Edit: Sa
Chín giờ bốn mươi phút tối hôm đó, sau mấy tháng im ắng, rốt cuộc Thẩm Gia Thụy cũng đăng tải dòng trạng thái mới trên tài khoản Weibo của mình.
Sau lần đăng trạng thái gần nhất bị hiểu nhầm thành tỏ tình với Mộc Phỉ, vốn dĩ không thích thú gì mạng xã hội, Thẩm Gia Thụy chán hẳn, sau đó Weibo của anh rất ít khi đăng bài, nếu đăng thì cũng chỉ là quảng cáo, chứng tỏ tài khoản của anh do ekip sử dụng.
Fans khổ cực đợi mấy tháng, rốt cuộc cũng đợi được ngày chính chủ tự tay đăng Weibo, cả đám kích động ôm nhau khóc, lũ lượt kéo nhau vào bình luận.
Burning Thẩm Gia Thụy: Lâu lắm rồi mới lại luyện chữ, hy vọng không bị thụt lùi lắm. [hình ảnh]
“Hôm nay nam thần đăng Weibo không? Đăng! Trời má, rốt cuộc cũng đợi được anh yêu rồi, hạnh phúc quá hự hự, hôm nay là ngày may mắn của em!”
“Phận làm fan bao lâu nay mà giờ mới biết Thụy Bảo nhà ta biết viết thể chữ Khải, lại còn đẹp thế chứ lị! Đa tài đa nghệ quá đi mất!”
“Ban đầu làm fan của anh chẳng qua chỉ vì nông cạn xem trọng dung nhan của anh mà thôi, nhưng bây giờ anh thay đổi rồi, anh bắt đầu đi theo con đường nội hàm, bảo em làm sao an tâm làm một con cún ham sắc đây? Quan trọng nhất là bản cục cưng viết chữ như mèo cào! Bản cục cưng ứ muốn yêu anh nữa đâu [tủi thân]”
“Thụy Bảo biết viết bút lông đó trời ơi. Hồi xa xưa tui cũng bon chen đi học thư pháp, kết quả là mực đường mực chữ đường chữ há há há.”
“Sao không ai có mối quan tâm giống mị hết vậy? Bên dưới dòng thơ có dấu mộc, tuy chỉ lộ có một phần ba nhưng hình như mị thấy ở đâu rồi á.”
“Lầu trên +1. Tớ cũng để ý con dấu nè, hơn nữa chữ được viết khá nhỏ, lại viết theo hàng dọc, hình như là đề thơ lên tranh, không biết do ai vẽ nữa, tiếc là không chụp được hết bức tranh, nhưng chắc không phải là do Thụy Bảo vẽ đâu.”
Ngôn Sơ Âm đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra, dì Lâm hỏi cô có cần gọt trái cây không, “Hai cháu luyện chữ nãy giờ, hay là nghỉ ngơi một lát?”
“Cũng được ạ, để cháu đi gọi anh ấy.”
Ngôn Sơ Âm trở lại phòng sách, Thẩm Gia Thụy còn đang chăm chú luyện chữ, cô không muốn quấy rầy anh, bèn dựa vào cạnh nhìn anh.
Thẩm Gia Thụy như bị ánh mắt của cô quấy rầy, viết xong một chữ, anh buông bút, ngẩng đầu nhìn cô.
Ngôn Sơ Âm cười nói: “Dì cắt trái cây, có muốn nghỉ một lát không?”
“Ừ.” Thẩm Gia Thụy ngoan ngoãn nhấc chân đi về hướng cửa.
Ngôn Sơ Âm xoay người đi ra phòng khách, dì Lâm đã cắt trái cây xong, cô xiên một miếng rồi ngồi xuống sofa, thuận tay lấy điện thoại lướt Weibo, kết quả là nhìn thấy tấm hình được Thẩm Gia Thụy đăng lên cách đây nửa tiếng. Ngôn Sơ Âm há hốc mồm, hỏi: “Sao anh lại đăng hình lên?”
Đúng như cư dân mạng có cặp mắt thiên lý nhãn suy đoán, Thẩm Gia Thụy đã đề thơ lên tranh của cô, hơn nữa còn là bức tranh được chọn làm quà sinh nhật tặng Giang Vân Hạo.
