*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tết nguyên đán* trôi qua, Chu Gia Lệ ở cổng trường Tứ Trung tùy ý ngăn cản một nữ sinh, "Bạn học, cậu biết Điền Hạ lớp mười một không?"
(Tết Nguyên Đán là ngày tết âm lịch dài nhất và quan trọng nhất ở Trung Quốc, thường kéo dài từ ngày 8 tháng 12 âm lịch đến ngày 15 tháng giêng âm lịch.)
Nữ sinh này không khéo chính là Nhâm Thuần, cô nàng đánh giá Chu Giai Lệ, "A, cô..."
"Chu Giai Lệ?"
Âm thanh của Điền Hạ từ phía sau Nhâm Thuần truyền đến.
"Cậu đến tìm Diệp Dương Hi sao? Cậu ấy ở trên sân thể dục chơi bóng, cậu có thể..."
"Tôi tới tìm cô."
Mặt Chu Giai Lệ không thay đổi ngắt lời cô, giơ tay lên cằm, xoay người rời đi, Điền Hạ nhìn bóng lưng cô ta do dự một chút, nhấc chân đi theo.
Nhâm Thuần nhìn hai người họ, thắc mắc dấy lên rất nhiều, cũng không nhịn được lo lắng, nữ sinh kia thoạt nhìn không giống người tốt, Điền Hạ yếu như vậy, có thể bị người ta bắt nạn hay không?
Chu Giai Lệ mang theo Điền Hạ đi thẳng, bên đường đi qua một số cửa hàng, cô ta ngẫu nhiên sẽ dừng lại nhìn một cái, sau đó đi tiếp.
B thị buổi tối gió rất lớn, Điền Hạ đi theo có chút tốn sức, giống như cây nhỏ, yếu ớt dễ dàng cũng sẽ bị thổi ngã. Chu Giai Lệ quay đầu nhìn cô một cái, thấy thế trợn trắng mắt, che kín chiếc áo bành tô* trên người đi qua đem cô kéo lại.
(Áo bành tô:
Hành động như vậy Điền Hạ có chút không nghĩ tới, chung quy hai người cũng không thân đến mức này, nhưng cũng không có tốt đến mức có thể cùng nhau che chắn.
Gió to thổi tóc dài của Chu Giai Lệ rối loạn, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi thuốc lá, cũng không làm Điền Hạ cảm thấy khó chịu, cô giương mắt nhìn gò má Chu Giai Lệ, thấy bên phải khuyên tai, là chữ cái tiếng Anh "Z"* cùng "Y"*.
("Z" chữ cái đầu trong 周佳丽(Zhōu jiālì- Chu Giai Lệ)
"Y" chữ cái đầu trong 叶阳希(Yè yáng xī- Diệp Dương Hi)
Điền Hạ nghĩ tới điều gì, cúi đầu không nói.
Chu Giai Lệ mang cô quanh quẩn một đường đi đến vườn hoa.
Vườn hoa là một công viên nhỏ, cách tứ trung một khoảng, nhưng cũng không quá xa, buổi tối sẽ có người già đi ra quảng trường khiêu vũ, từ cổng tiến vào, dọc theo đường đi coi như náo nhiệt.
Vào vườn hoa, Chu Giai Lệ không có dừng bước, mà đi thẳng đến hồ nhân tạo bên cạnh. Cô ta khom lưng chui qua vòng bảo hộ, quay đầu hướng Điền Hạ vươn tay, "Nhanh lên."
Điền Hạ lo lắng nắm tay, theo cô ta đi qua vòng bảo hộ, sau đó theo phân phối của Chu Giai Lệ dùng đèn flash của điện thoại chiếu sáng.
Nhìn cô ta đi đến bên bờ, trong bóng tối đem khóa bên cạnh của thuyền thiên nga gỡ xuống, Điền Hạ có chút hoảng sợ, "Chu Giai Lệ, cậu, cậu muốn làm cái gì?"
Chu Giai Lệ không nói chuyện, một phen kéo cổ tay Điền Hạ, hoàn toàn không cho phép cô phản kháng, "Đi lên."
Đem Điền Hạ nhét vào trên thuyền, cô ta cũng nhảy lên, thuyền thiên nga theo động tác của cô ta mà hung hăng lay động.
