Edit: Sa
Hôm qua Ngôn Sơ Âm đến công ty của nhãn hàng, sau khi suôn sẻ ký hợp đồng, cô mượn cớ bị đau chân để khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của giám đốc nhãn hàng.
Giám đốc Nhậm thông cảm cho Ngôn Sơ Âm bị đau chân, hơn nữa cũng đã ký hợp đồng xong xuôi, chỉ cần Ngôn Sơ Âm làm tốt công việc thì có ăn bữa cơm này hay không cũng chẳng sao. Vì thế, anh ta không miễn cưỡng Ngôn Sơ Âm nữa mà dặn trợ lý cùng tài xế đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, ngoài ra còn bảo trong mấy ngày tới, tài xế sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm đưa đón Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm ở Thượng Hải khoảng bốn năm ngày, tuy cô không tới thành phố này nhiều lắm nhưng vẫn có vài người bạn học cũ ở đây, không biết khi nào cần phải dùng xe nên không từ chối ý tốt của giám đốc Nhậm.
Về đến khách sạn, Ngôn Sơ Âm không đi đâu mà ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương, bữa tối thì gọi phục vụ phòng, ngay cả spa cũng không đi.
Cũng may Ngôn Sơ Âm đã tính toán trước nên tự mang theo đồ dưỡng da, hồi trước đi du lịch, không thể thường xuyên đi spa nên cô đã mua một bộ dụng cụ dưỡng da.
Ngày mai phải quay quảng cáo. Đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm quay quảng cáo, cô và các anh Lâm Vũ Bằng đã cùng nhau quay mấy cái quảng cáo, nhưng cô vẫn còn ít kinh nghiệm, lại là lần đầu tiên quay quảng cáo một mình, hồi chiều giám đốc Nhậm nói quảng cáo này là một đoạn phim dài hai mươi phút, Ngôn Sơ Âm càng nghĩ càng thấy lo, vì thế dưỡng da xong cô lập tức đi ngủ sớm. Ngủ sớm nghỉ ngơi sớm, ngày mai phải quay thật tốt.
Một đêm không mộng mị.
Ngôn Sơ Âm ngủ rất ngon, tỉnh dậy cơ thể rất sảng khoái, không ngủ nướng mà vén chăn dậy ngay.
Xỏ đôi dép lê mềm mại, Ngôn Sơ Âm đi vài bước, vui sướng phát hiện mắt cá chân không còn đau nữa, nhưng mà vẫn phải bôi thuốc.
Ngôn Sơ Âm bôi thuốc xong thì vào phòng tắm rửa mặt, gội đầu, đắp mặt nạ, làm tất cả xong, cô kéo rèm cửa sổ ra, phát hiện hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong vắt xanh thẳm.
Không khí ở Thượng Hải trong sạch hơn Bắc Kinh rất nhiều, ngắm bầu trời trong xanh, tâm trạng của Ngôn Sơ Âm rất thoải mái, cô đứng ngoài ban công một lúc lâu, sau đó nhìn đồng hồ, gần chín giờ, chắc là tài xế sắp đến rồi.
Ngôn Sơ Âm đi vào phòng thay quần áo.
Thay đồ xong, điện thoại trong phòng khách reo lên, Ngôn Sơ Âm bắt máy, nghe thấy giọng nói lịch sự của lễ tân: “Chào buổi sáng cô Ngôn, bạn của cô đang ở dưới sảnh khách sạn đợi cô ạ.”
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Ngôn Sơ Âm nhận được tin nhắn mới, trợ lý Lưu báo cô ấy và tài xế đã tới khách sạn.
Ngôn Sơ Âm nhướn mày, trợ lý Lưu sẽ đến trường quay cùng cô? Cũng tốt, trợ lý Lưu là con gái, lỡ cô có chuyện gì thì nói với con gái cũng dễ hơn. Ngôn Sơ Âm trả lời “OK” rồi lấy túi xách đi ra cửa.
Trợ lý Lưu và tài xế ngồi chờ ở sảnh khách sạn, trông thấy Ngôn Sơ Âm đi ra khỏi thang máy, hai người cùng đứng dậy, trợ lý Lưu nhanh chóng tiến tới đỡ Ngôn Sơ Âm, “Cô Ngôn ngủ ngon không?”
