Hôm nay anh thật sự rất vui vẻ? Tuy rằng cô gái bên cạnh chơi bóng so với chính mình còn lợi hại hơn, về thành tích học tập cũng rất tốt, trưởng bối 2 bên gia đình đều rất hài lòng, nhưng Điền Hạ cô gái giỏi như vậy cuối cùng cũng đã thuộc về anh.
Cô đem bất an lo lắng của anh để trong lòng, tuy rằng ngoài miệng đều xấu hổ không muốn biểu đạt, nhưng những điều đó luôn được cô ghi tạc trong lòng, tựa như tối hôm nay.
Khi tất cả mọi người hỏi về mối quan hệ của hai người bọn họ, tuy Điền Hạ không nói lời nào, nhưng thấy cô xấu hổ nhìn về phía anh cười, cũng không từ chối nắm tay cùng ôm, chỉ nhiêu đây thôi cũng đã đủ giải thích tất cả.
Sau khi ăn tối, hai người cũng không đi hát chung với mọi người, bất quá lần này là Diệp Dương Hi lôi kéo cô đi.
Hôm nay trời rất lạnh, tuy rằng tuyết đã ngừng rơi, ngã tư đường một mảng trắng xoá, lớp tuyết mềm mại đọng lại bị người qua đường lui tới đạp thành mảng băng rắn chắc, có chút trơn trượt.
Diệp Dương Hi gắt gao nắm lấy Điền Hạ, sợ cô gái nhỏ bên cạnh không chú ý liền ngã sẩy chân.
Như ý trời, Điền Hạ dọc theo đường đi đều không tập trung, đầu óc cô lang mang nghĩ linh tinh, nếu sớm biết rằng nhiều người đi như vậy, chắc chắn cô sẽ không đồng ý với Nhâm Thuần.
Ban đầu, cô cho rằng sinh nhật năm nay của Nhâm Thuần vẫn như năm trước chỉ có mười mấy người tụ hội mà thôi, không nghĩ đến lần này đi lại có chừng hơn ba mươi người, trừ những bạn học trước kia, còn có rất nhiều người mà cô không biết, tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, đặc biệt là nhìn thấy bọn họ nắm tay.
Lỡ như giáo viên biết được... Chỉ mong trước khi khai giảng diễn ra, bọn họ đều sẽ quên mất chuyện này.
"Cẩn thận."
Hai người đi đến giao lộ, Điền Hạ chợt thấy eo có một lực mạnh mẽ, một cánh tay đem cô ôm lấy.
Là thật sự ôm lấy.
"Này."
Diệp Dương Hi dùng tư thế gắp bao tải đem Điền Hạ kẹp bên hông, dường như đang trách cứ cô không cẩn thận, giọng điệu lại mang theo sủng nịch bất đắc dĩ: "Năm nay cậu muốn nằm trên giường đúng không, đi đường không nhìn đường, không cẩn thận coi chừng tôi đánh cậu."
Điền Hạ vẫn có chút ngốc lăng, giương mắt nhìn đường đèn trên đỉnh đầu đã chuyển sang màu đỏ, lúc này mới phục hồi tinh thần.
"Xin lỗi, tớ không phải cố ý."
Diệp Dương Hi đem tay cô nắm lấy, lại sợ cô tiếp tục thất thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền từ nắm tay đổi thành ôm, "Khi học cậu cũng mất tập trung, vậy mà cậu còn có thể đứng hạng nhất?"
Điền Hạ mặt đỏ cúi đầu, lắp bắp nói: "Thực xin lỗi."
"Được rồi. Đồ ngốc."
Qua đường lớn, Điền Hạ ngẩng đầu nhìn gò má Diệp Dương Hi, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay, có vẻ cậu rất vui?"
Bắt đầu từ buổi chiều, mỗi lần cô nhìn anh, đều có cảm giác hình như anh đang cười.
"Đương nhiên." Khóe môi bên phải của Diệp Dương Hi hơi nhếch lên, ánh sáng từ đèn đường mờ ảo làm cho đường nét trên gương mặt anh như phủ lên một tầng kim sắc. Thiếu niên một khi đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, trong ánh mắt đều là cô gái mình yêu giống như tia sáng chói lọi nhất trên thế giới.