Điền Hạ nháy mắt bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, "Cẩn thận!"
Chu Giai Lệ sau khi ngồi xuống hừ một tiếng, cầm lấy cần điều khiển, chỉ huy Điền Hạ dẫm bàn đạp, "Đạp."
Thiên nga được hai người khởi động rất nhanh liền rời bờ, mãi cho đến phía sau núi nhân tạo của hồ nước, Chu Giai Lệ mới hô ngừng.
Sau khi thuyền dừng lại Chu Giai Lệ liền bắt đầu chơi di động, cũng mặc kệ Điền Hạ đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ước chừng qua một tiếng đồng hồ, gió trên mặt hồ đem Điền Hạ thổi đến lạnh không chịu được, cô ôm hai tay, "Chu Giai Lệ, chúng ta trở về đi."
Chu Giai Lệ cũng không ngẩng đầu lên: "Đợi lát nữa."
Điền Hạ thấy cô ta dường như có chút thích thú, cũng không rõ, chẳng lẽ cô ta đem mình gọi tới, chỉ để chèo thuyền cho trúng gió thôi sao?
Lại qua năm phút đồng hồ, di động Điền Hạ vang lên, là Diệp Dương Hi gọi tới.
Cô vừa lấy điện thoại ra, Chu Giai Lệ nhìn thấy tên hiển thị, không nói lời gì liền đoạt mất.
Điện thoại vừa bắt, âm thanh Diệp Dương Hi liền theo trong ống nghe truyền ra, "Làm bài xong chưa? Tớ lập tức quay lại, hay cậu ra cổng trường đợi tớ?"
Xung quanh quá mức im lặng, cho dù không bật loa ngoài, nhưng âm thanh của anh nghe vào tai cũng phá lệ rõ ràng, giọng nói của anh ôn nhu cùng ngọt ngào, Chu Giai Lệ cùng Điền Hạ nghe một chữ cũng không bỏ lỡ.
Chu Giai Lệ cười lạnh một chút, "Diệp Dương Hi."
Nghe được thanh âm của cô ta, đầu bên kia điện thoại dừng một lát, thì nghe thấy âm thanh Diệp Dương Hi trầm xuống, "Hai người ở chung một chỗ, cô đem cô ấy đi đâu?"
Chu Giai Lệ đưa mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Điền Hạ, thản nhiên nói: "Tớ ăn cô ta, cậu bây giờ muốn nhặt xác của cô ta đã không còn kịp rồi."
"Chu Giai Lệ." Âm thanh Diệp Dương Hi nghe vào tai đã tức giận, "Cô tốt nhất không nên lấy Điền Hạ làm trò đùa."
"Tớ thích thế thì thế nào." Nói là vậy, nhưng Chu Giai Lệ tựa hồ cũng không có tâm tình muốn đùa cùng anh, lạnh giọng: "Trung tâm của vườn hoa, đến lại gọi điện thoại cho tớ. "
Điền Hạ trơ mắt nhìn cô ta cúp điện thoại, sau đó đem điện thoại di động bỏ vào trong ngực. Cô thật sự không rõ Chu Giai Lệ đến cùng muốn làm gì.
"Tại sao cô lại đưa tôi đến đây?"
Chu Giai Lệ không trả lời, nghiêng người chọc ghẹo mặt nước, hồ nước lạnh lẽo thấu xương, cô ta run run một chút, nói: "Nếu như tôi và cô đồng thời rơi xuống, không biết Diệp Dương Hi sẽ cứu ai?"
Điền Hạ mở to hai mắt, cho rằng cô ta muốn nhảy thuyền, kích động giữ chặt cánh tay nói: "Không thể không thể, cậu không nên như vậy!"
"Hừ." Chu Giai Lệ ném tay của cô ra, liếc nhìn cô nói, "Cô có biết nhìn cô như vậy tôi thật chán ghét?"
"Thật không biết cậu ấy thích cô cái gì, thấp, dáng người lại nhỏ, nói chuyện như muỗi, trừ học giỏi cô còn có ưu điểm gì?"
Điền Hạ yên lặng cúi đầu không lên tiếng, những sự thực này cô cũng không cách nào phản bác.
