Sáng sớm
Một học kỳ mới lại bắt đầu với một trận mưa to. Điền Hạ mặc đồng phục học sinh ngồi bên bàn ăn sáng, Phương Nhược Mai đem ly sữa nóng đặt trong tay cô, ôn nhu xoa đầu Điền Hạ:"Tiểu Hạ, hôm nay mưa to, để cha lái xe đưa con đi học?"
Điền Hạ đưa mắt nhìn cửa thư phòng đóng chặt, nhớ tới ngày hôm qua cha cô Điền Nhất Bân bận rộn tại bệnh viện đến rạng sáng mới trở về nhà, lắc lắc đầu nói:"Không sao, con có thể tự mình đến trường"
Phương Nhược Mai hài lòng cười, đứa bé này từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, nhu thuận, đối với chuyện học hành cũng tự giác, những đứa bé nhà hàng xóm ở bên ngoài chơi bời thì Điền Hạ đều quy củ ngồi trong phòng đọc sách, không cần bà phải lo lắng.
"Mẹ, con ăn xong rồi. Con đi học đây"
Phương Nhược Mai phục hồi tinh thần, cầm túi sách đưa cô ra ngoài,"Trên đường đi cẩn thận một chút, tan học liền về nhà đừng đi lung tung rất nguy hiểm"
"Con biết rồi, mẹ"
Bên ngoài mưa to tầm tã, Điền Hạ bung chiếc ô màu hồng in hoa văn tiến vào màn mưa, thân hình nho nhỏ cặp sách màu đen nặng nề như thể sẽ kéo bả vai gầy nhỏ thêm đáng thương.
Phương Nhược Mai đột nhiên nhớ đến khi Điền Hạ học tiểu học, khi đó bà cùng chồng đều ở bệnh viện công tác, bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, căn bản không có thời gian rảnh để nhớ đến Tiểu Điền Hạ, nên con gái phải thường xuyên tự mình đến trường.
Nhớ có rất nhiều lần bà tiễn con gái đến cửa rồi nhìn bóng dáng bé nhỏ của Điền Hạ từ từ biến mất tại khúc quanh, sau đó lại vội vàng rửa mặt chạy về bệnh viện.
Khi đó Điền Hạ hình như đang học lớp hai tiểu học.
Thời gian thật nhanh nhoáng một cái, con bé hiện tại đã lên lớp mười một
Có lẽ ngày mưa nên làm cho cảm xúc có phần buồn bã thương cảm, khiến khóe mắt bà có chút ướt át.
Thời gian thật sự trôi quá nhanh. Trong những năm nay bà ít quan tâm con gái, nên Tiểu Điền Hạ cứ như vậy lặng lẽ tự mình trưởng thành.
Do ngày mưa đường đi trơn trượt, Điền Hạ lại không mang giày đi mưa, mang giày bata có chút trơn khiến cho mỗi bước đi phải cực kỳ cẩn thận sợ chỉ cần sẩy chân đều có thể té ngã. Cô đi mỗi bước đều cực kỳ cẩn thận nhìn từ xa giống như chim cánh cụt vừa đáng yêu lại có chút buồn cười.
Đi đến cửa tiểu khu, Điền Hạ rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm.
Cửa tiểu khu nơi cô sống có trạm xe buýt, bất quá nơi này chỉ có một chuyến xe đi hướng trường học. Cô bình thường 6 giờ 50 đi ra ngoài, thì chỉ cần đợi thêm 5 phút, 6 giờ 55 vừa lúc có một chuyến xe lúc này người không nhiều, trên xe còn dư nhiều chỗ trống có thể ngồi nghĩ.
Cô nhớ có một lần dậy muộn, đến lúc ra ngoài cửa khu đã 7 giờ trên xe đông kín người khiến cô gần như không thể chen lên. Cho nên với kinh nghiệm đó, vì không muốn tình trạng chen xe lặp lại nên Điền Hạ cũng không dám dậy muộn lần nào nữa.
Nhưng hôm nay, trên đồng hồ thời gian đã điểm 7 giờ 5 phút.Đã vượt qua thời gian bình thường 15 phút. Cô thở dài cố gắng đem ô ngửa ra sau với cổ nhìn xe.
Mưa như trút nước, trên đường lớn không có một chiếc xe nào,ngay cả người đi đường đều rất ít. Gió lớn kéo theo mưa tạt ngang người cô làm cho tóc ướt dán trên trán ngứa ngứa khiến cả người không thoải mái.