Anh nâng tay cách lớp mũ xoa xoa đầu Điền Hạ, thân mật cọ cọ chóp mũi của cô, "Bởi vì Điền Hạ nhà ta rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi."
Trong lòng Điền Hạ nóng lên, thẹn thùng hạ mi, không nói lời nào.
Nhưng thật sự, nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, cô cũng rất vui vẻ.
Gió đêm của đêm đông thật sự rất lạnh, nhưng hai người ôm nhau vừa lúc có thể chống đỡ cái lạnh này.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc kỳ thi, Điền Hạ nhận được thông báo từ chủ nhiệm lớp.
"Điền Hạ, lần này phát huy quả nhiên không sai, toán max điểm, tổng 720 điểm, tuy danh sách điểm còn chưa công bố nhưng bất quá hạng nhất hẳn là em. [ ngón cái ] "
Biết được kết quả như vậy trong lòng Điền Hạ cũng không quá vui vẻ, đối với điểm cùng xếp hạng này, chỉ cần cô không trượt kỳ thi, thì chuyện nằm trong top 3 cũng không quá bất ngờ, hiện tại chuyện cô quan tâm nhất là, nếu điểm của cô đã có, thì điểm Diệp Dương Hi cũng đã có rồi đúng không?
Điền Hạ vốn muốn hỏi, nhưng lại nghĩ đến chủ nhiệm lớp mình cũng không quan tâm gì đến kết quả thành tích của ban 9 nên đành bỏ cuộc.
Tuy rằng đối với thành tích của chính mình cũng không có bao nhiêu vui sướng, nhưng Phương Nhược Mai cùng Điền Nhất Bân đều rất vui, Điền Nhất Bân vì chuyện thành tích này mà còn gọi điện thoại riêng cho Diệp Minh, nói Diệp Minh có thời gian nhất định phải đến nhà ăn cơm, ông muốn cùng Diệp Minh nói về chuyện học hành của hai đứa nhỏ.
Từ lúc chuyển đến đối diện, thời gian Diệp Minh xuất hiện tại Điền gia kỳ thật cũng không nhiều. Ông ấy thật sự bận rộn nhiều việc, một tháng có thể về nhà một lần đã là chuyện không dễ dàng, vì thế Phương Nhược Mai còn đau lòng thay Diệp Dương Hi một trận, còn dặn dò về sau chỉ cần bà có ở nhà, anh có thể tự do tới dùng cơm.
Bởi vì có Phương Nhược Mai đặc biệt cho phép, Diệp Dương Hi ra vào Điền gia quả thực như cơm bữa. Ngẫu nhiên đôi lúc sẽ cùng Điền Hạ lặng lẽ nói chuyện, chỉ cần anh nói mình hỏi bài tập, tự nhiên sẽ không người cản trở, ngay cả Điền Hạ cũng không được.
Năm nay quả là năm thuận lợi đối với Điền gia, Phương Nhược Mai được trao giải thưởng kiến tạo xuất sắc nhất năm nay.
Đảo mắt liền đến ngày giao thừa, Điền Hạ sớm đã rời giường giúp đỡ Phương Nhược Mai tiến hành tổng vệ sinh.
Năm nay khó được ngày mà Phương Nhược Mai cùng Điền Nhất Bân đều không cần đến bệnh viện trực ban, một nhà ba người mang theo những cuốn báo cũ, cùng nhau xếp nón giấy, cùng nhau trèo lên trèo xuống, mặc dù mệt, nhưng rất vui vẻ.
Điền Hạ cảm thấy, năm nay nhất định sẽ năm đoàn viên vui vẻ nhất.
Lúc xế chiều, Điền Nhất Bân lái xe ra ngoài mua đồ, Điền Hạ ở nhà giúp Phương Nhược Mai làm sủi cảo.
"Mẹ, mẹ xem làm thế này phải không?" Tuy Điền Hạ có trí nhớ rất tốt, nhưng về mảng cần sự tinh tế, khéo léo cô lại không được tốt lắm, tay nghề không tốt lắm, làm sủi cảo, niết niết, cuối cùng cô lại nặn ra tiểu bao tử*.