Bức tranh vẽ một rừng trúc, lúc Thẩm Gia Thụy chọn bức này, Ngôn Sơ Âm lập tức đồng ý, trúc tượng trưng cho người quân tử, rất thích hợp để tặng cho người khác phái có quan hệ bình thường. Chẳng qua bức tranh này hơi đơn giản, vốn dĩ vẽ trúc không cần quá rườm rà, Ngôn Sơ Âm vẽ một rừng trúc nhưng độ đậm nhạt thích hợp, có chiều sâu, rất có hơi thở nghệ thuật, tuy nhiên giữ làm kỷ niệm thì được chứ đem tặng thì hơi sơ sài.
Ngôn Sơ Âm không biết nên vẽ thêm cái gì, đang lúc suy nghĩ thì Thẩm Gia Thụy gợi ý đề thơ lên tranh, như vậy không những không phá hỏng ý tưởng ban đầu của người vẽ mà còn tăng thêm sự chân thành. Ý kiến rất hay nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn đắn đo. Có thể trong mắt người bình thường, chữ thư pháp của cô khá đẹp nhưng khi trông thấy chữ của Giang Vân Hạo, cô tự biết mình thua kém anh ấy nhiều lắm, bây giờ mà viết tặng chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, còn chữ của Thẩm Gia Thụy thì ngang tài ngang sức với Giang Vân Hạo, có cương có nhu.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm chần chờ, Thẩm Gia Thụy như nhìn thấu sự khó xử của cô, vì vậy đã tự nguyện đề chữ giúp cô. Lúc ấy Ngôn Sơ Âm chỉ cảm thấy đã giải quyết được một vấn đề lớn nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, nhìn các fan bình luận bên dưới bài đăng của Thẩm Gia Thụy, cô mới chợt nhận ra hình như làm thế không ổn lắm.
Chắc chắn Giang Vân Hạo biết chữ của Thẩm Gia Thụy, nếu anh ấy nhận quà, phát hiện tranh là do cô vẽ mà chữ lại do đồng đội viết thì anh ấy sẽ nghĩ gì?
Ngôn Sơ Âm không sợ Giang Vân Hạo cảm thấy cô không đủ chân thành và qua loa cho xong vì tuy chỉ mới tiếp xúc vài lần nhưng Ngôn Sơ Âm biết Giang Vân Hạo không phải là người nhỏ nhen, điều khiến cô lo lắng là họ sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Gia Thụy.
“Sao thế?” Thẩm Gia Thụy tỏ ra khó hiểu trước phản ứng của Ngôn Sơ Âm nhưng vẫn nói, “Nếu em không thích thì anh sẽ xóa.”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, cô lúng túng là chuyện của cô, đâu có lý gì lại có quyền yêu cầu Thẩm Gia Thụy xóa bài. Hơn nữa anh cũng đã đăng rồi, chỉ mới mấy phút ngắn ngủi đã có hơn mười ngàn bình luận, xóa đi cũng chẳng che giấu được gì, ngược lại còn dễ khiến người ta chú ý hơn.
Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại nói với Thẩm Gia Thụy là cô thấy bức tranh này không thích hợp để tặng, cần chọn lại bức khác?
Thôi, nhìn anh thích thú thế kia, còn hào hứng đăng Weibo thì cũng biết anh rất hài lòng về tác phẩm của mình, nếu bây giờ cô nói không tặng nữa, chẳng biết anh sẽ nổi khùng như thế nào.
Suy nghĩ xong, Ngôn Sơ Âm quyết định cứ tặng bức tranh vậy, đằng nào chờ đến khi chương trình mà họ ghi hình hôm nay phát sóng, mọi người đều sẽ biết cô và Thẩm Gia Thụy từng là bạn học, lại có mối quan hệ thân thiết thì hẳn sẽ hiểu thôi, bây giờ bạn anh hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao một cây cũng chẳng làm nên non.
Ăn trái cây xong, Thẩm Gia Thụy không quay trở lại phòng sách của Ngôn Sơ Âm nữa vì đã gần mười giờ rồi, Ngôn Sơ Âm bảo anh về nghỉ sớm.