Mùa thu trên thành phố W đến sớm, cuối tháng tám đã mang những cơn gió lạnh kèm theo sương, cộng thêm mới sáng đã đổ mưa làm cho độ ẩm càng thêm thấp. Mưa làm ướt đồng phục học sinh dính dính trên đùi cô lành lạnh. Điền Hạ hắt hơi một cái xoa xoa mũi, yên lặng cầu nguyện đừng để cô bị cảm lạnh.
Điền Hạ là trẻ sinh non, ở trong lồng ấp đợi bốn tháng bác sĩ mới miễn cưỡng cho xuất viện, lớn lên một chút tuy không tính bệnh nặng nhưng cảm cúm là bệnh mà thường xuyên cô mắc phải.
Mỗi lần bệnh đều kéo dài đến nửa tháng, có đôi khi ngay cả cô cũng cảm giác cơ thể cô thật sự rất yếu ớt.
"Hắt xì" lại nhảy mũi. Xem ra bệnh cảm không thể tránh khỏi. Chờ Điền Hạ lên xe tới trường thì tiếng chuông tự học sớm đã vang lên, chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục phát bài thi.
Điền Hạ đứng ở cửa lớp,sợ hãi giơ tay lên:
"Báo,Báo cáo"
Âm thanh của cô nho nhỏ, trong phòng học lúc này sột soạt phát bài thi cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ đã thành công áp luôn giọng nói của cô.
Bất đắc dĩ, cắn răng cố gắng nâng cao giọng hô báo cáo một lần nữa. Vẫn là không có người trả lời lại.
Cô nghĩ hay dứt khoát chạy vào, nhưng cô thật sự không dám.
Người đầu tiên nhìn thấy cô đứng trước cửa là Bối Lôi. Anh ta vừa rồi nghe thấy cửa phòng học có động tĩnh, bất quá là do âm thanh báo cáo quá nhỏ, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm. Sau khi truyền bài thi mới phát hiện bạn học Điền Hạ đứng ở cửa lớp học.
Mái tóc ướt nhẹp dán trên ót của cô, đôi mắt đen nhánh ướt sũng giống như con thỏ nhỏ vừa mới tắm xong.
Bối Lôi la lớn:"Cô ơi, Điền Hạ ở ngoài cửa lớp". Giọng hắn to, vừa kêu cả lớp đều quay đầu nhìn cô. Cảm giác được tầm mắt mọi người đều tập trung trên người mình, Điền Hạ theo bản năng cuối đầu, mặt đỏ đến nổi có thể nhỏ ra máu.
Chủ nhiệm lớp mười một năm nay vẫn là chủ nhiệm năm lớp mười của cô, đối với thầy cô Điền Hạ luôn là học sinh có thành tích tốt, tính tình lại hiền lành, đối với học sinh như thế này, các thầy cô thường đều không làm khó dễ, mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Điền Hạ,mau vào đi". Âm thanh trước sau đều là ôn nhu.
"Cảm ơn cô" Điền Hạ nói cảm ơn rồi cúi đầu bước nhanh hướng chỗ ngồi của mình.
Một người trong lớp bất mãn với cách đối xử khác biệt của cô giáo liền lên tiếng:"Cô Cao, tại sao lại bất công vậy! Em vừa đến muộn một giây, cô liền kêu em chép phạt, lại phạt em nhảy ếch, Điền Hạ thế nào lại không bị phạt!"
Tiếng hắn vừa dứt liền có người khác nói tiếp:"Điền Hạ người ta đứng thứ nhất khối, còn cậu đứng thứ mấy?"
" 708!"
"Cậu đứng hạng hai từ dưới đếm lên mà còn muốn nói công bằng với Điền Hạ! Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Cả lớp bắt đầu cười vang.
Điền Hạ càng thêm ngượng ngùng, hận không thể đem mình vùi vào trong bàn học.
Trên bục giảng chủ nhiệm lớp thấy vậy, "Ba"một tiếng, lớp học nhất thời yên tĩnh.
"Còn cười sao, các em còn không biết xấu hổ, đều là lớp mười một, một chút lo lắng cũng không có phải không? Hứa Thiên Kỳ em có thể học tập nghiêm túc lại được không? Em chừng nào mới có thể vượt qua hạng 708?"