(*Tiểu bao tử: Bánh bao (bāozi,: bao tử) là một loại bánh làm bằng bột mỳ có nhân và hấp chín, chiên hoặc nướng trước khi ăn trong ẩm thực Trung Hoa)
Cô nhìn tiểu bao tử trong tay có chút choáng váng, sao mẹ làm há cảo nhanh vậy, chính mình nặn nửa ngày lại chỉ có thể nặn ra bộ dáng như vậy.
Phương Nhược Mai thấy thế cười cong lưng, "Bảo bối, con cứ niết nó đi, nếu con nói sủi cảo, thì chính là sủi cảo."
"Đinh đông ~ "
Đang nói, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Phương Nhược Mai nhìn nhìn thời gian, nói: "Nhất định là chú Diệp của con, con nhanh đi mở cửa đi."
"Dạ." Điền Hạ buông " bánh bao"," sủi cảo" trong tay xuống, theo thói quen vén tóc bên cạnh hai má, xoay người chạy tới mở cửa.
Người đến quả nhiên là hai cha con Diệp Minh bọn họ.
"Điền Hạ, đã lâu không gặp!"
Diệp Dương Hi cầm túi quà trong tay, vui vẻ cùng cô chào hỏi.
Nghe anh nói "Đã lâu không gặp" bộ dạng thật giống sự thật, giống như bọn họ thật sự đã rất lâu không gặp, nhưng rõ ràng hôm qua anh còn mới hôn trộm cô.
Điền Hạ tự động bỏ qua Diệp Dương Hi, nghiêng người tránh sang một bên, nhu thuận nói: " Chú Diệp, năm mới vui vẻ."
"Được được! Điền Hạ à, cháu không biết, chú Diệp vừa nhìn thấy con liền vui vẻ, nghe cha con nói, lần này lại thi đứng hạng nhất." Diệp Minh thay giày vừa đi vừa cùng Điền Hạ nói chuyện phiếm, trong giọng nói tán thưởng đều không giấu được.
Diệp Dương Hi vốn đang đi theo phía sau, nghe hai chữ "Đứng nhất" này, lập tức dựng lỗ tai lên.
Điền Hạ ngại ngùng cười cười, "Bảng xếp hạng còn chưa phát ra, giáo viên chỉ nói "Hẳn là".
"Được, được rồi! Nhìn thấy con, tí nữa cha con về thế nào cũng khoe khoang với ta, dù vậy chú cũng vui vẻ. Ha ha!" Diệp Minh nói xong, quay đầu nhìn Diệp Dương Hi một chút, thở dài một hơi, "Quả nhiên con nhà người ta!"
Diệp Dương Hi bất mãn hừ một tiếng, "Lão Diệp, người không cần so sánh."
Diệp Minh tính tình trẻ con bĩu bĩu môi, quay đầu lại không để ý tới anh.
Điền Hạ để hai cha con Diệp Minh ở phòng khách ngồi xuống, Phương Nhược Mai từ phòng bếp rửa tay đi ra cùng Diệp Minh hàn huyên một trận.
Diệp Dương Hi chủ động nói muốn đi rửa trái cây, liền cùng Điền Hạ trốn vào phòng bếp.
Vừa lúc tiếng nước có thể át đi âm thanh lặng lẽ của hai người nói chuyện.
"Cậu lại đứng nhất nữa sao? Lần này, cậu được bao nhiêu điểm?"
"720 điểm." Điền Hạ cúi đầu nghiêm túc rửa trái cây, điểm từ miệng cô nói ra đều là nhẹ phiêu phiêu, phảng phất người thi 720 điểm không phải cô, "Chủ nhiệm chỉ nói hẳn là."
Một tiếng "M*" thốt ra, Diệp Dương Hi khiếp sợ có chút không tin được, "Trong đầu cậu chứa cái gì thế, tại sao lại có thể giỏi vậy?"
Điền Hạ mím môi không nhịn được cười trộm, "Tri thức."
Diệp Dương Hi nghẹn một bụng, thầm nghĩ không được, muốn tiếp tục nhường này tiểu ngu ngốc này đắc ý, còn đâu là địa vị của anh nữa.
Vì thế anh cầm lấy quả quýt trên bàn vuốt vuốt, giả vờ hỏi: "Điền Hạ, cậu xem đây là cái gì?"
Điền Hạ không rõ ràng cho lắm ngẩng đầu: "Cái gì?"
Bị đùa giỡn tiểu bạch thỏ mặt đỏ chuyển thành màu trứng tôm, che miệng không dám tin nhìn anh, "Cậu làm cái gì vậy?"