“Chào buổi sáng, làm phiền hai người quá.” Ngôn Sơ Âm vừa cười vừa chào hỏi bọn họ: “Ngủ ngon lắm, chân đỡ nhiều rồi, đi lại nhẹ nhàng không cảm thấy đau nữa.”
Nghe Ngôn Sơ Âm nói thế, trợ lý Lưu thu tay về, lòng thầm thở phào, cô Ngôn khỏe hơn rồi, hẳn là sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới công việc, đối với hai bên đều có lợi.
Trợ lý Lưu cười với Ngôn Sơ Âm, nhận ra cô không trang điểm thì nhắc nhở: “Cô Ngôn, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
“Ừm, đi thôi.” Thấy trợ lý Lưu nhìn mặt mình chằm chằm, Ngôn Sơ Âm giải thích: “Ở trường quay có thợ trang điểm nên tôi chỉ thoa kem che khuyết điểm thôi, chứ trang điểm rồi lát nữa lại tẩy trang thì phiền.”
Tài xế Tiểu Phạm khoảng hai mươi tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng rất điềm đạm, trong lúc trợ lý Lưu và Ngôn Sơ Âm trò chuyện, cậu ta chỉ đứng im, không quấy rầy hai người. Chỉ là đâu có cậu con trai mới lớn nào lại thực sự chín chắn khi đứng trước mỹ nữ? Lúc này khi nghe Ngôn Sơ Âm nói vậy, Tiểu Phạm lên tiếng: “Cô Ngôn không trang điểm còn đẹp hơn khối người trang điểm, đẹp y như hôm qua vậy.”
Trợ lý Lưu chính là “khối người” mà Tiểu Phạm nhắc đến, nhưng cô nàng không để tâm vì sự thật là như vậy. Cô làm việc ở bộ phận quảng cáo, tuy chỉ là trợ lý quèn nhưng vì làm ở công ty lớn, cô đã gặp vô số nghệ sĩ.
Công ty của họ có yêu cầu rất cao đối với người đại diện, bắt buộc phải vừa có hình tượng tốt vừa có khí chất vừa có danh tiếng, những nữ nghệ sĩ đại diện sản phẩm cho công ty họ không ai không phải là ngọc nữ. Những ngọc nữ mà trợ lý Lưu từng gặp không hẳn là hư danh nhưng lại thiếu cái gì đó khi so sánh với Ngôn Sơ Âm. Người đẹp hơn Ngôn Sơ Âm thì không có khí chất, người có khí chất hơn Ngôn Sơ Âm lại không đẹp bằng, mấu chốt là ở Ngôn Sơ Âm còn có sức cuốn hút khó cưỡng khiến người ta không thể dời mắt khỏi cô.
Có lẽ đó là thần thái của nữ thần. Dù gì cũng xuất thân từ trường đại học hàng đầu, đâu thể so với mấy nghệ sĩ được xây dựng hình tượng tài nữ nhưng thực chất chỉ là cái vỏ rỗng tuếch.
Trợ lý Lưu nhớ tới ngày hôm qua, sau khi Ngôn Sơ Âm rời khỏi công ty, bộ phận Kỹ thuật với bộ phận Nghiên cứu và phát triển sôi sục vì rất nhiều đại thần của công ty tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh, mà Ngôn Sơ Âm chính là nữ thần hàng đầu trong lòng các nam sinh của trường.
Khi tiếp xúc với Ngôn Sơ Âm, rốt cuộc trợ lý Lưu cũng hiểu tại sao ngay cả nữ thần quốc dân tới công ty mà các đại thần vẫn thờ ơ nhưng lại nhiệt tình quá mức với MC không quá nổi tiếng. Cô Ngôn lớn hơn cô vài tuổi nhưng lại dám để mặt mộc ra đường, thậm chí còn không thoa son, làn da mịn màng, gò má đỏ hây hây, nói cô ấy là học sinh cũng có người tin.
Vừa đẹp vừa giỏi, thảo nào được các đại thần trong công ty ngưỡng mộ, đến bây giờ mà vẫn còn tôn cô ấy làm nữ thần. Trợ lý Lưu cảm thấy e rằng scandal hẹn hò của Ngôn Sơ Âm và Trương Nhiên trước kia không có lửa làm sao có khói, mặc dù fans Trương Nhiên nói Ngôn Sơ Âm lớn hơn Trương Nhiên, hai người chỉ là chị em bình thường nhưng trước mặt mỹ nhân, tuổi tác còn là vấn đề ư?