Trầm mặc một hồi, Chu Giai Lệ thì thào nói: "Nếu mà tôi biến thành cô, cậu phải chăng liền sẽ thích tôi?"
Điền Hạ ngẩn ra.
Muốn an ủi cô ta, nhưng Điền Hạ không biết nên nói gì. Cô không biết tình trạng hiện tại của Chu Giai Lệ như vậy có tính là thất tình không, tuy rằng không xem qua mấy quyển ngôn tình tiểu thuyết, nhưng cô cảm thấy loại thất tình này hẳn phải dựa trên cơ sở hai người thích nhau mới đúng.
Huống hồ dựa vào quan hệ của cô cùng Diệp Dương Hi bây giờ, những lời an ủi ước chừng đều sẽ rắc muối lên miệng vết thương của cô ta.
"Nói thật, tôi thực hâm mộ cô."
Nói xong câu đó, Chu Giai Lệ đột nhiên bắt đầu cười.
"Cô biết không, thời điểm mẹ cậu ấy qua đời, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy. Những tiểu thuyết tình yêu không phải viết như vậy sao, cùng nam chính vượt qua khó khăn ở bên cạnh nhau, bình thường đều là nữ chính, cho nên khi đó tôi tự nhiên cho rằng tôi chính là nữ chính của cậu ấy, tôi thậm chí ảo tưởng cùng cậu ấy kết hôn, về sau vì cậu ấy sinh con, còn đặt tên. Ha ha, nhưng tôi không nghĩ đến, ở trong lòng cậu ấy, nhân vật nữ chính sớm đã có người, tôi bất quá chính là tự mình ảo tưởng, tự mình hài lòng bản thân."
Giọng nói Chu Giai Lệ rất đặc biệt, có một chút khàn khàn, lại không quá trầm, bình thường nghe cô ta nói chuyện không có đặc biệt gì, chỉ là hiện tại trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, liền có chút mơ hồ cùng bi thương.
"Không, kỳ thật tôi sớm nên nghĩ đến. Theo cậu ấy cùng bọn A Ký vênh váo, nhìn thấy bức ảnh các cậu khi còn nhỏ chụp chung, tôi nên nghĩ đến."
"Chụp ảnh chung?" Có thể thời gian trôi qua quá lâu, Điền Hạ cũng không nhớ khi còn nhỏ có cùng Diệp Dương Hi cùng nhau chụp ảnh.
"Lúc ấy cậu ấy chỉ vào trong ảnh chụp của cô nói, "Đây chính là cô dâu của tôi, lão tử từ nhỏ liền quyết định, về sau nhất định phải đem cô ấy cưới về nhà." thật sự là đáng cười, các người khi đó mới mấy tuổi? Thế nhưng cậu ấy từ nhỏ liền bắt đầu nhớ thương cô."
Trên mặt Điền Hạ nóng nóng, ngượng ngùng rũ mắt, không dám nhìn ánh mắt Chu Giai Lệ.
"Tôi còn tưởng rằng chỉ cần để cậu ấy không tìm thấy cô, ở bên cạnh cậu ấy cuối cùng sẽ có cơ hội, nhưng ông trời lại không có mắt, cố tình muốn các người gặp lại nhau. Tôi không can tâm? Cô đến cùng dựa vào cái gì mà được cậu ấy quan tâm chứ?"
Chu Giai Lệ nói nói có chút kích động, cô ta nắm lấy cánh tay Điền Hạ, con ngươi trở nên có chút điên cuồng, "Cô đến cùng có điểm nào tốt? Thanh cao dịu dàng sao tôi cũng có, nhưng vì cái gì cậu ấy chưa bao giờ nhìn tôi?"
Dù cho cách lớp quần áo, Điền Hạ cũng cảm thấy đau đớn, cô nhíu mày giãy dụa, "Giai Lệ, Chu Giai Lệ, cậu bình tĩnh một chút."
"Tôi không thể bình tĩnh được!" Chu Giai Lệ đột nhiên theo từ chỗ ngồi đứng lên, động tác mạnh như vậy làm cho thiên nga đung đưa.
"Cẩn thận! Chu Giai Lệ cậu nhanh ngồi xuống!" Điền Hạ sợ lật thuyền, sốt ruột muốn đem cô ta lôi xuống, nhưng khí lực lại không bằng, hai người càng dùng lực, thiên nga lắc lư càng lợi hại.