Đạt được mục đích Diệp Dương Hi giống tiểu miêu tinh giành được vật thắng, khẽ nhếch cằm nói: "Cậu xem, tuy rằng điểm thi của cậu tốt thật, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi thôi."
Điền Hạ nghe anh nói đến cuối cũng không thể nói nên lời, sức nóng trên mặt càng ngày càng nóng lên, người này luôn luôn dùng những lời lẽ đùa cợt thế này đến đùa bỡn cô.
Điền Nhất Bân từ siêu thị trở lại đã sắp bốn giờ, Phương Nhược Mai tự giác đem phòng khách để lại cho hai lão già ngồi nói chuyện phiếm, lùi đến phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Tựa hồ cảm thấy nói chuyện không đã ghiền, Điền Nhất Bân liền gọi hai đứa nhỏ cùng nhau lại đây chơi mạt chược.
Trên bàn mạt chược nói chuyện vui vẻ, tiếng cười vang lên liên tục, chọc Phương Nhược Mai phải thường xuyên từ bếp đi ra ngắm một chút, hai người đàn ông vậy mà trước mặt con mình chính hai đứa nhỏ, hai đứa trẻ đặc biệt ấu trĩ, chọc cho Điền Hạ phải cười ra nước mắt.
Thoáng chốc thời gian đã trôi qua 2 giờ, rất nhanh liền đến giờ cơm.
Đánh xong quân cuối cùng, Điền Nhất Bân có chút đắc ý, nhưng khi nhìn đến tiền lẻ còn sót lại trong ngăn tủ, đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Tiền của tôi đâu?"
Diệp Minh cũng một phản ứng như vậy, "Này không đúng, tiền tôi đâu?"
Điền Hạ vô tội nhấc tay nói: "Ở đây."
Hai vị cha già trăm miệng một lời hỏi: "Sao lại chạy hết về phía con rồi?"
"Là, là con thắng."
"Lúc nào?!" Lại là trăm miệng một lời.
Diệp Dương Hi trợn trắng mắt, vô tình nói: "Thời điểm hai người chém gió, tiền đều bị cô ấy thắng được, lấy đi."
"..." X2
"Cụng ly!"
Bữa cơm đoàn viên vui vẻ, sau khi tiểu bối mừng tuổi trưởng bối liền bắt đầu phát hồng bao*.
(Hồng bao*:lì xì ở Việt Nam, 红包 (hóngbāo) trong tiếng Trung, là một món quà phổ biến mà người ta thường tặng cho nhau trong những dịp lễ hội lớn ở Trung Quốc và một vài nước Châu Á khác.
"Điền Hạ, đây là hồng bao chú Diệp tự tay chuẩn bị cho cháu đó."
"Dương Hi à, đây là của chú với dì chuẩn bị cho con, chúc con năm mới hết thảy tất cả đều thuận lợi."
"Cảm ơn chú Diệp." Trong phòng ấm áp, không khí vui vẻ, khuôn mặt Điền Hạ hồng phác phác, trên mặt nét cười vừa ngọt lại ngoan, đặc biệt đáng yêu.
Diệp Dương Hi chăm chú nhìn, hận không thể hiện tại liền ôm cô cắn một ngụm.
Thừa dịp Điền Hạ đến phòng bếp lấy bát đũa, Diệp Dương Hi vui vẻ vui vẻ đi theo.
Vừa rời khỏi phạm vi ánh mắt của phụ huynh đại nhân, Điền Hạ liền bị người từ phía sau lưng ôm lấy, hơi nóng mang theo mùi thơm bạc hà phả bên tai của cô, "Muốn hôn, nhanh nhắm mắt lại."
Chân tay Điền Hạ luống cuống, theo bản năng làm theo yêu cầu của anh, vành tai nhẹ nhàng đau xót, ở cằm, có một cái bàn tay đỡ mặt cô thay đổi phương hướng, ngay sau hô hấp nhanh chóng bị chiếm lấy.
Kết thúc nụ hôn, Diệp Dương Hi cọ cọ mũi cô, ôn nhu nói: "Năm mới vui vẻ, cô bé của tôi."
Mềm mại ở trong lòng anh, môi Điền Hạ cong cong, cười rất ngọt.