Hứa Thiên Kỳ chính là nam sinh vừa nói chuyện công bằng khi nãy, bây giờ gặp chủ nhiệm tức giận hắn liền rụt cổ lại không còn dám hó hé, le lưỡi một cái liền nói:"Em cũng không nghĩ mình thi được hạng 708"
Người ngồi bàn trên Hứa Thiên Kỳ liền bổ sung thêm:"Tôi thấy cậu hãy hưởng thụ giây phút hạng 708 này,bởi vì có lẽ kiếp sau cậu cũng không thể thi được hạng này nữa "
Hứa Thiên Kỳ:"Cút!"
"Được rồi, không lãng phí thời gian nữa. Vừa hay tiết sau là tự học, chúng ta nắm chắc thời gian không nghĩ ngơi tranh thủ dùng tiết tự học sửa bài thi cho xong"
"A?!" Cả lớp kêu rên.
Chân mày của cô giáo nhíu chặt, "A cái gì a, thời gian thi cuối kỳ còn bao nhiêu thời gian các em biết không? Còn có thời gian "A", nhanh chóng đem bài thi lấy ra cho tôi!"
Điền Hạ từ trong túi sách lấy ra bài thi, ngay ngắn chỉnh tề đặt ở trên bàn học.Nhâm Thuần cầm khăn tay đưa cho Điền Hạ, nhỏ giọng nói với cô:"Tóc cậu ướt rồi, mau lau mau lau đi."
Nhâm Thuần là cô gái dịu dàng yên tĩnh, diện mạo thanh tú, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, thỉnh thoáng hai người trong lớp nói chuyện, âm lượng nhỏ chỉ đủ hai người nghe, ngay cả những bạn ngồi trước sau cũng không nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
Hai người ngồi cùng bàn với nhau từ năm lớp 10, cũng không nghĩ đến năm học mới hai người vẫn có thể ngồi cùng nhau, Nhâm Thuần thực sự rất vui vẻ.
Có thể ngồi cùng bàn với học bá đã là rất tốt.
Điền Hạ cũng rất vui vẻ bởi vì từ nhỏ tính cách cô hướng nội,học kỳ đầu tiên lớp mười ngồi cùng bàn với cô là con trai mở miệng nói rất nhanh, nội dung lại là game máy tính rất xa lạ cho nên những học kỳ trước cô đều rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Cho đến khi Nhâm Thuần ngồi cùng cô cuối cùng thở dài nhẹ nhõm.
Tiếp nhận khăn tay của cô bạn, Điền Hạ nhẹ nhàng cười "Cảm ơn cậu".
Điền Hạ là cô gái có vẻ ngoài thuần khiết ngoan ngoãn, hai mắt to tròn, cái mũi xinh xắn miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt bầu bĩnh giống trẻ con, làn da trắng nõn làm cho cô càng thêm đáng yêu.
Lúc cô cười, chọc Nhâm Thuần đến tim ngứa muốn có ý định muốn véo mặt cô,"Điền Hạ, tại sao cậu lại ngày càng đáng yêu vậy".
Nghe thấy lời nói của cô bạn hai má Điền Hạ nhanh chóng nhuộm đỏ, hạ mi dùng tay đẩy đẩy bài thi tới trước mặt Nhâm Thuần "Nhanh nghe giảng đi!".
Nhâm Thuần mờ mịt nhìn bài thi,"Cô nói tới chỗ nào rồi?"
Điền Hạ:"Đang giảng tới đề số 3 rồi."
Nhâm Thuần không thể không ngưỡng mộ, học bá chính là học bá, rõ ràng hai người đang cùng nhau nói chuyện không ai tập trung, vậy mà cũng chỉ có mình cô không theo kịp.
Hôm nay trời đổ mưa, giảng bài cũng không tập trung nên thầy cho nghỉ sớm, do đó thời gian nghỉ cũng được kéo dài hơn, trong phòng học và ngoài hành lang rất yên tĩnh, trên đỉnh đầu quạt trần chầm chậm di chuyển động, giống như tùy thời sẽ rơi xuống vậy.
Nhâm Thuần không biết đã chạy đi đâu, để lại Điền Hạ ngồi một mình kiểm tra bài thi.
Sợ chính mình gặp mưa sẽ cảm lạnh nên cô phải liều mạng uống nước ấm. Sau khi làm xong bài thi cô liền cầm bình chạy lấy nước. Sau khi chạy về tới phòng học thì tiếng chuông tiết học thứ ba cũng cũng bắt đầu.
