Chương 129. Anh có thể đợi
Editor: Quỳnh Nguyễn
Rốt cục Mộ Tử Khâm vẫn lại là thả Danh Khả, nhưng chỉ là thả lỏng, cũng không có hoàn toàn buông ra.
Bất quá bộ dạng này ít nhất cũng làm cho Danh Khả An Tâm hơn, cô hít sâu hai ngụm khí, hô hấp thuận lợi bản thân mới ngẩng đầu nhìn anh.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, Mộ Tử Khâm đã đoạt trước nói: "Vừa rồi anh đều đã là thật tâm nói, nếu em nguyện ý liền cho anh cơ hội giúp em, nếu em vẫn lại là hạ quyết tâm, anh có thể đợi, chờ em nghĩ thông suốt lại nói."
"Vì sao?" Thanh âm của cô thật thấp, bởi vì cả chính mình đều đã cảm thấy được không thể tin.
"Em tin tưởng anh sao?" Bàn tay to anh rơi vào đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa, ý cười khóe môi mặc dù không thể nhận ra nhưng cô lại có thể cảm giác được là chân thật tồn tại: "Nếu em tin tưởng, để cho anh giúp em."
"Tôi không biết." Cô thật sự không biết chính mình có phải thật sự nên tin tưởng anh hay không.
"Anh cho em thời gian." Lại xoa xoa trán của cô, anh mới hoàn toàn buông cô ra, bất quá vẫn lại là dắt tay cô hướng đại sảnh yến hội trở về.
Thì ra bọn họ đã chạy xa như vậy, chạy hơn phân nửa vòng sân sau, trở về vẫn đi lên đường bọn họ tới khi đó như cũ, chỉ là lần này thời gian đi lâu chút.
Danh Khả không nói chuyện, nhiều lần muốn đem tay mình rút về, nhưng không biết vì cái gì tay bị anh nắm trong lòng bàn tay bỗng nhiên liền cảm thấy được thực có vài phần ấm áp từ bàn tay của anh rót vào đến trong thân thể cô, để cho cô không lại cảm thấy được lạnh giá, để cho cô cảm thấy được nhân sinh không liền không có bất luận cái gì hi vọng.
Nếu tin tưởng anh...
Cô nhắm mắt lại, cố gắng áp chế một chút hi vọng kia, không biết là ai nói, hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, nếu như ngay cả Mộ Tử Khâm đều đã lừa gạt cô, cô muốn đời này cô sẽ không tin tưởng bất luận một người nam nhân gì.
Mộ Tử Khâm cũng không nói cái gì, chỉ là thủy chung nắm tay cô rời khỏi sân sau, từ từ từ cửa sau tiến vào, trở lại trong yến hội náo nhiệt.
Yến hội đã bắt đầu, lão gia tử nhà Nam Cung cũng đến đây, còn có con ông, cha Nam Cung Tuyết Nhi và Nam Cung Liệt là Nam Cung Triệt, hiện giờ bọn họ đều đã đứng ở đài giữa yến hội, đang cùng tiểu công chúa nhà bọn họ cắt bánh ngọt.
Xa xa nhìn lại, Danh Khả chỉ nhìn thấy Nam Cung Tuyết Nhi mặc váy hồng nhạt, vóc dáng cô bé tựa hồ có phần nhỏ, bị đoàn người ngăn cản, cô hoàn toàn thấy không rõ mặt cô bé.
Các tân khách nhao nhao chúc mừng, lễ vật một cái lại một cái đưa lên, nhìn trận thế này cô bỗng nhiên liền nhớ tới buổi chiều cùng Nha Nha trên đường.
Là Nha Nha nói cho cô, sinh nhật những thiên kim công tử kẻ có tiền này quà tặng thu được không phải nạm vàng chính là xe nổi tiếng.
Nhìn bọn họ đưa một cái, dù cho có hòm chứa nhưng cũng vẫn lại là không khó làm cho người ta nhìn ra tất cả đều là gì đó nổi tiếng, quả nhiên có mười mấy người trực tiếp đem cái chìa khóa xe đưa lên, có thể nghĩ, nhà Nam Cung tại Đông Lăng địa vị cũng là không thấp.
"Hôm nay tới nơi này không hề chỉ là người Đông Lăng." Mộ Tử Khâm giống như nhìn thấu tâm tư của cô, ôn nhu dắt tay cô , cùng cô cùng nhau trở về đến trong góc ngồi xuống, anh nói: "Còn có một chút từ Tây Lăng chạy tới, chuyên môn sinh nhật cho Tuyết Nhi."
" Sinh nhật một cái tiểu bằng hữu mà thôi, như vậy có thể có vẻ quá phô trương lãng phí hay không?" Kỳ thật cô càng muốn nói là quá khoa trương, một cái cô gái mười mấy tuổi, có cần thiết như vậy sao?
"Lão gia tử nhà Nam Cung cố ý muốn mở cái party này cũng là ông ngoại của anh." Tầm mắt Mộ Tử Khâm hướng đám người ngắm.