Chu Giai Lệ nửa quỳ ở trên chỗ ngồi, vừa dùng lực đem Điền Hạ đặt trên mạn thuyền, cúi người gần sát bên tai cô nói: "Nếu không có cô, người hiện tại ở bên cạnh cậu ấy, sẽ là tôi."
Điền Hạ nháy mắt như rớt vào hầm băng, Chu Giai Lệ cũng không giống nói đùa, cô cảm giác được tóc của mình đã bị hồ nước thấm ướt.
Nhìn thấy hoảng sợ của cô, Chu Giai Lệ nở nụ cười.
Cô ta ngồi thẳng dậy, từ trong túi lấy ra điện thoại, ấn xuống: "Cái gì."
"Hai người đang ở đâu?" Là Diệp Dương Hi.
Được tự do Điền Hạ há mồm thở dốc, khẩn trương nhìn cô ta, động cũng không dám động.
Chu Giai Lệ dùng sức lay thân thuyền, hài lòng nghe tiếng Điền Hạ sợ hãi, cô ta cười: "Chúng ta đang chèo thuyền."
Đầu kia điện thoại dừng một lát, âm thanh Diệp Dương Hi cắn răng nghiến lợi truyền đến: "Tôi lập tức tới ngay. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất không nên động vào Điền Hạ."
Cúp điện thoại, Chu Giai Lệ cười lợi hại hơn, "Ha ha ha, 2 người ngu ngốc, cô cho rằng tôi sẽ làm tổn thương cô để cậu ấy hận tôi sao?"
"Điểm này không có gì đáng cười cả!" Dù tính tình Điền Hạ hiền lành nhưng lúc này cũng có chút tức giận, "Chu Giai Lệ, cậu đến cùng muốn làm gì?"
Chu Giai Lệ cũng không trả lời, cười đến khi nước mắt rơi xuống, cô ta rốt cuộc chịu ngồi xuống.
Cổ tay áo nhẹ nhàng lau mắt, chớp mắt che đi cảm xúc, "Trở về đi, nam chính của cô tới rồi."
Sau khi tết nguyên đán* trôi qua, Chu Gia Lệ ở cổng trường Tứ Trung tùy ý ngăn cản một nữ sinh, "Bạn học, cậu biết Điền Hạ lớp mười một không?"
(Tết Nguyên Đán là ngày tết âm lịch dài nhất và quan trọng nhất ở Trung Quốc, thường kéo dài từ ngày 8 tháng 12 âm lịch đến ngày 15 tháng giêng âm lịch.)
Nữ sinh này không khéo chính là Nhâm Thuần, cô nàng đánh giá Chu Giai Lệ, "A, cô..."
"Chu Giai Lệ?"
Âm thanh của Điền Hạ từ phía sau Nhâm Thuần truyền đến.
"Cậu đến tìm Diệp Dương Hi sao? Cậu ấy ở trên sân thể dục chơi bóng, cậu có thể..."
"Tôi tới tìm cô."
Mặt Chu Giai Lệ không thay đổi ngắt lời cô, giơ tay lên cằm, xoay người rời đi, Điền Hạ nhìn bóng lưng cô ta do dự một chút, nhấc chân đi theo.
Nhâm Thuần nhìn hai người họ, thắc mắc dấy lên rất nhiều, cũng không nhịn được lo lắng, nữ sinh kia thoạt nhìn không giống người tốt, Điền Hạ yếu như vậy, có thể bị người ta bắt nạn hay không?
Chu Giai Lệ mang theo Điền Hạ đi thẳng, bên đường đi qua một số cửa hàng, cô ta ngẫu nhiên sẽ dừng lại nhìn một cái, sau đó đi tiếp.
B thị buổi tối gió rất lớn, Điền Hạ đi theo có chút tốn sức, giống như cây nhỏ, yếu ớt dễ dàng cũng sẽ bị thổi ngã. Chu Giai Lệ quay đầu nhìn cô một cái, thấy thế trợn trắng mắt, che kín chiếc áo bành tô* trên người đi qua đem cô kéo lại.
(Áo bành tô:
Hành động như vậy Điền Hạ có chút không nghĩ tới, chung quy hai người cũng không thân đến mức này, nhưng cũng không có tốt đến mức có thể cùng nhau che chắn.