Vừa ngồi xuống, Nhâm Thuần liền lôi cánh tay cô, hưng phấn đến mặt đỏ bừng:"Hạ Hạ, mình vừa nhìn thấy học sinh chuyển trường! Cực kỳ đẹp trai!"
Điền Hạ có chút mê man, "Học sinh chuyển trường sao?"
"Đúng vậy đúng vậy! Cậu ấy vừa cùng thầy nói chuyện trong văn phòng, Không biết cậu sẽ chuyển tới lớp nào nữa". Nhâm Thuần buông tay cô ra, hai tay chấp lại cầu nguyện,"Chúa ơi, nếu người để cậu ấy chuyển tới lớp con, con nguyện ý sẽ giảm 10 năm tuổi thọ"
Điền Hạ cười rồi vặn mở nắp ly thổi thổi, vừa vặn lúc đó thầy giáo Tiếng Anh tiến vào lớp,"Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nữa, cô giáo vào tới rồi."
Nhưng ở phía sau giáo viên Tiếng Anh còn có thêm hai người nữa một là cô chủ nhiệm và cậu bạn mới chuyển tới trường kia.
Nhâm Thuần vừa nhìn thấy người kia liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cô kích động đến mức dùng sức nắm lấy cánh tay của Điền Hạ, hào hứng đến nói năng lộn xộn:"Là người đó, chính là cậu ta!"
"Ai a..."Điền Hạ cảm thấy cô bạn bên cạnh niết cánh tay của cô đến đau, giương mắt nhìn thấy khuôn mặt của người kia, trước mắt cô nhanh chóng ùa về một mảng ký ức, trong tay đang cầm phích nước giữ nhiệt lơ đãng một cái làm nước nóng trong ly nhanh chóng đổ ra bàn.
Kèm theo tiếng các học sinh nữ trong lớp kêu lên, cô nghe người trên bục giảng nói:"Xin chào tớ tên Diệp Dương Hi."
Không sai Diệp Dương Hi cơn ác mộng đối với cô.
(((Xin chào lại là LIN đây lịch đăng sẽ vào thứ bảy hằng tuần nha,nếu như cóthể edit nhanh một tuần mình có thể đăng hai chap luôn
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình)))))
Một học kỳ mới lại bắt đầu với một trận mưa to. Điền Hạ mặc đồng phục học sinh ngồi bên bàn ăn sáng, Phương Nhược Mai đem ly sữa nóng đặt trong tay cô, ôn nhu xoa đầu Điền Hạ:"Tiểu Hạ, hôm nay mưa to, để cha lái xe đưa con đi học?"
Điền Hạ đưa mắt nhìn cửa thư phòng đóng chặt, nhớ tới ngày hôm qua cha cô Điền Nhất Bân bận rộn tại bệnh viện đến rạng sáng mới trở về nhà, lắc lắc đầu nói:"Không sao, con có thể tự mình đến trường"
Phương Nhược Mai hài lòng cười, đứa bé này từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, nhu thuận, đối với chuyện học hành cũng tự giác, những đứa bé nhà hàng xóm ở bên ngoài chơi bời thì Điền Hạ đều quy củ ngồi trong phòng đọc sách, không cần bà phải lo lắng.
"Mẹ, con ăn xong rồi. Con đi học đây"
Phương Nhược Mai phục hồi tinh thần, cầm túi sách đưa cô ra ngoài,"Trên đường đi cẩn thận một chút, tan học liền về nhà đừng đi lung tung rất nguy hiểm"
"Con biết rồi, mẹ"
Bên ngoài mưa to tầm tã, Điền Hạ bung chiếc ô màu hồng in hoa văn tiến vào màn mưa, thân hình nho nhỏ cặp sách màu đen nặng nề như thể sẽ kéo bả vai gầy nhỏ thêm đáng thương.
Phương Nhược Mai đột nhiên nhớ đến khi Điền Hạ học tiểu học, khi đó bà cùng chồng đều ở bệnh viện công tác, bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, căn bản không có thời gian rảnh để nhớ đến Tiểu Điền Hạ, nên con gái phải thường xuyên tự mình đến trường.
Nhớ có rất nhiều lần bà tiễn con gái đến cửa rồi nhìn bóng dáng bé nhỏ của Điền Hạ từ từ biến mất tại khúc quanh, sau đó lại vội vàng rửa mặt chạy về bệnh viện.
