Edit: Sa
Chuyện kính râm đã giải quyết xong, Ngôn Sơ Âm nhận được tin nhắn của Vivi, cô ấy nói không thấy Giang Vân Hạo nên đã đưa kính cho trợ lý của anh ấy, Ngôn Sơ Âm nhẹ cả người.
Trên đường về bị kẹt xe, tuy bảy giờ mới diễn ra buổi hòa nhạc nhưng có rất nhiều fans đến sớm nên giao thông ở khu vực xung quanh sân vận động đang bắt đầu bị tắc nghẽn, vốn là khu vực ngoại thành heo hút nhưng lúc này xe của Ngôn Sơ Âm phải chen chúc với hàng dài xe cộ, con đường bình thường chỉ mất năm phút để đi qua thì bây giờ phải mất nửa tiếng đồng hồ, xe của họ mới ra được con đường thông thoáng, tuy nhiên, sau đó lại gặp phải giờ cao điểm nên khoảng hơn một tiếng nữa mới may ra về tới khách sạn.
Lúc Tiểu Phạm nói vậy với Ngôn Sơ Âm, cô cười gật đầu chứ không để ý lắm, cô sống ở Bắc Kinh mười năm, từ lâu đã quen với tình trạng kẹt xe, hơn nữa cô cũng không bận gì, về khách sạn chỉ cần ăn, làm đẹp rồi đi ngủ.
Quan trọng là tâm trạng của Ngôn Sơ Âm đang rất tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, kẹt xe cũng không làm cô khó chịu, thậm chí nhân lúc rảnh rỗi trong thời gian kẹt xe, cô đã suy nghĩ kỹ càng, phát hiện chuyến đi Thượng Hải này không tệ như cô nghĩ, gặp gỡ Giang Vân Hạo chỉ là sự trùng hợp thôi, còn gặp Thẩm Gia Thụy ở bãi đậu xe lại là chuyện tốt. Tốt ở ba điểm sau:
Thứ nhất, nhìn Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ quyến luyến nhau, Ngôn Sơ Âm đoán mặc dù họ chưa chính thức hẹn hò nhưng cũng là tình chàng ý thiếp, đã có tình cảm với nhau, như vậy vai trò của nữ phụ là cô đây không quan trọng như cốt truyện, cho dù cô không xuất hiện thì nam nữ chính vẫn sẽ yêu nhau như lẽ tự nhiên, vậy thì cô sẽ không trở thành vật hy sinh nữa!
Điều thứ hai có liên quan đến điều thứ nhất, lúc trước Ngôn Sơ Âm sợ cô sẽ không khống chế được hành động của bản thân, bởi vì đây là thế giới truyện tranh nên mọi người đều phải tuân thủ theo cốt truyện, nhưng may mắn là chuyện đó đã không xảy ra. Tuy cô rất lý trí nhưng cũng chỉ là nhân vật trong truyện, là con rối của tác giả, sẽ không thể điều khiển được hành vi của bản thân? Hoặc nếu tàn nhẫn hơn, tình cảm của cô dành cho Thẩm Gia Thụy bỗng trào dâng mãnh liệt, sau đó hoàn thành sứ mệnh trong nguyên tác, làm theo đúng cốt truyện? Ngôn Sơ Âm thừa nhận trí tưởng tượng của mình đi hơi xa, nhưng ngay cả chuyện xuyên không vào truyện tranh đã xảy ra thì việc cô tưởng tượng mấy chuyện hoang đường âu cũng dễ hiểu, cho nên ban đầu cô mới lên kế hoạch tránh xa nam nữ chính, như vậy thì may ra cô sẽ không dính dáng tới bộ truyện. Bây giờ khi đã chạm mặt với nam chính, thậm chí còn chào hỏi Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm nhận ra bản thân rất tỉnh táo, không hề có dấu hiệu trở nên điên cuồng, vậy nên tảng đá trong đầu được rơi xuống, tình huống cô lo lắng nhất bị loại bỏ, những vấn đề khác chỉ chuyện nhỏ!