Tất nhiên cô cũng cần nghỉ ngơi, ngày mai là thứ hai, phải quay “Giọng ca đẹp nhất”.
Tuần trước cả Ngôn Sơ Âm lẫn Thẩm Gia Thụy đều rất bận, không thể sắp xếp nổi thời gian nên buổi diễn tập đành dời tới ngày ghi hình chính luôn. Ngôn Sơ Âm ăn trưa xong, tới một giờ rưỡi thì chuẩn bị đi làm.
Năm giờ chiều sẽ bắt đầu ghi hình chính nên mấy hôm trước cô và trợ lý Tề đã thương lượng sẽ tập dượt vào trước ba giờ vì như vậy sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Do đó, có khả năng hai giờ rưỡi họ sẽ tới đài truyền hình, Ngôn Sơ Âm phải đến cơ quan trước lúc đó vì không thể để khách mời đợi mình được.
Nhưng cô không ngờ vừa xuống hầm đỗ xe, đằng sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc: “Chị Ngôn, chị cũng tới đài truyền hình ạ? Khéo quá.”
Ngôn Sơ Âm ngoảnh đầu lại liền thấy Thẩm Gia Thụy và trợ lý Tề vừa bước ra khỏi thang máy, cô chào: “Các anh đi sớm thế? May là tôi cũng đi sớm.”
Thẩm Gia Thụy hắng giọng, trợ lý Tề vẫn cười nói như không: “Hôm nay rảnh nên Thụy ca bảo đi sớm, chị Ngôn có muốn đi cùng xe bọn em không?”
Ngôn Sơ Âm từ chối khéo, trợ lý Tề thấy Thụy ca nhà mình không nói gì thì cũng không nói thêm nữa, nhưng tài xế Lưu là người thông minh, dọc đường đi đều theo sát xe của Ngôn Sơ Âm.
Hai người cùng đi vào đài truyền hình, sau ngày hôm qua, quan hệ giữa Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy tựa như những người bạn bình thường, hiện tại cô không cố ý giữ khoảng cách với anh nữa nên tự nhiên đi vào cùng anh thôi.
Vừa ra khỏi thang máy liền chạm mặt người chịu trách nhiệm cho đội của họ là biên kịch Kim, anh ta cười: “Thầy Thẩm và Âm Âm tới rồi đó à? Đúng lúc có việc cần thương lượng với hai người.”
Vì Thẩm Gia Thụy tới để tập dượt nên các chuyên gia của ban nhạc đang chờ anh ở phòng họp để bàn phương án đổi mới bài hát rồi mới tới sân khấu ráp nhạc được.
Biên kịch Kim biết lịch trình của anh nên không kéo dài thời gian mà vừa đi vừa nói: “Hôm qua tôi mới biết Âm Âm từng được thầy Thẩm dạy guitar, vừa khéo bài hát mà thầy Thẩm chọn cho tiết mục hôm nay rất thích hợp với điệu guitar. Tôi nảy ra ý định để Âm Âm lên sân khấu đệm đàn cho thầy Thẩm, ở mấy số trước Vi Vi từng làm bạn nhảy với thầy Đàm, Tử Phi cũng làm diễn viên phụ họa cho bài hát của khách mời và đều nhận được phản hồi tốt từ khán giả. Tổ đạo diễn đã phê duyệt rồi, bây giờ chỉ còn chờ ý kiến của thầy Thẩm và Âm Âm.”
Thẩm Gia Thụy nghe xong thì giống như không phản đối mà nhìn Ngôn Sơ Âm.
Biên kịch Kim hiểu ý của anh nên cũng quay sang nhìn Ngôn Sơ Âm, lòng thầm nghĩ thảo nào đạo diễn Giản và nhà sản xuất không đi cùng mà chỉ bảo anh ta tự thương lượng với Thẩm Gia Thụy là được. Trước đó anh ta còn lo sợ không biết mình có đắc tội gì với đạo diễn Giản hay không, hóa ra là đạo diễn Giản đã đoán được Thẩm Gia Thụy sẽ không phản đối.