Trợ lý Lưu không ngừng tưởng tượng, càng nghĩ càng không kiềm được, lên xe vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
***
Buổi sáng, có người dậy đi làm, có người vẫn còn say giấc.
Hai ngày nữa sẽ diễn ra buổi hòa nhạc, vậy nên hoạt động được ưu tiên hàng đầu hiện nay của Thẩm Gia Thụy là tập luyện. Nhưng hôm qua cả bọn đã tập đến tận khuya, quản lý tỏ ra thông cảm nên dặn trợ lý đừng gọi họ dậy mà để họ ngủ đến khi tự tỉnh.
Mặt trời lên cao ba sào, Tống Thừa Vũ là người thức dậy đầu tiên, mở cửa phòng, nhìn thấy ti vi ngoài phòng khách đang bật thì hơi ngạc nhiên, anh nhớ tối qua anh là người cuối cùng vô phòng ngủ, vậy ai mở ti vi?
Tống Thừa Vũ tiến lên mấy bước thì nhìn thấy trưởng nhóm ngủ trên sofa, thân hình cao ráo cuộn co ro vì lạnh, trông tội nghiệp vô cùng. Tống Thừa Vũ suy nghĩ một chút rồi quyết định vỗ nhẹ vai trưởng nhóm, gọi: “Anh ơi, dậy đi.”
“Hửm?” Thẩm Gia Thụy dụi mắt, ngái ngủ nhìn Tống Thừa Vũ, giọng khàn khàn, “Sao thế?”
“Sao anh ngủ ngoài phòng khách thế này, lại không đắp chăn, không sợ bị cảm cúm hả?”
Thẩm Gia Thụy dụi mắt thêm mấy cái, chầm chậm nhìn xung quanh, thấy đúng là mình nằm trên sofa phòng khách mới vội ngồi dậy.
Tống Thừa Vũ vẫn đang càm ràm: “Anh còn để chân trần nữa chứ, không biết ngủ ngoài này bao lâu rồi nữa…”
Gương mặt Thẩm Gia Thụy thoáng vẻ xấu hổ, anh đứng dậy vỗ vai Tống Thừa Vũ, đánh trống lảng: “Còn sớm, cậu về phòng ngủ tiếp đi.”
“Anh về phòng ngủ trước đi, lát nữa em sẽ gọi điện cho Lão Đại xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều tập tiếp.” Lão Đại mà Tống Thừa Vũ nói đến chính là quản lý của họ.
Tống Thừa Vũ nói xong, sực nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi anh này, hồi nãy em đi ngang phòng anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại đó.”
“Để anh vào xem.” Thẩm Gia Thụy xoay người đi vào phòng ngủ, không biết có phải vì gấp gáp kiểm tra điện thoại hay không mà ngay cả cửa phòng cũng không đóng.
Chốc lát sau, Tống Thừa Vũ loáng thoáng nghe thấy trưởng nhóm nói chuyện điện thoại, hình như có nhắc tới Bắc Kinh và giọng hát gì đó. Vì khoảng cách khá xa lại có tiếng ti vi nên Tống Thừa Vũ không nghe rõ lắm, hơn nữa anh không có tính hiếu kỳ như cậu em út. Anh đi tới tủ lạnh lấy bình nước lọc, vừa vặn nắp vừa quay lại sofa để vơ lấy cái điều khiển để tắt ti vi. Đến khi nhìn lên màn hình ti vi, Tống Thừa Vũ bỗng thấy vui vẻ, thầm nghĩ gần đây họ rất có duyên với đài truyền hình Bắc Kinh, có lẽ tối qua đại ca xem đài này rồi ngủ quên, cộng thêm việc hôm qua anh Vân Hạo vô tình gặp MC của đài nữa, lẽ nào mối quan hệ giữa công ty và đài Bắc Kinh sẽ được phá băng?
Tống Thừa Vũ nghĩ lung tung một hồi, lại thấy sao mình rảnh dữ? Công ty và đài Bắc Kinh đã cạch mặt nhau từ trước khi họ gia nhập công ty rồi, thù oán bao năm, đâu dễ dàng giảng hòa được.
Tống Thừa Vũ lắc đầu, tắt ti vi, vừa uống nước vừa về phòng ngủ, đại ca đi ngủ bù, sáng nay cũng không cần tới công ty, vậy thì chi bằng chơi game!