Gió to thổi tóc dài của Chu Giai Lệ rối loạn, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi thuốc lá, cũng không làm Điền Hạ cảm thấy khó chịu, cô giương mắt nhìn gò má Chu Giai Lệ, thấy bên phải khuyên tai, là chữ cái tiếng Anh "Z"* cùng "Y"*.
("Z" chữ cái đầu trong 周佳丽(Zhōu jiālì- Chu Giai Lệ)
"Y" chữ cái đầu trong 叶阳希(Yè yáng xī- Diệp Dương Hi)
Điền Hạ nghĩ tới điều gì, cúi đầu không nói.
Chu Giai Lệ mang cô quanh quẩn một đường đi đến vườn hoa.
Vườn hoa là một công viên nhỏ, cách tứ trung một khoảng, nhưng cũng không quá xa, buổi tối sẽ có người già đi ra quảng trường khiêu vũ, từ cổng tiến vào, dọc theo đường đi coi như náo nhiệt.
Vào vườn hoa, Chu Giai Lệ không có dừng bước, mà đi thẳng đến hồ nhân tạo bên cạnh. Cô ta khom lưng chui qua vòng bảo hộ, quay đầu hướng Điền Hạ vươn tay, "Nhanh lên."
Điền Hạ lo lắng nắm tay, theo cô ta đi qua vòng bảo hộ, sau đó theo phân phối của Chu Giai Lệ dùng đèn flash của điện thoại chiếu sáng.
Nhìn cô ta đi đến bên bờ, trong bóng tối đem khóa bên cạnh của thuyền thiên nga gỡ xuống, Điền Hạ có chút hoảng sợ, "Chu Giai Lệ, cậu, cậu muốn làm cái gì?"
Chu Giai Lệ không nói chuyện, một phen kéo cổ tay Điền Hạ, hoàn toàn không cho phép cô phản kháng, "Đi lên."
Đem Điền Hạ nhét vào trên thuyền, cô ta cũng nhảy lên, thuyền thiên nga theo động tác của cô ta mà hung hăng lay động.
Điền Hạ nháy mắt bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, "Cẩn thận!"
Chu Giai Lệ sau khi ngồi xuống hừ một tiếng, cầm lấy cần điều khiển, chỉ huy Điền Hạ dẫm bàn đạp, "Đạp."
Thiên nga được hai người khởi động rất nhanh liền rời bờ, mãi cho đến phía sau núi nhân tạo của hồ nước, Chu Giai Lệ mới hô ngừng.
Sau khi thuyền dừng lại Chu Giai Lệ liền bắt đầu chơi di động, cũng mặc kệ Điền Hạ đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ước chừng qua một tiếng đồng hồ, gió trên mặt hồ đem Điền Hạ thổi đến lạnh không chịu được, cô ôm hai tay, "Chu Giai Lệ, chúng ta trở về đi."
Chu Giai Lệ cũng không ngẩng đầu lên: "Đợi lát nữa."
Điền Hạ thấy cô ta dường như có chút thích thú, cũng không rõ, chẳng lẽ cô ta đem mình gọi tới, chỉ để chèo thuyền cho trúng gió thôi sao?
Lại qua năm phút đồng hồ, di động Điền Hạ vang lên, là Diệp Dương Hi gọi tới.
Cô vừa lấy điện thoại ra, Chu Giai Lệ nhìn thấy tên hiển thị, không nói lời gì liền đoạt mất.
Điện thoại vừa bắt, âm thanh Diệp Dương Hi liền theo trong ống nghe truyền ra, "Làm bài xong chưa? Tớ lập tức quay lại, hay cậu ra cổng trường đợi tớ?"
Xung quanh quá mức im lặng, cho dù không bật loa ngoài, nhưng âm thanh của anh nghe vào tai cũng phá lệ rõ ràng, giọng nói của anh ôn nhu cùng ngọt ngào, Chu Giai Lệ cùng Điền Hạ nghe một chữ cũng không bỏ lỡ.
Chu Giai Lệ cười lạnh một chút, "Diệp Dương Hi."