Năm mới vui vẻ, Diệp Dương Hi.
(Lin: Xin chào, đã lâu mới quay lại, để các cậu chờ lâu rồi).
Cô đem bất an lo lắng của anh để trong lòng, tuy rằng ngoài miệng đều xấu hổ không muốn biểu đạt, nhưng những điều đó luôn được cô ghi tạc trong lòng, tựa như tối hôm nay.
Khi tất cả mọi người hỏi về mối quan hệ của hai người bọn họ, tuy Điền Hạ không nói lời nào, nhưng thấy cô xấu hổ nhìn về phía anh cười, cũng không từ chối nắm tay cùng ôm, chỉ nhiêu đây thôi cũng đã đủ giải thích tất cả.
Sau khi ăn tối, hai người cũng không đi hát chung với mọi người, bất quá lần này là Diệp Dương Hi lôi kéo cô đi.
Hôm nay trời rất lạnh, tuy rằng tuyết đã ngừng rơi, ngã tư đường một mảng trắng xoá, lớp tuyết mềm mại đọng lại bị người qua đường lui tới đạp thành mảng băng rắn chắc, có chút trơn trượt.
Diệp Dương Hi gắt gao nắm lấy Điền Hạ, sợ cô gái nhỏ bên cạnh không chú ý liền ngã sẩy chân.
Như ý trời, Điền Hạ dọc theo đường đi đều không tập trung, đầu óc cô lang mang nghĩ linh tinh, nếu sớm biết rằng nhiều người đi như vậy, chắc chắn cô sẽ không đồng ý với Nhâm Thuần.
Ban đầu, cô cho rằng sinh nhật năm nay của Nhâm Thuần vẫn như năm trước chỉ có mười mấy người tụ hội mà thôi, không nghĩ đến lần này đi lại có chừng hơn ba mươi người, trừ những bạn học trước kia, còn có rất nhiều người mà cô không biết, tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, đặc biệt là nhìn thấy bọn họ nắm tay.
Lỡ như giáo viên biết được... Chỉ mong trước khi khai giảng diễn ra, bọn họ đều sẽ quên mất chuyện này.
"Cẩn thận."
Hai người đi đến giao lộ, Điền Hạ chợt thấy eo có một lực mạnh mẽ, một cánh tay đem cô ôm lấy.
Là thật sự ôm lấy.
"Này."
Diệp Dương Hi dùng tư thế gắp bao tải đem Điền Hạ kẹp bên hông, dường như đang trách cứ cô không cẩn thận, giọng điệu lại mang theo sủng nịch bất đắc dĩ: "Năm nay cậu muốn nằm trên giường đúng không, đi đường không nhìn đường, không cẩn thận coi chừng tôi đánh cậu."
Điền Hạ vẫn có chút ngốc lăng, giương mắt nhìn đường đèn trên đỉnh đầu đã chuyển sang màu đỏ, lúc này mới phục hồi tinh thần.
"Xin lỗi, tớ không phải cố ý."
Diệp Dương Hi đem tay cô nắm lấy, lại sợ cô tiếp tục thất thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền từ nắm tay đổi thành ôm, "Khi học cậu cũng mất tập trung, vậy mà cậu còn có thể đứng hạng nhất?"
Điền Hạ mặt đỏ cúi đầu, lắp bắp nói: "Thực xin lỗi."
"Được rồi. Đồ ngốc."
Qua đường lớn, Điền Hạ ngẩng đầu nhìn gò má Diệp Dương Hi, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay, có vẻ cậu rất vui?"
Bắt đầu từ buổi chiều, mỗi lần cô nhìn anh, đều có cảm giác hình như anh đang cười.
"Đương nhiên." Khóe môi bên phải của Diệp Dương Hi hơi nhếch lên, ánh sáng từ đèn đường mờ ảo làm cho đường nét trên gương mặt anh như phủ lên một tầng kim sắc. Thiếu niên một khi đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, trong ánh mắt đều là cô gái mình yêu giống như tia sáng chói lọi nhất trên thế giới.
Anh nâng tay cách lớp mũ xoa xoa đầu Điền Hạ, thân mật cọ cọ chóp mũi của cô, "Bởi vì Điền Hạ nhà ta rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi."