Cuối cùng, chuyện nhỏ duy nhất mà Ngôn Sơ Âm lo lắng là bộ truyện “Bí mật của siêu sao” điển hình cho thể loại phấn đấu, nữ chính trong truyện cũng như bao nữ chính khác, tương lai trở thành nữ thần quốc dân, chiếm được trái tim của nam thần, mà điểm đặc sắc nhất trên con đường thành công của cô ấy là vả mặt, từ ảnh hậu, hoa đán cho đến thiên hậu, ca sĩ trẻ đều bị nữ chính vả đôm đốp, hình tượng bị phá nát thảm hại. Ngôn Sơ Âm mặt dày nghĩ rằng hình tượng của mình là đẹp nhất, xét về ngoại hình có thể bỏ xa nữ chính mấy con phố nên sẽ là người dễ bị vả mặt nhất, biến thành người đẹp nhưng có lòng dạ rắn rết. Càng là người xuất sắc thì càng khiến người ta sảng khoái khi bị nữ chính hạ gục, huống chi thân phận của cô còn là mối tình đầu của Thẩm Gia Thụy, chỉ số nguy hiểm max! Nhưng sau mấy câu trò chuyện ngắn ngủi với Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm phát hiện anh không còn cảm giác gì với cô nữa, thậm chí còn phải mất rất lâu mới nhớ ra tên cô, xem ra sự tồn tại của cô đối với Thẩm Gia Thụy còn thua cả đống bạn gái tin đồn của anh. Mặc dù hơi buồn bực vì Thẩm Gia Thụy đã giẫm đạp sức hấp dẫn của cô nhưng cô cũng thấy rất may mắn, Thẩm Gia Thụy càng không nhớ ra cô thì nữ chính càng không quan tâm tới cô, như vậy xác suất bị vả mặt sẽ giảm mạnh.
Cảm tạ trời phật! Ngôn Sơ Âm không muốn phải khiêu chiến với ánh hào quang của nữ chính chút nào đâu.
Nghĩ thông suốt ba điều trên, áp lực của Ngôn Sơ Âm phút chốc hóa thành hư không, xuyên không vào thế giới truyện tranh thì sao chứ, mặc dù nam nữ chính có ánh hào quang của nhân vật chính nhưng họ cũng chỉ giỏi hơn người bình thường thôi chứ chẳng phải mãnh thú ghê gớm, cô không cần phải luôn nơm nớp lo sợ, cứ sống như trước kia là được.
Sau khi hoàn toàn thông suốt, vì đang rảnh nên Ngôn Sơ Âm lại nghĩ đến tiến triển của nam nữ chính, tuy không nhớ nhiều về nội dung truyện nhưng cô có thể phán đoán. Hiện giờ Burning đang tập dượt cho buổi hòa nhạc, Thẩm Gia Thụy đích thân đưa Mộc Phỉ xuống bãi đậu xe chứng tỏ Mộc Phỉ không phải là khán giả, nếu cô ấy chỉ đơn giản đến cổ vũ cho Thẩm Gia Thụy thì có thể chờ đến khi buổi hòa nhạc kết thúc rồi đi vào hậu trường để chúc mừng Thẩm Gia Thụy, chứ bây giờ Thẩm Gia Thụy đang bận diễn tập, không có thời gian tiếp đãi cô ấy, nếu cô ấy đến chơi thì sẽ làm phiền anh đúng không?
Ngôn Sơ Âm nghiêng về hướng hôm nay Mộc Phỉ là khách mời trong tiết mục biểu diễn của Thẩm Gia Thụy hơn. Ngôn Sơ Âm nhớ trong truyện, nữ chính từng hát tại một buổi hòa nhạc, nam chính đã viết cho cô ấy một ca khúc riêng, bài hát rất hợp với giọng của Mộc Phỉ, hoặc có thể nói cô ấy hát khá hay.
Hơn nữa hiện tại sự nghiệp của nam nữ chính chênh lệch quá lớn, bình thường không tiếp xúc, Thẩm Gia Thụy có cảm tình với nữ chính nên mới mượn cớ để có thể quang minh chính đại tiếp xúc, nếu không làm sao có truyện để đọc?