Khi đó Điền Hạ hình như đang học lớp hai tiểu học.
Thời gian thật nhanh nhoáng một cái, con bé hiện tại đã lên lớp mười một
Có lẽ ngày mưa nên làm cho cảm xúc có phần buồn bã thương cảm, khiến khóe mắt bà có chút ướt át.
Thời gian thật sự trôi quá nhanh. Trong những năm nay bà ít quan tâm con gái, nên Tiểu Điền Hạ cứ như vậy lặng lẽ tự mình trưởng thành.
Do ngày mưa đường đi trơn trượt, Điền Hạ lại không mang giày đi mưa, mang giày bata có chút trơn khiến cho mỗi bước đi phải cực kỳ cẩn thận sợ chỉ cần sẩy chân đều có thể té ngã. Cô đi mỗi bước đều cực kỳ cẩn thận nhìn từ xa giống như chim cánh cụt vừa đáng yêu lại có chút buồn cười.
Đi đến cửa tiểu khu, Điền Hạ rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm.
Cửa tiểu khu nơi cô sống có trạm xe buýt, bất quá nơi này chỉ có một chuyến xe đi hướng trường học. Cô bình thường 6 giờ 50 đi ra ngoài, thì chỉ cần đợi thêm 5 phút, 6 giờ 55 vừa lúc có một chuyến xe lúc này người không nhiều, trên xe còn dư nhiều chỗ trống có thể ngồi nghĩ.
Cô nhớ có một lần dậy muộn, đến lúc ra ngoài cửa khu đã 7 giờ trên xe đông kín người khiến cô gần như không thể chen lên. Cho nên với kinh nghiệm đó, vì không muốn tình trạng chen xe lặp lại nên Điền Hạ cũng không dám dậy muộn lần nào nữa.
Nhưng hôm nay, trên đồng hồ thời gian đã điểm 7 giờ 5 phút.Đã vượt qua thời gian bình thường 15 phút. Cô thở dài cố gắng đem ô ngửa ra sau với cổ nhìn xe.
Mưa như trút nước, trên đường lớn không có một chiếc xe nào,ngay cả người đi đường đều rất ít. Gió lớn kéo theo mưa tạt ngang người cô làm cho tóc ướt dán trên trán ngứa ngứa khiến cả người không thoải mái.
Mùa thu trên thành phố W đến sớm, cuối tháng tám đã mang những cơn gió lạnh kèm theo sương, cộng thêm mới sáng đã đổ mưa làm cho độ ẩm càng thêm thấp. Mưa làm ướt đồng phục học sinh dính dính trên đùi cô lành lạnh. Điền Hạ hắt hơi một cái xoa xoa mũi, yên lặng cầu nguyện đừng để cô bị cảm lạnh.
Điền Hạ là trẻ sinh non, ở trong lồng ấp đợi bốn tháng bác sĩ mới miễn cưỡng cho xuất viện, lớn lên một chút tuy không tính bệnh nặng nhưng cảm cúm là bệnh mà thường xuyên cô mắc phải.
Mỗi lần bệnh đều kéo dài đến nửa tháng, có đôi khi ngay cả cô cũng cảm giác cơ thể cô thật sự rất yếu ớt.
"Hắt xì" lại nhảy mũi. Xem ra bệnh cảm không thể tránh khỏi. Chờ Điền Hạ lên xe tới trường thì tiếng chuông tự học sớm đã vang lên, chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục phát bài thi.
Điền Hạ đứng ở cửa lớp,sợ hãi giơ tay lên:
"Báo,Báo cáo"
Âm thanh của cô nho nhỏ, trong phòng học lúc này sột soạt phát bài thi cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ đã thành công áp luôn giọng nói của cô.
Bất đắc dĩ, cắn răng cố gắng nâng cao giọng hô báo cáo một lần nữa. Vẫn là không có người trả lời lại.
Cô nghĩ hay dứt khoát chạy vào, nhưng cô thật sự không dám.
Người đầu tiên nhìn thấy cô đứng trước cửa là Bối Lôi. Anh ta vừa rồi nghe thấy cửa phòng học có động tĩnh, bất quá là do âm thanh báo cáo quá nhỏ, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm. Sau khi truyền bài thi mới phát hiện bạn học Điền Hạ đứng ở cửa lớp học.
Mái tóc ướt nhẹp dán trên ót của cô, đôi mắt đen nhánh ướt sũng giống như con thỏ nhỏ vừa mới tắm xong.