Trong lòng Điền Hạ nóng lên, thẹn thùng hạ mi, không nói lời nào.
Nhưng thật sự, nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, cô cũng rất vui vẻ.
Gió đêm của đêm đông thật sự rất lạnh, nhưng hai người ôm nhau vừa lúc có thể chống đỡ cái lạnh này.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc kỳ thi, Điền Hạ nhận được thông báo từ chủ nhiệm lớp.
"Điền Hạ, lần này phát huy quả nhiên không sai, toán max điểm, tổng 720 điểm, tuy danh sách điểm còn chưa công bố nhưng bất quá hạng nhất hẳn là em. [ ngón cái ] "
Biết được kết quả như vậy trong lòng Điền Hạ cũng không quá vui vẻ, đối với điểm cùng xếp hạng này, chỉ cần cô không trượt kỳ thi, thì chuyện nằm trong top 3 cũng không quá bất ngờ, hiện tại chuyện cô quan tâm nhất là, nếu điểm của cô đã có, thì điểm Diệp Dương Hi cũng đã có rồi đúng không?
Điền Hạ vốn muốn hỏi, nhưng lại nghĩ đến chủ nhiệm lớp mình cũng không quan tâm gì đến kết quả thành tích của ban 9 nên đành bỏ cuộc.
Tuy rằng đối với thành tích của chính mình cũng không có bao nhiêu vui sướng, nhưng Phương Nhược Mai cùng Điền Nhất Bân đều rất vui, Điền Nhất Bân vì chuyện thành tích này mà còn gọi điện thoại riêng cho Diệp Minh, nói Diệp Minh có thời gian nhất định phải đến nhà ăn cơm, ông muốn cùng Diệp Minh nói về chuyện học hành của hai đứa nhỏ.
Từ lúc chuyển đến đối diện, thời gian Diệp Minh xuất hiện tại Điền gia kỳ thật cũng không nhiều. Ông ấy thật sự bận rộn nhiều việc, một tháng có thể về nhà một lần đã là chuyện không dễ dàng, vì thế Phương Nhược Mai còn đau lòng thay Diệp Dương Hi một trận, còn dặn dò về sau chỉ cần bà có ở nhà, anh có thể tự do tới dùng cơm.
Bởi vì có Phương Nhược Mai đặc biệt cho phép, Diệp Dương Hi ra vào Điền gia quả thực như cơm bữa. Ngẫu nhiên đôi lúc sẽ cùng Điền Hạ lặng lẽ nói chuyện, chỉ cần anh nói mình hỏi bài tập, tự nhiên sẽ không người cản trở, ngay cả Điền Hạ cũng không được.
Năm nay quả là năm thuận lợi đối với Điền gia, Phương Nhược Mai được trao giải thưởng kiến tạo xuất sắc nhất năm nay.
Đảo mắt liền đến ngày giao thừa, Điền Hạ sớm đã rời giường giúp đỡ Phương Nhược Mai tiến hành tổng vệ sinh.
Năm nay khó được ngày mà Phương Nhược Mai cùng Điền Nhất Bân đều không cần đến bệnh viện trực ban, một nhà ba người mang theo những cuốn báo cũ, cùng nhau xếp nón giấy, cùng nhau trèo lên trèo xuống, mặc dù mệt, nhưng rất vui vẻ.
Điền Hạ cảm thấy, năm nay nhất định sẽ năm đoàn viên vui vẻ nhất.
Lúc xế chiều, Điền Nhất Bân lái xe ra ngoài mua đồ, Điền Hạ ở nhà giúp Phương Nhược Mai làm sủi cảo.
"Mẹ, mẹ xem làm thế này phải không?" Tuy Điền Hạ có trí nhớ rất tốt, nhưng về mảng cần sự tinh tế, khéo léo cô lại không được tốt lắm, tay nghề không tốt lắm, làm sủi cảo, niết niết, cuối cùng cô lại nặn ra tiểu bao tử*.
(*Tiểu bao tử: Bánh bao (bāozi,: bao tử) là một loại bánh làm bằng bột mỳ có nhân và hấp chín, chiên hoặc nướng trước khi ăn trong ẩm thực Trung Hoa)
Cô nhìn tiểu bao tử trong tay có chút choáng váng, sao mẹ làm há cảo nhanh vậy, chính mình nặn nửa ngày lại chỉ có thể nặn ra bộ dáng như vậy.