Hôm qua Ngôn Sơ Âm đến công ty của nhãn hàng, sau khi suôn sẻ ký hợp đồng, cô mượn cớ bị đau chân để khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của giám đốc nhãn hàng.
Giám đốc Nhậm thông cảm cho Ngôn Sơ Âm bị đau chân, hơn nữa cũng đã ký hợp đồng xong xuôi, chỉ cần Ngôn Sơ Âm làm tốt công việc thì có ăn bữa cơm này hay không cũng chẳng sao. Vì thế, anh ta không miễn cưỡng Ngôn Sơ Âm nữa mà dặn trợ lý cùng tài xế đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, ngoài ra còn bảo trong mấy ngày tới, tài xế sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm đưa đón Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm ở Thượng Hải khoảng bốn năm ngày, tuy cô không tới thành phố này nhiều lắm nhưng vẫn có vài người bạn học cũ ở đây, không biết khi nào cần phải dùng xe nên không từ chối ý tốt của giám đốc Nhậm.
Về đến khách sạn, Ngôn Sơ Âm không đi đâu mà ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương, bữa tối thì gọi phục vụ phòng, ngay cả spa cũng không đi.
Cũng may Ngôn Sơ Âm đã tính toán trước nên tự mang theo đồ dưỡng da, hồi trước đi du lịch, không thể thường xuyên đi spa nên cô đã mua một bộ dụng cụ dưỡng da.
Ngày mai phải quay quảng cáo. Đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm quay quảng cáo, cô và các anh Lâm Vũ Bằng đã cùng nhau quay mấy cái quảng cáo, nhưng cô vẫn còn ít kinh nghiệm, lại là lần đầu tiên quay quảng cáo một mình, hồi chiều giám đốc Nhậm nói quảng cáo này là một đoạn phim dài hai mươi phút, Ngôn Sơ Âm càng nghĩ càng thấy lo, vì thế dưỡng da xong cô lập tức đi ngủ sớm. Ngủ sớm nghỉ ngơi sớm, ngày mai phải quay thật tốt.
Một đêm không mộng mị.
Ngôn Sơ Âm ngủ rất ngon, tỉnh dậy cơ thể rất sảng khoái, không ngủ nướng mà vén chăn dậy ngay.
Xỏ đôi dép lê mềm mại, Ngôn Sơ Âm đi vài bước, vui sướng phát hiện mắt cá chân không còn đau nữa, nhưng mà vẫn phải bôi thuốc.
Ngôn Sơ Âm bôi thuốc xong thì vào phòng tắm rửa mặt, gội đầu, đắp mặt nạ, làm tất cả xong, cô kéo rèm cửa sổ ra, phát hiện hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong vắt xanh thẳm.
Không khí ở Thượng Hải trong sạch hơn Bắc Kinh rất nhiều, ngắm bầu trời trong xanh, tâm trạng của Ngôn Sơ Âm rất thoải mái, cô đứng ngoài ban công một lúc lâu, sau đó nhìn đồng hồ, gần chín giờ, chắc là tài xế sắp đến rồi.
Ngôn Sơ Âm đi vào phòng thay quần áo.
Thay đồ xong, điện thoại trong phòng khách reo lên, Ngôn Sơ Âm bắt máy, nghe thấy giọng nói lịch sự của lễ tân: “Chào buổi sáng cô Ngôn, bạn của cô đang ở dưới sảnh khách sạn đợi cô ạ.”
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Ngôn Sơ Âm nhận được tin nhắn mới, trợ lý Lưu báo cô ấy và tài xế đã tới khách sạn.
Ngôn Sơ Âm nhướn mày, trợ lý Lưu sẽ đến trường quay cùng cô? Cũng tốt, trợ lý Lưu là con gái, lỡ cô có chuyện gì thì nói với con gái cũng dễ hơn. Ngôn Sơ Âm trả lời “OK” rồi lấy túi xách đi ra cửa.
Trợ lý Lưu và tài xế ngồi chờ ở sảnh khách sạn, trông thấy Ngôn Sơ Âm đi ra khỏi thang máy, hai người cùng đứng dậy, trợ lý Lưu nhanh chóng tiến tới đỡ Ngôn Sơ Âm, “Cô Ngôn ngủ ngon không?”