Bối Lôi la lớn:"Cô ơi, Điền Hạ ở ngoài cửa lớp". Giọng hắn to, vừa kêu cả lớp đều quay đầu nhìn cô. Cảm giác được tầm mắt mọi người đều tập trung trên người mình, Điền Hạ theo bản năng cuối đầu, mặt đỏ đến nổi có thể nhỏ ra máu.
Chủ nhiệm lớp mười một năm nay vẫn là chủ nhiệm năm lớp mười của cô, đối với thầy cô Điền Hạ luôn là học sinh có thành tích tốt, tính tình lại hiền lành, đối với học sinh như thế này, các thầy cô thường đều không làm khó dễ, mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Điền Hạ,mau vào đi". Âm thanh trước sau đều là ôn nhu.
"Cảm ơn cô" Điền Hạ nói cảm ơn rồi cúi đầu bước nhanh hướng chỗ ngồi của mình.
Một người trong lớp bất mãn với cách đối xử khác biệt của cô giáo liền lên tiếng:"Cô Cao, tại sao lại bất công vậy! Em vừa đến muộn một giây, cô liền kêu em chép phạt, lại phạt em nhảy ếch, Điền Hạ thế nào lại không bị phạt!"
Tiếng hắn vừa dứt liền có người khác nói tiếp:"Điền Hạ người ta đứng thứ nhất khối, còn cậu đứng thứ mấy?"
" 708!"
"Cậu đứng hạng hai từ dưới đếm lên mà còn muốn nói công bằng với Điền Hạ! Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Cả lớp bắt đầu cười vang.
Điền Hạ càng thêm ngượng ngùng, hận không thể đem mình vùi vào trong bàn học.
Trên bục giảng chủ nhiệm lớp thấy vậy, "Ba"một tiếng, lớp học nhất thời yên tĩnh.
"Còn cười sao, các em còn không biết xấu hổ, đều là lớp mười một, một chút lo lắng cũng không có phải không? Hứa Thiên Kỳ em có thể học tập nghiêm túc lại được không? Em chừng nào mới có thể vượt qua hạng 708?"
Hứa Thiên Kỳ chính là nam sinh vừa nói chuyện công bằng khi nãy, bây giờ gặp chủ nhiệm tức giận hắn liền rụt cổ lại không còn dám hó hé, le lưỡi một cái liền nói:"Em cũng không nghĩ mình thi được hạng 708"
Người ngồi bàn trên Hứa Thiên Kỳ liền bổ sung thêm:"Tôi thấy cậu hãy hưởng thụ giây phút hạng 708 này,bởi vì có lẽ kiếp sau cậu cũng không thể thi được hạng này nữa "
Hứa Thiên Kỳ:"Cút!"
"Được rồi, không lãng phí thời gian nữa. Vừa hay tiết sau là tự học, chúng ta nắm chắc thời gian không nghĩ ngơi tranh thủ dùng tiết tự học sửa bài thi cho xong"
"A?!" Cả lớp kêu rên.
Chân mày của cô giáo nhíu chặt, "A cái gì a, thời gian thi cuối kỳ còn bao nhiêu thời gian các em biết không? Còn có thời gian "A", nhanh chóng đem bài thi lấy ra cho tôi!"
Điền Hạ từ trong túi sách lấy ra bài thi, ngay ngắn chỉnh tề đặt ở trên bàn học.Nhâm Thuần cầm khăn tay đưa cho Điền Hạ, nhỏ giọng nói với cô:"Tóc cậu ướt rồi, mau lau mau lau đi."
Nhâm Thuần là cô gái dịu dàng yên tĩnh, diện mạo thanh tú, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, thỉnh thoáng hai người trong lớp nói chuyện, âm lượng nhỏ chỉ đủ hai người nghe, ngay cả những bạn ngồi trước sau cũng không nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
Hai người ngồi cùng bàn với nhau từ năm lớp 10, cũng không nghĩ đến năm học mới hai người vẫn có thể ngồi cùng nhau, Nhâm Thuần thực sự rất vui vẻ.
Có thể ngồi cùng bàn với học bá đã là rất tốt.
Điền Hạ cũng rất vui vẻ bởi vì từ nhỏ tính cách cô hướng nội,học kỳ đầu tiên lớp mười ngồi cùng bàn với cô là con trai mở miệng nói rất nhanh, nội dung lại là game máy tính rất xa lạ cho nên những học kỳ trước cô đều rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Cho đến khi Nhâm Thuần ngồi cùng cô cuối cùng thở dài nhẹ nhõm.