Phương Nhược Mai thấy thế cười cong lưng, "Bảo bối, con cứ niết nó đi, nếu con nói sủi cảo, thì chính là sủi cảo."
"Đinh đông ~ "
Đang nói, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Phương Nhược Mai nhìn nhìn thời gian, nói: "Nhất định là chú Diệp của con, con nhanh đi mở cửa đi."
"Dạ." Điền Hạ buông " bánh bao"," sủi cảo" trong tay xuống, theo thói quen vén tóc bên cạnh hai má, xoay người chạy tới mở cửa.
Người đến quả nhiên là hai cha con Diệp Minh bọn họ.
"Điền Hạ, đã lâu không gặp!"
Diệp Dương Hi cầm túi quà trong tay, vui vẻ cùng cô chào hỏi.
Nghe anh nói "Đã lâu không gặp" bộ dạng thật giống sự thật, giống như bọn họ thật sự đã rất lâu không gặp, nhưng rõ ràng hôm qua anh còn mới hôn trộm cô.
Điền Hạ tự động bỏ qua Diệp Dương Hi, nghiêng người tránh sang một bên, nhu thuận nói: " Chú Diệp, năm mới vui vẻ."
"Được được! Điền Hạ à, cháu không biết, chú Diệp vừa nhìn thấy con liền vui vẻ, nghe cha con nói, lần này lại thi đứng hạng nhất." Diệp Minh thay giày vừa đi vừa cùng Điền Hạ nói chuyện phiếm, trong giọng nói tán thưởng đều không giấu được.
Diệp Dương Hi vốn đang đi theo phía sau, nghe hai chữ "Đứng nhất" này, lập tức dựng lỗ tai lên.
Điền Hạ ngại ngùng cười cười, "Bảng xếp hạng còn chưa phát ra, giáo viên chỉ nói "Hẳn là".
"Được, được rồi! Nhìn thấy con, tí nữa cha con về thế nào cũng khoe khoang với ta, dù vậy chú cũng vui vẻ. Ha ha!" Diệp Minh nói xong, quay đầu nhìn Diệp Dương Hi một chút, thở dài một hơi, "Quả nhiên con nhà người ta!"
Diệp Dương Hi bất mãn hừ một tiếng, "Lão Diệp, người không cần so sánh."
Diệp Minh tính tình trẻ con bĩu bĩu môi, quay đầu lại không để ý tới anh.
Điền Hạ để hai cha con Diệp Minh ở phòng khách ngồi xuống, Phương Nhược Mai từ phòng bếp rửa tay đi ra cùng Diệp Minh hàn huyên một trận.
Diệp Dương Hi chủ động nói muốn đi rửa trái cây, liền cùng Điền Hạ trốn vào phòng bếp.
Vừa lúc tiếng nước có thể át đi âm thanh lặng lẽ của hai người nói chuyện.
"Cậu lại đứng nhất nữa sao? Lần này, cậu được bao nhiêu điểm?"
"720 điểm." Điền Hạ cúi đầu nghiêm túc rửa trái cây, điểm từ miệng cô nói ra đều là nhẹ phiêu phiêu, phảng phất người thi 720 điểm không phải cô, "Chủ nhiệm chỉ nói hẳn là."
Một tiếng "M*" thốt ra, Diệp Dương Hi khiếp sợ có chút không tin được, "Trong đầu cậu chứa cái gì thế, tại sao lại có thể giỏi vậy?"
Điền Hạ mím môi không nhịn được cười trộm, "Tri thức."
Diệp Dương Hi nghẹn một bụng, thầm nghĩ không được, muốn tiếp tục nhường này tiểu ngu ngốc này đắc ý, còn đâu là địa vị của anh nữa.
Vì thế anh cầm lấy quả quýt trên bàn vuốt vuốt, giả vờ hỏi: "Điền Hạ, cậu xem đây là cái gì?"
Điền Hạ không rõ ràng cho lắm ngẩng đầu: "Cái gì?"
Bị đùa giỡn tiểu bạch thỏ mặt đỏ chuyển thành màu trứng tôm, che miệng không dám tin nhìn anh, "Cậu làm cái gì vậy?"