Nếu Ngôn Sơ Âm đoán không lầm thì sau buổi hòa nhạc, tin đồn hẹn hò của Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ sẽ bùng nổ, ngày họ nhận ra tình cảm của nhau không còn xa nữa đâu.
Bỏ qua thân phận mối tình đầu xấu xa, Ngôn Sơ Âm rất muốn xem Thẩm Gia Thụy theo đuổi nữ chính như thế nào, cô không trị được Thẩm Gia Thụy nên rất hy vọng nữ chính sẽ thay cô làm việc đó.
Cho anh ta chừa cái thói kênh kiệu! Cho chừa luôn cái tật chảnh chó!
***
Không còn áp lực, Ngôn Sơ Âm rất thoải mái, ngày hôm sau quay quảng cáo vô cùng suôn sẻ, chỉ trong một buổi sáng đã hoàn thành xong công việc, đạo diễn luôn miệng khen cô có thiên phú, còn hỏi cô có muốn đóng phim không.
Tối qua Ngôn Sơ Âm nằm suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ tới những hành động gần đây của mình, nhận ra mình còn lâu mới sánh được với nữ chính,
Lúc trước cô cực kỳ hoảng sợ khi phát hiện ra đây là thế giới truyện tranh, thay vì nói sợ nam nữ chính biến mình thành vật hy sinh, chi bằng nói điều kiện của cô không đủ mạnh. Nói trắng ra là cô chưa đủ xuất sắc, nếu cô có địa vị cao như Thẩm Gia Thụy thì bây giờ có lo lắng, hoảng loạn, sợ mình biến thành vật hy sinh không?
Thật ra lúc đầu, tài nguyên của Ngôn Sơ Âm rất tốt, hình tượng đẹp, độ đại chúng rộng, mấy năm trước có không ít đạo diễn mời cô đóng phim, mặc dù không phải vai chính nhưng có khá nhiều đất diễn, thậm chí tại thời điểm thị trường âm nhạc phát triển nhất, có rất nhiều người khuyên cô phát hành album ca nhạc, nhưng cô đã từ chối tất cả. Ngôn Sơ Âm cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, không ôm chí lớn, có công việc lương cao đã đủ hài lòng rồi. Giới giải trí là nơi ngập tràn danh lợi phù phiếm, không phù hợp với người như cô. Vì thế dần dần, ai cũng biết cô không quá cầu tiến, do đó mấy năm nay hầu như không còn ai mời cô đóng phim nữa.
Lúc trước Ngôn Sơ Âm cảm thấy như vậy là thanh tịnh, cô không hứng thú với nghề diễn, trừ khi có đạo diễn nào chọn cô làm nữ chính, tác phẩm có khả năng thành công cao để cô có chỗ đứng trong mảng nghệ thuật thứ bảy. Nhưng cô không phải là người tài năng tuyệt thế, đạo diễn nào lại chọn cô?
Mặt khác, nếu cô đá chéo sân sang làm diễn viên, cô phải tranh đoạt tài nguyên với người khác, nói không chừng còn phải tiếp nhận quy tắc ngầm. Ngôn Sơ Âm đành xin thứ cho kẻ bất tài.
Không có ai mời cô đóng phim là tốt nhất, để tránh trường hợp cô từ chối càng nhiều thì càng dễ đắc tội với người khác.
Nhưng mà bây giờ khi đối mặt với Mộc Phỉ, Ngôn Sơ Âm hơi tự ti.
Ban đầu, nữ chính là người rất bình thường, ngoại hình chỉ dừng ở mức ưa nhìn, nhưng người ta là nữ chính, tất nhiên sẽ chinh phục các nam thần dựa vào sức hấp dẫn có một không hai của cô ấy. Mà so với sự giúp đỡ của các nam thần, Ngôn Sơ Âm cho rằng bàn tay vàng(1) lợi hại nhất của nữ chính là diễn xuất.