Nghe được thanh âm của cô ta, đầu bên kia điện thoại dừng một lát, thì nghe thấy âm thanh Diệp Dương Hi trầm xuống, "Hai người ở chung một chỗ, cô đem cô ấy đi đâu?"
Chu Giai Lệ đưa mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Điền Hạ, thản nhiên nói: "Tớ ăn cô ta, cậu bây giờ muốn nhặt xác của cô ta đã không còn kịp rồi."
"Chu Giai Lệ." Âm thanh Diệp Dương Hi nghe vào tai đã tức giận, "Cô tốt nhất không nên lấy Điền Hạ làm trò đùa."
"Tớ thích thế thì thế nào." Nói là vậy, nhưng Chu Giai Lệ tựa hồ cũng không có tâm tình muốn đùa cùng anh, lạnh giọng: "Trung tâm của vườn hoa, đến lại gọi điện thoại cho tớ. "
Điền Hạ trơ mắt nhìn cô ta cúp điện thoại, sau đó đem điện thoại di động bỏ vào trong ngực. Cô thật sự không rõ Chu Giai Lệ đến cùng muốn làm gì.
"Tại sao cô lại đưa tôi đến đây?"
Chu Giai Lệ không trả lời, nghiêng người chọc ghẹo mặt nước, hồ nước lạnh lẽo thấu xương, cô ta run run một chút, nói: "Nếu như tôi và cô đồng thời rơi xuống, không biết Diệp Dương Hi sẽ cứu ai?"
Điền Hạ mở to hai mắt, cho rằng cô ta muốn nhảy thuyền, kích động giữ chặt cánh tay nói: "Không thể không thể, cậu không nên như vậy!"
"Hừ." Chu Giai Lệ ném tay của cô ra, liếc nhìn cô nói, "Cô có biết nhìn cô như vậy tôi thật chán ghét?"
"Thật không biết cậu ấy thích cô cái gì, thấp, dáng người lại nhỏ, nói chuyện như muỗi, trừ học giỏi cô còn có ưu điểm gì?"
Điền Hạ yên lặng cúi đầu không lên tiếng, những sự thực này cô cũng không cách nào phản bác.
Trầm mặc một hồi, Chu Giai Lệ thì thào nói: "Nếu mà tôi biến thành cô, cậu phải chăng liền sẽ thích tôi?"
Điền Hạ ngẩn ra.
Muốn an ủi cô ta, nhưng Điền Hạ không biết nên nói gì. Cô không biết tình trạng hiện tại của Chu Giai Lệ như vậy có tính là thất tình không, tuy rằng không xem qua mấy quyển ngôn tình tiểu thuyết, nhưng cô cảm thấy loại thất tình này hẳn phải dựa trên cơ sở hai người thích nhau mới đúng.
Huống hồ dựa vào quan hệ của cô cùng Diệp Dương Hi bây giờ, những lời an ủi ước chừng đều sẽ rắc muối lên miệng vết thương của cô ta.
"Nói thật, tôi thực hâm mộ cô."
Nói xong câu đó, Chu Giai Lệ đột nhiên bắt đầu cười.
"Cô biết không, thời điểm mẹ cậu ấy qua đời, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy. Những tiểu thuyết tình yêu không phải viết như vậy sao, cùng nam chính vượt qua khó khăn ở bên cạnh nhau, bình thường đều là nữ chính, cho nên khi đó tôi tự nhiên cho rằng tôi chính là nữ chính của cậu ấy, tôi thậm chí ảo tưởng cùng cậu ấy kết hôn, về sau vì cậu ấy sinh con, còn đặt tên. Ha ha, nhưng tôi không nghĩ đến, ở trong lòng cậu ấy, nhân vật nữ chính sớm đã có người, tôi bất quá chính là tự mình ảo tưởng, tự mình hài lòng bản thân."
Giọng nói Chu Giai Lệ rất đặc biệt, có một chút khàn khàn, lại không quá trầm, bình thường nghe cô ta nói chuyện không có đặc biệt gì, chỉ là hiện tại trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, liền có chút mơ hồ cùng bi thương.
"Không, kỳ thật tôi sớm nên nghĩ đến. Theo cậu ấy cùng bọn A Ký vênh váo, nhìn thấy bức ảnh các cậu khi còn nhỏ chụp chung, tôi nên nghĩ đến."