Đạt được mục đích Diệp Dương Hi giống tiểu miêu tinh giành được vật thắng, khẽ nhếch cằm nói: "Cậu xem, tuy rằng điểm thi của cậu tốt thật, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi thôi."
Điền Hạ nghe anh nói đến cuối cũng không thể nói nên lời, sức nóng trên mặt càng ngày càng nóng lên, người này luôn luôn dùng những lời lẽ đùa cợt thế này đến đùa bỡn cô.
Điền Nhất Bân từ siêu thị trở lại đã sắp bốn giờ, Phương Nhược Mai tự giác đem phòng khách để lại cho hai lão già ngồi nói chuyện phiếm, lùi đến phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Tựa hồ cảm thấy nói chuyện không đã ghiền, Điền Nhất Bân liền gọi hai đứa nhỏ cùng nhau lại đây chơi mạt chược.
Trên bàn mạt chược nói chuyện vui vẻ, tiếng cười vang lên liên tục, chọc Phương Nhược Mai phải thường xuyên từ bếp đi ra ngắm một chút, hai người đàn ông vậy mà trước mặt con mình chính hai đứa nhỏ, hai đứa trẻ đặc biệt ấu trĩ, chọc cho Điền Hạ phải cười ra nước mắt.
Thoáng chốc thời gian đã trôi qua 2 giờ, rất nhanh liền đến giờ cơm.
Đánh xong quân cuối cùng, Điền Nhất Bân có chút đắc ý, nhưng khi nhìn đến tiền lẻ còn sót lại trong ngăn tủ, đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Tiền của tôi đâu?"
Diệp Minh cũng một phản ứng như vậy, "Này không đúng, tiền tôi đâu?"
Điền Hạ vô tội nhấc tay nói: "Ở đây."
Hai vị cha già trăm miệng một lời hỏi: "Sao lại chạy hết về phía con rồi?"
"Là, là con thắng."
"Lúc nào?!" Lại là trăm miệng một lời.
Diệp Dương Hi trợn trắng mắt, vô tình nói: "Thời điểm hai người chém gió, tiền đều bị cô ấy thắng được, lấy đi."
"..." X2
"Cụng ly!"
Bữa cơm đoàn viên vui vẻ, sau khi tiểu bối mừng tuổi trưởng bối liền bắt đầu phát hồng bao*.
(Hồng bao*:lì xì ở Việt Nam, 红包 (hóngbāo) trong tiếng Trung, là một món quà phổ biến mà người ta thường tặng cho nhau trong những dịp lễ hội lớn ở Trung Quốc và một vài nước Châu Á khác.
"Điền Hạ, đây là hồng bao chú Diệp tự tay chuẩn bị cho cháu đó."
"Dương Hi à, đây là của chú với dì chuẩn bị cho con, chúc con năm mới hết thảy tất cả đều thuận lợi."
"Cảm ơn chú Diệp." Trong phòng ấm áp, không khí vui vẻ, khuôn mặt Điền Hạ hồng phác phác, trên mặt nét cười vừa ngọt lại ngoan, đặc biệt đáng yêu.
Diệp Dương Hi chăm chú nhìn, hận không thể hiện tại liền ôm cô cắn một ngụm.
Thừa dịp Điền Hạ đến phòng bếp lấy bát đũa, Diệp Dương Hi vui vẻ vui vẻ đi theo.
Vừa rời khỏi phạm vi ánh mắt của phụ huynh đại nhân, Điền Hạ liền bị người từ phía sau lưng ôm lấy, hơi nóng mang theo mùi thơm bạc hà phả bên tai của cô, "Muốn hôn, nhanh nhắm mắt lại."
Chân tay Điền Hạ luống cuống, theo bản năng làm theo yêu cầu của anh, vành tai nhẹ nhàng đau xót, ở cằm, có một cái bàn tay đỡ mặt cô thay đổi phương hướng, ngay sau hô hấp nhanh chóng bị chiếm lấy.
Kết thúc nụ hôn, Diệp Dương Hi cọ cọ mũi cô, ôn nhu nói: "Năm mới vui vẻ, cô bé của tôi."
Mềm mại ở trong lòng anh, môi Điền Hạ cong cong, cười rất ngọt.
Năm mới vui vẻ, Diệp Dương Hi.
(Lin: Xin chào, đã lâu mới quay lại, để các cậu chờ lâu rồi).
/36
|