(1) Bàn tay vàng: là từ dùng để chỉ tác giả nâng nhân vật quá đà.
Trong truyện tranh, những lúc bình thường thì quả thật nữ chính rất bình thường, nhưng một khi cho cô ấy cơ hội, cô ấy có thể phát ra thứ ánh sáng hấp dẫn tất cả mọi người.
Ban đầu, trong một lần vô tình mà nữ chính được một đạo diễn chọn đóng vai nữ phụ ở bộ phim đầu tay, chẳng những phim thành công mà cô ấy còn bỗng chốc biến thành mối tình đầu quốc dân. Có danh tiếng, tất nhiên cũng sẽ có tài nguyên, cô ấy nhận ngay vai chính ở bộ phim thứ hai.
Khách quan mà nói thì ở bộ phim đầu tay, nữ chính chỉ đạt chút thành tựu, qua bộ phim thứ hai của đạo diễn lừng danh đã giúp cô ấy giành giải Nữ chính xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất, từ đó biến thành con cưng của các đạo diễn, kịch bản phim ùn ùn kéo tới.
Nữ chính có bàn tay vàng, có ánh hào quang của nhân vật chính dù cô ấy chỉ là một người bình thường không có gia thế. Xuất phát điểm của nữ chính thấp hơn cả Ngôn Sơ Âm. Lúc Ngôn Sơ Âm tiến vào giới giải trí còn nổi tiếng hơn nữ chính bây giờ nhiều, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, xứng đáng là người chiến thắng của cuộc sống, khi xưa vì cô, không ít học sinh đổ xô thi vào trường đại học Bắc Kinh. Mặc dù đã lâu nhưng những người từng tham gia bỏ phiếu trong cuộc bình chọn Hoa khôi giảng đường năm xưa vẫn dành rất nhiều cảm tình cho cô.
Nữ chính có tài nhưng thế giới này không thiếu người tài, rất nhiều diễn viên xuất chúng nhưng không mấy ai tiến xa được, bởi vì họ ngạo mạn, chủ quan, cuối cùng tài năng bị thui chột. Nhưng điểm đáng quý nhất của nữ chính là bất kể lúc nào, cô ấy cũng luôn nghiêm túc, vô cùng cố gắng và nghiêm khắc khi đóng phim.
Ngôn Sơ Âm thiếu sự cố gắng ấy. Thời gian qua cô sống quá thoải mái, thử nghĩ nếu cô cũng cố gắng như nữ chính, bây giờ sự nghiệp của cô có như bây giờ không?
Nữ chính có tài diễn xuất, Ngôn Sơ Âm cũng có tài dẫn chương trình; nữ chính có người nâng đỡ, Ngôn Sơ Âm chưa bao giờ thiếu người sẵn sàng giúp đỡ; chẳng những thế cô rất may mắn, thành công của ngày hôm nay là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó; ngoài ra, cô còn có ưu thế về ngoại hình. Trừ việc không có số đào hoa như nữ chính, xét trên phương diện sự nghiệp, đáng ra cô khó mà thua nữ chính.
Hiện tại, Ngôn Sơ Âm hừng hực khí thế chiến đấu, mặc dù báo động đã được gỡ bỏ nhưng cô vẫn muốn tiến lên, không vì điều gì khác mà chỉ để sau này nếu lại gặp chuyện như bây giờ, cô sẽ không quá mức lo lắng, sẽ không phải thấp thỏm, lo âu mỗi ngày như chim sợ ná.
Vì vậy, nghe đạo diễn khen mình, Ngôn Sơ Âm không đánh trống lảng như mọi khi mà cảm ơn đạo diễn, sau đó tự nhiên trao đổi danh thiếp với đạo diễn, nhận được lời hứa của đối phương: “Sau này nếu có nhân vật thích hợp, anh sẽ mời em.”
Mặc dù vị đạo diễn này không có tên tuổi gì, ít nhất là Ngôn Sơ Âm chưa từng nghe nhắc đến anh ta, nhưng cô vẫn cười toe đáp ứng, dẫu sao cũng có thêm một cơ hội, đúng không?
