Mối Tình Giữa Cha và Con (Sắc)

CHƯƠNG 13

/147


CHƯƠNG 13

Ngực Lâm Hành giống như một tảng đá lớn, hơi không thở nổi, hắn im lặng lắng nghe, tɾong lòng càng thêm nặng̝ nề và đau đớn.

Cà phê đã nguội, cực kỳ giống tâm trạng của hắn lúc này.

Chu Tố chia sẻ hết những quan sát của mình cho hắn nghe, cuối cùng như đinh đóng cột đề nghị "Ba Lạc Lạc à, anh nên ở bên cạnh con bé nhiều hơn, niềm vui mà đứa bé thiếu đối với cuộc sống sau này của nó mà nói sẽ là không trọn vẹn không thể nghịch chuyển, anh là một người cha tốt, chúng ta đều không muốn chuyện tàn khốc như vậy xảy ra, may mà phát hiện sớm, kịp bù đắp."

“Cảm ơn, vô cùng cảm ơn. cô giáo.” Lâm Hành trầm tư, cúi đầu nói cảm ơn.

"Không cần khách sáo đâu, đây vốn là công việc của tôi mà." Trên mặt Chu Tố sinh ra ý cười, như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi “Đúng rồi, ba Lạc Lạc, số đïện thoại của anh là bao nhiêu thế? Trường học chỉ lưu số của ông nội cô bé, anh biết đấy, có chút quan niệm về giáo dục, người g͙ià nghe không rõ lắm, cũng chỉ có thể lo lắng suông, nói chuyện với người thân trực hệ sẽ giúp ích rấtnhiều cho sự trưởng thành của con cái."

Bây giờ Lâm Hành toàn tâm toàn ý ở bên cạnh con gái, vì cô bé mà sốt ruột vì cô bé mà yêu thươռg, hắn lấy đïện thoại ra, bấm dãy số cô giáo đọc xong, lại hỏi "Cô họ gì?”

Chu Tố ngẩn người.

Đợi ánh mắt đen láy của Lâm Hành khó hiểu nhìn về phía cô, Chu Tố mới nở một nụ cười gần như h0àn mỹ "Tôi họ Chu, tên một chữ Tố, là hiệu trưởng trường mẫu giáo Dương Quang. Lâm Hành, trước đây chúng ta... đã gặp qua rồi mà.”

Lâm Hành ngạc nhiên, "Ở đâu?”

Nụ cười trên mặt Chu Tố nhạt đi một chút "Trước đây tôi là sinh viên sư phạm của đại học B, cán sự bộ tuyên truyền hội sinh viên, chúng ta từng làm việc chung với nhau ở hội sinh viên.”

Khuôn mặt trước mắt mơ hồ mang the0 vài phần quen thuộc, tɾong thoáng chốc từ tɾong ký ức nhớ tới một chút hình dáng, nhưng lại không rõ ràng lắm, Lâm Hành rấtáy náy mỉm cười "Đầu óc của tôi kém quá, thật xin lỗi cô.”

"Hội trưởng, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh," Chu Tố phất tay, tao nhã lại không mất đi nụ cười dí dỏm "Có cơ hội chính thức mời tôi ăn một bữa cơm đi, thế nào?"

Lời nói của Chu Tố rụt rè mà tràn ngập thâm ý, Lâm Hành không có nghiên cứu kỹ, vì tỏ vẻ cảm ơn, nghe vậy đại hào phóng mà mời "Tối chủ nhật tôi phải về kinh thành, ngày mai ở bên cạnh con gái, vậy hôm nay cô Chu có tiện không?"



/147

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status