Chương 147. Người này điên rồi
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Nhà trọ cậu chỉ có một phòng." Phân phòng, lừa gạt người nào a? Chỉ là, vợ bạn không thể khi dễ, cho dù không phải vợ, chỉ là cái nữ nhân dùng để phát tiết anh cũng không nên như vậy.
Hai cái nam dùng chung một cái nữ nhân, anh không biết là bẩn sao? Cũng không biết sau khi Dạ trở về, biết rõ việc này sẽ tức thành cái dạng gì.
Cũng không đúng, Bắc Minh Dạ tai mắt nhiều như vậy, nữ nhân chính mình cùng Tử Khâm đều đã lêu lổng cùng một chỗ, anh làm sao có thể không biết? Chẳng lẽ nói, anh lại vẫn đồng ý để cho nữ nhân chính mình đi hầu hạ Tử Khâm?
"Thu hồi những cái ý nghĩ dơ bẩn này của cậu đi." Mộ Tử Khâm nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, lạnh lùng hừ hừ, mới bước đi ra, phía sau chỉ còn lại lời nói anh đạm mạc: "Tôi cùng Khả Khả trong lúc đó lại vẫn không có gì, nếu là có cái gì tôi nhất định sẽ không để cho cô trở lại bên cạnh Dạ."
Đông Phương Thần thở ra một hơi, theo dõi bóng lưng anh, biết anh gần đây bề bộn nhiều việc, trong lòng lại thủy chung là không bỏ xuống được.
Sững sờ khoảng khắc, nhưng vẫn còn truy đuổi qua đi: "Tôi nói, nếu như cậu thật sự tốt, muốn nữ nhân, tôi giới thiệu mấy cái cho cậu, như thế nào? Bảo đảm so với đồ ăn tiểu Thanh kia tốt quá nhiều."
" Rau xanh thối nát?"
"Mộ Tử Khâm, đừng vũ nhục ánh mắt tôi." Lại nói, Danh Khả đều là nữ nhân Bắc Minh Dạ chơi đùa, cùng rau xanh thối nát trong miệng anh ta có cái gì khác nhau?
Nếu nói đến ai khác, cũng không biết nói chính mình một chút, người này gần đây định là điên rồi.
Hai người vào thang máy, một chút thanh âm tranh chấp còn đang tại truyền đến: "Uy, tôi nói thật, tôi giới thiệu nữ nhân cho cậu, nữ nhân Dạ cậu cũng đừng đụng chạm có được hay không?"
"Không được."
" Mộ Tử Khâm,cậu đừng tùy hứng được sao?"
"Không được."
"Mộ Tử Khâm! Cậu phải cứ cùng Dạ gây khó khăn sao? Anh nếu là phát điên lên, nhất định sẽ chém cậu."
"Không tin."
". . ." Sau cùng, Đông Phương Thần chỉ oán giận một câu: "Cậu điên rồi!"
Danh Khả lại ở trong nhà trọ ở tại hai ngày, mỗi ngày Mộ Tử Khâm đều đã đưa cô trở về trường học tham gia cuộc thi, thi xong cùng cô ăn cơm xong liền đưa cô trở về nhà trọ, về phần thời gian khác anh một mực bận chuyện của mình, tựa hồ thật sự bề bộn nhiều việc.
Có đôi khi khuya khoắt cô khát ra ngoài múc nước uống, anh lại vẫn ở trên bàn trong phòng khách mở máy tính ra làm việc, mặc dù cô không có hỏi anh đang làm cái gì, nhưng cũng biết tuyệt đối là chuyện công.
Nhưng mà gần đây anh cũng không có trở về Mộ thị đi làm, bảo là muốn trở về nhưng tựa hồ vẫn không có lại nhắc tới việc này.
Anh. . . Hẳn là có sự nghiệp của chính mình, cùng Mộ thị không quan hệ.
Thì ra thực cho rằng anh là cái thiếu gia quần là áo lượt, suốt ngày không làm việc đàng hoàng nhưng dần dần cô liền phát hiện cái thiếu gia quần là áo lượt này, anh không lại đi làm Mộ thị, lại ở bên ngoài có sự nghiệp của chính mình.
Cho tới bây giờ Danh Khả không phải cái người nhiều chuyện, anh không nói, cô cũng sẽ không chủ động hỏi, cứ như vậy bình an vô sự quá hai ngày.
Ngày đó là một ngày cuối cùng cuộc thi, thời điểm trở về Danh Khả đã nói ban đêm sẽ không trở về nhà trọ, dấu vết những Bắc Minh Dạ lưu lại đó trên người cô đã không thấy, hiện tại lại đối mặt Tiếu Tương cô cũng không sợ rồi.
Thời điểm cùng Mộ Tử Khâm nói anh không có bất luận cái ý kiến gì, chỉ là thời điểm đưa cô trở về trường học, tại khi cô xuống xe đó bỗng nhiên nói câu: "Kỳ thật mấy ngày nay cuộc sống rất tốt."
Danh Khả không hỏi anh lời này là có ý tứ gì, hoặc là nói, cho dù không hỏi cũng biết, bất quá, này không phải chuyện cô có thể đáp lại.
Cô vẫn lại là người học sinh, còn có sinh hoạt chính mình, ở chung, loại chuyện này nói ra đều sợ bị người đùa cợt, cô không dám, cũng không hứng thú cái này.
Bất quá thời điểm xuống xe trở về trường học, bởi vì nhớ tới câu nói anh vừa rồi kia, tâm tình vẫn lại là trầm trọng không hiểu.
Đợi cho anh lái xe từ bên cạnh mình trải qua, ở đường phía trước quay đầu đi về cô mới nhịn không được quay đầu nhìn đuôi xe của anh ngốc.