Mang trách nhiệm nặng nề, biên kịch Kim không thèm quan tâm tới ý kiến của Thẩm Gia Thụy nữa, thấy Ngôn Sơ Âm đắn đo, anh ta cười nói: “Nếu Âm Âm thấy gấp quá chưa kịp chuẩn bị cũng không sao, chúng ta để dành cho số sau cũng được.”
Ngôn Sơ Âm hiểu ý anh ta, lòng thấy bất đắc dĩ, sao anh ta lại tự tin đến nghĩ rằng trình độ gảy đàn guitar của cô có thể biểu diễn trên sân khấu? Đâu ai quy định thầy giỏi thì trò cũng phải giỏi đâu.
Nhưng biên kịch Kim và tổ đạo diễn đã phê duyệt cả rồi, hằng ngày cô phải đi làm ở đây, tiến cũng chết mà lùi cũng chết, vì vậy Ngôn Sơ Âm hỏi Thẩm Gia Thụy chọn ca khúc gì cho cả kỳ này lẫn kỳ sau để cô còn biết đường phối hợp.
Không ngờ Thẩm Gia Thụy lại quyết định: “Vậy làm hôm nay luôn đi, tránh trường hợp kỳ sau còn có sắp xếp khác.”
“Thầy Thẩm nói đúng lắm, tôi đi chuẩn bị đây, anh làm việc đi ạ.” Biên kịch Kim cười gật đầu, anh ta vô cùng phấn khích, làm luôn hôm nay là tốt nhất, tránh đêm dài lắm mộng.
Ngôn Sơ Âm thực sự bất lực khi nhìn thấy họ tự vui vẻ định đoạt, chờ đến khi vào phòng họp và biết ca khúc mà Thẩm Gia Thụy chọn, cô càng bất lực hơn.
Hôm nay Thẩm Gia Thụy sẽ hát bản tình ca hoài niệm quá khứ tên là “Người trong hồi ức”. Không biết anh vô tình hay cố ý chọn bài này nhưng khi đọc lời bài hát rồi nghĩ tới việc lên sân khấu đệm đàn cho anh, Ngôn Sơ Âm thật sự rất chột dạ!
Chín giờ bốn mươi phút tối hôm đó, sau mấy tháng im ắng, rốt cuộc Thẩm Gia Thụy cũng đăng tải dòng trạng thái mới trên tài khoản Weibo của mình.
Sau lần đăng trạng thái gần nhất bị hiểu nhầm thành tỏ tình với Mộc Phỉ, vốn dĩ không thích thú gì mạng xã hội, Thẩm Gia Thụy chán hẳn, sau đó Weibo của anh rất ít khi đăng bài, nếu đăng thì cũng chỉ là quảng cáo, chứng tỏ tài khoản của anh do ekip sử dụng.
Fans khổ cực đợi mấy tháng, rốt cuộc cũng đợi được ngày chính chủ tự tay đăng Weibo, cả đám kích động ôm nhau khóc, lũ lượt kéo nhau vào bình luận.
Burning Thẩm Gia Thụy: Lâu lắm rồi mới lại luyện chữ, hy vọng không bị thụt lùi lắm. [hình ảnh]
“Hôm nay nam thần đăng Weibo không? Đăng! Trời má, rốt cuộc cũng đợi được anh yêu rồi, hạnh phúc quá hự hự, hôm nay là ngày may mắn của em!”
“Phận làm fan bao lâu nay mà giờ mới biết Thụy Bảo nhà ta biết viết thể chữ Khải, lại còn đẹp thế chứ lị! Đa tài đa nghệ quá đi mất!”
“Ban đầu làm fan của anh chẳng qua chỉ vì nông cạn xem trọng dung nhan của anh mà thôi, nhưng bây giờ anh thay đổi rồi, anh bắt đầu đi theo con đường nội hàm, bảo em làm sao an tâm làm một con cún ham sắc đây? Quan trọng nhất là bản cục cưng viết chữ như mèo cào! Bản cục cưng ứ muốn yêu anh nữa đâu [tủi thân]”
“Thụy Bảo biết viết bút lông đó trời ơi. Hồi xa xưa tui cũng bon chen đi học thư pháp, kết quả là mực đường mực chữ đường chữ há há há.”
