – Con bé có vẻ rất tự tin mà.
- Không! – Matt vừa nói vừa chỉ thẳng vào Julie. – Em không được đi với anh.
- Anh Matt? Thôi nào. Em có thể giúp. Em có thể n…
- Không! Em đã gây ra chuyện này, anh sẽ sửa nó.
Matt sập cửa lại sau lưng.
Hoảng hốt, Julie đi tới đi lui, thang lang từ phòng này sang phòng khác. Anh Finn. Anh Finn sẽ biết cần làm gì.
Nó nhắn tin cho anh, cầu mong anh ở trên mạng.
Finn, anh có ở trên mạng không? Có chuyện tệ lắm. Bữa tiệc đêm mà em đã kể với anh gặp trục trặc ghê gớm. Anh Matt đang đi đón con bé, em không biết phải làm gì. Họ sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Chắc anh cũng không tha thứ cho em đâu.
Anh Finn không hề có trên mạng. Julie không nhớ nổi lúc này anh đang ở đâu. Trở lại Châu Phi? Nam Tư? Thổ Nhĩ Kỳ? Libya? Ôi Chúa ơi, không thể nào. Chẳng ai tới Libya cả, Julie đợi thêm vài phút nữa, rồi gửi cho anh một tin nhắn khác. Tay nó run lên khi cố gắng gõ những con chữ:
Anh Finn, làm ơn đi anh. Em cần anh. Em không biết phải làm gì. Chắc anh cũng đang giận em, nhưng hãy nói cho em biết phải làm sao để chuyện đỡ hơn. Hoặc ít nhất là đỡ thê thảm hơn.
Ngó ra ngoài cửa sổ sau mỗi vài phút chẳng đưa Celeste về nhanh hơn, nên Julie ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng khách. Biết đâu sự việc không tệ đến thế. Matt có khuynh hướng làm quá lên khi đụng tới em gái mình. Anh không đủ tin tưởng con bé. Tuy nhiên, Julie vẫn cảm thấy ruột gan bấn xúc xích lo lắng, vì mặc dù rất muốn hai anh em về nhà, và nó cũng không hề muốn đối diện với hai người.
Cuối cùng, chiếc Volvo chạy vào lối đi. Julie mở toang cửa và nhìn Matt đi vòng qua đầu xe để mở cửa phía bên ghế hành khách. Nó không thể chịu nổi chuyện này và vội quay đi trong một thoáng, cố gắng trấn tĩnh. Sau đó Matt bước về phía nó với Celeste trên tay, đôi mắt anh hiện rõ thái độ lạ lùng tức giận và sợ hãi. Em gái anh – bạn nó – trông như một đứa trẻ nhỏ, con bé vòng tay ôm cổ và vùi mặt vào ngực áo anh, toàn thân run lên nức nở không kiềm chế. Sự đau đớn trong tiếng khóc của con bé thật kinh khủng.
Tim Julie tan nát.
Celeste đã sụp đổ hoàn toàn.
/32
|