Người nhiều như vậy, quả thật thấy không rõ mấy người đứng ở giữa đài kia, bất quá anh biết ông ngoại anh cùng cậu còn có em họ của anh đều đã ở nơi đó.
Ánh mắt nhu lại, rõ ràng đối với người một nhà này trong lòng tràn đầy đều là tình yêu.
"Gần đây tâm tình nha đầu Tuyết Nhi kia có phần không tốt lắm, lão gia tử vì dỗ cô vui vẻ mới đặc biệt chuẩn bị cho cô cái party lớn như vậy, còn mở tiệc chiêu đãi phần lớn người thành công."
Danh Khả cũng ngẩng đầu nhìn lại, mặc dù đại đa số mọi người không biết, bất quá vẫn lại là có mấy gương mặt quen thuộc.
Cô mấp máy môi, đáy lòng có một tia cảm khái, lão gia tử muốn dỗ tiểu cô nương vui vẻ nhưng những người này đều đã là vì nhà Nam Cung tới, lại có người nào thì thật vì tiểu cô nương mà đến?"Nói không chính xác tiểu cô nương người ta một chút đều đã không vui."
Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn cô, ánh mắt có vài phần quái dị.
Danh Khả chống lại ánh mắt của anh, kinh ngạc nói: "Như thế nào? Tôi nói sai cái gì sao?"
Cô chỉ là từ trên người Nha Nha nhìn ra một chút tịch mịch trong lòng những thiên kim danh môn vọng tộc đó, dù cho lại có tiền bạc, người cũng không nhất định thật sự vui vẻ, tựa như Nha Nha vậy, ra ngoài đi một chuyến còn phải bị người bắt trở về, một chút tự do đều không có, có thể an tâm sao?
Tối nay tới tham gia yến hội đều là cả trai lẫn gái, nhưng mà lại có người nào tuổi không sai biệt lắm cùng Tuyết Nhi? Bạn của cô đều không có tới, party như vậy đối với cô bé mà nói có cái ý nghĩa gì?
"Xem ra em tựa hồ cực kỳ hiểu biết tâm tư những cái nhóm người bạn nhỏ này." Mộ Tử Khâm nói.
Danh Khả lắc lắc đầu, ngoái đầu nhìn lại tầm mắt rơi vào búp bê vải ở trên ghế, đó là quà tặng cô cùng Nha Nha cùng nhau chọn lựa, trên thực tế cô càng nguyện ý đem lễ vật này đưa cho Nha Nha, đáng tiếc Nha Nha cùng cô không có duyên phận gì, hôm nay từ biệt sau này có lẽ không còn có cơ hội có thể gặp được.
Đám người lại sôi trào lên, tựa hồ là tiểu công chúa chia bánh ngọt, Danh Khả đẩy đẩy Mộ Tử Khâm, mặc dù lễ vật chính mình xem ra rất tệ, nhưng lúc này bỗng nhiên liền nổi lên tiểu tâm tư, nói không chừng vị tiểu công chúa kia sẽ thích lễ vật này.
Cô nhìn Mộ Tử Khâm nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng chuẩn bị lễ vật, còn không mau đưa qua đi, đều phải cắt bánh ngọt rồi."
"Được, qua đi." Mộ Tử Khâm đứng lên, duỗi tay về phía cô.
Danh Khả ôm búp bê để tay trong tay anh, chỉ là thuận thế mượn lực đạo anh đứng dậy liền nhanh chóng buông ra, cùng anh cùng nhau đi vào trong đám người.
Quà tặng Mộ Tử Khâm liền một chút như thế, để ở trong túi hoàn toàn nhìn không ra, chờ anh lấy ra Danh Khả mới nhìn đến, bất quá, đóng gói rắn chắc như thế, hoàn toàn nhìn không ra bên trong là cái gì.
Cô lấy ánh mắt hỏi, Mộ Tử Khâm chỉ là cười yếu ớt, không có trả lời lôi kéo cô xuyên qua đám người đi thẳng tới đài chỗ giữa.
Chờ bọn họ tiếp sát, cuối cùng Danh Khả thấy rõ ràng cô gái đứng ở đài chỗ giữa phía sau bánh ngọt lớn, thấy rõ cô rốt cuộc là bộ dáng gì.
Chỉ liếc mắt một cái hai mắt cô liền không chớp, nửa bước đều đã bước không ra.
Mộ Tử Khâm quay đầu nhìn cô, không khỏi nhăn mày lại: "Làm sao vậy? Khả Khả, không phải chuẩn bị lễ vật sao? Mau đưa cho Tuyết Nhi đi."
Nam Cung Tuyết Nhi đứng ở phía sau bánh ngọt nghiêng đầu, ánh mắt hướng bên này, thấy Danh Khả cô bé nhất thời cong mi lên, rốt cục bày ra ý cười thứ nhất đêm nay: "Chị Khả Khả, chị đã đến rồi?"
Chị Khả Khả.... Cô bé cư nhiên nhận thức cô gái kia.
Những người ở đây này, không biết Danh Khả chỉ là hoài nghi, biết Danh Khả lại đều đã kinh ngạc, hai người kia là nhận thức khi nào?
...
/1736
|