Chuyện kính râm đã giải quyết xong, Ngôn Sơ Âm nhận được tin nhắn của Vivi, cô ấy nói không thấy Giang Vân Hạo nên đã đưa kính cho trợ lý của anh ấy, Ngôn Sơ Âm nhẹ cả người.
Trên đường về bị kẹt xe, tuy bảy giờ mới diễn ra buổi hòa nhạc nhưng có rất nhiều fans đến sớm nên giao thông ở khu vực xung quanh sân vận động đang bắt đầu bị tắc nghẽn, vốn là khu vực ngoại thành heo hút nhưng lúc này xe của Ngôn Sơ Âm phải chen chúc với hàng dài xe cộ, con đường bình thường chỉ mất năm phút để đi qua thì bây giờ phải mất nửa tiếng đồng hồ, xe của họ mới ra được con đường thông thoáng, tuy nhiên, sau đó lại gặp phải giờ cao điểm nên khoảng hơn một tiếng nữa mới may ra về tới khách sạn.
Lúc Tiểu Phạm nói vậy với Ngôn Sơ Âm, cô cười gật đầu chứ không để ý lắm, cô sống ở Bắc Kinh mười năm, từ lâu đã quen với tình trạng kẹt xe, hơn nữa cô cũng không bận gì, về khách sạn chỉ cần ăn, làm đẹp rồi đi ngủ.
Quan trọng là tâm trạng của Ngôn Sơ Âm đang rất tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, kẹt xe cũng không làm cô khó chịu, thậm chí nhân lúc rảnh rỗi trong thời gian kẹt xe, cô đã suy nghĩ kỹ càng, phát hiện chuyến đi Thượng Hải này không tệ như cô nghĩ, gặp gỡ Giang Vân Hạo chỉ là sự trùng hợp thôi, còn gặp Thẩm Gia Thụy ở bãi đậu xe lại là chuyện tốt. Tốt ở ba điểm sau:
Thứ nhất, nhìn Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ quyến luyến nhau, Ngôn Sơ Âm đoán mặc dù họ chưa chính thức hẹn hò nhưng cũng là tình chàng ý thiếp, đã có tình cảm với nhau, như vậy vai trò của nữ phụ là cô đây không quan trọng như cốt truyện, cho dù cô không xuất hiện thì nam nữ chính vẫn sẽ yêu nhau như lẽ tự nhiên, vậy thì cô sẽ không trở thành vật hy sinh nữa!
Điều thứ hai có liên quan đến điều thứ nhất, lúc trước Ngôn Sơ Âm sợ cô sẽ không khống chế được hành động của bản thân, bởi vì đây là thế giới truyện tranh nên mọi người đều phải tuân thủ theo cốt truyện, nhưng may mắn là chuyện đó đã không xảy ra. Tuy cô rất lý trí nhưng cũng chỉ là nhân vật trong truyện, là con rối của tác giả, sẽ không thể điều khiển được hành vi của bản thân? Hoặc nếu tàn nhẫn hơn, tình cảm của cô dành cho Thẩm Gia Thụy bỗng trào dâng mãnh liệt, sau đó hoàn thành sứ mệnh trong nguyên tác, làm theo đúng cốt truyện? Ngôn Sơ Âm thừa nhận trí tưởng tượng của mình đi hơi xa, nhưng ngay cả chuyện xuyên không vào truyện tranh đã xảy ra thì việc cô tưởng tượng mấy chuyện hoang đường âu cũng dễ hiểu, cho nên ban đầu cô mới lên kế hoạch tránh xa nam nữ chính, như vậy thì may ra cô sẽ không dính dáng tới bộ truyện. Bây giờ khi đã chạm mặt với nam chính, thậm chí còn chào hỏi Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm nhận ra bản thân rất tỉnh táo, không hề có dấu hiệu trở nên điên cuồng, vậy nên tảng đá trong đầu được rơi xuống, tình huống cô lo lắng nhất bị loại bỏ, những vấn đề khác chỉ chuyện nhỏ!