“Sao không ai có mối quan tâm giống mị hết vậy? Bên dưới dòng thơ có dấu mộc, tuy chỉ lộ có một phần ba nhưng hình như mị thấy ở đâu rồi á.”
“Lầu trên +1. Tớ cũng để ý con dấu nè, hơn nữa chữ được viết khá nhỏ, lại viết theo hàng dọc, hình như là đề thơ lên tranh, không biết do ai vẽ nữa, tiếc là không chụp được hết bức tranh, nhưng chắc không phải là do Thụy Bảo vẽ đâu.”
Ngôn Sơ Âm đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra, dì Lâm hỏi cô có cần gọt trái cây không, “Hai cháu luyện chữ nãy giờ, hay là nghỉ ngơi một lát?”
“Cũng được ạ, để cháu đi gọi anh ấy.”
Ngôn Sơ Âm trở lại phòng sách, Thẩm Gia Thụy còn đang chăm chú luyện chữ, cô không muốn quấy rầy anh, bèn dựa vào cạnh nhìn anh.
Thẩm Gia Thụy như bị ánh mắt của cô quấy rầy, viết xong một chữ, anh buông bút, ngẩng đầu nhìn cô.
Ngôn Sơ Âm cười nói: “Dì cắt trái cây, có muốn nghỉ một lát không?”
“Ừ.” Thẩm Gia Thụy ngoan ngoãn nhấc chân đi về hướng cửa.
Ngôn Sơ Âm xoay người đi ra phòng khách, dì Lâm đã cắt trái cây xong, cô xiên một miếng rồi ngồi xuống sofa, thuận tay lấy điện thoại lướt Weibo, kết quả là nhìn thấy tấm hình được Thẩm Gia Thụy đăng lên cách đây nửa tiếng. Ngôn Sơ Âm há hốc mồm, hỏi: “Sao anh lại đăng hình lên?”
Đúng như cư dân mạng có cặp mắt thiên lý nhãn suy đoán, Thẩm Gia Thụy đã đề thơ lên tranh của cô, hơn nữa còn là bức tranh được chọn làm quà sinh nhật tặng Giang Vân Hạo.
Bức tranh vẽ một rừng trúc, lúc Thẩm Gia Thụy chọn bức này, Ngôn Sơ Âm lập tức đồng ý, trúc tượng trưng cho người quân tử, rất thích hợp để tặng cho người khác phái có quan hệ bình thường. Chẳng qua bức tranh này hơi đơn giản, vốn dĩ vẽ trúc không cần quá rườm rà, Ngôn Sơ Âm vẽ một rừng trúc nhưng độ đậm nhạt thích hợp, có chiều sâu, rất có hơi thở nghệ thuật, tuy nhiên giữ làm kỷ niệm thì được chứ đem tặng thì hơi sơ sài.
Ngôn Sơ Âm không biết nên vẽ thêm cái gì, đang lúc suy nghĩ thì Thẩm Gia Thụy gợi ý đề thơ lên tranh, như vậy không những không phá hỏng ý tưởng ban đầu của người vẽ mà còn tăng thêm sự chân thành. Ý kiến rất hay nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn đắn đo. Có thể trong mắt người bình thường, chữ thư pháp của cô khá đẹp nhưng khi trông thấy chữ của Giang Vân Hạo, cô tự biết mình thua kém anh ấy nhiều lắm, bây giờ mà viết tặng chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, còn chữ của Thẩm Gia Thụy thì ngang tài ngang sức với Giang Vân Hạo, có cương có nhu.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm chần chờ, Thẩm Gia Thụy như nhìn thấu sự khó xử của cô, vì vậy đã tự nguyện đề chữ giúp cô. Lúc ấy Ngôn Sơ Âm chỉ cảm thấy đã giải quyết được một vấn đề lớn nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, nhìn các fan bình luận bên dưới bài đăng của Thẩm Gia Thụy, cô mới chợt nhận ra hình như làm thế không ổn lắm.
Chắc chắn Giang Vân Hạo biết chữ của Thẩm Gia Thụy, nếu anh ấy nhận quà, phát hiện tranh là do cô vẽ mà chữ lại do đồng đội viết thì anh ấy sẽ nghĩ gì?