Tiếp nhận khăn tay của cô bạn, Điền Hạ nhẹ nhàng cười "Cảm ơn cậu".
Điền Hạ là cô gái có vẻ ngoài thuần khiết ngoan ngoãn, hai mắt to tròn, cái mũi xinh xắn miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt bầu bĩnh giống trẻ con, làn da trắng nõn làm cho cô càng thêm đáng yêu.
Lúc cô cười, chọc Nhâm Thuần đến tim ngứa muốn có ý định muốn véo mặt cô,"Điền Hạ, tại sao cậu lại ngày càng đáng yêu vậy".
Nghe thấy lời nói của cô bạn hai má Điền Hạ nhanh chóng nhuộm đỏ, hạ mi dùng tay đẩy đẩy bài thi tới trước mặt Nhâm Thuần "Nhanh nghe giảng đi!".
Nhâm Thuần mờ mịt nhìn bài thi,"Cô nói tới chỗ nào rồi?"
Điền Hạ:"Đang giảng tới đề số 3 rồi."
Nhâm Thuần không thể không ngưỡng mộ, học bá chính là học bá, rõ ràng hai người đang cùng nhau nói chuyện không ai tập trung, vậy mà cũng chỉ có mình cô không theo kịp.
Hôm nay trời đổ mưa, giảng bài cũng không tập trung nên thầy cho nghỉ sớm, do đó thời gian nghỉ cũng được kéo dài hơn, trong phòng học và ngoài hành lang rất yên tĩnh, trên đỉnh đầu quạt trần chầm chậm di chuyển động, giống như tùy thời sẽ rơi xuống vậy.
Nhâm Thuần không biết đã chạy đi đâu, để lại Điền Hạ ngồi một mình kiểm tra bài thi.
Sợ chính mình gặp mưa sẽ cảm lạnh nên cô phải liều mạng uống nước ấm. Sau khi làm xong bài thi cô liền cầm bình chạy lấy nước. Sau khi chạy về tới phòng học thì tiếng chuông tiết học thứ ba cũng cũng bắt đầu.
Vừa ngồi xuống, Nhâm Thuần liền lôi cánh tay cô, hưng phấn đến mặt đỏ bừng:"Hạ Hạ, mình vừa nhìn thấy học sinh chuyển trường! Cực kỳ đẹp trai!"
Điền Hạ có chút mê man, "Học sinh chuyển trường sao?"
"Đúng vậy đúng vậy! Cậu ấy vừa cùng thầy nói chuyện trong văn phòng, Không biết cậu sẽ chuyển tới lớp nào nữa". Nhâm Thuần buông tay cô ra, hai tay chấp lại cầu nguyện,"Chúa ơi, nếu người để cậu ấy chuyển tới lớp con, con nguyện ý sẽ giảm 10 năm tuổi thọ"
Điền Hạ cười rồi vặn mở nắp ly thổi thổi, vừa vặn lúc đó thầy giáo Tiếng Anh tiến vào lớp,"Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nữa, cô giáo vào tới rồi."
Nhưng ở phía sau giáo viên Tiếng Anh còn có thêm hai người nữa một là cô chủ nhiệm và cậu bạn mới chuyển tới trường kia.
Nhâm Thuần vừa nhìn thấy người kia liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cô kích động đến mức dùng sức nắm lấy cánh tay của Điền Hạ, hào hứng đến nói năng lộn xộn:"Là người đó, chính là cậu ta!"
"Ai a..."Điền Hạ cảm thấy cô bạn bên cạnh niết cánh tay của cô đến đau, giương mắt nhìn thấy khuôn mặt của người kia, trước mắt cô nhanh chóng ùa về một mảng ký ức, trong tay đang cầm phích nước giữ nhiệt lơ đãng một cái làm nước nóng trong ly nhanh chóng đổ ra bàn.
Kèm theo tiếng các học sinh nữ trong lớp kêu lên, cô nghe người trên bục giảng nói:"Xin chào tớ tên Diệp Dương Hi."
Không sai Diệp Dương Hi cơn ác mộng đối với cô.
(((Xin chào lại là LIN đây lịch đăng sẽ vào thứ bảy hằng tuần nha,nếu như cóthể edit nhanh một tuần mình có thể đăng hai chap luôn
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình)))))
/36
|