Cuối cùng, chuyện nhỏ duy nhất mà Ngôn Sơ Âm lo lắng là bộ truyện “Bí mật của siêu sao” điển hình cho thể loại phấn đấu, nữ chính trong truyện cũng như bao nữ chính khác, tương lai trở thành nữ thần quốc dân, chiếm được trái tim của nam thần, mà điểm đặc sắc nhất trên con đường thành công của cô ấy là vả mặt, từ ảnh hậu, hoa đán cho đến thiên hậu, ca sĩ trẻ đều bị nữ chính vả đôm đốp, hình tượng bị phá nát thảm hại. Ngôn Sơ Âm mặt dày nghĩ rằng hình tượng của mình là đẹp nhất, xét về ngoại hình có thể bỏ xa nữ chính mấy con phố nên sẽ là người dễ bị vả mặt nhất, biến thành người đẹp nhưng có lòng dạ rắn rết. Càng là người xuất sắc thì càng khiến người ta sảng khoái khi bị nữ chính hạ gục, huống chi thân phận của cô còn là mối tình đầu của Thẩm Gia Thụy, chỉ số nguy hiểm max! Nhưng sau mấy câu trò chuyện ngắn ngủi với Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm phát hiện anh không còn cảm giác gì với cô nữa, thậm chí còn phải mất rất lâu mới nhớ ra tên cô, xem ra sự tồn tại của cô đối với Thẩm Gia Thụy còn thua cả đống bạn gái tin đồn của anh. Mặc dù hơi buồn bực vì Thẩm Gia Thụy đã giẫm đạp sức hấp dẫn của cô nhưng cô cũng thấy rất may mắn, Thẩm Gia Thụy càng không nhớ ra cô thì nữ chính càng không quan tâm tới cô, như vậy xác suất bị vả mặt sẽ giảm mạnh.
Cảm tạ trời phật! Ngôn Sơ Âm không muốn phải khiêu chiến với ánh hào quang của nữ chính chút nào đâu.
Nghĩ thông suốt ba điều trên, áp lực của Ngôn Sơ Âm phút chốc hóa thành hư không, xuyên không vào thế giới truyện tranh thì sao chứ, mặc dù nam nữ chính có ánh hào quang của nhân vật chính nhưng họ cũng chỉ giỏi hơn người bình thường thôi chứ chẳng phải mãnh thú ghê gớm, cô không cần phải luôn nơm nớp lo sợ, cứ sống như trước kia là được.
Sau khi hoàn toàn thông suốt, vì đang rảnh nên Ngôn Sơ Âm lại nghĩ đến tiến triển của nam nữ chính, tuy không nhớ nhiều về nội dung truyện nhưng cô có thể phán đoán. Hiện giờ Burning đang tập dượt cho buổi hòa nhạc, Thẩm Gia Thụy đích thân đưa Mộc Phỉ xuống bãi đậu xe chứng tỏ Mộc Phỉ không phải là khán giả, nếu cô ấy chỉ đơn giản đến cổ vũ cho Thẩm Gia Thụy thì có thể chờ đến khi buổi hòa nhạc kết thúc rồi đi vào hậu trường để chúc mừng Thẩm Gia Thụy, chứ bây giờ Thẩm Gia Thụy đang bận diễn tập, không có thời gian tiếp đãi cô ấy, nếu cô ấy đến chơi thì sẽ làm phiền anh đúng không?
Ngôn Sơ Âm nghiêng về hướng hôm nay Mộc Phỉ là khách mời trong tiết mục biểu diễn của Thẩm Gia Thụy hơn. Ngôn Sơ Âm nhớ trong truyện, nữ chính từng hát tại một buổi hòa nhạc, nam chính đã viết cho cô ấy một ca khúc riêng, bài hát rất hợp với giọng của Mộc Phỉ, hoặc có thể nói cô ấy hát khá hay.
Hơn nữa hiện tại sự nghiệp của nam nữ chính chênh lệch quá lớn, bình thường không tiếp xúc, Thẩm Gia Thụy có cảm tình với nữ chính nên mới mượn cớ để có thể quang minh chính đại tiếp xúc, nếu không làm sao có truyện để đọc?