Ngôn Sơ Âm không sợ Giang Vân Hạo cảm thấy cô không đủ chân thành và qua loa cho xong vì tuy chỉ mới tiếp xúc vài lần nhưng Ngôn Sơ Âm biết Giang Vân Hạo không phải là người nhỏ nhen, điều khiến cô lo lắng là họ sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Gia Thụy.
“Sao thế?” Thẩm Gia Thụy tỏ ra khó hiểu trước phản ứng của Ngôn Sơ Âm nhưng vẫn nói, “Nếu em không thích thì anh sẽ xóa.”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, cô lúng túng là chuyện của cô, đâu có lý gì lại có quyền yêu cầu Thẩm Gia Thụy xóa bài. Hơn nữa anh cũng đã đăng rồi, chỉ mới mấy phút ngắn ngủi đã có hơn mười ngàn bình luận, xóa đi cũng chẳng che giấu được gì, ngược lại còn dễ khiến người ta chú ý hơn.
Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại nói với Thẩm Gia Thụy là cô thấy bức tranh này không thích hợp để tặng, cần chọn lại bức khác?
Thôi, nhìn anh thích thú thế kia, còn hào hứng đăng Weibo thì cũng biết anh rất hài lòng về tác phẩm của mình, nếu bây giờ cô nói không tặng nữa, chẳng biết anh sẽ nổi khùng như thế nào.
Suy nghĩ xong, Ngôn Sơ Âm quyết định cứ tặng bức tranh vậy, đằng nào chờ đến khi chương trình mà họ ghi hình hôm nay phát sóng, mọi người đều sẽ biết cô và Thẩm Gia Thụy từng là bạn học, lại có mối quan hệ thân thiết thì hẳn sẽ hiểu thôi, bây giờ bạn anh hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao một cây cũng chẳng làm nên non.
Ăn trái cây xong, Thẩm Gia Thụy không quay trở lại phòng sách của Ngôn Sơ Âm nữa vì đã gần mười giờ rồi, Ngôn Sơ Âm bảo anh về nghỉ sớm.
Tất nhiên cô cũng cần nghỉ ngơi, ngày mai là thứ hai, phải quay “Giọng ca đẹp nhất”.
Tuần trước cả Ngôn Sơ Âm lẫn Thẩm Gia Thụy đều rất bận, không thể sắp xếp nổi thời gian nên buổi diễn tập đành dời tới ngày ghi hình chính luôn. Ngôn Sơ Âm ăn trưa xong, tới một giờ rưỡi thì chuẩn bị đi làm.
Năm giờ chiều sẽ bắt đầu ghi hình chính nên mấy hôm trước cô và trợ lý Tề đã thương lượng sẽ tập dượt vào trước ba giờ vì như vậy sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Do đó, có khả năng hai giờ rưỡi họ sẽ tới đài truyền hình, Ngôn Sơ Âm phải đến cơ quan trước lúc đó vì không thể để khách mời đợi mình được.
Nhưng cô không ngờ vừa xuống hầm đỗ xe, đằng sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc: “Chị Ngôn, chị cũng tới đài truyền hình ạ? Khéo quá.”
Ngôn Sơ Âm ngoảnh đầu lại liền thấy Thẩm Gia Thụy và trợ lý Tề vừa bước ra khỏi thang máy, cô chào: “Các anh đi sớm thế? May là tôi cũng đi sớm.”
Thẩm Gia Thụy hắng giọng, trợ lý Tề vẫn cười nói như không: “Hôm nay rảnh nên Thụy ca bảo đi sớm, chị Ngôn có muốn đi cùng xe bọn em không?”
Ngôn Sơ Âm từ chối khéo, trợ lý Tề thấy Thụy ca nhà mình không nói gì thì cũng không nói thêm nữa, nhưng tài xế Lưu là người thông minh, dọc đường đi đều theo sát xe của Ngôn Sơ Âm.
Hai người cùng đi vào đài truyền hình, sau ngày hôm qua, quan hệ giữa Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy tựa như những người bạn bình thường, hiện tại cô không cố ý giữ khoảng cách với anh nữa nên tự nhiên đi vào cùng anh thôi.