Mấy ngày nay cuộc sống như thế nào, cô nói không rõ ràng chỉ là chỉ là lúc này bỗng nhiên liền có chút xoắn xuýt, nhìn anh rời khỏi, tựa hồ có một chút không nỡ như thế.
Đây là chuyện bắt đầu từ lúc nào a? Là câu nói "Chúng ta kết hôn đi" kia, hay là câu nói "An tâm cuộc thi" kia? Là từ lúc nào bắt đầu, thời điểm để ý sợ hãi bất an nhớ tới anh sẽ thoải mái chút, cũng sẽ tâm an chút?
Tử Khâm. .. Nam nhân như vậy là khi nào thì đi tiến vào trong lòng mình?
Không có quá nhiều thời giờ đi suy nghĩ, cô thu lại tâm thần, rốt cục vẫn lại là rảo bước tiến lên trường học.
Hôm nay là một ngày cuối cùng cuộc thi, cô đặc biệt giao đãi, không cho Mộ Tử Khâm giữa trưa tới đón chính mình, buổi sáng thi xong cô liền đi Đồ Thư Quán, giữa trưa một người ăn cơm xong vẫn lại là đi Đồ Thư Quán ôn tập.
Tiếu Tương biết cô cố tình tránh đi chính mình cho nên cũng không có đi tìm cô, thẳng đến chiều kết thúc cuộc thi, thời điểm rời khỏi phòng học Tiếu Tương mới đuổi theo.
Không đợi Danh Khả nói bất luận cái gì, cô liền giơ hai tay lên nói thẳng: "Tớ cái gì cũng không hỏi, thật sự, tớ thề, cho nên, Khả Khả, không cần lại trốn tránh tớ có được hay không?"
Vài ngày, mỗi ngày trở lại phòng học, thi xong liền rời khỏi, thậm chí mỗi lần đều đã cố ý nộp bài thi trước tiên làm cho cô đuổi không kịp cô, các cô tốt xấu ở chung gần một năm tính cách cô là cái dạng gì Tiếu Tương rất rõ ràng.
Rất nhiều chuyện giải thích không đến, cô đơn giản tạm thời không giải thích, hiện tại Tiếu Tương cũng không muốn nghe giải thích của cô, người trở lại liền tốt.
Danh Khả kỳ thật thật sự có phần đau đầu, không biết nên giải thích cùng cô ấy như thế nào, nhưng cô vẫn lại là quyết định hôm nay không lại trốn cô ấy, bằng không cô làm xong bài thi liền cần phải đi, làm sao còn có thể cho Tiếu Tương cơ hội đuổi theo chính mình.
"Cảm ơn." Cô nhợt nhạt cười cười, tâm tình rốt cục trong sáng.
Không cần cô giải thích đó là không còn gì tốt hơn, dù sao cùng Bắc Minh Dạ những cái này, chính cô cũng không nghĩ muốn nhắc tới.
"Có cái kêu cô bé Nha Nha đã từng đi tìm cậu." Đi trên đường mòn trong rừng, Tiếu Tương bỗng nhiên nói.
Nha Nha. . . Danh Khả sợ run lên, có phần lo lắng: "Chuyện khi nào đâu? Tìm tớ có chuyện gì? Cô có phải lại chính mình chạy đến rồi hay không?"
Kỳ thật cô hiểu người nhà Nam Cung vì cái gì muốn đem Nha Nha nhìn nghiêm mật như thế, một cái gia tộc lớn như vậy cô lại là con gái một Nam Cung Triệt, ngay cả Nam Cung Liệt đều là nhận nuôi có thể nghĩ địa vị Nha Nha tại nhà Nam Cung cao bao nhiêu.
Thân phận tôn quý như vậy, tự nhiên không thể tùy tiện cô bé nơi nơi chạy loạn, ngộ nhỡ gặp phải bọn cướp làm sao bây giờ?
Đổi lại là con chính cô đổi lại trong nhà cô có tiền như vậy cô cũng không dám để cho hài tử nơi nơi chạy.
Hiện tại cô thật sự sợ Nha Nha lại một mình một người chạy đến.
"Cô nói cô phải về Tây Lăng thi, muốn cùng cậu tạm biệt." Tiếu Tương nhìn cô, "Bất quá nghe nói cậu không có ở, cô liền không để cho tôi nói cho cậu việc này, nói chờ cậu thi xong, cô tự nhiên sẽ tìm cậu."
Danh Khả gật gật đầu, nha đầu kia còn nhỏ, tuổi không lớn, trái lại tính tình nghe lời.
Trở về Tây Lăng thi. . . Thì ra ngày đó cô cùng chính mình nói là thật, đợi cho trở về thi cuộc thi một phen là có thể, chỉ là không biết cô bé rốt cuộc thi được thế nào.
"Đúng rồi, hiện tại thi xong, cậu tính toán khi nào thì đi tập đoàn Đế Quốc cùng bộ trưởng Bắc Minh lãnh tiền vốn?" Gần đây Tiếu Tương đều đã suy nghĩ việc này, bây giờ còn không có mời Nam Cung Liệt, trong lòng cô thật có chút lo lắng, ngộ nhỡ tập đoàn Đế Quốc bên kia thật sự bướng bỉnh ở tại việc này, hợp tác bọn họ thật sự liền khó khăn: "Ngày đó cậu đi nhà Nam Cung tham gia,, kết quả rốt cuộc như thế nào?"
Cho tới bây giờ, cô còn không có nghe cô ấy nói ra chuyện đó.
Danh Khả nhìn cô, nhìn một hồi lâu, mới thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Nha Nha ngày đó cậu thấy chính là Nam Cung Tuyết Nhi."
...
/1736
|