Nếu Ngôn Sơ Âm đoán không lầm thì sau buổi hòa nhạc, tin đồn hẹn hò của Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ sẽ bùng nổ, ngày họ nhận ra tình cảm của nhau không còn xa nữa đâu.
Bỏ qua thân phận mối tình đầu xấu xa, Ngôn Sơ Âm rất muốn xem Thẩm Gia Thụy theo đuổi nữ chính như thế nào, cô không trị được Thẩm Gia Thụy nên rất hy vọng nữ chính sẽ thay cô làm việc đó.
Cho anh ta chừa cái thói kênh kiệu! Cho chừa luôn cái tật chảnh chó!
***
Không còn áp lực, Ngôn Sơ Âm rất thoải mái, ngày hôm sau quay quảng cáo vô cùng suôn sẻ, chỉ trong một buổi sáng đã hoàn thành xong công việc, đạo diễn luôn miệng khen cô có thiên phú, còn hỏi cô có muốn đóng phim không.
Tối qua Ngôn Sơ Âm nằm suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ tới những hành động gần đây của mình, nhận ra mình còn lâu mới sánh được với nữ chính,
Lúc trước cô cực kỳ hoảng sợ khi phát hiện ra đây là thế giới truyện tranh, thay vì nói sợ nam nữ chính biến mình thành vật hy sinh, chi bằng nói điều kiện của cô không đủ mạnh. Nói trắng ra là cô chưa đủ xuất sắc, nếu cô có địa vị cao như Thẩm Gia Thụy thì bây giờ có lo lắng, hoảng loạn, sợ mình biến thành vật hy sinh không?
Thật ra lúc đầu, tài nguyên của Ngôn Sơ Âm rất tốt, hình tượng đẹp, độ đại chúng rộng, mấy năm trước có không ít đạo diễn mời cô đóng phim, mặc dù không phải vai chính nhưng có khá nhiều đất diễn, thậm chí tại thời điểm thị trường âm nhạc phát triển nhất, có rất nhiều người khuyên cô phát hành album ca nhạc, nhưng cô đã từ chối tất cả. Ngôn Sơ Âm cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, không ôm chí lớn, có công việc lương cao đã đủ hài lòng rồi. Giới giải trí là nơi ngập tràn danh lợi phù phiếm, không phù hợp với người như cô. Vì thế dần dần, ai cũng biết cô không quá cầu tiến, do đó mấy năm nay hầu như không còn ai mời cô đóng phim nữa.
Lúc trước Ngôn Sơ Âm cảm thấy như vậy là thanh tịnh, cô không hứng thú với nghề diễn, trừ khi có đạo diễn nào chọn cô làm nữ chính, tác phẩm có khả năng thành công cao để cô có chỗ đứng trong mảng nghệ thuật thứ bảy. Nhưng cô không phải là người tài năng tuyệt thế, đạo diễn nào lại chọn cô?
Mặt khác, nếu cô đá chéo sân sang làm diễn viên, cô phải tranh đoạt tài nguyên với người khác, nói không chừng còn phải tiếp nhận quy tắc ngầm. Ngôn Sơ Âm đành xin thứ cho kẻ bất tài.
Không có ai mời cô đóng phim là tốt nhất, để tránh trường hợp cô từ chối càng nhiều thì càng dễ đắc tội với người khác.
Nhưng mà bây giờ khi đối mặt với Mộc Phỉ, Ngôn Sơ Âm hơi tự ti.
Ban đầu, nữ chính là người rất bình thường, ngoại hình chỉ dừng ở mức ưa nhìn, nhưng người ta là nữ chính, tất nhiên sẽ chinh phục các nam thần dựa vào sức hấp dẫn có một không hai của cô ấy. Mà so với sự giúp đỡ của các nam thần, Ngôn Sơ Âm cho rằng bàn tay vàng(1) lợi hại nhất của nữ chính là diễn xuất.
(1) Bàn tay vàng: là từ dùng để chỉ tác giả nâng nhân vật quá đà.