Vừa ra khỏi thang máy liền chạm mặt người chịu trách nhiệm cho đội của họ là biên kịch Kim, anh ta cười: “Thầy Thẩm và Âm Âm tới rồi đó à? Đúng lúc có việc cần thương lượng với hai người.”
Vì Thẩm Gia Thụy tới để tập dượt nên các chuyên gia của ban nhạc đang chờ anh ở phòng họp để bàn phương án đổi mới bài hát rồi mới tới sân khấu ráp nhạc được.
Biên kịch Kim biết lịch trình của anh nên không kéo dài thời gian mà vừa đi vừa nói: “Hôm qua tôi mới biết Âm Âm từng được thầy Thẩm dạy guitar, vừa khéo bài hát mà thầy Thẩm chọn cho tiết mục hôm nay rất thích hợp với điệu guitar. Tôi nảy ra ý định để Âm Âm lên sân khấu đệm đàn cho thầy Thẩm, ở mấy số trước Vi Vi từng làm bạn nhảy với thầy Đàm, Tử Phi cũng làm diễn viên phụ họa cho bài hát của khách mời và đều nhận được phản hồi tốt từ khán giả. Tổ đạo diễn đã phê duyệt rồi, bây giờ chỉ còn chờ ý kiến của thầy Thẩm và Âm Âm.”
Thẩm Gia Thụy nghe xong thì giống như không phản đối mà nhìn Ngôn Sơ Âm.
Biên kịch Kim hiểu ý của anh nên cũng quay sang nhìn Ngôn Sơ Âm, lòng thầm nghĩ thảo nào đạo diễn Giản và nhà sản xuất không đi cùng mà chỉ bảo anh ta tự thương lượng với Thẩm Gia Thụy là được. Trước đó anh ta còn lo sợ không biết mình có đắc tội gì với đạo diễn Giản hay không, hóa ra là đạo diễn Giản đã đoán được Thẩm Gia Thụy sẽ không phản đối.
Mang trách nhiệm nặng nề, biên kịch Kim không thèm quan tâm tới ý kiến của Thẩm Gia Thụy nữa, thấy Ngôn Sơ Âm đắn đo, anh ta cười nói: “Nếu Âm Âm thấy gấp quá chưa kịp chuẩn bị cũng không sao, chúng ta để dành cho số sau cũng được.”
Ngôn Sơ Âm hiểu ý anh ta, lòng thấy bất đắc dĩ, sao anh ta lại tự tin đến nghĩ rằng trình độ gảy đàn guitar của cô có thể biểu diễn trên sân khấu? Đâu ai quy định thầy giỏi thì trò cũng phải giỏi đâu.
Nhưng biên kịch Kim và tổ đạo diễn đã phê duyệt cả rồi, hằng ngày cô phải đi làm ở đây, tiến cũng chết mà lùi cũng chết, vì vậy Ngôn Sơ Âm hỏi Thẩm Gia Thụy chọn ca khúc gì cho cả kỳ này lẫn kỳ sau để cô còn biết đường phối hợp.
Không ngờ Thẩm Gia Thụy lại quyết định: “Vậy làm hôm nay luôn đi, tránh trường hợp kỳ sau còn có sắp xếp khác.”
“Thầy Thẩm nói đúng lắm, tôi đi chuẩn bị đây, anh làm việc đi ạ.” Biên kịch Kim cười gật đầu, anh ta vô cùng phấn khích, làm luôn hôm nay là tốt nhất, tránh đêm dài lắm mộng.
Ngôn Sơ Âm thực sự bất lực khi nhìn thấy họ tự vui vẻ định đoạt, chờ đến khi vào phòng họp và biết ca khúc mà Thẩm Gia Thụy chọn, cô càng bất lực hơn.
Hôm nay Thẩm Gia Thụy sẽ hát bản tình ca hoài niệm quá khứ tên là “Người trong hồi ức”. Không biết anh vô tình hay cố ý chọn bài này nhưng khi đọc lời bài hát rồi nghĩ tới việc lên sân khấu đệm đàn cho anh, Ngôn Sơ Âm thật sự rất chột dạ!
/100
|