“Chào buổi sáng, làm phiền hai người quá.” Ngôn Sơ Âm vừa cười vừa chào hỏi bọn họ: “Ngủ ngon lắm, chân đỡ nhiều rồi, đi lại nhẹ nhàng không cảm thấy đau nữa.”
Nghe Ngôn Sơ Âm nói thế, trợ lý Lưu thu tay về, lòng thầm thở phào, cô Ngôn khỏe hơn rồi, hẳn là sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới công việc, đối với hai bên đều có lợi.
Trợ lý Lưu cười với Ngôn Sơ Âm, nhận ra cô không trang điểm thì nhắc nhở: “Cô Ngôn, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
“Ừm, đi thôi.” Thấy trợ lý Lưu nhìn mặt mình chằm chằm, Ngôn Sơ Âm giải thích: “Ở trường quay có thợ trang điểm nên tôi chỉ thoa kem che khuyết điểm thôi, chứ trang điểm rồi lát nữa lại tẩy trang thì phiền.”
Tài xế Tiểu Phạm khoảng hai mươi tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng rất điềm đạm, trong lúc trợ lý Lưu và Ngôn Sơ Âm trò chuyện, cậu ta chỉ đứng im, không quấy rầy hai người. Chỉ là đâu có cậu con trai mới lớn nào lại thực sự chín chắn khi đứng trước mỹ nữ? Lúc này khi nghe Ngôn Sơ Âm nói vậy, Tiểu Phạm lên tiếng: “Cô Ngôn không trang điểm còn đẹp hơn khối người trang điểm, đẹp y như hôm qua vậy.”
Trợ lý Lưu chính là “khối người” mà Tiểu Phạm nhắc đến, nhưng cô nàng không để tâm vì sự thật là như vậy. Cô làm việc ở bộ phận quảng cáo, tuy chỉ là trợ lý quèn nhưng vì làm ở công ty lớn, cô đã gặp vô số nghệ sĩ.
Công ty của họ có yêu cầu rất cao đối với người đại diện, bắt buộc phải vừa có hình tượng tốt vừa có khí chất vừa có danh tiếng, những nữ nghệ sĩ đại diện sản phẩm cho công ty họ không ai không phải là ngọc nữ. Những ngọc nữ mà trợ lý Lưu từng gặp không hẳn là hư danh nhưng lại thiếu cái gì đó khi so sánh với Ngôn Sơ Âm. Người đẹp hơn Ngôn Sơ Âm thì không có khí chất, người có khí chất hơn Ngôn Sơ Âm lại không đẹp bằng, mấu chốt là ở Ngôn Sơ Âm còn có sức cuốn hút khó cưỡng khiến người ta không thể dời mắt khỏi cô.
Có lẽ đó là thần thái của nữ thần. Dù gì cũng xuất thân từ trường đại học hàng đầu, đâu thể so với mấy nghệ sĩ được xây dựng hình tượng tài nữ nhưng thực chất chỉ là cái vỏ rỗng tuếch.
Trợ lý Lưu nhớ tới ngày hôm qua, sau khi Ngôn Sơ Âm rời khỏi công ty, bộ phận Kỹ thuật với bộ phận Nghiên cứu và phát triển sôi sục vì rất nhiều đại thần của công ty tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh, mà Ngôn Sơ Âm chính là nữ thần hàng đầu trong lòng các nam sinh của trường.
Khi tiếp xúc với Ngôn Sơ Âm, rốt cuộc trợ lý Lưu cũng hiểu tại sao ngay cả nữ thần quốc dân tới công ty mà các đại thần vẫn thờ ơ nhưng lại nhiệt tình quá mức với MC không quá nổi tiếng. Cô Ngôn lớn hơn cô vài tuổi nhưng lại dám để mặt mộc ra đường, thậm chí còn không thoa son, làn da mịn màng, gò má đỏ hây hây, nói cô ấy là học sinh cũng có người tin.
Vừa đẹp vừa giỏi, thảo nào được các đại thần trong công ty ngưỡng mộ, đến bây giờ mà vẫn còn tôn cô ấy làm nữ thần. Trợ lý Lưu cảm thấy e rằng scandal hẹn hò của Ngôn Sơ Âm và Trương Nhiên trước kia không có lửa làm sao có khói, mặc dù fans Trương Nhiên nói Ngôn Sơ Âm lớn hơn Trương Nhiên, hai người chỉ là chị em bình thường nhưng trước mặt mỹ nhân, tuổi tác còn là vấn đề ư?