Trong truyện tranh, những lúc bình thường thì quả thật nữ chính rất bình thường, nhưng một khi cho cô ấy cơ hội, cô ấy có thể phát ra thứ ánh sáng hấp dẫn tất cả mọi người.
Ban đầu, trong một lần vô tình mà nữ chính được một đạo diễn chọn đóng vai nữ phụ ở bộ phim đầu tay, chẳng những phim thành công mà cô ấy còn bỗng chốc biến thành mối tình đầu quốc dân. Có danh tiếng, tất nhiên cũng sẽ có tài nguyên, cô ấy nhận ngay vai chính ở bộ phim thứ hai.
Khách quan mà nói thì ở bộ phim đầu tay, nữ chính chỉ đạt chút thành tựu, qua bộ phim thứ hai của đạo diễn lừng danh đã giúp cô ấy giành giải Nữ chính xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất, từ đó biến thành con cưng của các đạo diễn, kịch bản phim ùn ùn kéo tới.
Nữ chính có bàn tay vàng, có ánh hào quang của nhân vật chính dù cô ấy chỉ là một người bình thường không có gia thế. Xuất phát điểm của nữ chính thấp hơn cả Ngôn Sơ Âm. Lúc Ngôn Sơ Âm tiến vào giới giải trí còn nổi tiếng hơn nữ chính bây giờ nhiều, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, xứng đáng là người chiến thắng của cuộc sống, khi xưa vì cô, không ít học sinh đổ xô thi vào trường đại học Bắc Kinh. Mặc dù đã lâu nhưng những người từng tham gia bỏ phiếu trong cuộc bình chọn Hoa khôi giảng đường năm xưa vẫn dành rất nhiều cảm tình cho cô.
Nữ chính có tài nhưng thế giới này không thiếu người tài, rất nhiều diễn viên xuất chúng nhưng không mấy ai tiến xa được, bởi vì họ ngạo mạn, chủ quan, cuối cùng tài năng bị thui chột. Nhưng điểm đáng quý nhất của nữ chính là bất kể lúc nào, cô ấy cũng luôn nghiêm túc, vô cùng cố gắng và nghiêm khắc khi đóng phim.
Ngôn Sơ Âm thiếu sự cố gắng ấy. Thời gian qua cô sống quá thoải mái, thử nghĩ nếu cô cũng cố gắng như nữ chính, bây giờ sự nghiệp của cô có như bây giờ không?
Nữ chính có tài diễn xuất, Ngôn Sơ Âm cũng có tài dẫn chương trình; nữ chính có người nâng đỡ, Ngôn Sơ Âm chưa bao giờ thiếu người sẵn sàng giúp đỡ; chẳng những thế cô rất may mắn, thành công của ngày hôm nay là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó; ngoài ra, cô còn có ưu thế về ngoại hình. Trừ việc không có số đào hoa như nữ chính, xét trên phương diện sự nghiệp, đáng ra cô khó mà thua nữ chính.
Hiện tại, Ngôn Sơ Âm hừng hực khí thế chiến đấu, mặc dù báo động đã được gỡ bỏ nhưng cô vẫn muốn tiến lên, không vì điều gì khác mà chỉ để sau này nếu lại gặp chuyện như bây giờ, cô sẽ không quá mức lo lắng, sẽ không phải thấp thỏm, lo âu mỗi ngày như chim sợ ná.
Vì vậy, nghe đạo diễn khen mình, Ngôn Sơ Âm không đánh trống lảng như mọi khi mà cảm ơn đạo diễn, sau đó tự nhiên trao đổi danh thiếp với đạo diễn, nhận được lời hứa của đối phương: “Sau này nếu có nhân vật thích hợp, anh sẽ mời em.”
Mặc dù vị đạo diễn này không có tên tuổi gì, ít nhất là Ngôn Sơ Âm chưa từng nghe nhắc đến anh ta, nhưng cô vẫn cười toe đáp ứng, dẫu sao cũng có thêm một cơ hội, đúng không?
/100
|