"Chụp ảnh chung?" Có thể thời gian trôi qua quá lâu, Điền Hạ cũng không nhớ khi còn nhỏ có cùng Diệp Dương Hi cùng nhau chụp ảnh.
"Lúc ấy cậu ấy chỉ vào trong ảnh chụp của cô nói, "Đây chính là cô dâu của tôi, lão tử từ nhỏ liền quyết định, về sau nhất định phải đem cô ấy cưới về nhà." thật sự là đáng cười, các người khi đó mới mấy tuổi? Thế nhưng cậu ấy từ nhỏ liền bắt đầu nhớ thương cô."
Trên mặt Điền Hạ nóng nóng, ngượng ngùng rũ mắt, không dám nhìn ánh mắt Chu Giai Lệ.
"Tôi còn tưởng rằng chỉ cần để cậu ấy không tìm thấy cô, ở bên cạnh cậu ấy cuối cùng sẽ có cơ hội, nhưng ông trời lại không có mắt, cố tình muốn các người gặp lại nhau. Tôi không can tâm? Cô đến cùng dựa vào cái gì mà được cậu ấy quan tâm chứ?"
Chu Giai Lệ nói nói có chút kích động, cô ta nắm lấy cánh tay Điền Hạ, con ngươi trở nên có chút điên cuồng, "Cô đến cùng có điểm nào tốt? Thanh cao dịu dàng sao tôi cũng có, nhưng vì cái gì cậu ấy chưa bao giờ nhìn tôi?"
Dù cho cách lớp quần áo, Điền Hạ cũng cảm thấy đau đớn, cô nhíu mày giãy dụa, "Giai Lệ, Chu Giai Lệ, cậu bình tĩnh một chút."
"Tôi không thể bình tĩnh được!" Chu Giai Lệ đột nhiên theo từ chỗ ngồi đứng lên, động tác mạnh như vậy làm cho thiên nga đung đưa.
"Cẩn thận! Chu Giai Lệ cậu nhanh ngồi xuống!" Điền Hạ sợ lật thuyền, sốt ruột muốn đem cô ta lôi xuống, nhưng khí lực lại không bằng, hai người càng dùng lực, thiên nga lắc lư càng lợi hại.
Chu Giai Lệ nửa quỳ ở trên chỗ ngồi, vừa dùng lực đem Điền Hạ đặt trên mạn thuyền, cúi người gần sát bên tai cô nói: "Nếu không có cô, người hiện tại ở bên cạnh cậu ấy, sẽ là tôi."
Điền Hạ nháy mắt như rớt vào hầm băng, Chu Giai Lệ cũng không giống nói đùa, cô cảm giác được tóc của mình đã bị hồ nước thấm ướt.
Nhìn thấy hoảng sợ của cô, Chu Giai Lệ nở nụ cười.
Cô ta ngồi thẳng dậy, từ trong túi lấy ra điện thoại, ấn xuống: "Cái gì."
"Hai người đang ở đâu?" Là Diệp Dương Hi.
Được tự do Điền Hạ há mồm thở dốc, khẩn trương nhìn cô ta, động cũng không dám động.
Chu Giai Lệ dùng sức lay thân thuyền, hài lòng nghe tiếng Điền Hạ sợ hãi, cô ta cười: "Chúng ta đang chèo thuyền."
Đầu kia điện thoại dừng một lát, âm thanh Diệp Dương Hi cắn răng nghiến lợi truyền đến: "Tôi lập tức tới ngay. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất không nên động vào Điền Hạ."
Cúp điện thoại, Chu Giai Lệ cười lợi hại hơn, "Ha ha ha, 2 người ngu ngốc, cô cho rằng tôi sẽ làm tổn thương cô để cậu ấy hận tôi sao?"
"Điểm này không có gì đáng cười cả!" Dù tính tình Điền Hạ hiền lành nhưng lúc này cũng có chút tức giận, "Chu Giai Lệ, cậu đến cùng muốn làm gì?"
Chu Giai Lệ cũng không trả lời, cười đến khi nước mắt rơi xuống, cô ta rốt cuộc chịu ngồi xuống.
Cổ tay áo nhẹ nhàng lau mắt, chớp mắt che đi cảm xúc, "Trở về đi, nam chính của cô tới rồi."
/36
|