Trợ lý Lưu không ngừng tưởng tượng, càng nghĩ càng không kiềm được, lên xe vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
***
Buổi sáng, có người dậy đi làm, có người vẫn còn say giấc.
Hai ngày nữa sẽ diễn ra buổi hòa nhạc, vậy nên hoạt động được ưu tiên hàng đầu hiện nay của Thẩm Gia Thụy là tập luyện. Nhưng hôm qua cả bọn đã tập đến tận khuya, quản lý tỏ ra thông cảm nên dặn trợ lý đừng gọi họ dậy mà để họ ngủ đến khi tự tỉnh.
Mặt trời lên cao ba sào, Tống Thừa Vũ là người thức dậy đầu tiên, mở cửa phòng, nhìn thấy ti vi ngoài phòng khách đang bật thì hơi ngạc nhiên, anh nhớ tối qua anh là người cuối cùng vô phòng ngủ, vậy ai mở ti vi?
Tống Thừa Vũ tiến lên mấy bước thì nhìn thấy trưởng nhóm ngủ trên sofa, thân hình cao ráo cuộn co ro vì lạnh, trông tội nghiệp vô cùng. Tống Thừa Vũ suy nghĩ một chút rồi quyết định vỗ nhẹ vai trưởng nhóm, gọi: “Anh ơi, dậy đi.”
“Hửm?” Thẩm Gia Thụy dụi mắt, ngái ngủ nhìn Tống Thừa Vũ, giọng khàn khàn, “Sao thế?”
“Sao anh ngủ ngoài phòng khách thế này, lại không đắp chăn, không sợ bị cảm cúm hả?”
Thẩm Gia Thụy dụi mắt thêm mấy cái, chầm chậm nhìn xung quanh, thấy đúng là mình nằm trên sofa phòng khách mới vội ngồi dậy.
Tống Thừa Vũ vẫn đang càm ràm: “Anh còn để chân trần nữa chứ, không biết ngủ ngoài này bao lâu rồi nữa…”
Gương mặt Thẩm Gia Thụy thoáng vẻ xấu hổ, anh đứng dậy vỗ vai Tống Thừa Vũ, đánh trống lảng: “Còn sớm, cậu về phòng ngủ tiếp đi.”
“Anh về phòng ngủ trước đi, lát nữa em sẽ gọi điện cho Lão Đại xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều tập tiếp.” Lão Đại mà Tống Thừa Vũ nói đến chính là quản lý của họ.
Tống Thừa Vũ nói xong, sực nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi anh này, hồi nãy em đi ngang phòng anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại đó.”
“Để anh vào xem.” Thẩm Gia Thụy xoay người đi vào phòng ngủ, không biết có phải vì gấp gáp kiểm tra điện thoại hay không mà ngay cả cửa phòng cũng không đóng.
Chốc lát sau, Tống Thừa Vũ loáng thoáng nghe thấy trưởng nhóm nói chuyện điện thoại, hình như có nhắc tới Bắc Kinh và giọng hát gì đó. Vì khoảng cách khá xa lại có tiếng ti vi nên Tống Thừa Vũ không nghe rõ lắm, hơn nữa anh không có tính hiếu kỳ như cậu em út. Anh đi tới tủ lạnh lấy bình nước lọc, vừa vặn nắp vừa quay lại sofa để vơ lấy cái điều khiển để tắt ti vi. Đến khi nhìn lên màn hình ti vi, Tống Thừa Vũ bỗng thấy vui vẻ, thầm nghĩ gần đây họ rất có duyên với đài truyền hình Bắc Kinh, có lẽ tối qua đại ca xem đài này rồi ngủ quên, cộng thêm việc hôm qua anh Vân Hạo vô tình gặp MC của đài nữa, lẽ nào mối quan hệ giữa công ty và đài Bắc Kinh sẽ được phá băng?
Tống Thừa Vũ nghĩ lung tung một hồi, lại thấy sao mình rảnh dữ? Công ty và đài Bắc Kinh đã cạch mặt nhau từ trước khi họ gia nhập công ty rồi, thù oán bao năm, đâu dễ dàng giảng hòa được.
Tống Thừa Vũ lắc đầu, tắt ti vi, vừa uống nước vừa về phòng ngủ, đại ca đi ngủ bù, sáng nay cũng không cần tới công ty, vậy thì chi bằng chơi game!
/100
|